Quy Tắc Ngầm tiềm Quy Tắc
-
C85: Câu dẫn
Đối với việc Phương Nhược Hi xuất hiện, vài người không nói gì, nhưng tất cả đều rõ ràng trong lòng, thỉnh thoảng nhìn sắc mặt Tiêu Mạc Ngôn, không ai dám nói câu nào.
Hừ nhẹ một tiếng, Tiêu Mạc Ngôn thản nhiên liếc nhìn Phương Nhược Lâm, không nói gì mà xoay người đi đến khu đăng kí.
Lên máy bay, vừa nhìn thấy chỗ ngồi, Tô Luyến Tuyết lại chau mày tức giận nhìn Phương Nhược Lâm. Phương Nhược Lâm vuốt mấy sợi tóc trên trán, quay đầu không nhìn cô ấy.
Hơi mím môi, Tiêu Mạc Ngôn mặt lạnh đến chỗ ngồi rồi ngồi xuống, nhìn bên cạnh Phương Nhược Hi cũng ngồi xuống theo. Trong lòng cô không thoải mái nhưng cũng không biểu lộ ra.
Lẳng lặng tựa trên ghế, Tiêu Mạc Ngôn nhắm mắt lại, đêm qua cả đêm không ngủ đến bây giờ mệt mỏi mới ập đến, thân thể bủn rủn gặp phải đệm êm liền lập tức ngủ say, không còn quản bên cạnh cô là ai đi nữa.
Phương Nhược Hi cũng không nói gì, lặng lẽ nhìn Tiêu Mạc Ngôn, mũi thẳng vừa vặn, đôi môi hồng nhuận, hương bạc hà thản nhiên, cùng với sợi tóc dài lòa xòa trên trán, vẫn hoàn mỹ như trong trí nhớ của cô.
Phụ nữ đang trong giai đoạn hoàng kim nhất của cuộc đời, những gì lãng mạn nhất cô đã cùng trải qua với Tiêu Mạc Ngôn,tình yêu dành cho cô ấy,thương cũng dành cho cô ấy. Thời niên thiếu vô tri, vì hiểu lầm nhỏ mà cắt đứt lời thề non hẹn biển, xoay người đi, Phương Nhược Hi chưa bao giờ nghĩ rằng Tiêu Mạc Ngôn lại cắt đứt sạch sẽ như vậy.
Bốn năm làm người lạ, nhìn thấy cô, cười như lúc xưa đối với một người khác, thậm chí sự ôn nhu kiều mỵ ngày xưa cô mong mỏi cũng dành cho Hạ Linh Doanh, không cam lòng, chỉ là không cam lòng.
Dường như cảm giác có người nhìn chăm chú, Tiêu Mạc Ngôn thoáng nhíu mày, khẽ rung dôi mi, chậm rãi mở mắt, nhìn thấy Phương Nhược Hi đang chăm chú nhìn cô với đôi mắt thâm tình.
"Nhược Hi?"
Giọng nói hơi nhẹ của người vừa tỉnh ngủ, đầu còn hơi mộng mị, Tiêu Mạc Ngôn mê man nhìn Phương Nhược Hi, nhưng bởi vì xưng hô thân mật của cô khiến Phương Nhược Hi cảm động muốn rơi lệ.
Tiêu, tớ biết là cậu còn nhớ rõ.
"Tiêu..."
Vừa mở miệng, giọng đã nghẹn ngào, Phương Nhược Hi nhìn chằm chằm Tiêu Mạc Ngôn, nhìn vào đôi mắt vẫn hơi mơ màng của cô.
Sắc hổ phách mang theo sương mù, Tiêu Mạc Ngôn kinh ngạc nhìn Phương Nhược Hi, nhìn đôi mắt ngấn nước của cô ấy, dần dần sương mù trong mắt tản đi, cô quay đầu, nhìn ngoài cửa sổ, thật lâu sau, than nhẹ:
"Nhược Hi, cô tội tình gì phải như thế?"
Phương Nhược Hi mím môi nhìn cô, cố gắng không để nước mắt rơi xuống.
"Tiêu, cậu... thời gian qua cậu có khỏe không?"
Những lời này nghẹn trong lòng đã vài năm, Phương Nhược Hi rất muốn, rất muốn nắm lấy tay Tiêu Mạc Ngôn, đặt lên mặt mình vuốt ve, hỏi rằng cô ấy thật sự không yêu cô sao? Thật sự đã buông xuống toàn bộ?
Chậm rãi quay đầu, Tiêu Mạc Ngôn nhìn chằm chằm Phương Nhược Hi, gật đầu.
"Nhược Hi, tôi rất tốt, bởi vì có Hạ Linh Doanh, hạnh phúc chưa từng có."
Nói thẳng về người yêu của mình, Tiêu Mạc Ngôn trên mặt tỏa ra chút ấm áp, chỉ là cô nghĩ đến thôi, cả người cũng tràn ngập hạnh phúc. Phương Nhược Hi kinh ngạc nhìn cô, cố gắng mỉm cười, nước mắt kìm nén hồi lâu rốt cục cũng chảy xuống.
"Cậu... Thật hạnh phúc..."
Phương Nhược Hi cúi đầu, rưng rưng lặp lại, Tiêu Mạc Ngôn nhìn cô ấy, thở dài.
"Nhược Hi, năm đó tôi thật xin lỗi cô, không nên vì Tiêu Niên mà buông tay cô, nhưng... Quá khứ đã qua, tình yêu của cô tôi không thể đáp lại nữa."
Trầm mặc không nói gì, Phương Nhược Hi cúi đầu cắn môi không để Tiêu Mạc Ngôn nhìn thấy nước mắt. Từng giọt nóng bỏng trượt theo gương mặt rồi rơi xuống bàn tay, cô ấy lẳng lặng nhìn, thật lâu sau, hít sâu một hơi, lắc đầu.
Không đúng, Tiêu, cậu là của tớ, từ đầu đến cuối đều là của tớ, sẽ không buông tay, cũng không buông tay...
Vài giờ nhanh chóng trôi qua, vừa xuống máy bay, người của Nam Dương đã vội vàng chạy đến, nhìn Tiêu Mạc Ngôn gọi một tiếng 'Tiêu Tổng'.
Tiêu Mạc Ngôn gật đầu, không nói gì, mở máy di động, xem các cuộc gọi. A Sâm bước lên bắt tay cùng người nhân viên đang xấu hổ kia, nói vài câu. Một lát sau, một chiếc Lincoln Limousine màu đen dừng lại mở cửa. Tiêu Mạc Ngôn trực tiếp ngồi lên, tay nắm chặt điện thoại, trên đường vẫn giữ gương mặt lạnh băng rốt cục cũng tươi cười.
"Hạ Hạ, có nhớ tôi không?"
Một lát trầm mặc, Hạ Linh Doanh hơi không tự nhiên trả lời cô.
"Ừm... chị đến rồi à?"
"Vừa đến, tối nay có chuyến bay, e rằng hôm nay không nói chuyện được."
Hạ Linh Doanh thở dài, thì ra như vậy, bởi vì điều này, nàng đã cầm điện thoại lo lắng không biết bao lâu.
"Vậy chị nghỉ ngơi sớm đi, ngày hôm qua..."
"Hôm qua thế nào?"
Tiêu Mạc Ngôn cười xấu xa, ngay cả trong điện thoại cũng không bỏ sót cơ hội trêu chọc Hạ Linh Doanh.
"Tiêu..."
Người bên kia rõ ràng không muốn đùa, thái độ muốn nói lại thôi khiến Tiêu Mạc Ngôn không tự giác nhíu mày.
"Sao thế, lão thái thái thừa dịp tôi không ở nhà bắt nạt em à?"
"Không có..."
Hạ Linh Doanh thản nhiên thở dài, người này, trong mắt chỉ có mình bà Từ thôi sao.
"Tiêu, Phương Nhược Hi cô ấy..."
Nói hồi lâu, Tiêu Mạc Ngôn rốt cục biết nàng rối rắm điều gì, cô thở dài, bất đắc dĩ cười.
"Khóa dương qua hải* ghen à, Hạ Linh Doanh tiểu thư, phạm vi quản hạt của em càng lúc càng lớn rồi."
*khóa dương qua hải: vượt biển vượt đại dương.
Trầm mặc một lát, Tiêu Mạc Ngôn đoán rằng người bên kia đang đỏ mặt, lúc này mới có lòng tốt bỏ qua cho nàng, chỉ là thản nhiên nói vài chữ khiến nàng an tâm.
"Hạ Hạ, em phải tin tưởng tôi."
Cúp máy, Tiêu Mạc Ngôn cả người tràn đầy hạnh phúc, Tô Luyến Tuyết nhìn cô, lại nhìn Phương Nhược Lâm bên cạnh, cúi đầu nói:
"Tâm ý của cô ấy chỉ có mình Hạ Linh Doanh, cô làm như vậy chỉ phí công."
Phương Nhược Lâm không nói gì, có chút suy nghĩ nhìn sang Phương Nhược Hi, hồi lâu thở dài nhìn Tô Luyến Tuyết.
"Tôi biết, đương nhiên biết. Cô tưởng tôi sai lầm sao, Luyến Tuyết, tôi chẳng qua là muốn Tiêu Mạc Ngôn tự tay cắt đứt ý nghĩ của chị tôi thôi. Tôi chỉ đau lòng, mấy năm nay, chị ấy đợi chờ rất khổ sở."
Cảm xúc tích tụ trong nháy mắt lan ra quanh thân, Tô Luyến Tuyết đau lòng nhìn Phương Nhược Lâm, đưa tay nắm lấy tay cô ấy.
Cô rốt cục có mấy trái tim? Vì bạn bè không tiếc bày kế, vì chị mình không tiếc hết thảy, như vậy, sao lại không vì tôi mà yêu quý tôi hơn một chút?
Dọc theo đường đi, anh chàng tài xế bảnh bao người Mỹ dùng tiếng Anh chậm rãi đối thoại với Tiêu Mạc Ngôn, giới thiệu những nơi có món ăn ngon cho cô, nhìn thấy A Sâm bên cạnh mặt đầy mờ mịt.
Tiểu thư không phải đến bàn công việc sao, sao lại giống như cùng đi du lịch thế này?
Tiêu Mạc Ngôn khẽ cười nhìn hắn, lắc đầu.
"Tôi chuẩn bị trước để dẫn Hạ Hạ đi chơi giải sầu."
Phương Nhược Hi ngồi bên cạnh lẳng lặng nhìn cô. Không có sự trẻ con năm ấy, kia là tiêu sái thâm tình, tư thái ngạo nghễ, Tiêu Mạc Ngôn nghiễm nhiên đã là một nữ vương cao quý, giơ tay nhấc chân ưu nhã lại không mang đến cảm giác áp bách cho người khác, so với cô ấy lỗ mãng năm đó đúng là hai loại riêng biệt.
Không ngoài dự đoán của Tiêu Mạc Ngôn, bởi vì chuyến bay tối nay, hơn nữa suy xét việc nghỉ ngơi của cả đoàn, tài xế trực tiếp chở bọn họ đến trụ sở của Nam Dương, trong dòng người đi ra, Tiêu Mạc Ngôn cũng nhìn thấy Hồ tổng bụng bia, mặt hồng lên ra đón.
"Tiêu tổng, hiếm thấy nha."
Tiêu Mạc Ngôn cười, lắc đầu.
"Như thế nào là hiếm thấy, năm nay số lần gặp Hồ tổng nhiều bằng mấy năm trước cộng lại rồi."
Hồ tổng vẫn tươi cười, chỉ là trong lòng có chút xấu hổ, ông không nghĩ đến con gái bảo bối của ông có năng lực lớn thế, cư nhiên bức một người luôn bình tĩnh thành thế này.
"Hôm nay không bàn chuyện khác, Tiêu tổng hiếm khi đi xa như vậy đến thăm lão già này, ta đêm nay uống một trận thật đã đi."
Hồ tổng lại giở thói xấu của thương nhân, Tiêu Mạc Ngôn thấy nhưng không thể trách, nụ cười treo trên mặt, ngẩng đầu cùng ông ấy vừa đi vừa nói hướng về khách sạn.
Dường như sợ Tiêu Mạc Ngôn không quen, Hồ tổng cố ý an bài cô ngủ lại một khách sạn Trung Quốc, không khí xa hoa cùng trang hoàng lộng lẫy, khiến người từng vào nam ra bắc như Phương Nhược Lâm cũng không khỏi líu lưỡi.
Trên bàn rượu không nói chuyện không vui, Tiêu Mạc Ngôn cùng Hồ tổng và một đám các đồng sự Nam Dương trò chuyện rất là vui vẻ. Tiêu Mạc Ngôn uống rượu hai má ửng đỏ, mâu quang lóe ra, tóc hơi rối loạn, bộ dạng không biết câu được bao nhiêu ánh mắt sắc lang. Ngay cả người trung niên như Hồ tổng cũng không khỏi gật đầu, hồ ly xinh đẹp thông mình thế này, khó trách Phi Phi lại mê luyến như thế.
Phương Nhược Hi nhìn Tiêu Mạc Ngôn đã hơi say, lại nhìn mấy lão nam nhân xung quanh dường như không muốn tan cuộc vui, âm thầm cân nhắc một phen, quay đầu nói nhỏ với Phương Nhược Lâm.
"Nhược Lâm, em giữ thẻ phòng hết đúng không?"
Phương Nhược Lâm cũng uống hơi nhiều, uống một ngụm rượu rồi gật gật đầu.
"Đúng vậy, làm gì, chị?"
"Ừm, đưa cho chị, chị đi mang hành lý lên một chút."
"Như vậy phiền lắm? Chút nữa tìm người mang lên là được rồi?"
Phương Nhược Lâm không lưu tâm,gắp thức ăn.
Phương Nhược Hi dừng một lát, nhìn Tô Luyến Tuyết cũng đang uống, nhỏ giọng:
"Chị vừa hay muốn lấy vài thứ, em nhanh lên đi."
"Còn nữa, sẵn chị đi, mang hành lý của mọi người vào phòng luôn."
Vội vàng uống rượu, Phương Nhược Lâm cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp lấy thẻ phòng đưa cho Phương Nhược Hi.
"Chị, chị đừng đi nhầm, chị với em ở phòng 407, Tiêu là 408, hức..."
Nói xong, Phương Nhược Hi đã lấy được thẻ phòng, cô đứng lên đi ra ngoài, ra cửa khách sạn, tim cô vẫn còn đập mạnh. Kêu người khách sạn hỗ trợ, nhanh chóng mang hành lý lên phòng, qua lại một hồi, hít sâu một hơi, cô cầm thẻ phòng 408, mở cửa đi vào.
Trong phòng rất sạch sẽ, giường lớn màu trắng không dính một hạt bụi, notebook, TV, loa, đầy đủ mọi thứ. Ngọn đèn màu lam nhạt thoạt nhìn rất ấm áp, thảm nhung màu đỏ càng rung động lòng người. Phương Nhược Hi vội vàng nhìn vài lần, đầu tiên là đóng cửa lại, xác định không ai có thể vào,côlúc này mới xoay người bước lên kéo tấm màn lại.
Lẳng lặng ổn định hô hấp, Phương Nhược Hi suy nghĩ hồi lâu, mang dép lê vào phòng tắm.
Quần áo mềm nhẹ từng món chậm rãi rơi xuống, dáng người cao gầy dưới ngọn đèn càng thêm mê hoặc lòng người. Phương Nhược Hi nhìn chính mình trong gương, hai chân thon dài khép lại, phần eo thắt lại, hai ngọn núi đứng thẳng, tất cả đều là thứ Tiêu Mạc Ngôn từng mê luyến...
Nước ấm làm rung động sự bất an trong cô, Phương Nhược Hi thẩp thỏp tắm sơ qua, dòng nước chậm rãi chảy xuống ngực, trượt xuống nơi thâm cốc xấu hổ kia, cô hít một hơi, cắn môi.
Mặc kệ thế nào, cũng phải liều một phen.
Cô uống rượu, uống rượu...
Chính mình an ủi mình hồi lâu, Phương Nhược Hi bình ổn tâm trí, cầm lấy khăn tắm quấn lên người, mở cửa phòng tắm chậm rãi đi ra. Một cỗ hương khí hỗn loạn phả vào mặt, Phương Nhược Hi nhìn thời gian, nghĩ có lẽ Tiêu Mạc Ngôn sắp trở lại, lấy khăn mặt lau tóc, cô từ trong túi lấy ra lọ nước hoa mà Tiêu Mạc Ngôn thích nhất, phun nhẹ lên tay, nhẹ nhàng xoa ra sau tai.
Hừ nhẹ một tiếng, Tiêu Mạc Ngôn thản nhiên liếc nhìn Phương Nhược Lâm, không nói gì mà xoay người đi đến khu đăng kí.
Lên máy bay, vừa nhìn thấy chỗ ngồi, Tô Luyến Tuyết lại chau mày tức giận nhìn Phương Nhược Lâm. Phương Nhược Lâm vuốt mấy sợi tóc trên trán, quay đầu không nhìn cô ấy.
Hơi mím môi, Tiêu Mạc Ngôn mặt lạnh đến chỗ ngồi rồi ngồi xuống, nhìn bên cạnh Phương Nhược Hi cũng ngồi xuống theo. Trong lòng cô không thoải mái nhưng cũng không biểu lộ ra.
Lẳng lặng tựa trên ghế, Tiêu Mạc Ngôn nhắm mắt lại, đêm qua cả đêm không ngủ đến bây giờ mệt mỏi mới ập đến, thân thể bủn rủn gặp phải đệm êm liền lập tức ngủ say, không còn quản bên cạnh cô là ai đi nữa.
Phương Nhược Hi cũng không nói gì, lặng lẽ nhìn Tiêu Mạc Ngôn, mũi thẳng vừa vặn, đôi môi hồng nhuận, hương bạc hà thản nhiên, cùng với sợi tóc dài lòa xòa trên trán, vẫn hoàn mỹ như trong trí nhớ của cô.
Phụ nữ đang trong giai đoạn hoàng kim nhất của cuộc đời, những gì lãng mạn nhất cô đã cùng trải qua với Tiêu Mạc Ngôn,tình yêu dành cho cô ấy,thương cũng dành cho cô ấy. Thời niên thiếu vô tri, vì hiểu lầm nhỏ mà cắt đứt lời thề non hẹn biển, xoay người đi, Phương Nhược Hi chưa bao giờ nghĩ rằng Tiêu Mạc Ngôn lại cắt đứt sạch sẽ như vậy.
Bốn năm làm người lạ, nhìn thấy cô, cười như lúc xưa đối với một người khác, thậm chí sự ôn nhu kiều mỵ ngày xưa cô mong mỏi cũng dành cho Hạ Linh Doanh, không cam lòng, chỉ là không cam lòng.
Dường như cảm giác có người nhìn chăm chú, Tiêu Mạc Ngôn thoáng nhíu mày, khẽ rung dôi mi, chậm rãi mở mắt, nhìn thấy Phương Nhược Hi đang chăm chú nhìn cô với đôi mắt thâm tình.
"Nhược Hi?"
Giọng nói hơi nhẹ của người vừa tỉnh ngủ, đầu còn hơi mộng mị, Tiêu Mạc Ngôn mê man nhìn Phương Nhược Hi, nhưng bởi vì xưng hô thân mật của cô khiến Phương Nhược Hi cảm động muốn rơi lệ.
Tiêu, tớ biết là cậu còn nhớ rõ.
"Tiêu..."
Vừa mở miệng, giọng đã nghẹn ngào, Phương Nhược Hi nhìn chằm chằm Tiêu Mạc Ngôn, nhìn vào đôi mắt vẫn hơi mơ màng của cô.
Sắc hổ phách mang theo sương mù, Tiêu Mạc Ngôn kinh ngạc nhìn Phương Nhược Hi, nhìn đôi mắt ngấn nước của cô ấy, dần dần sương mù trong mắt tản đi, cô quay đầu, nhìn ngoài cửa sổ, thật lâu sau, than nhẹ:
"Nhược Hi, cô tội tình gì phải như thế?"
Phương Nhược Hi mím môi nhìn cô, cố gắng không để nước mắt rơi xuống.
"Tiêu, cậu... thời gian qua cậu có khỏe không?"
Những lời này nghẹn trong lòng đã vài năm, Phương Nhược Hi rất muốn, rất muốn nắm lấy tay Tiêu Mạc Ngôn, đặt lên mặt mình vuốt ve, hỏi rằng cô ấy thật sự không yêu cô sao? Thật sự đã buông xuống toàn bộ?
Chậm rãi quay đầu, Tiêu Mạc Ngôn nhìn chằm chằm Phương Nhược Hi, gật đầu.
"Nhược Hi, tôi rất tốt, bởi vì có Hạ Linh Doanh, hạnh phúc chưa từng có."
Nói thẳng về người yêu của mình, Tiêu Mạc Ngôn trên mặt tỏa ra chút ấm áp, chỉ là cô nghĩ đến thôi, cả người cũng tràn ngập hạnh phúc. Phương Nhược Hi kinh ngạc nhìn cô, cố gắng mỉm cười, nước mắt kìm nén hồi lâu rốt cục cũng chảy xuống.
"Cậu... Thật hạnh phúc..."
Phương Nhược Hi cúi đầu, rưng rưng lặp lại, Tiêu Mạc Ngôn nhìn cô ấy, thở dài.
"Nhược Hi, năm đó tôi thật xin lỗi cô, không nên vì Tiêu Niên mà buông tay cô, nhưng... Quá khứ đã qua, tình yêu của cô tôi không thể đáp lại nữa."
Trầm mặc không nói gì, Phương Nhược Hi cúi đầu cắn môi không để Tiêu Mạc Ngôn nhìn thấy nước mắt. Từng giọt nóng bỏng trượt theo gương mặt rồi rơi xuống bàn tay, cô ấy lẳng lặng nhìn, thật lâu sau, hít sâu một hơi, lắc đầu.
Không đúng, Tiêu, cậu là của tớ, từ đầu đến cuối đều là của tớ, sẽ không buông tay, cũng không buông tay...
Vài giờ nhanh chóng trôi qua, vừa xuống máy bay, người của Nam Dương đã vội vàng chạy đến, nhìn Tiêu Mạc Ngôn gọi một tiếng 'Tiêu Tổng'.
Tiêu Mạc Ngôn gật đầu, không nói gì, mở máy di động, xem các cuộc gọi. A Sâm bước lên bắt tay cùng người nhân viên đang xấu hổ kia, nói vài câu. Một lát sau, một chiếc Lincoln Limousine màu đen dừng lại mở cửa. Tiêu Mạc Ngôn trực tiếp ngồi lên, tay nắm chặt điện thoại, trên đường vẫn giữ gương mặt lạnh băng rốt cục cũng tươi cười.
"Hạ Hạ, có nhớ tôi không?"
Một lát trầm mặc, Hạ Linh Doanh hơi không tự nhiên trả lời cô.
"Ừm... chị đến rồi à?"
"Vừa đến, tối nay có chuyến bay, e rằng hôm nay không nói chuyện được."
Hạ Linh Doanh thở dài, thì ra như vậy, bởi vì điều này, nàng đã cầm điện thoại lo lắng không biết bao lâu.
"Vậy chị nghỉ ngơi sớm đi, ngày hôm qua..."
"Hôm qua thế nào?"
Tiêu Mạc Ngôn cười xấu xa, ngay cả trong điện thoại cũng không bỏ sót cơ hội trêu chọc Hạ Linh Doanh.
"Tiêu..."
Người bên kia rõ ràng không muốn đùa, thái độ muốn nói lại thôi khiến Tiêu Mạc Ngôn không tự giác nhíu mày.
"Sao thế, lão thái thái thừa dịp tôi không ở nhà bắt nạt em à?"
"Không có..."
Hạ Linh Doanh thản nhiên thở dài, người này, trong mắt chỉ có mình bà Từ thôi sao.
"Tiêu, Phương Nhược Hi cô ấy..."
Nói hồi lâu, Tiêu Mạc Ngôn rốt cục biết nàng rối rắm điều gì, cô thở dài, bất đắc dĩ cười.
"Khóa dương qua hải* ghen à, Hạ Linh Doanh tiểu thư, phạm vi quản hạt của em càng lúc càng lớn rồi."
*khóa dương qua hải: vượt biển vượt đại dương.
Trầm mặc một lát, Tiêu Mạc Ngôn đoán rằng người bên kia đang đỏ mặt, lúc này mới có lòng tốt bỏ qua cho nàng, chỉ là thản nhiên nói vài chữ khiến nàng an tâm.
"Hạ Hạ, em phải tin tưởng tôi."
Cúp máy, Tiêu Mạc Ngôn cả người tràn đầy hạnh phúc, Tô Luyến Tuyết nhìn cô, lại nhìn Phương Nhược Lâm bên cạnh, cúi đầu nói:
"Tâm ý của cô ấy chỉ có mình Hạ Linh Doanh, cô làm như vậy chỉ phí công."
Phương Nhược Lâm không nói gì, có chút suy nghĩ nhìn sang Phương Nhược Hi, hồi lâu thở dài nhìn Tô Luyến Tuyết.
"Tôi biết, đương nhiên biết. Cô tưởng tôi sai lầm sao, Luyến Tuyết, tôi chẳng qua là muốn Tiêu Mạc Ngôn tự tay cắt đứt ý nghĩ của chị tôi thôi. Tôi chỉ đau lòng, mấy năm nay, chị ấy đợi chờ rất khổ sở."
Cảm xúc tích tụ trong nháy mắt lan ra quanh thân, Tô Luyến Tuyết đau lòng nhìn Phương Nhược Lâm, đưa tay nắm lấy tay cô ấy.
Cô rốt cục có mấy trái tim? Vì bạn bè không tiếc bày kế, vì chị mình không tiếc hết thảy, như vậy, sao lại không vì tôi mà yêu quý tôi hơn một chút?
Dọc theo đường đi, anh chàng tài xế bảnh bao người Mỹ dùng tiếng Anh chậm rãi đối thoại với Tiêu Mạc Ngôn, giới thiệu những nơi có món ăn ngon cho cô, nhìn thấy A Sâm bên cạnh mặt đầy mờ mịt.
Tiểu thư không phải đến bàn công việc sao, sao lại giống như cùng đi du lịch thế này?
Tiêu Mạc Ngôn khẽ cười nhìn hắn, lắc đầu.
"Tôi chuẩn bị trước để dẫn Hạ Hạ đi chơi giải sầu."
Phương Nhược Hi ngồi bên cạnh lẳng lặng nhìn cô. Không có sự trẻ con năm ấy, kia là tiêu sái thâm tình, tư thái ngạo nghễ, Tiêu Mạc Ngôn nghiễm nhiên đã là một nữ vương cao quý, giơ tay nhấc chân ưu nhã lại không mang đến cảm giác áp bách cho người khác, so với cô ấy lỗ mãng năm đó đúng là hai loại riêng biệt.
Không ngoài dự đoán của Tiêu Mạc Ngôn, bởi vì chuyến bay tối nay, hơn nữa suy xét việc nghỉ ngơi của cả đoàn, tài xế trực tiếp chở bọn họ đến trụ sở của Nam Dương, trong dòng người đi ra, Tiêu Mạc Ngôn cũng nhìn thấy Hồ tổng bụng bia, mặt hồng lên ra đón.
"Tiêu tổng, hiếm thấy nha."
Tiêu Mạc Ngôn cười, lắc đầu.
"Như thế nào là hiếm thấy, năm nay số lần gặp Hồ tổng nhiều bằng mấy năm trước cộng lại rồi."
Hồ tổng vẫn tươi cười, chỉ là trong lòng có chút xấu hổ, ông không nghĩ đến con gái bảo bối của ông có năng lực lớn thế, cư nhiên bức một người luôn bình tĩnh thành thế này.
"Hôm nay không bàn chuyện khác, Tiêu tổng hiếm khi đi xa như vậy đến thăm lão già này, ta đêm nay uống một trận thật đã đi."
Hồ tổng lại giở thói xấu của thương nhân, Tiêu Mạc Ngôn thấy nhưng không thể trách, nụ cười treo trên mặt, ngẩng đầu cùng ông ấy vừa đi vừa nói hướng về khách sạn.
Dường như sợ Tiêu Mạc Ngôn không quen, Hồ tổng cố ý an bài cô ngủ lại một khách sạn Trung Quốc, không khí xa hoa cùng trang hoàng lộng lẫy, khiến người từng vào nam ra bắc như Phương Nhược Lâm cũng không khỏi líu lưỡi.
Trên bàn rượu không nói chuyện không vui, Tiêu Mạc Ngôn cùng Hồ tổng và một đám các đồng sự Nam Dương trò chuyện rất là vui vẻ. Tiêu Mạc Ngôn uống rượu hai má ửng đỏ, mâu quang lóe ra, tóc hơi rối loạn, bộ dạng không biết câu được bao nhiêu ánh mắt sắc lang. Ngay cả người trung niên như Hồ tổng cũng không khỏi gật đầu, hồ ly xinh đẹp thông mình thế này, khó trách Phi Phi lại mê luyến như thế.
Phương Nhược Hi nhìn Tiêu Mạc Ngôn đã hơi say, lại nhìn mấy lão nam nhân xung quanh dường như không muốn tan cuộc vui, âm thầm cân nhắc một phen, quay đầu nói nhỏ với Phương Nhược Lâm.
"Nhược Lâm, em giữ thẻ phòng hết đúng không?"
Phương Nhược Lâm cũng uống hơi nhiều, uống một ngụm rượu rồi gật gật đầu.
"Đúng vậy, làm gì, chị?"
"Ừm, đưa cho chị, chị đi mang hành lý lên một chút."
"Như vậy phiền lắm? Chút nữa tìm người mang lên là được rồi?"
Phương Nhược Lâm không lưu tâm,gắp thức ăn.
Phương Nhược Hi dừng một lát, nhìn Tô Luyến Tuyết cũng đang uống, nhỏ giọng:
"Chị vừa hay muốn lấy vài thứ, em nhanh lên đi."
"Còn nữa, sẵn chị đi, mang hành lý của mọi người vào phòng luôn."
Vội vàng uống rượu, Phương Nhược Lâm cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp lấy thẻ phòng đưa cho Phương Nhược Hi.
"Chị, chị đừng đi nhầm, chị với em ở phòng 407, Tiêu là 408, hức..."
Nói xong, Phương Nhược Hi đã lấy được thẻ phòng, cô đứng lên đi ra ngoài, ra cửa khách sạn, tim cô vẫn còn đập mạnh. Kêu người khách sạn hỗ trợ, nhanh chóng mang hành lý lên phòng, qua lại một hồi, hít sâu một hơi, cô cầm thẻ phòng 408, mở cửa đi vào.
Trong phòng rất sạch sẽ, giường lớn màu trắng không dính một hạt bụi, notebook, TV, loa, đầy đủ mọi thứ. Ngọn đèn màu lam nhạt thoạt nhìn rất ấm áp, thảm nhung màu đỏ càng rung động lòng người. Phương Nhược Hi vội vàng nhìn vài lần, đầu tiên là đóng cửa lại, xác định không ai có thể vào,côlúc này mới xoay người bước lên kéo tấm màn lại.
Lẳng lặng ổn định hô hấp, Phương Nhược Hi suy nghĩ hồi lâu, mang dép lê vào phòng tắm.
Quần áo mềm nhẹ từng món chậm rãi rơi xuống, dáng người cao gầy dưới ngọn đèn càng thêm mê hoặc lòng người. Phương Nhược Hi nhìn chính mình trong gương, hai chân thon dài khép lại, phần eo thắt lại, hai ngọn núi đứng thẳng, tất cả đều là thứ Tiêu Mạc Ngôn từng mê luyến...
Nước ấm làm rung động sự bất an trong cô, Phương Nhược Hi thẩp thỏp tắm sơ qua, dòng nước chậm rãi chảy xuống ngực, trượt xuống nơi thâm cốc xấu hổ kia, cô hít một hơi, cắn môi.
Mặc kệ thế nào, cũng phải liều một phen.
Cô uống rượu, uống rượu...
Chính mình an ủi mình hồi lâu, Phương Nhược Hi bình ổn tâm trí, cầm lấy khăn tắm quấn lên người, mở cửa phòng tắm chậm rãi đi ra. Một cỗ hương khí hỗn loạn phả vào mặt, Phương Nhược Hi nhìn thời gian, nghĩ có lẽ Tiêu Mạc Ngôn sắp trở lại, lấy khăn mặt lau tóc, cô từ trong túi lấy ra lọ nước hoa mà Tiêu Mạc Ngôn thích nhất, phun nhẹ lên tay, nhẹ nhàng xoa ra sau tai.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook