Quỷ tình duyên, nhân duyên tuyến
-
Chương 68: Ánh Nắng Bình Yên
Tôi nửa đêm lén lút mang theo xẻng nhỏ đi vào cư xá, ban ngày tôi cũng không dám trắng trợn mà đào đồ vật ở đây, chỉ là quá khứ lâu như vậy, tôi đều quên cụ thể đã chôn ở vị trí nào, đào một chỗ rồi một chỗ, cuối cùng thời điểm đem hộp đào móc ra được cũng là lúc bảo an đến đây, vội vã tôi ôm hộp chạy đi, chính mình cũng không rõ phương hướng nào, chạy được một đoạn xa liền mệt nhoài thở dốc, không nghe thấy có người đuổi phía sau nữa mới thở phào nhẹ nhõm, lại cảm thấy chính mình quá buồn cười.
Quả thực giống như ă trộm vậy.
Tôi trực tiếp đưa tay phủi đi phía bùn đất bên trên, sau đó mở hộp ra, bởi vì thời gian quá lâu, hộp bị gỉ sét, mở ra cũng phải dùng một phen sức lực, trong hộp có hai tờ giấy, còn có một cái nhẫn, chiếc nhẫn này tôi có chút ấn tượng, là tôi đã mua cho nàng làm món đồ chơi nhỏ thời điểm khi đi dạo phố, mười mấy tiền mà thôi, vừa nhìn chính là giả, Tiểu Nhiễm lần đó đều cao hứng đeo trên tay rồi chờ người khác hỏi, nàng ngụ ý là để muốn nói ra là tôi mua cho nàng, tôi mỗi lần như thế đều không thể không che mặt, dù sao một nhẫn giả có cái gì để khoe?
Sau này tôi không thấy nàng đeo nữa tôi còn tưởng rằng nàng làm mất rồi nên có chút vui mừng, hoá ra là lúc đó đồng thời nàng đã đặt vào cái hộp nhỏ này.
Trong hộp có mà tờ giấy xếp chỉnh tề, đó là của tôi, còn một tấm cuốn lại là của Tiểu Nhiễm, tôi vỗ vỗ tay dính bụi đất, đem tờ giấy lấy ra dưới ánh đèn đường để xem, thời gian quá lâu, phía trên chữ viết có chút nhoè, nhưng vẫn còn có thể thấy.
"Bảy năm sau đó, tôi muốn Vân Thiển mua cho tôi một chiếc nhẫn chân chính."
Tôi nghĩ tới câu nói đó của Tiểu Nhiễm, "Bảy năm là số tốt"
Tâm nguyện của tôi là hai người đều có thể hạnh phúc, tâm nguyện của Tiểu Nhiễm là bảy năm sau đó tôi có thể cho nàng một thừa nhận chân chính.
Tôi khi đó cảm thấy, bảy năm, chúng tôi không hẳn là không sẽ ở cùng nhau lâu được như vậy, còn tự cho là mình có dự cảm thông minh.
Mà bảy năm sau đó tôi mới hiểu được, hạnh phục của chúng tôi là trói chặt cùng nhau.
Hạnh phúc của chúng tôi chính là chúng tôi cùng nhau.
Nàng đến cùng so với tôi trưởng thành hơn nhiều lắm.
Buổi sáng ngày thứ hai, tôi rất sớm cầm nhẫn đi tới vùng ngoại thành.
Tôi ngồi ở bên bờ bồn hoa ngoài cư xá, cúi đầu cầm chặt nhẫn trong tay cho đến hết thời gian, ngồi một hồi lâu cũng không quyết định đến cùng muốn hay không lên lầu gõ cửa phòng của nàng, dư quang liền thoáng qua bóng người quen thuộc thoảng qua đi, ngẩng đầu nhìn lên, Tiểu Nhiễm mặc một bộ đồ thể thao, dắt A Miêu vừa từ trước mặt tôi chạy qua.
Tôi không nhịn được chạy tới bóng lưng của nàng ngạc nhiên lộ ra một nụ cười.
Xem đi, ông trời đều không nhìn nổi tôi như vậy cứ thế dây dưa dài dòng, tôi còn có lý do gì không lên trước một bước đây?
Tôi liền lập tức đuổi về phía Tiểu Nhiễm nàng, kích động hô lên tên nàng: "Lâm Nhiễm!"
Tiểu Nhiễm mang tai nghe, nhưng nàng vẫn nghe được tiếng của tôi, chạy bộ liền chậm lại, kinh ngạc quay đầu nhìn về phía tôi, tôi hướng đi lại nàng, nàng thì lại một bên lấy xuốg tai nghe quấn dây lại một bên cau mày mang theo chút cảnh giác hỏi tôi: "Cô là?"
Tôi quên mất, tôi bây giờ đối với Tiểu Nhiễm là một cái người xa lạ mà thôi, nếu như nàng nhận ra tôi, làm sao lại như không thấy tôi ở trước mặt mà không chạy tới đây? Tôi tuy rằng cảm thấy khuôn mặt Hạ Kiều rất giống tôi, có thể người giống người rất nhiều, hơn nữa Vân Thiển đến cùng cũng đã chết rồi.
Có thể nàng không nhận ra tôi, tôi lại làm như thế nào để giới thiệu tôi đây?
Tôi đứng tại chỗ, cách vài bước mịt mờ nhìn nàng, không biết nên giải thích như thế nào.
Tôi là ai?
Đây là một vấn đề
Tôi hẳn là hồn phách Vân Thiển đã chết được hai năm, rồi lại không phải là hồn ma, là cái tình duyên không cần lo nghĩ.
Nhưng tôi vi phạm với sinh tử luân hồi, hiện tại chiếm cứ thân thể Hạ Kiều, có thể có thân phận một lần nữa, vậy tôi chính là Hạ kiều rồi sao?
Đáp án người nào sẽ làm cho Tiểu Nhiễm dễ dàng tiếp thu hơn đây?
Tôi không biết.
Tôi vẫn cũng nghi hoặc vấn đề này.
Tôi là ai? Sau khi tỉnh lại, tôi cũng thường thường hỏi chính mình như vậy.
Tôi rõ ràng là Vân Thiển mà, nhưng hiện tại tôi có thân phận là Hạ Kiều, liền bị động mà tiếp nhận sinh hoạt của Hạ Kiều, bao quát cả cha mẹ, bằng hữu, cùng toàn bộ, hơn nữa còn vui vẻ chịu đựng.
Nhưng tôi vẫn là Vân Thiển, trong linh hồn xương tuỷ của tôi chính là tôi.
Tiểu Nhiễm có thể hay không sợ sệt tôi? Nàng thực sự sẽ tin tưởng, tôi chính là người yêu đã mất hai năm trước của nàng sao?
Chuyện mượn thân đoạt xác như vậy, nghe tới liền hẳn là tình tiết chỉ có bên trong phim kinh dị mới đúng, là cá nhân đều hẳn là sẽ không tin tưởng, cũng bởi vì như vậy, tôi không dám nhìn tới nàng, không còn dám tới quấy rầy cuộc sống của nàng.
Tôi không có cách nào trả lời, chỉ có thể tránh nặng tìm nhẹ đem mở nhẫn trong lòng bàn tay ra cho nàng xem, trên mặt nhẫn pha lê nước xuyên lấp loá dưới ánh nắng mặt trời, cũng bởi vì quá sáng, vừa nhìn chính là giả.
Tiểu Nhiễm vẻ mặt không nhìn ra cái gì, nàng thật giống như đang quan sát nhẫn trong tay tôi, lại hình như là đang nhìn tôi.
Nàng là...còn nhớ chiếc nhẫn này chứ? Dù sao cũng đã trôi qua lâu như vậy.
Tôi đột nhiên có chút hoảng sợ, cảm giác mình đã làm một chuyện ngu ngốc.
Như vậy hào hứng chạy tới, cầm đồ chơi mười mấy xu của một đứa trẻ của bảy năm trước ra, như cái mạo muội của người điên, Tiểu Nhiễm có thể hay không vì vậy mà ghét bỏ tôi? Phải biết đã lâu như vậy rồi, nếu như không phải đột nhiên tôi nhớ tới, tôi căn bản cũng không nhớ ra được chuyện này.
Nếu như Tiểu Nhiễm chán ghét tôi, vậy tôi sẽ hối hận vì đã tới gặp nàng, tôi tình nguyện rằng nàng đã không biết sự tồn tại của tôi.
Tôi có chút hoảng rồi, cũng bất an thu hồi bàn tay đang nắm nhẫn, không biết là mình nên hay không rời đi.
Ở Tiểu Nhiễm vẫn không có phản ứng gì.
Nhưng để cho tôi cứ như vậy mà đi, tôi lại thực sự không cam lòng.
Vì lẽ đó tôi cúi đầu hoảng hốt lui về phía sau một bước, lại lấy dũng khí hỏi nàng: "Bảy năm đã đến, chị cho em một chiếc nhẫn chân chính, em có muốn hay không?"
Nói xong câu này, tôi liền bình tâm trở lại.
Nàng không nhớ ra được thì thôi vậy.
Tôi cũng không nên dây dưa như thế với nàng.
Tôi dây dưa nàng đã đủ lâu.
Nàng nếu như nàng chán ghét tôi, cùng lắm hiện tại tôi liền chạy đi.
Sau đó lúc nhìn nàng cũng không cho nàng hay biết.
Tiểu Nhiễm thân hình quơ quơ, nàng đứng tại chỗ tựa hồ rất hồi hộp, do dự hướng về phía tôi gần một bước nhìn tôi, nàng hay là muốn nhìn kĩ một chút chiếc nhẫn kia.
Nhưng đối với tôi mà nói, nàng chỉ cần chấp nhận tới gần tôi, một bước là đủ rồi.
Trong tình yêu luôn có quá nhiều thứ không thể làm gì, nàng có thể không nhớ ra ước định, có thể không tin tôi chính là Vân Thiển, nhưng nàng chỉ cần tới gần tôi một bước, bất luận xuất ra oán trách gì, sau tất cả mọi chuyện tôi chấp nhận mà bước tiếp đi, dù cho là phải vượt qua mọi chông gai, đối với tôi đều không đáng kể.
Tôi đều đã chết qua một lần, còn có thể sợ cái gì.
Tôi chỉ sợ là lưu lại tiếc nuối, tôi chết qua một lần, lưu lại nhiều tiếc nuối lắm, nàng chính là tiếc nuối lớn nhất của tôi.
Tôi đột nhiên xông lên trước, không nói một lời liền nắm lấy cánh tay Tiểu Nhiễm kéo nàng vào trong lòng, Tiểu Nhiễm tựa hồ bị tôi làm hoảng sợ, bởi vì tôi khí thế hung hăng, nàng hậu tri hậu giác không có đánh hoặc đẩy tôi ra, đại khái còn không có phản ứng lại.
Tôi đã lâu không có ôm chặt được Tiểu Nhiễm như vậy, thời điểm tôi làm một tình duyên phiêu đãng, mỗi ngày đi theo bên người nàng, cái gì cũng không đụng tới được, bất luận tôi làm cách nào cũng là phí công, nhưng hiện tại tôi thực sự ôm được nàng, đụng được nàng, cảm thụ được nàng.
Tôi rất nhớ nàng.
Tôi dùng sức lực lớn đem Tiểu Nhiễm ôm vào lòng, chính tôi cũng không cảm thấy như vậy, nhưng là tôi không khống chế được, tôi không quản được nhiều như vậy, tôi chỉ là biết Tiểu Nhiễm hiện tại đang ở trong lòng của mình.
Tôi đã lâu đều chỉ có thể nhìn nàng, vẫn muốn ôm nàng một cái, hôn nàng một cái, nghĩ tới đã rất lâu rồi.
Tiểu Nhiễm bị tôi ôm cánh tay đều phải co lại, nhưng nàng không có kêu đau, nàng ngoan ngoãn tựa ở trong lòng ngực tôi, A miêu ở bên cạnh tìm không được manh mối, cố làm ra vẻ muốn sủa tôi mà lại không dám nhào lên.
Tiểu Nhiễm ở bên tai tôi trầm thấp lẩm bẩm, không có thực phát sinh ra tiếng, tôi biết nàng nhớ đến tên của tôi.
Nàng nhận ra tôi.
Cho dù tôi đã thay đổi, nhưng nàng vẫn cứ dựa vào cảm giác mà thấy tôi quen thuộc.
Chúng tôi cùng nhau lâu như vậy, hằn vào vết tích cuộc sống quá lâu, thời gian trôi qua cũng không có cách nào san bằng nó được, cho dù không có A Miêu, Tiểu Nhiễm cũng sẽ sớm muộn gì phát hiện ra tôi ngay bên cạnh nàng, nàng sớm muộn cũng sẽ phát hiện.
Lại như đã qua lâu như vậy, rồi lại chỉ là như cách một thời gian thật gần như vậy, tất cả thật giống như không có gì thay đổi, Tiểu Nhiễm vẫn cứ trong lòng ngực của tôi.
Tôi kề ở bên tai của nàng nói với nàng:" Là chị."
Câu nói đầu tiên của tôi.
Tiểu Nhiễm thân hình có chút cứng ngắt, nàng kinh ngạc hít một hơi thở.
Đúng thôi, nàng nên là kinh ngạc, tôi biến thành một tình duyên đi theo nàng trở về cũng là chuyện bất khả tư nghị, mà hiện tại là một người hoàn toàn không phải tôi, trong xương thịt linh hồn mới là con người của tôi bảy năm trước, hệt như một câu chuyện ước hẹn buồn cười.
Còn như vậy mà thản nhiên thừa nhận chính mình là người yêu đã mất của nàng.
Nàng có thể hay không sợ? Tôi thấp thỏm đưa nàng ôm càng chặt, như vậy cho dù nàng muốn đẩy tôi ra, mắng tôi là một người điên, cũng phải dùng một khoảng thời gian mới có thể đẩy tôi ra được, tôi quá lâu không có chạm được vào nàng, tôi rất nhớ nàng, chỉ có thể như vậy mà tham lam ôm nàng.
Tiểu Nhiễm không có ở trong mộng quá lâu, tay của nàng rất nhanh lần lên eo của tôi siết giữ lấy thật chặt, giữ lấy tôi như thể tôi sẽ biến mất đi vậy.
Nàng rõ ràng so với tôi càng suy tính được mất, thời điểm nàng biết tôi là ma ở bên nàng mà nàng thì vẫn cứ cảm thấy hài lòng, tôi thật hồ đồ, nàng là Tiểu Nhiễm của tôi, không phải ai khác, nàng làm sao có thể sợ tôi đây.
Nàng yêu tôi như vậy, cho dù tôi là một hồn ma đã chết, đi theo bên người nàng, nàng cũng vẫn muốn một lần gặp mặt tôi, muốn tiếp xúc với tôi, muốn cảm nhận được tôi.
Nàng cúi đầu ở gò má của tôi mà gào khóc nói: "Đừng bỏ rơi em, em xin chị..."
Tôi ôn nhu xoa xoa tóc của nàng, muốn an ủi nàng nhưng âm thanh cất lên có chút hàm hồ, lúc này mới phát giác được viền mắt đã sưng đỏ lên, nguyên lai là mình không biết từ lúc nào mà rơi nước mắt, đại khái có lẽ là ngay lúc trong nháy mắt ôm lấy Tiểu Nhiễm ấy, tôi cũng không biết nữa, tôi không rõ ràng.
Như vậy không được, chính tôi cũng đều khóc, làm sao dỗ Tiểu Nhiễm đây? Bộ dáng nhìn nàng khóc như thế này, tôi nên kiên cường hơn một chút, không phải vậy hai người đều khóc một lượt có bao nhiêu cái khó coi.
Tôi liền ngẩng đầu lên nhìn phía bầu trời muốn nước mắt ngừng lại, chí ít để nó không muốn nhanh như vậy mà cứ rơi xuống, lấp đầy vành nước mắt, nhìn thấy bầu trời cũng là một màu sắc sặc sỡ, trái lại thấy không rõ nữa.
Có điều không quan trọng, ánh mặt trời cứ như vậy ấm áp.
A Miêu bên cạnh vừa kêu vừa nhảy, như vậy mà ồn ào.
Cho dù nhắm mắt lại, Tiểu Nhiễm vẫn đang ở trong lòng ngực tôi, như vậy cảm nhận rất rõ ràng.
Thật là một ánh dương ấm áp.
Quả thực giống như ă trộm vậy.
Tôi trực tiếp đưa tay phủi đi phía bùn đất bên trên, sau đó mở hộp ra, bởi vì thời gian quá lâu, hộp bị gỉ sét, mở ra cũng phải dùng một phen sức lực, trong hộp có hai tờ giấy, còn có một cái nhẫn, chiếc nhẫn này tôi có chút ấn tượng, là tôi đã mua cho nàng làm món đồ chơi nhỏ thời điểm khi đi dạo phố, mười mấy tiền mà thôi, vừa nhìn chính là giả, Tiểu Nhiễm lần đó đều cao hứng đeo trên tay rồi chờ người khác hỏi, nàng ngụ ý là để muốn nói ra là tôi mua cho nàng, tôi mỗi lần như thế đều không thể không che mặt, dù sao một nhẫn giả có cái gì để khoe?
Sau này tôi không thấy nàng đeo nữa tôi còn tưởng rằng nàng làm mất rồi nên có chút vui mừng, hoá ra là lúc đó đồng thời nàng đã đặt vào cái hộp nhỏ này.
Trong hộp có mà tờ giấy xếp chỉnh tề, đó là của tôi, còn một tấm cuốn lại là của Tiểu Nhiễm, tôi vỗ vỗ tay dính bụi đất, đem tờ giấy lấy ra dưới ánh đèn đường để xem, thời gian quá lâu, phía trên chữ viết có chút nhoè, nhưng vẫn còn có thể thấy.
"Bảy năm sau đó, tôi muốn Vân Thiển mua cho tôi một chiếc nhẫn chân chính."
Tôi nghĩ tới câu nói đó của Tiểu Nhiễm, "Bảy năm là số tốt"
Tâm nguyện của tôi là hai người đều có thể hạnh phúc, tâm nguyện của Tiểu Nhiễm là bảy năm sau đó tôi có thể cho nàng một thừa nhận chân chính.
Tôi khi đó cảm thấy, bảy năm, chúng tôi không hẳn là không sẽ ở cùng nhau lâu được như vậy, còn tự cho là mình có dự cảm thông minh.
Mà bảy năm sau đó tôi mới hiểu được, hạnh phục của chúng tôi là trói chặt cùng nhau.
Hạnh phúc của chúng tôi chính là chúng tôi cùng nhau.
Nàng đến cùng so với tôi trưởng thành hơn nhiều lắm.
Buổi sáng ngày thứ hai, tôi rất sớm cầm nhẫn đi tới vùng ngoại thành.
Tôi ngồi ở bên bờ bồn hoa ngoài cư xá, cúi đầu cầm chặt nhẫn trong tay cho đến hết thời gian, ngồi một hồi lâu cũng không quyết định đến cùng muốn hay không lên lầu gõ cửa phòng của nàng, dư quang liền thoáng qua bóng người quen thuộc thoảng qua đi, ngẩng đầu nhìn lên, Tiểu Nhiễm mặc một bộ đồ thể thao, dắt A Miêu vừa từ trước mặt tôi chạy qua.
Tôi không nhịn được chạy tới bóng lưng của nàng ngạc nhiên lộ ra một nụ cười.
Xem đi, ông trời đều không nhìn nổi tôi như vậy cứ thế dây dưa dài dòng, tôi còn có lý do gì không lên trước một bước đây?
Tôi liền lập tức đuổi về phía Tiểu Nhiễm nàng, kích động hô lên tên nàng: "Lâm Nhiễm!"
Tiểu Nhiễm mang tai nghe, nhưng nàng vẫn nghe được tiếng của tôi, chạy bộ liền chậm lại, kinh ngạc quay đầu nhìn về phía tôi, tôi hướng đi lại nàng, nàng thì lại một bên lấy xuốg tai nghe quấn dây lại một bên cau mày mang theo chút cảnh giác hỏi tôi: "Cô là?"
Tôi quên mất, tôi bây giờ đối với Tiểu Nhiễm là một cái người xa lạ mà thôi, nếu như nàng nhận ra tôi, làm sao lại như không thấy tôi ở trước mặt mà không chạy tới đây? Tôi tuy rằng cảm thấy khuôn mặt Hạ Kiều rất giống tôi, có thể người giống người rất nhiều, hơn nữa Vân Thiển đến cùng cũng đã chết rồi.
Có thể nàng không nhận ra tôi, tôi lại làm như thế nào để giới thiệu tôi đây?
Tôi đứng tại chỗ, cách vài bước mịt mờ nhìn nàng, không biết nên giải thích như thế nào.
Tôi là ai?
Đây là một vấn đề
Tôi hẳn là hồn phách Vân Thiển đã chết được hai năm, rồi lại không phải là hồn ma, là cái tình duyên không cần lo nghĩ.
Nhưng tôi vi phạm với sinh tử luân hồi, hiện tại chiếm cứ thân thể Hạ Kiều, có thể có thân phận một lần nữa, vậy tôi chính là Hạ kiều rồi sao?
Đáp án người nào sẽ làm cho Tiểu Nhiễm dễ dàng tiếp thu hơn đây?
Tôi không biết.
Tôi vẫn cũng nghi hoặc vấn đề này.
Tôi là ai? Sau khi tỉnh lại, tôi cũng thường thường hỏi chính mình như vậy.
Tôi rõ ràng là Vân Thiển mà, nhưng hiện tại tôi có thân phận là Hạ Kiều, liền bị động mà tiếp nhận sinh hoạt của Hạ Kiều, bao quát cả cha mẹ, bằng hữu, cùng toàn bộ, hơn nữa còn vui vẻ chịu đựng.
Nhưng tôi vẫn là Vân Thiển, trong linh hồn xương tuỷ của tôi chính là tôi.
Tiểu Nhiễm có thể hay không sợ sệt tôi? Nàng thực sự sẽ tin tưởng, tôi chính là người yêu đã mất hai năm trước của nàng sao?
Chuyện mượn thân đoạt xác như vậy, nghe tới liền hẳn là tình tiết chỉ có bên trong phim kinh dị mới đúng, là cá nhân đều hẳn là sẽ không tin tưởng, cũng bởi vì như vậy, tôi không dám nhìn tới nàng, không còn dám tới quấy rầy cuộc sống của nàng.
Tôi không có cách nào trả lời, chỉ có thể tránh nặng tìm nhẹ đem mở nhẫn trong lòng bàn tay ra cho nàng xem, trên mặt nhẫn pha lê nước xuyên lấp loá dưới ánh nắng mặt trời, cũng bởi vì quá sáng, vừa nhìn chính là giả.
Tiểu Nhiễm vẻ mặt không nhìn ra cái gì, nàng thật giống như đang quan sát nhẫn trong tay tôi, lại hình như là đang nhìn tôi.
Nàng là...còn nhớ chiếc nhẫn này chứ? Dù sao cũng đã trôi qua lâu như vậy.
Tôi đột nhiên có chút hoảng sợ, cảm giác mình đã làm một chuyện ngu ngốc.
Như vậy hào hứng chạy tới, cầm đồ chơi mười mấy xu của một đứa trẻ của bảy năm trước ra, như cái mạo muội của người điên, Tiểu Nhiễm có thể hay không vì vậy mà ghét bỏ tôi? Phải biết đã lâu như vậy rồi, nếu như không phải đột nhiên tôi nhớ tới, tôi căn bản cũng không nhớ ra được chuyện này.
Nếu như Tiểu Nhiễm chán ghét tôi, vậy tôi sẽ hối hận vì đã tới gặp nàng, tôi tình nguyện rằng nàng đã không biết sự tồn tại của tôi.
Tôi có chút hoảng rồi, cũng bất an thu hồi bàn tay đang nắm nhẫn, không biết là mình nên hay không rời đi.
Ở Tiểu Nhiễm vẫn không có phản ứng gì.
Nhưng để cho tôi cứ như vậy mà đi, tôi lại thực sự không cam lòng.
Vì lẽ đó tôi cúi đầu hoảng hốt lui về phía sau một bước, lại lấy dũng khí hỏi nàng: "Bảy năm đã đến, chị cho em một chiếc nhẫn chân chính, em có muốn hay không?"
Nói xong câu này, tôi liền bình tâm trở lại.
Nàng không nhớ ra được thì thôi vậy.
Tôi cũng không nên dây dưa như thế với nàng.
Tôi dây dưa nàng đã đủ lâu.
Nàng nếu như nàng chán ghét tôi, cùng lắm hiện tại tôi liền chạy đi.
Sau đó lúc nhìn nàng cũng không cho nàng hay biết.
Tiểu Nhiễm thân hình quơ quơ, nàng đứng tại chỗ tựa hồ rất hồi hộp, do dự hướng về phía tôi gần một bước nhìn tôi, nàng hay là muốn nhìn kĩ một chút chiếc nhẫn kia.
Nhưng đối với tôi mà nói, nàng chỉ cần chấp nhận tới gần tôi, một bước là đủ rồi.
Trong tình yêu luôn có quá nhiều thứ không thể làm gì, nàng có thể không nhớ ra ước định, có thể không tin tôi chính là Vân Thiển, nhưng nàng chỉ cần tới gần tôi một bước, bất luận xuất ra oán trách gì, sau tất cả mọi chuyện tôi chấp nhận mà bước tiếp đi, dù cho là phải vượt qua mọi chông gai, đối với tôi đều không đáng kể.
Tôi đều đã chết qua một lần, còn có thể sợ cái gì.
Tôi chỉ sợ là lưu lại tiếc nuối, tôi chết qua một lần, lưu lại nhiều tiếc nuối lắm, nàng chính là tiếc nuối lớn nhất của tôi.
Tôi đột nhiên xông lên trước, không nói một lời liền nắm lấy cánh tay Tiểu Nhiễm kéo nàng vào trong lòng, Tiểu Nhiễm tựa hồ bị tôi làm hoảng sợ, bởi vì tôi khí thế hung hăng, nàng hậu tri hậu giác không có đánh hoặc đẩy tôi ra, đại khái còn không có phản ứng lại.
Tôi đã lâu không có ôm chặt được Tiểu Nhiễm như vậy, thời điểm tôi làm một tình duyên phiêu đãng, mỗi ngày đi theo bên người nàng, cái gì cũng không đụng tới được, bất luận tôi làm cách nào cũng là phí công, nhưng hiện tại tôi thực sự ôm được nàng, đụng được nàng, cảm thụ được nàng.
Tôi rất nhớ nàng.
Tôi dùng sức lực lớn đem Tiểu Nhiễm ôm vào lòng, chính tôi cũng không cảm thấy như vậy, nhưng là tôi không khống chế được, tôi không quản được nhiều như vậy, tôi chỉ là biết Tiểu Nhiễm hiện tại đang ở trong lòng của mình.
Tôi đã lâu đều chỉ có thể nhìn nàng, vẫn muốn ôm nàng một cái, hôn nàng một cái, nghĩ tới đã rất lâu rồi.
Tiểu Nhiễm bị tôi ôm cánh tay đều phải co lại, nhưng nàng không có kêu đau, nàng ngoan ngoãn tựa ở trong lòng ngực tôi, A miêu ở bên cạnh tìm không được manh mối, cố làm ra vẻ muốn sủa tôi mà lại không dám nhào lên.
Tiểu Nhiễm ở bên tai tôi trầm thấp lẩm bẩm, không có thực phát sinh ra tiếng, tôi biết nàng nhớ đến tên của tôi.
Nàng nhận ra tôi.
Cho dù tôi đã thay đổi, nhưng nàng vẫn cứ dựa vào cảm giác mà thấy tôi quen thuộc.
Chúng tôi cùng nhau lâu như vậy, hằn vào vết tích cuộc sống quá lâu, thời gian trôi qua cũng không có cách nào san bằng nó được, cho dù không có A Miêu, Tiểu Nhiễm cũng sẽ sớm muộn gì phát hiện ra tôi ngay bên cạnh nàng, nàng sớm muộn cũng sẽ phát hiện.
Lại như đã qua lâu như vậy, rồi lại chỉ là như cách một thời gian thật gần như vậy, tất cả thật giống như không có gì thay đổi, Tiểu Nhiễm vẫn cứ trong lòng ngực của tôi.
Tôi kề ở bên tai của nàng nói với nàng:" Là chị."
Câu nói đầu tiên của tôi.
Tiểu Nhiễm thân hình có chút cứng ngắt, nàng kinh ngạc hít một hơi thở.
Đúng thôi, nàng nên là kinh ngạc, tôi biến thành một tình duyên đi theo nàng trở về cũng là chuyện bất khả tư nghị, mà hiện tại là một người hoàn toàn không phải tôi, trong xương thịt linh hồn mới là con người của tôi bảy năm trước, hệt như một câu chuyện ước hẹn buồn cười.
Còn như vậy mà thản nhiên thừa nhận chính mình là người yêu đã mất của nàng.
Nàng có thể hay không sợ? Tôi thấp thỏm đưa nàng ôm càng chặt, như vậy cho dù nàng muốn đẩy tôi ra, mắng tôi là một người điên, cũng phải dùng một khoảng thời gian mới có thể đẩy tôi ra được, tôi quá lâu không có chạm được vào nàng, tôi rất nhớ nàng, chỉ có thể như vậy mà tham lam ôm nàng.
Tiểu Nhiễm không có ở trong mộng quá lâu, tay của nàng rất nhanh lần lên eo của tôi siết giữ lấy thật chặt, giữ lấy tôi như thể tôi sẽ biến mất đi vậy.
Nàng rõ ràng so với tôi càng suy tính được mất, thời điểm nàng biết tôi là ma ở bên nàng mà nàng thì vẫn cứ cảm thấy hài lòng, tôi thật hồ đồ, nàng là Tiểu Nhiễm của tôi, không phải ai khác, nàng làm sao có thể sợ tôi đây.
Nàng yêu tôi như vậy, cho dù tôi là một hồn ma đã chết, đi theo bên người nàng, nàng cũng vẫn muốn một lần gặp mặt tôi, muốn tiếp xúc với tôi, muốn cảm nhận được tôi.
Nàng cúi đầu ở gò má của tôi mà gào khóc nói: "Đừng bỏ rơi em, em xin chị..."
Tôi ôn nhu xoa xoa tóc của nàng, muốn an ủi nàng nhưng âm thanh cất lên có chút hàm hồ, lúc này mới phát giác được viền mắt đã sưng đỏ lên, nguyên lai là mình không biết từ lúc nào mà rơi nước mắt, đại khái có lẽ là ngay lúc trong nháy mắt ôm lấy Tiểu Nhiễm ấy, tôi cũng không biết nữa, tôi không rõ ràng.
Như vậy không được, chính tôi cũng đều khóc, làm sao dỗ Tiểu Nhiễm đây? Bộ dáng nhìn nàng khóc như thế này, tôi nên kiên cường hơn một chút, không phải vậy hai người đều khóc một lượt có bao nhiêu cái khó coi.
Tôi liền ngẩng đầu lên nhìn phía bầu trời muốn nước mắt ngừng lại, chí ít để nó không muốn nhanh như vậy mà cứ rơi xuống, lấp đầy vành nước mắt, nhìn thấy bầu trời cũng là một màu sắc sặc sỡ, trái lại thấy không rõ nữa.
Có điều không quan trọng, ánh mặt trời cứ như vậy ấm áp.
A Miêu bên cạnh vừa kêu vừa nhảy, như vậy mà ồn ào.
Cho dù nhắm mắt lại, Tiểu Nhiễm vẫn đang ở trong lòng ngực tôi, như vậy cảm nhận rất rõ ràng.
Thật là một ánh dương ấm áp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook