Chỉ có một chút Thẩm Khanh chịu không được.

Ngày ngày thời gian đều ở Chiêu Hoa cung không phải đứng tới mốc meo thì chính là nằm đến mốc meo, nàng cảm thấy lại cứ sống như thế này, tùy tiện không đến hai năm nữa liền thật sự hỏng.
Vẫn là nên đi ra ngoài dạo một chút.

Nơi có thể đi dạo nhưng cũng chỉ có là ngự hoa viên , cũng không thể đi loanh quanh ở các cung khác được.

Thế là Thẩm Khanh tính toán đi ngự hoa viên.
Kỳ thực nơi này cũng không có gì đẹp mắt, nhưng so với ở Chiêu Hoa cung nhìn phong cảnh vẫn đẹp hơn, trước mắt tốt xấu gì cũng có một chút sinh động.

Nàng tìm cái đình nghỉ mát ngồi xem một chút cá dưới hồ, tiện tay bẻ vụn điểm tâm cho cá ăn, lười đến không nói được gì, cho cá ăn một lúc liền buồn ngủ, nàng còn dựa vào lan can ngáp một cái.

Hiên Viên Linh lần thứ ba gặp lại nàng chính là nhìn thấy nàng đang ngáp.


Cũng làm cho hắn nghĩ tới con mèo trắng được nuôi dưỡng trong cung thái hậu, thực lười, mùa hè luôn nằm lì trên ngói lưu ly vừa ngáp, vừa tắm nắng.

Xuân Hoa nhận ra Hiên Viên Linh đầu tiên, nàng kinh sợ, lập tức quỳ xuống hành lễ: "Tham kiến hoàng thượng." Thẩm Khanh dường như bị giật mình tỉnh giấc, quay lại nhìn, nhất thời sợ hãi đến quên mất hành lễ, nhưng nàng hồi phục tinh thần rất nhanh, vội vàng nhìn về phía Hiên Viên Linh, quỳ xuống nói: "Thần thiếp tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế."

Hiên Viên Linh quan sát biểu tình của nàng một lúc.

Kinh ngạc? Đến ngự hoa viên vô tình gặp được phi tần thật sự không phải là không có.
Hắn không kêu Thẩm Khanh miễn lễ, nàng chỉ có thể tiếp tục quỳ, trong lòng nàng chửi thầm mấy tiếng, nhưng trên mặt lại chẳng dám thể hiện điều gì, chỉ là chờ một chốc lại cẩn thận ngẩng đầu, nhưng mà Hiên Viên Linh không thèm chú ý đến nàng.


Thẩm Khanh lại cúi đầu, trong lòng mắng thêm chục câu nữa, nhưng nghĩ đến cái tính cách nóng giận thất thường của nam chính, nàng cảm thấy hay là thôi, không cần phỏng đoán tâm tư của hắn làm gì.

Không chừng bây giờ hắn đang nghĩ chuyện gì đó, nếu không kêu đứng lên thì nàng cứ quỳ vậy.

Còn có thể làm sao? Thành thật một chút vẫn tốt hơn.

Sau đó nàng cứ quỳ ở đấy để ý Hiên Viên Linh dùng vụn điểm tâm kia của nàng cho cá ăn.

Cứ uy cả buổi như thế, nàng âm thầm dịch hai chân của mình một chút, mẹ ơi, cảm thấy quỳ đến tê rần.

Hiên Viên Linh xoa xoa hai đầu ngón tay, nhìn thấy Thẩm Khanh đang lén động đậy, dịch một chút, lại ngừng một chút, lại không dám có động tác gì lớn, biểu tình trên khuôn mặt nhỏ cũng có chút vặn vẹo.


Hiên Viên Linh nhìn bộ dạng của nàng đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, nhìn cũng thành thật, bất quá một hồi vô tình gặp được thôi: "Đứng lên đi."

Thẩm Khanh nghe thấy lời này, ngẩng đầu như là xác nhận một chút, nhưng lại không đứng dậy được.

Hiên Viên Linh nheo mắt, Thẩm Khanh lập tức cúi đầu, vẻ mặt hoảng sợ: "Thần thiếp tê chân, không thể tự đứng dậy được."

Mới vừa rồi là nghĩ động, lúc này là đã tê rần, động một chút liền tựa như kiến bò, đâu có thể vừa nói tới liền tốt lại.

Hiên Viên Linh nhìn thoáng qua Xuân Hoa.

Xuân Hoa vội vàng đến đỡ nàng, khó khăn lảo đảo đứng vững vàng.

Hiên Viên Linh liền đứng dậy, điều này hiển nhiên muốn đi, nàng chỉ có thể lại quỳ xuống.

Còn có thể làm sao, cung tiễn hoàng đế a.

Lần này Thẩm khanh quỳ đến tận lúc Hiên Viên Linh đi xa mới đứng dậy.


Xuân Hoa bị sợ đến không nhẹ, nói cũng không dám nhiều lời.

Thẩm Khanh trong lòng thầm mắng tên hoàng đế biến thái này một lượt, nhưng không có cách nào, ai bảo người ta là hoàng đế.

Không nói ra nhưng phải chăng là cố ý xử phạt?

Chính nàng còn cảm thấy chuyện này cũng quá trùng hợp, nàng đi ra ngoài một lần liền gặp hoàng đế, có lẽ Hiên Viên Linh lại cho rằng nàng đến ngự hoa viên để có thể tình cờ gặp được hắn, trước đó còn mang theo thăm dò cùng ý tứ cảnh cáo?

Nhưng dù thế nào đi nữa, vừa rồi nàng rất an phận, nguyên vốn cũng là tình cờ gặp được, hoàng đế hắn cũng không thể giận cô được.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương