Quỷ Tam Quốc [bản dịch]
-
Chương 145
Bàng Thống ồ một tiếng rồi cười hắc hắc:
“Chuyện này đơn giản mà, thật ra là Lưu Biểu muốn ra tay với Kinh Nam.”
Một bên nói còn một bên lúc lắc đầu ra chiều đắc ý. Phỉ Tiềm rất muốn chạy tới chẻ cái đầu Bàng Thống làm đôi, nhìn thử xem trong đó chứa cái gì. Mọi người đều là người có tri thức có được không? Vì sao mình nghĩ không ra còn thằng nhóc đen thui này lại ngộ ra nhanh dữ vậy? Bất quá Bàng Thống đã nói như vậy, Phỉ Tiềm cũng kịp phản ứng, xem ra Lưu Biểu muốn mượn cơ hội để nuốt chửng Kinh Nam.
Trong cơ cấu hành chính nhà Hán đương thời, châu gồm nhiều quận và quận gồm nhiều huyện. Kinh Châu được đặt làm bảy quận: Nam Dương, Nam Quận, Giang Hạ, Linh Lăng, Quế Dương, Trường Sa, Vũ Lăng. Quận trị Kinh châu đặt tại Uyển thành thuộc Nam Dương, nơi Hán Quang Vũ Đế khởi binh, cũng là nơi cội nguồn của nhà Đông Hán.
Hiện nay quận Nam Dương lọt vào tay Viên Thuật, Lưu Biểu biết Nam Dương là một miếng mồi béo bở, có vô cùng nhưng không thể làm gì, do đó hắn đành chạy tới Tương Dương để thành lập trị sở (cơ quan chính quyền phong kiến).
Quận Giang Hạ là địa bàn của Hoàng Tổ thuộc nhà họ Hoàng, gốc rễ đã cắm rất sâu, ảnh hưởng thâm căn cố đế, Lưu Biểu cũng không thể tùy tiện đụng vào. Trước mắt chỉ còn quận Linh Lăng, Quế Dương, Vũ Lăng, Trường Sa.
Bốn quận này trên danh nghĩa do Lưu Biểu quản lý, nhưng vô cùng rời rạc. Thời điểm hắn đến nhận chức, cả bốn đều không hề cử ai để đại diện chúc mừng. cũng không có đưa công văn để bày tỏ thái độ, cứ như Lưu Biểu là một người chết. Điều này làm Lưu Biểu cực kì căm hận.
Ai cũng biết thứ sử còn kém châu mục một cấp, vậy cũng không nên coi quan thứ sử ta đây là bình hoa biết đi chớ? Ban đầu Viên Thuật chiêu binh ở Nam Dương, còn công khai hỗ trợ Tôn Kiên, Lưu Biểu cũng ngậm bồ hòn làm ngọt.
Nhưng bây giờ thời thế khác rồi, Viên Thuật tham gia chiến dịch đánh Đổng Trác, như vậy Lưu Biểu chỉ cần tỏ ý đứng cùng chiến tuyến với Viên Thuật, ít nhất thời kì vừa bắt tay hợp tác, Viên Thuật cũng không dám công khai xua quân xuống phía nam.
Vì thế đây là thời cơ tốt nhất để Lưu Biểu dẫn quân tiến về phía nam chinh phục bốn quận cứng đầu còn lại. Phỉ Tiềm ráng nhớ lại lịch sử, hình như trong ấn tượng của hắn, Lưu Biểu không hề tham gia tấn công Đổng Trác, xem ra việc đi sứ hai thế lực họ Viên chẳng qua có sự xuất hiện của mình nên mới xảy ra hiệu ứng cánh bướm mà thôi. Hoặc có lẽ không có mình, Lưu Biểu cũng sẽ phái đại một ai đó đi thay.
Đã như vậy, hắn có thể mượn tám trăm lính Kinh Châu để dùng một lát. Chỉ có điều hiện giờ việc hắn cần chuẩn bị rất nhiều, đầu tiên phải quay về phủ họ Hoàng một chuyến, sau đó…
Phỉ Tiềm không nói kế hoạch của mình cho Bàng Thống nghe, chỉ là bảo Bàng Thống rằng mình đã đáp ứng làm sứ giả Kinh Châu. Dù sao tuổi Bàng Thống còn nhỏ, chẳng qua ở Kinh Châu nhiều năm nên sống lâu lên lão làng, nếu có gì thắc mắc về Kinh Châu có thể hỏi hắn, nhưng một thiếu niên chưa từng trải đời sẽ chẳng biết bên ngoài có gì.
Bàng Thống dù thông minh đến mức nào cũng cần thời gian tích lũy vốn sống mới có thể chứa thiên hạ trong đầu nha!
Về phần Tảo Chi cũng giống như vậy, trước hết cứ để cho hắn ở chỗ này đi. Thái Sử Minh lại càng không có lý do đi theo, nghĩ đến đây Phỉ Tiềm liền nói với Bàng Thống:
“Sĩ Nguyên, ta phải đến nhà họ Hoàng một chuyến, sau đó phải lập tức lên đường, không thể tạm biệt ngươi. Ài, nhớ giữ gìn sức khỏe, vả lại đừng ăn hiếp Tử Giám.”
“Được rồi, đi dùm cái! Người thích ăn hiếp người khác nhất là vợ chồng huynh đó! Nói cứ như đệ hay ăn hiếp người khác không bằng…”
Phỉ Tiềm cười ha ha một tiếng, cũng không để ý tới Bàng Thống bày tỏ bất mãn, trực tiếp đi tìm Phúc thúc.
“Thiếu lang quân, ngài tìm ta có việc gì thế?”
Lão Phúc thúc vẫn cười hiền lành như thế, mỗi nếp nhăn trên gương mặt đều khiến Phỉ Tiềm cảm thấy ấm áp. Hắn phát hiện trong khoảng thời gian này mình liên tục bận rộn, chưa từng để ý đến người quản gia già luôn bên cạnh bầu bạn. Hóa ra lão cũng không thoát khỏi sự cay nghiệt của thời gian, tóc bắt đầu bạc nhiều hơn, nếp nhăn cũng hằn sâu hơn.
“Phúc thúc à, ta phải xa nhà một chuyến…”
Phúc thúc sửng sốt một chút, sau đó liền nói:
“Ồ, vậy đợi tí, ta sẽ mau chóng chuẩn bị đồ cho thiếu lang quân.”
Nói xong lão hối hả chạy đi vào phòng Phỉ Tiềm.
“Không cần đâu, Phúc thúc đừng lo, ta đã thu thập xong hết rồi. Huống hồ lần này ta chỉ thay Lưu thứ sử đi sứ một chuyến, cũng không tiện mang quá nhiều đồ.
“À, thì ra là đi sứ. Nhưng mà…mà…thiếu lang quân à, ta có thể theo cùng để chăm sóc cậu không?”
Phúc thúc nhẹ gật đầu, sau đó mới phản ứng lại. Lão cảm thấy vẫn còn có chút không yên lòng, nếu có thể đi theo Phỉ Tiềm, ít nhiều thiếu lang quân nhà mình còn có người chăm nom. Mắc dù hắn biết sứ giả không được phép mang theo gia quyến, nhưng lão vẫn không nhịn được muốn hỏi một chút…
Phỉ Tiềm lắc đầu, không nói gì. Làm gì có chúa công nhà nào đồng ý cho sứ giả dẫn theo gia quyến? Huống chi lần này hắn không chỉ đi sứ mà còn phải làm một chuyện hệ trọng, không tiện mang theo nhiều người. Ánh mắt Phúc thúc ảm đạm, nhưng lão vẫn cười:
“Vâng, thiếu lang quân phải đi công vụ, làm sao lại đem theo lão già này? Haha, ta hồ đồ rồi…”
Phỉ Tiềm thở dài nắm lấy tay Phúc thúc, cảm giác được tay lão đầy vết chai, thô ráp nhưng lại vô cùng nồng ấm. Khi đó Phỉ Tiềm vừa tỉnh dậy ở thời Đông Hán với gương mặt sợ hãi, chính bàn tay này đã đặt lên trán để trấn an hắn.
“Phúc thúc, lão cũng như người thân trong nhà của ta, lần này ta đi sứ hơi lâu nên muốn hỏi ý kiến. Lão thích ở lại nhà họ Hoàng hay ở nhà gỗ?”
Kỳ thật Phỉ Tiềm rất muốn Phúc thúc đến nhà họ Hoàng dưỡng già, dù sao lão đã cao tuổi, người nhà họ Hoàng lại đông, có vấn đề gì còn dễ chiếu cố. Ai ngờ đâu Phúc thúc lắc đầu nguầy nguậy:
“Ta sẽ ở đây, không nên làm phiền nhà họ Hoàng. Nhà của thiếu lang quân cũng cần người quét dọn, huống hồ Bàng thiếu lang quân và các vị lang quân khác đều rất tốt với lão, ngài cứ yên tâm.”
Phúc thúc biết Phỉ Tiềm lo lắng cho mình, nhưng nhà gỗ là tâm huyết của Phỉ Tiềm nên lão xem nó như ngôi nhà thứ hai. Nhà họ Hoàng tốt thật, nhưng vẫn không thoải mái bằng nhà mình.
“Như thế cũng tốt. Thôi, ta đến nhà họ Hoàng làm chút việc, mấy ngày nữa liền trực tiếp từ bên kia xuất phát. Lão ở nhà nhớ bảo trọng thân thể.”
Phỉ Tiềm nhẹ nhàng vỗ vai Phúc thúc.
“Ôi dào, thiếu lang quân cứ yên tâm, lão đây khỏe như trâu ấy mà, haha…”
Thế là Phỉ Tiềm liền trở về phòng cầm hành lý rồi lên xe ngựa. Mới đi được không bao xa, lại nghe thấy Phúc thúc ở phía sau la hét gì đó, thở hồng hộc đuổi theo. Lão ôm một bọc quần áo bằng da bỏ lên xe ngựa rồi hổn hển bảo:
“Thiếu…thiếu lang quân…phù phù…quần áo vẫn nên…mang nhiều một chút. Có lớp da này, đêm ngủ sẽ không bị lạnh lưng. Nếu không ta đưa ngài tới nhà họ Hoàng rồi quay về nhé?”
“Thôi không sao. Phúc thúc đừng lo mà…”
Phúc thúc không muốn ở lại nhà họ Hoàng, không cần phải phiền lão mệt nhọc, ở nhà gỗ an nhàn vài ngày cho khỏe.
“Được rồi, ta đi đây Phúc thúc…”
“Ồ, vậy được rồi, thiếu lang quân lên đường cẩn thận. Ta sẽ trở về ngay.”
Mặc dù ngoài miệng Phúc thúc nói như vậy, nhưng lão vẫn không quay về mà đứng tại chỗ, chờ đến khi xe ngựa của Phỉ Tiềm khuất xa tầm mắt, còn hướng Phỉ Tiềm vẫy tay tạm biệt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook