Quy Luật Hấp Dẫn
-
Chương 37: Carlos
Từng lời em nói lặp đi lặp lại trong đầu tôi. Em tin anh. Em là người con gái đầu tiên nói tin tôi. Ngay cả Destiny cũng từng nói rằng lẽ ra tôi phải khiến cô ấy tin tưởng ngay từ ngày đầu, vì cô ấy nghĩ tôi là một kẻ đào hoa. Nhưng em, Kiara, em là người con gái dù biết rõ tôi không bao giờ có thể trở thành chàng hiệp sĩ với tấm khiên sáng loáng như trong mơ của em được, vẫn quyết định trao cho tôi sự tin tưởng mà không chút nào ngần ngại. Em đang ngồi cưỡi trên người tôi, đôi môi em ướt đẫm sau khi hôn tôi. Thật điên rồ khi em nghĩ tôi sẽ không làm gì có lỗi với em.
Tay tôi vẫn đang nâng niu gương mặt em. Tôi trân trọng em đến chân thành: “Đừng tin tôi.”
Hai má em ửng hồng khi em đưa tay ra sau đầu tháo dây buộc tóc. “Nhưng em lỡ rồi.”
Em hất tóc. Mái tóc phủ qua vai, dài vừa tới ngực. Tôi chưa từng thấy điều gì quyến rũ hơn thế trong đời, thậm chí em còn chẳng cần cởi quần áo.
Ừ nhỉ? Tôi làm sao thế này? Tôi vẫn chưa có được cơ thể trần trụi của em. Tôi muốn có nó. Mẹ kiếp. Tôi muốn được lột bỏ từng lớp áo quần và khám phá từng đường cong cơ thể ấy bằng chính cặp mắt và đôi tay mình. Cơ thể tôi giục ‘Nhanh làm đi. Mày muốn vậy. Cô ấy cũng muốn như vậy’. Nhưng tại sao vậy chứ?
Vấn đề ở đây chính là cái chữ khốn kiếp đó… TIN. Em tin tôi.
Tôi cố nhắm chặt mắt. Phải nói gì để chứng minh cho em thấy, rằng kẻ mà em quen là một thằng khốn? Em thật ngu ngốc khi tin tôi. Tôi sẽ lợi dụng em bất cứ khi nào có cơ hội, nhưng làm sao để chứng tỏ cho em biết?
Tôi đã vô cùng sẵn sàng đưa chuyện này lên một mức độ mới đủ để khiến em sợ hãi tôi. Tôi vòng tay quanh người em rồi bắt lấy cặp mông nhỏ, nhào nắn nó trong tay đúng như tôi đã định.
Có điều, em bắt đầu di chuyển theo nhịp điệu của tôi. Khốn thật. Không ổn rồi. Em mới chính là người chi phối tôi. Tôi đã nhanh chóng nắm được quyền kiểm soát, rồi lại nhanh chóng vụt mất nó.
Tôi kéo em lại gần và siết chặt em trong lòng, tay vuốt ve lưng em. Hơi thở nặng nề của chúng tôi tràn ngập căn phòng. Thật tốt vì tiếng TV vẫn đủ lớn để át đi âm thanh của chúng tôi.
Tôi ngồi dậy và nhìn vào khuôn mặt đầy sự tin tưởng của em.
“Em nên dừng lại trước khi chuyện này vượt quá giới hạn, vì tôi thì không dừng đâu.” Tôi chẳng buồn bận tâm đến sự thật rằng bọn tôi đã vượt quá giới hạn, và nhìn em chẳng có tí gì giống như em sẽ dừng chuyện này lại.
Em không trả lời mà chỉ áp má vào mặt tôi. “Em vẫn còn zin đấy.” Em thì thầm vào tai tôi như thể đó là bí mật mà chỉ có tôi được biết.
Trời ạ, chết tiệt thật.
Tôi lại tựa đầu vào ghế và thành thật nói: “Em cư xử không giống vậy chút nào.”
“Bởi vì người trước mặt em là anh, Carlos. Chỉ có anh mới có thể khiến em trở nên như vậy.”
Quyền chủ động đã bị đảo ngược. Em không nên nói điều ấy. Giờ thì tôi biết mình luôn nắm thế kiểm soát, không phải về thể xác, mà về tâm hồn. Trao cho tôi quyền kiểm soát không phải một bước tiến khôn ngoan đâu, em ạ.
Tôi đang đẩy cô gái này vào vùng nguy hiểm, nhưng chẳng phải cả đời tôi đều ở trong đó sao? Tôi đặt tay chỉ cách thắt lưng của em một chút.
“Cởi áo em ra, cô gái.”
Em đưa tay cầm lấy vạt áo. Chờ đợi để được chiêm ngưỡng thứ em ẩn giấu bên dưới lớp áo khiến tôi nín thở. Tôi nhìn lên mặt em, mắt em chứa đầy vẻ mông lung, và điều gì đó nữa mà tôi không muốn biết.
Bằng một động tác nhanh gọn, em kéo chiếc áo thun qua khỏi đầu, để lộ ra cơ thể khiến người ta giết chóc lẫn nhau hoặc thậm chí nguyện chết vì nó. Hoặc cả hai.
“Em không được như Madison,” em xấu hổ nói, hai tay đan chéo nhau, cố che chắn cơ thể mình.
“Sao cơ?”
“Em không được gầy.”
Đối với tôi, gầy quá thì trông giả giả, nhìn không giống người bình thường. Tôi cần một cô người yêu để tôi có thể ôm chặt mà không sợ cô ấy vỡ vụn trong tay.
Tôi dịu dàng gỡ tay em ra và nhẹ nhàng đặt chúng xuống hai bên người em. Tôi lùi lại, và sững người khi nhìn đắm đuối vào chiếc áo lót hồng hoàn toàn vừa khít với ngực em. Em chẳng có gì để phải tự ti cả. Cô gái, em vô cùng nóng bỏng, và em cũng không hề biết rằng thực ra cô ả Madison đó làm gì có tuổi để so sánh với em chứ. Kiara có những đường cong tuyệt mỹ mà thượng đế ban cho, tôi không thể nhịn thêm được nữa để có thể vuốt ve và ghi nhớ từng xen-ti-mét trên cơ thể của em. Tôi thấy mình như là kẻ may mắn nhất thế giới này vậy. “Eres hermosa… em đẹp quá.”
Mắt em rũ xuống. “Nhìn anh này, cô gái”. Em nhìn tôi, và tôi lặp lại: “Eres hermosa.”
“Nghĩa là gì?”
“Là em thật đẹp.”
Em dựa vào lòng tôi và hôn lên môi tôi những nụ hôn phớt. “Đến lượt anh”, em thì thầm rồi cắn nhẹ môi khi chờ tôi cởi áo.
Tôi nhanh chóng ném phăng cái áo qua một bên.
“Em chạm vào anh được không?” Em hỏi như thể lúc này em không có quyền chiếm hữu tôi vậy.
Tôi nắm lấy tay em, dắt nó đi trên cơ thể mình. Tới khi tôi để em tự mình khám phá, ngón tay em vẽ những đường lên xuống trên ngực tôi. Từng cái chạm đều như thiêu đốt da thịt tôi từ trong ra ngoài, và rồi khi em chạm vào một góc hình xăm lộ ra khỏi quần jean, sau đó lần tay vào cạp quần tôi, tôi không thể kiềm chế được nữa.
“Nó có nghĩa là gì vậy?”, em nhẹ nhàng lấy tay vẽ đồ lại một hình xăm.
“Kẻ nổi loạn”, tôi nói. Tay tôi vùi trong tóc em và tôi kéo em lại gần mình. Tôi cần được nếm lại mùi vị của em. Tôi cần được cảm nhận đôi môi mềm mại ấy bằng môi mình. Chúng tôi bắt đầu quấn quýt lấy nhau như thể đây là lần đầu và cũng là lần cuối, nhịp thở và lưỡi chúng tôi quyện lại với nhau đầy mãnh liệt.
Em vẫn đang tiếp tục khám phá cơ thể tôi, còn tôi chẳng thể nghĩ về thứ gì khác trừ em. Tôi kéo dây áo ngực em tụt khỏi vai. Em chống người dậy và tôi thực không thể tưởng tượng ra hình ảnh nào hay người phụ nữ nào nóng bỏng hơn cô gái đang ngồi trên người tôi. Tim tôi đập rộn rã trong sự thổn thức không ngừng khi tôi kéo nốt miếng vải mỏng trước người em xuống.
Em tiếp tục vuốt ve tôi trong lúc tay tôi ôm hông em, rồi lướt dần lên cho đến khi chạm vào những đường cong trên bộ ngực ấy. Một cảm giác chưa điều gì từng mang lại cho tôi giờ đây ập tới khi tôi nhìn vào đôi mắt long lanh của Kiara.
“Em nghĩ em yêu anh mất rồi.” Em thỏ thẻ, nhỏ nhẹ đến nỗi tôi lầm tưởng mình đang mơ, rồi đột ngột tôi nghe tiếng súng nổ.
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Hốt hoảng, tôi lật Kiara xuống ghế rồi nằm chắn lên người em để che chở em khỏi nguy hiểm.
Tôi e ngại nhìn quanh. Ơ khoan, ngoại trừ hai đứa tôi ra thì làm gì có ai ở trong phòng này? Chuyện khỉ gì vậy?
Tôi nhìn lên TV và thấy cảnh vị anh hùng trong phim đang đứng đạp trên một kẻ đã chết với máu chảy lênh láng khắp ngực hắn ta. Tiếng súng đã phát ra từ TV.
Tôi lại nhìn xuống Kiara đang hoảng loạn, sợ hãi và để trần nửa thân trên.
“Xin lỗi em”, tôi thả em ra rồi ngồi ở phần ghế bên kia. “Xin lỗi nhé. Đó chỉ là tiếng TV thôi.” Tim tôi đập còn nhanh hơn cả tiếng trống trong ban nhạc rock. Khi vừa nghe tiếng súng, tôi chỉ biết làm bất cứ thứ gì có thể để bảo vệ của em. Kể cả hy sinh bản thân mình. Ý nghĩ phải để mất em như cách tôi đã đánh mất bố và suýt nữa là anh Alex luôn ám ảnh tôi. Và thực tế là tôi đang bị kích động bởi ý nghĩ đó.
Chết tiệt.
Tôi đã vi phạm quy tắc số một của mình: không bao giờ được vướng vào rắc rối tình cảm.
Bất kì chuyện quái gì cũng có thể xảy ra với những thằng ngu ngoài kia khi chỉ biết vây quanh mấy đứa con gái chẳng cần gì hơn là được đi hẹn hò, không phải sao? Từ “amor”, hay trong tiếng Anh là “love” – “tình yêu”, không có trong từ điển của tôi. Tôi không phải mẫu bạn trai lí tưởng. Nếu ai thích yêu đương và hứa hẹn thì đừng tìm tôi. Tôi phải thoát khỏi mớ hỗn độn này trước khi lún quá sâu vào nó.
“Ổn rồi.” Em ngồi dậy rồi trườn lên trên người tôi, cơ thể em gần sát tôi. Tôi không thể giữ tỉnh táo khi hơi ấm từ em truyền sang tôi. Thật ngột ngạt và tù túng. Tôi phải thoát khỏi chuyện này.
Tôi từ từ đẩy em ra, tạo khoảng cách giữa hai đứa.
“Không, không ổn đâu. Không hề ổn đâu.” Tiếng súng vừa rồi đã đẩy mọi chuyện trở về đúng chỗ của nó. Tôi không thể làm như vậy với Kiara. Tôi lấy tay che mắt rồi thở hắt ra đầy chán nản. “Mặc vào đi”, tôi nhặt áo em lên.
Khi tôi ném chiếc áo thun quá khổ cho em, tôi tự dặn lòng phải né ánh mắt của em. Tôi không muốn nhìn thấy sự tổn thương trong mắt em và biết rằng chính mình là người đã tạo ra nó.
“Em muốn vớ… vớ… với a… a… anh”, em run rẩy, và nói lắp, “Và a… a… anh c… c… cũng… muốn với e… e… em mà.”
Khốn thật. Em đã tổn thương đến mức khó có thể nói ra từ nào mà không lặp đi lặp lại nó. Tốt hơn là hãy ghét anh đi, thay vì yêu anh.
“Ừ, đúng, tôi cần người để lên giường, không phải để yêu.”
“Em… kh… kh… không…”
Tôi đưa tay lên ra hiệu cho em im lặng. Tôi biết em sẽ nói rằng em chưa từng đòi hỏi gì hơn. “Em nói rằng em yêu tôi, và đó là điều cuối cùng mà một thằng như tôi muốn nghe. Em phải thừa nhận đi, Kiara. Người như em chỉ muốn cắt bi của đám con trai rồi treo chúng lên gương chiếu hậu trên ô tô của em thôi.”
Tôi đang nói chuyện như một thằng khốn thực sự, lời nói phát ra mà không hề suy nghĩ. Tôi biết từng từ từng chữ của tôi đều khiến em tổn thương. Thực ra tôi cũng đang tự giết chính mình khi phải đối xử với em như vậy. Nhưng em cần biết rằng, tôi không phải là người đàn ông có thể bên cạnh nâng đỡ em khi em vấp ngã. Tôi vẫn còn phải giải quyết chuyện của băng Devlin, và có thể sẽ không toàn mạng trở về. Tôi không muốn Kiara khóc thương cho kẻ không xứng trở thành mối tình đầu của em.
“Chỉ làm bạn thôi…”, tôi nói với em.
“Bạn như mấy đứa ngu ngốc ngoài kia và không được có chút tình cảm nào với nhau sao?”
“Ừ. Vậy thì sao?”
“Em muốn hơn thế nữa.”
“Không có chuyện đó đâu. Muốn có nhiều hơn thì em tự đi tìm mấy thằng khờ mà quen.”.Tôi đi ra cửa. Nếu cứ ở cạnh em, e rằng tôi sẽ quỳ sụp xuống và van xin em lại ôm tôi trong vòng tay, và làm nốt việc mà chúng tôi đã bắt đầu. Tôi rời đi, cố tống hết những hình ảnh của em ra khỏi trí óc, càng nhanh càng tốt.
Trở về phòng, tôi ngồi thụp xuống giường. Giờ có ngủ cũng chẳng ích gì. Và tôi biết tối nay tôi sẽ chẳng ngủ được. Tôi lắc đầu, tự hỏi tại sao mình lại vướng vào đống rắc rối này cơ chứ. Bỏ mặc em trong căn phòng đó là điều đầu tiên tôi làm vì người khác kể từ khi tôi đến Colorado.
Tệ thật.
***
Tay tôi vẫn đang nâng niu gương mặt em. Tôi trân trọng em đến chân thành: “Đừng tin tôi.”
Hai má em ửng hồng khi em đưa tay ra sau đầu tháo dây buộc tóc. “Nhưng em lỡ rồi.”
Em hất tóc. Mái tóc phủ qua vai, dài vừa tới ngực. Tôi chưa từng thấy điều gì quyến rũ hơn thế trong đời, thậm chí em còn chẳng cần cởi quần áo.
Ừ nhỉ? Tôi làm sao thế này? Tôi vẫn chưa có được cơ thể trần trụi của em. Tôi muốn có nó. Mẹ kiếp. Tôi muốn được lột bỏ từng lớp áo quần và khám phá từng đường cong cơ thể ấy bằng chính cặp mắt và đôi tay mình. Cơ thể tôi giục ‘Nhanh làm đi. Mày muốn vậy. Cô ấy cũng muốn như vậy’. Nhưng tại sao vậy chứ?
Vấn đề ở đây chính là cái chữ khốn kiếp đó… TIN. Em tin tôi.
Tôi cố nhắm chặt mắt. Phải nói gì để chứng minh cho em thấy, rằng kẻ mà em quen là một thằng khốn? Em thật ngu ngốc khi tin tôi. Tôi sẽ lợi dụng em bất cứ khi nào có cơ hội, nhưng làm sao để chứng tỏ cho em biết?
Tôi đã vô cùng sẵn sàng đưa chuyện này lên một mức độ mới đủ để khiến em sợ hãi tôi. Tôi vòng tay quanh người em rồi bắt lấy cặp mông nhỏ, nhào nắn nó trong tay đúng như tôi đã định.
Có điều, em bắt đầu di chuyển theo nhịp điệu của tôi. Khốn thật. Không ổn rồi. Em mới chính là người chi phối tôi. Tôi đã nhanh chóng nắm được quyền kiểm soát, rồi lại nhanh chóng vụt mất nó.
Tôi kéo em lại gần và siết chặt em trong lòng, tay vuốt ve lưng em. Hơi thở nặng nề của chúng tôi tràn ngập căn phòng. Thật tốt vì tiếng TV vẫn đủ lớn để át đi âm thanh của chúng tôi.
Tôi ngồi dậy và nhìn vào khuôn mặt đầy sự tin tưởng của em.
“Em nên dừng lại trước khi chuyện này vượt quá giới hạn, vì tôi thì không dừng đâu.” Tôi chẳng buồn bận tâm đến sự thật rằng bọn tôi đã vượt quá giới hạn, và nhìn em chẳng có tí gì giống như em sẽ dừng chuyện này lại.
Em không trả lời mà chỉ áp má vào mặt tôi. “Em vẫn còn zin đấy.” Em thì thầm vào tai tôi như thể đó là bí mật mà chỉ có tôi được biết.
Trời ạ, chết tiệt thật.
Tôi lại tựa đầu vào ghế và thành thật nói: “Em cư xử không giống vậy chút nào.”
“Bởi vì người trước mặt em là anh, Carlos. Chỉ có anh mới có thể khiến em trở nên như vậy.”
Quyền chủ động đã bị đảo ngược. Em không nên nói điều ấy. Giờ thì tôi biết mình luôn nắm thế kiểm soát, không phải về thể xác, mà về tâm hồn. Trao cho tôi quyền kiểm soát không phải một bước tiến khôn ngoan đâu, em ạ.
Tôi đang đẩy cô gái này vào vùng nguy hiểm, nhưng chẳng phải cả đời tôi đều ở trong đó sao? Tôi đặt tay chỉ cách thắt lưng của em một chút.
“Cởi áo em ra, cô gái.”
Em đưa tay cầm lấy vạt áo. Chờ đợi để được chiêm ngưỡng thứ em ẩn giấu bên dưới lớp áo khiến tôi nín thở. Tôi nhìn lên mặt em, mắt em chứa đầy vẻ mông lung, và điều gì đó nữa mà tôi không muốn biết.
Bằng một động tác nhanh gọn, em kéo chiếc áo thun qua khỏi đầu, để lộ ra cơ thể khiến người ta giết chóc lẫn nhau hoặc thậm chí nguyện chết vì nó. Hoặc cả hai.
“Em không được như Madison,” em xấu hổ nói, hai tay đan chéo nhau, cố che chắn cơ thể mình.
“Sao cơ?”
“Em không được gầy.”
Đối với tôi, gầy quá thì trông giả giả, nhìn không giống người bình thường. Tôi cần một cô người yêu để tôi có thể ôm chặt mà không sợ cô ấy vỡ vụn trong tay.
Tôi dịu dàng gỡ tay em ra và nhẹ nhàng đặt chúng xuống hai bên người em. Tôi lùi lại, và sững người khi nhìn đắm đuối vào chiếc áo lót hồng hoàn toàn vừa khít với ngực em. Em chẳng có gì để phải tự ti cả. Cô gái, em vô cùng nóng bỏng, và em cũng không hề biết rằng thực ra cô ả Madison đó làm gì có tuổi để so sánh với em chứ. Kiara có những đường cong tuyệt mỹ mà thượng đế ban cho, tôi không thể nhịn thêm được nữa để có thể vuốt ve và ghi nhớ từng xen-ti-mét trên cơ thể của em. Tôi thấy mình như là kẻ may mắn nhất thế giới này vậy. “Eres hermosa… em đẹp quá.”
Mắt em rũ xuống. “Nhìn anh này, cô gái”. Em nhìn tôi, và tôi lặp lại: “Eres hermosa.”
“Nghĩa là gì?”
“Là em thật đẹp.”
Em dựa vào lòng tôi và hôn lên môi tôi những nụ hôn phớt. “Đến lượt anh”, em thì thầm rồi cắn nhẹ môi khi chờ tôi cởi áo.
Tôi nhanh chóng ném phăng cái áo qua một bên.
“Em chạm vào anh được không?” Em hỏi như thể lúc này em không có quyền chiếm hữu tôi vậy.
Tôi nắm lấy tay em, dắt nó đi trên cơ thể mình. Tới khi tôi để em tự mình khám phá, ngón tay em vẽ những đường lên xuống trên ngực tôi. Từng cái chạm đều như thiêu đốt da thịt tôi từ trong ra ngoài, và rồi khi em chạm vào một góc hình xăm lộ ra khỏi quần jean, sau đó lần tay vào cạp quần tôi, tôi không thể kiềm chế được nữa.
“Nó có nghĩa là gì vậy?”, em nhẹ nhàng lấy tay vẽ đồ lại một hình xăm.
“Kẻ nổi loạn”, tôi nói. Tay tôi vùi trong tóc em và tôi kéo em lại gần mình. Tôi cần được nếm lại mùi vị của em. Tôi cần được cảm nhận đôi môi mềm mại ấy bằng môi mình. Chúng tôi bắt đầu quấn quýt lấy nhau như thể đây là lần đầu và cũng là lần cuối, nhịp thở và lưỡi chúng tôi quyện lại với nhau đầy mãnh liệt.
Em vẫn đang tiếp tục khám phá cơ thể tôi, còn tôi chẳng thể nghĩ về thứ gì khác trừ em. Tôi kéo dây áo ngực em tụt khỏi vai. Em chống người dậy và tôi thực không thể tưởng tượng ra hình ảnh nào hay người phụ nữ nào nóng bỏng hơn cô gái đang ngồi trên người tôi. Tim tôi đập rộn rã trong sự thổn thức không ngừng khi tôi kéo nốt miếng vải mỏng trước người em xuống.
Em tiếp tục vuốt ve tôi trong lúc tay tôi ôm hông em, rồi lướt dần lên cho đến khi chạm vào những đường cong trên bộ ngực ấy. Một cảm giác chưa điều gì từng mang lại cho tôi giờ đây ập tới khi tôi nhìn vào đôi mắt long lanh của Kiara.
“Em nghĩ em yêu anh mất rồi.” Em thỏ thẻ, nhỏ nhẹ đến nỗi tôi lầm tưởng mình đang mơ, rồi đột ngột tôi nghe tiếng súng nổ.
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Hốt hoảng, tôi lật Kiara xuống ghế rồi nằm chắn lên người em để che chở em khỏi nguy hiểm.
Tôi e ngại nhìn quanh. Ơ khoan, ngoại trừ hai đứa tôi ra thì làm gì có ai ở trong phòng này? Chuyện khỉ gì vậy?
Tôi nhìn lên TV và thấy cảnh vị anh hùng trong phim đang đứng đạp trên một kẻ đã chết với máu chảy lênh láng khắp ngực hắn ta. Tiếng súng đã phát ra từ TV.
Tôi lại nhìn xuống Kiara đang hoảng loạn, sợ hãi và để trần nửa thân trên.
“Xin lỗi em”, tôi thả em ra rồi ngồi ở phần ghế bên kia. “Xin lỗi nhé. Đó chỉ là tiếng TV thôi.” Tim tôi đập còn nhanh hơn cả tiếng trống trong ban nhạc rock. Khi vừa nghe tiếng súng, tôi chỉ biết làm bất cứ thứ gì có thể để bảo vệ của em. Kể cả hy sinh bản thân mình. Ý nghĩ phải để mất em như cách tôi đã đánh mất bố và suýt nữa là anh Alex luôn ám ảnh tôi. Và thực tế là tôi đang bị kích động bởi ý nghĩ đó.
Chết tiệt.
Tôi đã vi phạm quy tắc số một của mình: không bao giờ được vướng vào rắc rối tình cảm.
Bất kì chuyện quái gì cũng có thể xảy ra với những thằng ngu ngoài kia khi chỉ biết vây quanh mấy đứa con gái chẳng cần gì hơn là được đi hẹn hò, không phải sao? Từ “amor”, hay trong tiếng Anh là “love” – “tình yêu”, không có trong từ điển của tôi. Tôi không phải mẫu bạn trai lí tưởng. Nếu ai thích yêu đương và hứa hẹn thì đừng tìm tôi. Tôi phải thoát khỏi mớ hỗn độn này trước khi lún quá sâu vào nó.
“Ổn rồi.” Em ngồi dậy rồi trườn lên trên người tôi, cơ thể em gần sát tôi. Tôi không thể giữ tỉnh táo khi hơi ấm từ em truyền sang tôi. Thật ngột ngạt và tù túng. Tôi phải thoát khỏi chuyện này.
Tôi từ từ đẩy em ra, tạo khoảng cách giữa hai đứa.
“Không, không ổn đâu. Không hề ổn đâu.” Tiếng súng vừa rồi đã đẩy mọi chuyện trở về đúng chỗ của nó. Tôi không thể làm như vậy với Kiara. Tôi lấy tay che mắt rồi thở hắt ra đầy chán nản. “Mặc vào đi”, tôi nhặt áo em lên.
Khi tôi ném chiếc áo thun quá khổ cho em, tôi tự dặn lòng phải né ánh mắt của em. Tôi không muốn nhìn thấy sự tổn thương trong mắt em và biết rằng chính mình là người đã tạo ra nó.
“Em muốn vớ… vớ… với a… a… anh”, em run rẩy, và nói lắp, “Và a… a… anh c… c… cũng… muốn với e… e… em mà.”
Khốn thật. Em đã tổn thương đến mức khó có thể nói ra từ nào mà không lặp đi lặp lại nó. Tốt hơn là hãy ghét anh đi, thay vì yêu anh.
“Ừ, đúng, tôi cần người để lên giường, không phải để yêu.”
“Em… kh… kh… không…”
Tôi đưa tay lên ra hiệu cho em im lặng. Tôi biết em sẽ nói rằng em chưa từng đòi hỏi gì hơn. “Em nói rằng em yêu tôi, và đó là điều cuối cùng mà một thằng như tôi muốn nghe. Em phải thừa nhận đi, Kiara. Người như em chỉ muốn cắt bi của đám con trai rồi treo chúng lên gương chiếu hậu trên ô tô của em thôi.”
Tôi đang nói chuyện như một thằng khốn thực sự, lời nói phát ra mà không hề suy nghĩ. Tôi biết từng từ từng chữ của tôi đều khiến em tổn thương. Thực ra tôi cũng đang tự giết chính mình khi phải đối xử với em như vậy. Nhưng em cần biết rằng, tôi không phải là người đàn ông có thể bên cạnh nâng đỡ em khi em vấp ngã. Tôi vẫn còn phải giải quyết chuyện của băng Devlin, và có thể sẽ không toàn mạng trở về. Tôi không muốn Kiara khóc thương cho kẻ không xứng trở thành mối tình đầu của em.
“Chỉ làm bạn thôi…”, tôi nói với em.
“Bạn như mấy đứa ngu ngốc ngoài kia và không được có chút tình cảm nào với nhau sao?”
“Ừ. Vậy thì sao?”
“Em muốn hơn thế nữa.”
“Không có chuyện đó đâu. Muốn có nhiều hơn thì em tự đi tìm mấy thằng khờ mà quen.”.Tôi đi ra cửa. Nếu cứ ở cạnh em, e rằng tôi sẽ quỳ sụp xuống và van xin em lại ôm tôi trong vòng tay, và làm nốt việc mà chúng tôi đã bắt đầu. Tôi rời đi, cố tống hết những hình ảnh của em ra khỏi trí óc, càng nhanh càng tốt.
Trở về phòng, tôi ngồi thụp xuống giường. Giờ có ngủ cũng chẳng ích gì. Và tôi biết tối nay tôi sẽ chẳng ngủ được. Tôi lắc đầu, tự hỏi tại sao mình lại vướng vào đống rắc rối này cơ chứ. Bỏ mặc em trong căn phòng đó là điều đầu tiên tôi làm vì người khác kể từ khi tôi đến Colorado.
Tệ thật.
***
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook