Hai người một trước một sau đi ra bãi đỗ xe, Hạ Linh Doanh vẫn chỉ nhíu mày không nói gì. Tiêu Mạc Ngôn quay đầu nhìn nàng vài lần, cũng không nghĩ nhiều mà trong lòng còn có chút mừng thầm. Nói chung ghen thì cũng không phải là chuyện xấu, ít nhất có thể cho thấy Hạ Hạ rất để tâm đến cô không đúng sao? Hai người xa nhau lâu như vậy, đã trải qua rất nhiều chuyện mới có thể bên nhau, trong lòng cô vẫn còn trống rỗng, cần được lấp đầy. Lúc này đây, Tiêu Mạc Ngôn đang hoài nghi cô còn sức hấp dẫn đối với Hạ Hạ hay không, giới giải trí tuấn nam mỹ nữ không thiếu, huống chi cái tên Cố Viễn đáng ghét vẫn luôn dính bên người nàng, không thể trách cô nghĩ nhiều được.

Xem phản ứng của Hạ Linh Doanh hôm nay, bộ dạng chu môi, khiến Tiêu Mạc Ngôn biết rằng nàng vẫn quan tâm cô. Trong lòng Tiêu Mạc Ngôn đắc ý, mặt tươi cười, về phần làm sao xoa dịu Hạ Linh Doanh, làm thế nào để mọi chuyện tốt đẹp cô đã sớm chuẩn bị rồi. Đối với người yêu, việc uống giấm chua cũng không sao, chuyện này cũng không phải một hai lần, dựa theo thường lệ, chỉ cần buổi tối dỗ dành... Nghĩ đến đây mặt Tiêu Mạc Ngôn đỏ lên, chột dạ liếc nhìn Hạ Linh Doanh, phát hiện người ta hoàn toàn không đếm xỉa đến cô, cô hơi nhíu mày, cũng không cần biết Hạ Linh Doanh có đồng ý hay không, cố chấp nắm tay nàng.

Cảm giác ấm áp mềm mại truyền đến, Hạ Linh Doanh hơi giật mình, cảm giác chua xót trong lòng càng đậm, nàng cắn môi dưới, cúi đầu thản nhiên đi tiếp, không thèm nhìn Tiêu Mạc Ngôn.

Im lặng lên xe, Tiêu Mạc Ngôn theo thói quen định xoay người thắt dây an toàn cho Hạ Linh Doanh, ngẩng đầu mỉm cười nhìn nàng. Cô nhìn thấy trên mặt nàng đầy chua xót, trong lòng có chút khó chịu, Tiêu Mạc Ngôn bĩu môi, không nói gì mà đạp chân ga.

Thật sự không để ý đến tôi? Hừ!

Ngơ ngẩn nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, từng hàng cây Bạch Dương nghiêng nghiêng lướt qua, suy nghĩ của Hạ Linh Doanh từng chút một phiêu tán. Nàng nhớ đến không khí mờ ám lúc Phương Nhược Hi và Tiêu Mạc Ngôn chạm mặt nhau, ánh mắt họ dường như muốn né tránh, lòng nàng lại bắt đầu đau. Nàng không phải không tin Tiêu Mạc Ngôn, chỉ là nàng không tin chính mình... Mối tình đầu, một từ để người ta khắc cốt ghi tâm đến nhường nào, cứ cho là thời niên thiếu vô tư, cứ tính là không có thật lòng thật dạ, nhưng cô ấy vẫn lưu lại dấu vết trong lòng Tiêu Mạc Ngôn, Phương Nhược Hi trước lúc rời khỏi còn lưu lại một nụ cười đầy thâm ý khiến nàng có chút lo lắng. Trong lòng khó tránh khỏi khó chịu, Hạ Linh Doanh ngẩng đầu, híp mắt nhìn Tiêu Mạc Ngôn.

Chiếc mũi thẳng vừa vặn, vành tai khéo léo, đôi môi đỏ mọng mềm mại, da thịt trắng sữa cùng với đôi mắt câu người, mọi thứ đều quen thuộc như thế. Nàng cứ như vậy lẳng lặng nhìn cô, Hạ Linh Doanh nhìn khiến Tiêu Mạc Ngôn nhếch khóe miệng, nhìn ánh mắt chăm chú mà lóe sáng của cô, cùng với vẻ diễn cực kém kia, trong lòng Hạ Linh Doanh dịu đi một chút. Nàng cúi đầu nhớ lại lời bà Từ nói với nàng, nhẹ nhàng cười.

Tiểu thư giống như một con ngựa chứng, bị đạp một cái liền kêu rống lên, nhất định phải lấy roi đánh một trận, đánh đến khi phục mới thôi!

Tiêu Mạc Ngôn ưỡn ngực, giả vờ nghiêm trang lái xe, ánh mắt lơ đãng nhìn Hạ Linh Doanh, trên mặt nàng có vẻ giận dữ như mười tám đường núi, cùng với nụ cười xấu xa dừng lại trên mặt nàng, trong lòng cô từng đợt phát lạnh, sẽ không có chuyện gì xấu chứ?

"Rẽ phải, không đi siêu thị nữa."

Tiêu Mạc Ngôn còn đang cân nhắc thì Hạ Linh Doanh đã lên tiếng, bĩu môi nhìn về phía bên phải.

"Sao vậy?"

Tiêu Mạc Ngôn lập tức hỏi lại, quay đầu trợn mắt nhìn nàng. Hạ Linh Doanh đã sớm đoán được cô sẽ như thế, nàng không nói lời nào, cười như không cười nhìn cô. Một lát sau, nàng ôm lấy cổ cô, nhắm mắt lại nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi cô, ôn nhu nói:

"Nhìn cái gì, lái xe cho tốt đi ~"

"Ặc..."


Tiêu Mạc Ngôn đỏ mặt, khó tin nhìn Hạ Linh Doanh, xoay mạnh qua, nâng tay phải lên xoa môi, giật mình ngây ngốc. Nếu cô nhớ không lầm, đây là lần đầu tiên Hạ Linh Doanh chủ động hôn cô, chẳng lẽ đây chính là "Mỹ nhân kế" trong truyền thuyết?

Không có thông minh và giảo hoạt như trước, Tiêu Mạc Ngôn bởi vì nụ hôn của mỹ nhân, cam tâm tình nguyện trúng kế. Dựa theo chỉ dẫn của nàng, mơ mơ màng màng lái xe đến nơi, cô xuống xe, cả người ngây dại.

"Rau xanh hai xu một cân..."

"Củ cải to đây, sắp đóng cửa bán rẻ..."

"Bốn xu, bốn xu đây..."

Tiếng ồn ào của một đám người tràn vào tai, Tiêu Mạc Ngôn còn mang kính đen, há hốc miệng nhìn bốn phía, mà các cô các bác đang mua hàng xung quanh cũng đồng loạt ngẩng đầu nhìn hai người ăn mặc thời thượng kia. Hai mỹ nữ ăn mặc quá chỉnh chu, đặc biệt là Tiêu Mạc Ngôn, trong lòng mọi người nghi ngờ, con bé kia có tiền chống đỡ, đi chợ mua đồ ăn còn mang kính đen?

Cảm giác được ánh mắt mọi người xung quanh, Tiêu Mạc Ngôn co quắp tháo kính đen, quay đầu nhe răng nhìn Hạ Linh Doanh.

"Hạ Hạ, đây gọi là siêu thị sao?"

"Em có nói là đi siêu thị sao?"

"Chúng ta đi nơi khác."

"Tiêu, Bà Từ cố ý nói qua rồi, đồ ăn phải tươi ngon, bà ấy đang trong thời kì mãn kinh lần thứ hai, chị nhân nhượng bà ấy một chút không được sao?"

"Chợ mới tươi ngon?"

"Đương nhiên, đi thôi đừng dong dài."

"..."

Kéo cánh tay Tiêu Mạc Ngôn, Hạ Linh Doanh vui sướng đi vào chợ, nơi này cũng không xa lạ mấy đối với nàng, trước kia lúc nàng và mẹ sống cùng nhau, cũng thường xuyên đến. Nhưng hôm nay kéo theo Tiêu Mạc Ngôn, cảm giác hoàn toàn không giống, hạnh phúc! Đẹp đẽ! Vui vẻ!


Tiêu Mạc Ngôn gượng gạo cười với Hạ Linh Doanh, trước kia không phải chưa từng đi chợ, nhưng cô đều ở trong xe chờ bà Từ mua xong rồi lập tức rời đi, nào có giống như hôm nay. Quay đầu nhìn Hạ Linh Doanh bên cạnh, nhìn vẻ mặt đắc ý của nàng, trong lòng cô hận đến mức nghiến răng, cô thật không hiểu, Hạ Hạ từ khi nào trở nên ngày càng phúc hắc như thế? Hạ Hạ lạnh lùng đơn thuần trước kia đi đâu mất rồi?

"Ai, Tiêu, qua bên đó mua một bắp cải thảo đến đây."

Hạ Linh Doanh chạm vào người Tiêu Mạc Ngôn đang đen mặt, ấm áp cười.

"Tôi không đi!"

Tiêu Mạc Ngôn cự tuyệt dứt khoát, cái gì? Mua cải thảo? Bây giờ cô thật nghi ngờ Hạ Hạ có phải đang cùng lão thái thái kia muốn cùng nhau khi dễ cô?

"Chị chẳng lẽ muốn trở thành một phế nhân ngũ cốc cũng không phân biệt được?"

Hạ Linh Doanh hiên ngang lẫm liệt nói, mặt nghiêm túc, trong mắt lại có tiếu ý khó nhịn. Tiêu Mạc Ngôn bĩu môi, không để ý nàng.

"Đường đường là Tiêu tổng mà cải thảo cũng không dám mua?"

"Tôi thích!"

"Aiz, xem ra em nhờ lầm người rồi, chị như vậy sao có thể sống cùng cả đời đây, cải thảo cũng không dám mua nữa..."

Tiêu Mạc Ngôn duỗi cổ ra, gân xanh trên trán giật giật, lời này của nàng kích thích cô, cô hung tợn nhìn Hạ Linh Doanh.

"Bao nhiêu tiền một cái?"

Không ngờ thái độ của cô thay đổi nhanh vậy, Hạ Linh Doanh ngưng một chút, gương mặt tươi cười như nở hoa.

"Một đồng là được rồi."


"Rẻ vậy sao?"

Tiêu Mạc Ngôn híp mắt nhìn Hạ Linh Doanh, hơi nghi ngờ lời của nàng.

"Được rồi, chị đừng nheo mắt, bây giờ là mùa nên cải thảo rất rẻ, nhanh đi, bà Từ đang chờ đó."

Tiêu Mạc Ngôn chớp mắt rồi nhìn Hạ Linh Doanh hồi lâu, cô móc túi, lúng túng đứng tại chỗ.

"Có thể quẹt thẻ không?"

"Chị bị làm sao đấy? Mua cải thảo quẹt thẻ? Tiêu tổng chẳng lẽ bị nóng quá nên hồ đồ rồi?"

"... Không có tiền."

Tiêu Mạc Ngôn bị chọc giận thật sự, gân cổ gầm lên.

Hạ Linh Doanh thở dài, nhìn cô một cái rồi rút ví ra, tìm tới tìm lui, rốt cục tìm được một mớ tiền xu, trịnh trọng giao cho Tiêu Mạc Ngôn.

"Đây, đi thôi nào, ngoan."

"..."

Tiêu Mạc Ngôn mắt to trừng mắt nhỏ một hồi lâu, sao cô lại có cảm giác cô giống như đứa trẻ con thế này? Âm thanh rao hàng xung quanh lại bay vào tai. Do muốn sớm rời khỏi nơi ồn ào này, Tiêu Mạc Ngôn nuốt nước bọt, ngửa đầu hùng hổ đi lại chỗ bác gái bán rau. Không nói hai lời, cô đặt tiền lên bàn, cầm lấy một bắp cải thảo to nhất, muốn quay lưng đi. Bác gái vừa thấy, mở to hai mắt, hét lớn:

"Nha đầu kia, muốn cướp đồ ăn hả!"

Tiếng hét này rất có uy lực, bác gái kia nước bọt văng tung tóe, khu chợ nhốn nháo cũng phút chốc yên ắng lại, mọi người không chớp mắt nhìn Tiêu Mạc Ngôn. Mà Tiêu Mạc Ngôn lại đang ôm bắp cải thảo, đứng yên tại chỗ, gương mặt hết trắng rồi lại đỏ.

Bác gái trên tay cầm con dao còn chưa buông xuống, nhìn phía Lão Cao, trừng mắt nhìn chằm chằm Tiêu Mạc Ngôn, nhìn từ trên xuống dưới rồi lắc đầu.

"Nha đầu, ăn mặc rất đẹp, sao lại không mua nổi cả một bắp cải thảo thế hả? Một đồng mua được một bắp to như thế, cô cho rằng bây giờ vẫn còn là xã hội cũ à?"

Tiêu Mạc Ngôn ngượng chín mặt, gắt gao cắn môi, hai mắt nhìn Hạ Linh Doanh đang nhịn cười, ánh mắt như ứa ra ánh lửa.

Được lắm, Hạ Linh Doanh, em thật là học cái xấu của lão thái thái kia rồi, cư nhiên dám khi dễ cả tôi!


"Nha đầu, trả lời đi, có phải quên mang tiền hay không, hay là tôi nhìn lầm?"

Bác gái giơ dao lên, nhất quyết không tha nói, mọi người xung quanh tụ lại một vòng, Tiêu Mạc Ngôn mặt càng đỏ hơn, cô cúi đầu không nói gì mà chỉ cắn môi dưới, đem bắp cải thảo trả lại chỗ cũ, không biết nên nói gì cho phải.

Hạ Linh Doanh đứng phía đối diện sau khi cười đủ rồi nhẹ nhàng bước đến, hắng giọng nhìn bác gái, nàng chỉ chỉ đầu mình, nhẹ nhàng nói:

"Bác gái, ngại quá, đây là em gái của cháu, chỗ này có chút không bình thường."

Bùm một tiếng, đầu Tiêu Mạc Ngôn như nở hoa, cô ngẩng đầu mở to mắt nhìn Hạ Linh Doanh, mặt đen lại thành một mảnh.

Hạ Linh Doanh mặc kệ ánh mắt hung tợn của Tiêu Mạc Ngôn, cúi đầu ưu nhã cầm ví lấy ra mười đồng tiền, nắm tay Tiêu Mạc Ngôn, nhét vào, cười nói:

"Ngoan, tiền chị đưa cho em đây, đem trả bác gái đi."

"Ôi, thì ra đầu có vấn đề, thật là, một cô gái sắc nước hương trời như vậy..."

Bác gái nhìn chằm chằm Tiêu Mạc Ngôn tiếc hận nói, cánh tay Tiêu Mạc Ngôn cứng đờ giữa không trung, vẫn còn động tác ban nãy. Bác gái thấy cô như vậy, lắc đầu, đưa tay cầm lấy tiền, lựa một bắp cải thảo thật ngon, đưa cho Hạ Linh Doanh, còn không quên hỏi:

"Em gái thế này chắc cô phải lo lắng lắm?"

Hạ Linh Doanh cắn môi, cả người run run.

"Không sao ạ."

Tiêu Mạc Ngôn đứng im nãy giờ rốt cục cũng hồi phục tinh thần, đỏ mặt nghiến răng nghiến lợi nhìn Hạ Linh Doanh, không nói gì mà nắm tay nàng kéo ra khỏi chợ.

"HẠ - LINH - DOANH!"

Hít không khí từng ngụm, một hồi lâu Tiêu Mạc Ngôn tức giận kéo Hạ Linh Doanh ra xe, đẩy nàng lên thân xe, khóa Hạ Linh Doanh lại trong lòng cô, từ trên cao nhìn xuống nàng.

Hạ Linh Doanh đỏ mặt, rụt rụt cổ, mềm nhũn nói:

"Tiêu..."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương