Ở bên kia Hạ Linh Doanh cùng với người 'bên nhà vợ' thương lượng nhiệt tình, vừa thức ăn vừa trái cây hầu hạ tươi tốt, bên này Tiêu tổng lại lạnh lẽo buồn tẻ không ít.

Ngồi trên xe, Tiêu Mạc Ngôn nhìn người qua kẻ lại ngoài cửa sổ, trong đầu chợt nghĩ đến bà Từ, lại nghĩ đến Hạ Linh Doanh, đầu như chén cháo bát bảo đun sôi, không thể dừng được. Nửa ngày, cô thở dài, "A Sâm."

"Vâng, tiểu thư."

A Sâm cung kính đáp, hiện tại người lớn ở Tiêu gia chỉ còn mình anh ta, mỗi lần về biệt thự Tiêu gia, nhìn căn phòng trống trải, trong lòng A Sâm cũng thấy khó chịu, tuy không thể chấp nhận được thái độ của tiểu thư đối với phu nhân, nhưng suy cho cùng anh ta vẫn đau lòng Tiêu Mạc Ngôn, nếu nói bà Từ như mẹ hiền, thì A Sâm ở bên cạnh Tiêu Mạc Ngôn nhiều năm nay có thể được coi như anh trai.

"Bây giờ, có phải tôi sai rồi không?"

Giọng Tiêu Mạc Ngôn thanh rất nhẹ, có chút giống như sống sót sau tai nạn thê lương, A Sâm nhếch môi không nói gì. Anh ta là người do một tay Tiêu gia đề bạt, cả đời đều cống hiến cho Tiêu gia, tính tình hoặc nhiều hoặc ít cũng bị Tiêu Mạc Ngôn ảnh hưởng, chỉ cần anh ta không muốn trả lời, cơ bản là không ai ép được.

Một lát sau, xuyên qua kính chiếu hậu, A Sâm nhìn thấy vẻ mặt bi thương của Tiêu Mạc Ngôn, có chút không đành lòng, "Tiểu thư, tôi biết bà Từ qua đời là cú sốc lớn với cô, chẳng lẽ phu nhân không phải cũng vậy sao? Tuy phu nhân không phải do bà Từ nuôi lớn, nhưng sống chung nhiều năm đều sẽ có cảm tình, cô làm vậy, có phần quá không hợp tình người."

Tiêu Mạc Ngôn nhắm mắt lại, mày nhíu chặt. Đúng vậy, cô sai rồi, quá sai rồi.

Một đường im lặng, lái xe đến Thánh Hoàng, Tiêu Mạc Ngôn bước đi có chút không ổn định đi vào phòng Tổng giám đốc, mà trong phòng, Niên Mộ Ngôn đã đợi từ sớm đang uống trà, nhìn bộ dạng chán nản của cô, lắc đầu. "Tự làm tự chịu, tục ngữ nói rát đúng, Tiêu tổng, cô thật sự là... nói thế nào đây."

"Ngậm cái mỏ quạ đen của cô lại."

Đã từng lĩnh hội cái mỏ quạ đen của Niên Mộ Ngôn rồi nên Tiêu Mạc Ngôn cũng chẳng muốn hao hơi với nàng, nhưng Niên Mộ Ngôn vẫn cứ nói không ngừng, "Tôi nói cái gì ta, vui quá hóa buồn à? Đừng trách tôi không nhắc nhở cô nha, Tiêu tổng, người vợ tốt như vậy lại thả chạy bên ngoài, cô không sợ mấy tên sài lang hổ báo đang nhìn chằm chằm vợ cô sẽ nhào tới à? Ha ha, vậy cũng tốt, đến lúc đó cô lại cô đơn rồi, thích giày vò kiểu nào thì cũng chả sao cả."

Tiêu Mạc Ngôn nhìn chằm chằm Niên Mộ Ngôn, bộ dạng nghiến răng nghiến lợi như con báo phẫn nộ. Niên Mộ Ngôn thoáng phát rụt cổ, nói lầm bầm, "Trừng mắt to vậy làm gì? Có vài người cứ không thích nghe những lời nói thật."


Hai người đang nói, Nhan Tư Tư bưng cà phê vào, nàng thấy Niên Mộ Ngôn, mỉm cười: "Giám đốc Niên."

"Chào cô chào cô." Niên Mộ Ngôn ngẩn người nhìn Nhan Tư Tư, mới vài năm không gặp, cô nương này thật sự càng ngày càng đẹp. Tiêu Mạc Ngôn ngồi ghế nhìn bộ dạng đắm đuối của Niên Mộ Ngôn nhìn Nhan Tư Tư, trong lòng mất mát, dường như tất cả mọi người đều đi tìm hạnh phúc của mình, chỉ có cô, từng bước từng bước trở về điểm khởi đầu.

******

Mà hiển nhiên, lời nói của Niên Mộ Ngôn có tác dụng liền, tính Tiêu tổng không phải kẻ ngồi chờ chết, trời vừa tối, cô liền xách theo túi lớn túi nhỏ đồ ăn gõ cửa nhà Đằng Diêm.

Từ mắt mèo nhìn thấy Tiêu Mạc Ngôn Đằng Diêm có chút kinh ngạc, nàng nghĩ Tiêu Mạc Ngôn sẽ đuổi theo tới đây, nhưng lại không nghĩ nhanh như vậy đã tới, nàng quay đầu nhìn Hạ Linh Doanh đang nhắm mắt nghỉ ngơi trên ghế salon, nghĩ một chút, mở cửa.

"Hây dà, Giám chế Đằng, chào buổi tối."

"..."

Đằng Diêm im lặng nhìn Tiêu Mạc Ngôn tự nhiên nhanh chóng đi vào nhà, không biết trước đây là ai giận dữ với nàng đâu rồi đâu rồi, cái này đúng là dùng người phía trước không dùng người phía sau, Tiêu tổng thật sự là một gian thương hai mặt. Tiêu Mạc Ngôn ngoài miệng tuy nói chuyện với Đằng Diêm, nhưng lại ánh mắt lại như cái móc câu đuổi tới trên người Hạ Linh Doanh, lông mi Hạ Linh Doanh thoáng run một phát, vẫn không mở mắt.

"Tiêu tổng!"

Bận rộn cả buổi A Đan mặc tạp dề hoa hòe đi ra, Tiêu Mạc Ngôn nhìn thoáng qua nàng một phát, cái tạp dề này chắc là của Đằng Diêm rồi, mặc trên người A Đan nhìn không giống ai, như mặc yếm vậy đó, Tiêu Mạc Ngôn cười cười, đưa cái túi lớn trong tay tới, "Nè, vừa hay, nữ đầu bếp, đem mấy thứ này vô làm đi."

"Cái gì đây?" A Đan đảo cái túi, "giò heo, chân gà tương, cánh gà..." A Đan nuốt nước miếng cái ực, ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Mạc Ngôn, đáy lòng thầm hỏi, Tiêu tổng, có thật là chị đến để nhận lỗi không?"

"Đem đi đi, làm một chút, ăn gì bổ nấy."


Ý tưởng của Tiêu Mạc Ngôn, người ít khi xuống bếp rất đơn giản, Đằng Diêm ho một tiếng, nhìn về phía Hạ Linh Doanh, Hạ Linh Doanh đưa tay vuốt cái trán.

"Nhìn cái gì?"

Tiêu Mạc Ngôn đi đến bên cạnh Hạ Linh Doanh đặt mông ngồi xuống, cười tủm tỉm thân thiện, Hạ Linh Doanh mặt không biểu tình nhìn cô một cái, đứng dậy, ngồi xuống chiếc ghế salon đối diện.

...

Tiêu Mạc Ngôn bị tạt nước lạnh, cô cười ngượng ngùng, ngã người về phía sau, dựa vào ghế salon để giảm bớt nghẹn khuất trong lòng.

Đằng Diêm muốn cười lại không dám cười, mỗi lần nàng nhìn thấy Hạ Linh Doanh và Tiêu Mạc Ngôn đều là bộ dạng ân ái, mà khi đó Tiêu Mạc Ngôn đắc chí vô cùng, hiếm khi mới được nhìn thấy bộ dạng như thế của cô, tâm tình vẫn rất tốt.

"Đằng Diêm!"

A Đan lớn giọng gọi Đằng Diêm ở trong bếp, Đằng Diêm nhíu mày, bực mình đi vào, nàng dựa vào khung cửa, nhìn A Đan: "Chuyện gì?"

A Đan rất nghiêm túc xử lý mấy nguyên liệu Tiêu Mạc Ngôn đem đến, "Cô đừng ức hiếp Tiêu tổng của chúng tôi."

"Tôi ức hiếp cô ấy?" Đằng Diêm nhíu mày, nàng làm sao dám ức hiếp Tiêu Mạc Ngôn.

Đem móng heo ngâm trong nước, A Đan xoa xoa tay, nhìn Đằng Diêm: "Đúng đó, tôi biết cô giận Tiêu tổng chúng tôi, nhưng dù sao người ta cũng là vợ chồng son, đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, chúng ta cũng không nên xen vào."


"Đầu giường cãi nhau cuối giường hòa?" Đằng Diêm bị tức đến muốn cười, nàng nhìn A Đan nghĩ nghĩ, trêu chọc: "A Đan, không ngờ cô còn rất có kinh nghiệm nha."

A Đan hoàn toàn không biết Đằng Diêm đang cười nhạo nàng, chất phác cười cười: "Cũng tạm, đi theo Tiêu tổng lâu vậy cũng học được chút đỉnh, này, cô không sao chứ? Không có gì làm thì cô đem gà hâm nóng lại một chút đi."

"Cô nói cái gì?" Mặt Đằng Diêm kéo ra như nước, hâm gà? Tên phản nghịch A Đan dám kêu nàng đi hâm gà! A Đan vừa thấy nàng vậy thì lắc đầu, cảm thán: "Quả nhiên, nhà tư bản đều là kẻ áo đến thò tay cơm đến há miệng, chưa bao giờ hiểu được cực khổ của dân lao động."

"..." Đằng Diêm hít sâu một hơi, cố nén lửa giận, nàng cảm thấy thừa cô hội này phải 'tặng' A Đan trở về bên cạnh Tiêu Mạc Ngôn mới được, cứ tiếp tục như vậy, chắc nàng sẽ bị tức đến chết.

******

Trong phòng khách, cho tới giờ Tiêu Mạc Ngôn chưa từng cảm thấy khó chịu như vậy.

Trước kia ở cùng Hạ Linh Doanh, đều mãn nguyện như tăm gió xuân, Hạ Linh Doanh vô cùng dịu dàng với cô, nhưng hôm nay, đối mặt với một tảng băng lớn, cô thật không biết nói gì.

"Vợ..."

Hạ Linh Doanh lạnh lùng nhìn cô, nhàn nhạt nói: "Tiêu tổng, tự trọng."

"..."

Tiêu Mạc Ngôn ngậm miệng, cô đã nhìn ra, lần này vợ quyết tâm không để ý cô. Nhưng dù sao cô cũng đã chuẩn bị tâm lý, nghĩ một chút, Tiêu Mạc Ngôn đổi về khuôn mặt tươi cười, mỉm cười nhìn Hạ Linh Doanh, "Hạ tiểu thư, ngày mai có rảnh không? Tôi muốn hẹn em ra ngoài giải khuây."

Thân thể Hạ Linh Doanh cứng đờ, nàng dừng thoáng một phát, nghiêng đầu sang chỗ khác, như không quen biết Tiêu Mạc Ngôn, sắc mặt không chút thay đổi, nói: "Không rảnh." Khá lắm, Tiêu Mạc Ngôn, đã nhiều năm như vậy rồi, trình độ quyến rũ mấy cô gái nhỏ của chị vẫn cao tay như vậy. Hừ hừ, nhìn bộ dạng ngựa quen đường cũ này, nhất định là chiêu này dùng không ít lần.

Tiêu Mạc Ngôn bĩu môi, tủi thân vô cùng, chẳng phải mấy năm nay không có đi quyến rũ ai sao, nhìn thái độ của Hạ Linh Doanh cô có thể thấy được công lực của mình bị giảm rồi, trở về phải nghiên cứu kỹ lại mới được.


"Ăn cơm đi!"

Trong phòng bếp, A Đan hưng phấn kêu, Đằng Diêm đen mặt dọn bàn ăn, nhìn A Đan hò hét gọi Tiêu Mạc Ngôn, "Tiêu tổng, ăn cơm đi." A Đan rất vui vẻ, trong mắt nàng, làm sai có thể cải thiện, Tiêu tổng của nàng không chỉ rửa sạch hổ thẹn, những chuyện cũ trước kia chúng ta cũng có thể bỏ qua, biết sai chịu sửa là một phẩm chất tốt.

A Đan ấm áp ít nhiều cũng làm cho Tiêu Mạc Ngôn có thể bước xuống đài, mọi người tụ cùng một chỗ, Hạ Linh Doanh vẫn ngồi bên cạnh Đằng Diêm ăn cơm mà trong lòng buồn bực, từ đầu đến cuối không nói một lời.

Tiêu Mạc Ngôn nhìn một bàn đồ ăn ngon, nhìn Hạ Linh Doanh một chút, tuy nàng không lên tiếng nhưng sắc mặt đã đỡ hơn mấy ngày trước nhiều rồi, dạ dày bị ngược đãi mấy bữa nay rốt cuộc đã thèm ăn. Cô cười tủm tỉm nhìn A Đan, "Khá lắm, A Đan, thật sự là con gái thời đại mới, một bàn món ngon, sau này ai cưới cô quả thật hưởng phúc, cô thấy đúng vậy không, giám chế Đằng?"

Đằng Diêm đang nhai cơm xém chút cắn lưỡi, nàng nhìn chằm chằm Tiêu Mạc Ngôn, hối hận đã dụ dỗ nữ ma đầu này đến.

Tiêu Mạc Ngôn uống miếng nước, nhìn quanh bàn, cười vui vẻ gấp miếng gà xào cay, nhưng đũa vừa thò tới dĩa đã bị đũa của Hạ Linh Doanh vượt lên trước, gạt qua một bên.

Tiêu Mạc Ngôn sửng sốt, kinh ngạc nhìn Hạ Linh Doanh, Hạ Linh Doanh cúi đầu như không biết gì cả, tiếp tục ăn cơm.

Tiêu Mạc Ngôn liếm liếm môi, nghĩ nghĩ một chút, lại đi gắp miếng ruột đỏ xào lăn, đũa duỗi ra có hơi do dự, nhưng vừa đến dĩa thức ăn, lại bị Hạ Linh Doanh nhanh hơn một bước, giành gắp miếng ruột đỏ cô định gắp, đặt trong chén, nàng cũng không ăn mà cứ để vậy đó.

Tiêu Mạc Ngôn vô cùng buồn bực, A Đan tròn xoe mắt nhìn hai người một cách khó hiểu, Đằng Diêm đã nhìn ra lối thoát, đổi vị trí mấy dĩa đồ ăn trước mặt Tiêu Mạc Ngôn, thay vào đó mấy dĩa rau xanh xào măng, "Tiêu tổng, tôi thấy gần đây dạ dày cô không tốt, ăn cái này đi, ăn thanh đạm một chút đi, nếu không lúc đó lại phải uống mấy hũ thuốc nữa, có người đau lòng."

Điều này, Tiêu Mạc Ngôn cũng hiểu dụng ý của Hạ Linh Doanh, cô nhìn Hạ Linh Doanh, mà Hạ Linh Doanh chỉ làm như không biết.

Trong lòng buồn bực, ăn toàn rau xanh làm Tiêu Mạc Ngôn cảm thấy trước ngực như có một tảng đá lớn đè lên, tới con mắt cũng đau luôn. Cô hối hận muốn chết rồi, người phụ nữ tốt như vậy, vợ lúc nào cũng nghĩ cho cô, mà cô lại vô sỉ tới mức nói không cần thì không cần. Cho nên, tự cô cũng cảm thấy đáng đời mình!

A Đan nhìn hốc mắt Tiêu Mạc Ngôn hơi đỏ lên, có chút đau lòng, len lén gắp một miếng gà định bỏ vào chén Tiêu Mạc Ngôn, bất ngờ, bị Đằng Diêm lườm một phát.

!!!

Làm gì vậy?! A Đan thoáng cái ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Đằng Diêm, làm gì? Làm gì vậy? Tiêu tổng ăn trộm con cô hay cướp trâu nhà cô, coi như phạm lỗi lớn tới đâu đi nữa, không lẽ một miếng thịt cũng không cho ăn!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương