Quý Ngài Sầu Bi Muốn Sống Bình Yên
-
Chương 124: Phiên Ngoại 2
Đạn mạc phòng phát trong trực tiếp trong phòng làm việc Chân Lê ——
【 mặc dù tui cảm thấy các anh trai tập thể dục rất vất vả, nhưng mà khi tui xem dáng vẻ mồ hôi nhễ nhại của bọn họ...... Xin lỗi nha, tui có thể xem đi xem lại hai tiếng luôn đó! 】
【 chủ yếu là người đẹp nên làm gì cũng đẹp, ôi chời ơi, thời điểm các tiểu ca ca mặc quần áo tui còn thấy thật là ốm, không ngờ vẫn là có chút thịt nha, húp húp ~】
【 bán nhan sắc mà thôi, già rồi thì sẽ muộn đâu có bán được nữa. 】
【 tại sao trong phòng phát sóng trực tiếp lại có một tên anti trà trộn vào đây, cái gì mà về già thì sẽ muộn? Bạn có biết Nguyên Lạc Nhật từ bỏ việc làm thần tượng hay không, thi đậu vào Trường Đại học Khoa học Chính trị luật Quốc gia rồi đó, sang năm thì anh ấy chính là học đệ của tui nha, che mặt. 】
【 đó là nhà vô địch thành phố đã vượt qua kỳ thi đó, lớp dạy kèm ở địa phương đã chật ních, còn nói chờ sau khi Nguyên Lạc Nhật tốt nghiệp thì sẽ mời anh ấy đảm đương chức vụ giảng viên chính trị. 】
【 Nguyên Lạc Nhật đã hot rồi được chứ! Mấy ngày trước tui xem lại "Thần tượng ánh sáng", vào thời điểm Nguyên Lạc Nhật bị loại, mẹ tui cũng tức chết luôn. Sau đó cũng là nhờ bà nội kéo mẹ tui lại, nói với bà biết Nguyên Lạc Nhật càng có sự lựa chọn tốt hơn, bà mới không gọi điện cho bên chương trình nói bọn họ làm chuyện mờ ám. 】
【 dựa vào việc trà trộn vào vòng chương trình tài năng, dựa vào thành tích thi đại học hòa vào vòng tròn của cha mẹ và bà nội, dựa vào dáng người và thể hình hòa vào vòng tròn thẳng nam, Nguyên Lạc Nhật thật là hot nha. 】
【 nói nhỏ cho nghe nè, ngày hôm qua tui nhìn thấy anh quản lý chợ đêm đẹp trai nhất thành phố cũng đang xem phát sóng trực tiếp của phòng làm việc Chân Lê đó. 】
【 đối cái ám hiệu nè, có phải bạn đang nói tới Lạc thanh quản hay không? Cái lúc tui tới chợ đêm để ăn khuya á, tui đã được anh ấy đỡ lấy do uống quá chén, từ đây nhớ mãi không quên. Khụ khụ, tui giới tính nam. 】
【 chính là anh ấy, là quản lý đô thị đẹp trai nhất trong diễn đàn nội bộ khu Húc Dương, khí chất học thần u buồn, khuôn mặt tuấn tú như mối tình đầu mà. 】
【 dì ba nói muốn giới thiệu cho tui một đối tượng hẹn hò, tui vốn dĩ không đồng ý, mới vừa tốt nghiệp mà hẹn với chả hò, công việc của đối phương còn rất vất vả, tiền lương không cao. Sau dó dì ba tui lại cho tui xem ảnh chụp của đối phương, tui nhìn vào ôi đây không phải là Lạc thành quản sao? Tui lập tức đồng ý luôn! 】
【 cái gì? Tình địch của tui xuất hiện? Rút dao ra, kết quả hẹn hò mù quáng của chế thế nào? 】
【 Thì là...... Là dì ba của tui bị nóng đầu mà, Lạc thành quản căn bản còn chưa hề đề cập qua cái chuyện hẹn hò mà, hu hu hu...... Che mặt chạy, vốn dĩ tui còn suy nghĩ trong tương lai sẽ sinh hai đứa nhỏ, một trai một gái, tên gọi là gì cũng nghĩ kỹ hết luôn rồi. 】
【 tại sao lại nhắc tới vị thành quản đẹp trai không hề liên quan gì tới phòng phát sóng trực tiếp của Chân Lê chứ? 】
【 bởi vì đều đẹp trai nha. 】
Lạc Hoài – người được mệnh danh là "Vị quản lý đô thị đẹp trai nhất" cũng đang xem chương trình phát sóng trực tiếp của Chân Lê, thấy đạn mạc không biết tại sao lại nhắc tới hắn, mặt hắn liền nhiễm một màu đỏ ửng.
Hắn tự mình xin làm người quản lý đô thị, thích ở chung với các bác trai bác gái nhiệt tình trong thành phố, thích cảm giác được mọi người kêu một tiếng "Tiểu Lạc, ăn cơm chưa", thích được mọi người nhớ kỹ.
Nhưng bị nhớ trền diễn đàn thì không tốt chút nào, còn bị lôi kéo đi xem mắt nữa chứ.
Lạc Hoài không có ý định muốn kết hôn, hắn luôn cảm thấy mình sẽ khó thích nghi với cảm giác khi ở cùng một người khác, hắn sợ những cảm xúc quá phức tạp, cũng lo lắng rằng người nọ sẽ không nhớ được hắn.
Chỉ là các nhóm bác trai bác gai quen thuộc quá mức nhiệt tình, dường như muốn nhì thấy hắn xứng đôi vừa lứa mà kết hôn. Đã giới thiệu cho hắn vô số người từ nam đến nữ, điều kiện khác nhau, chỉ có một điểm chung, đó chính là đẹp.
Lạc Hoài có chút buồn rầu, nhưng vẫn rất kiên nhẫn mà trả lời từng bác trai bác gái, hiện tại mình không có ý tưởng tìm đối tượng, công việc bận quá nên không muốn gây ảnh hưởng đến người khác.
Lúc này các bác gái sẽ nói, như thế thì có sao đâu chứ? Con nhìn vị cảnh sát Tiểu Vưu kia đi, cảnh sát Tiểu Vưu đó có phải rất bận hay không? Nhưng cái vị kia nhà đứa nhỏ đó đều chăm sóc nó rất tốt nha, các khía cạnh trong cuộc sống đều đúng chỗ, nếu con quá bận thì tìm một người giống như Tiểu Úc chăm sóc cho con đi!
Nghe thấy hai từ "Tiểu Úc", da mặt mỏng của Lạc Hoài suýt chút nữa là không nhịn được cười.
Tính như thế nào thì Úc Hoa cũng đã mấy ngàn tuổi, sao có thể gọi là "Tiểu Úc" chứ?
Lạc Hoài vừa suy nghĩ vừa tắt chương trình phát sóng trực tiếp, đi tìm gian hàng trong chợ đêm, lúc này một người kêu lên: "Lạc Hoài, chỗ này!"
Lạc Hoài đi đến chỗ ngồi, nhìn những gương mặt quen thuộc mới mấy tháng không gặp mà tròn lên một vòng, hắn hơi giật mình, do dự hỏi: "Các cậu...... Mập lên?"
"Mập sao?" Sầm Tiêu do dự sờ sờ khuôn mặt, "Tôi không có cảm giác gì hết nha, vẫn ăn uống như trước đây mà. Nhưng mà đúng là quần áo có chút chật, muốn đổi sang quần áo mới."
Lạc Hoài: "......"
Hôm nay hắn được nghỉ làm, nên hẹn với mấy chiến hữu người thủ hộ cùng nhau lai rai trong chợ đêm, nhưng mà hắn không muốn nhìn thấy một đám mặt bánh xèo đâu.
Lạc Hoài luôn đặc biệt chú ý ấn tưởng trong tâm trí người khác giật giật môi dưới, muốn nói cái gì nhưng cuối cùng cũng không mở miệng.
Nhưng khi Liên Vũ Phàm đến muộc hơn một chút sau khi nhìn thấy đám người thì nhếch môi chế nhạo: "Một đám mập thành cái dáng vẻ gì thế này? Nếu cứ tiếp tục như vậy thì tổ chức cũng không thèm nhận các cậu."
"Mập thiệt sao chứ?" Sầm Tiêu sờ sờ mặt nói, "Không có đâu, mấy ngày trước Úc Hoa còn khen dáng người của tôi rất tốt, còn mời chúng tôi vào nhà ảnh ăn cơm mà."
"Đúng rồi, sao chúng ta có thể mập lên được chứ," đàn em số hai Sư Vĩnh Phúc ăn một xiên que nướng thơm ngào ngạt mà nói, "Nhiều năm như vậy rồi, ăn bao nhiêu cũng sẽ không mập đâu, ha ha ha ha ha ha!"
"Đúng vậy đó!" Đàn em số ba Tiêu Nhược kiêu ngạo véo eo, "Toàn bộ các đồng nghiệp trong cục cảnh sát đều ghen tị với em vì em ăn nhiều mà không mập."
Liên Vũ Phàm không nói gì, hắn vĩnh viễn sẽ không bao giờ đánh thức một đám người cứ nằm say trong giấc mộng.
Hắn liếc nhìn Lạc Hoài, gật gật đầu nói: "Chào."
Lạc Hoài hơi sửng sốt, cũng đáp lại: "Chào cậu."
Liên Vũ Phàm trực tiếp uống một ly bia lớn, do dự một chút rồi nói với Lạc Hoài: "Mấy ngày trước tôi đi thăm mẹ tôi."
Vẻ mặt Lạc Hoài vốn dĩ đang thả lỏng đột nhiên khẩn trương lên, hắn cũng nhấp một chút bia, che dấu thần sắc mất tự nhiên của chính mình.
Hắn biết Liên Vũ Phàm hận hắn, hận cái năng lực dễ dàng lấy đi ký ức của mọi người, cũng hận sự bất lực của chính mình.
Liên Vũ Phàm chưa bao giờ đơn độc nói chuyện với Lạc Hoài, năm nay không chỉ chủ động nói chuyện mà còn đề cập tới tới những chuyện mà hai người không muốn đụng vào, Lạc Hoài có chút kinh ngạc, cũng có chút vui vẻ, hắn suy nghĩ một chút rồi nói: "Bà ấy...... Thế nào?"
"Khoảng thời gian này rất tốt, sau khi bà tái hôn thì sinh một đứa con gái, năm nay bà ấy bận trước bận sau để chuẩn bị kỳ thì tuyển sinh cho con, lúc bận rộn thì vô cùng bình tĩnh." Liên Vũ Phàm lại uống ly bia khác.
"Đừng uống quá nhanh," Lạc Hoài khuyên nhủ, "Uống quá nhanh sẽ dễ bị say đó."
Liên Vũ Phàm nói: "Tôi đã chủ động xin vào làm công tác bảo vệ trong phòng thi đầu vào cho kỳ thi tuyển sinh cấp 3, tôi nhìn thấy bà ấy trước cổng trường rồi rót cho bà ấy một ly nước."
Lạc Hoài yên lặng lắng nghe, thấy hắn không có ý định nói nữa thì không nhịn được hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó bà nói lời "cảm ơn", khen tôi là một thanh niên tốt." Liên Vũ Phàm cười nhẹ một cái, "Đủ rồi."
Vậy là đủ rồi, người thủ hộ còn không phải là vì bảo vệ vô số người bình thường trên thế giới này mà hình thành sao? Hà tất phải đem gánh nặng quá lớn đặt trên người của bà chứ? Bà có được hạnh phúc thì tốt rồi.
"Tôi đã buông xuống rồi, cậu cũng buông xuống đi." Liên Vũ Phàm nâng ly bia về phía Lạc Hoài, "Không có ai đúng ai sai, không phải sao?"
Lạc Hoài rót đầy một ly bia, cụng ly với Liên Vũ Phàm, uống một hơi cạn sạch.
Tất cả nhưng điều không cam lòng, thống khổ, oán niệm, chỉ trích đều được giải tỏa trong lý bia này, bọn họ là chiến hữu, từng vì mục đích nào đó mà cùng kề vai chiến đấu, từng tin tưởng giao phó tính mạng, sao còn vì một mối hận mà nhớ lâu như vậy chứ?
Khi hai người cụng ly, đám người Sầm Tiêu đang gặm xiên que chú ý đến động tác của bọn họ, lôi kéo tiểu đội người thủ hộ nhào tới ôm lấy hai người, khăng khăng đòi phải cùng nhau mà uống, xua tan đi bầu không khí thương cảm.
Liên Vũ Phàm thật sự không chấp nhận được cái bầu không khí mà tiểu đổi Vưu Chính Bình mang lại, hắn tránh khỏi cái ôm nhiệt tình của Sầm Tiêu, nghiêng người nói: "Cũng không nhìn xem cái cân nặng của mình kìa, còn dám áp sát lên người tôi, ăn ít một chút đi!"
Sầm Tiêu không cho là đúng: "Nào có, Chân Lê là người yêu cái đẹp nhất đó, hôm trước tôi mới gặp cậu ấy, cậu ấy cũng đâu có nói là tôi mập đâu."
Thấy Sầm Tiêu còn một bộ không dáng vẻ mập là cái gì, Liên Vũ Phàm nhanh chóng gọi một cuộc video cho Chân Lê, đám người Chân Lê đang phát sóng trực tiếp tập thể dục, nhưng mà bọn họ trong quá trình phát sóng vẫn luôn tương đối tùy ý, nhân lúc Liên Vũ Phàm gọi điện thoại tới thì nhanh chóng buông quả tạ trong tay ra, mồ hôi nhễ nhại mà bắt máy cuộc gọi video.
Liên Vũ Phàm thấy cuộc gọi đã được kết nối, trực tiếp chĩa thẳng cameras ngay mặt Sầm Tiêu.
Chân Lê vốn định chào hỏi, ai ngờ đâu mới kết nối video thì đã thấy một gương mặt tròn xoe như vậy, tức khắc hoảng sợ: "Giám đốc Liên, tại sao anh lại mập thành cái dạng này cơ chứ?"
"Nhìn rõ ràng coi sau camera là tôi hay là Sầm Tiêu." Liên Vũ Phàm nắm chiếc cằm nọng của Sầm Tiêu, nhắm ngay màn ảnh nói, "Cậu nói thật xem, có mập hay không?"
Chân Lê: "......"
Sầm Tiêu vẻ mặt bị thương: "Chân Lê, trước kia câu đâu có nói là tôi mập đâu, cậu là đang lừa tôi sao?"
Chân Lê trầm mặc một chút rồi nói: "...... Có lẽ là bởi vì mọi người đứng trước ống kính...... Sẽ mập hơn một chút."
"Vậy thì cũng có khả năng." Sầm Tiêu thở phào nhẹ nhõm.
Liên Vũ Phàm thấy người này đang là muốn hủy hoại giá trị nhan sắc của chính mình, cũng lười nói gì với hắn, đang muốn tắt video trò chuyện đi thì thấy Lạc Hoài yên lặng đưa điện thoại đến trước mặt Sầm Tiêu.
Cũng không biết là ai kết nối ống kính điện thoại di động của Chân Lê với chương trình phát sóng trực tiếp, toàn bộ đạn mạc trong phòng phát sóng trực tiếp đều đang nói ——
【 ôi mập! 】
【 ôi mập chết rồi! 】
【 ối giời ơi cái cằm nọng này, cất đi cất đi, đổi hình ảnh đi, tui muốn nhìn Chân mỹ nhân! 】
Sầm Tiêu phát hỏa ngay tại chỗ: "Ai làm!"
"Tôi." Gioa diện video đong đưa một hồi, điện thoại của Chân Lê bị lấy đi, lộ ra gương mặt càng ngày càng ăn ảnh của Úc Hoa.
Khi mọi người nhìn thấy Úc Hoa, khuôn mặt lập tức trầm xuống, Sầm Tiêu hỏi: "Không phải anh không tăng ca sao? Sao bây giờ 9 giời tối rồi mà còn ở phòng làm việc?"
"Hôm nay Tiểu Vưu đi tản bộ với tôi, nên tôi tới phòng phát sóng trực tiếp để tập thể dục." Úc Hoa hơi có chút đắc ý mà nói.
Đây chính là giang sơn mà anh đặt xuống, Tiểu Vưu tới tuần tra công việc của các nô lệ thật là không thể tốt hơn được mà.
Đã có người thẳng thắn chỉ ra vấn đề cân nặng, Chân Lê cũng không thể không nói lời thật: "Cảnh sát Sầm, anh...... Các anh quả thực có hơi mập."
Mất đi dị năng biến thành người thường, có người thì nhanh chóng tiến vào trạng thái, còn có người thì chưa kịp thích ứng.
Thấy tất cả mọi người đều đang nói mình mập, Sầm Tiêu tức muốn hộc máu mà nói: "Đi, còn ăn cái gì nữa mà ăn! Chúng ta đến phòng làm việc của Chân Lê tập thể dục! Đúng lúc ở đó cũng có sắn thiết bị để tập đó."
"Nếu muốn giảm cân, điều cốt yếu là nên ngậm miệng lại và mở rộng chân, cậu có thể đi đến chỗ nào để tập thể dục, kéo theo mọi người đến phòng phát sóng trực tiếp làm gì?" Liên Vũ Phàm nói.
"Không phải Úc Hoa mang theo đội trưởng Vưu đến phòng làm việc tập thể dục sao? Chồng chồng bọn họ cùng nhau giảm cân, sao có thể bỏ rơi tôi được chứ?" Sầm Tiêu cả giận, "Không phải ghét bỏ tôi quá sáng sao? Tôi đây sáng hết công suất luôn!"
Có dị năng thì có thể sáng, không có dị ăng thì vẫn có thể sáng!
Mọi người nhanh như chớp bắt xe chạy đến phòng làm việc, để lại một mình Lạc Hoài tính tiền.
Lạc Hoài tới trước mặt chủ quán, ai ngờ chủ quán xua tay nói: "Tiểu Lạc, sau này cậu ăn cơm không cần trả tiền đâu, lấy tiền của cậu thì mẹ anh sẽ đánh anh chết luôn đó, cậu ăn cơm bằng mặt là được rồi."
"Bằng mặt sao?" Lạc Hoài sờ khuôn mặt mình, có một chút vui vẻ, nhưng tiền thì cũng phải trả, hắn thấy chủ quán không chịu nói bao nhiêu tiền, liền ước chừng một chút rồi cường ngạnh đặt mấy trăm tệ xuống rồi bỏ chạy.
Lạc Hoài kịp thời là người cuối cùng ngồi lên xe taxi, đi theo mọi người đến phòng làm việc để tập thể dục.
Khi đi vào tòa nhà văn phòng, vừa vặn nhìn thấy Quân Quân đang ôm giám đốc Hus, Quân Quân nhìn thấy Lạc Hoài thì lập tức vội vàng chào hỏi: "Chào anh Lạc, lần này em nhớ rõ anh nha!"
Lạc Hoài vui mừng cười nói: "Em đây là......"
"Em tới chỗ này để cùng tập thể dục với Tiểu Hus, bây giờ Tiểu Hus đang đưa em về nhà." Quân Quân nói, "Muộn lắm rồi, em phải về nhà ngủ, gặp lại sau nha anh Lạc!"
Lạc Hoài nhìn theo bóng lưng của Quân Quân và Tiểu Hus, lại đi vào phòng tập thể dục trong tòa nhà văn phòng, nhìn đám người Sầm Tiêu tập thể dục một cách đau đớn dưới sự giễu cợt của Úc Hoa.
"Này, nhiệt lượng nóng như vậy, nếu như là trước kia thì tôi đã phát ra lửa rồi!" Sầm Tiêu chạy trối chết, thở hổn hển mà nói.
Các thành viên khác trong đội cũng khóc lóc thảm thiết, trước kia muốn ăn thì cứ việc ăn, bây giờ phải từ bỏ món ăn ngon thực sự là quá khó khăn với bọn họ rồi.
"Hay là các cậu cứ coi như là thường xuyên chuẩn bị cho chiến tranh đi?" Hoàn Tử Hư lúc nào cũng duy trì cảm giác nguy cơ nói, "Bây giờ các người mất đi dị năng, là bởi vì quy tắc thế giới cảm thấy an toàn nên mới lấy lại năng lực của mọi người. Nhưng nếu như có một ngày nào đó, một nguy cơ mới gieo xuống thế giới này, nếu như các người còn mập như vậy thì sao có thể cầm súng được chứ?"
So với lời giễu cợt của Úc Hoa, lời nói của Hoàn Tử Hư mới là một đòn trí mạng.
Nhóm người thủ hộ cũng phát hiện tố chất thân thể ban đầu của mình so với bộ đội đặc chủng thì không bằng từ trước, lập tức bán mạng mà tập luyện một cách chăm chỉ.
Có lẽ bọn họ có thể thuận lợi cả đời, cũng có lẽ trong một tương lai gần, bọn họ sẽ nghênh đón một nguy cơ mới.
Đến lúc đó, đám người giám đốc nhân sự keo kiệt, tiểu đội cảnh sát tuần tra, ông chủ nổi tiếng trên mạng, tên mắt kính học luật, Husky với tốc độ cực nhanh, cái gã bán hàng ma quỷ, người bảo vệ lương thiện, huấn luyện viên cho chó với lệ chí, quản lý đô thị đẹp trai nhất sẽ vì cuộc sống bình yên của mọi người, lại một lần nữa cầm vũ khí lên để chiến đấu, lưu lại một đoạn truyền thuyết khác.
【 mặc dù tui cảm thấy các anh trai tập thể dục rất vất vả, nhưng mà khi tui xem dáng vẻ mồ hôi nhễ nhại của bọn họ...... Xin lỗi nha, tui có thể xem đi xem lại hai tiếng luôn đó! 】
【 chủ yếu là người đẹp nên làm gì cũng đẹp, ôi chời ơi, thời điểm các tiểu ca ca mặc quần áo tui còn thấy thật là ốm, không ngờ vẫn là có chút thịt nha, húp húp ~】
【 bán nhan sắc mà thôi, già rồi thì sẽ muộn đâu có bán được nữa. 】
【 tại sao trong phòng phát sóng trực tiếp lại có một tên anti trà trộn vào đây, cái gì mà về già thì sẽ muộn? Bạn có biết Nguyên Lạc Nhật từ bỏ việc làm thần tượng hay không, thi đậu vào Trường Đại học Khoa học Chính trị luật Quốc gia rồi đó, sang năm thì anh ấy chính là học đệ của tui nha, che mặt. 】
【 đó là nhà vô địch thành phố đã vượt qua kỳ thi đó, lớp dạy kèm ở địa phương đã chật ních, còn nói chờ sau khi Nguyên Lạc Nhật tốt nghiệp thì sẽ mời anh ấy đảm đương chức vụ giảng viên chính trị. 】
【 Nguyên Lạc Nhật đã hot rồi được chứ! Mấy ngày trước tui xem lại "Thần tượng ánh sáng", vào thời điểm Nguyên Lạc Nhật bị loại, mẹ tui cũng tức chết luôn. Sau đó cũng là nhờ bà nội kéo mẹ tui lại, nói với bà biết Nguyên Lạc Nhật càng có sự lựa chọn tốt hơn, bà mới không gọi điện cho bên chương trình nói bọn họ làm chuyện mờ ám. 】
【 dựa vào việc trà trộn vào vòng chương trình tài năng, dựa vào thành tích thi đại học hòa vào vòng tròn của cha mẹ và bà nội, dựa vào dáng người và thể hình hòa vào vòng tròn thẳng nam, Nguyên Lạc Nhật thật là hot nha. 】
【 nói nhỏ cho nghe nè, ngày hôm qua tui nhìn thấy anh quản lý chợ đêm đẹp trai nhất thành phố cũng đang xem phát sóng trực tiếp của phòng làm việc Chân Lê đó. 】
【 đối cái ám hiệu nè, có phải bạn đang nói tới Lạc thanh quản hay không? Cái lúc tui tới chợ đêm để ăn khuya á, tui đã được anh ấy đỡ lấy do uống quá chén, từ đây nhớ mãi không quên. Khụ khụ, tui giới tính nam. 】
【 chính là anh ấy, là quản lý đô thị đẹp trai nhất trong diễn đàn nội bộ khu Húc Dương, khí chất học thần u buồn, khuôn mặt tuấn tú như mối tình đầu mà. 】
【 dì ba nói muốn giới thiệu cho tui một đối tượng hẹn hò, tui vốn dĩ không đồng ý, mới vừa tốt nghiệp mà hẹn với chả hò, công việc của đối phương còn rất vất vả, tiền lương không cao. Sau dó dì ba tui lại cho tui xem ảnh chụp của đối phương, tui nhìn vào ôi đây không phải là Lạc thành quản sao? Tui lập tức đồng ý luôn! 】
【 cái gì? Tình địch của tui xuất hiện? Rút dao ra, kết quả hẹn hò mù quáng của chế thế nào? 】
【 Thì là...... Là dì ba của tui bị nóng đầu mà, Lạc thành quản căn bản còn chưa hề đề cập qua cái chuyện hẹn hò mà, hu hu hu...... Che mặt chạy, vốn dĩ tui còn suy nghĩ trong tương lai sẽ sinh hai đứa nhỏ, một trai một gái, tên gọi là gì cũng nghĩ kỹ hết luôn rồi. 】
【 tại sao lại nhắc tới vị thành quản đẹp trai không hề liên quan gì tới phòng phát sóng trực tiếp của Chân Lê chứ? 】
【 bởi vì đều đẹp trai nha. 】
Lạc Hoài – người được mệnh danh là "Vị quản lý đô thị đẹp trai nhất" cũng đang xem chương trình phát sóng trực tiếp của Chân Lê, thấy đạn mạc không biết tại sao lại nhắc tới hắn, mặt hắn liền nhiễm một màu đỏ ửng.
Hắn tự mình xin làm người quản lý đô thị, thích ở chung với các bác trai bác gái nhiệt tình trong thành phố, thích cảm giác được mọi người kêu một tiếng "Tiểu Lạc, ăn cơm chưa", thích được mọi người nhớ kỹ.
Nhưng bị nhớ trền diễn đàn thì không tốt chút nào, còn bị lôi kéo đi xem mắt nữa chứ.
Lạc Hoài không có ý định muốn kết hôn, hắn luôn cảm thấy mình sẽ khó thích nghi với cảm giác khi ở cùng một người khác, hắn sợ những cảm xúc quá phức tạp, cũng lo lắng rằng người nọ sẽ không nhớ được hắn.
Chỉ là các nhóm bác trai bác gai quen thuộc quá mức nhiệt tình, dường như muốn nhì thấy hắn xứng đôi vừa lứa mà kết hôn. Đã giới thiệu cho hắn vô số người từ nam đến nữ, điều kiện khác nhau, chỉ có một điểm chung, đó chính là đẹp.
Lạc Hoài có chút buồn rầu, nhưng vẫn rất kiên nhẫn mà trả lời từng bác trai bác gái, hiện tại mình không có ý tưởng tìm đối tượng, công việc bận quá nên không muốn gây ảnh hưởng đến người khác.
Lúc này các bác gái sẽ nói, như thế thì có sao đâu chứ? Con nhìn vị cảnh sát Tiểu Vưu kia đi, cảnh sát Tiểu Vưu đó có phải rất bận hay không? Nhưng cái vị kia nhà đứa nhỏ đó đều chăm sóc nó rất tốt nha, các khía cạnh trong cuộc sống đều đúng chỗ, nếu con quá bận thì tìm một người giống như Tiểu Úc chăm sóc cho con đi!
Nghe thấy hai từ "Tiểu Úc", da mặt mỏng của Lạc Hoài suýt chút nữa là không nhịn được cười.
Tính như thế nào thì Úc Hoa cũng đã mấy ngàn tuổi, sao có thể gọi là "Tiểu Úc" chứ?
Lạc Hoài vừa suy nghĩ vừa tắt chương trình phát sóng trực tiếp, đi tìm gian hàng trong chợ đêm, lúc này một người kêu lên: "Lạc Hoài, chỗ này!"
Lạc Hoài đi đến chỗ ngồi, nhìn những gương mặt quen thuộc mới mấy tháng không gặp mà tròn lên một vòng, hắn hơi giật mình, do dự hỏi: "Các cậu...... Mập lên?"
"Mập sao?" Sầm Tiêu do dự sờ sờ khuôn mặt, "Tôi không có cảm giác gì hết nha, vẫn ăn uống như trước đây mà. Nhưng mà đúng là quần áo có chút chật, muốn đổi sang quần áo mới."
Lạc Hoài: "......"
Hôm nay hắn được nghỉ làm, nên hẹn với mấy chiến hữu người thủ hộ cùng nhau lai rai trong chợ đêm, nhưng mà hắn không muốn nhìn thấy một đám mặt bánh xèo đâu.
Lạc Hoài luôn đặc biệt chú ý ấn tưởng trong tâm trí người khác giật giật môi dưới, muốn nói cái gì nhưng cuối cùng cũng không mở miệng.
Nhưng khi Liên Vũ Phàm đến muộc hơn một chút sau khi nhìn thấy đám người thì nhếch môi chế nhạo: "Một đám mập thành cái dáng vẻ gì thế này? Nếu cứ tiếp tục như vậy thì tổ chức cũng không thèm nhận các cậu."
"Mập thiệt sao chứ?" Sầm Tiêu sờ sờ mặt nói, "Không có đâu, mấy ngày trước Úc Hoa còn khen dáng người của tôi rất tốt, còn mời chúng tôi vào nhà ảnh ăn cơm mà."
"Đúng rồi, sao chúng ta có thể mập lên được chứ," đàn em số hai Sư Vĩnh Phúc ăn một xiên que nướng thơm ngào ngạt mà nói, "Nhiều năm như vậy rồi, ăn bao nhiêu cũng sẽ không mập đâu, ha ha ha ha ha ha!"
"Đúng vậy đó!" Đàn em số ba Tiêu Nhược kiêu ngạo véo eo, "Toàn bộ các đồng nghiệp trong cục cảnh sát đều ghen tị với em vì em ăn nhiều mà không mập."
Liên Vũ Phàm không nói gì, hắn vĩnh viễn sẽ không bao giờ đánh thức một đám người cứ nằm say trong giấc mộng.
Hắn liếc nhìn Lạc Hoài, gật gật đầu nói: "Chào."
Lạc Hoài hơi sửng sốt, cũng đáp lại: "Chào cậu."
Liên Vũ Phàm trực tiếp uống một ly bia lớn, do dự một chút rồi nói với Lạc Hoài: "Mấy ngày trước tôi đi thăm mẹ tôi."
Vẻ mặt Lạc Hoài vốn dĩ đang thả lỏng đột nhiên khẩn trương lên, hắn cũng nhấp một chút bia, che dấu thần sắc mất tự nhiên của chính mình.
Hắn biết Liên Vũ Phàm hận hắn, hận cái năng lực dễ dàng lấy đi ký ức của mọi người, cũng hận sự bất lực của chính mình.
Liên Vũ Phàm chưa bao giờ đơn độc nói chuyện với Lạc Hoài, năm nay không chỉ chủ động nói chuyện mà còn đề cập tới tới những chuyện mà hai người không muốn đụng vào, Lạc Hoài có chút kinh ngạc, cũng có chút vui vẻ, hắn suy nghĩ một chút rồi nói: "Bà ấy...... Thế nào?"
"Khoảng thời gian này rất tốt, sau khi bà tái hôn thì sinh một đứa con gái, năm nay bà ấy bận trước bận sau để chuẩn bị kỳ thì tuyển sinh cho con, lúc bận rộn thì vô cùng bình tĩnh." Liên Vũ Phàm lại uống ly bia khác.
"Đừng uống quá nhanh," Lạc Hoài khuyên nhủ, "Uống quá nhanh sẽ dễ bị say đó."
Liên Vũ Phàm nói: "Tôi đã chủ động xin vào làm công tác bảo vệ trong phòng thi đầu vào cho kỳ thi tuyển sinh cấp 3, tôi nhìn thấy bà ấy trước cổng trường rồi rót cho bà ấy một ly nước."
Lạc Hoài yên lặng lắng nghe, thấy hắn không có ý định nói nữa thì không nhịn được hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó bà nói lời "cảm ơn", khen tôi là một thanh niên tốt." Liên Vũ Phàm cười nhẹ một cái, "Đủ rồi."
Vậy là đủ rồi, người thủ hộ còn không phải là vì bảo vệ vô số người bình thường trên thế giới này mà hình thành sao? Hà tất phải đem gánh nặng quá lớn đặt trên người của bà chứ? Bà có được hạnh phúc thì tốt rồi.
"Tôi đã buông xuống rồi, cậu cũng buông xuống đi." Liên Vũ Phàm nâng ly bia về phía Lạc Hoài, "Không có ai đúng ai sai, không phải sao?"
Lạc Hoài rót đầy một ly bia, cụng ly với Liên Vũ Phàm, uống một hơi cạn sạch.
Tất cả nhưng điều không cam lòng, thống khổ, oán niệm, chỉ trích đều được giải tỏa trong lý bia này, bọn họ là chiến hữu, từng vì mục đích nào đó mà cùng kề vai chiến đấu, từng tin tưởng giao phó tính mạng, sao còn vì một mối hận mà nhớ lâu như vậy chứ?
Khi hai người cụng ly, đám người Sầm Tiêu đang gặm xiên que chú ý đến động tác của bọn họ, lôi kéo tiểu đội người thủ hộ nhào tới ôm lấy hai người, khăng khăng đòi phải cùng nhau mà uống, xua tan đi bầu không khí thương cảm.
Liên Vũ Phàm thật sự không chấp nhận được cái bầu không khí mà tiểu đổi Vưu Chính Bình mang lại, hắn tránh khỏi cái ôm nhiệt tình của Sầm Tiêu, nghiêng người nói: "Cũng không nhìn xem cái cân nặng của mình kìa, còn dám áp sát lên người tôi, ăn ít một chút đi!"
Sầm Tiêu không cho là đúng: "Nào có, Chân Lê là người yêu cái đẹp nhất đó, hôm trước tôi mới gặp cậu ấy, cậu ấy cũng đâu có nói là tôi mập đâu."
Thấy Sầm Tiêu còn một bộ không dáng vẻ mập là cái gì, Liên Vũ Phàm nhanh chóng gọi một cuộc video cho Chân Lê, đám người Chân Lê đang phát sóng trực tiếp tập thể dục, nhưng mà bọn họ trong quá trình phát sóng vẫn luôn tương đối tùy ý, nhân lúc Liên Vũ Phàm gọi điện thoại tới thì nhanh chóng buông quả tạ trong tay ra, mồ hôi nhễ nhại mà bắt máy cuộc gọi video.
Liên Vũ Phàm thấy cuộc gọi đã được kết nối, trực tiếp chĩa thẳng cameras ngay mặt Sầm Tiêu.
Chân Lê vốn định chào hỏi, ai ngờ đâu mới kết nối video thì đã thấy một gương mặt tròn xoe như vậy, tức khắc hoảng sợ: "Giám đốc Liên, tại sao anh lại mập thành cái dạng này cơ chứ?"
"Nhìn rõ ràng coi sau camera là tôi hay là Sầm Tiêu." Liên Vũ Phàm nắm chiếc cằm nọng của Sầm Tiêu, nhắm ngay màn ảnh nói, "Cậu nói thật xem, có mập hay không?"
Chân Lê: "......"
Sầm Tiêu vẻ mặt bị thương: "Chân Lê, trước kia câu đâu có nói là tôi mập đâu, cậu là đang lừa tôi sao?"
Chân Lê trầm mặc một chút rồi nói: "...... Có lẽ là bởi vì mọi người đứng trước ống kính...... Sẽ mập hơn một chút."
"Vậy thì cũng có khả năng." Sầm Tiêu thở phào nhẹ nhõm.
Liên Vũ Phàm thấy người này đang là muốn hủy hoại giá trị nhan sắc của chính mình, cũng lười nói gì với hắn, đang muốn tắt video trò chuyện đi thì thấy Lạc Hoài yên lặng đưa điện thoại đến trước mặt Sầm Tiêu.
Cũng không biết là ai kết nối ống kính điện thoại di động của Chân Lê với chương trình phát sóng trực tiếp, toàn bộ đạn mạc trong phòng phát sóng trực tiếp đều đang nói ——
【 ôi mập! 】
【 ôi mập chết rồi! 】
【 ối giời ơi cái cằm nọng này, cất đi cất đi, đổi hình ảnh đi, tui muốn nhìn Chân mỹ nhân! 】
Sầm Tiêu phát hỏa ngay tại chỗ: "Ai làm!"
"Tôi." Gioa diện video đong đưa một hồi, điện thoại của Chân Lê bị lấy đi, lộ ra gương mặt càng ngày càng ăn ảnh của Úc Hoa.
Khi mọi người nhìn thấy Úc Hoa, khuôn mặt lập tức trầm xuống, Sầm Tiêu hỏi: "Không phải anh không tăng ca sao? Sao bây giờ 9 giời tối rồi mà còn ở phòng làm việc?"
"Hôm nay Tiểu Vưu đi tản bộ với tôi, nên tôi tới phòng phát sóng trực tiếp để tập thể dục." Úc Hoa hơi có chút đắc ý mà nói.
Đây chính là giang sơn mà anh đặt xuống, Tiểu Vưu tới tuần tra công việc của các nô lệ thật là không thể tốt hơn được mà.
Đã có người thẳng thắn chỉ ra vấn đề cân nặng, Chân Lê cũng không thể không nói lời thật: "Cảnh sát Sầm, anh...... Các anh quả thực có hơi mập."
Mất đi dị năng biến thành người thường, có người thì nhanh chóng tiến vào trạng thái, còn có người thì chưa kịp thích ứng.
Thấy tất cả mọi người đều đang nói mình mập, Sầm Tiêu tức muốn hộc máu mà nói: "Đi, còn ăn cái gì nữa mà ăn! Chúng ta đến phòng làm việc của Chân Lê tập thể dục! Đúng lúc ở đó cũng có sắn thiết bị để tập đó."
"Nếu muốn giảm cân, điều cốt yếu là nên ngậm miệng lại và mở rộng chân, cậu có thể đi đến chỗ nào để tập thể dục, kéo theo mọi người đến phòng phát sóng trực tiếp làm gì?" Liên Vũ Phàm nói.
"Không phải Úc Hoa mang theo đội trưởng Vưu đến phòng làm việc tập thể dục sao? Chồng chồng bọn họ cùng nhau giảm cân, sao có thể bỏ rơi tôi được chứ?" Sầm Tiêu cả giận, "Không phải ghét bỏ tôi quá sáng sao? Tôi đây sáng hết công suất luôn!"
Có dị năng thì có thể sáng, không có dị ăng thì vẫn có thể sáng!
Mọi người nhanh như chớp bắt xe chạy đến phòng làm việc, để lại một mình Lạc Hoài tính tiền.
Lạc Hoài tới trước mặt chủ quán, ai ngờ chủ quán xua tay nói: "Tiểu Lạc, sau này cậu ăn cơm không cần trả tiền đâu, lấy tiền của cậu thì mẹ anh sẽ đánh anh chết luôn đó, cậu ăn cơm bằng mặt là được rồi."
"Bằng mặt sao?" Lạc Hoài sờ khuôn mặt mình, có một chút vui vẻ, nhưng tiền thì cũng phải trả, hắn thấy chủ quán không chịu nói bao nhiêu tiền, liền ước chừng một chút rồi cường ngạnh đặt mấy trăm tệ xuống rồi bỏ chạy.
Lạc Hoài kịp thời là người cuối cùng ngồi lên xe taxi, đi theo mọi người đến phòng làm việc để tập thể dục.
Khi đi vào tòa nhà văn phòng, vừa vặn nhìn thấy Quân Quân đang ôm giám đốc Hus, Quân Quân nhìn thấy Lạc Hoài thì lập tức vội vàng chào hỏi: "Chào anh Lạc, lần này em nhớ rõ anh nha!"
Lạc Hoài vui mừng cười nói: "Em đây là......"
"Em tới chỗ này để cùng tập thể dục với Tiểu Hus, bây giờ Tiểu Hus đang đưa em về nhà." Quân Quân nói, "Muộn lắm rồi, em phải về nhà ngủ, gặp lại sau nha anh Lạc!"
Lạc Hoài nhìn theo bóng lưng của Quân Quân và Tiểu Hus, lại đi vào phòng tập thể dục trong tòa nhà văn phòng, nhìn đám người Sầm Tiêu tập thể dục một cách đau đớn dưới sự giễu cợt của Úc Hoa.
"Này, nhiệt lượng nóng như vậy, nếu như là trước kia thì tôi đã phát ra lửa rồi!" Sầm Tiêu chạy trối chết, thở hổn hển mà nói.
Các thành viên khác trong đội cũng khóc lóc thảm thiết, trước kia muốn ăn thì cứ việc ăn, bây giờ phải từ bỏ món ăn ngon thực sự là quá khó khăn với bọn họ rồi.
"Hay là các cậu cứ coi như là thường xuyên chuẩn bị cho chiến tranh đi?" Hoàn Tử Hư lúc nào cũng duy trì cảm giác nguy cơ nói, "Bây giờ các người mất đi dị năng, là bởi vì quy tắc thế giới cảm thấy an toàn nên mới lấy lại năng lực của mọi người. Nhưng nếu như có một ngày nào đó, một nguy cơ mới gieo xuống thế giới này, nếu như các người còn mập như vậy thì sao có thể cầm súng được chứ?"
So với lời giễu cợt của Úc Hoa, lời nói của Hoàn Tử Hư mới là một đòn trí mạng.
Nhóm người thủ hộ cũng phát hiện tố chất thân thể ban đầu của mình so với bộ đội đặc chủng thì không bằng từ trước, lập tức bán mạng mà tập luyện một cách chăm chỉ.
Có lẽ bọn họ có thể thuận lợi cả đời, cũng có lẽ trong một tương lai gần, bọn họ sẽ nghênh đón một nguy cơ mới.
Đến lúc đó, đám người giám đốc nhân sự keo kiệt, tiểu đội cảnh sát tuần tra, ông chủ nổi tiếng trên mạng, tên mắt kính học luật, Husky với tốc độ cực nhanh, cái gã bán hàng ma quỷ, người bảo vệ lương thiện, huấn luyện viên cho chó với lệ chí, quản lý đô thị đẹp trai nhất sẽ vì cuộc sống bình yên của mọi người, lại một lần nữa cầm vũ khí lên để chiến đấu, lưu lại một đoạn truyền thuyết khác.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook