Quỷ Vương Độc Sủng Sát Phi
-
Chương 91: Hồi kết (phần 1)
Ngày hôm đó Sở Lưu Ly phát đi hơn trăm phong thiệp mời, có thể thấy việc mở rộng tiệc trà lần này không hề tầm thường chút nào, Sở Lưu Ly cũng ra quyết định muốn dốc hết sức lực để nhục mạ Lam Lăng Nguyệt trước mặt toàn bộ danh viện và công tử có chút danh tiếng tại Hoa đô, phục thù mối hận ngày hôm đó bị lăng nhục.
Ngày diễn ra tiệc trà, sáng sớm Lam Ngữ Yên và Lam Khê Thiến đã thử đủ loại y phục, bởi vì bây giờ là mùa đông, các loại váy bông khá là ít ỏi, thử tới thử lui cuối cùng Lam Ngữ Yên chọn ra chiếc váy và áo bông hồng phấn phù hợp với bản thân, còn Lam Khê Thiến thì mặc chiếc váy bông màu xanh lam, bật lên vóc người nhỏ nhắn xinh xắn vô cùng tinh tế.
Đợi đến khi hai người trang điểm hoàn tất, rồi đi tới xe ngựa của Lam phủ đỗ ngoài, quả nhiên y như các nàng dự đoán, bất luận các nàng giục thế nào, ả nữ nhân Lam Lăng Nguyệt luôn luôn xuất hiện vào thời khắc cuối cùng.
Chờ tiệc trà sắp bắt đầu, Lam Lăng Nguyệt mới lười nhác từ trong uyển đi ra, nàng dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết nhân vật chính tại Hồng Môn yến* là mình rồi, chẳng qua gần đây thật sự nhàn rỗi chẳng có gì làm, chẳng thà tới dự góp vui, nhìn xem Sở Lưu Ly muốn chơi trò gì, trong túi bách bảo của Quỷ Y nàng luôn có sẵn muôn vàn độc hoàn, hơn nữa trước khi đi đã uống Bách Thanh hoàn có công năng giải bách độc.
(Hồng Môn yến: Buổi tiệc Hồng Môn Yến chính là âm mưu ám sát Lưu Bang mà Phạm Tăng đã bày ra để trừ hậu họa cho Hạng Vũ.)
Lúc Lam Lăng Nguyệt xuất hiện trước mặt Lam Khê Thiến và Lam Ngữ Yên, khóe miệng Lam Ngữ Yên hơi khẩy nhẹ, vẻ mặt khinh bỉ nhìn Lam Lăng Nguyệt.
“Mắt của ngươi nhìn đi đâu thế, muốn mù hả.” Lam Lăng Nguyệt lạnh lùng liếc nhìn Lam Ngữ Yên, rất khó chịu ánh mắt nàng ta nhìn mình.
“Ngươi ăn mặc trang điểm như đi tham dự đại hội võ lâm ấy, khó coi như vậy mà đi tham dự tiệc trà, ngay trước mặt nhiều danh viện quý tộc như vậy thật sự là làm mất mặt Lam gia chúng ta.” Lam Ngữ Yên nhìn Lam Lăng Nguyệt mặc chiếc váy nửa bằng gấm màu đỏ cảm thấy chói mắt vô cùng, có lẽ đối với loại màu sắc tương tự như máu kia, khiến cho trái tim của nàng tắc nghẹt kinh khủng.
“Ngươi thật sự cho rằng ngươi là khổng tước xòe đuôi à, trang điểm đúng là một cặp với kỹ nữ xinh đẹp đầu bảng ở hoa lâu đấy, thời gian không còn sớm nữa, không muốn đến trễ bị người ta chê cười thì lăn lên trên xe ngựa cho ta.” Khí thế của Lam Lăng Nguyệt vĩnh viễn cao hơn mấy cấp so với Lam Ngữ Yên, dong chi tục phấn*, chả có thú vị.
(Dong chi tục phấn: dùng để chỉ những người con gái bình thường theo ý xấu.)
Lam Ngữ Yên vốn muốn chế nhạo Lam Lăng Nguyệt, lại bị nàng ta nói cảm thấy nhục nhã đỏ mặt, trong khoảng thời gian ngắn không biết nói cái gì, lúc nàng vẫn nung nấu ý định đánh trả thì bị Lam Lăng Nguyệt quát lớn một trận, có lẽ do hiện giờ cái chân bị nàng ta đập gãy đang chậm rãi hồi phục lại, đối với Lam Lăng Nguyệt, bản năng có chút kiêng dè, dù sao đến phụ thân cũng không làm gì được nàng, nếu như bây giờ mình mạo muội đắc tội nàng, vậy thì cuối cùng chịu tội vẫn là mình, sau khi an ủi bản thân như vậy xong, tâm trạng Lam Ngữ Yên thoải mái hơn nhiều.
Dọc đường đi cả ba người không ai nói chuyện với ai cho tới khi xe ngựa tới Sở phủ, ba người vừa xuống xe liền nhìn thấy đủ loại kiểu dáng xe ngựa dừng bên Sở phủ, chúng danh viện và các công tử ăn mặc đủ loại trang phục xinh tươi như hoa đang sôi nổi so bì hơn kém chuyện trò cùng nhau.
Sau khi ba người Lam Ngữ Yên và Lam Lăng Nguyệt cùng Lam Khê Thiến xuống xe ngựa, liền tách ra mà đi, bởi vì Lam Khê Thiến rất ít khi tham dự mấy loại gặp gỡ dạng này, nên lựa chọn theo Lam Ngữ Yên, mặc dù Lam Ngữ Yên là một nữ nhân chuyên làm hỏng việc, nhưng khả năng giao tiếp của nàng ta kha khá, bám theo nàng ta còn có thể quen biết được vài danh viện, suy tính trải lót con đường sau này cho bản thân thật tốt.
Còn cách ăn mặc của Lam Lăng Nguyệt hoàn toàn không ăn nhập gì với chúng danh viện, trong tay còn cầm kiếm, hầu như có rất nhiều người nhỏ giọng xì xầm từ phía xa về nàng, không có ai tiến lên bắt chuyện.
Đang lúc Lam Lăng Nguyệt buồn chán chờ đại môn phủ Thừa tướng mở ra, Công Tôn Hạ cả người cẩm bào màu xanh nhạt chậm rãi đi tới.
Lam Lăng Nguyệt ngửi được mùi vị quen thuộc, cau mày, ngẩng đầu lên nhìn thấy Công Tôn Hạ đang đi về phía mình, vẻ mặt chán ghét xoay người, chuẩn bị cách xa hắn ta một chút.
Chẳng qua khi nàng vừa nhấc chân chuẩn bị rời đi, lại bị Công Tôn Hạ nhìn thấu ý đồ của nàng, gọi nàng lại trước một bước.
“Vì sao Lam cô nương vừa nhìn thấy tại hạ đã rời đi rồi, hôm đó sau khi từ biệt ở hoàng cung, tại hạ suy đi nghĩ lại, vẫn chẳng nghĩ ra được đã đắc tội với Lam cô nương khi nào, tại sao Lam cô nương nhìn tại hạ cứ như nhìn thấy cừu nhân ấy, xin Lam cô nương giải thích nghi hoặc giúp tại hạ.” Vẻ mặt Công Tôn Hạ thành khẩn, giọng điệu không nhanh không chậm, tựa hồ mong muốn Lam Lăng Nguyệt sẽ cho mình một lời giải thích.
“Công Tôn Hạ, bản tiểu thư chính là ghét ngươi, căm ghét ngươi, không có bất kỳ lý do nào, nếu như thật sự có lý do thì có lẽ chính là kiếp trước ngươi nợ bản tiểu thư, kiếp này bản tiểu thư tới đòi nợ.” Lam Lăng Nguyệt theo bản năng lui về phía sau hai bước, chính là cái khí chất nhã nhặn bên trong, không mặn không nhạt này nên kiếp trước mới mê luyến, cuối cùng còn chôn thây dưới nét dịu dàng này, Công Tôn Hạ không hề hay biết chính sự dịu dàng này của mình là lý do Lam Lăng Nguyệt căm hận.
“Lam cô nương hà tất phải hung hăng như thế, ngươi yên tâm bản hầu đối với hạng người lấy bé bật lớn như ngươi cũng chẳng có hứng thú đâu, chiêu muốn nghênh đón còn chống cự của ngươi, không có tác dụng gì với ta đâu, mấy câu chuyện bịa đặt kiếp trước nợ nần ngươi, Lam cô nương vẫn nên hạn chế nói thì tốt hơn.” Mặt của Công Tôn Hạ trong chớp mắt đỏ rần, nữ nhân này chẳng cho hắn chút mặt mũi nào cả, dám ở trước mặt mọi người nói mình như vậy, chỉ là một đứa con gái nhà thương hèn kém, lại tưởng mình là Phượng Hoàng ư, Công Tôn Hạ không khỏi cất cao giọng, cố ý nhấn mạnh vào bốn chữ muốn nghênh đón còn chống cứ (dục nghênh hoàn cự).
Việc Lam Lăng Nguyệt và Công Tôn Hạ tranh cãi kéo tới không ít người vây xem, bởi vì Công Tôn Hạ là một trong những quý tộc mà đông đảo danh viện đều muốn được gả đến, chúng thiên kim ồn ào chỉ chỉ trỏ trỏ Lam Lăng Nguyệt, thậm chí còn chế nhạo Lam Lăng Nguyệt không hề có chút hấp dẫn, không có dáng vóc, mặt mũi càng không, có tư cách gì mà quyến rũ tiểu Hầu gia.
“Công Tôn Hạ, ngươi thật giống với trước đây khiến người ta buồn nôn, bụng dạ hẹp hòi, nhanh như vậy đã không chịu nổi rồi sao, muốn chó cùng bứt giậu hả, hôm nay bản tiểu thư lại không cầm theo đả cẩu bổng rồi, chẳng muốn chấp nhặt với ngươi, thức thời mau cút xa khỏi ta một chút.” Khóe miệng Lam Lăng Nguyệt nhếch lên nụ cười lạnh, nhanh như vậy đã lộ nguyên hình, xem ra cũng chỉ đến thế.
“Ngươi nói cái gì?” Công Tôn Hạ đường đường là tiểu Hầu gia của Công Tôn phủ lại bị một con buôn hèn kém ví thành chó, cơn giận này hắn nuốt xuống như nào đây, dễ dàng nắm trụ cổ tay của Lam Lăng Nguyệt.
Một màn này vừa vặn rơi vào mắt Âu Dương Mặc Thần đang sánh vai cùng với Dạ Tình Vũ đi tới, nhìn cảnh tượng đóng băng trong mắt, cảm giác của hắn vô cùng không thoải mái, tâm tình cũng trở nên hơi bức bối.
“Thần ca ca, đây không phải là Lam Lăng Nguyệt và Công Tôn Hạ à, ở trước cửa phủ thừa tướng lôi lôi kéo kéo, Lam Lăng Nguyệt này thật đúng là tiện nhân không biết giữ ý giữ tứ, đi khắp nơi quyến rũ.” Dạ Tình Vũ nhận thấy hơi thở của Âu Dương Mặc Thần có chút biến đổi, liền nhân cơ hội nói xấu Lam Lăng Nguyệt, trực giác của nàng từ trước đến giờ đều rất chuẩn, từ sau khi nữ nhân Lam Lăng Nguyệt kia xuất hiện, nàng liền cảm thấy Thần ca ca có chút khang khác, nguy cơ trước giờ chưa từng có, nàng tuyệt đối không cho phép nó xảy ra.
“Câm miệng.” Đột nhiên Âu Dương Mặc Thần cảm thấy cả người ngôt ngạt kinh khủng, liền cởi nút buộc trên cùng ra, khi hắn nghe thấy Dạ Tình Vũ nói về Lam Lăng Nguyệt như vậy, trong lòng rất cáu giận, hất bỏ cái tay của Dạ Tình Vũ đang dựa vào, nhanh chân đi về phía Lam Lăng Nguyệt, nữ nhân này đoạt mất nụ hôn của mình vào năm năm trước, bây giờ lại dây dưa lôi kéo một nam nhân, cần phải trừng trị một trận mới được.
Sau khi Lam Lăng Nguyệt thấy mình bị Công Tôn Hạ tóm được cổ tay, xoay tay một cái, lại trở thành Lam Lăng Nguyệt tóm lấy Công Tôn Hạ.
“Bản tiểu thư cảnh cáo ngươi, đừng tiếp tục dùng chân chó của ngươi chạm vào ta nữa, dơ bẩn.” Lúc Lam Lăng Nguyệt buông cổ tay của Công Tôn Hạ ra, vẻ mặt hết sức ghét bỏ.
“Nữ nhân nhanh như vậy đã chơi xong rồi, trên đường phố, trước mặt bao người lôi kéo, quả nhiên ngươi chịu không nổi cô đơn.” Lam Lăng Nguyệt vừa mới vứt bỏ Công Tôn Hạ, phía sau liền truyền tới một giọng nói trầm thấp quen thuộc.
Vào lúc Công Tôn Hạ không cam lòng tính đánh lén Lam Lăng Nguyệt, Âu Dương Mặc Thần đã nhanh hơn một bước bắt được cánh tay đánh lén.
“Bản vương đang nói chuyện với Lam Lăng Nguyệt, ngươi là cái thá gì mà dám đánh lén chứ, cút ra xa cho ta, hôm nay nể mặt phụ thân Công Tốn Trí ngươi nên bản vương không đánh gẫy ngươi.” Âu Dương Mặc Thần tự dưng nổi giận, chẳng hiểu tại sao rất muốn chặt bỏ cái tay heo đã chạm vào cổ tay của Lam Lăng Nguyệt, nhưng lý trí vẫn chiến thắng kích động, dù sao lão hồ ly Công Tôn Trí vẫn còn có giá trị lợi dụng, hắn tạm thời chưa thể ra tay với con trai của lão ta được.
Trong lòng Công Tôn Hạ hoảng sợ khi nhìn rõ người phía sau Lam Lăng Nguyệt là Quỷ vương Âu Dương Mặc Thần, sợ đến nỗi không kịp nhìn ánh mắt người xung quanh, lỉnh vào trong đám người, hắn có thể sâu sắc cảm nhận được sát khí bao quanh người Âu Dương Mặc Thần.
Còn những người vây xem thì từng người một hoảng sợ tranh nhau tiến vào phủ Thừa tướng, lúc này các nàng chẳng dám thở mạnh, người kia là quỷ vương đó a, mấy người vừa mới bình phẩm Lam Lăng Nguyệt càng sợ hãi không dám ngẩng đầu lên, tiểu Hầu gia còn sợ thành dạng kia, huống hồ con tôm con tép bọn họ.
Chờ sau khi toàn bộ danh viên và công tử vào phủ Thừa tướng, lúc này ngoài phủ chỉ còn lại ba người Dạ Tình Vũ, Âu Dương Mặc Thần và Lam Lăng Nguyệt, bởi vì Dạ Tình Vũ vừa mới đắc tội với Âu Dương Mặc Thần nên chỉ lẳng lặng đứng cách Lam Lăng Nguyệt và Âu Dương Mặc Thần một khoảng, nhưng ánh mắt lại gắt gao chăm chú nhìn Lam Lăng Nguyệt, hận không thể chọc xuyên hai cái lỗ trên người nàng.
“Thần vương vừa đến, lại dọa lui một đám lớn quần chúng vây xem.” Vẻ mặt Lam Lăng Nguyệt trêu chọc nhìn Âu Dương Mặc Thần, không biết vì sao hôm nay người này có vẻ khác thường, nhưng hình như vừa rồi hắn xuất đầu lộ diện là vì mình, dường như nam nhân này vẫn luôn dây dưa với nàng từ lúc xuyên việt đến giờ.
“Ngươi thích bị vây xem lúc đang quyến rũ người khác lắm hả, nếu như thích đến thế, vậy bản vương sẽ cầm binh phù sai mười vạn đại quân đến vây xem.” Âu Dương Mặc Thần thấy Lam Lăng Nguyệt chẳng có vẻ gì cảm kích mình, trái lại còn chế nhạo hắn, liền tưởng lầm là hắn phá hủy chuyện tốt của nàng, trong lòng cảm giác bức bối càng sâu.
“Bản tiểu thư không phản đối, để mười vạn đại quân chứng kiến bản tiểu thư quyến rũ Quỷ vương Kim Hoa quốc như thế nào, chủ ý này không tệ đâu.” Lam Lăng Nguyệt trợn tròn mắt, thích thú tiến tới bên tai Âu Dương Mặc Thần, phả ra khí nóng, mê hoặc mười phần.
Hành động của Lam Lăng Nguyệt khiến Âu Dương Mặc Thần lập tức có chút bối rối, đặc biệt khi nàng vừa tiến tới bên tai mình, mùi hương trên cơ thể thoang thoảng, còn hơi thở ấm nóng kia, làm cho tai hắn đỏ ửng lên.
Lam Lăng Nguyệt thấy tai và mặt Âu Dương Mặc Thần đỏ hết lên, trong nháy mắt buồn cười, hóa ra Quỷ vương còn có mặt đáng yêu đến vậy, hôm nay thật đúng là muốn há hốc mồm.
Âu Dương Mặc Thần bị tiếng cười của Lam Lăng Nguyệt làm cho sực tỉnh, bản thân lại bị nữ nhân này đùa giỡn lần nữa, suy nghĩ muốn cho nàng biết giả phải trả cho việc chọc tức này, chặn ngang ôm nàng vào trong ngực trước mặt mọi người, bởi vì đây là lần đầu tiên Âu Dương Mặc Thần ôm nữ nhân, động tác vô cùng lóng ngóng, hơn nữa sau khi ôm nàng vào trong ngực, bắt chước làm theo sượt qua tai Lam Lăng Nguyệt.
Ầm ầm ~
Lam Lăng Nguyệt chỉ cảm thấy đầu óc của mình muốn nổ tung, chẳng cười nổi nữa, tim đập nhanh hơn, máu nhanh chóng dồn lên trên, mặt đỏ như trái táo chín, đây chính là tự bê đá đập chân mình mà.
Mà hành động ái muội như vậy của hai người khiến Dạ Tình Vũ gần như sụp đổ chạy tới, dùng toàn bộ sức lực tách hai người ra.
“Thần ca ca, tại sao huynh có thể bị tiện nhân này mê hoặc, huynh làm như thế chẳng phải có lỗi với muội ư.” Dạ Tình Vũ giống như chính thất bị ruồng bỏ, không màng đến hình tượng khóc ầm lên.
Âu Dương Mặc Thần vốn đang nóng hết mặt mày trong khoảng thời gian ngắn ngủi không biết phải kết thúc như nào, bị Dạ Tình Vũ ầm ĩ như vậy, trong lòng càng thêm căng thẳng.
“Ơ kìa, ngươi mở miệng gọi tiểu nhân sao mà lưu loát thế, bản tiểu thư ti tiện được bằng ngươi ư, người không biết xấu hổ mới là thiên hạ vô địch, Dạ Tình Vũ, nói thật cho ngươi biết bản tiểu thư chính là muốn mê hoặc Âu Dương Mặc Thần đấy, thế nào, tức giận hả, vậy ta sẽ cho ngươi tức chết.” Lam Lăng Nguyệt ghét nhất bị người khác gọi mình là tiện nhân, nữ nhân chết tiệt Dạ Tình Vũ này, cứ tiện nhân tiện nhân réo không ngừng, cứ như một con chó điên không ngừng sủa ầm, Lam Lăng Nguyệt thuận thế liền làm ra một chuyện khiến bản thân hối hận cả đời, đột ngột hôn một cái lên trên mặt Âu Dương Mặc Thần, ra oai với Dạ Tình Vũ.
“Ta phải giết ngươi.” Dạ Tình Vũ phát điên xông tới Lam Lăng Nguyệt, tính xé nát Lam Lăng Nguyệt, lúc này tròng mắt đều đỏ ngầu, giống như bị ma nhập.
Âu Dương Mặc Thần bị Lam Lăng Nguyệt hôn, vậy mà không ghét, nhưng nghe đến đoạn nàng dùng mình để chọc giận Dạ Tình Vũ, sắc mặc còn tím hơn quả cà.
“Hai người các ngươi cãi nhau đủ rồi thì câm miệng cho ta, Dạ Tình Vũ, bản vương nói lại một lần nữa, cho tới bây giờ ta chưa từng để ý tới ngươi, thì làm sao có lỗi với ngươi được, còn ầm ĩ lần nữa thì chạy trở về Dạ phủ đi.” Âu Dương Mặc Thần vô cùng phiền chán phớt lờ hai người sắp đánh nhau đến nơi, sau đó nhanh chân rời đi, lòng hắn phẳng lặng năm năm lại một lần nữa bị Lam Lăng Nguyệt đảo lộn.
Tâm trạng Lam Lăng Nguyệt lúc này cũng ổn định lại, giờ mới nhớ lại bản thân vừa rồi không hiểu sao bị Dạ Tình Vũ kích giận rồi xảy ra chuyện tiếp theo, lập tức cảm giác giống như mình bị sét đánh, trong vòng một ngày nàng đã cùng Âu Dương Mặc Thần tiếp xúc thân mật đến ba lần, càng kỳ lạ hơn chính là nàng lại cưỡng hôn hắn lần nữa, nghĩ tới những thứ này trong lòng giống như nổ oanh, thất kinh bát mạch giống như đang mở cuộc họp rối tinh rối mù hết cả lên, đây cũng là lần đầu tiên Lam Lăng Nguyệt có cảm giác không biết sai chỗ nào.
Mà lúc này viên thủy tinh của Dạ Tình Vũ đã sớm bị Âu Dương Mặc Thần giẫm nát, nàng ta gắt gao cắn đôi môi cánh hoa dõi theo bóng lưng Âu Dương Mặc Thần hồi lâu không lên tiếng, nàng đem mọi tội lỗi đổ lên đầu kẻ đầu sỏ Lam Lăng Nguyệt đã gây nên chuyện này, hôm nay nàng nhất định phải làm cho Lam Lăng Nguyệt thân bại danh liệt, nhất định phải làm cho ả ta chết không chỗ chôn, đáng lẽ ra nàng định từ chối đề nghị của Sở Lưu Ly, là bởi vì hôm nay nàng không muốn để lộ trò hề trước mặt Âu Dương Mặc Thần, nhưng hiện tại xem ra tất cả chẳng quan trọng nữa, chỉ cần có thể chỉnh chết Lam Lăng Nguyệt, tất cả chuyện nàng làm đều đáng giá.
Đợi tất cả chúng danh viện và các công tử tới địa điểm tổ chức tiệc trà, Sở Lưu Ly cùng Sở thừa tướng và thừa tướng phu nhân mặc trang phục lộng lẫy đứng ở chính giữa, Sở Lưu Ly một thân váy bông màu trắng như tuyết quét đất bật lên thân hình tinh tế hoạt bát.
“Cảm tạ các vị đến dự tiệc trà hôm nay, bởi vì thời tiết lạnh lẽo, hiện giờ cũng đã vào cuối năm, chúng tỷ muội cùng với các công tử có rất ít thời gian để tụ hội, hôm nay hãy thỏa thích say sưa, ăn được uống được, chơi được.” Chất giọng thanh thúy của Sở Lưu Ly như dòng suối linh thiêng chảy vào tai mọi người, tất cả dồn dập đứng dậy chào hỏi lễ phép, đương nhiên trong những người này chỉ trừ ra hai tiểu chủ tử Lam Lăng Nguyệt và Âu Dương Mặc Thần.
Lam Lăng Nguyệt gập đầu, hôm nay nàng đúng là không có hứng thú nghe nàng ta châm chọc này nọ, mau mau vào vấn đề chính, mau mau hoàn thành công việc, rồi nàng sẽ tới Quỷ Trung đường ngủ bù, khoảng thời gian gần đây ngủ không được ngon, hơn nữa vừa rồi ở ngoài phủ thừa tướng xảy ra biến cố nhỏ với Âu Dương Mặc Thần, hiện giờ nhớ lại hai má vẫn nóng bừng, rốt cuộc nàng bị sao mà hễ cứ nhắc tới Âu Dương Mặc Thần như thể đang mọc lên một loại trái cấm, cảm giác như con nai ngơ ngác, không phải là yêu thích hắn chứ, ý nghĩ liều lĩnh này xuất hiện trong đầu của Lam Lăng Nguyệt, liền bị nàng nhốt giết ngay lập tức, nhớ tới từng đợt gió lạnh trên người tên kia, lắc đầu một cái, vẫn nên sáng suốt một chút.
Mặc dù Âu Dương Mặc Thần cách vị trí Lam Lăng Nguyệt khá xa, nhưng ánh mắt của hắn như có như không rơi xuống người Lam Lăng Nguyệt, nữ nhân này lúc thì lắc đầu, lúc thì nhíu mày, miệng không ngừng lầm bầm tự nói, không biết đang giở trò quỷ gì.
Lúc Âu Dương Mặc Thần nhìn Lam Lăng Nguyệt, bởi vì Lam Lăng Nguyệt có tập võ, tính cảnh giác cao hơn so với người bình thường, cảm giác được có người nhìn mình, chợt ngẩng đầu lên, vô tình bốn mắt nhìn nhau với Âu Dương Mặc Thần, sau đó đột ngột quay mặt đi.
Hai người đều làm động tác giống nhau, lúc bốn mắt nhìn nhau, ánh mặt chạm tới, đều lựa chọn cao ngạo quay mặt đi không nhìn đối phương.
Dạ Tình Vũ đem hành động cùng nhau của hai người, tự ảo tưởng thành liếc mắt đưa tình, trong lòng hận ý càng đậm, không khỏi liếc mắt nhìn về phía Sở Lưu Ly, cho nàng ta một ánh mắt, rồi rời khỏi chỗ ngồi ở tiệc trà trước.
Sở Lưu Ly đương nhiên biết ý tứ trong mắt Dạ Tình Vũ, xem ra nàng ta quyết định giúp mình, nếu như vậy, nàng sẽ có thêm vài phần chắc chắn đánh chết Lam Lăng Nguyệt rồi.
Mà lúc này Dạ Tình Vũ một mình ở trong hậu hoa viên Sở tướng phủ bẻ ngắt những đóa hoa mai kia để trút xả hận ý bập bùng trong lòng.
“Quận chúa, trời lạnh thế này, sao lại một mình sinh hờn dỗi ở hậu hoa viên, tức giận hỏng người thì không có lợi đâu, tiện nhân vẫn luôn không có tự trọng như vậy, sẽ không vì chúng ta tức giận mà kìm hãm lại.” Sở Lưu Ly mềm mại tiến đến, trong giọng mang theo khiêu khích.
“Ngươi thật sự có biện pháp triệt bỏ Lam Lăng Nguyệt?” Dạ Tình Vũ lạnh giọng đặt câu hỏi, tính toán xác nhận lại một lần nữa.
“Tất nhiên, bên trong trà nhài và cao điểm đưa đến chỗ Lam Lăng Nguyệt đều bị ta hạ Trí Huyễn mị dược, ả ta chỉ cần ăn thì nhất định sẽ vào khuôn khổ.” Sở Lưu Ly tương đối có lòng tin với trù tính của mình.
“Nếu như ả ta không có việc gì? Ngươi đừng quên kiến thức và võ công của nữ nhân kia đều không thể xem thường, nếu như bị ả ta phát hiện manh mối, đoán rằng toàn bộ Sở tướng phủ của các ngươi sẽ bị liên lụy, đến lúc đó nếu như ngươi kéo bản quận chúa xuống nước, vậy ta sẽ không tha thứ cho ngươi đâu.” Dạ Tình Vũ khá là không tín nhiệm Sở Lưu Ly, nữ nhân này vừa mới ngã nhào trong tay Lam Lăng Nguyệt xong đó thôi.
“Chỉ hiệu quả khi trà nhài và cao điểm dùng cùng với nhau, vừa rồi ta đã tận mắt nhìn thấy ả ta uống trà nhài rồi, chỉ cần nàng ta ăn thêm cao điểm tuyệt đối không xảy ra sơ xuất, ta phụ trách làm cho thanh danh của ả mất sạch, ta nghe nói quận chúa âm thầm đào tạo một nhóm ám vệ tinh nhuệ, không biết có thể giải quyết ả ta lúc ả ta chật vật trở về không, ngụy tạo tự sát, ta nghĩ chuyện này không khó khăn với quận chúa chứ nhỉ.” Đây là nguyên nhân Sở Lưu Ly kéo Dạ Tình Vũ vào, tuy rằng nàng muốn báo thù, nhưng bởi vì cha là thừa tướng không thể náo loạn chết người, thuê người giết sẽ bị tra được, nhưng Dạ Tình Vũ có ám vệ chỉ nghe lời của nàng ta, huống chi dường như nàng ta có ân oán với Lam Lăng Nguyệt còn sâu đậm hơn mình, hôm nay nàng có thể nhận ra có vấn đề trong ánh mắt của Lam Lăng Nguyệt và Thần vương.
“Tại sao bản quận chúa phải làm công cụ giết người cho ngươi,” Dạ Tình Vũ dùng ánh mắt chất vấn nhìn về phía Sở Lưu Ly.
“Ha ha, quận chúa cũng có thể không đồng ý, chỉ cần ngươi cảm thấy kẻ tình địch Lam Lăng Nguyệt này sẽ không làm Thần vương thay lòng đổi dạ, ta chỉ là có lòng tốt nhắc nhở quận chúa, bằng vào sự hiểu biết về nam nhân của ta, ánh mắt Thần vương nhìn Lam Lăng Nguyệt không giống với người khác, đó là cái nhìn ham muốn của nam nhân với nữ nhân.” Sở Lưu Ly không thể nghi ngờ đang khiêu khích ranh giới của Dạ Tình Vũ, chỉ có như thế Dạ Tình Vũ mới có thể đi theo sự chi phối.
Quả nhiên Sở Lưu Ly vừa dứt lời, lửa giận trong con ngươi của Dạ Tình Vũ càng lớn, tay bấm sâu vào trong thịt, hận ý của nàng với Lam Lăng Nguyệt bị kích thích càng sâu thêm vài phần.
“Được, bây giờ ta sẽ phân phó sáu tên ám vệ âm thầm đợi lệnh. Bản quận chúa ghét nhất có đội hữu ngu như heo, ta hi vọng ngươi đừng để bản quận chúa thất vọng quá mức.” Cánh hoa mai trong tay Dạ Tình Vũ tan tác rơi trên mặt đất, sau đó không thèm nhìn Sở Lưu Ly rời khỏi hậu hoa viên trước.
Nhìn bóng lưng Dạ Tình Vũ, khóe miệng Sở Lưu Ly kéo lên một nụ cười như ý, đội hữu ngu như heo, con heo này còn không phải Dạ Tình Vũ ư, bất quá hiện tại đang cùng thuyền với nàng ta, nàng đương nhiên phải nhịn, dù sao hiện giờ kẻ địch chung là Lam Lăng Nguyệt.
Ngày diễn ra tiệc trà, sáng sớm Lam Ngữ Yên và Lam Khê Thiến đã thử đủ loại y phục, bởi vì bây giờ là mùa đông, các loại váy bông khá là ít ỏi, thử tới thử lui cuối cùng Lam Ngữ Yên chọn ra chiếc váy và áo bông hồng phấn phù hợp với bản thân, còn Lam Khê Thiến thì mặc chiếc váy bông màu xanh lam, bật lên vóc người nhỏ nhắn xinh xắn vô cùng tinh tế.
Đợi đến khi hai người trang điểm hoàn tất, rồi đi tới xe ngựa của Lam phủ đỗ ngoài, quả nhiên y như các nàng dự đoán, bất luận các nàng giục thế nào, ả nữ nhân Lam Lăng Nguyệt luôn luôn xuất hiện vào thời khắc cuối cùng.
Chờ tiệc trà sắp bắt đầu, Lam Lăng Nguyệt mới lười nhác từ trong uyển đi ra, nàng dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết nhân vật chính tại Hồng Môn yến* là mình rồi, chẳng qua gần đây thật sự nhàn rỗi chẳng có gì làm, chẳng thà tới dự góp vui, nhìn xem Sở Lưu Ly muốn chơi trò gì, trong túi bách bảo của Quỷ Y nàng luôn có sẵn muôn vàn độc hoàn, hơn nữa trước khi đi đã uống Bách Thanh hoàn có công năng giải bách độc.
(Hồng Môn yến: Buổi tiệc Hồng Môn Yến chính là âm mưu ám sát Lưu Bang mà Phạm Tăng đã bày ra để trừ hậu họa cho Hạng Vũ.)
Lúc Lam Lăng Nguyệt xuất hiện trước mặt Lam Khê Thiến và Lam Ngữ Yên, khóe miệng Lam Ngữ Yên hơi khẩy nhẹ, vẻ mặt khinh bỉ nhìn Lam Lăng Nguyệt.
“Mắt của ngươi nhìn đi đâu thế, muốn mù hả.” Lam Lăng Nguyệt lạnh lùng liếc nhìn Lam Ngữ Yên, rất khó chịu ánh mắt nàng ta nhìn mình.
“Ngươi ăn mặc trang điểm như đi tham dự đại hội võ lâm ấy, khó coi như vậy mà đi tham dự tiệc trà, ngay trước mặt nhiều danh viện quý tộc như vậy thật sự là làm mất mặt Lam gia chúng ta.” Lam Ngữ Yên nhìn Lam Lăng Nguyệt mặc chiếc váy nửa bằng gấm màu đỏ cảm thấy chói mắt vô cùng, có lẽ đối với loại màu sắc tương tự như máu kia, khiến cho trái tim của nàng tắc nghẹt kinh khủng.
“Ngươi thật sự cho rằng ngươi là khổng tước xòe đuôi à, trang điểm đúng là một cặp với kỹ nữ xinh đẹp đầu bảng ở hoa lâu đấy, thời gian không còn sớm nữa, không muốn đến trễ bị người ta chê cười thì lăn lên trên xe ngựa cho ta.” Khí thế của Lam Lăng Nguyệt vĩnh viễn cao hơn mấy cấp so với Lam Ngữ Yên, dong chi tục phấn*, chả có thú vị.
(Dong chi tục phấn: dùng để chỉ những người con gái bình thường theo ý xấu.)
Lam Ngữ Yên vốn muốn chế nhạo Lam Lăng Nguyệt, lại bị nàng ta nói cảm thấy nhục nhã đỏ mặt, trong khoảng thời gian ngắn không biết nói cái gì, lúc nàng vẫn nung nấu ý định đánh trả thì bị Lam Lăng Nguyệt quát lớn một trận, có lẽ do hiện giờ cái chân bị nàng ta đập gãy đang chậm rãi hồi phục lại, đối với Lam Lăng Nguyệt, bản năng có chút kiêng dè, dù sao đến phụ thân cũng không làm gì được nàng, nếu như bây giờ mình mạo muội đắc tội nàng, vậy thì cuối cùng chịu tội vẫn là mình, sau khi an ủi bản thân như vậy xong, tâm trạng Lam Ngữ Yên thoải mái hơn nhiều.
Dọc đường đi cả ba người không ai nói chuyện với ai cho tới khi xe ngựa tới Sở phủ, ba người vừa xuống xe liền nhìn thấy đủ loại kiểu dáng xe ngựa dừng bên Sở phủ, chúng danh viện và các công tử ăn mặc đủ loại trang phục xinh tươi như hoa đang sôi nổi so bì hơn kém chuyện trò cùng nhau.
Sau khi ba người Lam Ngữ Yên và Lam Lăng Nguyệt cùng Lam Khê Thiến xuống xe ngựa, liền tách ra mà đi, bởi vì Lam Khê Thiến rất ít khi tham dự mấy loại gặp gỡ dạng này, nên lựa chọn theo Lam Ngữ Yên, mặc dù Lam Ngữ Yên là một nữ nhân chuyên làm hỏng việc, nhưng khả năng giao tiếp của nàng ta kha khá, bám theo nàng ta còn có thể quen biết được vài danh viện, suy tính trải lót con đường sau này cho bản thân thật tốt.
Còn cách ăn mặc của Lam Lăng Nguyệt hoàn toàn không ăn nhập gì với chúng danh viện, trong tay còn cầm kiếm, hầu như có rất nhiều người nhỏ giọng xì xầm từ phía xa về nàng, không có ai tiến lên bắt chuyện.
Đang lúc Lam Lăng Nguyệt buồn chán chờ đại môn phủ Thừa tướng mở ra, Công Tôn Hạ cả người cẩm bào màu xanh nhạt chậm rãi đi tới.
Lam Lăng Nguyệt ngửi được mùi vị quen thuộc, cau mày, ngẩng đầu lên nhìn thấy Công Tôn Hạ đang đi về phía mình, vẻ mặt chán ghét xoay người, chuẩn bị cách xa hắn ta một chút.
Chẳng qua khi nàng vừa nhấc chân chuẩn bị rời đi, lại bị Công Tôn Hạ nhìn thấu ý đồ của nàng, gọi nàng lại trước một bước.
“Vì sao Lam cô nương vừa nhìn thấy tại hạ đã rời đi rồi, hôm đó sau khi từ biệt ở hoàng cung, tại hạ suy đi nghĩ lại, vẫn chẳng nghĩ ra được đã đắc tội với Lam cô nương khi nào, tại sao Lam cô nương nhìn tại hạ cứ như nhìn thấy cừu nhân ấy, xin Lam cô nương giải thích nghi hoặc giúp tại hạ.” Vẻ mặt Công Tôn Hạ thành khẩn, giọng điệu không nhanh không chậm, tựa hồ mong muốn Lam Lăng Nguyệt sẽ cho mình một lời giải thích.
“Công Tôn Hạ, bản tiểu thư chính là ghét ngươi, căm ghét ngươi, không có bất kỳ lý do nào, nếu như thật sự có lý do thì có lẽ chính là kiếp trước ngươi nợ bản tiểu thư, kiếp này bản tiểu thư tới đòi nợ.” Lam Lăng Nguyệt theo bản năng lui về phía sau hai bước, chính là cái khí chất nhã nhặn bên trong, không mặn không nhạt này nên kiếp trước mới mê luyến, cuối cùng còn chôn thây dưới nét dịu dàng này, Công Tôn Hạ không hề hay biết chính sự dịu dàng này của mình là lý do Lam Lăng Nguyệt căm hận.
“Lam cô nương hà tất phải hung hăng như thế, ngươi yên tâm bản hầu đối với hạng người lấy bé bật lớn như ngươi cũng chẳng có hứng thú đâu, chiêu muốn nghênh đón còn chống cự của ngươi, không có tác dụng gì với ta đâu, mấy câu chuyện bịa đặt kiếp trước nợ nần ngươi, Lam cô nương vẫn nên hạn chế nói thì tốt hơn.” Mặt của Công Tôn Hạ trong chớp mắt đỏ rần, nữ nhân này chẳng cho hắn chút mặt mũi nào cả, dám ở trước mặt mọi người nói mình như vậy, chỉ là một đứa con gái nhà thương hèn kém, lại tưởng mình là Phượng Hoàng ư, Công Tôn Hạ không khỏi cất cao giọng, cố ý nhấn mạnh vào bốn chữ muốn nghênh đón còn chống cứ (dục nghênh hoàn cự).
Việc Lam Lăng Nguyệt và Công Tôn Hạ tranh cãi kéo tới không ít người vây xem, bởi vì Công Tôn Hạ là một trong những quý tộc mà đông đảo danh viện đều muốn được gả đến, chúng thiên kim ồn ào chỉ chỉ trỏ trỏ Lam Lăng Nguyệt, thậm chí còn chế nhạo Lam Lăng Nguyệt không hề có chút hấp dẫn, không có dáng vóc, mặt mũi càng không, có tư cách gì mà quyến rũ tiểu Hầu gia.
“Công Tôn Hạ, ngươi thật giống với trước đây khiến người ta buồn nôn, bụng dạ hẹp hòi, nhanh như vậy đã không chịu nổi rồi sao, muốn chó cùng bứt giậu hả, hôm nay bản tiểu thư lại không cầm theo đả cẩu bổng rồi, chẳng muốn chấp nhặt với ngươi, thức thời mau cút xa khỏi ta một chút.” Khóe miệng Lam Lăng Nguyệt nhếch lên nụ cười lạnh, nhanh như vậy đã lộ nguyên hình, xem ra cũng chỉ đến thế.
“Ngươi nói cái gì?” Công Tôn Hạ đường đường là tiểu Hầu gia của Công Tôn phủ lại bị một con buôn hèn kém ví thành chó, cơn giận này hắn nuốt xuống như nào đây, dễ dàng nắm trụ cổ tay của Lam Lăng Nguyệt.
Một màn này vừa vặn rơi vào mắt Âu Dương Mặc Thần đang sánh vai cùng với Dạ Tình Vũ đi tới, nhìn cảnh tượng đóng băng trong mắt, cảm giác của hắn vô cùng không thoải mái, tâm tình cũng trở nên hơi bức bối.
“Thần ca ca, đây không phải là Lam Lăng Nguyệt và Công Tôn Hạ à, ở trước cửa phủ thừa tướng lôi lôi kéo kéo, Lam Lăng Nguyệt này thật đúng là tiện nhân không biết giữ ý giữ tứ, đi khắp nơi quyến rũ.” Dạ Tình Vũ nhận thấy hơi thở của Âu Dương Mặc Thần có chút biến đổi, liền nhân cơ hội nói xấu Lam Lăng Nguyệt, trực giác của nàng từ trước đến giờ đều rất chuẩn, từ sau khi nữ nhân Lam Lăng Nguyệt kia xuất hiện, nàng liền cảm thấy Thần ca ca có chút khang khác, nguy cơ trước giờ chưa từng có, nàng tuyệt đối không cho phép nó xảy ra.
“Câm miệng.” Đột nhiên Âu Dương Mặc Thần cảm thấy cả người ngôt ngạt kinh khủng, liền cởi nút buộc trên cùng ra, khi hắn nghe thấy Dạ Tình Vũ nói về Lam Lăng Nguyệt như vậy, trong lòng rất cáu giận, hất bỏ cái tay của Dạ Tình Vũ đang dựa vào, nhanh chân đi về phía Lam Lăng Nguyệt, nữ nhân này đoạt mất nụ hôn của mình vào năm năm trước, bây giờ lại dây dưa lôi kéo một nam nhân, cần phải trừng trị một trận mới được.
Sau khi Lam Lăng Nguyệt thấy mình bị Công Tôn Hạ tóm được cổ tay, xoay tay một cái, lại trở thành Lam Lăng Nguyệt tóm lấy Công Tôn Hạ.
“Bản tiểu thư cảnh cáo ngươi, đừng tiếp tục dùng chân chó của ngươi chạm vào ta nữa, dơ bẩn.” Lúc Lam Lăng Nguyệt buông cổ tay của Công Tôn Hạ ra, vẻ mặt hết sức ghét bỏ.
“Nữ nhân nhanh như vậy đã chơi xong rồi, trên đường phố, trước mặt bao người lôi kéo, quả nhiên ngươi chịu không nổi cô đơn.” Lam Lăng Nguyệt vừa mới vứt bỏ Công Tôn Hạ, phía sau liền truyền tới một giọng nói trầm thấp quen thuộc.
Vào lúc Công Tôn Hạ không cam lòng tính đánh lén Lam Lăng Nguyệt, Âu Dương Mặc Thần đã nhanh hơn một bước bắt được cánh tay đánh lén.
“Bản vương đang nói chuyện với Lam Lăng Nguyệt, ngươi là cái thá gì mà dám đánh lén chứ, cút ra xa cho ta, hôm nay nể mặt phụ thân Công Tốn Trí ngươi nên bản vương không đánh gẫy ngươi.” Âu Dương Mặc Thần tự dưng nổi giận, chẳng hiểu tại sao rất muốn chặt bỏ cái tay heo đã chạm vào cổ tay của Lam Lăng Nguyệt, nhưng lý trí vẫn chiến thắng kích động, dù sao lão hồ ly Công Tôn Trí vẫn còn có giá trị lợi dụng, hắn tạm thời chưa thể ra tay với con trai của lão ta được.
Trong lòng Công Tôn Hạ hoảng sợ khi nhìn rõ người phía sau Lam Lăng Nguyệt là Quỷ vương Âu Dương Mặc Thần, sợ đến nỗi không kịp nhìn ánh mắt người xung quanh, lỉnh vào trong đám người, hắn có thể sâu sắc cảm nhận được sát khí bao quanh người Âu Dương Mặc Thần.
Còn những người vây xem thì từng người một hoảng sợ tranh nhau tiến vào phủ Thừa tướng, lúc này các nàng chẳng dám thở mạnh, người kia là quỷ vương đó a, mấy người vừa mới bình phẩm Lam Lăng Nguyệt càng sợ hãi không dám ngẩng đầu lên, tiểu Hầu gia còn sợ thành dạng kia, huống hồ con tôm con tép bọn họ.
Chờ sau khi toàn bộ danh viên và công tử vào phủ Thừa tướng, lúc này ngoài phủ chỉ còn lại ba người Dạ Tình Vũ, Âu Dương Mặc Thần và Lam Lăng Nguyệt, bởi vì Dạ Tình Vũ vừa mới đắc tội với Âu Dương Mặc Thần nên chỉ lẳng lặng đứng cách Lam Lăng Nguyệt và Âu Dương Mặc Thần một khoảng, nhưng ánh mắt lại gắt gao chăm chú nhìn Lam Lăng Nguyệt, hận không thể chọc xuyên hai cái lỗ trên người nàng.
“Thần vương vừa đến, lại dọa lui một đám lớn quần chúng vây xem.” Vẻ mặt Lam Lăng Nguyệt trêu chọc nhìn Âu Dương Mặc Thần, không biết vì sao hôm nay người này có vẻ khác thường, nhưng hình như vừa rồi hắn xuất đầu lộ diện là vì mình, dường như nam nhân này vẫn luôn dây dưa với nàng từ lúc xuyên việt đến giờ.
“Ngươi thích bị vây xem lúc đang quyến rũ người khác lắm hả, nếu như thích đến thế, vậy bản vương sẽ cầm binh phù sai mười vạn đại quân đến vây xem.” Âu Dương Mặc Thần thấy Lam Lăng Nguyệt chẳng có vẻ gì cảm kích mình, trái lại còn chế nhạo hắn, liền tưởng lầm là hắn phá hủy chuyện tốt của nàng, trong lòng cảm giác bức bối càng sâu.
“Bản tiểu thư không phản đối, để mười vạn đại quân chứng kiến bản tiểu thư quyến rũ Quỷ vương Kim Hoa quốc như thế nào, chủ ý này không tệ đâu.” Lam Lăng Nguyệt trợn tròn mắt, thích thú tiến tới bên tai Âu Dương Mặc Thần, phả ra khí nóng, mê hoặc mười phần.
Hành động của Lam Lăng Nguyệt khiến Âu Dương Mặc Thần lập tức có chút bối rối, đặc biệt khi nàng vừa tiến tới bên tai mình, mùi hương trên cơ thể thoang thoảng, còn hơi thở ấm nóng kia, làm cho tai hắn đỏ ửng lên.
Lam Lăng Nguyệt thấy tai và mặt Âu Dương Mặc Thần đỏ hết lên, trong nháy mắt buồn cười, hóa ra Quỷ vương còn có mặt đáng yêu đến vậy, hôm nay thật đúng là muốn há hốc mồm.
Âu Dương Mặc Thần bị tiếng cười của Lam Lăng Nguyệt làm cho sực tỉnh, bản thân lại bị nữ nhân này đùa giỡn lần nữa, suy nghĩ muốn cho nàng biết giả phải trả cho việc chọc tức này, chặn ngang ôm nàng vào trong ngực trước mặt mọi người, bởi vì đây là lần đầu tiên Âu Dương Mặc Thần ôm nữ nhân, động tác vô cùng lóng ngóng, hơn nữa sau khi ôm nàng vào trong ngực, bắt chước làm theo sượt qua tai Lam Lăng Nguyệt.
Ầm ầm ~
Lam Lăng Nguyệt chỉ cảm thấy đầu óc của mình muốn nổ tung, chẳng cười nổi nữa, tim đập nhanh hơn, máu nhanh chóng dồn lên trên, mặt đỏ như trái táo chín, đây chính là tự bê đá đập chân mình mà.
Mà hành động ái muội như vậy của hai người khiến Dạ Tình Vũ gần như sụp đổ chạy tới, dùng toàn bộ sức lực tách hai người ra.
“Thần ca ca, tại sao huynh có thể bị tiện nhân này mê hoặc, huynh làm như thế chẳng phải có lỗi với muội ư.” Dạ Tình Vũ giống như chính thất bị ruồng bỏ, không màng đến hình tượng khóc ầm lên.
Âu Dương Mặc Thần vốn đang nóng hết mặt mày trong khoảng thời gian ngắn ngủi không biết phải kết thúc như nào, bị Dạ Tình Vũ ầm ĩ như vậy, trong lòng càng thêm căng thẳng.
“Ơ kìa, ngươi mở miệng gọi tiểu nhân sao mà lưu loát thế, bản tiểu thư ti tiện được bằng ngươi ư, người không biết xấu hổ mới là thiên hạ vô địch, Dạ Tình Vũ, nói thật cho ngươi biết bản tiểu thư chính là muốn mê hoặc Âu Dương Mặc Thần đấy, thế nào, tức giận hả, vậy ta sẽ cho ngươi tức chết.” Lam Lăng Nguyệt ghét nhất bị người khác gọi mình là tiện nhân, nữ nhân chết tiệt Dạ Tình Vũ này, cứ tiện nhân tiện nhân réo không ngừng, cứ như một con chó điên không ngừng sủa ầm, Lam Lăng Nguyệt thuận thế liền làm ra một chuyện khiến bản thân hối hận cả đời, đột ngột hôn một cái lên trên mặt Âu Dương Mặc Thần, ra oai với Dạ Tình Vũ.
“Ta phải giết ngươi.” Dạ Tình Vũ phát điên xông tới Lam Lăng Nguyệt, tính xé nát Lam Lăng Nguyệt, lúc này tròng mắt đều đỏ ngầu, giống như bị ma nhập.
Âu Dương Mặc Thần bị Lam Lăng Nguyệt hôn, vậy mà không ghét, nhưng nghe đến đoạn nàng dùng mình để chọc giận Dạ Tình Vũ, sắc mặc còn tím hơn quả cà.
“Hai người các ngươi cãi nhau đủ rồi thì câm miệng cho ta, Dạ Tình Vũ, bản vương nói lại một lần nữa, cho tới bây giờ ta chưa từng để ý tới ngươi, thì làm sao có lỗi với ngươi được, còn ầm ĩ lần nữa thì chạy trở về Dạ phủ đi.” Âu Dương Mặc Thần vô cùng phiền chán phớt lờ hai người sắp đánh nhau đến nơi, sau đó nhanh chân rời đi, lòng hắn phẳng lặng năm năm lại một lần nữa bị Lam Lăng Nguyệt đảo lộn.
Tâm trạng Lam Lăng Nguyệt lúc này cũng ổn định lại, giờ mới nhớ lại bản thân vừa rồi không hiểu sao bị Dạ Tình Vũ kích giận rồi xảy ra chuyện tiếp theo, lập tức cảm giác giống như mình bị sét đánh, trong vòng một ngày nàng đã cùng Âu Dương Mặc Thần tiếp xúc thân mật đến ba lần, càng kỳ lạ hơn chính là nàng lại cưỡng hôn hắn lần nữa, nghĩ tới những thứ này trong lòng giống như nổ oanh, thất kinh bát mạch giống như đang mở cuộc họp rối tinh rối mù hết cả lên, đây cũng là lần đầu tiên Lam Lăng Nguyệt có cảm giác không biết sai chỗ nào.
Mà lúc này viên thủy tinh của Dạ Tình Vũ đã sớm bị Âu Dương Mặc Thần giẫm nát, nàng ta gắt gao cắn đôi môi cánh hoa dõi theo bóng lưng Âu Dương Mặc Thần hồi lâu không lên tiếng, nàng đem mọi tội lỗi đổ lên đầu kẻ đầu sỏ Lam Lăng Nguyệt đã gây nên chuyện này, hôm nay nàng nhất định phải làm cho Lam Lăng Nguyệt thân bại danh liệt, nhất định phải làm cho ả ta chết không chỗ chôn, đáng lẽ ra nàng định từ chối đề nghị của Sở Lưu Ly, là bởi vì hôm nay nàng không muốn để lộ trò hề trước mặt Âu Dương Mặc Thần, nhưng hiện tại xem ra tất cả chẳng quan trọng nữa, chỉ cần có thể chỉnh chết Lam Lăng Nguyệt, tất cả chuyện nàng làm đều đáng giá.
Đợi tất cả chúng danh viện và các công tử tới địa điểm tổ chức tiệc trà, Sở Lưu Ly cùng Sở thừa tướng và thừa tướng phu nhân mặc trang phục lộng lẫy đứng ở chính giữa, Sở Lưu Ly một thân váy bông màu trắng như tuyết quét đất bật lên thân hình tinh tế hoạt bát.
“Cảm tạ các vị đến dự tiệc trà hôm nay, bởi vì thời tiết lạnh lẽo, hiện giờ cũng đã vào cuối năm, chúng tỷ muội cùng với các công tử có rất ít thời gian để tụ hội, hôm nay hãy thỏa thích say sưa, ăn được uống được, chơi được.” Chất giọng thanh thúy của Sở Lưu Ly như dòng suối linh thiêng chảy vào tai mọi người, tất cả dồn dập đứng dậy chào hỏi lễ phép, đương nhiên trong những người này chỉ trừ ra hai tiểu chủ tử Lam Lăng Nguyệt và Âu Dương Mặc Thần.
Lam Lăng Nguyệt gập đầu, hôm nay nàng đúng là không có hứng thú nghe nàng ta châm chọc này nọ, mau mau vào vấn đề chính, mau mau hoàn thành công việc, rồi nàng sẽ tới Quỷ Trung đường ngủ bù, khoảng thời gian gần đây ngủ không được ngon, hơn nữa vừa rồi ở ngoài phủ thừa tướng xảy ra biến cố nhỏ với Âu Dương Mặc Thần, hiện giờ nhớ lại hai má vẫn nóng bừng, rốt cuộc nàng bị sao mà hễ cứ nhắc tới Âu Dương Mặc Thần như thể đang mọc lên một loại trái cấm, cảm giác như con nai ngơ ngác, không phải là yêu thích hắn chứ, ý nghĩ liều lĩnh này xuất hiện trong đầu của Lam Lăng Nguyệt, liền bị nàng nhốt giết ngay lập tức, nhớ tới từng đợt gió lạnh trên người tên kia, lắc đầu một cái, vẫn nên sáng suốt một chút.
Mặc dù Âu Dương Mặc Thần cách vị trí Lam Lăng Nguyệt khá xa, nhưng ánh mắt của hắn như có như không rơi xuống người Lam Lăng Nguyệt, nữ nhân này lúc thì lắc đầu, lúc thì nhíu mày, miệng không ngừng lầm bầm tự nói, không biết đang giở trò quỷ gì.
Lúc Âu Dương Mặc Thần nhìn Lam Lăng Nguyệt, bởi vì Lam Lăng Nguyệt có tập võ, tính cảnh giác cao hơn so với người bình thường, cảm giác được có người nhìn mình, chợt ngẩng đầu lên, vô tình bốn mắt nhìn nhau với Âu Dương Mặc Thần, sau đó đột ngột quay mặt đi.
Hai người đều làm động tác giống nhau, lúc bốn mắt nhìn nhau, ánh mặt chạm tới, đều lựa chọn cao ngạo quay mặt đi không nhìn đối phương.
Dạ Tình Vũ đem hành động cùng nhau của hai người, tự ảo tưởng thành liếc mắt đưa tình, trong lòng hận ý càng đậm, không khỏi liếc mắt nhìn về phía Sở Lưu Ly, cho nàng ta một ánh mắt, rồi rời khỏi chỗ ngồi ở tiệc trà trước.
Sở Lưu Ly đương nhiên biết ý tứ trong mắt Dạ Tình Vũ, xem ra nàng ta quyết định giúp mình, nếu như vậy, nàng sẽ có thêm vài phần chắc chắn đánh chết Lam Lăng Nguyệt rồi.
Mà lúc này Dạ Tình Vũ một mình ở trong hậu hoa viên Sở tướng phủ bẻ ngắt những đóa hoa mai kia để trút xả hận ý bập bùng trong lòng.
“Quận chúa, trời lạnh thế này, sao lại một mình sinh hờn dỗi ở hậu hoa viên, tức giận hỏng người thì không có lợi đâu, tiện nhân vẫn luôn không có tự trọng như vậy, sẽ không vì chúng ta tức giận mà kìm hãm lại.” Sở Lưu Ly mềm mại tiến đến, trong giọng mang theo khiêu khích.
“Ngươi thật sự có biện pháp triệt bỏ Lam Lăng Nguyệt?” Dạ Tình Vũ lạnh giọng đặt câu hỏi, tính toán xác nhận lại một lần nữa.
“Tất nhiên, bên trong trà nhài và cao điểm đưa đến chỗ Lam Lăng Nguyệt đều bị ta hạ Trí Huyễn mị dược, ả ta chỉ cần ăn thì nhất định sẽ vào khuôn khổ.” Sở Lưu Ly tương đối có lòng tin với trù tính của mình.
“Nếu như ả ta không có việc gì? Ngươi đừng quên kiến thức và võ công của nữ nhân kia đều không thể xem thường, nếu như bị ả ta phát hiện manh mối, đoán rằng toàn bộ Sở tướng phủ của các ngươi sẽ bị liên lụy, đến lúc đó nếu như ngươi kéo bản quận chúa xuống nước, vậy ta sẽ không tha thứ cho ngươi đâu.” Dạ Tình Vũ khá là không tín nhiệm Sở Lưu Ly, nữ nhân này vừa mới ngã nhào trong tay Lam Lăng Nguyệt xong đó thôi.
“Chỉ hiệu quả khi trà nhài và cao điểm dùng cùng với nhau, vừa rồi ta đã tận mắt nhìn thấy ả ta uống trà nhài rồi, chỉ cần nàng ta ăn thêm cao điểm tuyệt đối không xảy ra sơ xuất, ta phụ trách làm cho thanh danh của ả mất sạch, ta nghe nói quận chúa âm thầm đào tạo một nhóm ám vệ tinh nhuệ, không biết có thể giải quyết ả ta lúc ả ta chật vật trở về không, ngụy tạo tự sát, ta nghĩ chuyện này không khó khăn với quận chúa chứ nhỉ.” Đây là nguyên nhân Sở Lưu Ly kéo Dạ Tình Vũ vào, tuy rằng nàng muốn báo thù, nhưng bởi vì cha là thừa tướng không thể náo loạn chết người, thuê người giết sẽ bị tra được, nhưng Dạ Tình Vũ có ám vệ chỉ nghe lời của nàng ta, huống chi dường như nàng ta có ân oán với Lam Lăng Nguyệt còn sâu đậm hơn mình, hôm nay nàng có thể nhận ra có vấn đề trong ánh mắt của Lam Lăng Nguyệt và Thần vương.
“Tại sao bản quận chúa phải làm công cụ giết người cho ngươi,” Dạ Tình Vũ dùng ánh mắt chất vấn nhìn về phía Sở Lưu Ly.
“Ha ha, quận chúa cũng có thể không đồng ý, chỉ cần ngươi cảm thấy kẻ tình địch Lam Lăng Nguyệt này sẽ không làm Thần vương thay lòng đổi dạ, ta chỉ là có lòng tốt nhắc nhở quận chúa, bằng vào sự hiểu biết về nam nhân của ta, ánh mắt Thần vương nhìn Lam Lăng Nguyệt không giống với người khác, đó là cái nhìn ham muốn của nam nhân với nữ nhân.” Sở Lưu Ly không thể nghi ngờ đang khiêu khích ranh giới của Dạ Tình Vũ, chỉ có như thế Dạ Tình Vũ mới có thể đi theo sự chi phối.
Quả nhiên Sở Lưu Ly vừa dứt lời, lửa giận trong con ngươi của Dạ Tình Vũ càng lớn, tay bấm sâu vào trong thịt, hận ý của nàng với Lam Lăng Nguyệt bị kích thích càng sâu thêm vài phần.
“Được, bây giờ ta sẽ phân phó sáu tên ám vệ âm thầm đợi lệnh. Bản quận chúa ghét nhất có đội hữu ngu như heo, ta hi vọng ngươi đừng để bản quận chúa thất vọng quá mức.” Cánh hoa mai trong tay Dạ Tình Vũ tan tác rơi trên mặt đất, sau đó không thèm nhìn Sở Lưu Ly rời khỏi hậu hoa viên trước.
Nhìn bóng lưng Dạ Tình Vũ, khóe miệng Sở Lưu Ly kéo lên một nụ cười như ý, đội hữu ngu như heo, con heo này còn không phải Dạ Tình Vũ ư, bất quá hiện tại đang cùng thuyền với nàng ta, nàng đương nhiên phải nhịn, dù sao hiện giờ kẻ địch chung là Lam Lăng Nguyệt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook