Quỷ Nha
-
1: Đã Biết Chuyện Gì Chưa
"Đã biết chuyện gì chưa? Nha môn huyện Trấn Thủy lại có quan mới tới đó!""Trên đời này đúng là có nhiều quan viên không sợ chết, đã có bốn vị Huyện lệnh huyện Trấn Thủy chết rồi, mà vẫn có người dám đến sao?""Nghe nói vị Huyện Lệnh lần này tên Cao Sùng Nhạc, trong tên có chữ Nhạc là núi cao đó, tất cả đều là đất! Bảo đảm có thể trấn trụ được sông ngòi.""Trấn trụ được sông ngòi thì làm được cái cóc khô gì! Đất khắc nước, nhưng có khắc được mấy thứ quỷ quái ở trong nước không?""Đúng đấy, vị Huyện lệnh lần trước tên Vương Hổ Thần, là mệnh kim, lại cầm tinh con hổ, họ Vương, lại có xuất thân là võ quan, có mệnh là bách tà bất xâm, đưa đến nơi khác nhất định có thể trấn trụ được.
Nhưng sau khi đến huyện Trấn Thủy thì sao? Cuối cùng đến thi thể cũng không tìm thấy...""Ngươi nói xem huyện nha huyện Trấn Thủy đã liên tiếp chết nhiều người như vậy, thật sự là bị...""Câm miệng, trời sắp tối rồi, ngươi nói đến chuyện đấy là muốn chết hả!""Đừng nói nữa, đến rồi, đến rồi.
Ồ còn mang theo binh giáp, xem ra cũng có chút phương pháp.""Đừng nhìn, đi nhanh thôi! Sau khi trời tối muốn đi cũng không được đâu!"Cao Sùng Nhạc tuy là võ quan nhưng lại có thói quen chong đèn đọc sách trong đêm, mấy năm qua chưa từng thay đổi.
Tiếng gõ canh ba vang lên, Cao Sùng Nhạc đang muốn khép sách lại, thì ánh nến mờ nhạt trong phòng đột nhiên biến thành màu xanh lục.Trên cánh tay xuất hiện ngọn lửa màu xanh lục cao hơn nửa thước, toàn bộ ánh nến của nha môn theo ngọn lửa đến gần đều biến thành ánh sáng xanh mờ nhạt, thâm chí, hai ngọn đèn lồng gió cũng biến thành hai luồng ánh sáng xanh, thoạt nhìn giống như ác lang mở đôi mắt khát máu trong đêm tối.
Toàn bộ nha môn bị bao trùm trong ánh sáng xanh lập tức trở nên lãnh lẽo âm u, thấm vào phế phủ."Lục hỏa nháo quỷ!" Cao Sùng Nhạc nhớ tới lời lão gia tử nói, trong lòng giật mình toát mồ hôi lạnh, theo bản năng đè xuống bảo kiếm đang để trên mặt bàn."Đại nhân...!Đại nhân...!Lòng sông phát sinh dị thường." Khuôn mặt binh sĩ ở trong ánh sáng tranh tối tranh sáng lộ ra vẻ tái nhợt, nhìn không thấy có một chút huyết sắc nào."Đi nhìn xem sao." Cao Sùng Nhạc rút kiếm sải bước đi ra khỏi thư phòng, mang theo hai trăm quân sĩ đi thẳng tới bờ sông.Một lúc sau, tiếng nước tràn ra dữ dội truyền vào lỗ tai của mọi người, hơn nữa càng đi về phía trước thì tiếng nước càng lớn, cuối cùng còn biến thành tiếng bò gầm đinh tai nhức óc."Đại nhân, nước sông không ngừng sôi trào, sợ là giao long náo loạn?""Nói bậy nói bạ, hiện tại đã gần cuối thu, giao long đã sớm ngủ đông, ở ẩn, làm sao có thể là giao long náo loạn?" Cao Sùng Nhạc mặc dù răn dạy thủ hạ nhưng nhìn thấy toàn bộ lòng sông thực sự là bọt khí cuồn cuộn, tiếng nước không ngừng.
Rõ ràng như có quái vật khổng lồ muốn phá nước mà ra, chẳng lẽ thật sự là giao long chấn kinh?Chỉ một lát sau, trên sông xuất hiện kỳ cảnh kinh tâm động phách.Đột nhiên, một cột nước có đường kính tầm năm thước phóng thẳng lên trời, sau khi đột phá không trung hơn mười trượng, thì ầm ầm tản ra trút xuống xung quanh, lòng sông lập tức như một nồi nước sôi, bọt nước lục bục nổi lên khắp nơi.
Tiếp theo, cột nước lần lượt bắn lên không trung, rồi lại trút xuống, nổ mạnh rung chuyển cả ngọn núi.
Trên bầu trời, mây đen vần vũ, vòm trời như hạ xuống đè thấp mấy trượng.
Các binh sĩ xung quanh chỉ cảm thấy ngực bị chèn ép khó chịu, nhìn thấy sao trời lóe lên trước mắt."A--------!" Chỉ nghe thấy từng tiếng kêu sợ hãi, hơn mười người bỗng nhiên bị nhấc hai chân lên khỏi mặt đất, bay lên không trung, lập tức hóa thành một vệt đen biến mất trong tầng mây đen, sau đó là tiếng kêu thảm thiết và một trận mưa máu xối xuống.
Binh khí, quần áo đầy máu cùng tứ chi như bị cái gì đó cắn nát lác đác rơi xuống.Lại một hồi gió lốc quét ngang mặt đất thổi lên trời, thổi trúng các binh sĩ tinh nhuệ đang mặc thiết giáp khiến làm tất cả ngã trái ngã phải, có người ném đi binh khí hai tay ôm chặt đại thụ bên cạnh, để cản lại sức gió.
Có người lập tức nằm rạp xuống, hai tay cắm xuống đất ổn định thân mình.Trong cơn cuồng phong nước sông lại nổi lên từng trận sóng lớn, một bóng đen thẳng tắp thon dài có nhiều xúc tua xuất hiện trong nước sông lạnh lẽo, giống như muốn phá nước mà ra.Cao Sùng Nhạc chọc kiếm xuống ổn định thân thể:"Cung tiễn thủ chuẩn bị!"Mấy cao thủ thị vệ lắp mũi tên có treo linh phù vào cung tên.
Chỉ cảm thấy trên đầu chợt tối sầm lại, ánh trăng sáng lập tức bị mây đen che khuất, trên trăm binh sĩ đột nhiên lọt vào bóng tối vô tận.
Bóng tối đột nhiên tập kích này giống như báo trước tận thế đang đến, trong nháy mắt khiến người cảm thấy tràn đầy tuyệt vọng."Thời cơ đã đến, chuẩn bị hành hình." Giọng nói không có sức sống lay động trong đêm đen, như vọng lên trời, như nổ bên tai, tám chữ ngắn ngủn giống như tám tiếng chuông tang nặng nề đập vào lòng quân sĩ."Bùm! Bùm! Bùm!"Trên sông phát ra ba tiếng nổ mạnh liên tiếp, một đài hành hình dài mười dặm từ từ nâng lên trên mặt sông.
Lạnh lẽo lơ lửng đầy quỷ dị trong dòng nước chảy xiết.Trên đài, giá treo cổ treo từng thòng lọng có sợi thép gai quấn quanh từng cây từng cây đứng sừng sững, thòng lọng đón gió chập chờn lay động.
Giống như từng cái mặt quỷ đang nhe răng cười, phiêu đãng trước mặt quân sĩ."Chuyện gì xảy ra?""Hình đài, là hình đài, truyền thuyết về Hình đài Trấn Thủy là có thật!"Những quân sĩ kia còn chưa kịp kinh hoàng, chưa kịp sợ hãi, đã cảm thấy đầu vai kịch liệt đau đớn, họ vô thức nhìn thấy năm dấu tay rõ ràng hiện lên trên bả vai, cắm vào bên trong miếng lót áo giáp làm bằng sắt một tấc.
Từ trên không truyền đến lực lớn buộc trăm tên binh sĩ tinh nhuệ mặc giáp sát quỳ xuống bờ sông.Có hơn trăm tên quân sĩ quỳ gối ở phía nam và phía bắc bờ sông, hai tay bị bẻ quặt ra sau lưng, đầu áp xuống mặt đất, búi tóc dựng thẳng giữa không trung, miệng từ từ phồng lên như bị cái gì đó nhét vào.Bỗng nhiên, từng chiếc dây thừng bay từ không trung đến quấn lấy cổ của quân sĩ, nâng những người này lên treo sống.
Duy chỉ có Cao Sùng Nhạc không chết, nhìn toàn quân sĩ hai chân giãy giụa muốn tìm điểm tựa, theo thời gian cũng dần dần buông lỏng.
Hai chân buông thõng đong đưa theo gió, từ dưới chân nhìn lên, thì thấy từng khuôn mặt hai mắt trợn trắng, da mặt tái nhợt, chiếc lưỡi dài thè ra khỏi miệng.
Đáng sợ nhất chính là, những người kia giống như người chết không còn sức sống, khóe miệng đang không ngừng co giật lên xuống, dường như đang nguyền rủa thủ lĩnh là hắn."Yêu nghiệt phương nào..." Cao Sùng Nhạc quơ kiếm trên tay, khàn giọng quát: "Yêu nghiệt phương nào còn không mau mau hiện hình."Thi thể vốn đã bất động, lại đột nhiên giống như con quay treo trên bầu trời, xoay tròn trên không trung, dây treo cổ càng ngày càng xoắn chặt cắt đứt cổ của binh sĩ, âm thanh xương cốt rạn nứt vỡ vụn liên tiếp vang vọng từ bốn phương tám hướng, từng trận hàn ý thấm vào phế phủ của Cao Sùng Nhạc.Cao Sùng Nhạc múa kiếm tạo thành quả cầu sáng màu xanh lam bảo vệ quanh thân, điên cuồng hô: "Đi ra, đi ra cho ta.
Bổn quan là võ quan lục phẩm của triều đình, có vận khí của hoàng triều hộ thân, bách tà bất xâm, ta không sợ ngươi, không sợ ngươi----"Năm cái giá treo cổ bao vây xoay tròn xung quanh Cao Sùng Nhạc, năm chiếc thòng lọng treo cổ giống như cờ xí bay trong gió, hợp thành một vòng tròn sáng.
Giống như là đang cố tìm kiếm sơ hở của hắn, cũng giống như cố làm tiêu hao nội lực của hắn.Thanh trường kiếm trong tay Cao Sùng Nhạc theo thời gian động tác múa càng ngày càng chậm, khuôn mặt tái nhợt ướt đẫm mồ hôi cũng dần dần lộ ra khỏi ánh kiếm.
Bỗng nhiên, một chiếc thòng lọng lượn vòng, từ kẽ hở của vũ điệu trường kiếm vượt qua, quấn chặt vào cổ tay cầm kiếm của Cao Sùng Nhạc, cứ thế mà vặn gãy cánh tay của hắn."A---------", Cao Sùng Nhạc thảm thiết kêu lên, nhưng tiếng kêu vừa mới thoát ra, thì trong miệng như bị nhét vật gì đó, chặn lại tiếng hét của hắn.Thòng lọng đang quấn chặt cổ tay của hắn bỗng mạnh mẽ kéo thân thể Cao Sùng Nhạc lên trên không, năm chiếc thòng lọng khác đột nhiên như rạch trời mà xuất hiện, lần lượt quấn lấy tứ chi và cổ của Cao Sùng Nhạc.
Kéo Cao Sùng Nhạc thành chữ "đại" trên không trung, mạnh mẽ mà kéo đứt về năm hướng."Xoẹt----"Tiếng động lớn như xé rách vải bông, một khối thân thể bị thòng lọng mạnh mẽ kéo đứt tứ chi cùng đầu ném mạnh lên trời, phun máu tươi tung tóe vương vãi khắp nơi.
Năm chiếc thòng lọng chậm rãi rơi xuống, đặt tứ chi cùng đầu của Cao Sùng Nhạc vào vị trí vốn có phối hợp với thân thể đã bị đứt lìa."Hành hình hoàn tất, người nhà nhặt xác!" Âm thanh quỷ dị vang lên rồi đột nhiên biến mất.Thòng lọng trên đài hành hình chậm rãi buông lỏng, thi thể mất đi trói buộc "lộp bộp" rơi trên mặt đất, vẫn giữ nguyên tư thế, tay bắt chéo sau lưng, đầu áp sát mặt đất.
Thi thể bị treo cổ của hai trăm quân sĩ lần lượt được hạ xuống, hình đài đen kịt cũng dần dần chìm xuống đáy sông.Sông Trấn Thủy lại lần nữa trở về gió êm sông lặng..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook