Lúc này, cung nữ Xuân Hoa lại nhỏ giọng thúc giục: "Tiểu chủ, mau dậy thôi, cung này ở có chút xa, sau khi thu dọn xong còn phải tới bái kiến Hoàng Hậu nương nương, không thể đến trễ được."
Thẩm Khanh chậm rì rì lên tiếng: "Đã biết." Nhưng trong nội tâm của nàng lại oán niệm thêm một lần.
Lần nhập cung này, chẳng có cách nào ngoài giả vờ đáng thương cả, ai bảo nàng có phân vi thấp.
"Hoàng Hậu nương nương nhân từ, chờ tiểu chủ bái kiến người xong là có khả năng được triệu thị tẩm rồi." Xuân Hoa nhìn gương mặt xinh đẹp của Thẩm Khanh, thầm nghĩ chắc chắn có thể trông cậy vào được tiểu chủ tử.
Thẩm Khanh nếu nghe thấy lời này thì có lẽ sẽ không khỏi run run khóe miệng.
Nhắc đến thị tẩm là lại phát giận.
Nàng xuyên thì cũng xuyên rồi, ấy thế mà một không bàn tay vàng, hai còn không có thân phận, còn phải dựa vào ra vẻ đáng thương, hầu hạ nam nhân để sống sót, thật sự là ngẫm lại đều giận không thôi.
Sau khi rửa mặt chải đầu, thay quần áo thật tốt, Thẩm Khanh liền xuất phát đến cung của Hoàng Hậu. Thân phận của nàng thấp, hiển nhiên chỉ có thể đi bộ mà thôi, nàng có hai cung nữ, một là Xuân Hoa, một người khác là Thu Lộ.
Xuân Hoa đi theo bồi nàng, Thu Lộ thì ở lại trong cửa.
Trên đường đi thỉnh an thì xa xa bỗng thấy có đoàn người. "A, tiểu chủ mau sang bên kia quỳ hành lễ, đó là ngự liễn của Hoàng Thượng." Thẩm Khanh cũng chỉ có thể quỳ xuống.
Bên trong ngự liễn, Hiên Viên Linh tùy ý liếc mắt một cái, liền nhìn thấy người đang quỳ bên dưới.
Bộ dáng của Thẩm Khanh rất tốt, ngay cả khi quỳ xuống vẫn nổi bật trong đám người, mỏng manh yêu kiều, khiến người ta phải nhìn nhiều hai lần.
Hiên Viên Linh bừng tỉnh, dường như nhớ đến hậu cung cũng có người như thế.
Hắn nhớ lúc tuyển tú, là hắn chọn người kia, bộ dáng của nàng vô cùng xuất chúng, tuy rằng trước nay, hắn không phải hôn quân sa đắm sắc trần, nhưng không thể không nói, hắn khó mà kiềm lòng với nhan sắc này. Bất quá, Hiên Viên Linh cảm thấy chẳng sao cả, hắn là hoàng đế, nhưng cũng là nam nhân, thích thứ mới mẻ xinh đẹp, ngẫu nhiên động một cái sắc cũng chẳng ảnh hưởng đến toàn cục.
Phượng Nghi Điện của hoàng hậu, quả nhiên Thẩm Khanh là người đến sớm nhất, một lúc sau mới có vài vị phi tần khác lục tục đi đến.
Thẩm Khanh không cần nhìn cũng biết những vị kia phân vị đều cao hơn nàng, nàng đứng cuối hàng.
Hôm nay chính là ngày mà tân nhân nhập cung đến thỉnh an Hoàng Hậu, nàng không cần quỳ xuống hành lễ với từng người, nhưng mà nhìn thấy một người, nàng cũng chỉ có thể nhanh chóng đối người khác hành lễ.
Thân phận khốn cùng như vậy, nàng ước gì thời gian trôi nhanh một chút, đến khi nữ chính vào cung được sủng ái, cùng hậu cung tranh đấu, nàng sẽ có thể nắm kịch bản trong tay.
Hoàng hậu còn chưa ra, các phi tần khác đã lần lượt đến.
Bên phải là hai phi vị, Như phi và Xuân phi.
Còn bên trái là hai tần vị, Thuận tần cùng An tần. Sau khi hoàng đế đăng cơ cũng đã từng tuyển tú một lần, nghe nói người được sủng ái nhất chính là Du phi, hiển nhiên còn chưa tới.
Mà các tân nhân mới vào cung như các nàng, tổng cộng có tám người.
Trừ bỏ chính nàng phân vị thấp nhất là lương nhân, vẫn còn ba quý nhân, bốn mỹ nhân.
Lại qua thêm một chốc, mấy người đại cung nữ vây quanh một vị quý phụ ra tới.
Trên thân nàng ta là một bộ phượng bào chính tịch, bên người còn có bốn đại cung nữ làm nên và một ma ma đi bên cạnh.
Hoàng Hậu tới rồi. Một đám người quỳ xuống thỉnh an, oanh oanh yến yến, động tác đồng loạt, quỳ rạp xuống đất, nhìn cũng khá xinh đẹp.
Thẩm Khanh ở trong đám người như thế cũng không quá nổi bật.
Nàng tận lực cúi thấp đầu xuống, tóm lại là cố gắng thu liễm để mọi người không chú ý đến.
"Đều đứng lên đi, sau này đều là tỷ muội trong cung cả." Hoàng hậu cười nói, còn mở miệng nói mấy câu đại loại như sau này đều hầu hạ hoàng thượng, nên tuân thủ quy củ. Những phi tần khác cũng không có ai thể hiện nét mặt khó coi.
Người mới vào cung không ai mắc lỗi, im lặng nghe lời dạy bảo.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook