Y Châu cùng hai hộ vệ cải trang thành nô bộc làm việc nặng, lén rời Hồng Lư Tự bằng cửa sau.

Đầu tiên bọn họ đến chợ Tây dạo một vòng, giả vờ đi mua sắm.

Sau khi xác nhận không có ai theo dõi, ba người tiến thẳng về phía cổng thành.

Vào thành cần dẫn đường, nhưng rời thành thì không cần.

Y Châu và hai hộ vệ hòa vào dòng người, thuận lợi lẻn khỏi cổng thành.

Ngay lúc bọn họ tưởng mình đã trốn thoát thì phát hiện phía trước có một nhóm cấm vệ đang đứng, dẫn đầu là Thống lĩnh cấm vệ Triệu Hiền!

Triệu Hiền cưỡi trên ngựa cao, mặc đoản đả cổ tròn đỏ thẫm, bên ngoài là giáp bạc, một tay cầm cương, tay kia ấn đuôi kiếm trên thắt lưng, vẻ mặt lãnh đạm, ánh mắt sắc lạnh như đao.

Hắn nhìn thẳng về phía Y Châu, lớn tiếng nói.

“Tiểu hoàng tử điện hạ, ngài muốn đi đâu vậy?”

Y Châu không hiểu tiếng Đại Thịnh, nhưng y biết mình đã bị lộ.

Xem tình thế thì hình như đã đợi rất lâu, rất có thể bọn họ đã bị theo dõi ngay từ khi rời khỏi Hồng Lư Tự.

Đáng buồn là bọn họ tưởng mình đã ngụy trang rất tốt, không ai có thể nhận ra.

Không ngờ bọn họ sớm đã trở thành những con cừu non trong mắt người khác, mỗi hành động nhỏ của bọn họ khi nhìn lại đều trở nên vô cùng buồn cười.

Y Châu hoảng sợ, nhưng cũng thấy tức giận vì bị trêu đùa.

Hai hộ vệ vừa vào tư thế phòng thủ, vừa thấp giọng hỏi.

“Điện hạ, chúng ta phải làm sao đây?”

Y Châu ấn mật thư giấu trên ngực xuống.

Thư này là do Khu mật sứ đại nhân tự tay viết cho phụ hoàng, Khu mật sứ đại nhân đã căn dặn, thư này cực kỳ quan trọng, dù thế nào cũng phải giao vào tay phụ hoàng.

Mẫu thân của Y Châu là biểu tỷ muội với Hoàng hậu nước Thiên Đảo, nghe nói trước khi các nàng xuất giá, quan hệ vẫn luôn rất tốt.

Sau đó, mẫu thân của Y Châu nhân cơ hội vào cung thăm Hoàng hậu, lén leo lên giường của Hoàng đế, may mắn mang long thai.

Mẫu thân của Y Châu được phong làm phi, đạt được vinh hoa phú quý như ý muốn, nhưng hoàn toàn trở mặt với Hoàng hậu, tỷ muội trở mặt thành thù.

Hai người tranh đấu vài năm.

Cuối cùng, Hoàng hậu vẫn cao tay hơn, trở thành người chiến thắng.

Mẫu thân của Y Châu bị Hoàng đế hạ lệnh gi.ết chết vì âm mưu hãm hại Hoàng hậu và các hoàng tử khác.

Sau khi mẫu phi qua đời, hoàn cảnh của Y Châu trong cung trở nên vô cùng khó khăn.

Vì ân oán đời trước làm cho Hoàng hậu chướng mắt với Y Châu, thậm chí hai hoàng tử và một công chúa do Hoàng hậu sinh ra cũng có ác cảm sâu sắc với Y Châu.

Hoàng đế cảm thấy có lỗi với Hoàng hậu, tuy biết Y Châu chịu nhiều ấm ức nhưng cũng không thể nói được gì.

Lâu dần, Y Châu trở thành hoàng tử không được yêu thương nhất trong cung, mọi người đều coi thường y, các hoàng tử và công chúa khác gây khó dễ cho y, khiến địa vị của y ngày càng gượng gạo.

Cho nên y vô cùng cảm kích Khu mật sứ đại nhân.

Nếu không phải do Khu mật sứ đề nghị muốn dẫn y đi sứ Đại Thịnh, có thể y bây giờ vẫn ở hoàng cung nước Thiên Đảo, sống một cuộc sống không có tương lai.

Khu mật sứ đại nhân đã giúp y một lần, y luôn ghi nhớ ơn này trong lòng.

Bây giờ đã đến lúc y phải trả ơn.

Nếu y đã hứa với Khu mật sứ đại nhân sẽ giao mật thư này cho phụ hoàng, thì y nhất định phải làm được!

Ánh mắt Y Châu trở nên kiên định “Hai ngươi yểm trợ cho ta xông qua đó.”

Hai hộ vệ chấn động.

Cấm vệ có hơn hai mươi người, mà bọn họ chỉ có ba người, nếu muốn xông ra ngoài, cơ hội thành công rất mong manh.

Nhưng tiểu hoàng tử đã lên tiếng, dù là núi đao biển lửa, bọn họ cũng phải nghe theo.

Hai hộ vệ rút dao găm giấu trong tay áo, liều mạng lao về phía cấm vệ.

Cấm vệ rút đao lao về phía trước.

Hai bên bắt đầu đánh nhau.

Dân chúng xung quanh thấy vậy, sợ hãi lui về sau, tránh xa phạm vi đánh nhau xa nhất có thể.

Y Châu nhân cơ hội hòa vào dòng người, muốn theo dòng người rời khỏi.

Nhưng Triệu Hiền vẫn nhìn y chằm chằm.

Y vừa hành động Triệu Hiền lập tức phát hiện ra ý đồ của y.

Triệu Hiền dùng nội lực ném roi ngựa trong tay quấn bắp chân Y Châu, sau đó dùng sức kéo về phía sau.

Y Châu bị kéo mạnh ngã xuống, mặt úp xuống đất, mũi bắt đầu chảy máu.

Nhưng y phớt lờ cơn đau, rút dao găm cắt sợi roi quấn bắp chân, sau đó dùng tay chân bò dậy, cố hết sức trốn đến cạnh sông Ngự.

Đối phương đang cưỡi ngựa, xét về tốc độ thì hai chân của y chắc chắn không bằng bốn chân ngựa của đối thủ.

Cơ hội duy nhất của y là nhảy xuống sông, nhờ dòng nước trốn thoát.

Triệu Hiền cưỡi ngựa đuổi theo y, hét lớn.

“Chặn y lại!”

Cấm vệ đã bắt được hai hộ vệ.

Cấm vệ nghe thấy lệnh của Thống lĩnh, lập tức lao về phía Y Châu.

Y Châu chưa kịp tới bờ sông đã bị cấm vệ bao vây.

Cuối cùng y không thể thoát, bị cấm vệ bắt ngay tại chỗ.

Triệu Hiền xoay người xuống ngựa, nhìn Y Châu bị cấm vệ đ.è xuống đất không thể cử động, trầm giọng nói.

“Tiểu hoàng tử điện hạ, chúng ta không muốn hại ngài, xin ngài đừng làm loạn nữa.”

Y Châu biết mình không thể thoát, tức giận hai mắt đỏ bừng, hai tay nện xuống đất.

Triệu Hiền sai người mang dây đến chuẩn bị trói Y Châu lại, đề phòng tên nhóc này lại gây rối.

Lúc này, Y Châu đột nhiên cảm thấy bụng quặn thắt.

Y cuộn người lại, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, cổ họng phát ra tiếng rên đau đớn.

Triệu Hiền tưởng y giả bệnh nên phớt lờ y.

Mãi đến khi y mở miệng nôn một ngụm máu đen lớn, Triệu Hiền mới nhận ra có chuyện không ổn.

Triệu Hiền lập tức sai người đặt Y Châu lên ngựa.

Bọn họ nhanh chóng cưỡi ngựa về thành.

Y Châu được đưa đến Thái y viện chữa trị.

Lạc Thanh Hàn nghe tin, lập tức đến Thái y viện.

Hắn nhìn Y Châu nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, môi tím tái khó thở, bộ dạng đáng thương sắp không ổn.

Lạc Thanh Hàn quay đầu nhìn Phương Vô Tửu, trầm giọng hỏi.

“Y xảy ra chuyện gì?”

Nét mặt Phương Vô Tửu vẫn bình tĩnh “Rất rõ ràng, y trúng độc rồi.”

Lạc Thanh Hàn “Đang yên lành, sao đột nhiên trúng độc?”

Phương Vô Tửu “Dựa vào triệu chứng thì có lẽ y trúng độc của một loại nọc rắn nào đó, độc này không màu không mùi, thời gian phát tác ước chừng một đến hai canh giờ, độc này chỉ có tác dụng khi uống, cũng có nghĩa là chỉ cần chúng ta tìm ra hơn một canh giờ trước tiểu hoàng tử đã ăn gì, hẳn là có thể tìm ra nguyên nhân vì sao trúng độc.”

Lạc Thanh Hàn lại nhìn Y Châu đang hấp hối trên giường.

Y Châu lúc này đã bất tỉnh.

Lạc Thanh Hàn “Độc này có thể giải không?”

Phương Vô Tửu “Nếu độc chưa phát tác thì vẫn có thể giải, nhưng bây giờ độc đã phát tác, chất độc thấm vào nội tạng, dù là thần tiên cũng không cứu được.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương