Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối
-
Chương 1000: Ngươi là gì của cô ấy?
Thường công công mở ô giấy che gió tuyết cho nàng, vừa cười vừa nói.
“Công chúa điện hạ đi chậm thôi.”
Y Mỹ không hiểu Thường công công nói gì, chợt nhớ ra Thường công công không hiểu tiếng của nước Thiên Đảo.
Nàng tức thì thả lỏng, nâng cằm bày ra dáng vẻ công chúa, chậm rãi bước xuống bậc thềm.
Thường công công cầm ô hộ tống nàng suốt chặng đường, cho đến khi nàng lên xe ngựa.
Xe ngựa vững chãi đi về phía cổng cung.
Y Mỹ kiềm không được mở cửa sổ xe nhìn về hướng cung Vân Tụ.
Nàng sắp rời Thịnh Kinh, không biết sau này còn cơ hội đến đây nữa không?
Nàng rất muốn từ biệt Quý phi nương nương, uống trà sữa lần cuối.
Nhân tiện, nói lời cảm ơn thị vệ ngốc nghếch đó.
Cảm ơn y đã cứu mạng nàng.
Còn có bánh đậu xanh mà y tặng rất ngọt rất ngon.
……
Buổi tối, Sở Kiếm bàn giao xong ca trực, vui vẻ rời cung.
Y bất chấp gió tuyết, đi đường vòng dài đến Tô Hương Đường.
Đang là giữa mùa đông, mùa hoa mai nở rộ, Tô Hương Đường nhân lúc này cho ra mắt bánh hoa mai.
Sở Kiếm ăn thử một miếng, thấy vị khá ngon nên vung tay mua hai hộp.
Tuy giá cả hơi đắt, nhưng không sao, y vừa được sư tỷ cho ít tiền tiêu vặt, có thể tiêu xài xa xỉ một chút!
Sở Kiếm định đưa một hộp cho Tam công chúa, hộp còn lại mang về cho các sư huynh ăn thử.
Lúc Sở Kiếm cầm hộp bánh ngọt chạy đến phủ Anh vương thì biết Tam công chúa đã cùng sứ đoàn rời Thịnh Kinh về nước Thiên Đảo.
Sở Kiếm đờ người tại chỗ.
Y không tin được, lắp bắp hỏi “Tại sao? Tại sao bọn họ muốn đi?”
Lạc Dạ Thần nhìn y như thể nhìn một kẻ ngốc.
“Ngươi ngốc à? Người ta là công chúa của nước Thiên Đảo, về nước Thiên Đảo không phải là chuyện đương nhiên sao?”
Sở Kiếm nói “Dù cô ấy muốn đi cũng phải nói ta biết, tại sao đi mà không chào hỏi gì chứ?”
Nói đến câu cuối cùng, trong giọng y lộ ra chút tủi thân.
Lạc Dạ Thần không thương tiếc cười giễu “Người ta đường đường là công chúa, muốn đi thì đi, dựa vào đâu phải chào hỏi ngươi? Ngươi là gì của cô ấy?”
Sở Kiếm không nói nên lời, càng thấy tủi thân hơn.
Lạc Dạ Thần đang vội đi chọc Tiểu Ngố Ngố bảo bối nhà mình, không có tâm trạng lãng phí thời gian với tên ngốc này, trực tiếp xua tay đuổi y ra ngoài.
Sở Kiếm đứng trước cổng phủ Anh vương, trên tay vẫn ôm hai hộp bánh ngọt, trong lòng cảm thấy trống rỗng, như thể có thứ gì đó quan trọng bị lấy mất.
Đại thúc gác cổng cầm chổi bước ra ngoài.
Ông vừa ra sức quét tuyết, vừa nói với Sở Kiếm.
“Nếu cậu thích người ta thì mau đuổi theo đi, đứng ngây ra đây làm gì?”
Sở Kiếm quay đầu nhìn ông, ngơ ngác hỏi “Ông nói ta thích cô ấy?”
Đại thúc gác cửa ngẩng đầu nhìn, dùng giọng điệu của người từng trải nói.
“Đây không phải là chuyện rất rõ ràng sao? Nếu cậu không thích cô ấy, có thể cứ cách hai ba ngày lại đến vương phủ tìm cô ấy không? Nếu cậu không thích cô ấy, có thể hồn bay phách lạc khi cô ấy rời đi không? Ồ, bánh ngọt trong tay cậu là chuẩn bị cho cô ấy phải không? Nếu cậu không thích cô ấy, có thể đi đường vòng dài trong ngày lạnh giá chỉ vì mua hai hộp bánh ngọt cho cô ấy không?”
Sở Kiếm giọng phản bác “Chỉ có một hộp cho cô ấy thôi.”
Đại thúc gác cổng mỉm cười “Có khác gì không?”
Sở Kiếm “……”
Đại thúc gác cổng thở dài, đầy kinh nghiệm nói “Chàng trai trẻ, thích thì theo đuổi, đừng để sau này hối hận.”
Sở Kiếm “……”
Đại thúc à, cái bộ dạng này rất giống có câu chuyện đằng sau lắm đấy!
Sở Kiếm “Nếu cô ấy không thích ta thì sao? Nếu cô ấy từ chối ta thì sao?”
Đại thúc gác cổng “Từ chối thì từ chối thôi, cùng lắm là mất mặt chút, thích một người sao phải sợ mất mặt? Thể diện quan trọng hơn người yêu không?”
Sở Kiếm bái phục trước câu phát ngôn vô cùng mặt dày này, lập tức đưa hộp bánh hoa mai trong tay cho ông.
“Đa tạ đại thúc chỉ điểm, đây là quà cảm ơn của ta, cáo từ!”
Nói xong, y nhanh chóng cầm hộp bánh ngọt còn lại chạy về phía hoàng cung.
Trong cung Vân Tụ.
Tiêu Hề Hề đang chuẩn bị ăn tối với Lạc Thanh Hàn thì được báo Sở Kiếm đến.
Tiêu Hề Hề “Truyền vào.”
“Vâng.”
Sở Kiếm bước vào.
Y chạy một mạch đến đây, hơi thở dồn dập, trán lấm tấm mồ hôi, trên đầu và vai có rất nhiều tuyết.
Y thậm chí không kịp hít thở, mở miệng liền nói.
“Sư tỷ, Tam công chúa đi rồi.”
Giọng nói rất tủi thân, như chú chó con bị chủ bỏ rơi.
Tiêu Hề Hề ngồi trên ghế sập, ôm lò sưởi nhỏ trong tay, dáng vẻ bình thản.
“Đi thì đi thôi, liên quan gì đến đệ?”
Sở Kiếm gấp gáp nói “Từ Thịnh Kinh đến Thiên Đảo xa như vậy, lỡ trên đường Tam công chúa gặp nguy hiểm thì sao? Đến nay vẫn chưa bắt được Quản Doanh, rất có thể ông ta sẽ mai phục Tam công chúa trên đường.”
Tiêu Hề Hề “Chuyện này đệ không cần lo, Hoàng thượng đã phái người bảo vệ Tam công chúa.”
Sở Kiếm “Quản Doanh xảo trá như vậy, người mà Hoàng thượng phái đi chưa chắc bảo vệ được Tam công chúa.”
Tiêu Hề Hề “Theo ý của đệ, đệ thấy chuyện này nên làm sao?”
Sở Kiếm không suy nghĩ đã buột miệng nói “Đệ có thể hộ tống Tam công chúa về nước Thiên Đảo!”
Tiêu Hề Hề bất giác cong khóe miệng, lộ ra nụ cười hiền từ.
“Ồ hô~”
Sở Kiếm bị nụ cười của nàng làm xấu hổ, nhưng y vẫn tiếp tục mặt dày nói.
“Võ công của đệ cao hơn số hộ vệ đó, có đệ đi cùng, Tam công chúa nhất định sẽ an toàn về Thiên Đảo!”
Tiêu Hề Hề “Nhưng người ta chưa chắc cần đệ bảo vệ.”
Sở Kiếm “Nếu cô ấy không muốn, đệ sẽ lén đi theo bảo vệ, không để cô ấy nhìn thấy.”
Tiêu Hề Hề “Vậy đệ có biết nước Thiên Đảo ở hướng nào không? Đệ có biết nên đi hướng nào để đuổi kịp Tam công chúa không?”
Sở – mù đường – Kiếm “……”
Một đòn chí mạng!
Ánh mắt Tiêu Hề Hề trìu mến nhìn y “Nhìn đệ xem, cả đông tây nam bắc cũng không phân biệt được, còn muốn đuổi theo người ta? Chỉ sợ chưa đuổi kịp người ta, ngược lại đệ tự mình lạc mất.”
Nước mắt Sở Kiếm nhanh chóng tích tụ muốn khóc.
“Vậy đệ phải làm sao?”
Tiêu Hề Hề thấy y khóc liền đau đầu, vội vàng nói “Đừng khóc! Ta sẽ tìm người dẫn đường cho đệ, bảo hắn dẫn đệ đuổi theo Tam công chúa.”
Sở Kiếm ngấn nước mắt “Cảm ơn sư tỷ! Sư tỷ đúng là người tốt!”
Tiêu Hề Hề “Thẻ người tốt thì không cần, đệ cầm lấy số bùa hộ thân này, chăm sóc bản thân thật tốt, đừng có vợ rồi thì quên sư tỷ.”
Nàng đưa một đống bùa hộ thân.
Sở Kiếm hai tay nhận bùa, cảm động lao tới ôm chầm sư tỷ một cái thật chặt.
“Không đâu, đệ sẽ không bao giờ quên sư tỷ!”
Tiêu Hề Hề đẩy y ra, chán ghét xua tay “Mau cút đi.”
Sở Kiếm đặt hộp bánh hoa mai trước mặt nàng.
“Bánh ngọt này hiếu kính với sư tỷ, tỷ từ từ ăn, đệ đi trước.”
Nói xong, y nhanh chân chạy đi.
Tiêu Hề Hề cầm bánh hoa mai quay người lại thì thấy Lạc Thanh Hàn.
“Công chúa điện hạ đi chậm thôi.”
Y Mỹ không hiểu Thường công công nói gì, chợt nhớ ra Thường công công không hiểu tiếng của nước Thiên Đảo.
Nàng tức thì thả lỏng, nâng cằm bày ra dáng vẻ công chúa, chậm rãi bước xuống bậc thềm.
Thường công công cầm ô hộ tống nàng suốt chặng đường, cho đến khi nàng lên xe ngựa.
Xe ngựa vững chãi đi về phía cổng cung.
Y Mỹ kiềm không được mở cửa sổ xe nhìn về hướng cung Vân Tụ.
Nàng sắp rời Thịnh Kinh, không biết sau này còn cơ hội đến đây nữa không?
Nàng rất muốn từ biệt Quý phi nương nương, uống trà sữa lần cuối.
Nhân tiện, nói lời cảm ơn thị vệ ngốc nghếch đó.
Cảm ơn y đã cứu mạng nàng.
Còn có bánh đậu xanh mà y tặng rất ngọt rất ngon.
……
Buổi tối, Sở Kiếm bàn giao xong ca trực, vui vẻ rời cung.
Y bất chấp gió tuyết, đi đường vòng dài đến Tô Hương Đường.
Đang là giữa mùa đông, mùa hoa mai nở rộ, Tô Hương Đường nhân lúc này cho ra mắt bánh hoa mai.
Sở Kiếm ăn thử một miếng, thấy vị khá ngon nên vung tay mua hai hộp.
Tuy giá cả hơi đắt, nhưng không sao, y vừa được sư tỷ cho ít tiền tiêu vặt, có thể tiêu xài xa xỉ một chút!
Sở Kiếm định đưa một hộp cho Tam công chúa, hộp còn lại mang về cho các sư huynh ăn thử.
Lúc Sở Kiếm cầm hộp bánh ngọt chạy đến phủ Anh vương thì biết Tam công chúa đã cùng sứ đoàn rời Thịnh Kinh về nước Thiên Đảo.
Sở Kiếm đờ người tại chỗ.
Y không tin được, lắp bắp hỏi “Tại sao? Tại sao bọn họ muốn đi?”
Lạc Dạ Thần nhìn y như thể nhìn một kẻ ngốc.
“Ngươi ngốc à? Người ta là công chúa của nước Thiên Đảo, về nước Thiên Đảo không phải là chuyện đương nhiên sao?”
Sở Kiếm nói “Dù cô ấy muốn đi cũng phải nói ta biết, tại sao đi mà không chào hỏi gì chứ?”
Nói đến câu cuối cùng, trong giọng y lộ ra chút tủi thân.
Lạc Dạ Thần không thương tiếc cười giễu “Người ta đường đường là công chúa, muốn đi thì đi, dựa vào đâu phải chào hỏi ngươi? Ngươi là gì của cô ấy?”
Sở Kiếm không nói nên lời, càng thấy tủi thân hơn.
Lạc Dạ Thần đang vội đi chọc Tiểu Ngố Ngố bảo bối nhà mình, không có tâm trạng lãng phí thời gian với tên ngốc này, trực tiếp xua tay đuổi y ra ngoài.
Sở Kiếm đứng trước cổng phủ Anh vương, trên tay vẫn ôm hai hộp bánh ngọt, trong lòng cảm thấy trống rỗng, như thể có thứ gì đó quan trọng bị lấy mất.
Đại thúc gác cổng cầm chổi bước ra ngoài.
Ông vừa ra sức quét tuyết, vừa nói với Sở Kiếm.
“Nếu cậu thích người ta thì mau đuổi theo đi, đứng ngây ra đây làm gì?”
Sở Kiếm quay đầu nhìn ông, ngơ ngác hỏi “Ông nói ta thích cô ấy?”
Đại thúc gác cửa ngẩng đầu nhìn, dùng giọng điệu của người từng trải nói.
“Đây không phải là chuyện rất rõ ràng sao? Nếu cậu không thích cô ấy, có thể cứ cách hai ba ngày lại đến vương phủ tìm cô ấy không? Nếu cậu không thích cô ấy, có thể hồn bay phách lạc khi cô ấy rời đi không? Ồ, bánh ngọt trong tay cậu là chuẩn bị cho cô ấy phải không? Nếu cậu không thích cô ấy, có thể đi đường vòng dài trong ngày lạnh giá chỉ vì mua hai hộp bánh ngọt cho cô ấy không?”
Sở Kiếm giọng phản bác “Chỉ có một hộp cho cô ấy thôi.”
Đại thúc gác cổng mỉm cười “Có khác gì không?”
Sở Kiếm “……”
Đại thúc gác cổng thở dài, đầy kinh nghiệm nói “Chàng trai trẻ, thích thì theo đuổi, đừng để sau này hối hận.”
Sở Kiếm “……”
Đại thúc à, cái bộ dạng này rất giống có câu chuyện đằng sau lắm đấy!
Sở Kiếm “Nếu cô ấy không thích ta thì sao? Nếu cô ấy từ chối ta thì sao?”
Đại thúc gác cổng “Từ chối thì từ chối thôi, cùng lắm là mất mặt chút, thích một người sao phải sợ mất mặt? Thể diện quan trọng hơn người yêu không?”
Sở Kiếm bái phục trước câu phát ngôn vô cùng mặt dày này, lập tức đưa hộp bánh hoa mai trong tay cho ông.
“Đa tạ đại thúc chỉ điểm, đây là quà cảm ơn của ta, cáo từ!”
Nói xong, y nhanh chóng cầm hộp bánh ngọt còn lại chạy về phía hoàng cung.
Trong cung Vân Tụ.
Tiêu Hề Hề đang chuẩn bị ăn tối với Lạc Thanh Hàn thì được báo Sở Kiếm đến.
Tiêu Hề Hề “Truyền vào.”
“Vâng.”
Sở Kiếm bước vào.
Y chạy một mạch đến đây, hơi thở dồn dập, trán lấm tấm mồ hôi, trên đầu và vai có rất nhiều tuyết.
Y thậm chí không kịp hít thở, mở miệng liền nói.
“Sư tỷ, Tam công chúa đi rồi.”
Giọng nói rất tủi thân, như chú chó con bị chủ bỏ rơi.
Tiêu Hề Hề ngồi trên ghế sập, ôm lò sưởi nhỏ trong tay, dáng vẻ bình thản.
“Đi thì đi thôi, liên quan gì đến đệ?”
Sở Kiếm gấp gáp nói “Từ Thịnh Kinh đến Thiên Đảo xa như vậy, lỡ trên đường Tam công chúa gặp nguy hiểm thì sao? Đến nay vẫn chưa bắt được Quản Doanh, rất có thể ông ta sẽ mai phục Tam công chúa trên đường.”
Tiêu Hề Hề “Chuyện này đệ không cần lo, Hoàng thượng đã phái người bảo vệ Tam công chúa.”
Sở Kiếm “Quản Doanh xảo trá như vậy, người mà Hoàng thượng phái đi chưa chắc bảo vệ được Tam công chúa.”
Tiêu Hề Hề “Theo ý của đệ, đệ thấy chuyện này nên làm sao?”
Sở Kiếm không suy nghĩ đã buột miệng nói “Đệ có thể hộ tống Tam công chúa về nước Thiên Đảo!”
Tiêu Hề Hề bất giác cong khóe miệng, lộ ra nụ cười hiền từ.
“Ồ hô~”
Sở Kiếm bị nụ cười của nàng làm xấu hổ, nhưng y vẫn tiếp tục mặt dày nói.
“Võ công của đệ cao hơn số hộ vệ đó, có đệ đi cùng, Tam công chúa nhất định sẽ an toàn về Thiên Đảo!”
Tiêu Hề Hề “Nhưng người ta chưa chắc cần đệ bảo vệ.”
Sở Kiếm “Nếu cô ấy không muốn, đệ sẽ lén đi theo bảo vệ, không để cô ấy nhìn thấy.”
Tiêu Hề Hề “Vậy đệ có biết nước Thiên Đảo ở hướng nào không? Đệ có biết nên đi hướng nào để đuổi kịp Tam công chúa không?”
Sở – mù đường – Kiếm “……”
Một đòn chí mạng!
Ánh mắt Tiêu Hề Hề trìu mến nhìn y “Nhìn đệ xem, cả đông tây nam bắc cũng không phân biệt được, còn muốn đuổi theo người ta? Chỉ sợ chưa đuổi kịp người ta, ngược lại đệ tự mình lạc mất.”
Nước mắt Sở Kiếm nhanh chóng tích tụ muốn khóc.
“Vậy đệ phải làm sao?”
Tiêu Hề Hề thấy y khóc liền đau đầu, vội vàng nói “Đừng khóc! Ta sẽ tìm người dẫn đường cho đệ, bảo hắn dẫn đệ đuổi theo Tam công chúa.”
Sở Kiếm ngấn nước mắt “Cảm ơn sư tỷ! Sư tỷ đúng là người tốt!”
Tiêu Hề Hề “Thẻ người tốt thì không cần, đệ cầm lấy số bùa hộ thân này, chăm sóc bản thân thật tốt, đừng có vợ rồi thì quên sư tỷ.”
Nàng đưa một đống bùa hộ thân.
Sở Kiếm hai tay nhận bùa, cảm động lao tới ôm chầm sư tỷ một cái thật chặt.
“Không đâu, đệ sẽ không bao giờ quên sư tỷ!”
Tiêu Hề Hề đẩy y ra, chán ghét xua tay “Mau cút đi.”
Sở Kiếm đặt hộp bánh hoa mai trước mặt nàng.
“Bánh ngọt này hiếu kính với sư tỷ, tỷ từ từ ăn, đệ đi trước.”
Nói xong, y nhanh chân chạy đi.
Tiêu Hề Hề cầm bánh hoa mai quay người lại thì thấy Lạc Thanh Hàn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook