Quy Tắc Ngầm tiềm Quy Tắc
-
C11: Lừa dối
Hạ Linh Doanh dùng hết sức lực cầm chặt điện thoại, không dám mở miệng hỏi, chỉ sợ tiếng nói vừa rồi là ảo giác, nàng chỉ lo lắng chờ đợi. Thời gian trầm mặc chầm chậm trôi, giọng nam trầm thấp lại truyền đến,
"Hạ Hạ, cha có lỗi với con!"
"Cha..."
Năm năm rồi, năm năm chưa hề nghe được giọng nói, nàng vô số lần nhớ đến giọng nói của cha, trong lòng vẫn luôn nhớ đến cha, giọng nói tràn đầy mệt mỏi, chua xót nói tiếng xin lỗi nàng.
Dường như có hơi nước phủ lên mắt nàng, trong lòng nổi lên cảm giác đau đớn. Hạ Linh Doanh cắn mạnh môi dưới, đè nén tâm trạng của mình, bước nhanh qua hành lang đi ra ngoài.
Đến ngoài cửa nhà hàng, lui vào một góc không có ai, những giọt lệ trên mặt nàng chậm rãi chảy xuống,
"Cha đang ở đâu vậy? Con nhớ cha... thực sự là rất nhớ cha..."
Năm năm chưa gặp nhau, Hạ Nhiên rất nhớ đứa con gái yêu của mình, máu mủ tình thâm từ trong lòng tràn ra, Hạ Nhiên đau lòng, thở hổn hển cố đè nén nước mắt,
"Hạ Hạ, cha bây giờ không thể nói nơi cha đang ở... nhưng mà con yên tâm, cha rất an toàn..."
Sự trầm mặc lại xen vào cuộc nói chuyện của hai người, Hạ Linh Doanh nhắm mắt lại, cảm nhận sự đau đớn từ tâm can.
"Hạ Hạ..."
Hạ Nhiên phá vỡ sự im lặng, bây giờ thời cuộc không cho phép ông đắm chìm vào tình thân. Ở nước ngoài trốn tránh mấy năm nay, ông chịu hết khổ cực, đã từng nghĩ đến cái chết, nhưng không thể. Ông không thể bỏ lại con gái, Hạ Linh Doanh là lý do để ông tiếp tục sống. Sau đó, ông dựa vào những mánh khoé cao siêu, dựa vào việc đầu cơ buôn bán vũ khí, dần dần gầy dựng nên thế lực của mình, đã từng bị Tiêu Niên triệt hạ hết thuộc hạ cũ, khiến mọi người thề sống thề chết cống hiến sức lực, càng làm cho ông như hổ thêm cánh.
Ông hôm nay muốn về nước, lấy lại Thiên Hoàng vốn thuộc về ông, khiến cho Tiêu Niên phải trả giá! Nghĩ đến đây, Hạ Nhiên không do dự nữa, hỏi:
"Hạ Hạ, cha hỏi con, con có muốn ở bên cạnh Tiêu Mạc Ngôn?"
Thân thể Hạ Linh Doanh cứng đờ.
Không thấy con gái trả lời, lòng của Hạ Nhiên chợt lạnh, sắc mặt tái xanh, nắm chặt điện thoại trong tay, run rẩy nói:
"Tên khốn khiếp Tiêu Niên! Thậm chí ngay cả con cũng không buông tha?!"
"Cha, thật ra thì..."
Ha Linh Doanh cắt ngang lời nói của Hạ Nhiên, đôi mày khẽ nhíu lại, nàng muốn nói cho ông biết, Tiêu Mạc Ngôn đối với nàng cũng không phải là giống ông nghĩ. Ngay lúc Hạ Linh Doanh do dự không biết phải nói thế nào, bên kia điện thoại bỗng truyền đến một tiếng vang thật lớn, ngay sau đó là tiếng những bước chân dồn dập, Hạ Linh Doanh căng thẳng, nắm điện thoại thật chặt.
Sau một lúc lâu, giọng nói của Hạ Nhiên đứt quãng truyền đến:
"Hạ Hạ, nhớ kĩ lời nói sau cùng của cha, con nhất định phải lén lấy được con dấu của Tiêu Mạc Ngôn, nhất định... chỉ có như vậy cha mới có thể trở về nước, mới có thể cùng con đoàn tụ... Hạ Hạ, cha xin lỗi..."
"Cha!"
Điện thoại đã bị cúp.
Tay Hạ Linh Doanh vẫn nắm chặt điện thoại, trong mắt rưng rưng lệ, sắc mặt tái nhợt.
Năm năm rồi, đây là lần đầu tiên nàng nghe được giọng cha, giọng nói sang sảng trong ấn tượng đã không còn nữa, thay vào đó là giọng nói của sự tan thương, van nài, thời gian qua nhất định ông sống không được tốt. Cốt nhục liên tâm khiến cho Hạ Linh Doanh đau lòng, cắn môi dưới đến bật máu, rất lâu sau đó, Hạ Linh Doanh nặng nề bước đi, trở về.
Tiêu Mạc Ngôn, tôi và cô rốt cục vẫn phải có ngày này.
"Làm sao vậy?"
Vừa vào nhà hàng, Tiêu Mạc Ngôn lo lắng hỏi, ánh mắt chăm chú nhìn Hạ Linh Doanh, tuy rằng ngữ điệu vẫn lạnh lùng như cũ nhưng Hạ Linh Doanh lại nhìn thấy được vẻ lo lắng trong mắt cô. Hạ Linh Doanh trong lòng nhói đau, nhẹ nhàng lắc đầu,
"Không sao, cơ thể có chút khó chịu."
Bà Từ nghe được, vội vàng để đũa xuống, đi lên trước. Bà giơ tay sờ trán nàng, lại sờ lên trán mình, nói:
"Có chút lạnh, hay là bị gió biển làm cảm lạnh rồi?"
Tiêu Mạc Ngôn nhìn gương mặt tái nhợt của Hạ Linh Doanh, có chút đau lòng lại oán giận, cô gái này thật là, biết cơ thể mình không tốt, lúc đi ra cũng nên mặc nhiều quần áo chứ! Tiêu Mạc Ngôn nghiêm mặt, vung tay, lên tiếng:
"Không ăn nữa, về nhà!"
Bà Từ gật đầu, lôi kéo Hạ Linh Doanh đi ra ngoài. Tiêu Mạc Ngôn liếc bà Từ một cái, kéo Hạ Linh Doanh lại, ôm vào lòng, tay đặt trên eo nàng, gương mặt kề sát mặt nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, nhỏ giọng nói:
"Lạnh không? Đóng băng chết em đi, cho em sau này nhớ mặc nhiều áo vào!"
"..."
Hạ Linh Doanh nghe Tiêu Mạc Ngôn oán trách cũng không cãi lại, ngược lại vành mắt như phủ sương, chủ động tựa đầu vào lòng cô, tham lam cảm nhận hơi ấm và mùi hương của cô, tâm trạng buồn khổ.
Tiêu Mạc Ngôn cúi đầu nhìn cái đầu nhỏ ấm áp trong lòng mình, lắc đầu cười khẽ, xem ra khối băng lên cơn sốt cũng không cứng đầu nữa, ngoan ngoãn nghe lời như thế này thật tốt!
Đến nhà, bà Từ vào bếp nấu một chén canh gừng cho Hạ Linh Doanh, Hạ Linh Doanh nằm trên sofa nhìn trước mặt như nghĩ ngợi gì đó. Tiêu Mạc Ngôn ngồi bên cạnh nhìn, cho là nàng lên cơn sốt nên mới không có sức sống, cũng không để bụng.
Bà Từ dù sao cũng lớn tuổi rồi, cơ thể không như lúc xưa, Tiêu Mạc Ngôn sợ bà lăn ra ốm, liên tục giục bà đi nghỉ ngơi. Để cô xem chừng canh gừng, nhìn canh gừng bốc hơi cuồn cuộn, đột nhiên có phần tự trách.
Một cô gái tốt như vậy, bởi vì cô đe doạ mà trở thành thế kia, ép buộc nàng ở cùng mình, bất chấp trong lòng nàng chán ghét đến mức nào... Những lời bàn luận của mọi người về Hạ Linh Doanh cô không phải chừa từng nghe, nhưng vẫn luôn cho rằng đó là chuyện đương nhiên, bản thân cô sẽ dành cho nàng sự cưng chiều nhiều hơn.
Nhưng hôm nay, khi Tiêu Mạc Ngôn nhìn thấy vẻ yếu ớt trên mặt Hạ Linh Doanh, trong lòng lại cảm thấy thương cảm, thân thể gầy yếu của nàng càng làm cô đau lòng hơn.
Lẽ nào, Hạ Linh Doanh chưa có tình cảm mà chính cô đã yêu nàng trước?
Không, tuyệt đối không! Tiêu Mạc Ngôn lắc đầu, tắt lửa, bưng canh gừng, kềm chế suy nghĩ của bản thân mình.
Hạ Linh Doanh nằm trên ghế sofa, hai mắt sưng đỏ nhìn dáng vẻ vụng về của Tiêu Mạc Ngôn, lại có chút đáng yêu.
Tiêu Mạc Ngôn đi đến, chợt để chén canh lên bàn rồi nắm lấy lỗ tai mình, khoa trương kêu lên:
"Bỏng chết tôi! Bàn tay non mềm nhỏ bé của tôi nóng đến tróc da rồi!" (=.=)
Hạ Linh Doanh kinh ngạc nhìn, trong mắt đột nhiên có lệ chảy ra, giơ cánh tay lên, lén lau đi nước mắt. Lúc nàng thả tay xuống, chỉ thấy Tiêu Mạc Ngôn ngồi trước mặt, nhìn mắt nàng không giấu được vẻ thương hại.
Tiêu Mạc Ngôn nhìn Hạ Linh Doanh, một lát sau, đưa tay chậm rãi xoa má nàng, nhẹ nói:
"Có phải rất khó chịu không?"
Hạ Linh Doanh cắn môi dưới lắc đầu, không trốn tránh, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt màu hổ phách của cô. Hạ Linh Doanh giơ tay ôm lấy cổ Tiêu Mạc Ngôn, thân thể dán lên người cô.
Hạ Linh Doanh đột nhiên chủ động khiến cho Tiêu Mạc Ngôn nghĩ không thông. Cô cúi đầu, nhìn cổ Hạ Linh Doanh, nhìn gương mặt hơi đỏ ở trong lòng cô. Tiêu Mạc Ngôn nhếch miệng, trong lòng nhảy nhót, Tiêu Mạc Ngôn đưa tay ôm lại nàng, cảm thấy thân thể Hạ Linh Doanh ở trong lòng mình cứng đờ, Tiêu Mạc Ngôn ôm thật chặt. Cô muốn nàng cảm thấy hơi ấm của cô, thân thể trong lòng cô chậm rãi buông lỏng, Tiêu Mạc Ngôn nhắm mắt lại, không suy nghĩ thêm nữa, hưởng thụ cảm giác khó có được này.
Mãi đến khi canh gừng đã nguội, hai người mới chịu buông ra, gương mặt Hạ Linh Doanh hơi ửng đỏ hoà cùng cặp mắt phẳng lặng nhìn Tiêu Mạc Ngôn, tóc dài hơi tán loạn, có dáng vẻ rất phong tình. Thìa canh được đưa lên tận miệng, nàng không giống lúc trước một mực từ chối, mà nghe lời há miệng, uống từng muỗng canh.
Tiêu Mạc Ngôn cười tươi nhìn nàng, cảm giác thoã mãn, những loại cử chỉ này cô rất khinh thường nhưng hiện tại lại nghĩ rằng chẳng qua là chưa gặp đúng người mà thôi.
Hoá ra cô vẫn luôn né tránh hạnh phúc giản đơn như vậy.
Cầm chén canh đặt trên khay trà, Tiêu Mạc Ngôn xoay người, lần thứ hai ôm lấy Hạ Linh Doanh, vỗ nhẹ sau lưng nàng.
"Ngủ đi, ngủ một giấc dậy sẽ tốt thôi, trước kia lúc tôi bị sốt, bà Từ đều nói với tôi như vậy."
Hạ Linh Doanh đưa tay đẩy cô, nhỏ giọng nói:
"Trễ rồi, Tiêu... Ừm, trở về phòng ngủ đi, sáng mai còn phải đến công ty nữa?"
Tiêu Mạc Ngôn lắc đầu, không những không buông tay mà trái lại còn ôm thật chặt,
"Không sao, bình thường thức khuya xử lí công việc cũng quen rồi, sáng mai uống ly café là ổn, em ngủ đi, tôi thích ôm em thế này."
Màu đỏ lan dần từ tai đến má của nàng theo lời nói của Tiêu Mạc Ngôn, nhịp tim cũng hỗn loạn. Hạ Linh Doanh ngẩng đầu, cắn môi nhìn Tiêu Mạc Ngôn, gương mặt thẹn thùng.
Tiêu Mạc Ngôn kinh ngạc nhìn nàng, lặp tức hiểu chuyện gì xảy ra, thanh âm hứng khởi mà hơi cao lên:
"Em, em... có muốn ngủ cùng phòng với tôi không?"
Hạ Linh Doanh vẫn cắn môi như cũ, không trả lời, Tiêu Mạc Ngôn chờ đợi, rất lâu sau đó, nàng cúi đầu ừ một tiếng nhỏ.
Tiêu Mạc Ngôn mừng rỡ, lại sợ nàng nuốt lời, nhanh chóng đứng dậy, ôm eo Hạ Linh Doanh. Tay ôm lấy thân thể gầy yếu của nàng, Tiêu Mạc Ngôn nhíu mày, gầy quá, ôm không thoải mái, phải nuôi cho mập mới được.
Hạ Linh Doanh núp trong lòng Tiêu Mạc Ngôn, trên mặt hơi ửng đỏ, nhưng trong lòng nàng, mọi thứ dần mờ đi.
"Hạ Hạ, cha có lỗi với con!"
"Cha..."
Năm năm rồi, năm năm chưa hề nghe được giọng nói, nàng vô số lần nhớ đến giọng nói của cha, trong lòng vẫn luôn nhớ đến cha, giọng nói tràn đầy mệt mỏi, chua xót nói tiếng xin lỗi nàng.
Dường như có hơi nước phủ lên mắt nàng, trong lòng nổi lên cảm giác đau đớn. Hạ Linh Doanh cắn mạnh môi dưới, đè nén tâm trạng của mình, bước nhanh qua hành lang đi ra ngoài.
Đến ngoài cửa nhà hàng, lui vào một góc không có ai, những giọt lệ trên mặt nàng chậm rãi chảy xuống,
"Cha đang ở đâu vậy? Con nhớ cha... thực sự là rất nhớ cha..."
Năm năm chưa gặp nhau, Hạ Nhiên rất nhớ đứa con gái yêu của mình, máu mủ tình thâm từ trong lòng tràn ra, Hạ Nhiên đau lòng, thở hổn hển cố đè nén nước mắt,
"Hạ Hạ, cha bây giờ không thể nói nơi cha đang ở... nhưng mà con yên tâm, cha rất an toàn..."
Sự trầm mặc lại xen vào cuộc nói chuyện của hai người, Hạ Linh Doanh nhắm mắt lại, cảm nhận sự đau đớn từ tâm can.
"Hạ Hạ..."
Hạ Nhiên phá vỡ sự im lặng, bây giờ thời cuộc không cho phép ông đắm chìm vào tình thân. Ở nước ngoài trốn tránh mấy năm nay, ông chịu hết khổ cực, đã từng nghĩ đến cái chết, nhưng không thể. Ông không thể bỏ lại con gái, Hạ Linh Doanh là lý do để ông tiếp tục sống. Sau đó, ông dựa vào những mánh khoé cao siêu, dựa vào việc đầu cơ buôn bán vũ khí, dần dần gầy dựng nên thế lực của mình, đã từng bị Tiêu Niên triệt hạ hết thuộc hạ cũ, khiến mọi người thề sống thề chết cống hiến sức lực, càng làm cho ông như hổ thêm cánh.
Ông hôm nay muốn về nước, lấy lại Thiên Hoàng vốn thuộc về ông, khiến cho Tiêu Niên phải trả giá! Nghĩ đến đây, Hạ Nhiên không do dự nữa, hỏi:
"Hạ Hạ, cha hỏi con, con có muốn ở bên cạnh Tiêu Mạc Ngôn?"
Thân thể Hạ Linh Doanh cứng đờ.
Không thấy con gái trả lời, lòng của Hạ Nhiên chợt lạnh, sắc mặt tái xanh, nắm chặt điện thoại trong tay, run rẩy nói:
"Tên khốn khiếp Tiêu Niên! Thậm chí ngay cả con cũng không buông tha?!"
"Cha, thật ra thì..."
Ha Linh Doanh cắt ngang lời nói của Hạ Nhiên, đôi mày khẽ nhíu lại, nàng muốn nói cho ông biết, Tiêu Mạc Ngôn đối với nàng cũng không phải là giống ông nghĩ. Ngay lúc Hạ Linh Doanh do dự không biết phải nói thế nào, bên kia điện thoại bỗng truyền đến một tiếng vang thật lớn, ngay sau đó là tiếng những bước chân dồn dập, Hạ Linh Doanh căng thẳng, nắm điện thoại thật chặt.
Sau một lúc lâu, giọng nói của Hạ Nhiên đứt quãng truyền đến:
"Hạ Hạ, nhớ kĩ lời nói sau cùng của cha, con nhất định phải lén lấy được con dấu của Tiêu Mạc Ngôn, nhất định... chỉ có như vậy cha mới có thể trở về nước, mới có thể cùng con đoàn tụ... Hạ Hạ, cha xin lỗi..."
"Cha!"
Điện thoại đã bị cúp.
Tay Hạ Linh Doanh vẫn nắm chặt điện thoại, trong mắt rưng rưng lệ, sắc mặt tái nhợt.
Năm năm rồi, đây là lần đầu tiên nàng nghe được giọng cha, giọng nói sang sảng trong ấn tượng đã không còn nữa, thay vào đó là giọng nói của sự tan thương, van nài, thời gian qua nhất định ông sống không được tốt. Cốt nhục liên tâm khiến cho Hạ Linh Doanh đau lòng, cắn môi dưới đến bật máu, rất lâu sau đó, Hạ Linh Doanh nặng nề bước đi, trở về.
Tiêu Mạc Ngôn, tôi và cô rốt cục vẫn phải có ngày này.
"Làm sao vậy?"
Vừa vào nhà hàng, Tiêu Mạc Ngôn lo lắng hỏi, ánh mắt chăm chú nhìn Hạ Linh Doanh, tuy rằng ngữ điệu vẫn lạnh lùng như cũ nhưng Hạ Linh Doanh lại nhìn thấy được vẻ lo lắng trong mắt cô. Hạ Linh Doanh trong lòng nhói đau, nhẹ nhàng lắc đầu,
"Không sao, cơ thể có chút khó chịu."
Bà Từ nghe được, vội vàng để đũa xuống, đi lên trước. Bà giơ tay sờ trán nàng, lại sờ lên trán mình, nói:
"Có chút lạnh, hay là bị gió biển làm cảm lạnh rồi?"
Tiêu Mạc Ngôn nhìn gương mặt tái nhợt của Hạ Linh Doanh, có chút đau lòng lại oán giận, cô gái này thật là, biết cơ thể mình không tốt, lúc đi ra cũng nên mặc nhiều quần áo chứ! Tiêu Mạc Ngôn nghiêm mặt, vung tay, lên tiếng:
"Không ăn nữa, về nhà!"
Bà Từ gật đầu, lôi kéo Hạ Linh Doanh đi ra ngoài. Tiêu Mạc Ngôn liếc bà Từ một cái, kéo Hạ Linh Doanh lại, ôm vào lòng, tay đặt trên eo nàng, gương mặt kề sát mặt nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, nhỏ giọng nói:
"Lạnh không? Đóng băng chết em đi, cho em sau này nhớ mặc nhiều áo vào!"
"..."
Hạ Linh Doanh nghe Tiêu Mạc Ngôn oán trách cũng không cãi lại, ngược lại vành mắt như phủ sương, chủ động tựa đầu vào lòng cô, tham lam cảm nhận hơi ấm và mùi hương của cô, tâm trạng buồn khổ.
Tiêu Mạc Ngôn cúi đầu nhìn cái đầu nhỏ ấm áp trong lòng mình, lắc đầu cười khẽ, xem ra khối băng lên cơn sốt cũng không cứng đầu nữa, ngoan ngoãn nghe lời như thế này thật tốt!
Đến nhà, bà Từ vào bếp nấu một chén canh gừng cho Hạ Linh Doanh, Hạ Linh Doanh nằm trên sofa nhìn trước mặt như nghĩ ngợi gì đó. Tiêu Mạc Ngôn ngồi bên cạnh nhìn, cho là nàng lên cơn sốt nên mới không có sức sống, cũng không để bụng.
Bà Từ dù sao cũng lớn tuổi rồi, cơ thể không như lúc xưa, Tiêu Mạc Ngôn sợ bà lăn ra ốm, liên tục giục bà đi nghỉ ngơi. Để cô xem chừng canh gừng, nhìn canh gừng bốc hơi cuồn cuộn, đột nhiên có phần tự trách.
Một cô gái tốt như vậy, bởi vì cô đe doạ mà trở thành thế kia, ép buộc nàng ở cùng mình, bất chấp trong lòng nàng chán ghét đến mức nào... Những lời bàn luận của mọi người về Hạ Linh Doanh cô không phải chừa từng nghe, nhưng vẫn luôn cho rằng đó là chuyện đương nhiên, bản thân cô sẽ dành cho nàng sự cưng chiều nhiều hơn.
Nhưng hôm nay, khi Tiêu Mạc Ngôn nhìn thấy vẻ yếu ớt trên mặt Hạ Linh Doanh, trong lòng lại cảm thấy thương cảm, thân thể gầy yếu của nàng càng làm cô đau lòng hơn.
Lẽ nào, Hạ Linh Doanh chưa có tình cảm mà chính cô đã yêu nàng trước?
Không, tuyệt đối không! Tiêu Mạc Ngôn lắc đầu, tắt lửa, bưng canh gừng, kềm chế suy nghĩ của bản thân mình.
Hạ Linh Doanh nằm trên ghế sofa, hai mắt sưng đỏ nhìn dáng vẻ vụng về của Tiêu Mạc Ngôn, lại có chút đáng yêu.
Tiêu Mạc Ngôn đi đến, chợt để chén canh lên bàn rồi nắm lấy lỗ tai mình, khoa trương kêu lên:
"Bỏng chết tôi! Bàn tay non mềm nhỏ bé của tôi nóng đến tróc da rồi!" (=.=)
Hạ Linh Doanh kinh ngạc nhìn, trong mắt đột nhiên có lệ chảy ra, giơ cánh tay lên, lén lau đi nước mắt. Lúc nàng thả tay xuống, chỉ thấy Tiêu Mạc Ngôn ngồi trước mặt, nhìn mắt nàng không giấu được vẻ thương hại.
Tiêu Mạc Ngôn nhìn Hạ Linh Doanh, một lát sau, đưa tay chậm rãi xoa má nàng, nhẹ nói:
"Có phải rất khó chịu không?"
Hạ Linh Doanh cắn môi dưới lắc đầu, không trốn tránh, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt màu hổ phách của cô. Hạ Linh Doanh giơ tay ôm lấy cổ Tiêu Mạc Ngôn, thân thể dán lên người cô.
Hạ Linh Doanh đột nhiên chủ động khiến cho Tiêu Mạc Ngôn nghĩ không thông. Cô cúi đầu, nhìn cổ Hạ Linh Doanh, nhìn gương mặt hơi đỏ ở trong lòng cô. Tiêu Mạc Ngôn nhếch miệng, trong lòng nhảy nhót, Tiêu Mạc Ngôn đưa tay ôm lại nàng, cảm thấy thân thể Hạ Linh Doanh ở trong lòng mình cứng đờ, Tiêu Mạc Ngôn ôm thật chặt. Cô muốn nàng cảm thấy hơi ấm của cô, thân thể trong lòng cô chậm rãi buông lỏng, Tiêu Mạc Ngôn nhắm mắt lại, không suy nghĩ thêm nữa, hưởng thụ cảm giác khó có được này.
Mãi đến khi canh gừng đã nguội, hai người mới chịu buông ra, gương mặt Hạ Linh Doanh hơi ửng đỏ hoà cùng cặp mắt phẳng lặng nhìn Tiêu Mạc Ngôn, tóc dài hơi tán loạn, có dáng vẻ rất phong tình. Thìa canh được đưa lên tận miệng, nàng không giống lúc trước một mực từ chối, mà nghe lời há miệng, uống từng muỗng canh.
Tiêu Mạc Ngôn cười tươi nhìn nàng, cảm giác thoã mãn, những loại cử chỉ này cô rất khinh thường nhưng hiện tại lại nghĩ rằng chẳng qua là chưa gặp đúng người mà thôi.
Hoá ra cô vẫn luôn né tránh hạnh phúc giản đơn như vậy.
Cầm chén canh đặt trên khay trà, Tiêu Mạc Ngôn xoay người, lần thứ hai ôm lấy Hạ Linh Doanh, vỗ nhẹ sau lưng nàng.
"Ngủ đi, ngủ một giấc dậy sẽ tốt thôi, trước kia lúc tôi bị sốt, bà Từ đều nói với tôi như vậy."
Hạ Linh Doanh đưa tay đẩy cô, nhỏ giọng nói:
"Trễ rồi, Tiêu... Ừm, trở về phòng ngủ đi, sáng mai còn phải đến công ty nữa?"
Tiêu Mạc Ngôn lắc đầu, không những không buông tay mà trái lại còn ôm thật chặt,
"Không sao, bình thường thức khuya xử lí công việc cũng quen rồi, sáng mai uống ly café là ổn, em ngủ đi, tôi thích ôm em thế này."
Màu đỏ lan dần từ tai đến má của nàng theo lời nói của Tiêu Mạc Ngôn, nhịp tim cũng hỗn loạn. Hạ Linh Doanh ngẩng đầu, cắn môi nhìn Tiêu Mạc Ngôn, gương mặt thẹn thùng.
Tiêu Mạc Ngôn kinh ngạc nhìn nàng, lặp tức hiểu chuyện gì xảy ra, thanh âm hứng khởi mà hơi cao lên:
"Em, em... có muốn ngủ cùng phòng với tôi không?"
Hạ Linh Doanh vẫn cắn môi như cũ, không trả lời, Tiêu Mạc Ngôn chờ đợi, rất lâu sau đó, nàng cúi đầu ừ một tiếng nhỏ.
Tiêu Mạc Ngôn mừng rỡ, lại sợ nàng nuốt lời, nhanh chóng đứng dậy, ôm eo Hạ Linh Doanh. Tay ôm lấy thân thể gầy yếu của nàng, Tiêu Mạc Ngôn nhíu mày, gầy quá, ôm không thoải mái, phải nuôi cho mập mới được.
Hạ Linh Doanh núp trong lòng Tiêu Mạc Ngôn, trên mặt hơi ửng đỏ, nhưng trong lòng nàng, mọi thứ dần mờ đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook