Quy Tắc Ngầm tiềm Quy Tắc
-
C1: Gặp nhau
Hạ Linh Doanh mất cả một ngày để trang điểm, nhìn mình trong gương với lớp trang điểm rất dày, lộ ra một nụ cười khổ.
Hạ Linh Doanh, ngươi rốt cục cũng bước vào thế giới này sao?
Người trong gương tuy gương mặt không biểu cảm, nhưng lại còn hơn cả ánh ban mai khiến lòng người say mê, chiếc quần dài màu trắng viền bạc vừa cao quý lại vừa xa hoa, thân thể nhẹ nhàng chuyển động, giở tay nhấc chân duyên dáng như gió thổi qua cành liễu vậy, làn da trắng mềm mịn như tơ lụa. Đường nét gương mặt mềm mại, mái tóc đen tự nhiên phập phồng, buông xuống nhẹ nhàng, nàng dùng ngón tay khẽ vuốt những sợi tóc mềm. Đôi mắt Hạ Linh Doanh hẹp dài, trong mắt hiện lên một nét băng giá, lãnh đạm, cả người toát lên vẻ xa cách.
Nhìn hồi lâu, Hạ Linh Doanh lắc đầu, thở dài, cầm lấy chiếc túi trên bàn, đi ra bên ngoài. Hôm nay là ngày Thiên Hoàng đã bỏ một món đầu tư lớn để chọn nữ diễn viên chính cho bộ phim của mình, vì mẹ, vì ước mơ của mình, Hạ Linh Doanh dù không cam lòng, nhưng vẫn bước theo mọi người.
Lên xe Taxi, Hạ Linh Doanh ngửa đầu nhìn ngoài cửa sổ, bây giờ là giờ cao điểm, xe tới xe đi tiếng động ồn ào, khói bụi khó ngửi thỉnh thoảng bay vào mũi, trong lòng nỗi khổ sở càng trở nên rõ ràng, nỗi nhớ cha cũng ngày càng đậm nét. Tài xế thỉnh thoảng liếc trộm mỹ nhân lạnh lùng ngồi ở ghế sau, không cẩn thận lái xe cho lắm. Hạ Linh Doanh hờ hững, từ nhỏ đến lớn nàng đã quen với loại "hiếu kỳ" này, đã từng có người cha hết mực thương yêu đưa đón nàng, mà hôm nay...
Chen chúc ở lối đi bộ xuất hiện một chiếc Ferrari màu đỏ nổi bật, nói nó nổi bật bởi vì không chỉ nó là một chiếc xe sang trọng, mà còn vì lái xe là một mỹ nhân, so với Hạ Linh Doanh còn mang một nét rất khác.
Mái tóc dài nhuộm màu cà phê xoã trên vai, trên mặt đeo một chiếc kính đen to bằng bàn tay, làn da trắng như tuyết, quần dài màu đỏ chói mắt ôm sát dáng người. Người nọ hơi ngẩng đầu lên, nhìn một vòng xung quanh, đôi mắt đẹp nhướng lên, trong miệng lẩm bẩm gì đó, cầm lên điện thoại di động bên cạnh.
Hạ Linh Doanh ngơ ngác nhìn, chẳng bao lâu sau, nàng cũng sẽ tiêu sái như vậy. Cha của Hạ Linh Doanh là một người làm ăn, sáng lập ra một công ty, tất thảy đều xuôi gió xuôi nước (suôn sẻ), kế tiếp là ăn uống, trang phục càng tạo cho ông ấy chỗ đứng vững chắc. Sự nghiệp đạt đến đỉnh cao nên ông ấy đã sáng lập ra công ty giải trí Thiên Hoàng. Ông Hạ đối nhân xử thế hiền hoà, đối với con gái càng yêu thương như bảo bối, hứa với Hạ Linh Doanh là sau khi nàng tốt nghiệp học viện điện ảnh sẽ đem công ty giải trí trao lại cho nàng. Lúc đó Hạ Linh Doanh cũng không biết ý như vậy là thế nào, tính tình lạnh nhạt nên nàng cũng không để tâm. Đó là bởi vì nàng không biết tất cả hào quang đều là do quyền thế của cha nàng mà ra, mãi đến một ngày, giấc mộng hoa lệ tan vỡ, công ty mà cha nàng từng "tận tâm" đã dễ dàng bị người khác chiếm đoạt, vì trốn tránh nợ nần, ông ấy một mình trốn đi Mỹ, bỏ lại nàng còn bé và mẹ nàng, từ đó không còn tin tức gì nữa.
Hạ Linh Doanh giờ mới hiểu được, nàng không còn là công chúa được hàng vạn người thổi phồng, người bạn cũ của cha đã trở thành chủ nợ, đã từng tươi cười hiền hoà, biến thành kẻ đòi nợ dữ tợn, nàng bây giờ chẳng qua chỉ là một kẻ bỏ đi không ai muốn.
Một ánh mắt lướt đến, cắt ngang suy nghĩ của Hạ Linh Doanh, cô gái trong xe đang ở bên kia đường nhìn nàng. Kính đen được tháo xuống, lộ ra đôi mắt rất đẹp, đôi môi đỏ mọng nâng lên, Hạ Linh Doanh không tự chủ lắc đầu, né tránh ánh nhìn chăm chú của cô gái, ánh nhìn này dường như đang soi mói, khiến nàng không thoải mái.
Đã đến nơi, Hạ Linh Doanh từ trên xe đi xuống, còn chưa đến nơi dự thi, chợt nghe thấy âm thanh nhộn nhịp. Hạ Linh Doanh nhíu mày, nhìn người đang biểu diễn ở trung tâm của vụ nhốn nháo kia, thở dài, chậm rãi đi vào trong.
"Cô là con gái của Hạ Nhiên?"
Hạ Linh Doanh quay đầu lại phía sau, nhìn thấy cô gái xinh đẹp lúc nãy, cô gái cao ngạo, dùng ánh mắt phức tạp nhìn.
Cô không nhận được bất kỳ câu trả lời nào của Hạ Linh Doanh, một lát sau, vẫn như trước gật đầu một cái.
"Giống! Thực sự rất giống!"
Nói xong, cô gái lắc đầu, chậm rãi bước vào công ty, đi qua người nàng, tất cả đều cung kính nhường đường. Mà cô ta cũng giống như đã quen, thoải mái hưởng thụ sự đối đãi như nữ vương.
Hạ Linh Doanh không biết, bởi vì một câu nói của cô gái kia, hàng vạn người phỏng vấn kia trở thành vật thí nghiệm cho nàng.
Ở nơi thực nghiệm chờ từ sáng đến tối, không giống với những tuyển thủ khác, Hạ Linh Doanh không bất mãn, chỉ lẳng lặng đứng trong hàng ngũ.
Chờ đợi. Đến phiên Hạ Linh Doanh lên sân khấu, đối mặt với giám khảo, nàng không hề căng thẳng, ngược lại còn bình tĩnh chưa từng có.
Sân khấu, nàng đã quá quen thuộc với sân khấu.
Biểu diễn, đúng là nàng từ nội tâm mà diễn xuất.
Tiêu Niên! Mất đi, tôi chắc chắn sẽ đoạt lại.
Mỹ nhân băng thanh ngọc khiết (trong sạch như băng, thuần khiết như ngọc) biểu diễn, khí chất cao quý như nữ hoàng khiến giám khảo đồng loạt khen ngợi, cho đến giờ phút này, Hạ Linh Doanh mới chịu ngẩng đầu, nhìn giám khảo ở đối diện, trong nháy mắt.
Lại là cô ấy?
Nụ cười thú vị, nét mặt lười biếng, giám khảo của vạn người ở nơi thực nghiệm này, cô ấy lại có thể ngạo mạn cúi xuống bàn, dùng bàn tay phải mảnh khảnh nâng ly rượu đỏ lên uống, toàn thân toát lên sự lười biếng như một con mèo vậy. Thấy Hạ Linh Doanh nhìn mình lom lom, cô gái ngẩng đầu, dùng đôi mắt yêu mị nhìn gương mặt Hạ Linh Doanh, nhẹ nhàng cười một tiếng, như yêu cơ vậy.
Ngoài cửa có một vài chàng trai nhìn, trên mặt đều lộ ra vẻ hào hứng, mong đợi, háo hức chờ đợi nữ hoàng. Hạ Linh Doanh không thay đổi sắc mặt. quét mắt lên bàn giám khảo, quay đầu đi chỗ khác.
Tiêu Mạc Ngôn, Phó tổng giám đốc của Thiên Hoàng.
Hạ Linh Doanh trong lòng phát run lên, cúi đầu đi vào phía sau, bước nhanh ra ngoài.
Đúng là cô ấy, con gái của Tiêu Niên, con gái của kẻ đã đẩy cha mình xuống vực thẳm.
Tiêu Mạc Ngôn nhìn chằm chằm hướng Hạ Linh Doanh rời đi, khoé miệng nở nụ cười quỷ dị, đưa tay ở chỗ tên của nàng viết gì đó, tự mình tuyên bố.
"Chính là cô ấy."
Hai bên thở dài một hơi, run run hạ xuống bờ vai đau nhức, trên mặt lộ ra vẻ buông lỏng, mệt mỏi quá, cuối cùng kết thúc cuộc thi vô nghĩa này rồi. Trong đó một người phụ nữ ngẩng đầu ghi nhận, nhìn hướng Hạ Linh Doanh rời đi lắc đầu, đáng tiếc, lại một đoá hoa lấm bùn.
Vào giới giải trí như là một cái hang lớn, có ai có thể bước ra mà không nhiễm bùn, cơ thể không nhiễm độc? Tiêu tổng chuyên săn tìm nữ minh tinh, ở trong thế giới này đã biết có nhiều "bí mật", dù vậy, để được hoan nghênh, vì tiền bạc, quyền thế, vẫn sẽ có không ít cô gái xinh đẹp chủ động gia nhập, thế giới này vốn là như thế, có thể trách ai? Mà Tiêu Mạc Ngôn khẩu vị đặc biệt, những cô gái lọt vào mắt xanh của cô ta chỉ đếm trên đầu ngón tay, vì vậy tới cuối cùng cũng không gây ra chuyện lớn gì, Tiêu Niên cũng mắt nhắm mắt mở, tiền xài rất nhiều, vì bình thường cũng có quan hệ bất chính. Mà Tiêu Mạc Ngôn cũng buông thả.
Sau khi kết thúc, Hạ Linh Doanh một mình được giữ lại, nàng vẫn mặc quần áo màu trắng như trước, ngồi trên ghế salon màu đen trong phòng Phó tổng, đợi Tiêu Mạc Ngôn đến.
"Đợi lâu không?"
Tiêu Mạc Ngôn đẩy cửa ra, cười đi vào, cô đã thay bộ quần áo khác. Âu phục màu đen bó sát người, trông rất phong độ, có vẻ cả người thon dài phẳng phiu, màu đen khiến cho gương mặt trắng nõn càng thêm nổi bật, trên cổ đeo một sợi dây chuyền vàng mỏng, sang trọng trang nhã, dường như biết rõ Hạ Linh Doanh nhìn mình chăm chăm, Tiêu Mạc Ngôn ngẩng đầu, mỉm cười nhìn thẳng vào mắt Hạ Linh Doanh, thấy rõ trong đôi mắt lạnh lùng của nàng hơi sửng sốt. Đôi mắt đẹp thoáng qua một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền không thấy nữa.
Ngồi ở bàn làm việc, Tiêu Mạc Ngôn hai chân bắt chéo nhìn Hạ Linh Doanh.
"Biết vì sao tôi tìm cô không?" . ngôn tình hài
Hạ Linh Doanh lắc đầu, nói thật, nàng thực sự không biết ý đồ của Tiêu Mạc Ngôn, thậm chí đối với mình hôm nay cũng đầy nghi vấn. Nàng biễu diễn không tệ, nhưng nhân tài tiềm ẩn trong vạn người, Hạ Linh Doanh nàng cũng không phải là xuất sắc nhất.
Hạ Linh Doanh tỏ ý chờ Tiêu Mạc Ngôn nói hết, Tiêu Mạc Ngôn thu lại ánh mắt, nụ cười trên môi càng đậm, đung đưa chiếc ghế, cười quyến rũ.
"Cô không cần khẩn trương, tôi không phải là kẻ xấu a~"
Hạ Linh Doanh hờ hững nhìn cô, tự trong đáy lòng lạnh giá, loại đùa giỡn này, làm sao có thể ngồi lên ghế Phó tổng của Thiên Hoàng?
Tiêu Mạc Ngôn đem ánh mắt chán ghét của Hạ Linh Doanh thu vào trong đáy mắt, vẫn như cũ cười xán lạn.
"Tôi biết rõ cô bây giờ rất coi thường tôi, cũng cho rằng tôi không xứng, vị trí này phải thuộc về cô mới đúng."
Hạ Linh Doanh nghe xong, đôi mắt đẹp trợn tròn, nhìn chằm chằm Tiêu Mạc Ngôn. Tiêu Mạc Ngôn dường như rất hài lòng, đặt bút xuống, thân thể lùi ra sau, cùi chỏ đặt lên bàn, mười ngón tay đan vào nhau nhìn chằm chằm Hạ Linh Doanh.
"Tôi có thể cho cô tất cả mọi thứ, tiền tài, vật chất, quyền lợi, bao gồm cả vị trí nữ minh tinh số một..."
"Cô muốn gì?"
Ngoài ý muốn, Hạ Linh Doanh không để cô nói tiếp, mà cắt ngang lời nói của cô.
Nàng không còn là thiên kim đại tiểu thư năm đó, Hạ Linh Doanh hiểu rõ, muốn có được phải trả giá.
Vốn là không khí tốt đẹp đã bị quét sạch, Tiêu Mạc Ngôn không vui nhíu mày, dừng một chút, nhìn Hạ Linh Doanh.
"Tôi muốn gì?"
Hạ Linh Doanh có phần không thích ứng với sự thay đổi của cô, thân thể theo bản năng hơi lùi về phía sau.
Tiêu Mạc Ngôn nhìn ra Hạ Linh Doanh đang khẩn trương, thần thái chậm lại, trên mặt lại hiện lên nụ cười tủm tỉm, đứng lên đẩy ghế ra, nhẹ bước vòng qua cái bàn đến bên cạnh Hạ Linh Doanh, hai tay chống lên sofa, đem Hạ Linh Doanh khoá ở đó, ánh mắt sáng ngời nhìn nàng.
"Quy tắc ngầm của giới giải trí tôi nghĩ cô cũng biết, tôi muốn gì, cô không biết sao? Ha ha~"
Suy nghĩ, mùi hương bạc hà thoáng qua mũi, né tránh con ngươi màu hổ phách của Tiêu Mạc Ngôn, Hạ Linh Doanh trong nháy mắt thất thần. Một lát sau, nàng lùi về sau, dùng sức lắc đầu, Hạ Linh Doanh có chút bối rối cầm túi xách trên ghế sofa, bước nhanh ra khỏi phòng giám đốc.
Cửa bị nặng nề đóng lại, cô gái ngồi trên ghế sofa trên mặt lại không có chút phẫn nộ nào, vẫn là híp mắt nhìn bóng lưng Hạ Linh Doanh rời đi, khoé miệng nhếch lên. Một lát sau, Tiêu Mạc Ngôn cầm điện thoại đi ra ngoài.
"Tiểu Lâm, là tôi, Tiêu Mạc Ngôn."
"..."
"Nói cho các công ty giải trí, nếu coi trọng Tiêu Mạc Ngôn tôi, không được thu nhận Hạ Linh Doanh."
Hạ Linh Doanh, ngươi rốt cục cũng bước vào thế giới này sao?
Người trong gương tuy gương mặt không biểu cảm, nhưng lại còn hơn cả ánh ban mai khiến lòng người say mê, chiếc quần dài màu trắng viền bạc vừa cao quý lại vừa xa hoa, thân thể nhẹ nhàng chuyển động, giở tay nhấc chân duyên dáng như gió thổi qua cành liễu vậy, làn da trắng mềm mịn như tơ lụa. Đường nét gương mặt mềm mại, mái tóc đen tự nhiên phập phồng, buông xuống nhẹ nhàng, nàng dùng ngón tay khẽ vuốt những sợi tóc mềm. Đôi mắt Hạ Linh Doanh hẹp dài, trong mắt hiện lên một nét băng giá, lãnh đạm, cả người toát lên vẻ xa cách.
Nhìn hồi lâu, Hạ Linh Doanh lắc đầu, thở dài, cầm lấy chiếc túi trên bàn, đi ra bên ngoài. Hôm nay là ngày Thiên Hoàng đã bỏ một món đầu tư lớn để chọn nữ diễn viên chính cho bộ phim của mình, vì mẹ, vì ước mơ của mình, Hạ Linh Doanh dù không cam lòng, nhưng vẫn bước theo mọi người.
Lên xe Taxi, Hạ Linh Doanh ngửa đầu nhìn ngoài cửa sổ, bây giờ là giờ cao điểm, xe tới xe đi tiếng động ồn ào, khói bụi khó ngửi thỉnh thoảng bay vào mũi, trong lòng nỗi khổ sở càng trở nên rõ ràng, nỗi nhớ cha cũng ngày càng đậm nét. Tài xế thỉnh thoảng liếc trộm mỹ nhân lạnh lùng ngồi ở ghế sau, không cẩn thận lái xe cho lắm. Hạ Linh Doanh hờ hững, từ nhỏ đến lớn nàng đã quen với loại "hiếu kỳ" này, đã từng có người cha hết mực thương yêu đưa đón nàng, mà hôm nay...
Chen chúc ở lối đi bộ xuất hiện một chiếc Ferrari màu đỏ nổi bật, nói nó nổi bật bởi vì không chỉ nó là một chiếc xe sang trọng, mà còn vì lái xe là một mỹ nhân, so với Hạ Linh Doanh còn mang một nét rất khác.
Mái tóc dài nhuộm màu cà phê xoã trên vai, trên mặt đeo một chiếc kính đen to bằng bàn tay, làn da trắng như tuyết, quần dài màu đỏ chói mắt ôm sát dáng người. Người nọ hơi ngẩng đầu lên, nhìn một vòng xung quanh, đôi mắt đẹp nhướng lên, trong miệng lẩm bẩm gì đó, cầm lên điện thoại di động bên cạnh.
Hạ Linh Doanh ngơ ngác nhìn, chẳng bao lâu sau, nàng cũng sẽ tiêu sái như vậy. Cha của Hạ Linh Doanh là một người làm ăn, sáng lập ra một công ty, tất thảy đều xuôi gió xuôi nước (suôn sẻ), kế tiếp là ăn uống, trang phục càng tạo cho ông ấy chỗ đứng vững chắc. Sự nghiệp đạt đến đỉnh cao nên ông ấy đã sáng lập ra công ty giải trí Thiên Hoàng. Ông Hạ đối nhân xử thế hiền hoà, đối với con gái càng yêu thương như bảo bối, hứa với Hạ Linh Doanh là sau khi nàng tốt nghiệp học viện điện ảnh sẽ đem công ty giải trí trao lại cho nàng. Lúc đó Hạ Linh Doanh cũng không biết ý như vậy là thế nào, tính tình lạnh nhạt nên nàng cũng không để tâm. Đó là bởi vì nàng không biết tất cả hào quang đều là do quyền thế của cha nàng mà ra, mãi đến một ngày, giấc mộng hoa lệ tan vỡ, công ty mà cha nàng từng "tận tâm" đã dễ dàng bị người khác chiếm đoạt, vì trốn tránh nợ nần, ông ấy một mình trốn đi Mỹ, bỏ lại nàng còn bé và mẹ nàng, từ đó không còn tin tức gì nữa.
Hạ Linh Doanh giờ mới hiểu được, nàng không còn là công chúa được hàng vạn người thổi phồng, người bạn cũ của cha đã trở thành chủ nợ, đã từng tươi cười hiền hoà, biến thành kẻ đòi nợ dữ tợn, nàng bây giờ chẳng qua chỉ là một kẻ bỏ đi không ai muốn.
Một ánh mắt lướt đến, cắt ngang suy nghĩ của Hạ Linh Doanh, cô gái trong xe đang ở bên kia đường nhìn nàng. Kính đen được tháo xuống, lộ ra đôi mắt rất đẹp, đôi môi đỏ mọng nâng lên, Hạ Linh Doanh không tự chủ lắc đầu, né tránh ánh nhìn chăm chú của cô gái, ánh nhìn này dường như đang soi mói, khiến nàng không thoải mái.
Đã đến nơi, Hạ Linh Doanh từ trên xe đi xuống, còn chưa đến nơi dự thi, chợt nghe thấy âm thanh nhộn nhịp. Hạ Linh Doanh nhíu mày, nhìn người đang biểu diễn ở trung tâm của vụ nhốn nháo kia, thở dài, chậm rãi đi vào trong.
"Cô là con gái của Hạ Nhiên?"
Hạ Linh Doanh quay đầu lại phía sau, nhìn thấy cô gái xinh đẹp lúc nãy, cô gái cao ngạo, dùng ánh mắt phức tạp nhìn.
Cô không nhận được bất kỳ câu trả lời nào của Hạ Linh Doanh, một lát sau, vẫn như trước gật đầu một cái.
"Giống! Thực sự rất giống!"
Nói xong, cô gái lắc đầu, chậm rãi bước vào công ty, đi qua người nàng, tất cả đều cung kính nhường đường. Mà cô ta cũng giống như đã quen, thoải mái hưởng thụ sự đối đãi như nữ vương.
Hạ Linh Doanh không biết, bởi vì một câu nói của cô gái kia, hàng vạn người phỏng vấn kia trở thành vật thí nghiệm cho nàng.
Ở nơi thực nghiệm chờ từ sáng đến tối, không giống với những tuyển thủ khác, Hạ Linh Doanh không bất mãn, chỉ lẳng lặng đứng trong hàng ngũ.
Chờ đợi. Đến phiên Hạ Linh Doanh lên sân khấu, đối mặt với giám khảo, nàng không hề căng thẳng, ngược lại còn bình tĩnh chưa từng có.
Sân khấu, nàng đã quá quen thuộc với sân khấu.
Biểu diễn, đúng là nàng từ nội tâm mà diễn xuất.
Tiêu Niên! Mất đi, tôi chắc chắn sẽ đoạt lại.
Mỹ nhân băng thanh ngọc khiết (trong sạch như băng, thuần khiết như ngọc) biểu diễn, khí chất cao quý như nữ hoàng khiến giám khảo đồng loạt khen ngợi, cho đến giờ phút này, Hạ Linh Doanh mới chịu ngẩng đầu, nhìn giám khảo ở đối diện, trong nháy mắt.
Lại là cô ấy?
Nụ cười thú vị, nét mặt lười biếng, giám khảo của vạn người ở nơi thực nghiệm này, cô ấy lại có thể ngạo mạn cúi xuống bàn, dùng bàn tay phải mảnh khảnh nâng ly rượu đỏ lên uống, toàn thân toát lên sự lười biếng như một con mèo vậy. Thấy Hạ Linh Doanh nhìn mình lom lom, cô gái ngẩng đầu, dùng đôi mắt yêu mị nhìn gương mặt Hạ Linh Doanh, nhẹ nhàng cười một tiếng, như yêu cơ vậy.
Ngoài cửa có một vài chàng trai nhìn, trên mặt đều lộ ra vẻ hào hứng, mong đợi, háo hức chờ đợi nữ hoàng. Hạ Linh Doanh không thay đổi sắc mặt. quét mắt lên bàn giám khảo, quay đầu đi chỗ khác.
Tiêu Mạc Ngôn, Phó tổng giám đốc của Thiên Hoàng.
Hạ Linh Doanh trong lòng phát run lên, cúi đầu đi vào phía sau, bước nhanh ra ngoài.
Đúng là cô ấy, con gái của Tiêu Niên, con gái của kẻ đã đẩy cha mình xuống vực thẳm.
Tiêu Mạc Ngôn nhìn chằm chằm hướng Hạ Linh Doanh rời đi, khoé miệng nở nụ cười quỷ dị, đưa tay ở chỗ tên của nàng viết gì đó, tự mình tuyên bố.
"Chính là cô ấy."
Hai bên thở dài một hơi, run run hạ xuống bờ vai đau nhức, trên mặt lộ ra vẻ buông lỏng, mệt mỏi quá, cuối cùng kết thúc cuộc thi vô nghĩa này rồi. Trong đó một người phụ nữ ngẩng đầu ghi nhận, nhìn hướng Hạ Linh Doanh rời đi lắc đầu, đáng tiếc, lại một đoá hoa lấm bùn.
Vào giới giải trí như là một cái hang lớn, có ai có thể bước ra mà không nhiễm bùn, cơ thể không nhiễm độc? Tiêu tổng chuyên săn tìm nữ minh tinh, ở trong thế giới này đã biết có nhiều "bí mật", dù vậy, để được hoan nghênh, vì tiền bạc, quyền thế, vẫn sẽ có không ít cô gái xinh đẹp chủ động gia nhập, thế giới này vốn là như thế, có thể trách ai? Mà Tiêu Mạc Ngôn khẩu vị đặc biệt, những cô gái lọt vào mắt xanh của cô ta chỉ đếm trên đầu ngón tay, vì vậy tới cuối cùng cũng không gây ra chuyện lớn gì, Tiêu Niên cũng mắt nhắm mắt mở, tiền xài rất nhiều, vì bình thường cũng có quan hệ bất chính. Mà Tiêu Mạc Ngôn cũng buông thả.
Sau khi kết thúc, Hạ Linh Doanh một mình được giữ lại, nàng vẫn mặc quần áo màu trắng như trước, ngồi trên ghế salon màu đen trong phòng Phó tổng, đợi Tiêu Mạc Ngôn đến.
"Đợi lâu không?"
Tiêu Mạc Ngôn đẩy cửa ra, cười đi vào, cô đã thay bộ quần áo khác. Âu phục màu đen bó sát người, trông rất phong độ, có vẻ cả người thon dài phẳng phiu, màu đen khiến cho gương mặt trắng nõn càng thêm nổi bật, trên cổ đeo một sợi dây chuyền vàng mỏng, sang trọng trang nhã, dường như biết rõ Hạ Linh Doanh nhìn mình chăm chăm, Tiêu Mạc Ngôn ngẩng đầu, mỉm cười nhìn thẳng vào mắt Hạ Linh Doanh, thấy rõ trong đôi mắt lạnh lùng của nàng hơi sửng sốt. Đôi mắt đẹp thoáng qua một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền không thấy nữa.
Ngồi ở bàn làm việc, Tiêu Mạc Ngôn hai chân bắt chéo nhìn Hạ Linh Doanh.
"Biết vì sao tôi tìm cô không?" . ngôn tình hài
Hạ Linh Doanh lắc đầu, nói thật, nàng thực sự không biết ý đồ của Tiêu Mạc Ngôn, thậm chí đối với mình hôm nay cũng đầy nghi vấn. Nàng biễu diễn không tệ, nhưng nhân tài tiềm ẩn trong vạn người, Hạ Linh Doanh nàng cũng không phải là xuất sắc nhất.
Hạ Linh Doanh tỏ ý chờ Tiêu Mạc Ngôn nói hết, Tiêu Mạc Ngôn thu lại ánh mắt, nụ cười trên môi càng đậm, đung đưa chiếc ghế, cười quyến rũ.
"Cô không cần khẩn trương, tôi không phải là kẻ xấu a~"
Hạ Linh Doanh hờ hững nhìn cô, tự trong đáy lòng lạnh giá, loại đùa giỡn này, làm sao có thể ngồi lên ghế Phó tổng của Thiên Hoàng?
Tiêu Mạc Ngôn đem ánh mắt chán ghét của Hạ Linh Doanh thu vào trong đáy mắt, vẫn như cũ cười xán lạn.
"Tôi biết rõ cô bây giờ rất coi thường tôi, cũng cho rằng tôi không xứng, vị trí này phải thuộc về cô mới đúng."
Hạ Linh Doanh nghe xong, đôi mắt đẹp trợn tròn, nhìn chằm chằm Tiêu Mạc Ngôn. Tiêu Mạc Ngôn dường như rất hài lòng, đặt bút xuống, thân thể lùi ra sau, cùi chỏ đặt lên bàn, mười ngón tay đan vào nhau nhìn chằm chằm Hạ Linh Doanh.
"Tôi có thể cho cô tất cả mọi thứ, tiền tài, vật chất, quyền lợi, bao gồm cả vị trí nữ minh tinh số một..."
"Cô muốn gì?"
Ngoài ý muốn, Hạ Linh Doanh không để cô nói tiếp, mà cắt ngang lời nói của cô.
Nàng không còn là thiên kim đại tiểu thư năm đó, Hạ Linh Doanh hiểu rõ, muốn có được phải trả giá.
Vốn là không khí tốt đẹp đã bị quét sạch, Tiêu Mạc Ngôn không vui nhíu mày, dừng một chút, nhìn Hạ Linh Doanh.
"Tôi muốn gì?"
Hạ Linh Doanh có phần không thích ứng với sự thay đổi của cô, thân thể theo bản năng hơi lùi về phía sau.
Tiêu Mạc Ngôn nhìn ra Hạ Linh Doanh đang khẩn trương, thần thái chậm lại, trên mặt lại hiện lên nụ cười tủm tỉm, đứng lên đẩy ghế ra, nhẹ bước vòng qua cái bàn đến bên cạnh Hạ Linh Doanh, hai tay chống lên sofa, đem Hạ Linh Doanh khoá ở đó, ánh mắt sáng ngời nhìn nàng.
"Quy tắc ngầm của giới giải trí tôi nghĩ cô cũng biết, tôi muốn gì, cô không biết sao? Ha ha~"
Suy nghĩ, mùi hương bạc hà thoáng qua mũi, né tránh con ngươi màu hổ phách của Tiêu Mạc Ngôn, Hạ Linh Doanh trong nháy mắt thất thần. Một lát sau, nàng lùi về sau, dùng sức lắc đầu, Hạ Linh Doanh có chút bối rối cầm túi xách trên ghế sofa, bước nhanh ra khỏi phòng giám đốc.
Cửa bị nặng nề đóng lại, cô gái ngồi trên ghế sofa trên mặt lại không có chút phẫn nộ nào, vẫn là híp mắt nhìn bóng lưng Hạ Linh Doanh rời đi, khoé miệng nhếch lên. Một lát sau, Tiêu Mạc Ngôn cầm điện thoại đi ra ngoài.
"Tiểu Lâm, là tôi, Tiêu Mạc Ngôn."
"..."
"Nói cho các công ty giải trí, nếu coi trọng Tiêu Mạc Ngôn tôi, không được thu nhận Hạ Linh Doanh."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook