Quy Phục
Chương 59: Ngoại truyện 2 – Có một lần thôi, em đừng lo

Rất nhanh, Trần Hiêu khiến Chung Diệc Tâm lĩnh ngộ được một điều, câu trả lời của cô còn tệ hơn cả chó non và chó săn.

Đêm nay, cô thật sự mệt lả người, eo lưng nhức kinh khủng, chỉ muốn nằm bệt giường, hai mắt hiện rõ vẻ tủi thân.

“Sau này còn mắng anh là chó hoang nữa không?”, Trần Hiêu có vẻ rất đắc ý, dường như anh vô cùng hài lòng về sự thể hiện của mình.

Chung Diệc Tâm xoay lưng lại, quay mặt vào tường, bỗng dưng hét lên: “Sao lại không mắng, phải mắng, anh chỉ biết bắt nạt cái loại chân yếu tay mềm như em thôi!”

“Nói cái gì đấy? Vẫn còn muốn mắng anh phải không?”, giọng nói uể oải của anh truyền từ sau lưng tới.

Khó khăn lắm mới được anh tha cho, Chung Diệc Tâm xem xét thời thế, đành phải dịu giọng: “Em biết sai rồi, không bao giờ mắng anh là chó hoang nữa ạ!”

Trần Hiêu hừ lạnh một tiếng, vỗ nhẹ đầu cô ý bảo cô thả lỏng, tắt đèn, anh ôm eo cô, rồi dỗ cô ngủ.

Chung Diệc Tâm ngoan ngoãn “ừm” một tiếng rồi xoay người lại, gối đầu lên cánh tay rắn chắc của anh.

Cảm giác an toàn vô cùng.

Cô mệt mỏi rã rời, rốt cuộc cũng được nghỉ ngơi, nằm trong vòng tay ấm áp của anh, cả người như được ngâm trong suối nước nóng. Cơn buồn ngủ ập tới, nhưng cô lại cố gắng gượng, chọc chọc vào cằm Trần Hiêu.

Lần nào anh cũng cạo râu rất sạch sẽ, nhưng không đến một ngày, râu lại nhú ra, cọ vào rất ngứa.

Căn phòng tối om, rèm cửa kéo không kín, để lọt mấy vệt sáng dìu dịu. Ánh sáng xanh lam trên tay cô chợt lóe lên, nhỏ vụn nhưng quyến rũ, cô say mê nhìn chấm sáng đó, thưởng thức chiếc nhẫn lấp lánh.

Cô không thích đeo nhẫn, vì từ nhỏ đã bắt đầu tập đàn. Cô cũng không thích đeo vòng tay, vì sợ sẽ chạm phải phím đàn. Thế nên hôm Trần Hiêu tặng nhẫn cho cô, cô mới giận dỗi với anh.

Nhưng chiếc nhẫn này, cô lại thích vô cùng, ngay cả lúc ngủ cũng không nỡ tháo ra.

Vừa nhắm mắt là lại như nhìn thấy hình ảnh anh quỳ một chân xuống, chân thành cầu hôn cô.

Lần đầu tiên gặp nhau, cũng là đêm Giáng Sinh tuyết rơi đầy trời. Khi đó, Trần Hiêu còn là cậu thiếu niên ngỗ nghịch, đối với cô nhóc bất ngờ xuất hiện trong đời mình, anh cực kỳ bực dọc. Thời gian trôi đi, chỉ như một cái chớp mắt, qua bao nhiêu năm, lại là một đêm Giáng Sinh, nhưng anh đã là chồng cô, tháo bỏ mọi gai góc lạnh lùng, thề sẽ trân trọng cô suốt đời.

Cô yêu dáng vẻ lẻ loi của anh lúc đứng dưới ngọn đèn hôm đưa cô về nhà, yêu thần thái ung dung tự tin mà không mất đi vẻ khiêm tốn của anh lúc nhận phỏng vấn, yêu sự dịu dàng khi che chở cô dù đau dạ dày đến đổ mồ hôi, yêu cái cách anh vòng tay ôm cô, và cả vẻ mặt ngái ngủ đáng yêu của anh mỗi sáng thức dậy.

Cô yêu sự ngang ngược lúc động tình của anh, và yêu vẻ thong dong nhẹ nhàng mỗi lần bế cô lên.

“Sao vẫn còn chưa ngủ?”, giọng Trần Hiêu nghe lành lạnh.

Vốn tưởng anh ngủ rồi, Chung Diệc Tâm giật mình, ngón tay vẫn còn đặt trên cằm anh, không kịp thu lại.

“Trần Hiêu, em hơi tò mò, sao râu anh mọc ra nhanh thế, cọ vào em khó chịu lắm.”

Cô không ngủ được nên quấy rầy anh, trả thù sao?

Trần Hiêu bật cười, tóm lấy ngón tay nhích tới nhích lui của cô, rồi mơ hồ đáp: “Em không chạm vào cằm anh, anh cọ em thế nào được? Hay là em lại muốn một lần nữa?”

Nói xong, anh còn cố tình cắn khẽ ngón tay cô, không đau nhưng lại khiến cô hoảng hồn.

Trong chuyện này, dường như anh vô cùng dồi dào sức lực, không biết mệt mỏi là gì. Người ta vẫn hay bảo, chẳng có mảnh đất xấu, chỉ có trâu mệt chết đấy thôi, không phải sao?

Cuộc đời chết tiệt này lại lừa cô, thế nên cô mới vì sự thiếu hiểu biết của mình mà trả một cái giá quá đắt.

“Không, không, không! Em muốn ngủ! Ngủ ngon! Sáng mai gặp lại!”, một hơi nói xong, cô rút bàn tay vô tội của mình về, không dám tính sổ với anh nữa, vội vàng nhắm mắt rồi xoay người vào tường.

Trần Hiêu ôm lấy cô từ phía sau, không nói gì cả. Anh lặn lội đường xa, ngồi máy bay hai mươi mấy tiếng, nói gì thì nói, anh cũng thấm mệt rồi.

Một khi bước vào loại quan hệ thân mật đó, tự nhiên sẽ có được một sự ăn ý tuyệt vời. Anh đưa tay ra, cô liền có thể đáp lại gần như theo bản năng, có thể từ độ ấm trong lòng bàn tay và tín hiệu trong ánh mắt mà nhận ra trạng thái của anh.

Sự ăn ý này, chỉ thuộc về hai người họ.

Anh đặt cằm lên vai cô, hơi thở đều đều. Cô nắm tay anh, nhẹ nhàng đi vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, Chung Diệc Tâm bị mùi thơm của đồ ăn đánh thức.

Trần Hiêu dậy sớm chạy bộ theo thói quen, đó là thói quen duy trì từ hồi còn du học ở Anh.

Ngoài trời tuyết phủ trắng xóa, lúc chạy bộ, bông tuyết nhẹ nhàng đáp lên vai anh, không hề thấy lạnh, thậm chí, chạy quanh khu phố một vòng, cả người đã rịn mồ hôi.

Điều này bỗng khiến anh nhớ đến những ngày ở Anh. Bên đó lúc nào cũng có mưa, trong ấn tượng của anh, ngày ngày tháng tháng chìm trong sương mù, người qua đường cứ thế thong dong đi trong làn mưa lất phất, thậm chí còn chẳng dùng ô, khung cảnh u ám mà xa cách vô cùng.

Tắm xong, anh làm bữa sáng cho Chung Diệc Tâm. Chỉ có sandwich đơn giản và sữa, nhưng với cái dạ dày đã trống rỗng cả đêm thì cũng đủ để trở thành cao lương mĩ vị.

Chung Diệc Tâm đi đánh răng rửa mặt, loanh quanh trong phòng tắm một lúc lâu, chỉ riêng khuôn mặt đã tốn không ít thời gian.

Dưỡng da xong, cô lại do dự có nên trang điểm nhẹ nhàng hay không. Nhìn vào gương, khuôn mặt tươi tắn không tệ, làn da căng mịn sáng ngời, tràn ngập tình yêu và hạnh phúc.

Bỗng cô ngây người sửng sốt.

Còn nhớ hồi mới cưới, Trần Hiêu cùng cô về nhà, lúc uống trà với dì trên ban công, cô từng thẳng thắn nói mình rất hâm mộ dì. Cô hâm mộ Dương Hiểu Vi vì bà có được ánh mắt như vậy, lại được bố trân trọng suốt bao nhiêu năm không thay đổi. Mà hiện giờ, rốt cuộc cô cũng được như ý nguyện.

Nhờ Trần Hiêu, cô không cần phải hâm mộ người khác nữa, bởi cô đã quá đủ hạnh phúc rồi.

Trạng thái của cô hôm nay cực tốt, tinh thần cũng thoải mái, vẻ mặt vì thế mà rạng ngời tươi tắn vô cùng. Cô ăn sáng cùng Trần Hiêu trước, sau đó anh ôm cô ngồi trên sô pha, bàn về lịch trình trong hai ngày tới.

Vì là ngày lễ, cũng bởi buổi biểu diễn thành công, thế nên thầy cho cô nghỉ hai ngày, không đành lòng chia rẽ đôi uyên ương.

Trần Hiêu muốn đi Los Angeles xem bóng rổ, Chung Diệc Tâm không có ý kiến gì, khó lắm mới có được ngày nghỉ, đi đâu chơi cô cũng đều vui.

“Anh thích bóng rổ thật đấy, còn em xem thì không hiểu lắm, chỉ biết là mấy chục người chạy đi chạy lại trên sân, từ đầu này chạy sang đầu kia, em nhìn mà hoa cả mắt.”, cô dựa vào thành ghế, cẳng chân đung đưa vẻ thoải mái.

Trần Hiêu nhìn vào màn hình di động để xem vé, vừa làm vừa phân tâm nói chuyện với cô, “Phải nói là rất thích, hồi nhỏ anh mơ ước trở thành cầu thủ chuyên nghiệp, đáng tiếc là lùn quá, chỉ có thể từ bỏ sân bóng, trở thành ông chủ.”

Chung Diệc Tâm trợn mắt nhìn anh. Lùn quá? Từ bỏ sân bóng làm ông chủ?

Anh ăn nói trơn tru gớm thật.

“Nếu em nhớ không nhầm, anh cao 1m88 đúng không? Anh như thế này mà còn bảo là lùn, thế em thì gọi là gì?”

Trần Hiêu nở một nụ cười đến chói mắt, “Em như thế này gọi là … thấp, bé…”

Cô không thèm nói nữa, cứ thế bực bội nhìn anh, cũng may, anh không nói nốt chữ cuối cùng[1].

“Được rồi, được rồi, anh không đùa với em nữa, anh nói nghiêm túc đấy…”, Trần Hiêu yêu chiều véo mũi cô, nhẫn nại giải thích, “Chiều cao của anh chơi nghiệp dư thì không thành vấn đề, nhưng chơi chuyên nghiệp thì không đủ. Nếu mà anh cao tầm hai mét… thế thì cái công ty nát này ai thích thì cứ việc lấy đi.”

Giọng điệu của anh nghe chẳng có chút tiếc nuối nào, Chung Diệc Tâm lại không nhịn được phải phì cười.

Cô lại cố tranh luận với anh, “Không đúng, em nhớ có một cầu thủ, còn chưa cao đến 1m7, nhưng mà chơi khá tốt, tên là Webb đúng không?”

Trần Hiêu kinh ngạc nhìn cô, “Em biết cả Webb? Vợ anh đúng là bác học, trên đời này có ai mà em không biết không?”

Câu nịnh hót bất thình lình của anh khiến Chung Diệc Tâm cười rũ rượi, ngả cả người vào anh, “Em không chỉ biết thôi đâu, mà em còn xem anh ta chơi bóng nữa cơ. Nhưng mà anh đấy, chỉ giỏi kiếm cớ, cái gì mà chiều cao không đủ chứ, rõ ràng là đang kiếm cớ lung tung!”

“Đúng, kiếm cớ đấy.”, Trần Hiêu cười vẻ bất đắc dĩ, anh nói với cô, “Là do bản thân anh không kiên trì, cũng hối hận lắm đấy, anh không kiên trì với ước mơ của mình, thế nên anh mới không mong em bỏ cuộc.”

Chung Diệc Tâm ngỡ ngàng nhìn anh, thu hết vẻ dịu dàng của anh vào đáy mắt.

Một lúc lâu sau, cô vẫn không nói gì.

Trần Hiêu vuốt tóc cô, như đang vuốt ve một con mèo nhỏ, cằm cô tựa lên đùi anh, ánh mắt chớp chớp trông nhu mì một cách bất ngờ.

Trước đây, lúc họ nói chuyện điện thoại, mỗi lần nhắc đến chủ đề liên quan tới đàn dương cầm, cô luôn tỏ ra rất vui vẻ, giọng nói cũng cao hơn hẳn. Sự chần chừ của cô, sự quyến luyến của cô, niềm say mê của cô với đàn dương cầm, anh nghe vào tai, và ghi vào lòng.

Chung Diệc Tâm nhẹ nhàng tóm lấy tay áo anh, tò mò hỏi: “Sao lúc đấy anh lại từ bỏ? Anh đã nói rồi còn gì, muốn cái gì phải tự đi giành lấy cơ mà?”

Cô thật sự rất tò mò, dựa vào cá tính của Trần Hiêu, cứng cỏi quật cường, người đàn ông như anh, chắc chắn sẽ không vì một chuyện nhỏ nhặt mà rút lui.

“Hồi đấy mẹ anh đang nằm viện, có lần anh chơi bóng bị bong gân, mẹ anh xót ruột quá nên bắt anh thề sau này không được chơi bóng rổ nữa.”, Trần Hiêu nhớ đến mẹ, gương mặt lại hiện ra vẻ u sầu, “Hết cách, lúc đó bà ấy đổ bệnh nặng, anh không dám chọc giận, đành phải đồng ý.”

Không bao lâu sau, mẹ qua đời, từ đó trở đi, anh rất ít khi chạm vào bóng rổ.

Hốc mắt anh thoáng đỏ, dù không rơi lệ, nhưng nỗi nhớ nhung này lại có thể bộc lộ qua những lời anh nói.

Anh là một người đàn ông cứng rắn mà sống nội tâm, ngày bà nội qua đời, anh cũng như vậy, nhốt mình trong phòng hút thuốc. Nếu không phải cô tìm được anh, e là cổ họng anh đã ám đen vì hút thuốc rồi.

Là bạn đời, cô vô cùng thưởng thức sự ngang tàng của anh, nhưng cũng xót xa bởi mặt yếu đuối của anh, thứ anh không để người khác biết, chỉ có cô mới có thể nhìn thấy.

Chung Diệc Tâm thương anh, vội vàng ngồi dậy, cố chấp ôm đầu anh vào lòng như dỗ trẻ con, vừa ôm vừa lảm nhảm: “Trần Hiêu ngoan, Trần Hiêu không buồn, giờ anh có vợ rồi, em sẽ bảo vệ anh! Muốn khóc thì khóc đi! Em sẽ không cười anh đâu!”

Anh gục đầu vào vai cô, vừa bực vừa buồn cười, “Dựa vào sự hiểu biết của anh về em, em không chỉ cười anh, mà còn có thể ghi vào sổ của em, để bất cứ lúc nào cũng có thể mang ra sỉ nhục anh.”

Chung Diệc Tâm vốn định tức giận, nhưng nghe anh nói rất có lý, cô lại ngượng nghịu cười, “Anh đúng là hiểu em thật đấy.”

Trần Hiêu hừ lạnh một tiếng, đổi một tư thế thoải mái hơn trong lòng cô, đầu tựa vào vai cô, ôm thắt lưng cô, như một con chó to lớn nhưng rất biết phục tùng.

“Chắc chắn mẹ anh là người cực kỳ dịu dàng nhỉ? Có phải anh không mấy khi nghe lời bà không?”

Chung Diệc Tâm mới chỉ nhìn thấy ảnh của bà. Khi đó bố mẹ anh có vẻ vẫn khá tình cảm, một nhà ba người chụp chung không ít ảnh, mẹ Trần luôn nở nụ cười ôn hòa, đầu hơi nghiêng về phía chồng, tay đặt trên vai Trần Hiêu, cảnh tượng hòa hợp mà viên mãn vô cùng.

“Mẹ anh hiền lắm, nhưng lúc khó thở cũng mắng anh đấy, lúc tức lên cũng dữ ra trò. Hồi đấy anh không quá nghe lời, thích phân cao thấp với bà ấy, bà ấy bảo một đằng anh làm một nẻo, nhưng mà lại chẳng bao giờ nỡ đánh anh cả.”

Gương mặt anh thoáng hiện vẻ mất mát, những hồi ức cũ tràn đầy khuyết điểm của bản thân anh. Chung Diệc Tâm khẽ vỗ đầu anh, cô an ủi, “Không cần tiếc nuối đâu, anh có em rồi, sau này em sẽ phụ trách mắng anh, nếu anh có yêu cầu cực kỳ khẩn khoản, em cũng có thể đánh anh, anh phải ngoan ngoãn phối hợp đấy.”

Chung Diệc Tâm rời giường chưa được bao lâu, tóc vẫn hơi rối, có vài lọn tóc hơi vểnh lên. Trần Hiêu nhìn cô, bất chợt nhớ lại hôm tân hôn, cô nằm sấp trên người anh, y hệt như một con thú nhỏ.

Anh vô cùng “phối hợp” đáp: “Được, thế thì nhiệm vụ này giao cho em đấy, anh da dày thịt béo, em tuyệt đối đừng có nương tay.”

“Anh yên tâm, em nhất định sẽ không nương tay, anh phải tin vào năng lực của em.”, Chung Diệc Tâm cười híp mắt khẽ vuốt ve gáy anh, sờ lên nhúm tóc lởm chởm.

Trần Hiêu trông có vẻ rất thoải mái, anh đặt điện thoại xuống, cũng không nói xem tiếp theo sẽ làm gì, cứ lẳng lặng ôm cô như vậy.

“Sau này có con, lại phải nhờ đến năng lực của em rồi, nhớ dạy dỗ con nó cho cẩn thận.”, Trần Hiêu nhếch khóe miệng lên, “Thế thì anh có thể không phí công, yên tâm làm một ông bố hiền từ rồi.”

Chung Diệc Tâm nghe xong liền thở phì phò đẩy anh ra, gương mặt hiện vẻ không vừa ý, “Lại nữa rồi, lại muốn em đóng vai người xấu, em không đẻ cho anh đấy, anh tự đi mà đẻ, đẻ ra con khỉ con rồi tự chơi với nó đi.”

“Thật ra anh muốn lắm đấy, đáng tiếc phần cứng không phù hợp thôi.”, Trần Hiêu ngả người dựa vào chỗ tay vịn sô pha, đột nhiên nghĩ ra một chuyện, anh liền đùa với cô, “Anh có một đứa cháu họ, tên là Tần Diễn, hôm cưới em gặp rồi đấy. Vợ cậu ta mới sinh em bé, anh xem ảnh rồi, trông giống khỉ con cực kỳ.”

Nói xong, anh liền lấy di động ra, tìm trang cá nhân của Tần Diễn rồi cho Chung Diệc Tâm xem.

Cô vô cùng tò mò, sán lại xem, ngay lập tức nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hỏn nhăn nheo.

Em bé thật sự rất nhỏ, nằm trong tã bọc ấm áp, mắt còn chưa mở, hoàn toàn không bận tâm đến thế giới xung quanh mình, trông yếu đuối đến mức khiến cô dâng trào nỗi xúc động muốn nâng niu.

“Trông hơi xấu nhỉ, như con khỉ rụng lông ấy.”, Chung Diệc Tâm nghiêm túc nhận xét, đuôi mắt cong lên, không giấu nổi sự thích thú, “Nhưng mà đáng yêu quá! Đáng yêu kinh khủng khiếp! Cái mũi nhỏ này, cái miệng nhỏ này… cả cái tay nắm chặt lại này… Trời ơi, em sắp trụy tim rồi!”

Cô cũng không hiểu tại sao mình lại thích thằng bé nữa, nhưng vừa trông thấy nó, tim cô đã mềm nhũn, cưng chiều thế nào cũng không đủ.

Trần Hiêu thấy cô kích động như vậy thì thầm buồn cười, “Thích thế cơ à? Đợi về nước, anh sẽ đưa em đi thăm Tần Gia Ý.”

“Tần Gia Ý? Những chữ nào cơ?”

Trần Hiêu dùng điện thoại gõ ba chữ “Tần Gia Ý”, cô vừa nhìn thấy đã cau mày nói: “Ngụ ý của cái tên này rất hay, lại còn có cảm giác như tên nam chính trong tiểu thuyết, nhưng mà hơi phức tạp, nét bút quá nhiều, sau này mà bị cô phạt chép tên thì mệt đây.”

“Em đừng bận tâm, tên này do vợ chồng Tần Diễn chọn đấy. Nghe nói lúc còn trong bụng mẹ, thằng bé cực kỳ nghịch, hai vợ chồng cậu ta chọn cái tên này, đợi đến lúc thằng bé biết viết sẽ cho chép tên suốt ngày, coi như để xả giận.

Chung Diệc Tâm nghe mà trợn tròn hai mắt, lại còn có cách phạt như vậy nữa?

Biểu cảm của Trần Hiêu nói cho cô biết, anh đang nói thật. Mà lúc anh nghe người khác kể lại, chính anh cũng cảm thấy dở khóc dở cười.

“Thằng nhỏ đáng thương, đúng là quá đáng thương.”

Bỗng hai mắt Chung Diệc Tâm sáng lên, cô tóm lấy cổ áo Trần Hiêu, “Em có một kế hoạch, nhưng mà em không dám nói.”

Trần Hiêu cốc lên trán cô, “Cứ yên tâm mạnh dạn nói đi.”

“Đợi khi nào về nước, bọn mình đến thăm thằng bé, em phụ trách nói chuyện với vợ chồng họ, phân tán sự chú ý của họ, anh phụ trách bế thằng bé đi. Đây gọi là kế hoạch giải cứu bé yêu!”

Trần Hiêu ngây ra như nhìn thấy ma, “Em cũng mạnh dạn quá rồi đấy, muốn ăn cơm tù à, anh hát bài Lệ song sắt cho em cảm nhận trước nhé?”

“Em chỉ đùa chút thôi.”, Chung Diệc Tâm bĩu môi, ôm chân, buồn bực đặt cằm lên đầu gối, “Trẻ con đáng yêu thật đấy, nhưng mà nuôi trẻ con trách nhiệm nặng nề lắm, không phải nói sinh là sinh được, với lại… em không chắc mình có phải người mẹ tốt hay không nữa.”

Chung Diệc Tâm dám chắc chắn, cô sẽ không trở thành người mẹ vô trách nhiệm như Diêu San, nhưng cô cũng hiểu, trong quá trình trưởng thành, đứa trẻ rất yếu ớt, bố mẹ ngoài đảm bảo cơm ăn áo mặc cho nó, còn phải dành cho nó tình thương yêu thật sự lớn lao.

Anh cúi đầu nhìn cô, lại nghiêm túc nói: “Anh tán đồng với nửa câu trước của em, nhưng không ủng hộ nửa câu sau. Em sẽ là một người mẹ tốt, anh cũng sẽ không thua kém đâu.”

“Tại sao?”

“Tại vì bọn mình đều biết rõ bản thân mình muốn gì.”, anh khẳng định chắc chắn.

Chung Diệc Tâm nhoẻn miệng cười, giang hai tay muốn ôm anh. Nhưng bỗng nhiên trong đầu lóe lên một suy nghĩ, cô cứng đờ người.

“Trần Hiêu, đột nhiên em nghĩ đến một chuyện.”, Chung Diệc Tâm ủ rũ nói, ánh mắt thấp thoáng vẻ hoảng loạn, “Lần đầu tiên… có phải bọn mình không dùng biện pháp tránh thai không?”

Đầu tiên là anh sửng sốt, sau đó lại cười. Đúng thật, lần đó anh không khống chế được ham muốn, mà cả hai người đều không nhớ, mấy lần sau thì đều chú ý. Anh an ủi cô, “Có một lần thôi, không khéo đến thế đâu. Em đừng lo.”

Chung Diệc Tâm mất hứng, tức tối chỉ vào anh, “Cặn bã! Giọng điệu tiêu chuẩn của một tên cặn bã! Câu này của anh với cái câu “Anh chỉ cọ cọ thôi không vào đâu!” có khác gì nhau hả?”

“Rồi, rồi, rồi, anh sai, nhận lời phê bình của bà xã.”

Trần Hiêu đành phải ôm cô dỗ dành một lúc lâu, cô chán nản nằm trong lòng anh không cựa quậy, khóc không ra nước mắt, “Hình như hôm đấy không phải kỳ an toàn của em, nếu mà dính thật, em sẽ không bao giờ nhìn anh nữa.”

Cô càng nghĩ càng hoang mang, tháng trước không thấy kỳ kinh đến, cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng do quá bận rộn nên nội tiết rối loạn, giờ ngẫm ra mới thấy kinh hoàng.

“Không được, con không thể không có bố được, anh sẽ mặt dày bám dính lấy em.”, Trần Hiêu nghiêm túc cự tuyệt, “Tư tưởng này của em rất nguy hiểm, không được, cần cải tạo.”

Chung Diệc Tâm tức điên tiết, đơn phương tuyên bố đoạn tuyệt với anh, đầu rúc vào lòng anh, ôm tới ôm lui, nhưng vẫn không thèm nhìn anh.

“Giờ còn chưa chắc chắn mà, phải không? Hay thế này đi, mình đến bệnh viện kiểm tra xem, muốn làm gì thì cứ chờ kết quả đã rồi tính tiếp.”, giọng điệu anh vẫn vô cùng bình tĩnh, thái độ của anh, ít nhiều như một điểm tựa cho cô.

Đứa nhỏ chắc chắn là rất đáng yêu, nhưng hiện giờ cô đang bận rộn với sự nghiệp, nếu thật sự dính bầu, e là vừa vui mừng, vừa hoảng sợ.

Cô còn chưa chuẩn bị tinh thần để làm một người mẹ tốt, mà trước khi có kết quả, mọi sự phỏng đoán đều là sớm.

Cô hoảng hốt, nhưng cũng có chút cảm giác ngọt ngào, trong lòng ấm áp như có một nguồn sức mạnh ôm lấy cô, khiến cô trở nên kiên cường hơn một chút.

Huống chi, còn có Trần Hiêu ở bên cạnh.

Anh kiên định, thản nhiên, dường như đã có thể trở thành một ông bố đáng tin cậy, có thể che mưa chắn gió vì gia đình này.

Như vậy, nếu thật sự có, vậy thì còn gì mà không được?

“Được, mình đến bệnh viện.”, cô run rẩy nắm lấy tay anh, bàn tay dày rộng của anh khiến cô yên lòng, cũng tiếp cho cô nguồn năng lượng vô hạn.

Cô lựa chọn phó mặc hết tất cả cho số mệnh.

Thay quần áo xong, Trần Hiêu ôm cô đi ra khỏi cửa. Hôm nay tuyết đổ nhiều hơn hẳn hôm qua, hàng rào bên ngoài đều đã bị tuyết phủ trắng. Mấy bông tuyết đậu trên tóc cô, Trần Hiêu cúi đầu phủi đi, nhúm tuyết liền tan ngay trong bàn tay ấm áp của anh.

“Đi thôi, khi nào về, mình cùng đắp một đôi người tuyết.”, Trần Hiêu nói, “Anh đắp, em đứng xem.”

***

[1] Trần Hiêu định nói là “小矮妖”, nghĩa là “Yêu tinh nhỏ lùn”, đây là nhân vật Leprechaun, một loài yêu tinh trong thần thoại dân gian Aos Sí của Ireland.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương