Quỷ Sông
-
Quyển 2 - Chương 9: Điều Khiển
Tôi đưa con mắt khó hiểu nhìn anh ta, thực ra thì người này tôi cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng lại có mang chút xa lạ và nguy hiểm. Với lại, tự nhiên anh ta lại xuất hiện đột ngột như vậy, khiến cho tôi có cảm giác sợ hãi.
Tôi chậm rãi lên tiếng hỏi "Anh là ai vậy? bộ có quen biết với tôi hay sao?"
Người kia ngay lập tức lắc đầu, gấp gáp nói "Tôi thì không quen biết cậu, nhưng bạn của tôi là Đặng Phong thì chắc chắn cậu sẽ biết".
Câu nói này khiến cho tôi nghĩ tới, có khi nào anh ta chính là người quen của Đặng Phong hay không? nhưng tại sao lại muốn gặp tôi? Liền nghi hoặc hỏi "Anh tìm tôi có chuyện gì hay sao? Không lẽ Đặng Phong đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Người kia hít một hơi lạnh, đáp "Đúng vậy, cậu ấy đã xảy ra chuyện ở bờ sông rồi".
"Là chuyện gì? Tôi mới từ bờ sông về mà?"
Tôi lo lắng hỏi, anh ta bày ra bộ mặt nghi hoặc, trả lời "Không phải bờ sông đâu, cậu ấy bị chết đuối, hiện tại đã được đưa về nhà xác rồi, trước khi chết, cậu ấy có đưa hình và nhắc tới cậu, nên tôi nghĩ phải báo cho cậu nghe một tiếng mới được".
Tôi tròn bự đôi mắt nhìn chằm chằm vào anh ta, những lời anh ta nói khiến cho tôi không thể nào tiêu hóa kịp, Đặng Phong đã chết đuối? Không lẽ chính là nạn nhân thứ hai mà Trương Lăng từng nhắc tới hay sao?
Chỉ là, rõ ràng lúc sáng tôi có gặp Đặng Phong ở trạm xá mà, cậu ta chính là người đưa tôi tới đó, còn nói về nan nhân thứ hai nữa.
Khoan đã, đầu óc tôi bắt đầu gắn kết lại mọi thứ, tôi nhớ rất rõ, trước lúc tôi tỉnh dậy ở trạm xá, tôi đã bị Nguyễn Thành Hiên đánh ngất xỉu, không thể nào như lời Đặng Phong nói được.
"Nè nè! Cậu làm sao vậy?"
Người kia lo lắng hỏi, tôi ngẩn người ra, miệng vô thức lảm nhảm "Đặng Phong, Đặng Phong... Cậu ấy chết thiệt rồi sao?"
"Đúng vậy? Chính tôi là người đã đưa xác cậu ấy vào nhà xác mà".
Người kia tuy khá ngạc nhiên trước câu hỏi của tôi, nhưng cũng thành thật trả lời. Nhưng câu nói này, khiến cho tôi nghĩ thầm rằng, nếu lời anh ta là đúng, thì rốt cuộc cái người tôi gặp buổi sáng là ai? Không lẽ lại là do Quỷ Sông giở trò sao?
"Nè nè, cậu ổn không?"
Có vẻ như anh ta nhìn thấy tôi có điểm bất ổn, liền lên tiếng hỏi. Nó làm tôi giựt mình, liền định thần lại rồi lên tiếng "Vậy xác của cậu ấy vẫn còn ở nhà xác hay đã được chôn cất rồi".
Nếu nói Đặng Phong là nạn nhân thứ hai bị chết, thì cũng đã qua một thời gian khá lâu, cậu ta lại là người trong thôn, chắc chắn đã được người quen nhận về chôn cất rồi.
Nghe tôi hỏi, anh ta lắc đầu nói "Xác vẫn còn ở nhà xác, hình như còn phải điều tra gì đó nữa, nên chưa thể chôn cất được".
Anh ta nói chuyện rất trôi chảy, lời nói cũng mang chút bi thương. Tôi ngay lập tức gật đầu, rồi hỏi thêm "Bộ từ khi vớt xác cậu ấy lên, chưa có giải phẫu tử thi sao?"
Lời vừa dứt, anh ta vội lắc đầu, trầm giọng đáp "Chưa, nghe đâu là phải chờ pháp y trên Sài Gòn về mới giải phẫu được".
"À, thì ra là vậy".
Tôi gật gù, chắc là anh ta đang nói tới Trần Tiến Khoa, mà như vậy cũng không sai, dù sao đi nữa pháp y trên Sài Gòn sẽ kiểm tra và giải phẫu chuyên nghiệp hơn.
"Bộ cậu..."
Anh ta có chút nghi hoặc, nhìn chằm chằm vào tôi mà hỏi "Bộ cậu biết người pháp y sẽ tới giải phẫu tử thi sao?"
Nghe câu hỏi này, tôi hít một hơi dài, chậm rãi trả lời "Không hẳn, chỉ là lúc nãy ở bờ sông, có một người pháp y vừa mới về và đã phẫu thuật cho xác chết trôi mới vừa phát hiện".
Anh ta nghe thấy vậy, liền ầm ừ vài tiếng, rồi lên tiếng "Thôi, giờ này cậu nên tới coi xác Đặng Phong đi, không thôi sau khi giải phẫu rồi sẽ rất khó coi đó".
Tôi gật đầu đồng ý, nhưng rồi suy ngẫm lại, giờ này mà đi một mình sẽ rất đáng sợ, không bằng rủ theo anh ta cùng đi sẽ bớt sợ hơn. Liền nói "Hay là anh đi cùng với tôi đi, phải có người quen biết mới cho vô nhà xác mà, tôi mà đi một mình chẳng phải công cốc sao?"
Người kia không chần chờ mà ngay lập tức gật đầu đồng ý.
Sau đó, tôi cùng với anh ta bước theo con đường dẫn tới nhà xác của thôn.
Đoạn đường đi khá lạ, có vẻ như là chen lấn vào những bụi cây gai, vườn tược hay thậm chí là những cụm rừng nhỏ ven kinh rạch.
Tuy tôi đã rời xa quê cũng khá lâu, nhưng mà những con đường trong thôn, tôi vẫn còn nhớ hết, còn con đường này rất lạ, tôi chưa từng đi qua bao giờ.
"Nè! Tụi mình đi đường này có đúng hay không? Sao tôi chưa từng đi qua đoạn đường này bao giờ hết".
Rốt cuộc chịu không nổi sự nghi ngờ trong lòng, tôi liền lên tiếng hỏi.
Chỉ là lúc này anh ta lại cười khẩy, đáp "Dĩ nhiên rồi, đây là đường tắt mà, rất ít người biết, trời cũng đã tối rồi, tụi mình phải tới đó càng nhanh càng tốt chứ".
Anh ta nói chuyện một cách nghiêm túc, khiến cho tôi cảm thấy vô cùng hợp lý, nên cũng im lặng không thể phản bác lại.
Trong lúc đi vào nơi này, tôi luôn có cảm giác bất an, với lại cảm thấy người kia có chút gì đó kì lạ, mà không thể nói thành lời.
Chỉ là đi thêm một đoạn nữa đã đi ra khỏi con đường tắt, lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm, khi nhìn thấy xa xa chính là nhà xác của thôn, gần đó cũng có một vài người, nên cũng bớt sợ hãi hơn.
Tôi và người kia nhanh chóng bước vào bên trong, không gian khá tối, ánh mắt của tôi vẫn chưa thể thích ứng được.
"Đằng kia"
Vừa nói, người kia vừa đưa tay chỉ về về một cái xác, được trùm kín bởi một tấm vải màu trắng.
Ở trên cái kệ gần đó, có thắp một ngọn đèn dầu nho nhỏ. Điều này khiến cho tôi cảm thấy có chút thắc mắc, tại sao không bật đèn huỳnh quang lên, mà lại phải thắp đèn dầu?
"Đặng Phong ở đó, chỉ cần giở tấm vải trắng lên là có thể nhìn thấy".
Anh ta thúc giục tôi, đồng thời cũng khẽ chạm vào người tôi bằng vai của mình.
Tôi ờ một vài tiếng, rồi sau đó bước tới gần cái xác, chỉ là càng bước tới gần tôi lại cảm thấy lòng dạ của mình bất an vô cùng, giống như từng bước nỗi sợ hãi càng ngày càng dâng lên. Cùng với đó, trong tâm trí tôi liền phát ra tín hiệu, đừng nên tiến tới gần hơn nữa.
"Bộ cậu sợ hãi sao, người kia là bạn của cậu mà".
Đột nhiên anh ta ở phía sau cao giọng hỏi lớn, tôi quay lại nhìn, chỉ thấy anh ta đang nhếch mép cười, đồng thời đưa ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm vào tôi.
"Tôi không có sợ, chỉ là... "
Lời của tôi còn chưa nói hết, thì anh ta lập tức cười giòn giã, rồi tiến thẳng về phía của tôi.
Lúc này tôi cảm thấy hoang mang tột độ, bởi vì trong ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn dầu, hình ảnh của anh ta dùng dần thay đổi, nước từ đâu chảy xuống khắp người anh ta, làm ướt đẫm hết quần áo, đôi mắt đột ngột chuyển sang màu trắng dã, xung quanh tỏa ra mùi vị lạnh lẽo và hôi thúi.
Tôi cảm thấy mọi chuyện đã trở nên quá sức tưởng tượng, tình hình này mày đang trở nên nguy hiểm hơn bao giờ hết, trong đầu tôi bắt đầu rối tung cả lên, vẫn không rõ rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Đối diện với khoảnh khắc đó, tôi chỉ biết lùi về phía sau, âm thanh xung quanh bất chợt im lặng, chỉ còn lưu lại tiếng tim của tôi đập vang lên liên hồi.
Trong đôi mắt của tôi mơ hồ nhìn thấy người đối diện đang tiếp tục thay đổi, hiện giờ đã dần dần biến thành một cái xác chết đang bị phân hủy.
Nét mặt của nó, như muốn chế nhiễu sự sợ hãi của tôi vậy.
Tôi lùi về phía sau càng nhanh hơn, nhưng mà không thể ngờ, tôi lại đụng vào cái bàn để xác chết. Càng kỳ lạ hơn, chính là hình như có cái gì đó ở phía sau đang bắt đầu nhúc nhích, rung động cả cái bàn.
Trong đầu tôi hiện tại chỉ có duy nhất một ý nghĩ, đó chính là chắc chắn tôi đang bị rơi vào cái bẫy của Quỷ Sông giăng ra rồi.
Nhìn tới nhìn lui, hiện tại tôi đã bị dồn vào chánh giữa, không thể nào có đường lui được.
Còn chưa nghĩ ra được kế hoạch nào, thì đột nhiên một cánh tay lạnh như băng chạm vào tay tôi.
Theo phản ứng tự nhiên, tôi ngay lập tức quay lại nhìn, thì trông thấy một cái xác chết trôi.
Làn da của nó trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, da dẻ bong tróc, mái tóc ngắn rối tung bởi một thứ nước sền sệt.
Tôi ngay lập tức rút tay mình lại, không ngờ cái xác kia lại mở bự đôi mắt trắng dã ra, nhìn chăm chăm vào tôi, khiến cho tôi thoáng cái hoang mang, chẳng biết mình nên làm gì tiếp theo.
Còn chưa hết hoang mang, nó lại mở cái miệng đầy máu bên trong, dòng máu tuôn trào ra, ướt đẫm tấm vải trắng bên dưới.
Nhìn thấy cảnh tượng quá mức kinh dị đó, những dây thần kinh trong đầu tôi như thể căng hết cỡ ra vậy, tôi như muốn phát điên, không ngừng lùi về phía sau.
Chỉ là vừa lùi về sau hai bước, thì đột nhiên nhớ tới cái xác đang bị phân hủy vẫn còn ở phía đó.
Có vẻ như lúc đầy tôi đã bị rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan rồi, muốn tiến không được mà muốn lui cũng không xong. Tôi chợt nhớ tới lời của Nguyễn Thành Hiên lúc tôi rời đi, anh ta đã kêu tôi cẩn thận, không lẽ anh ta đã biết trước được chuyện này sẽ xảy ra sao?
"Gừ..."
Một âm thanh xé tan sự im lặng trong không gian vang lên, nó cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi, khiến cho phải chú ý tới thứ trước mắt mình.
Trước mắt tôi cái xác kia đang bắt đầu thay đổi, nó há cái miệng thiệt lớn rộng tới mang tai, tôi có thể nhìn thấy hàm răng mọc xiêu vẹo đang nghe ra, máu liên tục từ bên trong miệng trào ra thành một vũng.
Tôi lơ đãng nhìn xung quanh, thì phát hiện ra có một cây gỗ ở góc tường.
Không nghĩ ngợi nhiều nữa, tôi vội vàng cầm lấy nó, cắn chặt môi, dùng hết sức bình sinh của mình, đập liên tục vào thứ kinh dị trước mặt.
Tôi chậm rãi lên tiếng hỏi "Anh là ai vậy? bộ có quen biết với tôi hay sao?"
Người kia ngay lập tức lắc đầu, gấp gáp nói "Tôi thì không quen biết cậu, nhưng bạn của tôi là Đặng Phong thì chắc chắn cậu sẽ biết".
Câu nói này khiến cho tôi nghĩ tới, có khi nào anh ta chính là người quen của Đặng Phong hay không? nhưng tại sao lại muốn gặp tôi? Liền nghi hoặc hỏi "Anh tìm tôi có chuyện gì hay sao? Không lẽ Đặng Phong đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Người kia hít một hơi lạnh, đáp "Đúng vậy, cậu ấy đã xảy ra chuyện ở bờ sông rồi".
"Là chuyện gì? Tôi mới từ bờ sông về mà?"
Tôi lo lắng hỏi, anh ta bày ra bộ mặt nghi hoặc, trả lời "Không phải bờ sông đâu, cậu ấy bị chết đuối, hiện tại đã được đưa về nhà xác rồi, trước khi chết, cậu ấy có đưa hình và nhắc tới cậu, nên tôi nghĩ phải báo cho cậu nghe một tiếng mới được".
Tôi tròn bự đôi mắt nhìn chằm chằm vào anh ta, những lời anh ta nói khiến cho tôi không thể nào tiêu hóa kịp, Đặng Phong đã chết đuối? Không lẽ chính là nạn nhân thứ hai mà Trương Lăng từng nhắc tới hay sao?
Chỉ là, rõ ràng lúc sáng tôi có gặp Đặng Phong ở trạm xá mà, cậu ta chính là người đưa tôi tới đó, còn nói về nan nhân thứ hai nữa.
Khoan đã, đầu óc tôi bắt đầu gắn kết lại mọi thứ, tôi nhớ rất rõ, trước lúc tôi tỉnh dậy ở trạm xá, tôi đã bị Nguyễn Thành Hiên đánh ngất xỉu, không thể nào như lời Đặng Phong nói được.
"Nè nè! Cậu làm sao vậy?"
Người kia lo lắng hỏi, tôi ngẩn người ra, miệng vô thức lảm nhảm "Đặng Phong, Đặng Phong... Cậu ấy chết thiệt rồi sao?"
"Đúng vậy? Chính tôi là người đã đưa xác cậu ấy vào nhà xác mà".
Người kia tuy khá ngạc nhiên trước câu hỏi của tôi, nhưng cũng thành thật trả lời. Nhưng câu nói này, khiến cho tôi nghĩ thầm rằng, nếu lời anh ta là đúng, thì rốt cuộc cái người tôi gặp buổi sáng là ai? Không lẽ lại là do Quỷ Sông giở trò sao?
"Nè nè, cậu ổn không?"
Có vẻ như anh ta nhìn thấy tôi có điểm bất ổn, liền lên tiếng hỏi. Nó làm tôi giựt mình, liền định thần lại rồi lên tiếng "Vậy xác của cậu ấy vẫn còn ở nhà xác hay đã được chôn cất rồi".
Nếu nói Đặng Phong là nạn nhân thứ hai bị chết, thì cũng đã qua một thời gian khá lâu, cậu ta lại là người trong thôn, chắc chắn đã được người quen nhận về chôn cất rồi.
Nghe tôi hỏi, anh ta lắc đầu nói "Xác vẫn còn ở nhà xác, hình như còn phải điều tra gì đó nữa, nên chưa thể chôn cất được".
Anh ta nói chuyện rất trôi chảy, lời nói cũng mang chút bi thương. Tôi ngay lập tức gật đầu, rồi hỏi thêm "Bộ từ khi vớt xác cậu ấy lên, chưa có giải phẫu tử thi sao?"
Lời vừa dứt, anh ta vội lắc đầu, trầm giọng đáp "Chưa, nghe đâu là phải chờ pháp y trên Sài Gòn về mới giải phẫu được".
"À, thì ra là vậy".
Tôi gật gù, chắc là anh ta đang nói tới Trần Tiến Khoa, mà như vậy cũng không sai, dù sao đi nữa pháp y trên Sài Gòn sẽ kiểm tra và giải phẫu chuyên nghiệp hơn.
"Bộ cậu..."
Anh ta có chút nghi hoặc, nhìn chằm chằm vào tôi mà hỏi "Bộ cậu biết người pháp y sẽ tới giải phẫu tử thi sao?"
Nghe câu hỏi này, tôi hít một hơi dài, chậm rãi trả lời "Không hẳn, chỉ là lúc nãy ở bờ sông, có một người pháp y vừa mới về và đã phẫu thuật cho xác chết trôi mới vừa phát hiện".
Anh ta nghe thấy vậy, liền ầm ừ vài tiếng, rồi lên tiếng "Thôi, giờ này cậu nên tới coi xác Đặng Phong đi, không thôi sau khi giải phẫu rồi sẽ rất khó coi đó".
Tôi gật đầu đồng ý, nhưng rồi suy ngẫm lại, giờ này mà đi một mình sẽ rất đáng sợ, không bằng rủ theo anh ta cùng đi sẽ bớt sợ hơn. Liền nói "Hay là anh đi cùng với tôi đi, phải có người quen biết mới cho vô nhà xác mà, tôi mà đi một mình chẳng phải công cốc sao?"
Người kia không chần chờ mà ngay lập tức gật đầu đồng ý.
Sau đó, tôi cùng với anh ta bước theo con đường dẫn tới nhà xác của thôn.
Đoạn đường đi khá lạ, có vẻ như là chen lấn vào những bụi cây gai, vườn tược hay thậm chí là những cụm rừng nhỏ ven kinh rạch.
Tuy tôi đã rời xa quê cũng khá lâu, nhưng mà những con đường trong thôn, tôi vẫn còn nhớ hết, còn con đường này rất lạ, tôi chưa từng đi qua bao giờ.
"Nè! Tụi mình đi đường này có đúng hay không? Sao tôi chưa từng đi qua đoạn đường này bao giờ hết".
Rốt cuộc chịu không nổi sự nghi ngờ trong lòng, tôi liền lên tiếng hỏi.
Chỉ là lúc này anh ta lại cười khẩy, đáp "Dĩ nhiên rồi, đây là đường tắt mà, rất ít người biết, trời cũng đã tối rồi, tụi mình phải tới đó càng nhanh càng tốt chứ".
Anh ta nói chuyện một cách nghiêm túc, khiến cho tôi cảm thấy vô cùng hợp lý, nên cũng im lặng không thể phản bác lại.
Trong lúc đi vào nơi này, tôi luôn có cảm giác bất an, với lại cảm thấy người kia có chút gì đó kì lạ, mà không thể nói thành lời.
Chỉ là đi thêm một đoạn nữa đã đi ra khỏi con đường tắt, lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm, khi nhìn thấy xa xa chính là nhà xác của thôn, gần đó cũng có một vài người, nên cũng bớt sợ hãi hơn.
Tôi và người kia nhanh chóng bước vào bên trong, không gian khá tối, ánh mắt của tôi vẫn chưa thể thích ứng được.
"Đằng kia"
Vừa nói, người kia vừa đưa tay chỉ về về một cái xác, được trùm kín bởi một tấm vải màu trắng.
Ở trên cái kệ gần đó, có thắp một ngọn đèn dầu nho nhỏ. Điều này khiến cho tôi cảm thấy có chút thắc mắc, tại sao không bật đèn huỳnh quang lên, mà lại phải thắp đèn dầu?
"Đặng Phong ở đó, chỉ cần giở tấm vải trắng lên là có thể nhìn thấy".
Anh ta thúc giục tôi, đồng thời cũng khẽ chạm vào người tôi bằng vai của mình.
Tôi ờ một vài tiếng, rồi sau đó bước tới gần cái xác, chỉ là càng bước tới gần tôi lại cảm thấy lòng dạ của mình bất an vô cùng, giống như từng bước nỗi sợ hãi càng ngày càng dâng lên. Cùng với đó, trong tâm trí tôi liền phát ra tín hiệu, đừng nên tiến tới gần hơn nữa.
"Bộ cậu sợ hãi sao, người kia là bạn của cậu mà".
Đột nhiên anh ta ở phía sau cao giọng hỏi lớn, tôi quay lại nhìn, chỉ thấy anh ta đang nhếch mép cười, đồng thời đưa ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm vào tôi.
"Tôi không có sợ, chỉ là... "
Lời của tôi còn chưa nói hết, thì anh ta lập tức cười giòn giã, rồi tiến thẳng về phía của tôi.
Lúc này tôi cảm thấy hoang mang tột độ, bởi vì trong ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn dầu, hình ảnh của anh ta dùng dần thay đổi, nước từ đâu chảy xuống khắp người anh ta, làm ướt đẫm hết quần áo, đôi mắt đột ngột chuyển sang màu trắng dã, xung quanh tỏa ra mùi vị lạnh lẽo và hôi thúi.
Tôi cảm thấy mọi chuyện đã trở nên quá sức tưởng tượng, tình hình này mày đang trở nên nguy hiểm hơn bao giờ hết, trong đầu tôi bắt đầu rối tung cả lên, vẫn không rõ rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Đối diện với khoảnh khắc đó, tôi chỉ biết lùi về phía sau, âm thanh xung quanh bất chợt im lặng, chỉ còn lưu lại tiếng tim của tôi đập vang lên liên hồi.
Trong đôi mắt của tôi mơ hồ nhìn thấy người đối diện đang tiếp tục thay đổi, hiện giờ đã dần dần biến thành một cái xác chết đang bị phân hủy.
Nét mặt của nó, như muốn chế nhiễu sự sợ hãi của tôi vậy.
Tôi lùi về phía sau càng nhanh hơn, nhưng mà không thể ngờ, tôi lại đụng vào cái bàn để xác chết. Càng kỳ lạ hơn, chính là hình như có cái gì đó ở phía sau đang bắt đầu nhúc nhích, rung động cả cái bàn.
Trong đầu tôi hiện tại chỉ có duy nhất một ý nghĩ, đó chính là chắc chắn tôi đang bị rơi vào cái bẫy của Quỷ Sông giăng ra rồi.
Nhìn tới nhìn lui, hiện tại tôi đã bị dồn vào chánh giữa, không thể nào có đường lui được.
Còn chưa nghĩ ra được kế hoạch nào, thì đột nhiên một cánh tay lạnh như băng chạm vào tay tôi.
Theo phản ứng tự nhiên, tôi ngay lập tức quay lại nhìn, thì trông thấy một cái xác chết trôi.
Làn da của nó trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, da dẻ bong tróc, mái tóc ngắn rối tung bởi một thứ nước sền sệt.
Tôi ngay lập tức rút tay mình lại, không ngờ cái xác kia lại mở bự đôi mắt trắng dã ra, nhìn chăm chăm vào tôi, khiến cho tôi thoáng cái hoang mang, chẳng biết mình nên làm gì tiếp theo.
Còn chưa hết hoang mang, nó lại mở cái miệng đầy máu bên trong, dòng máu tuôn trào ra, ướt đẫm tấm vải trắng bên dưới.
Nhìn thấy cảnh tượng quá mức kinh dị đó, những dây thần kinh trong đầu tôi như thể căng hết cỡ ra vậy, tôi như muốn phát điên, không ngừng lùi về phía sau.
Chỉ là vừa lùi về sau hai bước, thì đột nhiên nhớ tới cái xác đang bị phân hủy vẫn còn ở phía đó.
Có vẻ như lúc đầy tôi đã bị rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan rồi, muốn tiến không được mà muốn lui cũng không xong. Tôi chợt nhớ tới lời của Nguyễn Thành Hiên lúc tôi rời đi, anh ta đã kêu tôi cẩn thận, không lẽ anh ta đã biết trước được chuyện này sẽ xảy ra sao?
"Gừ..."
Một âm thanh xé tan sự im lặng trong không gian vang lên, nó cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi, khiến cho phải chú ý tới thứ trước mắt mình.
Trước mắt tôi cái xác kia đang bắt đầu thay đổi, nó há cái miệng thiệt lớn rộng tới mang tai, tôi có thể nhìn thấy hàm răng mọc xiêu vẹo đang nghe ra, máu liên tục từ bên trong miệng trào ra thành một vũng.
Tôi lơ đãng nhìn xung quanh, thì phát hiện ra có một cây gỗ ở góc tường.
Không nghĩ ngợi nhiều nữa, tôi vội vàng cầm lấy nó, cắn chặt môi, dùng hết sức bình sinh của mình, đập liên tục vào thứ kinh dị trước mặt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook