Quỷ Thoại Liên Thiên
-
Chương 6: Tóc (thượng)
“Mái tóc của con người đại biểu cho rất nhiều hàm nghĩa, ở thời cổ đại, tóc đại biểu cho phần tinh túy, hồn phách của một người. Đối với một người phụ nữ, tóc chính là một phần quan trọng cho vẻ đẹp của họ. Vệ Tử Phu thời Hán nhờ có mái tóc dài diễm lệ đã hấp dẫn được Hán Vũ Đế Lưu Triệt. Có nhiều dân tộc đem tóc của cô dâu và chú rể tết lại với nhau, biểu thị cho việc họ sẽ vĩnh viễn trở nên một. Vào thời cổ, nam nữ kết hôn còn được gọi là ‘se tơ kết tóc’…”
Tôi buồn chán mở thêm một trang web mới, mắt liếc qua một chút nội dung bài giới thiệu về tóc, lại vô thức sờ sờ đầu mình. Tóc thực sự quan trọng đến thế sao? Xì ~ đúng là tư tưởng kỳ quái nào cũng có.
Nói đến tóc lại nhớ tới lão Phan hói, trên đầu lão ta đã chẳng còn bao nhiêu tóc nữa, chẳng lẽ tóc mà rụng hết thì con người ta cũng chết sao? Vậy đám hòa thượng ngoài đường chẳng phải đều đã sớm sang Tây Thiên gặp mặt BOSS của mình rồi sao?
“Tầm xàm!” Tôi nhìn lướt qua trang nọ rồi lại tắt đi, những trang học thuật hiện nay chỉ biết dùng những tiêu đề bắt mắt hấp dẫn người đọc, còn thì nội dung chẳng khác nào tiểu thuyết chương hồi.
Tôi dụi dụi mắt ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, đã hơn 10 giờ mà Bạch Dực vẫn chưa về, anh ta rất ít khi nào về khuya thế này.
“Ngủ thôi ngủ thôi.” Tôi lẩm bẩm, đứng dậy, chuẩn bị lấy áo ngủ vào nhà tắm. Nhưng vừa vô tình liếc qua khung cửa sổ đã nhìn thấy, hắc ~ Bạch Dực đang đứng cùng một cô bé dưới lầu.
Bạch Dực vốn được nhiều cô giáo trong trường thích, ngay cả đám nữ sinh nhìn thấy anh ta cũng thường đỏ mặt, không giống tôi, lớn thế này rồi mà tay con gái cũng chưa từng nắm, nói ra chắc người ta không ai tin.
Tôi thở dài lắc đầu, sau đó nhanh chóng ẩn sau rèm cửa nhìn lén xuống dưới. Kỳ thực cũng tự biết mình làm thế này là rất ấu trĩ, nhưng chỉ cần nghĩ sau này có thể đem chuyện này ra chọc Bạch Dực là lại chăm chú đóng vai điệp viên 007 chú ý tới từng cử động của hai người dưới lầu.
Trong sân trường không có đèn cao áp, hôm nay lại là đầu tháng, vầng trăng mỏng như lá lúa treo giữa trời, ánh sáng ảm đạm tới mức không trông rõ gương mặt của cô gái dưới lầu trông thế nào, chỉ biết cô ta mặc một chiếc áo đầm màu trắng, tóc ngắn, thoạt nhìn cực kỳ gọn gàng nhã nhặn. Thế nhưng…không hiểu vì sao nhìn cô ta có cái gì không được bình thường…
Đang nghĩ xem cô ta có cái gì không bình thường, thì cô nàng không ngờ đột ngột nắm lấy tay Bạch Dực, lắc đầu liên tục. Bạch Dực vỗ vỗ lưng cô ta như thể đang trấn an.
Lúc này tôi mới chú ý tới, cô bé có mái tóc ngắn, nhưng cô ta thường xuyên dùng tay hất tóc ra phía sau như cách các người mẫu quảng cáo dầu gội đầu hay làm. Hơn nữa cô ta còn thường xuyên đưa tay vuốt vuốt đuôi tóc, rõ ràng có mái tóc ngắn mà cử chỉ lại giống hệt như mình có một mái tóc rất dài. Lẽ nào trước đây cô ta để tóc dài, bây giờ mới cắt nên còn chưa quen?
Thất thần chỉ chóc lát, khi nhìn lại thì hai người nọ đã không còn ở chỗ cũ nữa. Tôi ló đầu ra nhìn xem bọn họ có chuyển sang chỗ khác không. Nhưng chỉ nhìn thấy một mình cô bé đứng cách đó không xa, trông có vẻ sợ hãi kỳ lạ, vừa đi vừa ngoái đầu lại nhìn, cuối cùng lại nhìn quanh một chút rồi vội vàng chạy đi như bị ma đuổi.
“Thực sự là kỳ quái…” Tôi nhìn theo cô bé đang bỏ chạy mà thì thầm.
Nhưng bất thần nghe thấy tiếng Bạch Dực từ phía sau hỏi tới: “Nhoài người ra cửa sổ làm cái gì vậy?”
Tôi quay đầu lại, trong lòng thầm nghĩ: đồ khờ, sao không nói chuyện lâu lâu một chút cho người ta xem trò vui với. Suy nghĩ một chút tôi liền lộ ra một nụ cười âm hiểm, hai tay chắp sau lưng tà tà tiến tới gần anh ta,làm ra vẻ “tôi biết hết rồi nha”.
Bạch Dực vừa về đến nhà, trông nét mặt rõ ràng là mệt mỏi gần chết nên nhắm hờ mắt ngồi trên ghế, đầu ngả vào thành ghế nghỉ ngơi. Nhưng mi mắt không ngừng động, không giống như đang nhắm mắt dưỡng thần mà giống như đang suy nghĩ về vấn đề gì đó.
Tôi ngồi xuống đối diện với anh ta, đang muốn hỏi anh ta và cô bé kia có quan hệ gì, chợt Bạch Dực mở mắt ra nhìn tôi: “Cậu nghĩ gì về tóc?”
Trong lòng tôi nói thầm, sao lại tóc nữa, lẽ nào ngày hôm nay là mùng hai tháng hai Long Sĩ Đầu[1]? Sao lại gặp toàn vấn đề về tóc thế này? Vì vậy tôi bèn trả lời: “Tóc chỉ là tóc thôi mà.” Dừng một chút lại tiếp lời: “Đừng đánh trống lảng, tôi phải hỏi anh với cô bé dưới lầu có quan hệ gì thế? Trễ thế này còn đứng dưới lầu diễn kịch Quỳnh Dao, ngọt ê cả răng ấy!”
Bạch Dực dùng một tay nâng cằm, tay kia nhanh như cắt nhổ một sợi tóc trên đầu tôi xuống, tôi đau quá kêu to lên: “Làm gì vậy! Sao tự nhiên nhổ tóc người ta!”
Bạch Dực săm soi sợi tóc của tôi trong tay, lại lấy từ trong túi ra một sợi tóc rất dài. Sợi tóc mềm mại đen bóng, vừa nhìn đã biết chủ nhân của nó chắc chắn có một mái tóc dài đẹp tuyệt trần. Bạch Dực để cả hai sợi tóc lại gần nhau, trong nháy mắt, sợi tóc dài dường như có hơi động đậy, tuy khó nhận ra bằng mắt, nhưng rõ ràng là nó nhúc nhích tới gần rồi quấn lấy sợi tóc của tôi. Tôi ngẩng lên nhìn Bạch Dực, thấy anh ta không có vẻ ngạc nhiên lắm, chỉ có đôi chân mày là nhíu chặt vào với nhau.
Tôi hỏi: “Sợi tóc này làm sao vậy, anh lấy đâu ra nó thế?”
Bạch Dực vẫn dùng tay đỡ cằm, suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Ngày mai là cuối tuần, có hứng thú ra ngoài không?”
Tôi có hơi bực mình, tiểu tử này mới tối nay còn hẹn với con gái nhà người ta, ngày mai đã muốn nắm tay đại gia đây đi dung dăng dung dẻ ngoài đường?! Sao mà quởn quá vậy trời!
Kỳ thực tôi ghét nhất ở Bạch Dực chính là cái tính hỏi một đằng trả lời một nẻo này, cực kỳ khó chịu, anh ta làm tôi có cảm giác anh ta chẳng quan tâm gì tới người hỏi là tôi cả!
Tôi đứng dậy cầm y phục vào phòng tắm, chuẩn bị tắm rửa xong sẽ lên giường ngủ, không thèm trả lời anh ta nữa.
Tôi vào phòng tắm, trong lòng vẫn cảm thấy bực bội, vừa tắm vừa lầm bầm mắng. Nhưng vừa ngẩng đầu lên, tự nhiên nhìn thấy một cái bóng đen lướt qua trong gương? Tôi vội vàng quay đầu lại, nhưng phía sau trống không, cũng không có gì bất thường. Chỉ có trong đầu không ngừng hiện ra những cảnh tượng kinh khủng của những chuyện trước đây.
“Chết tiệt! Từ lúc nào mà mình lại nhát gan đến vậy chứ! Đào đâu ra nhiều chuyện ma tới vậy được!” Thầm mắng mình một câu, tôi lắc lắc đầu như muốn lắc rớt khỏi đầu những suy nghĩ kỳ quái, quay lại tiếp tục tắm gội.
Nước chậm rãi chảy qua da, tôi lấy tay vò vò tóc, nhưng dần dần tôi tự nhiên cảm thấy mùi của nước càng lúc càng kỳ lạ, hình như có hơi…có mùi, hơn nữa trên lưng tự nhiên cảm thấy ngứa ngáy, như thể có cái gì đó xù xù đang cọ vào… cai gì đó xù xù?!
Tôi mở choàng mắt, không quan tâm trên đầu còn xà bông hay không mà đưa tay nhanh chóng chộp ra phía sau lưng, không ngờ lại nắm phải một đống tóc! Nhận ra tình huống lúc này của mình quỷ dị tới mức nào, tôi vội vàng dùng khăn lau qua loa bọt xà bông trên mặt, cuống quít nhìn lại, má ơi, ở chỗ cống thoát nước nhìn thấy rõ ràng một đống tóc đang mắc lại ở đó, theo dòng nước mà đong đưa.
Trong lòng tôi run lên vì ghê sợ, lại sờ sờ ra sau lưng, thấy tóc tôi đã ngắn lại bình thường, nhưng trên tay vẫn là một nùi tóc đen thùi, tỏa mùi kinh khủng.
Vừa suy nghĩ chốc lát, tôi đã hiểu xem ra sợi tóc quái dị lúc nãy cùng với câu hỏi của Bạch Dực nhất định là nguyên nhân. Vì thế lập tức tẩy rửa qua quít, vội vã mặc quần áo tông cửa xông ra ngoài, nhất định lần này phải hỏi anh ta xem có chuyện gì! Chuyện là do anh ta mang tới, hà cớ gì tôi lại là người phải gánh chịu?!
Bạch Dực đang dùng máy vi tính, hai bàn tay liên tục di động trên bàn phím. Tôi đóng cửa phòng tắm một cái “sầm” nặng nề, lao tới trước mặt anh ta, ném đống tóc lên bàn mà kích động hỏi: “Cái quái gì đây, ghê muốn chết!”
Bạch Dực quay đầu sang, đẩy đẩy gọng kính trên sống mũi nhìn tôi một lát rồi nhướn nhướn mày đáp: “Đây là tóc, là thứ đang ám cô gái ban tối đấy. Cậu…ngày mai cậu đi với tôi là hiểu, cũng nhân tiện giúp tôi một tay.”
Tôi phủi phủi tay, chán ghét nhìn đống tóc: “Không đi, nhìn ghê chết đi được! Anh phải nghĩ cách giải quyết gọn nó đi cho tôi, bằng không đừng trách tôi đây không khách khí!”
Khóe môi Bạch Dực hơi xiết lại, sau đó chậm rãi nói: “Cũng được… cậu còn nợ tôi hai trăm đồng đấy nhỉ. Trả mau!”
Tôi nghẹn họng, giờ mới nhớ ra trước đây lúc túng quá có mượn anh ta hai trăm đồng, tôi quên mất nên tưởng anh ta cũng đã quên…
“Hai trăm…thì để tính sau! Tóm lại tôi sẽ không quịt đâu mà lo! Muốn tôi đi cũng được, nhưng phải nói rõ cho tôi nó là thứ gì chứ! Anh không biết lúc nãy tôi gặp phải cảnh tượng khủng khiếp tới mức nào đâu, đám tóc này thực sự quá dễ sợ!” Nói đến tiền là người tôi lại nhũn xuống, thiếu tiền người ta quả thực không có quyền trước mặt người ta làm vương làm tướng mà!
Tôi nhụt chí ngồi phịch xuống ghế, tóc vẫn còn nhỏ nước tong tong, tôi phiền não lắc lắc đầu. Khăn tắm còn ở trong phòng tắm, vốn nên vào đó lấy, nhưng lại nhớ tới đám tóc còn mắc trong đó…quên đi.
Bạch Dực đem cả mớ tóc tôi mới mang ra ném lại vào chỗ tóc trong phòng tắm, cầm bật lửa châm vào tóc, một ngọn lửa cao ngút bừng lên, đám tóc nhanh chóng cháy thành một đống tro tàn. Lửa dần dần tàn, thay vào đó là một đám khói bốc cao, màu khói xanh đến quái dị.
Trong phòng tràn ngập một mùi hôi thối từa tựa như mùi xác chết, tôi vừa bịt mũi vừa nhăn mặt hỏi: “Lão Bạch, đừng quanh co nữa, rốt cuộc có chuyện gì vậy? Thứ này là do anh mang vào nhà, anh ở ngoài làm trò gì tôi không quan tâm, nhưng đừng mang những thứ này vào nhà chúng ta a!”
Bạch Dực đứng lên, mở tung cửa sổ để tản hết mùi hôi, sau đó quay lại nói với tôi: “Có thể nói cho cậu biết cũng được, nhưng có thể cậu sẽ không hiểu nổi, còn nữa, mau mặc thêm áo vào, không sợ đông lạnh chết à!”
Áo ngủ trên người đúng là rất phong phanh, gió lạnh vừa thổi qua tôi đã run cầm cập. Tôi ôm cánh tay, đem cái chăn dày quấn một vòng kín người, dù sao thì cũng sắp đi ngủ rồi.
Bạch Dực ngồi lại vào chỗ cũ, tựa vào lưng ghế mà trầm mặc như thể đang suy tính xem nên nói từ đâu. Tôi bọc người trong chăn nghiêm chỉnh ngồi trên giường, chờ anh ta mở miệng.
“Cô gái mà lúc nãy cậu nhìn thấy tên là Chu Linh, là một học viên của Học viện hí kịch, chủ yếu là học xướng thanh y[2]. Đối với một diễn viên hí kịch mà nói, ngoại trừ khả năng và bản lĩnh nghệ thuật cá nhân thì một bộ trang phục và đạo cụ thật đẹp cũng cực kỳ quan trọng.”
Dừng lại hồi lâu Bạch Dực lại tiếp lời: “Chu Linh nhận được một bộ trang phục cực kỳ sang quý, mà nổi bật nhất là một bộ tóc giả, sợi tóc nọ là rút ra từ bộ tóc giả ấy.”
Tôi nhìn lại sợi tóc, phát hiện nó đã quấn chặt lấy sợi tóc của tôi tự lúc nào, hai sợi tóc nhìn như hòa thành một. Tôi cau mày, chờ Bạch Dực nói cho hết.
“Chu Linh có giọng hát tốt, là nhân tài mới của Học viện, những vai thanh y mà cô ta xướng còn được cả những diễn viên kỳ cựu công nhận. Nhưng cô ta chỉ là một người mới, không có khả năng tự mua được một bộ phục trang quý giá đến như thế. Việc nhận được bộ phục trang này ban đầu được cho là vận may, nhưng chuyện lạ cũng theo đó mà đến…”
“…Giống như những gì tôi đụng phải, đúng không?” Tôi hỏi.
“Ừm… không giống nhau lắm, cũng có thể là tùy người, về vấn đề cụ thể thì để ngày mai chúng ta trực tiếp hỏi Chu Linh vậy.”
Tôi buồn chán mở thêm một trang web mới, mắt liếc qua một chút nội dung bài giới thiệu về tóc, lại vô thức sờ sờ đầu mình. Tóc thực sự quan trọng đến thế sao? Xì ~ đúng là tư tưởng kỳ quái nào cũng có.
Nói đến tóc lại nhớ tới lão Phan hói, trên đầu lão ta đã chẳng còn bao nhiêu tóc nữa, chẳng lẽ tóc mà rụng hết thì con người ta cũng chết sao? Vậy đám hòa thượng ngoài đường chẳng phải đều đã sớm sang Tây Thiên gặp mặt BOSS của mình rồi sao?
“Tầm xàm!” Tôi nhìn lướt qua trang nọ rồi lại tắt đi, những trang học thuật hiện nay chỉ biết dùng những tiêu đề bắt mắt hấp dẫn người đọc, còn thì nội dung chẳng khác nào tiểu thuyết chương hồi.
Tôi dụi dụi mắt ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, đã hơn 10 giờ mà Bạch Dực vẫn chưa về, anh ta rất ít khi nào về khuya thế này.
“Ngủ thôi ngủ thôi.” Tôi lẩm bẩm, đứng dậy, chuẩn bị lấy áo ngủ vào nhà tắm. Nhưng vừa vô tình liếc qua khung cửa sổ đã nhìn thấy, hắc ~ Bạch Dực đang đứng cùng một cô bé dưới lầu.
Bạch Dực vốn được nhiều cô giáo trong trường thích, ngay cả đám nữ sinh nhìn thấy anh ta cũng thường đỏ mặt, không giống tôi, lớn thế này rồi mà tay con gái cũng chưa từng nắm, nói ra chắc người ta không ai tin.
Tôi thở dài lắc đầu, sau đó nhanh chóng ẩn sau rèm cửa nhìn lén xuống dưới. Kỳ thực cũng tự biết mình làm thế này là rất ấu trĩ, nhưng chỉ cần nghĩ sau này có thể đem chuyện này ra chọc Bạch Dực là lại chăm chú đóng vai điệp viên 007 chú ý tới từng cử động của hai người dưới lầu.
Trong sân trường không có đèn cao áp, hôm nay lại là đầu tháng, vầng trăng mỏng như lá lúa treo giữa trời, ánh sáng ảm đạm tới mức không trông rõ gương mặt của cô gái dưới lầu trông thế nào, chỉ biết cô ta mặc một chiếc áo đầm màu trắng, tóc ngắn, thoạt nhìn cực kỳ gọn gàng nhã nhặn. Thế nhưng…không hiểu vì sao nhìn cô ta có cái gì không được bình thường…
Đang nghĩ xem cô ta có cái gì không bình thường, thì cô nàng không ngờ đột ngột nắm lấy tay Bạch Dực, lắc đầu liên tục. Bạch Dực vỗ vỗ lưng cô ta như thể đang trấn an.
Lúc này tôi mới chú ý tới, cô bé có mái tóc ngắn, nhưng cô ta thường xuyên dùng tay hất tóc ra phía sau như cách các người mẫu quảng cáo dầu gội đầu hay làm. Hơn nữa cô ta còn thường xuyên đưa tay vuốt vuốt đuôi tóc, rõ ràng có mái tóc ngắn mà cử chỉ lại giống hệt như mình có một mái tóc rất dài. Lẽ nào trước đây cô ta để tóc dài, bây giờ mới cắt nên còn chưa quen?
Thất thần chỉ chóc lát, khi nhìn lại thì hai người nọ đã không còn ở chỗ cũ nữa. Tôi ló đầu ra nhìn xem bọn họ có chuyển sang chỗ khác không. Nhưng chỉ nhìn thấy một mình cô bé đứng cách đó không xa, trông có vẻ sợ hãi kỳ lạ, vừa đi vừa ngoái đầu lại nhìn, cuối cùng lại nhìn quanh một chút rồi vội vàng chạy đi như bị ma đuổi.
“Thực sự là kỳ quái…” Tôi nhìn theo cô bé đang bỏ chạy mà thì thầm.
Nhưng bất thần nghe thấy tiếng Bạch Dực từ phía sau hỏi tới: “Nhoài người ra cửa sổ làm cái gì vậy?”
Tôi quay đầu lại, trong lòng thầm nghĩ: đồ khờ, sao không nói chuyện lâu lâu một chút cho người ta xem trò vui với. Suy nghĩ một chút tôi liền lộ ra một nụ cười âm hiểm, hai tay chắp sau lưng tà tà tiến tới gần anh ta,làm ra vẻ “tôi biết hết rồi nha”.
Bạch Dực vừa về đến nhà, trông nét mặt rõ ràng là mệt mỏi gần chết nên nhắm hờ mắt ngồi trên ghế, đầu ngả vào thành ghế nghỉ ngơi. Nhưng mi mắt không ngừng động, không giống như đang nhắm mắt dưỡng thần mà giống như đang suy nghĩ về vấn đề gì đó.
Tôi ngồi xuống đối diện với anh ta, đang muốn hỏi anh ta và cô bé kia có quan hệ gì, chợt Bạch Dực mở mắt ra nhìn tôi: “Cậu nghĩ gì về tóc?”
Trong lòng tôi nói thầm, sao lại tóc nữa, lẽ nào ngày hôm nay là mùng hai tháng hai Long Sĩ Đầu[1]? Sao lại gặp toàn vấn đề về tóc thế này? Vì vậy tôi bèn trả lời: “Tóc chỉ là tóc thôi mà.” Dừng một chút lại tiếp lời: “Đừng đánh trống lảng, tôi phải hỏi anh với cô bé dưới lầu có quan hệ gì thế? Trễ thế này còn đứng dưới lầu diễn kịch Quỳnh Dao, ngọt ê cả răng ấy!”
Bạch Dực dùng một tay nâng cằm, tay kia nhanh như cắt nhổ một sợi tóc trên đầu tôi xuống, tôi đau quá kêu to lên: “Làm gì vậy! Sao tự nhiên nhổ tóc người ta!”
Bạch Dực săm soi sợi tóc của tôi trong tay, lại lấy từ trong túi ra một sợi tóc rất dài. Sợi tóc mềm mại đen bóng, vừa nhìn đã biết chủ nhân của nó chắc chắn có một mái tóc dài đẹp tuyệt trần. Bạch Dực để cả hai sợi tóc lại gần nhau, trong nháy mắt, sợi tóc dài dường như có hơi động đậy, tuy khó nhận ra bằng mắt, nhưng rõ ràng là nó nhúc nhích tới gần rồi quấn lấy sợi tóc của tôi. Tôi ngẩng lên nhìn Bạch Dực, thấy anh ta không có vẻ ngạc nhiên lắm, chỉ có đôi chân mày là nhíu chặt vào với nhau.
Tôi hỏi: “Sợi tóc này làm sao vậy, anh lấy đâu ra nó thế?”
Bạch Dực vẫn dùng tay đỡ cằm, suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Ngày mai là cuối tuần, có hứng thú ra ngoài không?”
Tôi có hơi bực mình, tiểu tử này mới tối nay còn hẹn với con gái nhà người ta, ngày mai đã muốn nắm tay đại gia đây đi dung dăng dung dẻ ngoài đường?! Sao mà quởn quá vậy trời!
Kỳ thực tôi ghét nhất ở Bạch Dực chính là cái tính hỏi một đằng trả lời một nẻo này, cực kỳ khó chịu, anh ta làm tôi có cảm giác anh ta chẳng quan tâm gì tới người hỏi là tôi cả!
Tôi đứng dậy cầm y phục vào phòng tắm, chuẩn bị tắm rửa xong sẽ lên giường ngủ, không thèm trả lời anh ta nữa.
Tôi vào phòng tắm, trong lòng vẫn cảm thấy bực bội, vừa tắm vừa lầm bầm mắng. Nhưng vừa ngẩng đầu lên, tự nhiên nhìn thấy một cái bóng đen lướt qua trong gương? Tôi vội vàng quay đầu lại, nhưng phía sau trống không, cũng không có gì bất thường. Chỉ có trong đầu không ngừng hiện ra những cảnh tượng kinh khủng của những chuyện trước đây.
“Chết tiệt! Từ lúc nào mà mình lại nhát gan đến vậy chứ! Đào đâu ra nhiều chuyện ma tới vậy được!” Thầm mắng mình một câu, tôi lắc lắc đầu như muốn lắc rớt khỏi đầu những suy nghĩ kỳ quái, quay lại tiếp tục tắm gội.
Nước chậm rãi chảy qua da, tôi lấy tay vò vò tóc, nhưng dần dần tôi tự nhiên cảm thấy mùi của nước càng lúc càng kỳ lạ, hình như có hơi…có mùi, hơn nữa trên lưng tự nhiên cảm thấy ngứa ngáy, như thể có cái gì đó xù xù đang cọ vào… cai gì đó xù xù?!
Tôi mở choàng mắt, không quan tâm trên đầu còn xà bông hay không mà đưa tay nhanh chóng chộp ra phía sau lưng, không ngờ lại nắm phải một đống tóc! Nhận ra tình huống lúc này của mình quỷ dị tới mức nào, tôi vội vàng dùng khăn lau qua loa bọt xà bông trên mặt, cuống quít nhìn lại, má ơi, ở chỗ cống thoát nước nhìn thấy rõ ràng một đống tóc đang mắc lại ở đó, theo dòng nước mà đong đưa.
Trong lòng tôi run lên vì ghê sợ, lại sờ sờ ra sau lưng, thấy tóc tôi đã ngắn lại bình thường, nhưng trên tay vẫn là một nùi tóc đen thùi, tỏa mùi kinh khủng.
Vừa suy nghĩ chốc lát, tôi đã hiểu xem ra sợi tóc quái dị lúc nãy cùng với câu hỏi của Bạch Dực nhất định là nguyên nhân. Vì thế lập tức tẩy rửa qua quít, vội vã mặc quần áo tông cửa xông ra ngoài, nhất định lần này phải hỏi anh ta xem có chuyện gì! Chuyện là do anh ta mang tới, hà cớ gì tôi lại là người phải gánh chịu?!
Bạch Dực đang dùng máy vi tính, hai bàn tay liên tục di động trên bàn phím. Tôi đóng cửa phòng tắm một cái “sầm” nặng nề, lao tới trước mặt anh ta, ném đống tóc lên bàn mà kích động hỏi: “Cái quái gì đây, ghê muốn chết!”
Bạch Dực quay đầu sang, đẩy đẩy gọng kính trên sống mũi nhìn tôi một lát rồi nhướn nhướn mày đáp: “Đây là tóc, là thứ đang ám cô gái ban tối đấy. Cậu…ngày mai cậu đi với tôi là hiểu, cũng nhân tiện giúp tôi một tay.”
Tôi phủi phủi tay, chán ghét nhìn đống tóc: “Không đi, nhìn ghê chết đi được! Anh phải nghĩ cách giải quyết gọn nó đi cho tôi, bằng không đừng trách tôi đây không khách khí!”
Khóe môi Bạch Dực hơi xiết lại, sau đó chậm rãi nói: “Cũng được… cậu còn nợ tôi hai trăm đồng đấy nhỉ. Trả mau!”
Tôi nghẹn họng, giờ mới nhớ ra trước đây lúc túng quá có mượn anh ta hai trăm đồng, tôi quên mất nên tưởng anh ta cũng đã quên…
“Hai trăm…thì để tính sau! Tóm lại tôi sẽ không quịt đâu mà lo! Muốn tôi đi cũng được, nhưng phải nói rõ cho tôi nó là thứ gì chứ! Anh không biết lúc nãy tôi gặp phải cảnh tượng khủng khiếp tới mức nào đâu, đám tóc này thực sự quá dễ sợ!” Nói đến tiền là người tôi lại nhũn xuống, thiếu tiền người ta quả thực không có quyền trước mặt người ta làm vương làm tướng mà!
Tôi nhụt chí ngồi phịch xuống ghế, tóc vẫn còn nhỏ nước tong tong, tôi phiền não lắc lắc đầu. Khăn tắm còn ở trong phòng tắm, vốn nên vào đó lấy, nhưng lại nhớ tới đám tóc còn mắc trong đó…quên đi.
Bạch Dực đem cả mớ tóc tôi mới mang ra ném lại vào chỗ tóc trong phòng tắm, cầm bật lửa châm vào tóc, một ngọn lửa cao ngút bừng lên, đám tóc nhanh chóng cháy thành một đống tro tàn. Lửa dần dần tàn, thay vào đó là một đám khói bốc cao, màu khói xanh đến quái dị.
Trong phòng tràn ngập một mùi hôi thối từa tựa như mùi xác chết, tôi vừa bịt mũi vừa nhăn mặt hỏi: “Lão Bạch, đừng quanh co nữa, rốt cuộc có chuyện gì vậy? Thứ này là do anh mang vào nhà, anh ở ngoài làm trò gì tôi không quan tâm, nhưng đừng mang những thứ này vào nhà chúng ta a!”
Bạch Dực đứng lên, mở tung cửa sổ để tản hết mùi hôi, sau đó quay lại nói với tôi: “Có thể nói cho cậu biết cũng được, nhưng có thể cậu sẽ không hiểu nổi, còn nữa, mau mặc thêm áo vào, không sợ đông lạnh chết à!”
Áo ngủ trên người đúng là rất phong phanh, gió lạnh vừa thổi qua tôi đã run cầm cập. Tôi ôm cánh tay, đem cái chăn dày quấn một vòng kín người, dù sao thì cũng sắp đi ngủ rồi.
Bạch Dực ngồi lại vào chỗ cũ, tựa vào lưng ghế mà trầm mặc như thể đang suy tính xem nên nói từ đâu. Tôi bọc người trong chăn nghiêm chỉnh ngồi trên giường, chờ anh ta mở miệng.
“Cô gái mà lúc nãy cậu nhìn thấy tên là Chu Linh, là một học viên của Học viện hí kịch, chủ yếu là học xướng thanh y[2]. Đối với một diễn viên hí kịch mà nói, ngoại trừ khả năng và bản lĩnh nghệ thuật cá nhân thì một bộ trang phục và đạo cụ thật đẹp cũng cực kỳ quan trọng.”
Dừng lại hồi lâu Bạch Dực lại tiếp lời: “Chu Linh nhận được một bộ trang phục cực kỳ sang quý, mà nổi bật nhất là một bộ tóc giả, sợi tóc nọ là rút ra từ bộ tóc giả ấy.”
Tôi nhìn lại sợi tóc, phát hiện nó đã quấn chặt lấy sợi tóc của tôi tự lúc nào, hai sợi tóc nhìn như hòa thành một. Tôi cau mày, chờ Bạch Dực nói cho hết.
“Chu Linh có giọng hát tốt, là nhân tài mới của Học viện, những vai thanh y mà cô ta xướng còn được cả những diễn viên kỳ cựu công nhận. Nhưng cô ta chỉ là một người mới, không có khả năng tự mua được một bộ phục trang quý giá đến như thế. Việc nhận được bộ phục trang này ban đầu được cho là vận may, nhưng chuyện lạ cũng theo đó mà đến…”
“…Giống như những gì tôi đụng phải, đúng không?” Tôi hỏi.
“Ừm… không giống nhau lắm, cũng có thể là tùy người, về vấn đề cụ thể thì để ngày mai chúng ta trực tiếp hỏi Chu Linh vậy.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook