Kết thúc buổi thử tiễn, Phỉ Tiềm đã kiểm chứng được số liệu thực tế thời nhà Hán. Hắn nói với Hoàng Trung:

“Hán Thăng có biết cung thủ trong quân có thể bắn chuẩn trong vòng mấy bước không?”

Cung thủ phổ thông chắc chắn không thể có trình độ cao như đồng chí Hoàng Trung, nhưng số lượng rất đông đảo nên mang tính uy hiếp cực cao.

“Hừm, để cho dễ hiểu, mỗ chia làm ba cấp, cung thủ bình thường có thể bắn chính xác ít nhất mười mũi tên trong vòng năm mươi bước, cung thủ tầm trung sẽ bắn chính xác trong vòng một trăm bước, còn ngoài một trăm bước sẽ được gọi là thiện xạ.”

“Ta biết rồi. Câu hỏi tiếp theo, nếu một kẻ gà mờ chưa từng đến quân doanh như ta muốn học bắn cung, liệu có khả năng hay không?”

Phỉ Tiềm hỏi vấn đề này chủ yếu là muốn biết người bình thường trở thành cung thủ có khó hay không, dù sao cung thủ là đội ngũ quan trọng bậc nhất trong quân đội, người học binh pháp ắt hẳn phải tìm hiểu thật kỹ. Huống chi Phỉ Tiềm cũng muốn biết mình có thích hợp học bắn cung hay không, nếu hắn có thể học được vài đường cơ bản từ Hoàng Trung, cuộc sống sẽ dễ thở hơn nhiều.

Đương nhiên cái Phỉ Tiềm muốn chính là học tập bắn cung cơ sở mà thôi, để đạt được trình độ cỡ Hoàng Trung, haha, không có một vài bài luyện tập đặc biệt và năng khiếu thì còn khướt. Hoàng Trung nhìn Phỉ Tiềm một chút rồi bảo:

“Thứ cho mỗ nói thẳng, Tử Uyên muốn học bắn cung, chuyện này đơn giản lắm, nhưng trong quân thì…chắc là không được đâu.”

Thư sinh thời hán đa phần sẽ học cả bắn tên, vì đây là một hạng mục trong quân tử lục nghệ. Nghi thức bắn cung cũng là một quy chuẩn trong việc xã giao và tham dự hội nghị, đồng thời luyện tập tính kiên nhẫn, chí hướng vững chắc cho người quân tử.

Về vế thứ hai, Hoàng Trung nói không sai, hội hè của giới sĩ tộc đều bắn bia cố định là chính. Nhưng nếu Phỉ Tiềm gia nhập quân đội, mục tiêu cần bắn là người sống, bọn họ có chân, không ngu dại mà đứng lại cho ngươi tỉa hết mũi tiễn này đến mũi tiễn khác.

Chả trách nhà họ Thái chỉ thay mình huấn luyện một trăm cung thủ, lại làm cho Hoàng Thừa Ngạn kích động đến thế, có lẽ nguyên nhân căn bản hẳn là ở chỗ này. Nếu người bình thường cầm cung tự mình luyện tập, mất ba bốn tháng mới có thể làm quen với cung tiễn, chưa kể đến việc tập sai phương pháp dẫn đến chấn thương cổ tay và ngón tay.

Phỉ Tiềm nhìn Hoàng Trung, tuy biết đây là một võ tướng top đầu Tam Quốc, nhưng hắn và kẻ này chỉ mới bèo nước gặp nhau, chẳng có gì thân thiết cả, cho nên liền nói với Hoàng Thừa Ngạn:

“Thưa nhạc phụ, lần này Hán Thăng thử tiễn cực khổ, lại giúp con ngộ ra được nhiều điều trong binh pháp. Toàn bộ chi phí chế tiễn của hắn chi bằng cứ tính cho con là được.”

Hoàng Thừa Ngạn cười lớn bảo:

“Haha, con rể nói có lý!”

Hoàng Trung liên tục từ chối, bảo đây là một chút việc nhỏ không đáng nhắc đến, không chịu tiếp nhận ân tình của Phỉ Tiềm, luôn mồm bảo đồ mình mua tiền mình trả. Phỉ Tiềm còn nói thêm:

“Hán Thăng chớ nên từ chối, ngày khác Tiềm còn nhận thêm một trăm tân binh, họ đều là cung thủ, hy vọng Hán Thăng bỏ chút thời gian chỉ điểm một hai, chút chi phí chế tiễn xem như món quà ra mắt. Chỉ mong bọn họ có thể học được chút tài nghệ của Hán Thăng là Tiềm đã cảm kích bất tận rồi.”

Đến đây Hoàng Trung mới chịu để Phỉ Tiềm trả tiền, hắn hành lễ với Hoàng Thừa Ngạn cùng Phỉ Tiềm rồi mang tiễn đặc chế quay về. Phỉ Tiềm tiễn Hoàng Trung, trong lòng không khỏi thở dài. Hoàng Thừa Ngạn đứng bên cạnh vẫn cười rạng rỡ, Phỉ Tiềm lại cảm ơn bố vợ đã phối hợp, nếu không có gia chủ lên tiếng, chưa chắc Hoàng Trung nể mặt mình. Hoàng Thừa Ngạn khoát tay:

“Con rể, chúng ta là người một nhà, khách sáo dài dòng làm gì. Vừa rồi con bảo Hán Thăng thử tiễn, chẳng hay đã nhìn ra manh mối gì chăng?”

Kỳ thật Phỉ Tiềm đã đọc hết ba quyển sách do Hoàng Thừa Ngạn tặng, có một chút tâm đắc, bây giờ nhìn Hoàng Trung thử tiễn, hắn rốt cục sáng tỏ. Trước mắt quân đội nhà Hán thuộc dạng tấn công cao hơn phòng thủ.

Dưới tình huống bình thường, hễ thủ đoạn tất công xuất hiện sẽ có biện pháp phòng thủ tương ứng. Nhưng ở thời đại này, coi như không phải Hoàng Trung mà là một cung thủ phổ thông được huấn luyện đầy đủ, trong vòng một trăm bước cũng sẽ tạo ra sát thương đáng sợ với bộ binh không mặc giáp hoặc chỉ mặc giáp da.

Phỉ Tiềm vừa suy nghĩ vừa tháo giáp vảy cá trên cây xuống, nhìn thật kỹ, phát hiện loại áo giáp này không chỉ kiểu dáng thiết kế mà ngay cả chất liệu cũng khác biệt rất nhiều so với giáp gỗ. Trong lòng hắn chùn xuống, một ý tưởng đen tối xuất hiện trong đầu, phải chăng nhà Hán cho rằng người đẻ như chuột nên chết nhiều hay ít không quan trọng, hay những thế gia tự cho bản thân thượng đẳng, không xem binh lính là con người?

Giáp vảy cá chỉ dành riêng cho tướng lĩnh cấp cao, lực phòng thủ cực mạnh, nhưng binh sĩ phổ thông làm gì có đãi ngộ tốt thế này. Ngay cả người có chức vị như Trương Chiêu, trong quá trình đồng hành với hắn đến Tương Dương, Phỉ Tiềm chỉ thấy Trương Chiêu mặc mỗi giáp gỗ mà thôi, chứ đứng nói đến binh sĩ tầng lớp thấp đến giáp da còn không có.

Phỉ Tiềm đem ý tưởng của mình nói cho Hoàng Thừa Ngạn, hi vọng nhận được phản bác từ bố vợ, nhưng Hoàng Thừa Ngạn trầm ngâm một hồi, lại yên lặng nhẹ gật đầu không nói gì. Binh sĩ nói trắng ra chỉ là chốt thí, làm gì có ai trang bị tận răng cho chốt thí bao giờ? Tác dụng duy nhất của chốt thí là tiêu hao vật tư cùng hậu cần đối thủ, cái tướng lĩnh cần là binh sĩ có thể chết vào đúng thời điểm.

Binh sĩ lâu năm lên lon sẽ được đãi ngộ cao hơn chốt thí một chút, được mặc giáp da, hoặc thậm chí có cơ hội sở hữu một bộ giáp gỗ loại tốt. Nhắc tới giáp gỗ, thứ này có một chỗ hay là có tính tái sử dụng cao, mấy miếng sắt xen lẫn trong gỗ có thể thu gom từ xác địch sau đó nấu chảy rồi ghép lại đưa cho binh sĩ khác.

Ngoài ra những người bề trên đều ước gì đem tất cả sắt đúc thành đao thương để giết người, làm gì có ai để ý đến việc chế giáp. Đó cũng là lý do vì sao đến cuối thời Đông Hán, áo giáp vẫn không phát triển.

Nhưng Phỉ Tiềm biết quan niệm này rất thiếu hụt, lực phòng thủ thấp cũng đồng nghĩa với việc tỉ lệ sống sót của binh sĩ thấp đến đáng thương. Cũng vì tỉ lệ sống sót thấp nên các chiến binh kinh nghiệm trong quân đội rất ít, tính lão luyện trong thực chiến thiếu hụt nhiều.

Một đội ngũ được hình thành bởi các chiến binh kinh nghiệm có đến 30% - 50% gặp khổ cực hoặc cuộc chiến diễn ra theo chiều hướng bất lợi vẫn không sụp đổ, nhưng một đội quân toàn tân binh rất dễ mất tinh thần, tầm 20% đã là tốt lắm rồi.

Bên cạnh đó chiến binh dày kinh nghiệm sẽ biết cách phối hợp tốt hơn. Dưới điều kiện trang bị ngang nhau, một chiến binh kinh nghiệm có thể đánh gục ít nhất ba tân binh, nhưng nếu hắn có trong tay mười ngàn chiến binh kinh nghiệm, vậy Phỉ Tiềm có thể đánh bài một đội quân chỉ toàn tân binh dù họ đông gấp năm lần.

Thử tưởng tượng, một trận đánh lớn diễn ra, tiền tuyến bị sụp đổ sẽ dẫn đến tuyến sau bị rối loạn đội hình, đến lúc đó tân binh chỉ nghĩ đến việc chạy trốn. Một khi khủng hoảng lan tràn khắp quân, không khống chế tốt sẽ dẫn đến thua trận.

Chốt lại, vì mạng nhỏ của mình mà suy nghĩ, bằng bất của giá nào Phỉ Tiềm cũng phải nâng cấp áo giáp. Ví dụ như giáp mũ, ở thời Hán được gọi là mũ chiến đấu, gắn kèm một mặt nạ sắt càng tốt, ít nhất không gặp phải tình huống bị chột mắt như Hạ Hầu Đôn. Độ nguy hiểm cũng giảm bớt.

Dù sao sắp tới từ bốn hướng đông tây nam bắc sẽ dấy lên khói lửa chiến tranh liên miên, Đông Hán cũng bước vào thời kì loạn lạc, mỗi ngày đều có vài trận đánh lớn nhỏ, có trời mới biết hắn sẽ đụng phải dạng nguy hiểm nào…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương