Quý Nữ Khó Cầu
Chương 145: Ngoại truyện: trăm năm hảo hợp

Hàn độc trên người Phó Vân Tịch, ước chừng khoảng nữa năm rồi không có phát tác nữa,

Ngô thái y tấm tắc khen ngợi, cho rằng đây là một kỳ tích. Trên thực tế cũng đúng là như thế, lúc còn trẻ Phó Vân Tịch từng trúng độc hai lần, độc tính cực kỳ mãnh liệt, bởi vậy muốn trị khỏi thì đã rất khó. Huống chi về sau mạng Phó Vân Tịch lại treo lơ lửng, tình huống đã trở nên vô cùng nguy hiểm rồi.

Ai ngờ đến nửa đường Hàn Nhạn lại có thể dẫn Đường Sinh tới, tuy Đường Sinh không giỏi về y thuật, nhưng mà dù sao thì ông cũng là cao thủ dùng độc, kiến thức của ông mang lại cho Ngô thái y rất nhiều trợ giúp. Hai người trêu ghẹo trêu ghẹo, cuối cùng cũng có thể khống chế được bệnh tình của Phó Vân Tịch.

Hàn độc một khi không phát tác, thì Hàn Nhạn liền chủ động thương lượng với Phó Vân Tịch về hôn sự của hai người. Đối với chuyện này nàng thân là nữ nhi vậy mà lại không có chút hổ thẹn nào, ngược lại còn hết sức chủ động. Mọi người đều biết Phó Vân Tịch ngại bệnh tình của mình nên cũng không muốn liên lụy Hàn Nhạn, cho nên Hàn Nhạn mới cố chấp như thế. Nhưng mà Phó Vân Tịch lại đồng ý, điều này vượt quá dự liệu của mọi người, nhưng nghĩ lại với tính tình của Phó Vân Tịch, thì cũng không có gì là lạ.

Một ngày kia chính là ngày thành thân của Hàn Nhạn.

Phó Vân Tịch căn cứ theo cấp bậc mà đưa ra sính lễ, sính lễ cũng không ít gì, phú quý ngập trời khiến người ta không thể tưởng tượng nổi. Nhiều nữ tử khuê các trái tim tan nát trốn trong phòng không muốn ra ngoài. Mà có lẽ Đường Sinh vì muốn đền bù tổn thất nhiều năm không chăm sóc tốt cho cháu ngoại này, nên số của hồi môn, so với hoàng thân quốc thích cũng không thua kém gì.

Cấp Lam và Thu Hồng đều làm nha hoàn hồi môn của nàng, đương nhiên cũng sẽ cần tới, chỉ là hai người này trong nữa năm trở lại hình như có tình cảm với hai ám vệ Mộc Phong và Mộc Nham bên cạnh Phó Vân Tịch. Cấp Lam hoạt bát, tính tình gần giống như Mộc Phong, Thu Hồng tỉnh táo, thích hợp với người trầm ổn như Mộc Nham, coi như là trời đất tạo nên nhân duyên tốt. Trong lòng Hàn Nhạn suy tính coi bao giờ sẽ tổ chức hôn sự cho hai nha đầu này.

Cấp Lam và Thu Hồng giờ đang đứng ở sau lưng Hàn Nhạn, bà mai sau khi nhìn cách ăn mặc và trang điểm của Hàn Nhạn thì mới cười nói: "Cô nương rất giống tiên nhân, Vương gia đúng là rất có phúc."

Hàn nhạn chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn mình trong gương, người trong gương mắt sáng răng trắng, nụ cười mang theo vẻ xấu hổ, mặt phấn hoa đào, tóc búi đẹp đẽ, trang sức quý giá, quả thật là một nữ tử vô cùng xinh đẹp. Đột nhiên nàng nhớ tới kiếp trước, mình cũng ăn mặc như vậy, nhưng bây giờ thì lại có phong thái hơn lúc trước, chẵng lẽ sống lại một đời, gặp gỡ cũng sẽ thay đổi luôn tướng mạo hay sao?

Nàng ngồi ngẩn người một lúc rồi mới tự cười chính mình, hình như mình đã quá khẩn trương rồi.

Dáng vẻ của Cấp Lam và Thu Hồng đều vô cùng kích động, trong thế giới của các nàng điều làm cho các nàng vui vẻ nhất chính là Hàn Nhạn tìm được hạnh phúc của mình. Tiểu thư là người tốt như vậy, thì cần có một người tốt yêu thương nàng. Nhưng mà hết lần này tới lần khác sống mạng của tiểu thư đều khổ, nhưng bây giờ thì tốt rồi, khổ tẫn cam lai (cuộc sống cực khổ đã qua).

Đặng Thiền đứng ở trong cùng, sau khi đem hộp phấn đang cầm trên tay đưa cho Cấp Lam thì đi tới nắm lấy tay của Hàn Nhạn: "Thật tốt, cuối cùng ngươi cũng được gả cho Vương gia rồi."

Hàn nhạn mỉm cười: "Ngươi và Thành Tướng Quân, bao giờ mới có hỉ sự đây?" Hàn Nhạn đã biết chuyện của Đặng Thiền và Thành Lỗi, một người là võ tướng, một người là con của văn thần, nhưng lại thích hợp khác thường.

Gương mặt của Đặng Thiền đỏ lên, cũng không có phủ nhận, chỉ là có buồn bực, suy nghĩ một chút rồi lại cười rộ lên: "Ngươi là bằng hữu tốt nhất của ta, lúc trước là ngươi đã cứu cả nhà ta. . . ."

Kiếp trước, hình như là Đặng Thượng Thư đã đắc tội người nào đó, cuối cùng phải rơi vào kết cục tan cửa nát nhà. Kiếp này, thực sự là bởi vì nàng và Phó Vân Tịch mưu tính, Hoàng thượng trình diễn một màn đùa giỡn, mới nhận rõ ai là trung thần, ai là gian thần. Lúc ấy Đặng Thượng Thư đang ở trong phòng lạnh lẽo đột nhiên lại viết ra một bài văn thanh cao đầy khí phách, cho nên một lần nữa mới chiếm được sự tin tưởng của hoàng thượng , rõ ràng chính vì vậy mà cũng thay đổi được vận mệnh của mình. Tuy Đặng Thiền không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sau đó mới biết rõ đây là kế hoạch của Hàn Nhạn và Phó Vân Tịch, đồng thời phụ thân của mình mới một lần nữa chiếm được sự tín nhiệm Hoàng thượng , nói gì đi nữa cũng là nhờ Hàn Nhạn đã giúp đỡ.

Hàn Nhạn không có nói cho Đặng Thiền biết kết cục kiếp trước của Đặng Thượng Thư, nếu như nói kiếp trước của nàng là một cơn ác mộng, như vậy cả đời này giống như là mình đã tạo ra được một tương lai tươi sáng. Đặng Thiền không có gả cho năm tử Viện Hàn Lâm kia, mà là theo Thành Lỗi. Thành Lỗi này bản tính thiện lương, cho nên dĩ nhiên sẽ đối đãi tốt với Đặng Thiền. Tất cả đều rất tốt.

Nàng cười cười: “Nói bậy bạ gì đó, cái này không có liên quan gì tới ta hết.”

Đặng Thiền còn muốn nói gì nữa, thì đã nghe thấy bên ngoài có tiếng vang lên: “Giờ lành đã đến, thỉnh tân nương lên kiệu.”

Đến giờ lên kiệu rồi.

Hàn Nhạn được bà mai phủ khăn voan lên đầu, nắm tay đi tới cạnh cửa.

Tân nương phải được huynh đệ nhà mẹ đẻ cõng trên lưng rồi đưa lên kiệu, ở nơi đó Trang Hàn Minh đang chờ Hàn Nhạn. Ban đầu lúc biết rõ mọi chuyện, Hàn Nhạn mới biết dược, Trang Hàn Minh cũng không phải là đệ đệ ruột của mình, cả đời Vương thị đều vì Đông Hầu Vương mà bảo vệ trinh tiết, Trang Hàn Minh cũng là một đứa con của bạn tốt của bà, bà ta chưa thành thân mà đã sinh con cho nên mới đến năn nỉ Vương thị giúp đỡ, Vương thị mềm lòng, mà Trang Sĩ Dương cũng không để ý đến bà, cho nên bà mới thu dưỡng đứa bé kia, người khác không biết chỉ nói là Vương thị sinh. Về sau một nhà bạn của Vương thị đều rời khỏi kinh thành, vì vậy đã qua nhiều năm nhưng cũng không có rối rắm gì.

Hàn Nhạn và Trang Hàn Minh không có liên hệ máu mủ gì, nhưng những ngày trước kia, những ngày mà Vương thị còn sống, thì tình thân không thể nào giả vờ được. Hàn Nhạn không có nói thân thế cho Trang Hàn Minh cũng có thể đoán được, hai người đều không có nói toạc, nhưng lại biết rõ lòng dạ lẫn nhau.

Hàn Nhạn nằm úp sấp trên lưng của người nọ, lúc trước mình đã từng hứa sẽ bảo vệ thiếu niên này, hôm nay cậu cũng đã trở thành một nam tử hán có thể đảm đương mọi chuyện. Hàn Nhạn nghe được thanh âm quen thuộc thật nhỏ vang lên: “Nếu huynh ấy dám khi dễ tỷ, tỷ liền nói với đệ, đệ nhất định sẽ báo thù cho tỷ.”

Hàn Nhạn sững sờ, trong nội tâm ấm áp, chỉ nghe thanh âm kia tiếp tục vang lên: “Tỷ vĩnh viễn là tỷ của đệ.”

Thốt ra lời này xong, Trang Hàn Minh cảm giác cái cổ của mình hình như là có cái gì nong nóng chảy qua.

Hàn Nhạn nhẹ nhàng mà ừ một tiếng, rồi không nói gì nữa.

Bị cõng lên kiệu, rèm để xuống. Nam tử ngồi ở con ngựa cao to mặc quần áo đỏ thẫm, thường ngày chỉ thấy hắn mặc quần áo màu trắng, nhưng hôm nay lại mặc quần áo cưới màu đỏ, làm cho người khác có cảm giác Phó Vân Tịch đã trút xuống sự lạnh lùng thấu xương và hờ hững, cộng thêm ngũ quan tuấn mỹ bây giờ lại càng thêm dịu dàng, đồng thời lại có một loại phong lưu diễm lệ không nói nên lời. Mà hắn lẳng lặng ngồi yên ở trên ngựa, nhìn tiểu thê tử của mình được đưa vào kiệu.

Thế là, khua chiêng gõ trống, mười dặm một màu đỏ tươi.

Muôn người đều đổ xô ra đường, các dân chúng đều tụ tập ở phía trước để xem náo nhiệt, nhìn người cưỡi ngựa và đồ cưới được phô trương, kể cả công chúa chân chính thành thân chỉ sợ cũng không có đãi ngộ như vậy. Đương nhiên các dân chúng không biết, người ngồi ở trong kiệu vốn chính là công chúa chân chính. Vốn là số mệnh phượng hoàng, kiếp trước và kiếp này hoàn toàn không giống nhau. Cái này hình như chỉ có thể nói rõ, phương thức sinh tồn thay đổi thì số mệnh cũng được thay đổi theo.

Cấp Lam dọn dẹp đống đồ trang điểm ở trên bàn, phát hiện ra có một cái hộp bằng ngọc thạch rất kỳ lạ, cái hộp này nhìn là biết không phải vật phàm, ánh sáng lung linh, khi mở ra xem bên trong lại là một vòng tay bằng ngọc óng ánh trong suốt, tuyết trắng sáng chói, vô cùng quý giá. Cấp Lam cảm thấy kỳ lạ, vật trân quý như vậy, sao nàng lại không có ấn tượng, cũng không nhớ nổi là ai đã đưa. Nghĩ đi nghĩ lại nàng quyết định hay là trước tiên cứ cất đi sau đó thì hỏi lại Hàn Nhạn.

Cả đám người chen chúc chật chội để xem náo nhiệt, ở tầng hai của một tửu lâu bên đường có một nam tử mang mặt nạ cầm chén rượu trong tay, khoé miệng có chút nhếch lên, chỉ là nụ cười có chút cô đơn và khổ sở.

“Ta cho là ngươi tới để cướp tân nương?” Đột nhiên sau lưng có một âm thanh vang lên.

Nam tử mang mặt nạ quay đầu lại, đôi mắt màu xanh như lang sói hiện lên sự lạnh lẽo, thấy người tới mới cười lạnh nói: “Cho nên ngươi cố ý đến đây để ngăn cản ta, có thể làm phiền được Thành Đại Tướng quân, thật sự là ta đây đã quá vinh hạnh rồi.”

Thành Lỗi mỉm cười: “Không cướp tân nương, vậy thì chúc phúc. Ngươi cũng cảm thấy như vậy, không phải sao?” Bái đường thành thân, xốc khăn voan, tất cả đều diễn ra trước thời gian quy định.

Động phòng hoa chúc, trong phòng có hai người đang quấn lấy cánh tay với nhau, cả hai đều cầm rượu giao bôi đưa ra bên miệng đối phương, bóng dáng thật đẹp được phản chiếu ở trên bình phong, quả nhiên là liều chết triền miên.

Nam tử đem rượu trong tay uống một hơi cạn sạch, một lúc lâu sau mới nhìn nữ tử đang nghi ngờ rồi nhíu mày nói: “Cảm thấy kì lạ tại sao Bổn vương không có ngất phải không?”

Nữ tử cả kinh, tay vung lên muốn tránh ra xa, nhưng thân thể lại bị giam cầm ở trong lòng đối phương, hơi thở ấm áp xông vào mũi.

“Phó Vân Tịch, huynh lừa đảo!” Tân nương cực kỳ tức giận.

“Nàng bỏ thuốc cho ta rồi còn bảo ta lừa đảo?” Người nào đó đã thay đổi dáng vẻ lạnh nhạt trước kia, cười nhẹ nói: “Vương phi như vậy là không muốn động phòng với ta, hình như là nàng đã quên nửa năm trước ở hồ Thanh Trì, người nào đó có ý vô lễ với Bổn vương.”

Hàn Nhạn nhướng mày, mình vẫn chưa chuẩn bị tốt tinh thần để viên phòng. Cho nên mới tìm Đường Sinh muốn bỏ thuốc mê cho huynh ấy, không nghĩ tới nhanh như vậy đã bị phát hiện rồi. Phó Vân Tịch này là mũi chó hay sao?

Phó Vân Tịch tiện tay cởi hỉ phục đỏ chót trên người mình xuống, lộ ra quần áo trong trắng như tuyết ở bên trong, đi đến trước giường nằm xuống, nhìn thấy Hàn Nhạn đang đứng ngây ngốc tại chỗ, liền nhẹ giọng nói: “Tới đây.”

Hàn Nhạn trừng mắt nhìn hắn, nam tử đang nằm nghiêng trên giường, quần áo tuỳ ý để lộ ra, lộ ra viền áo được thêu với chỉ màu xanh dương. Cánh tay lôi kéo hơi dùng lực, tiểu nữ tử đứng ở trước giường liền bị kéo vào trong lồng ngực ấm áp.

“Huynh làm cái gì vậy?” Hàn Nhạn trừng mắt, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên, không biết là tức giận hay là do trang sức phản chiếu.

Trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên một nụ cười đùa giỡn, thân thể thon dài hơi động một chút, tay xoa tiểu nữ tử ở trong ngực, nhẹ nhàng gạt một cái làm cho búi tóc của tân nương bung ra.

“Huynh, huynh, huynh đừng làm xằng bậy à.” Thiếu nữ lại càng hoảng sợ, muốn giãy giụa thoát khỏi giam cầm của hắn. Lại nghe thấy một câu đầy sâu xa đồng thời cũng động lòng người: “Vương phi chỉ đợi Bổn vương có nửa năm, nhưng Bổn vương đã đợi Vương phi bảy năm rồi.”

“Hả?”

“Chuyện phu thê nên làm, ta và nàng hôm nay liền làm thôi.”

Bên trong màn che được thêu hoa phù ung tràn đầy ấm áp đêm xuân, ánh trăng như vậy cũng rất tốt, nàng không biết bọn họ rất nhiều năm trước đã gặp qua một lần, hắn cũng không biết người trong ngực có một kiếp trước vô cùng thê thảm.

Nhưng mà dù thế nào đi nữa, thời gian vẫn còn rất dài, bọn họ là phu thê, trong những ngày sau này, cùng nhau đi qua tất cả, cũng có thể từ từ vì đối phương mà nói những lời êm tai.

HOÀN TRỌN BỘ

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương