Quy Tắc Ngầm tiềm Quy Tắc
-
C117: Trốn tránh
Nước mắt như thủy triều cuốn tới kéo theo bao hồi ức.
Hạ Linh Doanh còn nhớ lúc còn trẻ dây dưa cùng Tiêu Mạc Ngôn làm tổn thương lẫn nhau, vĩnh viễn đều ngay lúc nàng bất lực nhất bà Từ vươn tay về phía nàng, không chỉ ấm áp với Tiêu Mạc Ngôn, bà Từ còn giúp đỡ và ủng hộ nàng rất nhiều, nhưng hôm nay... không ngờ rằng cây đại thụ chống đỡ trên dưới Tiêu gia bỗng dưng sụp đổ, không chỉ khiến Tiêu Mạc Ngôn trở tay không kịp và mất đi chỗ dựa, còn có Hạ Linh Doanh cũng như cô vậy.
Ẩn sau nổi bi thương sâu đậm bên ngoài là cảm giác cô đơn trơ trọi, Hạ Linh Doanh cắn môi lau nước mắt trên mặt.
Tiêu Mạc Ngôn, chị lại muốn trốn tránh sao? Muốn một mình chống chịu không quan tâm em sao?
Không giống với trước đây Tiêu Mạc Ngôn bỏ đi hoặc là chiến tranh lạnh, lúc này đây, bao lấy Hạ Linh Doanh chính là tràn đầy sợ hãi và thất vọng, nàng hiểu Tiêu Mạc Ngôn hơn chính cô, giây phút cuối của bà Từ, chẳng những Tiêu Mạc Ngôn không báo với nàng mà còn phong tỏa tin tức. Hôm nay lại âm thầm biến mất, nhất định Tiêu Mạc Ngôn đã đem nỗi đau mất đi bà Từ chuyển toàn bộ lên tình yêu của cả hai. Thực chất ẩn trong lòng cô là lối nghĩ cực đoan, thường ngày mỉm cười không để trong lòng chuyện gì, nhưng trên thực tế cô trọng tình hơn bất kỳ ai. Nhất là đối với bà Từ, tình cảm này đã thăng hoa đến mức quyến luyến tình thân, nhất định cô cho rằng chỉ vì tình cảm của hai người mà không quan tâm đến bà Từ mới dẫn đến bà Từ sinh bệnh rồi mất, càng hiểu Tiêu Mạc Ngôn, Hạ Linh Doanh lại càng thấp thỏm lo âu.
"A Đan, A Đan..."
Hạ Linh Doanh hô hoán, A Đan khuôn mặt ràn rụa nước mắt, bi thương nhìn Hạ Linh Doanh, "Phu nhân."
"Đi tìm chị ấy."
Đã mất đi người quan trọng nhất, Hạ Linh Doanh không muốn ngay lúc này lại mất đi Tiêu Mạc Ngôn. Nếu quả thật lại để cho Tiêu Mạc Ngôn cứ đau khổ tự trách, có lẽ nàng sẽ thật sự mất đi cô...
******
Tiêu Mạc Ngôn đến nơi bà Từ sinh ra, một ngôi làng nhỏ vắng vẻ ở vùng núi.
Từ lúc còn sống bà Từ không chỉ một lần nói với Tiêu Mạc Ngôn rằng mình nhớ quê nhà thế nào thế nào, Tiêu Mạc Ngôn cũng không chỉ một lần hứa khi nào rảnh sẽ cùng bà về quê, nhưng dường như cô không có thời gian rảnh, giờ đây, Tiêu Mạc Ngôn buông hết tất cả, có thời gian rồi, nhưng cô lại không còn cách nào dắt tay bà Từ nữa. Cô đã sớm hình thành thói quen ỷ lại bà Từ, để bà Từ cưng chiều cô, nhưng đối với tình cảm của bà Từ, cô chưa từng báo đáp được gì cả.
Đúng là thời tiết bốn mùa luân chuyển, vừa xuống xe Tiêu Mạc Ngôn đã cảm thấy hơi lạnh, cô khoác chiếc áo khoác màu cà phê bên ngoài, kéo vào ôm lấy cơ thể mình, ngửi được mùi vị quen thuộc đó, đột nhiên, hốc mắt cô lại đỏ lên.
Vì chuyện giặt quần áo, Tiêu Mạc Ngôn đã nhiều lần nói bà Từ.
Cô đau lòng bà Từ lớn tuổi, thường xuyên trong nom việc nhà, quần áo để người hầu giặt thì bà Từ lại không vui, nói bên ngoài giặt không sạch, đơn giản chỉ muốn giặt tay cho Tiêu Mạc Ngôn, mỗi khi đó, Tiêu Mạc Ngôn vừa chịu thua vừa đau đầu, cô không hiểu, vì sao bà Từ luôn xem cô như dứa trẻ chưa lớn, tất cả của mình do một tay bà Từ sắp xếp, bà Từ luôn cười ha ha nói: "không yên tâm."
Hít mũi một cái, Tiêu Mạc Ngôn bọc lấy áo khoác, kéo hành lý đi dạo không mục đích. Vì là thị trấn nhỏ, người trên đường cũng ít, người qua đường ăn mặc mộc mạc đơn giản, thỉnh thoảng có vài người bị vẻ đẹp và khuôn mặt đầy nước mắt của Tiêu Mạc Ngôn hấp dẫn, mà Tiêu Mạc Ngôn vẫn như cái xác không hồn, không còn nhuệ khí như trước, không chút nào tức giận nhìn xung quanh.
"Lão bà bà, con đưa bà về nhà đây."
Sờ lên tấm ảnh chụp ôm trên ngực, Tiêu Mạc Ngôn thì thào nói nhỏ, cô muốn cười, nhưng nụ cười còn khó coi hơn khóc. Tóc tán loạn, đôi má khô héo, mắt không ánh sáng, một Tiêu Mạc Ngôn chuyên nghiệp chưa bao giờ chật vật đến như vậy.
Gió rét từng đợt kéo tới lạnh thấu xương, cuốn lá rụng rơi đầy đất, Tiêu Mạc Ngôn nhìn trấn nhỏ đìu hiu, nghĩ đến bà Từ từng ở đây, tâm tình càng nặng nề.
Cứ đi không có mục tiêu, cho đến khi ngực bị gió lạnh thổi đau như cắt, cho đến khi màn đêm buông xuống đôi chân chết lặng, Tiêu Mạc Ngôn mới tìm đến một nhà trọ nhỏ để dừng chân.
Nhà trọ tuy không lớn, nhưng so với ở đây thì nó được xem như cao cấp nhất rồi, phòng có cảnh biển, mở cánh cửa sổ ra là có thể trông thấy biển rộng mênh mông, lấy phòng, Tiêu Mạc Ngôn ngồi ngơ ngác sững sờ trên giường.
Nếu như...
Nếu như cô không đi tìm Hạ Linh Doanh, nếu như cô để tâm đến bà Từ nhiều một chút, tất cả có thể tránh được không?
Không phải cô không phát hiện bà Từ khác thường, chỉ bởi vì cái tình yêu ích kỷ kia mà cô đã lần nữa lựa chọn xem nhẹ, cho rằng bà Từ sẽ luôn ở bên cô, còn nhiều thời gian mà, nhưng hôm nay, hay cho câu còn nhiều thời gian...
Tiêu Mạc Ngôn đang thất thần thần, phục vụ nhấn chuông ngoài cửa, cô dịu lại cảm xúc, giọng có hơi trầm thấp, "Vào đi."
Một cô gái nhỏ bưng chén dĩa đến, trên dó bày đồ ăn, tuy không phong phú, nhưng xem như ngon miệng, cà phê tỏa hương thơm ngát.
"À..."
Cô gái nhỏ bị vẻ cô đơn trên mặt Tiêu Mạc Ngôn khiến nàng lúng túng, nàng đặt đồ ăn lên bàn, có hơi mất tự nhiên nhìn Tiêu Mạc Ngôn, "Đây là bữa tối."
"Tôi không có gọi."
Tiêu Mạc Ngôn mặt không biểu tình nhìn cô gái, bây giờ cô không muốn ăn cũng không muốn uống, thầm muốn yên tĩnh một mình. Cô gái nhỏ ngại ngùng gãi gãi đầu, nói: "Mẹ nói đến giờ chị vẫn không xuống, sắc mặt cũng không tốt, nhìn cách ăn mặc hẳn không phải người địa phương... À, nên để em mang đồ ăn lên đây. Chị ăn đi, em xuống trước."
Thị trấn nhỏ nuôi dưỡng bà Từ, dường như bà Từ trên trời hiển linh, vừa đặt chân đến đây Tiêu Mạc Ngôn đã cảm giác được nó từ bi.
Kinh ngạc chằm chằm đồ ăn trước mặt, Tiêu Mạc Ngôn phát hiện nó trộn lẫn sở trường đồ ngọt thường ngày của bà Từ bên trong. Tiêu Mạc Ngôn không thích ăn đồ ngọt, một là để giữ dáng, hai là đường đường một Tổng giám đốc mà thường đi ăn mấy món ăn vặt của mấy cô gái thì thật không tốt. Nhưng bà Từ mặc kệ cô, trong suy nghĩ của bà Từ, đồ ngọt có thể giảm bớt áp lực còn có thể khiến tâm trạng vui vẻ, thường ngày Tiêu Mạc Ngôn bận rộn công việc áp lực lớn, sao lại không ăn? Cho nên mỗi lần Hạ Linh Doanh về nhà đều có thể nhìn thấy cảnh bàTừ cứng đầu nhét đồ ngọt vào miệng Tiêu Mạc Ngôn hết sức buồn cười.
Cơ hồ là theo bản năng, Tiêu Mạc Ngôn cầm lên một miếng, đặt ở bên miệng nhấm nuốt, mùi vị quen thuộc từ trong miệng lan tràn ra, mãnh liệt kích thích dạ dày mấy ngày nay không ăn uống, vị ngọt mang theo hương thơm, còn có giọt nước mắt đắng chát.
Tiêu Mạc Ngôn cảm thấy, nước mắt cả đời cô cũng chảy hết rồi.
Ban đêm, Tiêu Mạc Ngôn vẫn trốn một mình trong phòng, nhìn chằm chằm điện thoại đã tắt máy mấy ngày nay, nhấn nút mở máy.
Tin nhắn cùng tin báo cuộc gọi nhỡ vang lên liên hồi, phần lớn là của Hạ Linh Doanh, còn có của A Đan và A Sân, Tiêu Mạc Ngôn đặt di động sang một bên, yên lặng để nó vang lên, sau đó, cô cầm điện thoại, tìm tên bà Từ, một loạt tin nhắn. Tin nhắn lúc trước không có ở đây vì cô đã đổi điện thoại, chỉ có một năm gần đây, những tin nhắn bình thường hỏi thăm ân cần, nay nhìn đến lại khiến lòng người chua xót.
Tiêu Mạc Ngôn đang xem, điện thoại đột ngột vang lên, cô thấy hai chữ 'phu nhân', nhíu mày.
Gần như không thèm nghĩ, Tiêu Mạc Ngôn nhấn nút từ chối, nhưng người bên kia điện thoại cứ như chưa từ bỏ ý định, lại gọi đến nữa, Tiêu Mạc Ngôn thở dài, cô nghe máy.
"Tiêu..."
Giọng Hạ Linh Doanh run rẩy, trái tim đau đớn của Tiêu Mạc Ngôn thoáng nhảy một phát.
Không được Tiêu Mạc Ngôn đáp lại, giọng Hạ Linh Doanh gấp gáp: "Em biết bây giờ chị khó có thể chấp nhận được, trong lòng em cũng không chịu nỗi, nhưng chị đừng trốn một mình như vậy có được không, chúng ta đã từng nói, dù cho xảy ra chuyện gì cũng phải cùng nhau đối mặt, Tiêu... chị không nên trốn tránh em, em biết chị cần có thời gian một mình tỉnh táo lại, nhưng chị cũng phải nói em biết chỗ chị ở, bà Từ..."
Hai chữ "bà Từ" như liều thuốc mạnh đâm vào tim Tiêu Mạc Ngôn, không hề do dự, cô nhẫn tâm ngắt máy sau đó trực tiếp tắt máy.
Hạ Linh Doanh cầm di động, nghe tiếng ngắt máy bên kia, đôi mắt trống rỗng.
"Phu nhân, Tiêu tổng —— "
Hạ Linh Doanh im lặng, nàng hiểu Tiêu Mạc Ngôn, cũng hiểu rõ sức nặng của bà Từ trong lòng cô, biết rõ dù bây giờ nàng nói gì cũng không thể gọi cô trở về được. Im lặng một lát, nàng ngẩng đầu, nói nhẹ: "A Sâm, anh đi tìm người bên Bộ Công An, giúp tôi định vị điện thoại của Tiêu, bây giờ chị ấy đang tắt điện thoại, nhưng có lúc mở máy, còn không được thì, vận dụng quan hệ của Thánh Hoàng, tìm một kỹ thuật viên. Nhớ kỹ, tra được địa chỉ trước tiên phải báo tôi biết, không được đột ngột đi tìm chị ấy. A Đan, cô sắp xếp chuyện trong nhà một chút, không có bà Từ, cái nhà này đã suy sụp một nửa rồi, phải tìm một vài người đắc lực."
"Vâng."
A Sâm và A Đan cùng đáp lời, A Sâm nhìn Hạ Linh Doanh thật sâu rồi đi, mà A Đan thì mặt đầy ưu thương nhìn sắc mặt tái nhợt của Hạ Linh Doanh. Tại sao vậy chứ? Tại sao Tiêu tổng phải bỏ đi? Ngay lúc này âm thầm bỏ đi, đúng là tình yêu không chắc chắn sao? Ngay cả lần cuối cùng gặp bà Từ mà phu nhân cũng không thấy được, trong lòng chị ấy đau xót e là không ít, mà hiện nay, chị ấy phải kiên cường đối diện với cục diện rối rắm này, dựa theo sự cưng chiều phu nhân của Tiêu tổng, làm sao cũng không nở bỏ mà giờ phút này lại vạch một vết thương trong lòng phu nhân như vậy?
"Phu nhân, bộ phim kia."
Hạ Linh Doanh lắc đầu, giọng nói mang theo sầu khổ, "Giao hết tất cả cho Đằng Diêm rồi, tôi không còn là đạo diễn của bộ phim đó nữa."
"Thế nhưng là chị đã kiên trì lâu như vậy..." A Đan có chút không đành lòng, vì bộ phim này mà Hạ Linh Doanh chịu bao nhiêu cực khổ nàng thấy rõ, ngay lúc mấu chốt lại từ bỏ thì tiếc biết bao.
Hạ Linh Doanh buồn bã cười cười, lắc đầu, nhìn A Đan: "A Đan, cô không hiểu Tiêu. Tính tình của chị ấy... ngay lúc này, tôi không thể rời xa chị ấy, so với chị ấy, một bộ phim với tôi mà nói thì có đáng là gì?"
A Đan nhẹ gật đầu, đọc được sự dứt khoát trong mắt Hạ Linh Doanh, không khuyên nữa giải, nàng quay người đi ra ngoài sắp xếp.
Hạ Linh Doanh nhìn chằm chằm vào ảnh chụp một nhà ba người trên di động mà ngơ ngác ngây người.
Bức ảnh đó chụp vào lần nàng rời Bắc Kinh vừa rồi, vốn Tiêu Mạc Ngôn ôm nàng chụp, nhưng bà Từ kiên quyết chen vào, mặc kệ Tiêu Mạc Ngôn và Hạ Linh Doanh, hai tay ôm lấy cổ hai người vui vẻ cười trước màn hình. Lúc đó Tiêu Mạc Ngôn còn càm ràm nói bà đoạt ống kính, bà Từ lại không đáp trả như thường ngày, mà chỉ nhàn nhạt nói: "Coi như giữ lại kỷ niệm đi." Lúc ấy nàng cùng Tiêu Mạc Ngôn đều không nghĩ nhiều, bây giờ mới hiểu được hàm nghĩa trong lời nói của bà Từ. Có lẽ, thật sự tình yêu của hai người ích kỷ đến mức không để ý đến tình thân ấm áp bên cạnh hai người thời gian dài.
Giờ đây, ông trời trừng phạt nàng, nàng nhất định phải cứng cỏi, Tiêu Mạc Ngôn đã mất đi bà Từ, Hạ Linh Doanh tuyệt đối không thể bỏ mặc cô ngay giờ phút này, để một mình cô hối hận trốn ở đó. Hạ Linh Doanh vì sự cố chấp lúc trước mà hối hận cũng không kịp. Thế sự trêu người, nàng vẫn muốn đuổi theo bước chân Tiêu Mạc Ngôn, còn lần này, rất có thể nàng vì kiên trì của chính mình mà đẩy Tiêu Mạc Ngôn càng đi càng xa.
Hạ Linh Doanh còn nhớ lúc còn trẻ dây dưa cùng Tiêu Mạc Ngôn làm tổn thương lẫn nhau, vĩnh viễn đều ngay lúc nàng bất lực nhất bà Từ vươn tay về phía nàng, không chỉ ấm áp với Tiêu Mạc Ngôn, bà Từ còn giúp đỡ và ủng hộ nàng rất nhiều, nhưng hôm nay... không ngờ rằng cây đại thụ chống đỡ trên dưới Tiêu gia bỗng dưng sụp đổ, không chỉ khiến Tiêu Mạc Ngôn trở tay không kịp và mất đi chỗ dựa, còn có Hạ Linh Doanh cũng như cô vậy.
Ẩn sau nổi bi thương sâu đậm bên ngoài là cảm giác cô đơn trơ trọi, Hạ Linh Doanh cắn môi lau nước mắt trên mặt.
Tiêu Mạc Ngôn, chị lại muốn trốn tránh sao? Muốn một mình chống chịu không quan tâm em sao?
Không giống với trước đây Tiêu Mạc Ngôn bỏ đi hoặc là chiến tranh lạnh, lúc này đây, bao lấy Hạ Linh Doanh chính là tràn đầy sợ hãi và thất vọng, nàng hiểu Tiêu Mạc Ngôn hơn chính cô, giây phút cuối của bà Từ, chẳng những Tiêu Mạc Ngôn không báo với nàng mà còn phong tỏa tin tức. Hôm nay lại âm thầm biến mất, nhất định Tiêu Mạc Ngôn đã đem nỗi đau mất đi bà Từ chuyển toàn bộ lên tình yêu của cả hai. Thực chất ẩn trong lòng cô là lối nghĩ cực đoan, thường ngày mỉm cười không để trong lòng chuyện gì, nhưng trên thực tế cô trọng tình hơn bất kỳ ai. Nhất là đối với bà Từ, tình cảm này đã thăng hoa đến mức quyến luyến tình thân, nhất định cô cho rằng chỉ vì tình cảm của hai người mà không quan tâm đến bà Từ mới dẫn đến bà Từ sinh bệnh rồi mất, càng hiểu Tiêu Mạc Ngôn, Hạ Linh Doanh lại càng thấp thỏm lo âu.
"A Đan, A Đan..."
Hạ Linh Doanh hô hoán, A Đan khuôn mặt ràn rụa nước mắt, bi thương nhìn Hạ Linh Doanh, "Phu nhân."
"Đi tìm chị ấy."
Đã mất đi người quan trọng nhất, Hạ Linh Doanh không muốn ngay lúc này lại mất đi Tiêu Mạc Ngôn. Nếu quả thật lại để cho Tiêu Mạc Ngôn cứ đau khổ tự trách, có lẽ nàng sẽ thật sự mất đi cô...
******
Tiêu Mạc Ngôn đến nơi bà Từ sinh ra, một ngôi làng nhỏ vắng vẻ ở vùng núi.
Từ lúc còn sống bà Từ không chỉ một lần nói với Tiêu Mạc Ngôn rằng mình nhớ quê nhà thế nào thế nào, Tiêu Mạc Ngôn cũng không chỉ một lần hứa khi nào rảnh sẽ cùng bà về quê, nhưng dường như cô không có thời gian rảnh, giờ đây, Tiêu Mạc Ngôn buông hết tất cả, có thời gian rồi, nhưng cô lại không còn cách nào dắt tay bà Từ nữa. Cô đã sớm hình thành thói quen ỷ lại bà Từ, để bà Từ cưng chiều cô, nhưng đối với tình cảm của bà Từ, cô chưa từng báo đáp được gì cả.
Đúng là thời tiết bốn mùa luân chuyển, vừa xuống xe Tiêu Mạc Ngôn đã cảm thấy hơi lạnh, cô khoác chiếc áo khoác màu cà phê bên ngoài, kéo vào ôm lấy cơ thể mình, ngửi được mùi vị quen thuộc đó, đột nhiên, hốc mắt cô lại đỏ lên.
Vì chuyện giặt quần áo, Tiêu Mạc Ngôn đã nhiều lần nói bà Từ.
Cô đau lòng bà Từ lớn tuổi, thường xuyên trong nom việc nhà, quần áo để người hầu giặt thì bà Từ lại không vui, nói bên ngoài giặt không sạch, đơn giản chỉ muốn giặt tay cho Tiêu Mạc Ngôn, mỗi khi đó, Tiêu Mạc Ngôn vừa chịu thua vừa đau đầu, cô không hiểu, vì sao bà Từ luôn xem cô như dứa trẻ chưa lớn, tất cả của mình do một tay bà Từ sắp xếp, bà Từ luôn cười ha ha nói: "không yên tâm."
Hít mũi một cái, Tiêu Mạc Ngôn bọc lấy áo khoác, kéo hành lý đi dạo không mục đích. Vì là thị trấn nhỏ, người trên đường cũng ít, người qua đường ăn mặc mộc mạc đơn giản, thỉnh thoảng có vài người bị vẻ đẹp và khuôn mặt đầy nước mắt của Tiêu Mạc Ngôn hấp dẫn, mà Tiêu Mạc Ngôn vẫn như cái xác không hồn, không còn nhuệ khí như trước, không chút nào tức giận nhìn xung quanh.
"Lão bà bà, con đưa bà về nhà đây."
Sờ lên tấm ảnh chụp ôm trên ngực, Tiêu Mạc Ngôn thì thào nói nhỏ, cô muốn cười, nhưng nụ cười còn khó coi hơn khóc. Tóc tán loạn, đôi má khô héo, mắt không ánh sáng, một Tiêu Mạc Ngôn chuyên nghiệp chưa bao giờ chật vật đến như vậy.
Gió rét từng đợt kéo tới lạnh thấu xương, cuốn lá rụng rơi đầy đất, Tiêu Mạc Ngôn nhìn trấn nhỏ đìu hiu, nghĩ đến bà Từ từng ở đây, tâm tình càng nặng nề.
Cứ đi không có mục tiêu, cho đến khi ngực bị gió lạnh thổi đau như cắt, cho đến khi màn đêm buông xuống đôi chân chết lặng, Tiêu Mạc Ngôn mới tìm đến một nhà trọ nhỏ để dừng chân.
Nhà trọ tuy không lớn, nhưng so với ở đây thì nó được xem như cao cấp nhất rồi, phòng có cảnh biển, mở cánh cửa sổ ra là có thể trông thấy biển rộng mênh mông, lấy phòng, Tiêu Mạc Ngôn ngồi ngơ ngác sững sờ trên giường.
Nếu như...
Nếu như cô không đi tìm Hạ Linh Doanh, nếu như cô để tâm đến bà Từ nhiều một chút, tất cả có thể tránh được không?
Không phải cô không phát hiện bà Từ khác thường, chỉ bởi vì cái tình yêu ích kỷ kia mà cô đã lần nữa lựa chọn xem nhẹ, cho rằng bà Từ sẽ luôn ở bên cô, còn nhiều thời gian mà, nhưng hôm nay, hay cho câu còn nhiều thời gian...
Tiêu Mạc Ngôn đang thất thần thần, phục vụ nhấn chuông ngoài cửa, cô dịu lại cảm xúc, giọng có hơi trầm thấp, "Vào đi."
Một cô gái nhỏ bưng chén dĩa đến, trên dó bày đồ ăn, tuy không phong phú, nhưng xem như ngon miệng, cà phê tỏa hương thơm ngát.
"À..."
Cô gái nhỏ bị vẻ cô đơn trên mặt Tiêu Mạc Ngôn khiến nàng lúng túng, nàng đặt đồ ăn lên bàn, có hơi mất tự nhiên nhìn Tiêu Mạc Ngôn, "Đây là bữa tối."
"Tôi không có gọi."
Tiêu Mạc Ngôn mặt không biểu tình nhìn cô gái, bây giờ cô không muốn ăn cũng không muốn uống, thầm muốn yên tĩnh một mình. Cô gái nhỏ ngại ngùng gãi gãi đầu, nói: "Mẹ nói đến giờ chị vẫn không xuống, sắc mặt cũng không tốt, nhìn cách ăn mặc hẳn không phải người địa phương... À, nên để em mang đồ ăn lên đây. Chị ăn đi, em xuống trước."
Thị trấn nhỏ nuôi dưỡng bà Từ, dường như bà Từ trên trời hiển linh, vừa đặt chân đến đây Tiêu Mạc Ngôn đã cảm giác được nó từ bi.
Kinh ngạc chằm chằm đồ ăn trước mặt, Tiêu Mạc Ngôn phát hiện nó trộn lẫn sở trường đồ ngọt thường ngày của bà Từ bên trong. Tiêu Mạc Ngôn không thích ăn đồ ngọt, một là để giữ dáng, hai là đường đường một Tổng giám đốc mà thường đi ăn mấy món ăn vặt của mấy cô gái thì thật không tốt. Nhưng bà Từ mặc kệ cô, trong suy nghĩ của bà Từ, đồ ngọt có thể giảm bớt áp lực còn có thể khiến tâm trạng vui vẻ, thường ngày Tiêu Mạc Ngôn bận rộn công việc áp lực lớn, sao lại không ăn? Cho nên mỗi lần Hạ Linh Doanh về nhà đều có thể nhìn thấy cảnh bàTừ cứng đầu nhét đồ ngọt vào miệng Tiêu Mạc Ngôn hết sức buồn cười.
Cơ hồ là theo bản năng, Tiêu Mạc Ngôn cầm lên một miếng, đặt ở bên miệng nhấm nuốt, mùi vị quen thuộc từ trong miệng lan tràn ra, mãnh liệt kích thích dạ dày mấy ngày nay không ăn uống, vị ngọt mang theo hương thơm, còn có giọt nước mắt đắng chát.
Tiêu Mạc Ngôn cảm thấy, nước mắt cả đời cô cũng chảy hết rồi.
Ban đêm, Tiêu Mạc Ngôn vẫn trốn một mình trong phòng, nhìn chằm chằm điện thoại đã tắt máy mấy ngày nay, nhấn nút mở máy.
Tin nhắn cùng tin báo cuộc gọi nhỡ vang lên liên hồi, phần lớn là của Hạ Linh Doanh, còn có của A Đan và A Sân, Tiêu Mạc Ngôn đặt di động sang một bên, yên lặng để nó vang lên, sau đó, cô cầm điện thoại, tìm tên bà Từ, một loạt tin nhắn. Tin nhắn lúc trước không có ở đây vì cô đã đổi điện thoại, chỉ có một năm gần đây, những tin nhắn bình thường hỏi thăm ân cần, nay nhìn đến lại khiến lòng người chua xót.
Tiêu Mạc Ngôn đang xem, điện thoại đột ngột vang lên, cô thấy hai chữ 'phu nhân', nhíu mày.
Gần như không thèm nghĩ, Tiêu Mạc Ngôn nhấn nút từ chối, nhưng người bên kia điện thoại cứ như chưa từ bỏ ý định, lại gọi đến nữa, Tiêu Mạc Ngôn thở dài, cô nghe máy.
"Tiêu..."
Giọng Hạ Linh Doanh run rẩy, trái tim đau đớn của Tiêu Mạc Ngôn thoáng nhảy một phát.
Không được Tiêu Mạc Ngôn đáp lại, giọng Hạ Linh Doanh gấp gáp: "Em biết bây giờ chị khó có thể chấp nhận được, trong lòng em cũng không chịu nỗi, nhưng chị đừng trốn một mình như vậy có được không, chúng ta đã từng nói, dù cho xảy ra chuyện gì cũng phải cùng nhau đối mặt, Tiêu... chị không nên trốn tránh em, em biết chị cần có thời gian một mình tỉnh táo lại, nhưng chị cũng phải nói em biết chỗ chị ở, bà Từ..."
Hai chữ "bà Từ" như liều thuốc mạnh đâm vào tim Tiêu Mạc Ngôn, không hề do dự, cô nhẫn tâm ngắt máy sau đó trực tiếp tắt máy.
Hạ Linh Doanh cầm di động, nghe tiếng ngắt máy bên kia, đôi mắt trống rỗng.
"Phu nhân, Tiêu tổng —— "
Hạ Linh Doanh im lặng, nàng hiểu Tiêu Mạc Ngôn, cũng hiểu rõ sức nặng của bà Từ trong lòng cô, biết rõ dù bây giờ nàng nói gì cũng không thể gọi cô trở về được. Im lặng một lát, nàng ngẩng đầu, nói nhẹ: "A Sâm, anh đi tìm người bên Bộ Công An, giúp tôi định vị điện thoại của Tiêu, bây giờ chị ấy đang tắt điện thoại, nhưng có lúc mở máy, còn không được thì, vận dụng quan hệ của Thánh Hoàng, tìm một kỹ thuật viên. Nhớ kỹ, tra được địa chỉ trước tiên phải báo tôi biết, không được đột ngột đi tìm chị ấy. A Đan, cô sắp xếp chuyện trong nhà một chút, không có bà Từ, cái nhà này đã suy sụp một nửa rồi, phải tìm một vài người đắc lực."
"Vâng."
A Sâm và A Đan cùng đáp lời, A Sâm nhìn Hạ Linh Doanh thật sâu rồi đi, mà A Đan thì mặt đầy ưu thương nhìn sắc mặt tái nhợt của Hạ Linh Doanh. Tại sao vậy chứ? Tại sao Tiêu tổng phải bỏ đi? Ngay lúc này âm thầm bỏ đi, đúng là tình yêu không chắc chắn sao? Ngay cả lần cuối cùng gặp bà Từ mà phu nhân cũng không thấy được, trong lòng chị ấy đau xót e là không ít, mà hiện nay, chị ấy phải kiên cường đối diện với cục diện rối rắm này, dựa theo sự cưng chiều phu nhân của Tiêu tổng, làm sao cũng không nở bỏ mà giờ phút này lại vạch một vết thương trong lòng phu nhân như vậy?
"Phu nhân, bộ phim kia."
Hạ Linh Doanh lắc đầu, giọng nói mang theo sầu khổ, "Giao hết tất cả cho Đằng Diêm rồi, tôi không còn là đạo diễn của bộ phim đó nữa."
"Thế nhưng là chị đã kiên trì lâu như vậy..." A Đan có chút không đành lòng, vì bộ phim này mà Hạ Linh Doanh chịu bao nhiêu cực khổ nàng thấy rõ, ngay lúc mấu chốt lại từ bỏ thì tiếc biết bao.
Hạ Linh Doanh buồn bã cười cười, lắc đầu, nhìn A Đan: "A Đan, cô không hiểu Tiêu. Tính tình của chị ấy... ngay lúc này, tôi không thể rời xa chị ấy, so với chị ấy, một bộ phim với tôi mà nói thì có đáng là gì?"
A Đan nhẹ gật đầu, đọc được sự dứt khoát trong mắt Hạ Linh Doanh, không khuyên nữa giải, nàng quay người đi ra ngoài sắp xếp.
Hạ Linh Doanh nhìn chằm chằm vào ảnh chụp một nhà ba người trên di động mà ngơ ngác ngây người.
Bức ảnh đó chụp vào lần nàng rời Bắc Kinh vừa rồi, vốn Tiêu Mạc Ngôn ôm nàng chụp, nhưng bà Từ kiên quyết chen vào, mặc kệ Tiêu Mạc Ngôn và Hạ Linh Doanh, hai tay ôm lấy cổ hai người vui vẻ cười trước màn hình. Lúc đó Tiêu Mạc Ngôn còn càm ràm nói bà đoạt ống kính, bà Từ lại không đáp trả như thường ngày, mà chỉ nhàn nhạt nói: "Coi như giữ lại kỷ niệm đi." Lúc ấy nàng cùng Tiêu Mạc Ngôn đều không nghĩ nhiều, bây giờ mới hiểu được hàm nghĩa trong lời nói của bà Từ. Có lẽ, thật sự tình yêu của hai người ích kỷ đến mức không để ý đến tình thân ấm áp bên cạnh hai người thời gian dài.
Giờ đây, ông trời trừng phạt nàng, nàng nhất định phải cứng cỏi, Tiêu Mạc Ngôn đã mất đi bà Từ, Hạ Linh Doanh tuyệt đối không thể bỏ mặc cô ngay giờ phút này, để một mình cô hối hận trốn ở đó. Hạ Linh Doanh vì sự cố chấp lúc trước mà hối hận cũng không kịp. Thế sự trêu người, nàng vẫn muốn đuổi theo bước chân Tiêu Mạc Ngôn, còn lần này, rất có thể nàng vì kiên trì của chính mình mà đẩy Tiêu Mạc Ngôn càng đi càng xa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook