Quỷ Thoại Liên Thiên
-
Chương 41: Khách dưới trăng (Nhị)
Câu nói đó của ông ta vừa thốt lên tóc sau gáy tôi đã dựng đứng lên hết, tôi không dám quay đầu nhìn lại sau xe, chỉ run run hỏi lại: “Ông… ông nói gì thế… còn tới 4 người khách nữa cơ mà…?”
Giọng nói của tài xế lúc này cũng trở nên hơi kỳ lạ, ông ta đáp: “Không có mà, từ đầu chỉ có một mình cậu thôi à. Cái xe này nhiều năm nay không có người sống nào bước lên cả…”
Lời này dường như một chậu nước đá tạt thẳng vào mặt tôi, nhất thời tôi cảm thấy xung quanh mình tối sầm lại như vừa rơi vào địa ngục. Người sống? Nói vậy tức là sao chứ? Lẽ nào ý ông ta là trên cái xe này không có ai còn sống cả sao…? Vậy còn chính bản thân tài xế thì sao…? Tôi cúi đầu len lén quan sát, không nhìn đã đỡ, vừa nhìn tôi đã sợ tới mức suýt nữa thì buột miệng hét lên! Ông tài xế hoàn toàn không còn bộ dáng như ban đầu nữa, cái đầu của ông ta đã thối rữa tới mức sắp lòi hết xương, thoạt nhìn tựa như một trái khổ qua thối… mấy sợi tóc thưa thớt dính lại trên trán, trên mặt còn mấy vết máu đen thui bết lại. Một bên tròng mắt đã lồi hẳn ra ngoài. Qua kính chiếu hậu, tôi nhìn thấy bốn hành khách còn lại mà lúc nãy tôi đã miêu tả là lắc lư như lật đật, thực ra chỉ là bốn khối thịt nhầy nhụa không ra hình dáng, chỉ có đôi tròng mắt vẫn nhìn thẳng trừng trừng về phía trước!
Cái miệng của tài xế đã gần như biến dạng hoàn toàn, làm giọng nói cũng méo mó hẳn đi: “Thôi xong, bị đuổi kịp mất rồi. Cậu xuống không thì bảo, đừng đứng đó nói chuyện nữa. Gần đây có một cái miếu, có thể vào đó trốn một lúc.”
Tôi lúc này đã gần phát điên, ai mà ngờ chạy một hồi hóa ra xung quanh đây chỉ có mình tôi còn sống? Hay lẽ nào ngay cả tôi cũng đã chết mà không biết? Tôi lập tức đè hết mọi hoảng kinh cùng nghi ngờ trong lòng mà gào to một câu cốt tử: “Tôi muốn xuống! Cho tôi xuống mau!”
Tài xế quay cái đầu như trái khổ qua thối sang nhìn tôi một cái, cuối cùng chậm chạp dùng một bàn tay máu me bê bết bấm vào nút mở cửa xe. Tôi không dám ngoảnh đầu nhìn lại, cũng không quản mình đang chạy hay đang nhảy đại xuống xe, chỉ cốt làm sao thoát khỏi đó càng nhanh càng tốt. Trong đầu chỉ còn văng vẳng những lời Bạch Dực đã từng giảng về những chuyến xe ma, tất cả mọi người trong xe đều chết trong một tai nạn giao thông cùng nhau, cho nên bọn họ cứ dính chặt vào cái xe đó, vĩnh viễn lập đi lập lại chuyến xe cuối cùng của đời mình, lập đi lập lại tất cả những hành vi cùng những lời nói của mình ngày hôm đó. Cũng may số mạng của tôi tốt đến mức không thể tốt hơn được nữa, bởi vì lúc đó có khả năng từng có một người cũng từng nói với tài xế những lời như vậy, sau đó một hai đòi xuống xe, mà tài xế cũng mở cửa một lần cho người đó xuống. Nếu không thì tôi lúc này đã trở thành một hành khách vĩnh viễn của chuyến xe ma quái đó, làm hành khách ma thứ sáu luôn rồi.
Xe lại nhanh chóng chạy đi. Lúc này tôi mới để ý nó không có bánh xe, mà gần như là lướt trên mặt đường. Thân xe móp méo rỉ sét như thể đã từng bị tông một cú thật lực. Tôi nuốt nước miếng, đột nhiên lại nhớ tới cái bóng trắng vẫn đang bám theo cái xe nãy giờ, liền lập cập run rẩy đứng dậy rồi bất kể mọi thứ xung quanh mà chạy như bị ma đuổi, không cần biết là chạy đi đâu, chỉ cần sớm rời xa cái chỗ quỷ quái này là tốt rồi! Tôi chạy không ngừng trên đường, chỉ có tiếng tim đập như trống trận cho biết bản thân lúc này quả thực vẫn còn sống.
Trời mưa tầm tã, trước mặt nhòe nhoẹt một mảnh nhìn không rõ, tôi thỉnh thoảng đưa tay gạt bớt nước đập vào mặt, vất vả chạy như muốn chực té, hoàn toàn chỉ dựa vào bản năng mà bỏ chạy trối chết. Đột nhiên trước mặt tôi lại xuất hiện một cái bóng trắng, lòng tôi lạnh toát, chẳng lẽ bám vào cái xe ma kia chưa đủ giờ tới tìm tôi ư?! Tôi định quay đầu bỏ chạy về hướng ngược lại, nhưng chân tay tê cóng không sao cử động nổi nữa, chỉ biết đứng tại chỗ giậm chân không ngừng trong hoảng loạn như một thằng điên. Bóng trắng dường như đã nhìn thấy tôi, chậm rãi tiến tới gần, hình dáng cũng càng lúc càng rõ ràng, có chân có tay, còn che một… cây dù? Cây dù nọ nhìn lại cực quen mắt, cái bóng nhìn cũng cực quen mắt. Chẳng lẽ là yêu quái biến hình lừa người? Tôi thầm nghĩ thôi thế là xong đời rồi, quả nhiên là theo tôi tới. Nhưng ngay khi tôi chuẩn bị nhắm mắt chờ chết, chợt nghe giọng Bạch Dực lạnh lùng gọi: “Nhóc con này cậu có bệnh à? Mưa thế này mà chạy đi đâu vậy?”
Nghe thấy giọng nói thân thuộc đó tôi mới sực nhận ra quang cảnh xung quanh cũng rất quen thuộc, chính là trước cửa chung cư nơi chúng tôi ở. Lẽ nào bản năng của tôi tốt tới vậy, chạy loạn mà cũng chạy đúng về nhà? Bạch Dực một tay cầm dù, một tay xách túi rác. Hóa ra cái bóng trắng ma quái lúc nãy đúng là tên khốn này, ai dạy anh ta nửa đêm nửa hôm còn xách dù đi đổ rác vậy không biết?! Mà như thế chẳng lẽ là cái trạm mà tôi tông bừa xuống lúc nãy đúng là trạm dừng lẽ ra tôi nên dừng? Đúng đúng, miếu Hạ Hải, chính là trạm của tôi rồi! Đột nhiên tôi chỉ muốn quỳ rạp xuống đất gào to tạ ơn trời đất phù hộ mà thôi! Tôi gạt nước mưa trên mặt, mà cũng có thể là mồ hôi lạnh cũng không chừng, run run lảo đảo bước về phía Bạch Dực. Một chút men say lúc ban tối cũng bị một trận này làm cho tỉnh hẳn cả người. Sau khi xác nhận người này đúng là Bạch Dực, liền lập tức kích động nắm tay anh ta: “Người anh em, An Tung cuối cùng cũng sống sót quay về gặp được anh rồi!!!”
Nói xong lập tức nhào tới ôm chặt lấy người trước mặt, cái ôm nồng cháy không thua gì cái ôm chặt của người nhà gặp lại nhau sau mười năm nội chiến. Chỉ có điều lúc này cả người tôi bị nước mưa làm ướt như chuột lột, Bạch Dực lo lắng vỗ vỗ lưng tôi: “Làm sao mà trông thảm như vậy, bị lưu manh rượt theo à?”
Tôi nuốt nuốt nước miếng, lúc nãy một đường chạy liên tục không ngừng nghỉ, lúc này tôi đã gần như kiệt sức thở không ra hơi, chỉ còn đủ sức huơ huơ tay yếu ớt: “Vào nhà đã, từ từ… từ từ cho tôi thở… một cái…”
Vào được trong phòng ký túc xá, đến lúc này tôi mới có cảm giác đã đặt chân về lại dương gian, nhớ lại toàn bộ chuyện lúc nãy quả thực cứ như một hồi ác mộng xa xăm. Tôi muốn nằm vật xuống giường nghỉ ngơi, nhưng Bạch Dực đã xốc cổ áo tôi đứng lên, hừ giọng nói: “Cấm ngồi, trông cậu đó, ướt chẳng khác nào thủy quỷ vậy, đi thay quần áo trước cho tôi!”
Tôi vung vẩy tay: “Đừng, để tôi nghỉ ngơi cái đã, anh không biết tôi vừa nhìn thấy cái gì đâu, nếu không phải tôi hên tận mạng thì đêm nay chắc bỏ xác luôn rồi!”
Anh ta đẩy đẩy kính mắt nhìn tôi: “Lại có chuyện gì xảy ra nữa?”
Tôi dần dần hồi phục tinh thần, bình tĩnh lại mới cảm thấy cả người lạnh buốt, tôi rùng mình một cái, cầm mớ quần áo khô lên nói: “Đừng hỏi nữa, gặp phải xe ma đấy! Cụ thể để tôi tắm một cái đã rồi kể, lạnh thế này tôi bị cảm mất!” Nói xong lao vào nhà tắm tắm nước nóng.
Tôi vặn nước nóng hết cỡ, chà xát nhiều lần cho đến lúc toàn thân đỏ ửng lên mới ra. Dùng khăn lông xoa xoa tóc, có Bạch Dực ngồi bên cạnh rót cho chén trà nóng, tôi nhấp một ngụm, cuối cùng mới cảm thấy hoàn toàn quay về dương thế, liền vội vàng kể hết mọi chuyện rùng rợn lúc nãy cho Bạch Dực nghe.
Bạch Dực nghe được một lúc, tự nhiên đầu gục xuống ngực, tôi nhìn lên… chết tiệt! Anh ta đang ngủ?! Ông đây vừa mới trải qua một trận kinh hoàng sống không bằng chết, vội vàng ra kể cho anh nghe mà anh coi đó như chuyện cổ tích ru cho anh ngủ sao?! Tôi lay lay anh ta, thiếu chút nữa lay tới nỗi làm anh ta rớt kiếng. Anh ta thẳng thắn bỏ kính ra gạt gạt tay tôi nói: “Biết rồi biết rồi, chỉ cần biết cậu an toàn về được tới nhà là đủ chứ gì.”
Tôi trợn mắt một cái, anh ta sờ sờ cằm, lại cầm ly trà trên bàn lên uống một hơi dài mới hơi tỉnh tỉnh ra một chút. Tôi cũng nhận thấy lúc này đã quá muộn, mà người này tính thích ngủ sớm, có thể chờ tôi đến lúc này đã coi như là kỳ tích rồi. Đột nhiên lại nghĩ tới bao hạt giống hoa trong túi áo, nếu nói người trên xe đều là người chết, vậy Vi Thỏa chẳng lẽ cũng thế ư? Không thể nào, anh ta có xuống xe trước cả tôi cơ mà. Anh ta chắc chắn cũng là người sống… Dù sao tôi có ấn tượng tốt với con người thật thà đó, thực sự không hi vọng anh ta cũng là một oan hồn trong cái xe ma đó. Tôi móc bao hạt ra đưa cho Bạch Dực xem: “À này, có dịp thì thử trồng hạt này xuống xem nó thành hoa gì, cái tính già trước tuổi của anh chắc biết trồng hoa chứ?”
Anh ta nhận gói hạt giống mở ra, nói: “Ồ, là hạt giống hoa quỳnh đây mà. Thứ này không dễ trồng đâu, đặc biệt là ở giữa thành phố, trừ phi trong nhà có nhà kính trồng cây!”
Tôi đã biết là Bạch Dực thế nào cũng biết thứ này là thứ gì mà! Bèn vội vàng hỏi lại: “Hoa quỳnh? Là loài hoa mà tương truyền… hoàng đế Càn Long rất thích ấy à?”
Anh ta lắc đầu: “Không phải, thứ kia là quỳnh hoa, hay còn gọi là mộc tú cầu, chứ không giống loại này. Có một số nơi gọi hoa quỳnh và quỳnh hoa là một thôi, như quê của cậu chẳng hạn.”[1]
Anh ta gói bao hạt giống lại: “Thứ này khó chiều lắm, hở chút là chết liền, nó yêu cầu độ ấm rất cao. Tôi không rảnh chăm sóc mấy thứ này, muốn trồng thì cậu tự trồng đi.” Sau đó trả lại cho tôi. Đột nhiên như nghĩ ra cái gì, anh ta lại hỏi lại: “Mà lúc nãy cậu có nhắc tới một quân nhân tên Vi Thỏa phải không? Cậu bảo anh ta đang tìm cái gì mà?”
Tôi gật đầu, nhớ lại gương mặt của anh lính pháo binh nọ, kể lại chi tiết cho Bạch Dực nghe. Anh ta trầm ngâm một lát, sau đó thì thầm: “Hoa quỳnh bừng nở, chỉ vì Vi Đà.”[2]
Tôi ngạc nhiên hỏi lại: “Là sao? Hoa quỳnh nở chỉ vì anh pháo binh kia ấy à? Anh cũng tưởng tượng quá lố rồi đi?”
Anh ta khinh bỉ nhìn sang tôi, ánh mắt y hệt như mấy gã đàn anh ỷ học lớp trên to con giỏi giang hơn mà bắt nạt đàn em: “Nói chuyện với cậu đúng là thà đi nói với cái đầu gối còn hơn. Câu kia rút ra từ điển tích Phật giáo, Vi Đà chứ không phải Vi Thỏa pháo binh, là Vi Đà tôn giả đệ tử của Phật tổ, biết chưa!”
Anh ta thở dài một cái rồi nói: “Mà thôi không nói nhiều nữa, đi ngủ đã, sau này còn về trễ thì nhớ báo trước một tiếng, khỏi chờ.”
Tôi đứng sau lưng anh ta làm mặt khinh bỉ, nhưng thực ra trong lòng vẫn có cái gì đó lấn cấn nghi hoặc không thôi, mà lại không thể nhớ ra là cái gì. Hoa quỳnh ư? Mặc kệ nó là loài hoa thế nào, nếu cả lão Bạch cũng không rảnh chăm cho nó thì tôi làm sao có thể siêng năng hơn được? Tôi vừa đặt mình xuống giường là lập tức ngủ ngay, trận mưa khi nãy đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, lúc này đã tạnh hẳn, ngoài trời, mảnh trăng lộ ra sau tầng tầng mưa bụi, tỏa ánh sáng nhàn nhạt dịu dàng.
Ngày hôm sau, quả nhiên dậy muộn. Dù sao đi nữa thì da mặt cũng dày lắm rồi, mặc kệ lão Phan hói cứ mắng cho đã, tôi ngoài mặt ra vẻ hối hận chăm chú tột cùng, nhưng trong lòng chỉ âm thầm chờ đến giờ nghỉ trưa. Cái “khả năng” này luyện thành chẳng biết có đáng tự hào không hay nên đáng buồn đây? Nói chung, cuối cùng Phan hói mắng nhiều quá rát cổ, cũng để tôi quay về làm việc tiếp.
Xuân miên bất giác hiểu[3], quả nhiên học sinh của tôi có quá nửa đang gục đầu xuống bàn tiếp tục say sưa giấc xuân còn bỏ lỡ, đến phút cuối gần như chỉ còn có mình tôi đối mặt với cái máy lọc nước phía cuối lớp mà giảng bài. Ngay cả bản thân cũng bị lây thành buồn ngủ, tôi cố hết sức giảng nốt mớ lý thuyết nhàm chán, sau đó nửa tiết còn lại cho học sinh lấy giấy ra tự vẽ. Tôi ngồi vào bàn thủng thẳng giở tờ báo ra liếc qua, báo chí là phần tiêu chuẩn do trường chuẩn bị mỗi sáng, nên cả tôi lẫn Bạch Dực đều có một tờ giống nhau. Đầu tiên liếc qua trang nhất một chút, thấy không có nội dung gì hấp dẫn, liền mở trang giữa ra xem mục tin tức xã hội.
Nói đến tin tức xã hội kể cũng lạ, những bài viết nào được giật tít ngoài trang đầu hầu hết đều là những bài nhàm chán chẳng ai buồn đọc, ngược lại những tin tức lặt vặt bên trong càng khiến cho người ta cảm thấy hiếu kỳ hơn, vì chính chúng mới gần gũi với sinh hoạt của người dân. Tôi liếc đám học sinh dưới lớp, sau đó yên tâm lật tờ báo ra một cách nhẹ nhàng nhất để tránh ảnh hưởng tới học sinh, bắt đầu bình yên đọc. Khi tôi xem sắp xong, nghĩ chẳng còn gì để xem nữa, định gấp báo lại xuống kiểm tra thành quả của đám học sinh, thì chợt nhìn thấy dưới góc trái tờ báo có một tin tức rất nhỏ, “mời nhận diện xác chết” như sau: Sáng sớm nay trên đường lộ gần miếu Hạ Hải, cảnh sát phát hiện một xác nam vô danh, suy đoán thời gian tử vong đã ngoài 12 tiếng đồng hồ. Bàn tay cầm báo của tôi run bắn lên, trong lòng kinh hoàng nghĩ: Gần nhà chúng tôi đến thế ư? Phát hiện ra thi thể, tức là dạo này tình hình an ninh không được ổn lắm không phải sao? Vì thế chăm chú xem tiếp, ở dưới viết: Đặc điểm nhận dạng: xác chết mặc quân phục xanh lục, cao 1.84m, trên người không có tài sản, chỉ có một túi hạt giống hoa. Trên người có mấy vết thương, không loại trừ khả năng bị giết hại, cảnh sát đang tiến hành điều tra.
Tôi vừa đọc những dòng miêu tả này lập tức lạnh toát sống lưng, sao lại giống hệt như Vi Thỏa thế này? Trong đầu không khỏi liên tưởng đến những chuyện ma quái đêm qua. Vì một người đang yên đang lành, sao tự nhiên trong một đêm có thể lăn ra chết đột ngột như vậy được? Chưa hết, kỳ quái hơn nữa là rõ ràng nửa đêm hôm qua tôi đã nhìn thấy anh ta yên bình xuống khỏi xe trước miếu Hạ Hải mấy trạm, mà trên báo lại bảo là anh ta đã chết được ít nhất là một ngày. Vậy chẳng lẽ cái tôi nhìn thấy đêm qua thực ra là hồn ma của anh ta?
Tôi cố gắng xua những ý nghĩ kinh khủng này ra khỏi đầu, đúng rồi, cứ cho là trang phục tướng mạo giống nhau, trên người mang theo hạt giống hoa như nhau đi nữa cũng đâu có nhất thiết phải đúng là cùng một người? Tôi vẫn bất an buông tờ báo xuống, trong đầu rối như tơ vò, ngay lúc đó, tiếng chuông tan học chợt đúng lúc vang lên, khiến tôi run bắn cả người, lập cập bảo học sinh nộp bài vẽ.
Trở về phòng giáo viên, tôi thấy Bạch Dực đã ngồi sẵn đó đọc báo, chân mày cau lại, bàn tay vuốt vuốt cằm trầm tư. Không cần hỏi cũng biết, anh ta nhất định cũng đang nghi ngờ cái xác chết vô danh kia có thể là Vi Thỏa.
Tin trên báo anh ta cũng đã đọc, chuyện đêm qua tôi cũng đã kể cho anh ta nghe, vì thế lúc này, tôi thực sự rất muốn nghe suy đoán của Bạch Dực.
Tôi buông sách vở xuống bàn làm việc hỏi Bạch Dực: “Lão Bạch, chuyện này anh thấy thế nào?”
Anh ta nhìn tôi chăm chú một hồi, dường như đang lo lắng cân nhắc, cuối cùng mới nói: “Xác chết kia, rất có khả năng chính là Vi Thỏa.”
Tôi vẫn không muốn tin, cho nên cố hỏi: “Nhưng không thể nào mà, tối qua… tối qua anh ta còn nói chuyện với tôi, hơn nữa còn xuống xe trước miếu Hạ Hải mấy trạm mà… Nếu anh ta chết rồi, hôm qua tôi chỉ nhìn thấy hồn ma của anh ta, vậy xác anh ta phải nằm ngay chỗ anh ta xuống xe chứ? Chẳng lẽ…”
Tôi lo lắng nhìn Bạch Dực, trong đầu lại xẹt qua hình ảnh cái bóng trắng toát vẫn bám theo xe đêm qua. Đột nhiên chợt nghĩ ra một khả năng, tim tôi hẫng một cái, bàng hoàng nhìn Bạch Dực, anh ta dường như cũng biết tôi vừa nghĩ đến cái gì, liền nhỏ nhẹ nói: “Đó cũng chỉ là một khả năng, nhưng chính là khả năng lớn nhất đấy…”
Tôi ngơ ngẩn lắc đầu, chuyện này chắc chắn có nhầm lẫn ở đâu đây mà, tuy tôi là con người, tôi không thể hiểu được suy nghĩ của những hồn ma, nhưng anh ta dù sao cũng từng là một con người kia mà, cần gì phải chạy theo sau xe như vậy, để làm gì kia chứ? Tôi nhất quyết phủ định suy đoán này, nhưng lại càng lâm vào thế bí chẳng hiểu ra làm sao nữa.
Ngay khi hai chúng tôi càng lúc càng rơi vào ngõ cụt thì chợt ngoài cửa xuất hiện một cái bóng mặc cảnh phục, vừa vào đã hỏi người nào là An Tung. Hành động đột ngột của người nọ làm cả phòng giáo viên ngẩng lên chú ý, tôi xấu hổ vội đứng dậy bước ra cửa: “Là tôi, anh tìm tôi có chuyện gì?”
Anh ta nhìn tôi chăm chú, trong mắt lộ ra vẻ đề phòng, như thể tôi làm anh ta cảm thấy khó chịu lắm vậy. Một lúc sau, anh ta mới ho khan vài tiếng, chỉ chỉ tay ra ngoài hành lang nói: “Chúng tôi có một vụ án, cần sự hợp tác của anh. Mời anh qua đây cho tôi hỏi vài vấn đề!”
Tôi quan sát anh ta vài giây, lại định mở miệng hỏi anh ta cần biết chuyện gì, nhưng ánh mắt của anh ta rõ ràng không phải đang nhìn một nhân chứng, mà là đang nhìn một kẻ bị tình nghi. Ngay lúc đó Bạch Dực cũng trờ tới định đi qua, tôi hướng về phía anh một cái nhìn cầu cứu, vì thế Bạch Dực lập tức ngừng lại hỏi: “Xin chào, xin cho hỏi đồng nghiệp của tôi xảy ra chuyện gì vậy?”
Viên cảnh sát mở to mắt nhìn Bạch Dực cả buổi, cuối cùng kích động thì thào: “Anh là… anh là Bạch Dực phải không? Sinh viên cao học ngành khảo cổ? Bạch Dực?”
Bạch Dực gật đầu đáp phải, ánh mắt của viên cảnh sát chợt trở nên hiền hòa vui vẻ hơn rất nhiều: “Tôi là bạn học của cậu đây mà, tên là Kỷ Thiên đây! Hai chúng ta hồi đó cùng tham gia Hội sinh viên, nhớ không?”
Bạch Dực không đáp lại, hiển nhiên là đang vắt óc tự hỏi cái tên “bạn học” này chui ở đâu ra, mà lại còn cùng tham gia Hội sinh viên nữa chứ? Tôi thấy hai người bọn họ không ai nhớ tới vấn đề của mình, liền tự mình tới hỏi cho xong: “Vị đồng chí cảnh sát này, anh tìm tôi tóm lại là vì cái gì thế? Tôi đâu có phạm tội gì đâu!”
Anh ta nhìn tôi nửa ngày, lại nhìn sang Bạch Dực, cuối cùng thấp giọng nói: “Có chuyện, mọi người cùng nhau ra ngoài hãy nói đi.”
Tôi rất ác ý đánh giá là anh chàng này nhất định có vấn đề, trong đầu có bế tắc gì đó. Chúng tôi đi thẳng xuống khỏi tòa nhà dạy học, đi tới ngã rẽ dưới cầu thang lớn, trong suốt khoảng thời gian đó, anh ta không ngừng lén lút quan sát tôi từ đầu xuống chân, lại từ chân lên đầu, phải đến bảy tám lần, cứ như thể tôi là một thứ quỷ ma gì đó biến thành người vậy. Đến cuối tôi nhịn không nổi nữa, không có người nào bị quan sát kiểu đó mà lại không nổi điên lên cả, bèn thẳng thừng dừng lại hỏi thẳng anh ta là rốt cuộc có chuyện gì thì cứ nói đại ra, không có thì biến.
Anh ta mở to mắt nhìn tôi vài phút, rồi mới chậm rãi hỏi: “Có biết một người tên Vi Thỏa không?”
Anh ta vừa hỏi, tôi đã lập tức xác nhận quả nhiên xác chết kia chính là Vi Thỏa. Nhưng sao cảnh sát lại biết tôi biết Vi Thỏa? Tôi cũng trừng to mắt nhìn lại anh ta hồi lâu, sau đó mới đáp: “Đúng, tôi biết một người tên như thế.”
Vẻ mặt của anh ta lập tức trở nên cực kỳ quái dị, dường như vừa xác định trước mặt mình lúc này không phải người mà chính là ác quỷ đội mồ sống dậy vậy, lại còn chập choạng lùi ra phía sau vài bước như sợ hãi, tôi nhìn sang Bạch Dực vẫn im lặng nãy giờ, thấy anh ta không phát biểu gì, cũng không thay tôi lên tiếng, cho nên đành tiếp tục: “Người này tôi mới chỉ gặp có một lần đêm qua, cũng chỉ làm quen nói chuyện hai ba câu mà thôi. Sau đó anh ta xuống xe mất tiêu, còn tôi…” Tôi không biết có nên nói chuyện chuyến xe ma ra không, dù sao cảnh sát thường không tin mấy chuyện này, hơn nữa bây giờ mà kể ra lại càng giống như tôi đang bịa chuyện để chối tội. Thế nhưng, câu hỏi tiếp theo của viên cảnh sát đã khiến tôi trong khoảnh khắc khiến tôi tức đến muốn ói máu.
Anh ta hỏi: “Cậu khẳng định là cậu có lên xe?”
Bạch Dực và tôi đều không hiểu ý câu này, cuối cùng cũng chính là Bạch Dực dường như đã ngộ ra cái gì đó, “À ~” lên một tiếng rồi quay sang viên cảnh sát hỏi: “Rốt cuộc mọi chuyện xảy ra thế nào?”
Kỷ Thiên nhìn chúng tôi hồi lâu, cuối cùng dường như đã khẳng định là chúng tôi thực sự không biết gì mới từ từ mở miệng nói. Mà nói thực lòng, tôi cứ có cảm giác anh ta là vì Bạch Dực nên mới khách sáo như vậy nãy giờ, nếu không thì tôi đã sớm bị tóm về đồn công an lấy lời khai từ đời tám hoánh nào rồi.
Nếu người ta đã là cảnh sát, thì chúng tôi – dân đen – tốt nhất chẳng nên cãi lại, mà cứ ngoan ngoãn ngồi nghe chuyện của anh ta cái đã.
Thế nhưng, câu chuyện của anh ta quả thực làm tôi không thể ngờ tới nổi.
Câu đầu tiên, anh ta nói trong tiếng thở dài: “Thực ra, suốt đêm qua, tôi luôn theo dõi phía sau Vi Thỏa.”
Tôi phải kiềm chế lắm mới không bật ra một câu chửi bậy, chỉ nhìn anh ta chằm chằm, nghĩ chẳng lẽ Vi Thỏa mới chính là kẻ bị tình nghi phạm tội? Vậy sao lại đột nhiên tử vong? Cảnh sát theo dõi suốt phía sau mà, chẳng lẽ cảnh sát đều là một đám vô dụng?
Anh ta nhìn cặp mắt trợn trừng như muốn lọt tròng của tôi, vội vã tiếp tục: “Xin đừng hiểu nhầm, toàn bộ chuyện này cực kỳ quỷ quái, có thể nói là nó đã phủ định hoàn toàn tư tưởng từ trước đến giờ, thay đổi hoàn toàn cách nhìn từ trước đến giờ của tôi.”
Bạch Dực cắt ngang: “Thế thì rốt cuộc lại là có chuyện gì? Tại sao cậu theo dõi người kia? Chuyện này thì có quan hệ gì tới An Tung?”
Viên cảnh sát lại bắt đầu cau mày lí nhí gì đó trong cổ họng, quả nhiên trong lòng có chuyện bế tắc. Tôi bắt đầu cảm thấy người này đáng ghét, có cái quái gì mà không thể nói thẳng ra cho rồi? Hai mắt anh ta nhíu chặt vào nhau hồi lâu, cuối cùng ngập ngừng nói: “Thực ra, thi thể của Vi Thỏa lần đầu tiên được phát hiện không phải ở gần miếu Hạ Hải, mà là ở một… thành phố khác kìa.”
Tôi chỉ hơi giật giật khóe mắt, còn Bạch Dực vẫn bình tĩnh im lặng lắng nghe, Kỷ Thiên thấy chúng tôi không phản ứng gì quá đáng, không biết là nhẹ nhõm hay là thất vọng mà dừng lại một chút, húng hắng vài cái lấy giọng rồi mới kể tiếp: “Thành phố kia cách chúng ta cũng một khoảng khá xa, lúc phát hiện thi thể là vào buồi sáng sớm. Theo đúng quy tắc, chúng tôi mang xác tới chỗ pháp y để xét nghiệm, thế nhưng đêm đó, cái xác đột nhiên… biến mất. Qua một đêm nữa, lại được phát hiện ở một địa phương khác.”
“Lúc đó mọi người đều nghi ngờ liệu có phải là một đường dây trộm xác hay buôn bán nội tạng không? Nhưng sau này, toàn bộ mọi chuyện dần dần chuyển thành một câu đố cực kỳ quỷ dị, cái xác đó… dường như là đứng lên tự làm một cuộc hành trình dài vậy. Hơn nữa… kể từ lần phát hiện đầu tiên tới nay đã ngoài nửa năm, theo lẽ thường thì…”
Bạch Dực tiếp lời: “…Thì xác chết lẽ ra phải phân hủy rồi mới đúng.”
Viên cảnh sát gật đầu: “Không sai, phải là như thế mới đúng. Cho nên ban đầu chúng tôi có điều tra theo hướng buôn bán nội tạng, nhưng sau khi xét nghiệm pháp y xong lại cho ra kết luận là Vi Thỏa chết vì nguyên nhân tự nhiên, hơn nữa nội tạng đều đã suy kiệt hết cả, anh ta từng bị bệnh tim rất nặng, các cơ quan đều thoái hóa nghiêm trọng, nói một cách đơn giản, là chết già.”
Tôi vừa nghe thế, lập tức phản đối: “Không thể nào! Lúc gặp anh ta tôi thấy anh ta rõ ràng còn rất trẻ mà?! Sao có thể là chết già được?”
Tôi nói đến đây, viên cảnh sát cuối cùng cũng chịu nhìn tôi một cách “bình thường”, nhẹ nhõm nói: “Chúng tôi cũng không sao hiểu nổi, nhưng kết quả khám nghiệm tuyệt đối không có nhầm lẫn. Nói thật, chúng tôi không tin chuyện hoang đường này lắm, cái xác không phải bị người ta giết, cũng không có người nhà tới nhận, lại thường xuyên tự biến mất, tất cả những yếu tố đó làm chúng tôi rối lên chẳng biết phải làm sao, cuối cùng những cảnh sát có kinh nghiệm nhất cũng đành mặc kệ nó, dồn quan tâm sang những vụ án khác.”
Bạch Dực hỏi: “Vậy vì sao đột nhiên cậu lại đi theo dõi cái xác đó?”
Người kia móc ra một gói thuốc lá, châm thuốc, rít mạnh vài hơi, cuối cùng mới kể ra nguyên nhân vì sao anh ta lại biết tôi có liên quan tới Vi Thỏa. Hóa ra sự tình là thế này, đêm qua, cái xác này cuối cùng được chuyển tới nhà xác của cục cảnh sát chỗ bọn họ. Ngày hôm đó đúng lúc là phiên trực của anh ta. Nói thật lòng, cảnh sát cứ mười người thì hết chín là nghiện thuốc lá nặng, anh ta cũng không phải ngoại lệ, nhưng trong phòng làm việc cấm hút thuốc, nên chỉ nhân lúc giữa đêm không người len lén chạy tói góc hành lang dưới tầng trệt hút vài điếu đỡ nghiện mà thôi, trong giới cảnh sát gọi là đi “điểm hương”. Đêm hôm qua lúc anh ta đi điểm hương, đang khi vui vẻ tận hưởng điếu thuốc, chợt nghe xa xa có tiếng bước chân. Phía đó là khu vực pháp y, chỉ có phòng pháp y với nhà xác thôi. Dần dần anh ta lại thấy một bóng người tiến tới, ban đầu tưởng là nhân viên pháp y muốn tới “điểm hương” chung với mình cho vui, nhưng ngay khi anh ta định cất tiếng chào thì giọng nói đã tắc nghẹn đâu đó trong cổ họng. Bởi vì anh ta phát hiện người kia chính là Vi Thỏa, cái xác Vi Thỏa vừa được mang tới lúc chiều trong một cái bao bố trắng, do chính anh ta dùng cáng khiêng vào, vậy mà bây giờ lại đang đi đi lại lại thản nhiên trong cục cảnh sát!
Kỷ Thiên lúc đó kinh hoàng muốn chết ngất, làm cảnh sát cũng đã vài năm, thấy qua không ít chuyện kinh khủng, nhưng chưa bao giờ anh ta lại cảm thấy lạnh ớn xương sống dựng tóc gáy như lúc đó, mãi cho đến lúc đầu thuốc cháy tới sát ngón tay, anh ta mới giật mình phản ứng. Nhưng đến đây thì lòng hiếu kỳ lại đội nhiên trỗi dậy, anh ta chợt cảm thấy cực kỳ thắc mắc không biết cái xác này muốn đi đâu? Muốn đi gặp ai? Dù sao cảnh sát vẫn dũng cảm hơn người thường nhiều, hơn nữa anh ta lại thuộc loại có máu tò mò cùng ham thích chuyện lạ một cách đặc biệt. Anh ta suy nghĩ một lúc, rồi cũng lặng lẽ theo ra ngoài. Cũng may tốc độ di chuyển của cái xác rất chậm, anh ta chỉ chạy một lúc đã đuổi kịp Vi Thỏa.
Nói thật, nếu chỉ nhìn bề ngoài tuyệt không ai nhận ra trước mặt mình là một cái xác. Nhưng anh ta phát hiện cái “người” tên Vi Thỏa này rất kỳ quái, chỉ đi dọc theo những bãi cỏ ven đường, mà tư liệu trước giờ cũng nói rõ Vi Thỏa thường bị phát hiện gần những nơi có cây xanh. Đi gần nửa tiếng đồng hồ, người kia dừng lại trước một công trường đăng thi công, tiến vào bãi cỏ mà bắt đầu sục sạo. Kỷ Thiên trốn vào góc đường đối diện chăm chú theo dõi, sau đó mọi chuyện xảy ra đúng như những gì tôi đã biết, tôi cho rằng Vi Thỏa là ăn trộm tới trộm vật liệu xây dựng, cuối cùng cả hai đều leo lên chuyến xe ma nọ. Nhưng trong mắt Kỷ Thiên thì không có cái xe nào hết. Câu chuyện theo phiên bản của anh ta nghe còn kinh khủng hơn rất nhiều, theo anh ta nghĩ, tôi chính là người mà Vi Thỏa muốn hẹn gặp, hơn nữa cuối cùng lúc hai chúng tôi đi ra giữa đường, Kỷ Thiên chỉ thấy xung quanh chợt nổi lên một cơn gió lạ, thấy hai chúng tôi nhấc chân lên, sau đó… biến mất. Anh ta không kịp trở tay, chỉ biết sững sờ nhìn chúng tôi tan biến vào khoảng không. Đến bây giờ tôi mới hiểu vì sao anh ta lại nhìn tôi sợ hãi cùng đề phòng như vậy. Sau đó mọi chuyện lại đi theo quỹ đạo cũ, thi thể lại được tìm thấy. Anh ta tra cứu tư liệu, nhìn thấy Cửu Bộc Phệ Hồn Cức, liền đoán ngay trong đầu là tôi bị hóa thành quỷ rồi, cho nên hôm nay tới tìm tôi. Ai ngờ lại gặp lại được bạn học cũ là Bạch Dực.
Có thể thấy viên cảnh sát này có vẻ cực kỳ thân thiết với lão Bạch, nếu không nói là gần như sùng kính, thậm chí còn không ngần ngại mời Bạch Dực tới xem thử xác chết, còn bảo nó hiện tại đang ở trong hòm. Tôi nhìn sang Bạch Dực, hỏi anh ta nghĩ sao. Anh ta chỉ lắc đầu: “Cái này tôi cũng không hiểu, không giống như cương thi hay xác chết sống lại, nói thế nào nhỉ… Nếu không có hại gì tới ai thì tôi nghĩ cứ để mặc anh ta đi tiếp theo ý mình, thế nào cũng có lúc đến đích.”
Tôi có hiểu cảm giác của Bạch Dực lúc này, gặp phải quá nhiều chuyện lạ, sẽ hiểu rằng có vài thứ thực sự không nên dây vào là tốt nhất, cho nên lần này tôi hoàn toàn không phản đối. Nhưng không ngờ viên cảnh sát này nhiệt tình nhây nhưa hơn chúng tôi tưởng, có thể anh ta cho chúng tôi là những nhân vật thần bí cao thâm lợi hại lắm, nên cứ theo chúng tôi nói bóng nói gió mãi, hàm ý là yêu cầu chúng tôi ra tay. Tôi biết bản thân mình được bao nhiêu tài phép, nên từ chối ngay, dù sao tính mạng vẫn là quan trọng nhất. Tôi từ chối, cộng với bản lĩnh giả ngu của Bạch Dực, chỉ có một mình viên cảnh sát kia đương nhiên không sao địch nổi.
Tuy trước sau tôi vẫn rất thắc mắc rốt cuộc Vi Thỏa đang đi tìm cái gì, vì sao lại phải cố chấp như vậy, nhưng tôi không hề nói với Kỷ Thiên, cuối cùng, anh ta nhìn hai chúng tôi mặt trơ như đá, vững như đồng, đành không còn cách nào khác mà lạnh nhạt rút thêm một điếu thuốc. Nhưng vừa châm lên thì lại sực nhớ ra cái gì, vội vàng diệt đầu thuốc hỏi tôi: “Đúng rồi, tôi quên kể cho hai người thêm một việc, sau khi cậu đây và Vi Thỏa kia biến mất không bao lâu, tôi nhìn thấy một cái bóng trắng theo sau hai người.”
Tôi ngạc nhiên hỏi lại: “Cái bóng?”
Kỷ Thiên gật đầu: “Ừ, đúng thế, cái bóng, không thấy rõ là hình thù gì, không biết mặt mũi ra sao hay ăn mặc thế nào, dường như là cố tình làm cho không thấy vậy, hoặc cũng có thể là do tôi lúc đó sợ quá nên trong đầu có hơi rối loạn, nhưng…”
Tôi oán ghét nghĩ con người này quả nhiên làm người ta tức chết, chờ cả nửa buổi cũng không nói xong được đoạn kết thế nào, nhưng tôi không thể đùng đùng nổi giận với một cảnh sát, nên chỉ có nước nghẹn đỏ mặt chờ anh ta nói hết. Chỉ nghe anh ta rời rạc nói: “Việc này nói thế nào nhỉ, tôi nghĩ… cái bóng theo sau hai người đó là một cô gái…”
Nghe tới đây, không biết là do tức quá hóa nghẹn hay do bất ngờ quá hóa nghẹn, tôi cười nhạt hỏi ngược lại: “Đại ca, lời anh nói có mâu thuẫn kìa! Câu trước còn bảo nhìn không rõ, mà câu sau đã nói là một cô gái?”
Anh ta cũng lườm tôi: “Cậu đừng có gấp, tôi còn chưa kể xong mà!”
Tôi trợn trắng mắt, nãy giờ mà còn chưa kể xong? Muốn chờ anh kể cho hết còn phải chờ đến quá bữa trưa chắc?! Bạch Dực thấy không khí giữa hai chúng tôi càng lúc càng khó chịu, đành xen vào: “Thế rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
[1] Quỳnh hoa là một loài hoa trắng, mọc thành cụm như cụm hoa tú cầu, tỏa hương thơm ngát (nghe nói vậy), thuộc họ cây gỗ nên rất cao to, nhìn từ xa như những đám mây hoa. Còn hoa quỳnh (đàm hoa) chỉ mọc về đêm nên còn có một cái tên mỹ miều là “Nguyệt hạ mỹ nhân”.
Đây là quỳnh hoa:
[2] Chữ “đà” âm đọc là [tuó] còn chữ “thỏa” âm đọc là [tuǒ] => đồng âm => Tiểu An nhà ta hiểu lầm
[3] “Xuân miên bất giác hiểu
Xứ xứ văn đề điểu
Dạ lai phong vũ thanh
Hoa lạc tri đa thiểu”
(Xuân hiểu – Mạnh Hạo Nhiên)
Bản dịch:
Giấc xuân không buồn thức,
Khắp nơi chim ríu rít.
Đêm qua gió mưa về,
Hoa rụng nhiều hay ít?
(Dịch:Lâm Xương Diệu)
Giọng nói của tài xế lúc này cũng trở nên hơi kỳ lạ, ông ta đáp: “Không có mà, từ đầu chỉ có một mình cậu thôi à. Cái xe này nhiều năm nay không có người sống nào bước lên cả…”
Lời này dường như một chậu nước đá tạt thẳng vào mặt tôi, nhất thời tôi cảm thấy xung quanh mình tối sầm lại như vừa rơi vào địa ngục. Người sống? Nói vậy tức là sao chứ? Lẽ nào ý ông ta là trên cái xe này không có ai còn sống cả sao…? Vậy còn chính bản thân tài xế thì sao…? Tôi cúi đầu len lén quan sát, không nhìn đã đỡ, vừa nhìn tôi đã sợ tới mức suýt nữa thì buột miệng hét lên! Ông tài xế hoàn toàn không còn bộ dáng như ban đầu nữa, cái đầu của ông ta đã thối rữa tới mức sắp lòi hết xương, thoạt nhìn tựa như một trái khổ qua thối… mấy sợi tóc thưa thớt dính lại trên trán, trên mặt còn mấy vết máu đen thui bết lại. Một bên tròng mắt đã lồi hẳn ra ngoài. Qua kính chiếu hậu, tôi nhìn thấy bốn hành khách còn lại mà lúc nãy tôi đã miêu tả là lắc lư như lật đật, thực ra chỉ là bốn khối thịt nhầy nhụa không ra hình dáng, chỉ có đôi tròng mắt vẫn nhìn thẳng trừng trừng về phía trước!
Cái miệng của tài xế đã gần như biến dạng hoàn toàn, làm giọng nói cũng méo mó hẳn đi: “Thôi xong, bị đuổi kịp mất rồi. Cậu xuống không thì bảo, đừng đứng đó nói chuyện nữa. Gần đây có một cái miếu, có thể vào đó trốn một lúc.”
Tôi lúc này đã gần phát điên, ai mà ngờ chạy một hồi hóa ra xung quanh đây chỉ có mình tôi còn sống? Hay lẽ nào ngay cả tôi cũng đã chết mà không biết? Tôi lập tức đè hết mọi hoảng kinh cùng nghi ngờ trong lòng mà gào to một câu cốt tử: “Tôi muốn xuống! Cho tôi xuống mau!”
Tài xế quay cái đầu như trái khổ qua thối sang nhìn tôi một cái, cuối cùng chậm chạp dùng một bàn tay máu me bê bết bấm vào nút mở cửa xe. Tôi không dám ngoảnh đầu nhìn lại, cũng không quản mình đang chạy hay đang nhảy đại xuống xe, chỉ cốt làm sao thoát khỏi đó càng nhanh càng tốt. Trong đầu chỉ còn văng vẳng những lời Bạch Dực đã từng giảng về những chuyến xe ma, tất cả mọi người trong xe đều chết trong một tai nạn giao thông cùng nhau, cho nên bọn họ cứ dính chặt vào cái xe đó, vĩnh viễn lập đi lập lại chuyến xe cuối cùng của đời mình, lập đi lập lại tất cả những hành vi cùng những lời nói của mình ngày hôm đó. Cũng may số mạng của tôi tốt đến mức không thể tốt hơn được nữa, bởi vì lúc đó có khả năng từng có một người cũng từng nói với tài xế những lời như vậy, sau đó một hai đòi xuống xe, mà tài xế cũng mở cửa một lần cho người đó xuống. Nếu không thì tôi lúc này đã trở thành một hành khách vĩnh viễn của chuyến xe ma quái đó, làm hành khách ma thứ sáu luôn rồi.
Xe lại nhanh chóng chạy đi. Lúc này tôi mới để ý nó không có bánh xe, mà gần như là lướt trên mặt đường. Thân xe móp méo rỉ sét như thể đã từng bị tông một cú thật lực. Tôi nuốt nước miếng, đột nhiên lại nhớ tới cái bóng trắng vẫn đang bám theo cái xe nãy giờ, liền lập cập run rẩy đứng dậy rồi bất kể mọi thứ xung quanh mà chạy như bị ma đuổi, không cần biết là chạy đi đâu, chỉ cần sớm rời xa cái chỗ quỷ quái này là tốt rồi! Tôi chạy không ngừng trên đường, chỉ có tiếng tim đập như trống trận cho biết bản thân lúc này quả thực vẫn còn sống.
Trời mưa tầm tã, trước mặt nhòe nhoẹt một mảnh nhìn không rõ, tôi thỉnh thoảng đưa tay gạt bớt nước đập vào mặt, vất vả chạy như muốn chực té, hoàn toàn chỉ dựa vào bản năng mà bỏ chạy trối chết. Đột nhiên trước mặt tôi lại xuất hiện một cái bóng trắng, lòng tôi lạnh toát, chẳng lẽ bám vào cái xe ma kia chưa đủ giờ tới tìm tôi ư?! Tôi định quay đầu bỏ chạy về hướng ngược lại, nhưng chân tay tê cóng không sao cử động nổi nữa, chỉ biết đứng tại chỗ giậm chân không ngừng trong hoảng loạn như một thằng điên. Bóng trắng dường như đã nhìn thấy tôi, chậm rãi tiến tới gần, hình dáng cũng càng lúc càng rõ ràng, có chân có tay, còn che một… cây dù? Cây dù nọ nhìn lại cực quen mắt, cái bóng nhìn cũng cực quen mắt. Chẳng lẽ là yêu quái biến hình lừa người? Tôi thầm nghĩ thôi thế là xong đời rồi, quả nhiên là theo tôi tới. Nhưng ngay khi tôi chuẩn bị nhắm mắt chờ chết, chợt nghe giọng Bạch Dực lạnh lùng gọi: “Nhóc con này cậu có bệnh à? Mưa thế này mà chạy đi đâu vậy?”
Nghe thấy giọng nói thân thuộc đó tôi mới sực nhận ra quang cảnh xung quanh cũng rất quen thuộc, chính là trước cửa chung cư nơi chúng tôi ở. Lẽ nào bản năng của tôi tốt tới vậy, chạy loạn mà cũng chạy đúng về nhà? Bạch Dực một tay cầm dù, một tay xách túi rác. Hóa ra cái bóng trắng ma quái lúc nãy đúng là tên khốn này, ai dạy anh ta nửa đêm nửa hôm còn xách dù đi đổ rác vậy không biết?! Mà như thế chẳng lẽ là cái trạm mà tôi tông bừa xuống lúc nãy đúng là trạm dừng lẽ ra tôi nên dừng? Đúng đúng, miếu Hạ Hải, chính là trạm của tôi rồi! Đột nhiên tôi chỉ muốn quỳ rạp xuống đất gào to tạ ơn trời đất phù hộ mà thôi! Tôi gạt nước mưa trên mặt, mà cũng có thể là mồ hôi lạnh cũng không chừng, run run lảo đảo bước về phía Bạch Dực. Một chút men say lúc ban tối cũng bị một trận này làm cho tỉnh hẳn cả người. Sau khi xác nhận người này đúng là Bạch Dực, liền lập tức kích động nắm tay anh ta: “Người anh em, An Tung cuối cùng cũng sống sót quay về gặp được anh rồi!!!”
Nói xong lập tức nhào tới ôm chặt lấy người trước mặt, cái ôm nồng cháy không thua gì cái ôm chặt của người nhà gặp lại nhau sau mười năm nội chiến. Chỉ có điều lúc này cả người tôi bị nước mưa làm ướt như chuột lột, Bạch Dực lo lắng vỗ vỗ lưng tôi: “Làm sao mà trông thảm như vậy, bị lưu manh rượt theo à?”
Tôi nuốt nuốt nước miếng, lúc nãy một đường chạy liên tục không ngừng nghỉ, lúc này tôi đã gần như kiệt sức thở không ra hơi, chỉ còn đủ sức huơ huơ tay yếu ớt: “Vào nhà đã, từ từ… từ từ cho tôi thở… một cái…”
Vào được trong phòng ký túc xá, đến lúc này tôi mới có cảm giác đã đặt chân về lại dương gian, nhớ lại toàn bộ chuyện lúc nãy quả thực cứ như một hồi ác mộng xa xăm. Tôi muốn nằm vật xuống giường nghỉ ngơi, nhưng Bạch Dực đã xốc cổ áo tôi đứng lên, hừ giọng nói: “Cấm ngồi, trông cậu đó, ướt chẳng khác nào thủy quỷ vậy, đi thay quần áo trước cho tôi!”
Tôi vung vẩy tay: “Đừng, để tôi nghỉ ngơi cái đã, anh không biết tôi vừa nhìn thấy cái gì đâu, nếu không phải tôi hên tận mạng thì đêm nay chắc bỏ xác luôn rồi!”
Anh ta đẩy đẩy kính mắt nhìn tôi: “Lại có chuyện gì xảy ra nữa?”
Tôi dần dần hồi phục tinh thần, bình tĩnh lại mới cảm thấy cả người lạnh buốt, tôi rùng mình một cái, cầm mớ quần áo khô lên nói: “Đừng hỏi nữa, gặp phải xe ma đấy! Cụ thể để tôi tắm một cái đã rồi kể, lạnh thế này tôi bị cảm mất!” Nói xong lao vào nhà tắm tắm nước nóng.
Tôi vặn nước nóng hết cỡ, chà xát nhiều lần cho đến lúc toàn thân đỏ ửng lên mới ra. Dùng khăn lông xoa xoa tóc, có Bạch Dực ngồi bên cạnh rót cho chén trà nóng, tôi nhấp một ngụm, cuối cùng mới cảm thấy hoàn toàn quay về dương thế, liền vội vàng kể hết mọi chuyện rùng rợn lúc nãy cho Bạch Dực nghe.
Bạch Dực nghe được một lúc, tự nhiên đầu gục xuống ngực, tôi nhìn lên… chết tiệt! Anh ta đang ngủ?! Ông đây vừa mới trải qua một trận kinh hoàng sống không bằng chết, vội vàng ra kể cho anh nghe mà anh coi đó như chuyện cổ tích ru cho anh ngủ sao?! Tôi lay lay anh ta, thiếu chút nữa lay tới nỗi làm anh ta rớt kiếng. Anh ta thẳng thắn bỏ kính ra gạt gạt tay tôi nói: “Biết rồi biết rồi, chỉ cần biết cậu an toàn về được tới nhà là đủ chứ gì.”
Tôi trợn mắt một cái, anh ta sờ sờ cằm, lại cầm ly trà trên bàn lên uống một hơi dài mới hơi tỉnh tỉnh ra một chút. Tôi cũng nhận thấy lúc này đã quá muộn, mà người này tính thích ngủ sớm, có thể chờ tôi đến lúc này đã coi như là kỳ tích rồi. Đột nhiên lại nghĩ tới bao hạt giống hoa trong túi áo, nếu nói người trên xe đều là người chết, vậy Vi Thỏa chẳng lẽ cũng thế ư? Không thể nào, anh ta có xuống xe trước cả tôi cơ mà. Anh ta chắc chắn cũng là người sống… Dù sao tôi có ấn tượng tốt với con người thật thà đó, thực sự không hi vọng anh ta cũng là một oan hồn trong cái xe ma đó. Tôi móc bao hạt ra đưa cho Bạch Dực xem: “À này, có dịp thì thử trồng hạt này xuống xem nó thành hoa gì, cái tính già trước tuổi của anh chắc biết trồng hoa chứ?”
Anh ta nhận gói hạt giống mở ra, nói: “Ồ, là hạt giống hoa quỳnh đây mà. Thứ này không dễ trồng đâu, đặc biệt là ở giữa thành phố, trừ phi trong nhà có nhà kính trồng cây!”
Tôi đã biết là Bạch Dực thế nào cũng biết thứ này là thứ gì mà! Bèn vội vàng hỏi lại: “Hoa quỳnh? Là loài hoa mà tương truyền… hoàng đế Càn Long rất thích ấy à?”
Anh ta lắc đầu: “Không phải, thứ kia là quỳnh hoa, hay còn gọi là mộc tú cầu, chứ không giống loại này. Có một số nơi gọi hoa quỳnh và quỳnh hoa là một thôi, như quê của cậu chẳng hạn.”[1]
Anh ta gói bao hạt giống lại: “Thứ này khó chiều lắm, hở chút là chết liền, nó yêu cầu độ ấm rất cao. Tôi không rảnh chăm sóc mấy thứ này, muốn trồng thì cậu tự trồng đi.” Sau đó trả lại cho tôi. Đột nhiên như nghĩ ra cái gì, anh ta lại hỏi lại: “Mà lúc nãy cậu có nhắc tới một quân nhân tên Vi Thỏa phải không? Cậu bảo anh ta đang tìm cái gì mà?”
Tôi gật đầu, nhớ lại gương mặt của anh lính pháo binh nọ, kể lại chi tiết cho Bạch Dực nghe. Anh ta trầm ngâm một lát, sau đó thì thầm: “Hoa quỳnh bừng nở, chỉ vì Vi Đà.”[2]
Tôi ngạc nhiên hỏi lại: “Là sao? Hoa quỳnh nở chỉ vì anh pháo binh kia ấy à? Anh cũng tưởng tượng quá lố rồi đi?”
Anh ta khinh bỉ nhìn sang tôi, ánh mắt y hệt như mấy gã đàn anh ỷ học lớp trên to con giỏi giang hơn mà bắt nạt đàn em: “Nói chuyện với cậu đúng là thà đi nói với cái đầu gối còn hơn. Câu kia rút ra từ điển tích Phật giáo, Vi Đà chứ không phải Vi Thỏa pháo binh, là Vi Đà tôn giả đệ tử của Phật tổ, biết chưa!”
Anh ta thở dài một cái rồi nói: “Mà thôi không nói nhiều nữa, đi ngủ đã, sau này còn về trễ thì nhớ báo trước một tiếng, khỏi chờ.”
Tôi đứng sau lưng anh ta làm mặt khinh bỉ, nhưng thực ra trong lòng vẫn có cái gì đó lấn cấn nghi hoặc không thôi, mà lại không thể nhớ ra là cái gì. Hoa quỳnh ư? Mặc kệ nó là loài hoa thế nào, nếu cả lão Bạch cũng không rảnh chăm cho nó thì tôi làm sao có thể siêng năng hơn được? Tôi vừa đặt mình xuống giường là lập tức ngủ ngay, trận mưa khi nãy đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, lúc này đã tạnh hẳn, ngoài trời, mảnh trăng lộ ra sau tầng tầng mưa bụi, tỏa ánh sáng nhàn nhạt dịu dàng.
Ngày hôm sau, quả nhiên dậy muộn. Dù sao đi nữa thì da mặt cũng dày lắm rồi, mặc kệ lão Phan hói cứ mắng cho đã, tôi ngoài mặt ra vẻ hối hận chăm chú tột cùng, nhưng trong lòng chỉ âm thầm chờ đến giờ nghỉ trưa. Cái “khả năng” này luyện thành chẳng biết có đáng tự hào không hay nên đáng buồn đây? Nói chung, cuối cùng Phan hói mắng nhiều quá rát cổ, cũng để tôi quay về làm việc tiếp.
Xuân miên bất giác hiểu[3], quả nhiên học sinh của tôi có quá nửa đang gục đầu xuống bàn tiếp tục say sưa giấc xuân còn bỏ lỡ, đến phút cuối gần như chỉ còn có mình tôi đối mặt với cái máy lọc nước phía cuối lớp mà giảng bài. Ngay cả bản thân cũng bị lây thành buồn ngủ, tôi cố hết sức giảng nốt mớ lý thuyết nhàm chán, sau đó nửa tiết còn lại cho học sinh lấy giấy ra tự vẽ. Tôi ngồi vào bàn thủng thẳng giở tờ báo ra liếc qua, báo chí là phần tiêu chuẩn do trường chuẩn bị mỗi sáng, nên cả tôi lẫn Bạch Dực đều có một tờ giống nhau. Đầu tiên liếc qua trang nhất một chút, thấy không có nội dung gì hấp dẫn, liền mở trang giữa ra xem mục tin tức xã hội.
Nói đến tin tức xã hội kể cũng lạ, những bài viết nào được giật tít ngoài trang đầu hầu hết đều là những bài nhàm chán chẳng ai buồn đọc, ngược lại những tin tức lặt vặt bên trong càng khiến cho người ta cảm thấy hiếu kỳ hơn, vì chính chúng mới gần gũi với sinh hoạt của người dân. Tôi liếc đám học sinh dưới lớp, sau đó yên tâm lật tờ báo ra một cách nhẹ nhàng nhất để tránh ảnh hưởng tới học sinh, bắt đầu bình yên đọc. Khi tôi xem sắp xong, nghĩ chẳng còn gì để xem nữa, định gấp báo lại xuống kiểm tra thành quả của đám học sinh, thì chợt nhìn thấy dưới góc trái tờ báo có một tin tức rất nhỏ, “mời nhận diện xác chết” như sau: Sáng sớm nay trên đường lộ gần miếu Hạ Hải, cảnh sát phát hiện một xác nam vô danh, suy đoán thời gian tử vong đã ngoài 12 tiếng đồng hồ. Bàn tay cầm báo của tôi run bắn lên, trong lòng kinh hoàng nghĩ: Gần nhà chúng tôi đến thế ư? Phát hiện ra thi thể, tức là dạo này tình hình an ninh không được ổn lắm không phải sao? Vì thế chăm chú xem tiếp, ở dưới viết: Đặc điểm nhận dạng: xác chết mặc quân phục xanh lục, cao 1.84m, trên người không có tài sản, chỉ có một túi hạt giống hoa. Trên người có mấy vết thương, không loại trừ khả năng bị giết hại, cảnh sát đang tiến hành điều tra.
Tôi vừa đọc những dòng miêu tả này lập tức lạnh toát sống lưng, sao lại giống hệt như Vi Thỏa thế này? Trong đầu không khỏi liên tưởng đến những chuyện ma quái đêm qua. Vì một người đang yên đang lành, sao tự nhiên trong một đêm có thể lăn ra chết đột ngột như vậy được? Chưa hết, kỳ quái hơn nữa là rõ ràng nửa đêm hôm qua tôi đã nhìn thấy anh ta yên bình xuống khỏi xe trước miếu Hạ Hải mấy trạm, mà trên báo lại bảo là anh ta đã chết được ít nhất là một ngày. Vậy chẳng lẽ cái tôi nhìn thấy đêm qua thực ra là hồn ma của anh ta?
Tôi cố gắng xua những ý nghĩ kinh khủng này ra khỏi đầu, đúng rồi, cứ cho là trang phục tướng mạo giống nhau, trên người mang theo hạt giống hoa như nhau đi nữa cũng đâu có nhất thiết phải đúng là cùng một người? Tôi vẫn bất an buông tờ báo xuống, trong đầu rối như tơ vò, ngay lúc đó, tiếng chuông tan học chợt đúng lúc vang lên, khiến tôi run bắn cả người, lập cập bảo học sinh nộp bài vẽ.
Trở về phòng giáo viên, tôi thấy Bạch Dực đã ngồi sẵn đó đọc báo, chân mày cau lại, bàn tay vuốt vuốt cằm trầm tư. Không cần hỏi cũng biết, anh ta nhất định cũng đang nghi ngờ cái xác chết vô danh kia có thể là Vi Thỏa.
Tin trên báo anh ta cũng đã đọc, chuyện đêm qua tôi cũng đã kể cho anh ta nghe, vì thế lúc này, tôi thực sự rất muốn nghe suy đoán của Bạch Dực.
Tôi buông sách vở xuống bàn làm việc hỏi Bạch Dực: “Lão Bạch, chuyện này anh thấy thế nào?”
Anh ta nhìn tôi chăm chú một hồi, dường như đang lo lắng cân nhắc, cuối cùng mới nói: “Xác chết kia, rất có khả năng chính là Vi Thỏa.”
Tôi vẫn không muốn tin, cho nên cố hỏi: “Nhưng không thể nào mà, tối qua… tối qua anh ta còn nói chuyện với tôi, hơn nữa còn xuống xe trước miếu Hạ Hải mấy trạm mà… Nếu anh ta chết rồi, hôm qua tôi chỉ nhìn thấy hồn ma của anh ta, vậy xác anh ta phải nằm ngay chỗ anh ta xuống xe chứ? Chẳng lẽ…”
Tôi lo lắng nhìn Bạch Dực, trong đầu lại xẹt qua hình ảnh cái bóng trắng toát vẫn bám theo xe đêm qua. Đột nhiên chợt nghĩ ra một khả năng, tim tôi hẫng một cái, bàng hoàng nhìn Bạch Dực, anh ta dường như cũng biết tôi vừa nghĩ đến cái gì, liền nhỏ nhẹ nói: “Đó cũng chỉ là một khả năng, nhưng chính là khả năng lớn nhất đấy…”
Tôi ngơ ngẩn lắc đầu, chuyện này chắc chắn có nhầm lẫn ở đâu đây mà, tuy tôi là con người, tôi không thể hiểu được suy nghĩ của những hồn ma, nhưng anh ta dù sao cũng từng là một con người kia mà, cần gì phải chạy theo sau xe như vậy, để làm gì kia chứ? Tôi nhất quyết phủ định suy đoán này, nhưng lại càng lâm vào thế bí chẳng hiểu ra làm sao nữa.
Ngay khi hai chúng tôi càng lúc càng rơi vào ngõ cụt thì chợt ngoài cửa xuất hiện một cái bóng mặc cảnh phục, vừa vào đã hỏi người nào là An Tung. Hành động đột ngột của người nọ làm cả phòng giáo viên ngẩng lên chú ý, tôi xấu hổ vội đứng dậy bước ra cửa: “Là tôi, anh tìm tôi có chuyện gì?”
Anh ta nhìn tôi chăm chú, trong mắt lộ ra vẻ đề phòng, như thể tôi làm anh ta cảm thấy khó chịu lắm vậy. Một lúc sau, anh ta mới ho khan vài tiếng, chỉ chỉ tay ra ngoài hành lang nói: “Chúng tôi có một vụ án, cần sự hợp tác của anh. Mời anh qua đây cho tôi hỏi vài vấn đề!”
Tôi quan sát anh ta vài giây, lại định mở miệng hỏi anh ta cần biết chuyện gì, nhưng ánh mắt của anh ta rõ ràng không phải đang nhìn một nhân chứng, mà là đang nhìn một kẻ bị tình nghi. Ngay lúc đó Bạch Dực cũng trờ tới định đi qua, tôi hướng về phía anh một cái nhìn cầu cứu, vì thế Bạch Dực lập tức ngừng lại hỏi: “Xin chào, xin cho hỏi đồng nghiệp của tôi xảy ra chuyện gì vậy?”
Viên cảnh sát mở to mắt nhìn Bạch Dực cả buổi, cuối cùng kích động thì thào: “Anh là… anh là Bạch Dực phải không? Sinh viên cao học ngành khảo cổ? Bạch Dực?”
Bạch Dực gật đầu đáp phải, ánh mắt của viên cảnh sát chợt trở nên hiền hòa vui vẻ hơn rất nhiều: “Tôi là bạn học của cậu đây mà, tên là Kỷ Thiên đây! Hai chúng ta hồi đó cùng tham gia Hội sinh viên, nhớ không?”
Bạch Dực không đáp lại, hiển nhiên là đang vắt óc tự hỏi cái tên “bạn học” này chui ở đâu ra, mà lại còn cùng tham gia Hội sinh viên nữa chứ? Tôi thấy hai người bọn họ không ai nhớ tới vấn đề của mình, liền tự mình tới hỏi cho xong: “Vị đồng chí cảnh sát này, anh tìm tôi tóm lại là vì cái gì thế? Tôi đâu có phạm tội gì đâu!”
Anh ta nhìn tôi nửa ngày, lại nhìn sang Bạch Dực, cuối cùng thấp giọng nói: “Có chuyện, mọi người cùng nhau ra ngoài hãy nói đi.”
Tôi rất ác ý đánh giá là anh chàng này nhất định có vấn đề, trong đầu có bế tắc gì đó. Chúng tôi đi thẳng xuống khỏi tòa nhà dạy học, đi tới ngã rẽ dưới cầu thang lớn, trong suốt khoảng thời gian đó, anh ta không ngừng lén lút quan sát tôi từ đầu xuống chân, lại từ chân lên đầu, phải đến bảy tám lần, cứ như thể tôi là một thứ quỷ ma gì đó biến thành người vậy. Đến cuối tôi nhịn không nổi nữa, không có người nào bị quan sát kiểu đó mà lại không nổi điên lên cả, bèn thẳng thừng dừng lại hỏi thẳng anh ta là rốt cuộc có chuyện gì thì cứ nói đại ra, không có thì biến.
Anh ta mở to mắt nhìn tôi vài phút, rồi mới chậm rãi hỏi: “Có biết một người tên Vi Thỏa không?”
Anh ta vừa hỏi, tôi đã lập tức xác nhận quả nhiên xác chết kia chính là Vi Thỏa. Nhưng sao cảnh sát lại biết tôi biết Vi Thỏa? Tôi cũng trừng to mắt nhìn lại anh ta hồi lâu, sau đó mới đáp: “Đúng, tôi biết một người tên như thế.”
Vẻ mặt của anh ta lập tức trở nên cực kỳ quái dị, dường như vừa xác định trước mặt mình lúc này không phải người mà chính là ác quỷ đội mồ sống dậy vậy, lại còn chập choạng lùi ra phía sau vài bước như sợ hãi, tôi nhìn sang Bạch Dực vẫn im lặng nãy giờ, thấy anh ta không phát biểu gì, cũng không thay tôi lên tiếng, cho nên đành tiếp tục: “Người này tôi mới chỉ gặp có một lần đêm qua, cũng chỉ làm quen nói chuyện hai ba câu mà thôi. Sau đó anh ta xuống xe mất tiêu, còn tôi…” Tôi không biết có nên nói chuyện chuyến xe ma ra không, dù sao cảnh sát thường không tin mấy chuyện này, hơn nữa bây giờ mà kể ra lại càng giống như tôi đang bịa chuyện để chối tội. Thế nhưng, câu hỏi tiếp theo của viên cảnh sát đã khiến tôi trong khoảnh khắc khiến tôi tức đến muốn ói máu.
Anh ta hỏi: “Cậu khẳng định là cậu có lên xe?”
Bạch Dực và tôi đều không hiểu ý câu này, cuối cùng cũng chính là Bạch Dực dường như đã ngộ ra cái gì đó, “À ~” lên một tiếng rồi quay sang viên cảnh sát hỏi: “Rốt cuộc mọi chuyện xảy ra thế nào?”
Kỷ Thiên nhìn chúng tôi hồi lâu, cuối cùng dường như đã khẳng định là chúng tôi thực sự không biết gì mới từ từ mở miệng nói. Mà nói thực lòng, tôi cứ có cảm giác anh ta là vì Bạch Dực nên mới khách sáo như vậy nãy giờ, nếu không thì tôi đã sớm bị tóm về đồn công an lấy lời khai từ đời tám hoánh nào rồi.
Nếu người ta đã là cảnh sát, thì chúng tôi – dân đen – tốt nhất chẳng nên cãi lại, mà cứ ngoan ngoãn ngồi nghe chuyện của anh ta cái đã.
Thế nhưng, câu chuyện của anh ta quả thực làm tôi không thể ngờ tới nổi.
Câu đầu tiên, anh ta nói trong tiếng thở dài: “Thực ra, suốt đêm qua, tôi luôn theo dõi phía sau Vi Thỏa.”
Tôi phải kiềm chế lắm mới không bật ra một câu chửi bậy, chỉ nhìn anh ta chằm chằm, nghĩ chẳng lẽ Vi Thỏa mới chính là kẻ bị tình nghi phạm tội? Vậy sao lại đột nhiên tử vong? Cảnh sát theo dõi suốt phía sau mà, chẳng lẽ cảnh sát đều là một đám vô dụng?
Anh ta nhìn cặp mắt trợn trừng như muốn lọt tròng của tôi, vội vã tiếp tục: “Xin đừng hiểu nhầm, toàn bộ chuyện này cực kỳ quỷ quái, có thể nói là nó đã phủ định hoàn toàn tư tưởng từ trước đến giờ, thay đổi hoàn toàn cách nhìn từ trước đến giờ của tôi.”
Bạch Dực cắt ngang: “Thế thì rốt cuộc lại là có chuyện gì? Tại sao cậu theo dõi người kia? Chuyện này thì có quan hệ gì tới An Tung?”
Viên cảnh sát lại bắt đầu cau mày lí nhí gì đó trong cổ họng, quả nhiên trong lòng có chuyện bế tắc. Tôi bắt đầu cảm thấy người này đáng ghét, có cái quái gì mà không thể nói thẳng ra cho rồi? Hai mắt anh ta nhíu chặt vào nhau hồi lâu, cuối cùng ngập ngừng nói: “Thực ra, thi thể của Vi Thỏa lần đầu tiên được phát hiện không phải ở gần miếu Hạ Hải, mà là ở một… thành phố khác kìa.”
Tôi chỉ hơi giật giật khóe mắt, còn Bạch Dực vẫn bình tĩnh im lặng lắng nghe, Kỷ Thiên thấy chúng tôi không phản ứng gì quá đáng, không biết là nhẹ nhõm hay là thất vọng mà dừng lại một chút, húng hắng vài cái lấy giọng rồi mới kể tiếp: “Thành phố kia cách chúng ta cũng một khoảng khá xa, lúc phát hiện thi thể là vào buồi sáng sớm. Theo đúng quy tắc, chúng tôi mang xác tới chỗ pháp y để xét nghiệm, thế nhưng đêm đó, cái xác đột nhiên… biến mất. Qua một đêm nữa, lại được phát hiện ở một địa phương khác.”
“Lúc đó mọi người đều nghi ngờ liệu có phải là một đường dây trộm xác hay buôn bán nội tạng không? Nhưng sau này, toàn bộ mọi chuyện dần dần chuyển thành một câu đố cực kỳ quỷ dị, cái xác đó… dường như là đứng lên tự làm một cuộc hành trình dài vậy. Hơn nữa… kể từ lần phát hiện đầu tiên tới nay đã ngoài nửa năm, theo lẽ thường thì…”
Bạch Dực tiếp lời: “…Thì xác chết lẽ ra phải phân hủy rồi mới đúng.”
Viên cảnh sát gật đầu: “Không sai, phải là như thế mới đúng. Cho nên ban đầu chúng tôi có điều tra theo hướng buôn bán nội tạng, nhưng sau khi xét nghiệm pháp y xong lại cho ra kết luận là Vi Thỏa chết vì nguyên nhân tự nhiên, hơn nữa nội tạng đều đã suy kiệt hết cả, anh ta từng bị bệnh tim rất nặng, các cơ quan đều thoái hóa nghiêm trọng, nói một cách đơn giản, là chết già.”
Tôi vừa nghe thế, lập tức phản đối: “Không thể nào! Lúc gặp anh ta tôi thấy anh ta rõ ràng còn rất trẻ mà?! Sao có thể là chết già được?”
Tôi nói đến đây, viên cảnh sát cuối cùng cũng chịu nhìn tôi một cách “bình thường”, nhẹ nhõm nói: “Chúng tôi cũng không sao hiểu nổi, nhưng kết quả khám nghiệm tuyệt đối không có nhầm lẫn. Nói thật, chúng tôi không tin chuyện hoang đường này lắm, cái xác không phải bị người ta giết, cũng không có người nhà tới nhận, lại thường xuyên tự biến mất, tất cả những yếu tố đó làm chúng tôi rối lên chẳng biết phải làm sao, cuối cùng những cảnh sát có kinh nghiệm nhất cũng đành mặc kệ nó, dồn quan tâm sang những vụ án khác.”
Bạch Dực hỏi: “Vậy vì sao đột nhiên cậu lại đi theo dõi cái xác đó?”
Người kia móc ra một gói thuốc lá, châm thuốc, rít mạnh vài hơi, cuối cùng mới kể ra nguyên nhân vì sao anh ta lại biết tôi có liên quan tới Vi Thỏa. Hóa ra sự tình là thế này, đêm qua, cái xác này cuối cùng được chuyển tới nhà xác của cục cảnh sát chỗ bọn họ. Ngày hôm đó đúng lúc là phiên trực của anh ta. Nói thật lòng, cảnh sát cứ mười người thì hết chín là nghiện thuốc lá nặng, anh ta cũng không phải ngoại lệ, nhưng trong phòng làm việc cấm hút thuốc, nên chỉ nhân lúc giữa đêm không người len lén chạy tói góc hành lang dưới tầng trệt hút vài điếu đỡ nghiện mà thôi, trong giới cảnh sát gọi là đi “điểm hương”. Đêm hôm qua lúc anh ta đi điểm hương, đang khi vui vẻ tận hưởng điếu thuốc, chợt nghe xa xa có tiếng bước chân. Phía đó là khu vực pháp y, chỉ có phòng pháp y với nhà xác thôi. Dần dần anh ta lại thấy một bóng người tiến tới, ban đầu tưởng là nhân viên pháp y muốn tới “điểm hương” chung với mình cho vui, nhưng ngay khi anh ta định cất tiếng chào thì giọng nói đã tắc nghẹn đâu đó trong cổ họng. Bởi vì anh ta phát hiện người kia chính là Vi Thỏa, cái xác Vi Thỏa vừa được mang tới lúc chiều trong một cái bao bố trắng, do chính anh ta dùng cáng khiêng vào, vậy mà bây giờ lại đang đi đi lại lại thản nhiên trong cục cảnh sát!
Kỷ Thiên lúc đó kinh hoàng muốn chết ngất, làm cảnh sát cũng đã vài năm, thấy qua không ít chuyện kinh khủng, nhưng chưa bao giờ anh ta lại cảm thấy lạnh ớn xương sống dựng tóc gáy như lúc đó, mãi cho đến lúc đầu thuốc cháy tới sát ngón tay, anh ta mới giật mình phản ứng. Nhưng đến đây thì lòng hiếu kỳ lại đội nhiên trỗi dậy, anh ta chợt cảm thấy cực kỳ thắc mắc không biết cái xác này muốn đi đâu? Muốn đi gặp ai? Dù sao cảnh sát vẫn dũng cảm hơn người thường nhiều, hơn nữa anh ta lại thuộc loại có máu tò mò cùng ham thích chuyện lạ một cách đặc biệt. Anh ta suy nghĩ một lúc, rồi cũng lặng lẽ theo ra ngoài. Cũng may tốc độ di chuyển của cái xác rất chậm, anh ta chỉ chạy một lúc đã đuổi kịp Vi Thỏa.
Nói thật, nếu chỉ nhìn bề ngoài tuyệt không ai nhận ra trước mặt mình là một cái xác. Nhưng anh ta phát hiện cái “người” tên Vi Thỏa này rất kỳ quái, chỉ đi dọc theo những bãi cỏ ven đường, mà tư liệu trước giờ cũng nói rõ Vi Thỏa thường bị phát hiện gần những nơi có cây xanh. Đi gần nửa tiếng đồng hồ, người kia dừng lại trước một công trường đăng thi công, tiến vào bãi cỏ mà bắt đầu sục sạo. Kỷ Thiên trốn vào góc đường đối diện chăm chú theo dõi, sau đó mọi chuyện xảy ra đúng như những gì tôi đã biết, tôi cho rằng Vi Thỏa là ăn trộm tới trộm vật liệu xây dựng, cuối cùng cả hai đều leo lên chuyến xe ma nọ. Nhưng trong mắt Kỷ Thiên thì không có cái xe nào hết. Câu chuyện theo phiên bản của anh ta nghe còn kinh khủng hơn rất nhiều, theo anh ta nghĩ, tôi chính là người mà Vi Thỏa muốn hẹn gặp, hơn nữa cuối cùng lúc hai chúng tôi đi ra giữa đường, Kỷ Thiên chỉ thấy xung quanh chợt nổi lên một cơn gió lạ, thấy hai chúng tôi nhấc chân lên, sau đó… biến mất. Anh ta không kịp trở tay, chỉ biết sững sờ nhìn chúng tôi tan biến vào khoảng không. Đến bây giờ tôi mới hiểu vì sao anh ta lại nhìn tôi sợ hãi cùng đề phòng như vậy. Sau đó mọi chuyện lại đi theo quỹ đạo cũ, thi thể lại được tìm thấy. Anh ta tra cứu tư liệu, nhìn thấy Cửu Bộc Phệ Hồn Cức, liền đoán ngay trong đầu là tôi bị hóa thành quỷ rồi, cho nên hôm nay tới tìm tôi. Ai ngờ lại gặp lại được bạn học cũ là Bạch Dực.
Có thể thấy viên cảnh sát này có vẻ cực kỳ thân thiết với lão Bạch, nếu không nói là gần như sùng kính, thậm chí còn không ngần ngại mời Bạch Dực tới xem thử xác chết, còn bảo nó hiện tại đang ở trong hòm. Tôi nhìn sang Bạch Dực, hỏi anh ta nghĩ sao. Anh ta chỉ lắc đầu: “Cái này tôi cũng không hiểu, không giống như cương thi hay xác chết sống lại, nói thế nào nhỉ… Nếu không có hại gì tới ai thì tôi nghĩ cứ để mặc anh ta đi tiếp theo ý mình, thế nào cũng có lúc đến đích.”
Tôi có hiểu cảm giác của Bạch Dực lúc này, gặp phải quá nhiều chuyện lạ, sẽ hiểu rằng có vài thứ thực sự không nên dây vào là tốt nhất, cho nên lần này tôi hoàn toàn không phản đối. Nhưng không ngờ viên cảnh sát này nhiệt tình nhây nhưa hơn chúng tôi tưởng, có thể anh ta cho chúng tôi là những nhân vật thần bí cao thâm lợi hại lắm, nên cứ theo chúng tôi nói bóng nói gió mãi, hàm ý là yêu cầu chúng tôi ra tay. Tôi biết bản thân mình được bao nhiêu tài phép, nên từ chối ngay, dù sao tính mạng vẫn là quan trọng nhất. Tôi từ chối, cộng với bản lĩnh giả ngu của Bạch Dực, chỉ có một mình viên cảnh sát kia đương nhiên không sao địch nổi.
Tuy trước sau tôi vẫn rất thắc mắc rốt cuộc Vi Thỏa đang đi tìm cái gì, vì sao lại phải cố chấp như vậy, nhưng tôi không hề nói với Kỷ Thiên, cuối cùng, anh ta nhìn hai chúng tôi mặt trơ như đá, vững như đồng, đành không còn cách nào khác mà lạnh nhạt rút thêm một điếu thuốc. Nhưng vừa châm lên thì lại sực nhớ ra cái gì, vội vàng diệt đầu thuốc hỏi tôi: “Đúng rồi, tôi quên kể cho hai người thêm một việc, sau khi cậu đây và Vi Thỏa kia biến mất không bao lâu, tôi nhìn thấy một cái bóng trắng theo sau hai người.”
Tôi ngạc nhiên hỏi lại: “Cái bóng?”
Kỷ Thiên gật đầu: “Ừ, đúng thế, cái bóng, không thấy rõ là hình thù gì, không biết mặt mũi ra sao hay ăn mặc thế nào, dường như là cố tình làm cho không thấy vậy, hoặc cũng có thể là do tôi lúc đó sợ quá nên trong đầu có hơi rối loạn, nhưng…”
Tôi oán ghét nghĩ con người này quả nhiên làm người ta tức chết, chờ cả nửa buổi cũng không nói xong được đoạn kết thế nào, nhưng tôi không thể đùng đùng nổi giận với một cảnh sát, nên chỉ có nước nghẹn đỏ mặt chờ anh ta nói hết. Chỉ nghe anh ta rời rạc nói: “Việc này nói thế nào nhỉ, tôi nghĩ… cái bóng theo sau hai người đó là một cô gái…”
Nghe tới đây, không biết là do tức quá hóa nghẹn hay do bất ngờ quá hóa nghẹn, tôi cười nhạt hỏi ngược lại: “Đại ca, lời anh nói có mâu thuẫn kìa! Câu trước còn bảo nhìn không rõ, mà câu sau đã nói là một cô gái?”
Anh ta cũng lườm tôi: “Cậu đừng có gấp, tôi còn chưa kể xong mà!”
Tôi trợn trắng mắt, nãy giờ mà còn chưa kể xong? Muốn chờ anh kể cho hết còn phải chờ đến quá bữa trưa chắc?! Bạch Dực thấy không khí giữa hai chúng tôi càng lúc càng khó chịu, đành xen vào: “Thế rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
[1] Quỳnh hoa là một loài hoa trắng, mọc thành cụm như cụm hoa tú cầu, tỏa hương thơm ngát (nghe nói vậy), thuộc họ cây gỗ nên rất cao to, nhìn từ xa như những đám mây hoa. Còn hoa quỳnh (đàm hoa) chỉ mọc về đêm nên còn có một cái tên mỹ miều là “Nguyệt hạ mỹ nhân”.
Đây là quỳnh hoa:
[2] Chữ “đà” âm đọc là [tuó] còn chữ “thỏa” âm đọc là [tuǒ] => đồng âm => Tiểu An nhà ta hiểu lầm
[3] “Xuân miên bất giác hiểu
Xứ xứ văn đề điểu
Dạ lai phong vũ thanh
Hoa lạc tri đa thiểu”
(Xuân hiểu – Mạnh Hạo Nhiên)
Bản dịch:
Giấc xuân không buồn thức,
Khắp nơi chim ríu rít.
Đêm qua gió mưa về,
Hoa rụng nhiều hay ít?
(Dịch:Lâm Xương Diệu)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook