Quỷ Súc, Đẳng Ngược Ba!
-
Chương 117: Extra
Khi Vạn Tư Tề đuổi theo taxi Hoắc Cải ngồi trở về nhà, Hoắc Cải đã không còn nhìn ra được chút vết tích nào của việc đã từng khóc. Mà Vạn Tư Tề vẫn chìm đắm trong trạng thái chấn động bởi phản ứng kỳ lạ của Hoắc Cải, cảm thấy rất khó hiểu.
“Đi tắm!” Hoắc Cải ra lệnh.
Hoắc Cải quả nhiên vẫn ghi hận việc mình bị người khác chạm vào sao? Vạn Tư Tề ôm khăn tắm quần áo ngoan ngoãn đi vào phòng tắm.
Khi Vạn Tư Tề tắm xong đi ra, ngạc nhiên phát hiện phòng khách không khác gì trộm thăm, bị Hoắc Cải lật tung lộn xộn.
“Bộ đồ mèo đó anh cất ở đâu rồi!” Hoắc Cải khí thế hung hãn hỏi.
Vạn Tư Tề thấp thỏm giao nộp bộ đồ mèo: Nhóc này không phải định sát y tiết phẫn đấy chứ?
Hoắc Cải xách bộ đồ mèo liền xông vào phòng tắm.
Vạn Tư Tề câm lặng, không phải là điều mình đang nghĩ đấy chứ… Trên trời nào có dễ dàng rơi xuống miếng bánh như vậy.
Khi Hoắc Cải cuối cùng cũng đi ra từ phòng tắm, thời gian như ngừng lại ở khoảnh khắc đó.
Vạn Tư Tề đứng phắt dậy từ trên sô pha, trong tầm mắt hoàn toàn chỉ có dáng người nhỏ nhắn lông tơ mềm mại đó, đầu óc trống rỗng. Hắn đã tưởng tượng lâu như vậy, kỳ vọng lâu như vậy, cho đến tận khoảnh khắc này mới phát hiện khung cảnh thực tế không thể chịu nổi gấp trăm lần tưởng tượng. Thì ra thực sự có một loại dụ hoặc có thể khiến ta trong chớp mắt biến thành kẻ ngu ngơ, ngay cả thở cũng quên, ngay cả tay chân phải đặt ở đâu cũng không biết.
Bàn chân trần giẫm trên sàn gỗ, ngón chân tròn trịa khe khẽ cuộn lại, nhón bàn chân lên, giơ cao đầu gối, nhẹ nhàng sải bước, cái đuôi dài đen tuyền đong đưa như ẩn như hiện giữa kẽ hở của bộ y phục, tà ác khiêu khích tầm mắt của người quan sát. Giọt nước thuận theo đường cong tuyết trắng chậm rãi rơi xuống, mỗi một bước là một vết nước, càng lúc càng gần… Từng tiếng từng tiếng vang vọng bên tai không phải là tiếng bước chân mà là tiếng tim đập như trống dồn.
Ở khoảng cách một bước chân, Hoắc Cải dừng bước, nghiêng nghiêng đầu, đôi tai mèo đen tuyền bông bông cũng theo đó mà hơi cụp, lông tơ trắng mịn bên trong tai khe khẽ rung rung. Dường như không rõ sinh vật trước mắt tại sao lại ngáng đường của mình, thế là chú mèo nhỏ đen tuyền hai mắt tròn xoe há miệng ra: “Méo?”
Tiếng nuốt nước miếng vang lên rõ ràng, Vạn Tư Tề con thú trong lòng đã phun máu không ngừng nhưng ngay cả vươn tay ra ôm lấy con mèo nhỏ ngày nhớ đêm mong này cũng không dám, hắn sợ một khi vươn tay ra sẽ máu mũi sẽ chảy thành dòng ngay lập tức. Vạn Tư Tề lần đầu tiên đồng ý với kết luận của Hoắc Cải: Ra vẻ dễ thương rất đáng xấu hổ.
Hoắc Cải buồn cười nhìn Vạn Tư Tề lúng ta lúng túng, bàn tay mèo vuốt ve lên má Vạn Tư Tề, từng đường nét khuôn mặt này y đều quá đỗi quen thuộc, mỗi một tấc da y đều từng dùng tay vuốt ve qua hàng trăm hàng ngàn lần, nhưng lúc này trông lại xa lạ như thế, khuôn mặt này đã thuộc về một linh hồn khác, mà linh hồn này đã khiến cho khuôn mặt này sở hữu một ma lực khiến mình điên đảo.
Bàn tay được móng mèo dày dặn ôm lấy, mềm mại giống như một đám mây, ấm áp lại gần gũi. Nhưng điều truyền đến ngón tay của Hoắc Cải lại là dục vọng hận không thể xé nát Vạn Tư Tề ra, ăn tươi nuốt sống. Cái gọi là tình yêu chính là khi Người khát khao ta, ta cũng thèm muốn Người.
Nhịn không nổi, Hoắc Cải nghiêng người qua, ghé gần vào miệng Vạn Tư Tề, thè lưỡi liếm. Giống như một chú mèo đích thực, chạm vào nhè nhẹ, cắn nuốt thô bạo, nhưng không tiến vào sâu.
Vạn Tư Tề một tay ôm chặt Hoắc Cải, hôn trở lại. Đã không thể chống cự lại dụ hoặc dường này, hắn cần chi phải chống cự, máu tươi chảy cạn mà chết cũng là một kết cục rất tuyệt không phải sao? Thân thể ôm trong lòng dẻo dai mà mềm mại, xúc cảm xù lông dưới lòng bàn tay đủ để khiến bất cứ kẻ cuồng vật xù lông nào cũng hạnh phúc đến giàn giụa nước mắt.
Chiếc lưỡi từ nãy đến giờ vẫn không chịu đi sâu vào bị hàm răng được ôm lấy bởi đôi môi mỏng gặm lấy, lực hút nặng nề truyền đến, một giây không đề phòng, cả chiếc lưỡi liền bị khoang miệng nóng ấm bao vây, lưỡi của đối phương cuốn lấy, giao triền, ma sát, liếm mút, xúc cảm lạ kỳ khiến nửa người mê say. Chợt, chú mèo con nghịch ngợm đẩy mạnh ông chủ đang hôn say sưa, nhảy ra xa xa. Loài mèo vẫn luôn rất tùy hứng, đặc biệt là chú mèo con tên Hoắc Cải này.
Vạn Tư Tề bất đắc dĩ nhìn mèo con đang cười xấu xa trước mặt, trên thân thể trắng nộn đắp lên một lớp lông tơ đen tuyền, sự đối lập rõ ràng giữa trắng và đen toát lên vẻ diễm lệ, kích thích thị giác một cách kỳ lạ, muốn, rất muốn. Nhưng, cho dù chú mèo con này trông có vẻ mềm mại xù lông, rất dễ vuốt ve nhưng thực tế không hề ngoan ngoãn cũng chẳng hề mềm yếu chút nào, đây là một con mèo hoang, móng vuốt sắc nhọn, kiêu ngạo khó thuần. Y vĩnh viễn sẽ không bị thuần phục, người có ý đồ ấn y xuống đất gãi gãi cái bụng chỉ có thể nhận được những vết cào ăn sâu vào thịt, nguy hiểm đến mức khiến người ta trầm luân.
Cho nên hắn chỉ có thể cam tâm tình nguyện lộ ra yết hầu, mặc y cắn xé, đến tận khi nhận được tín nhiệm của y, nhận được ân chuẩn cùng y hoan lạc. Vạn Tư Tề ngồi trở lại sô pha, ngửa đầu lên, bày ra dáng vẻ mặc y giày vò.
Hoắc Cải liếm liếm môi, nhào lên, hai chân giang rộng, ngồi lên đùi Vạn Tư Tề, hai móng vuốt ấn lên vai, hôn như cắn xé vào xương quai xanh của hắn. Vạn Tư Tề ngửa đầu ra sau, để Hoắc Cải có thêm nhiều không gian hoạt động, bàn tay ấm áp đỡ lấy bên eo trần của Hoắc Cải, để tránh cho chú mèo con hưng phấn quá độ này ngã xuống.
Bàn tay ***g trong móng vuốt mèo động tác không tiện, Hoắc Cải chỉ có thể lựa chọn ngậm lấy cúc áo trên tấm áo ngủ của Vạn Tư Tề, dùng lưỡi từng chút một đẩy ra, đây là một quá trình khá dài, tấm áo bị nước bọt thấm vào, ướt đẫm dán chặt vào da, chiếc lưỡi nhỏ linh hoạt không ngừng quấn quanh từng chiếc cúc, từ ngực xuống bụng dưới…
Quần đã gồ lên một khối từ lâu, Vạn Tư Tề vừa yêu vừa hận, trừng mắt nhìn tên hỗn đản đang thong dong nhem lửa trước mắt. Hoắc Cải đã chuyển sang ngồi xổm, nhẹ nhàng tách hai đùi Vạn Tư Tề ra, để cái lều nhỏ đó bộc lộ càng thêm rõ ràng, răng ngậm lấy dây chun trên chiếc quần, Hoắc Cải cười mà như không ngửa đầu lên nhìn Vạn Tư Tề, há miệng, dây chun bất chợt bắn trở lại phát ra một tiếng “bộp”, lưỡi hơi thè ra, ướt át lại mềm mại, đáng yêu như thế mà cũng đáng ghét biết bao.
Y khiến ngươi đau bao nhiêu thì y liền có thể khiến ngươi sung sướng bấy nhiêu, Vạn Tư Tề bao dung, sủng nịnh trăm ngàn bề với Hoắc Cải, chẳng qua chỉ vì: Y xứng đáng.
“Cái thứ đột nhiên nhảy ra này là cái gì vậy nhỉ? Là chuột chũi sao?” Chú mèo con tà ác vẫn cứ mang nét cười thuần lương, vô sỉ chỉ vào nơi đó tìm kiếm câu trả lời.
Không đợi Vạn Tư Tề trả lời, chú mèo con đã lộ ra nụ cười rạng rỡ vô cùng, móng vuốt đập bộp một cái vào chỗ giữa hai chân: “Miêu Miêu thích nhất là đánh chuột chũi đó!”
“Ư…” Vạn Tư Tề khẽ hừ ra tiếng.
“Í? Lại nhảy lên rồi!” Móng vuốt lại lần nữa vồ tới.
Vạn Tư Tề dốc hết sức lực mới có thể nuốt tiếng hừ khẽ trở về cổ họng, móng vuốt rất mềm, cho dù đập mạnh xuống cũng chẳng cảm thấy đau đớn chút nào, nhưng chính kiểu khiêu khích lúc có lúc không này mới khiến người ta thống khổ không chịu nổi.
Vạn Tư Tề tất nhiên không phải là người để mặc cho người khác ức hiếp, hắn một tay túm lấy cánh tay của Hoắc Cải kéo y lên, một tay sờ lên cái mông mèo tròn trịa xù lông của Hoắc Cải, túm lấy đuôi kéo xuống, chiếc quần mèo ngắn cũn cỡn liền bị kéo xuống. Vạn Tư Tề dường như muốn báo thù, không lột hết Hoắc Cải, chỉ kéo quần đến phía trên đầu gối, gần như trói buộc lấy hai chân của Hoắc Cải.
Vạn Tư Tề để Hoắc Cải quay lưng về phía mình, ôm vào trong lòng, để cái mông trắng trẻo phấn nộn của y dán sát vào háng của mình, giữa hai người chỉ cách nhau một lớp quần ngủ mỏng manh, cứng rắn chọc lên khe giữa mông Hoắc Cải, Vạn Tư Tề trước sau điều chỉnh tư thế ngồi một chút, nơi nào đó rất cần được vuốt ve liền vừa đâm vừa chọc vào đường cảnh giới của Hoắc Cải.
Vạn Tư Tề thoải mái thở ra một hơi, ám thị trắng trợn như vậy khiến Hoắc Cải sâu sắc nhận ra sự chênh lệch giữa mình và Vạn Tư Tề, có thể so với sự chênh lệch giữa côn đồ tép diu với xã hội đen.
Tay Vạn Tư Tề ôm ngược lại trước ngực Hoắc Cải, hứng thú đùa nghịch chiếc lục lạc trên cổ Hoắc Cải, giọng nói thấp khàn: “Bộ phim hôm đó chúng ta cùng xem nói thế nào ấy nhỉ? Lăn lộn trong xã hội đen rồi sẽ có một ngày phải trả giá.”
Hoắc Cải nước mắt giàn giụa, nhà ngươi quả nhiên là xã hội đen mà.
Vạn Tư Tề một tay từ vạt dưới tấm áo mèo chỉ phủ đến trên bụng mò ngược lên trên, đùa nghịch nhũ châu vốn cực kỳ nhạy cảm đó, kẹp giữa hai ngón tay nhè nhẹ day day. Cảm giác thoải mái xông thẳng lên óc, Hoắc Cải không tự chủ ngọ nguậy thân mình, tấm da tiện thụ này vẫn dễ dàng sướng như thế.
Một bàn tay khác của Vạn Tư Tề nhấc chiếc đuôi mèo thõng dài xuống sàn lên, cầm đầu đuôi ghé lại gần cây nấm nhỏ của Hoắc Cải, xúc cảm mềm mại cọ qua đỉnh đầu nấm, Hoắc Cải khẽ hừ một tiếng, toàn thân từ điểm đó bắt đầu bị khơi lửa, trở nên nóng bỏng. Vạn Tư Tề cầm chiếc đuôi mềm mại từ đầu đỉnh nấm chậm rãi cọ xuống đến gốc, sự tê dại ngứa ngáy liên miên không dứt, kích thích thần kinh của Hoắc Cải, y vô thức rụt về sau, muốn trốn chạy, nhưng Vạn Tư Tề không tha cho y, mang theo chiếc đuôi mềm mại đáng ghét đuổi theo, cọ cọ xát xát quanh cây nấm nhỏ đang run rẩy. Nấm nhỏ nhạy cảm bị những chiếc lông mềm mịn nhỏ li ti không ngừng kích thích, khoái cảm kỳ lạ dâng lên như sóng triều.
Hoắc Cải thất thố lớn tiếng rên rỉ. Nhưng sự vuốt ve mềm mại tỉ mỉ như thế căn bản không thỏa mãn được dục vọng trống rỗng. Hoắc Cải cúi đầu phẫn hận trừng mắt nhìn bàn tay tà ác của Vạn Tư Tề, chủ nhân bàn tay trước mắt dường như chẳng có chút ý định cải tiến gì. Thế là Hoắc Cải quyết định tự mình động thủ tự túc.
Bàn tay tà ác của Vạn Tư Tề bị móng vuốt mèo gạt phắt ra. Vạn Tư Tề nhịn không được thò đầu ra xem, chỉ thấy mèo đen nhỏ dục cầu bất mãn dùng hai móng vuốt mèo xù lông, dáng vẻ đáng thương cầm lấy cây nấm nhỏ muốn cọ sát lên xuống, đáng tiếc móng vuốt mèo quá to, vừa kẹp liền phủ cả cây nấm, căn bản không cách nào sóc lọ được. Chú mèo con không nản chí lại nghĩ ra được một cách khác, giơ móng lên hung hăng ấn mạnh cây nấm đang vểnh cao xuống giữa hai đùi, định đè cây nấm rồi dùng hai đùi cọ sát, dường như… Hiệu quả cũng không tốt hơn là bao. Cây nấm trơn tuột cứ lủi khỏi hai bàn tay mèo, chú mèo nhỏ cho dù dùng cả hai bàn tay cũng không đè xuống kịp.
Hoắc Cải giận điên lên! Móng vuốt mèo dày nặng căn bản không chịu phối hợp, tiếp xúc chỉ thấy lông và lông, một chút lực cũng không dốc ra nổi! Thế này sao mà đủ! Hoắc Cải bất mãn cựa quậy, cây sắt nung dưới mông dường như trong lúc không hay không biết đã trở nên to hơn. Hoắc Cải híp mắt, đã có đối sách, con bà nó chứ, có giỏi thì xem xem ai không chịu nổi trước. Hoắc Cải bắt đầu điên cuồng quẩy lên, ác ý cọ sát vào vật cứng dưới mông. Nộ long dưới thân quả nhiên càng thêm bành trướng, đỉnh đầu tròn nhẵn không ngừng run rẩy giữa khe hẹp, đỉnh lều của chiếc quần ngủ có vết nước chậm rãi lan rộng.
Vạn Tư Tề cười khẽ một tiếng: “Muốn rồi sao? Em nói xem anh cứ thế trực tiếp đâm vào thế nào?”
Luồng khí nóng ẩm ướt thổi qua lỗ tai nhạy cảm của Hoắc Cải, có chút ngứa ngáy, Hoắc Cải vô thức rụt vai lại, nhưng rất nhanh nhận ra, phản ứng hiện tại của mình giống hệt như một bé loli đang run rẩy trước sự đùa bỡn của ông chú biến thái, thế là lập tức phản kích không chút sợ sệt: “Được đấy!” Chỉ cần anh nói được làm được.
“Được.” Ngoài dự liệu của Hoắc Cải, Vạn Tư Tề đồng ý rất nhanh.
Một tay lật Hoắc Cải lại, đặt nằm ngang trên sô pha, tay vịn phẳng mềm của sô pha chống đỡ bụng dưới của Hoắc Cải. Nửa người trên của y bị đè trong sô pha, nửa người dưới thì ở bên ngoài sô pha, bày ra bộ dạng vểnh cao mông chờ bị thịt.
Vạn Tư Tề kéo quần ngủ xuống liền đè lên, bộ phận ngẩng cao mang theo chút ướt át đập đập vài cái trên cái mông trắng như tuyết của Hoắc Cải, sau đó cái eo gầy rắn chắc dán chặt lên mông, bắt đầu cử động.
(Phía dưới tỉnh lược 3659 chữ, phía sau toàn là những từ ngữ “hài hòa” thực sự không dám đăng lên, xin được lượng thứ. Có điều yên tâm, bản xuất bản sẽ không bị “hài hòa” bớt.)
Thực tế chứng minh, thân thể của Hoắc Cải không chỉ rất thèm khát, mà còn rất dẻo dai. Sau khi đại chiến suốt hai hiệp, Hoắc Cải vẫn còn có sức lực kháng nghị.
“Anh cái đồ cuồng lông thú chết tiệt thôi đi được chưa hả!” Hoắc Cải khàn giọng gầm lên.
“Thêm một lần nữa.” Vạn Tư Tề rõ ràng lưu luyến vuốt ve làn da đẫm mồ hôi của Hoắc Cải
“Đã hai lần rồi, cái đồ biến thái này!” Hoắc Cải nghiến răng nghiến lợi.
Vạn Tư Tề ngậm vành tai Hoắc Cải, giọng nói nghe không rõ: “Lúc trước không phải anh bận rộn mở tiệm nên từ đó đến giờ không làm hay sao.”
“Đừng trách tôi không nhắc nhở anh, thượng cổ có một anh hùng chính vì đòi hỏi vô độ thế nên đã phải vĩnh viễn phân ly với vợ đấy.” Hoắc Cải gạt móng vuốt sói của Vạn Tư Tề ra, bực tức cảnh cáo.
“Ồ.? Vị anh hùng nào vậy? Sao anh chưa từng nghe nói đến.” Vạn Tư Tề nhướn mày.
Hoắc Cải đáp: “Hậu Nghệ, đã nghe qua chưa?”
“Nghe rồi nghe rồi, nhưng mà…” Vạn Tư Tề không hiểu.
Hoắc Cải tin tưởng chắc chắn: “Tên đó chính vì “bắn” liên tiếp chín ngày (nhật), vợ của hắn ta mới chạy đến một tinh cầu khác, thiên nhân vĩnh viễn cách biệt.”
“Phụt.” Vạn Tư Tề không nhịn nổi, cười rộ lên. Đệ đệ của nhà hắn sao có thể đáng yêu đến thế chứ! Cho nên… Quả nhiên vẫn nên làm thêm một lần nữa.
Phiên ngoại kết thúc. Lần nữa giơ tay hoan hô — Sách xuất bản của Đản Hoàng ra lò rồi nha! o(∩∩)o Cảm ơn sự chiếu cố của mọi người
“Đi tắm!” Hoắc Cải ra lệnh.
Hoắc Cải quả nhiên vẫn ghi hận việc mình bị người khác chạm vào sao? Vạn Tư Tề ôm khăn tắm quần áo ngoan ngoãn đi vào phòng tắm.
Khi Vạn Tư Tề tắm xong đi ra, ngạc nhiên phát hiện phòng khách không khác gì trộm thăm, bị Hoắc Cải lật tung lộn xộn.
“Bộ đồ mèo đó anh cất ở đâu rồi!” Hoắc Cải khí thế hung hãn hỏi.
Vạn Tư Tề thấp thỏm giao nộp bộ đồ mèo: Nhóc này không phải định sát y tiết phẫn đấy chứ?
Hoắc Cải xách bộ đồ mèo liền xông vào phòng tắm.
Vạn Tư Tề câm lặng, không phải là điều mình đang nghĩ đấy chứ… Trên trời nào có dễ dàng rơi xuống miếng bánh như vậy.
Khi Hoắc Cải cuối cùng cũng đi ra từ phòng tắm, thời gian như ngừng lại ở khoảnh khắc đó.
Vạn Tư Tề đứng phắt dậy từ trên sô pha, trong tầm mắt hoàn toàn chỉ có dáng người nhỏ nhắn lông tơ mềm mại đó, đầu óc trống rỗng. Hắn đã tưởng tượng lâu như vậy, kỳ vọng lâu như vậy, cho đến tận khoảnh khắc này mới phát hiện khung cảnh thực tế không thể chịu nổi gấp trăm lần tưởng tượng. Thì ra thực sự có một loại dụ hoặc có thể khiến ta trong chớp mắt biến thành kẻ ngu ngơ, ngay cả thở cũng quên, ngay cả tay chân phải đặt ở đâu cũng không biết.
Bàn chân trần giẫm trên sàn gỗ, ngón chân tròn trịa khe khẽ cuộn lại, nhón bàn chân lên, giơ cao đầu gối, nhẹ nhàng sải bước, cái đuôi dài đen tuyền đong đưa như ẩn như hiện giữa kẽ hở của bộ y phục, tà ác khiêu khích tầm mắt của người quan sát. Giọt nước thuận theo đường cong tuyết trắng chậm rãi rơi xuống, mỗi một bước là một vết nước, càng lúc càng gần… Từng tiếng từng tiếng vang vọng bên tai không phải là tiếng bước chân mà là tiếng tim đập như trống dồn.
Ở khoảng cách một bước chân, Hoắc Cải dừng bước, nghiêng nghiêng đầu, đôi tai mèo đen tuyền bông bông cũng theo đó mà hơi cụp, lông tơ trắng mịn bên trong tai khe khẽ rung rung. Dường như không rõ sinh vật trước mắt tại sao lại ngáng đường của mình, thế là chú mèo nhỏ đen tuyền hai mắt tròn xoe há miệng ra: “Méo?”
Tiếng nuốt nước miếng vang lên rõ ràng, Vạn Tư Tề con thú trong lòng đã phun máu không ngừng nhưng ngay cả vươn tay ra ôm lấy con mèo nhỏ ngày nhớ đêm mong này cũng không dám, hắn sợ một khi vươn tay ra sẽ máu mũi sẽ chảy thành dòng ngay lập tức. Vạn Tư Tề lần đầu tiên đồng ý với kết luận của Hoắc Cải: Ra vẻ dễ thương rất đáng xấu hổ.
Hoắc Cải buồn cười nhìn Vạn Tư Tề lúng ta lúng túng, bàn tay mèo vuốt ve lên má Vạn Tư Tề, từng đường nét khuôn mặt này y đều quá đỗi quen thuộc, mỗi một tấc da y đều từng dùng tay vuốt ve qua hàng trăm hàng ngàn lần, nhưng lúc này trông lại xa lạ như thế, khuôn mặt này đã thuộc về một linh hồn khác, mà linh hồn này đã khiến cho khuôn mặt này sở hữu một ma lực khiến mình điên đảo.
Bàn tay được móng mèo dày dặn ôm lấy, mềm mại giống như một đám mây, ấm áp lại gần gũi. Nhưng điều truyền đến ngón tay của Hoắc Cải lại là dục vọng hận không thể xé nát Vạn Tư Tề ra, ăn tươi nuốt sống. Cái gọi là tình yêu chính là khi Người khát khao ta, ta cũng thèm muốn Người.
Nhịn không nổi, Hoắc Cải nghiêng người qua, ghé gần vào miệng Vạn Tư Tề, thè lưỡi liếm. Giống như một chú mèo đích thực, chạm vào nhè nhẹ, cắn nuốt thô bạo, nhưng không tiến vào sâu.
Vạn Tư Tề một tay ôm chặt Hoắc Cải, hôn trở lại. Đã không thể chống cự lại dụ hoặc dường này, hắn cần chi phải chống cự, máu tươi chảy cạn mà chết cũng là một kết cục rất tuyệt không phải sao? Thân thể ôm trong lòng dẻo dai mà mềm mại, xúc cảm xù lông dưới lòng bàn tay đủ để khiến bất cứ kẻ cuồng vật xù lông nào cũng hạnh phúc đến giàn giụa nước mắt.
Chiếc lưỡi từ nãy đến giờ vẫn không chịu đi sâu vào bị hàm răng được ôm lấy bởi đôi môi mỏng gặm lấy, lực hút nặng nề truyền đến, một giây không đề phòng, cả chiếc lưỡi liền bị khoang miệng nóng ấm bao vây, lưỡi của đối phương cuốn lấy, giao triền, ma sát, liếm mút, xúc cảm lạ kỳ khiến nửa người mê say. Chợt, chú mèo con nghịch ngợm đẩy mạnh ông chủ đang hôn say sưa, nhảy ra xa xa. Loài mèo vẫn luôn rất tùy hứng, đặc biệt là chú mèo con tên Hoắc Cải này.
Vạn Tư Tề bất đắc dĩ nhìn mèo con đang cười xấu xa trước mặt, trên thân thể trắng nộn đắp lên một lớp lông tơ đen tuyền, sự đối lập rõ ràng giữa trắng và đen toát lên vẻ diễm lệ, kích thích thị giác một cách kỳ lạ, muốn, rất muốn. Nhưng, cho dù chú mèo con này trông có vẻ mềm mại xù lông, rất dễ vuốt ve nhưng thực tế không hề ngoan ngoãn cũng chẳng hề mềm yếu chút nào, đây là một con mèo hoang, móng vuốt sắc nhọn, kiêu ngạo khó thuần. Y vĩnh viễn sẽ không bị thuần phục, người có ý đồ ấn y xuống đất gãi gãi cái bụng chỉ có thể nhận được những vết cào ăn sâu vào thịt, nguy hiểm đến mức khiến người ta trầm luân.
Cho nên hắn chỉ có thể cam tâm tình nguyện lộ ra yết hầu, mặc y cắn xé, đến tận khi nhận được tín nhiệm của y, nhận được ân chuẩn cùng y hoan lạc. Vạn Tư Tề ngồi trở lại sô pha, ngửa đầu lên, bày ra dáng vẻ mặc y giày vò.
Hoắc Cải liếm liếm môi, nhào lên, hai chân giang rộng, ngồi lên đùi Vạn Tư Tề, hai móng vuốt ấn lên vai, hôn như cắn xé vào xương quai xanh của hắn. Vạn Tư Tề ngửa đầu ra sau, để Hoắc Cải có thêm nhiều không gian hoạt động, bàn tay ấm áp đỡ lấy bên eo trần của Hoắc Cải, để tránh cho chú mèo con hưng phấn quá độ này ngã xuống.
Bàn tay ***g trong móng vuốt mèo động tác không tiện, Hoắc Cải chỉ có thể lựa chọn ngậm lấy cúc áo trên tấm áo ngủ của Vạn Tư Tề, dùng lưỡi từng chút một đẩy ra, đây là một quá trình khá dài, tấm áo bị nước bọt thấm vào, ướt đẫm dán chặt vào da, chiếc lưỡi nhỏ linh hoạt không ngừng quấn quanh từng chiếc cúc, từ ngực xuống bụng dưới…
Quần đã gồ lên một khối từ lâu, Vạn Tư Tề vừa yêu vừa hận, trừng mắt nhìn tên hỗn đản đang thong dong nhem lửa trước mắt. Hoắc Cải đã chuyển sang ngồi xổm, nhẹ nhàng tách hai đùi Vạn Tư Tề ra, để cái lều nhỏ đó bộc lộ càng thêm rõ ràng, răng ngậm lấy dây chun trên chiếc quần, Hoắc Cải cười mà như không ngửa đầu lên nhìn Vạn Tư Tề, há miệng, dây chun bất chợt bắn trở lại phát ra một tiếng “bộp”, lưỡi hơi thè ra, ướt át lại mềm mại, đáng yêu như thế mà cũng đáng ghét biết bao.
Y khiến ngươi đau bao nhiêu thì y liền có thể khiến ngươi sung sướng bấy nhiêu, Vạn Tư Tề bao dung, sủng nịnh trăm ngàn bề với Hoắc Cải, chẳng qua chỉ vì: Y xứng đáng.
“Cái thứ đột nhiên nhảy ra này là cái gì vậy nhỉ? Là chuột chũi sao?” Chú mèo con tà ác vẫn cứ mang nét cười thuần lương, vô sỉ chỉ vào nơi đó tìm kiếm câu trả lời.
Không đợi Vạn Tư Tề trả lời, chú mèo con đã lộ ra nụ cười rạng rỡ vô cùng, móng vuốt đập bộp một cái vào chỗ giữa hai chân: “Miêu Miêu thích nhất là đánh chuột chũi đó!”
“Ư…” Vạn Tư Tề khẽ hừ ra tiếng.
“Í? Lại nhảy lên rồi!” Móng vuốt lại lần nữa vồ tới.
Vạn Tư Tề dốc hết sức lực mới có thể nuốt tiếng hừ khẽ trở về cổ họng, móng vuốt rất mềm, cho dù đập mạnh xuống cũng chẳng cảm thấy đau đớn chút nào, nhưng chính kiểu khiêu khích lúc có lúc không này mới khiến người ta thống khổ không chịu nổi.
Vạn Tư Tề tất nhiên không phải là người để mặc cho người khác ức hiếp, hắn một tay túm lấy cánh tay của Hoắc Cải kéo y lên, một tay sờ lên cái mông mèo tròn trịa xù lông của Hoắc Cải, túm lấy đuôi kéo xuống, chiếc quần mèo ngắn cũn cỡn liền bị kéo xuống. Vạn Tư Tề dường như muốn báo thù, không lột hết Hoắc Cải, chỉ kéo quần đến phía trên đầu gối, gần như trói buộc lấy hai chân của Hoắc Cải.
Vạn Tư Tề để Hoắc Cải quay lưng về phía mình, ôm vào trong lòng, để cái mông trắng trẻo phấn nộn của y dán sát vào háng của mình, giữa hai người chỉ cách nhau một lớp quần ngủ mỏng manh, cứng rắn chọc lên khe giữa mông Hoắc Cải, Vạn Tư Tề trước sau điều chỉnh tư thế ngồi một chút, nơi nào đó rất cần được vuốt ve liền vừa đâm vừa chọc vào đường cảnh giới của Hoắc Cải.
Vạn Tư Tề thoải mái thở ra một hơi, ám thị trắng trợn như vậy khiến Hoắc Cải sâu sắc nhận ra sự chênh lệch giữa mình và Vạn Tư Tề, có thể so với sự chênh lệch giữa côn đồ tép diu với xã hội đen.
Tay Vạn Tư Tề ôm ngược lại trước ngực Hoắc Cải, hứng thú đùa nghịch chiếc lục lạc trên cổ Hoắc Cải, giọng nói thấp khàn: “Bộ phim hôm đó chúng ta cùng xem nói thế nào ấy nhỉ? Lăn lộn trong xã hội đen rồi sẽ có một ngày phải trả giá.”
Hoắc Cải nước mắt giàn giụa, nhà ngươi quả nhiên là xã hội đen mà.
Vạn Tư Tề một tay từ vạt dưới tấm áo mèo chỉ phủ đến trên bụng mò ngược lên trên, đùa nghịch nhũ châu vốn cực kỳ nhạy cảm đó, kẹp giữa hai ngón tay nhè nhẹ day day. Cảm giác thoải mái xông thẳng lên óc, Hoắc Cải không tự chủ ngọ nguậy thân mình, tấm da tiện thụ này vẫn dễ dàng sướng như thế.
Một bàn tay khác của Vạn Tư Tề nhấc chiếc đuôi mèo thõng dài xuống sàn lên, cầm đầu đuôi ghé lại gần cây nấm nhỏ của Hoắc Cải, xúc cảm mềm mại cọ qua đỉnh đầu nấm, Hoắc Cải khẽ hừ một tiếng, toàn thân từ điểm đó bắt đầu bị khơi lửa, trở nên nóng bỏng. Vạn Tư Tề cầm chiếc đuôi mềm mại từ đầu đỉnh nấm chậm rãi cọ xuống đến gốc, sự tê dại ngứa ngáy liên miên không dứt, kích thích thần kinh của Hoắc Cải, y vô thức rụt về sau, muốn trốn chạy, nhưng Vạn Tư Tề không tha cho y, mang theo chiếc đuôi mềm mại đáng ghét đuổi theo, cọ cọ xát xát quanh cây nấm nhỏ đang run rẩy. Nấm nhỏ nhạy cảm bị những chiếc lông mềm mịn nhỏ li ti không ngừng kích thích, khoái cảm kỳ lạ dâng lên như sóng triều.
Hoắc Cải thất thố lớn tiếng rên rỉ. Nhưng sự vuốt ve mềm mại tỉ mỉ như thế căn bản không thỏa mãn được dục vọng trống rỗng. Hoắc Cải cúi đầu phẫn hận trừng mắt nhìn bàn tay tà ác của Vạn Tư Tề, chủ nhân bàn tay trước mắt dường như chẳng có chút ý định cải tiến gì. Thế là Hoắc Cải quyết định tự mình động thủ tự túc.
Bàn tay tà ác của Vạn Tư Tề bị móng vuốt mèo gạt phắt ra. Vạn Tư Tề nhịn không được thò đầu ra xem, chỉ thấy mèo đen nhỏ dục cầu bất mãn dùng hai móng vuốt mèo xù lông, dáng vẻ đáng thương cầm lấy cây nấm nhỏ muốn cọ sát lên xuống, đáng tiếc móng vuốt mèo quá to, vừa kẹp liền phủ cả cây nấm, căn bản không cách nào sóc lọ được. Chú mèo con không nản chí lại nghĩ ra được một cách khác, giơ móng lên hung hăng ấn mạnh cây nấm đang vểnh cao xuống giữa hai đùi, định đè cây nấm rồi dùng hai đùi cọ sát, dường như… Hiệu quả cũng không tốt hơn là bao. Cây nấm trơn tuột cứ lủi khỏi hai bàn tay mèo, chú mèo nhỏ cho dù dùng cả hai bàn tay cũng không đè xuống kịp.
Hoắc Cải giận điên lên! Móng vuốt mèo dày nặng căn bản không chịu phối hợp, tiếp xúc chỉ thấy lông và lông, một chút lực cũng không dốc ra nổi! Thế này sao mà đủ! Hoắc Cải bất mãn cựa quậy, cây sắt nung dưới mông dường như trong lúc không hay không biết đã trở nên to hơn. Hoắc Cải híp mắt, đã có đối sách, con bà nó chứ, có giỏi thì xem xem ai không chịu nổi trước. Hoắc Cải bắt đầu điên cuồng quẩy lên, ác ý cọ sát vào vật cứng dưới mông. Nộ long dưới thân quả nhiên càng thêm bành trướng, đỉnh đầu tròn nhẵn không ngừng run rẩy giữa khe hẹp, đỉnh lều của chiếc quần ngủ có vết nước chậm rãi lan rộng.
Vạn Tư Tề cười khẽ một tiếng: “Muốn rồi sao? Em nói xem anh cứ thế trực tiếp đâm vào thế nào?”
Luồng khí nóng ẩm ướt thổi qua lỗ tai nhạy cảm của Hoắc Cải, có chút ngứa ngáy, Hoắc Cải vô thức rụt vai lại, nhưng rất nhanh nhận ra, phản ứng hiện tại của mình giống hệt như một bé loli đang run rẩy trước sự đùa bỡn của ông chú biến thái, thế là lập tức phản kích không chút sợ sệt: “Được đấy!” Chỉ cần anh nói được làm được.
“Được.” Ngoài dự liệu của Hoắc Cải, Vạn Tư Tề đồng ý rất nhanh.
Một tay lật Hoắc Cải lại, đặt nằm ngang trên sô pha, tay vịn phẳng mềm của sô pha chống đỡ bụng dưới của Hoắc Cải. Nửa người trên của y bị đè trong sô pha, nửa người dưới thì ở bên ngoài sô pha, bày ra bộ dạng vểnh cao mông chờ bị thịt.
Vạn Tư Tề kéo quần ngủ xuống liền đè lên, bộ phận ngẩng cao mang theo chút ướt át đập đập vài cái trên cái mông trắng như tuyết của Hoắc Cải, sau đó cái eo gầy rắn chắc dán chặt lên mông, bắt đầu cử động.
(Phía dưới tỉnh lược 3659 chữ, phía sau toàn là những từ ngữ “hài hòa” thực sự không dám đăng lên, xin được lượng thứ. Có điều yên tâm, bản xuất bản sẽ không bị “hài hòa” bớt.)
Thực tế chứng minh, thân thể của Hoắc Cải không chỉ rất thèm khát, mà còn rất dẻo dai. Sau khi đại chiến suốt hai hiệp, Hoắc Cải vẫn còn có sức lực kháng nghị.
“Anh cái đồ cuồng lông thú chết tiệt thôi đi được chưa hả!” Hoắc Cải khàn giọng gầm lên.
“Thêm một lần nữa.” Vạn Tư Tề rõ ràng lưu luyến vuốt ve làn da đẫm mồ hôi của Hoắc Cải
“Đã hai lần rồi, cái đồ biến thái này!” Hoắc Cải nghiến răng nghiến lợi.
Vạn Tư Tề ngậm vành tai Hoắc Cải, giọng nói nghe không rõ: “Lúc trước không phải anh bận rộn mở tiệm nên từ đó đến giờ không làm hay sao.”
“Đừng trách tôi không nhắc nhở anh, thượng cổ có một anh hùng chính vì đòi hỏi vô độ thế nên đã phải vĩnh viễn phân ly với vợ đấy.” Hoắc Cải gạt móng vuốt sói của Vạn Tư Tề ra, bực tức cảnh cáo.
“Ồ.? Vị anh hùng nào vậy? Sao anh chưa từng nghe nói đến.” Vạn Tư Tề nhướn mày.
Hoắc Cải đáp: “Hậu Nghệ, đã nghe qua chưa?”
“Nghe rồi nghe rồi, nhưng mà…” Vạn Tư Tề không hiểu.
Hoắc Cải tin tưởng chắc chắn: “Tên đó chính vì “bắn” liên tiếp chín ngày (nhật), vợ của hắn ta mới chạy đến một tinh cầu khác, thiên nhân vĩnh viễn cách biệt.”
“Phụt.” Vạn Tư Tề không nhịn nổi, cười rộ lên. Đệ đệ của nhà hắn sao có thể đáng yêu đến thế chứ! Cho nên… Quả nhiên vẫn nên làm thêm một lần nữa.
Phiên ngoại kết thúc. Lần nữa giơ tay hoan hô — Sách xuất bản của Đản Hoàng ra lò rồi nha! o(∩∩)o Cảm ơn sự chiếu cố của mọi người
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook