Quy Luật Hấp Dẫn
-
Chương 36: Kiara
Tôi thực sự chỉ đặt ra trường hợp như thế thôi chứ không hề cố ý làm cho Carlos phải mắc nghẹn như bây giờ.
“Cậu có sao không?” Tôi hỏi khi thấy cậu ấy ho liên tục.
Carlos nhìn tôi như thể tôi là kẻ điên rồ nhất thế giới. “Cậu nghĩ cái quỷ gì mà lại đi hỏi câu đó?”
“Thì tớ muốn biết bố mẹ trả lời sao thôi.”
Tôi biết bố mẹ đang cố thần giao cách cảm với nhau để thống nhất câu trả lời.
“À…” – Mẹ tôi nói trước. “Thì…”
“Mẹ con muốn nói rằng,” Bố tôi xen vào, “Bố mẹ cũng từng ở độ tuổi tụi con bây giờ, vì vậy bố mẹ hiểu rằng tò mò và khám phá cũng là một phần trong quá trình tụi con trưởng thành…”
“Nhưng con phải luôn trân trọng chính con cũng như cơ thể của con,” Mẹ tôi tiếp lời. Tôi nghi bà ấy không phải đang trả lời câu hỏi của tôi.
“Dạ, con biết rồi mẹ.”
Bố tôi cầm lấy điều khiển TV. “Được rồi, chuyện đó coi như xong nhé. Tụi con chọn phim gì vậy?”
Tôi hơi xấu hổ khi nói. “Phim “Câu chuyện phía Tây” ạ.”
Chúng tôi cùng xem phim, và Carlos cứ cười khúc khích mỗi khi có phân cảnh mà cậu ấy cho là lố bịch. Hết phim, tôi khóc nhiều đến độ Carlos phải lấy khăn giấy đặt ở đầu bàn đưa cho tôi.
“Lấy cho cô một tờ với,” Mẹ tôi vừa thút thít vừa nói. “Lần nào xem bộ này cô cũng khóc.”
“Con ghét cái kết của phim.” Tôi nói với mọi người lúc đang lấy đĩa ra khỏi đầu máy và bỏ đĩa phim khác vào.
Bố tôi quay sang nhìn Carlos: “Biết sao giờ? Phụ nữ nhà chú đều thích kết thúc có hậu cả.”
Mẹ tôi, với cái kẹp tóc như gái mới lớn ở trên đầu, nhìn bố và nói: “Kết thúc có hậu thì có gì sai?”
“Nó không thực tế.” Carlos nói xen vào.
“Nói chung là… thôi bố đi ngủ đây, bố mệt quá.” Bố tôi vừa đứng lên vừa rên rỉ vặn người. “Cơ thể già nua này không thể nào thức qua đêm được nữa. Cả nhà ngủ ngon nhé.”
Mẹ tôi gọi với theo sau bố: “Chốc nữa em sẽ lên phòng sau.”
Ba người chúng tôi thống nhất xem thêm một bộ nữa. Có lẽ Carlos sẽ thích xem phim hành động. Mười phút sau, mẹ tôi vừa nói vừa ngáp: “Đúng là mẹ trẻ hơn bố nhưng mẹ cũng không thể thức quá nửa đêm được nữa Kiara à. Mẹ đi ngủ đây.” Mẹ đứng lên chuẩn bị đi. Nhưng trước khi ra khỏi phòng, mẹ bấm dừng phim lại và lắc lắc ngón trỏ với chúng tôi: “Tin tưởng, và tôn trọng nhau.” Mẹ nói mấy chữ mơ hồ ngắn ngủi rồi ném điều khiển cho Carlos và rời đi.
“Mẹ cậu biết cách làm người khác tụt hứng đấy.” Carlos hậm hực.
Có vài lần tôi liếc nhìn Carlos trong lúc xem phim. Tôi biết cậu ấy đang hoàn toàn nhập tâm vào bộ phim vì nét mặt của cậu ấy vô cùng thoải mái, khác hẳn với vẻ căng thẳng thường ngày.
Có một lần Carlos chợt thấy tôi đang nhìn cậu ấy. “Uống nước không?”, cậu ấy hỏi.
“Uống.”
Cậu ấy lẩn vào trong bếp rồi quay trở lại sau vài phút với hai li nước đá trên tay.
Không có tí ánh sáng nào xung quanh trừ ánh đèn TV. Tay Carlos sượt qua tay tôi khi tôi nhận lấy cốc nước cậu ấy đưa. Không biết cậu ấy có cảm nhận được không, nhưng tôi không thể che giấu sự rung động khi cậu ấy dịu dàng chạm vào tôi. Lần này cậu ấy không phải chỉ giả vờ giống như sáng nay nữa.
Carlos ngập ngừng một chút rồi nhìn thẳng vào mắt tôi. Đêm đen, và chỉ còn hai người chúng tôi. Và tôi chẳng muốn gì ngoại trừ được đôi tay ấy vuốt ve cả cơ thể này, dù khi nãy cậu ấy nói mẹ tôi khiến cậu ấy tụt hứng. Tôi tin Carlos sẽ không khiến tôi tổn thương bằng hành động, mà là bằng tình cảm. Tôi nhanh chóng cắt đứt những suy nghĩ ấy và đưa li lên miệng uống nước, nếu không có lẽ tôi sẽ bất chấp hậu quả của cả hai và bảo cậu ấy hôn tôi lần nữa.
Không nói lời nào, Carlos ngồi lại xuống ghế. Chân chúng tôi gần như chạm nhau. Và mặc dù phim vẫn đang phát nhưng tôi chẳng thể nghĩ về cái gì khác trừ Carlos.
Người anh hùng đang bị kẹt trong căn nhà kho với một cô gái tóc vàng xinh đẹp. Anh ta nghi ngờ cô này có thể là kẻ xấu, nhưng anh không thể cự tuyệt sức hấp dẫn của cô, và họ bắt đầu “mây mưa” với nhau.
Carlos hơi nhích người, hắng giọng rồi uống một ngụm nước. Thêm một ngụm nữa. Và lại một ngụm nữa.
Tôi thầm hỏi cảnh phim này có khiến cậu ấy nhớ lại hình ảnh tôi đã tưởng tượng ra và miêu tả khi nãy không. Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng tập trung vào bộ phim thay vì nghĩ về việc đầu gối chúng tôi đã chạm nhau. Một lúc sau tôi liếc nhìn Carlos. Cậu ấy nhìn như đang ngủ, nhưng tôi không chắc là vậy.
“Carlos?”, tôi thử gọi.
Cậu ấy mở mắt. Cặp mắt đen sâu thẳm ấy lấp lánh giữa ánh đèn TV. Dục vọng và tình yêu lộ rõ trong ánh mắt Carlos. “Hả?”
“Cậu ngủ hả?”
Cậu ấy cười. “Không, chỉ chợp mắt thôi. Tớ đang cố kiềm chế bản thân để không leo lên người cậu.”
Bộ phim hoàn toàn chìm vào quên lãng. Gạt nỗi sợ sang một bên, tôi quyết định thử xem tình cảm giữa chúng tôi là gì. Tôi đứng dậy đi khóa cửa để bọn tôi được riêng tư với nhau.
“Cậu vừa khóa cửa đấy,” Carlos nói.
“Tớ biết.”
Tôi không giỏi ăn nói, và nếu tôi cố nói gì đó thì rất có thể tôi sẽ nói lắp và phá hỏng cảm xúc lúc này. Nếu không thể nói được với cậu ấy tình cảm của mình, tôi sẽ dùng hành động. Tôi giật mình nhận ra tôi đang tin tưởng chàng trai này kể cả khi cậu ấy còn không tin chính bản thân mình.
Quỳ ngay cạnh Carlos, tôi từ từ đưa bàn tay run rẩy chạm vào mặt cậu ấy. Ngón tay tôi vẽ các đường nguệch ngoạc lung tung quanh những sợi râu mới nhú trên cằm cậu ấy khiến nhịp thở của cậu trở nên rối loạn.
“Kiara…”
Tôi đặt tay lên đôi môi xinh đẹp của cậu ấy rồi cắt lời: “Suỵt.”
“Chúng ta… đang vướng vào… rắc rối… phải không?”, Carlos hỏi tôi.
Tôi nghiêng người về phía trước. Giọng cậu ấy nhỏ dần khi chúng tôi chạm môi. Tôi chống tay lên ngực cậu ấy khi tôi nhích lại gần hơn. Và gần hơn nữa. Tôi có thể cảm nhận được hơi thở chúng tôi hòa quyện vào nhau. Tôi không thể chịu được nữa. “Rất nhiều rắc rối.” Tôi nói. Tôi biết tôi không thể mãi mãi bên cạnh Carlos, nhưng tôi muốn cậu ấy biết rằng ân ái với nhau bằng tình yêu chân thành là như thế nào.
Khi tôi chạm nhẹ môi vào Carlos, cậu ấy khẽ rên lên. Tim cậu đập thật nhanh bên dưới tay tôi. Âm thanh ngọt ngào vang lên khi môi chúng tôi tách ra rồi lại chạm vào nhau khiến tim tôi như tan chảy. Carlos để tôi chiếm thế chủ động khi cậu ấy để tay ở hai bên, nhưng mỗi khi tôi rời môi cậu ấy dù chỉ vài giây, hơi thở của cậu lại trở nên nặng nề hơn.
“Để tôi nếm cậu nào,” Cậu ấy thì thầm.
Sau đó, tôi hoàn toàn chìm đắm. Tôi nhẹ nhàng hôn cậu ấy thêm vài lần rồi sau đó gom đủ dũng khí cho một nụ hôn sâu. Trong tôi có một nguồn năng lượng đang dâng trào khi lưỡi chúng tôi lần đầu chạm vào nhau, ẩm ướt và trơn trượt, và, trời ơi, tôi thích thế.
Tiếng TV giờ chỉ còn làm nền.
Carlos nâng mặt tôi lên, ép tôi nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy và quyến rũ đang chứa đầy thèm khát và si mê của cậu. “Em đang chơi một trò chơi nguy hiểm đấy, cô gái.”
“Em biết. Nhưng em tin anh.”
“Cậu có sao không?” Tôi hỏi khi thấy cậu ấy ho liên tục.
Carlos nhìn tôi như thể tôi là kẻ điên rồ nhất thế giới. “Cậu nghĩ cái quỷ gì mà lại đi hỏi câu đó?”
“Thì tớ muốn biết bố mẹ trả lời sao thôi.”
Tôi biết bố mẹ đang cố thần giao cách cảm với nhau để thống nhất câu trả lời.
“À…” – Mẹ tôi nói trước. “Thì…”
“Mẹ con muốn nói rằng,” Bố tôi xen vào, “Bố mẹ cũng từng ở độ tuổi tụi con bây giờ, vì vậy bố mẹ hiểu rằng tò mò và khám phá cũng là một phần trong quá trình tụi con trưởng thành…”
“Nhưng con phải luôn trân trọng chính con cũng như cơ thể của con,” Mẹ tôi tiếp lời. Tôi nghi bà ấy không phải đang trả lời câu hỏi của tôi.
“Dạ, con biết rồi mẹ.”
Bố tôi cầm lấy điều khiển TV. “Được rồi, chuyện đó coi như xong nhé. Tụi con chọn phim gì vậy?”
Tôi hơi xấu hổ khi nói. “Phim “Câu chuyện phía Tây” ạ.”
Chúng tôi cùng xem phim, và Carlos cứ cười khúc khích mỗi khi có phân cảnh mà cậu ấy cho là lố bịch. Hết phim, tôi khóc nhiều đến độ Carlos phải lấy khăn giấy đặt ở đầu bàn đưa cho tôi.
“Lấy cho cô một tờ với,” Mẹ tôi vừa thút thít vừa nói. “Lần nào xem bộ này cô cũng khóc.”
“Con ghét cái kết của phim.” Tôi nói với mọi người lúc đang lấy đĩa ra khỏi đầu máy và bỏ đĩa phim khác vào.
Bố tôi quay sang nhìn Carlos: “Biết sao giờ? Phụ nữ nhà chú đều thích kết thúc có hậu cả.”
Mẹ tôi, với cái kẹp tóc như gái mới lớn ở trên đầu, nhìn bố và nói: “Kết thúc có hậu thì có gì sai?”
“Nó không thực tế.” Carlos nói xen vào.
“Nói chung là… thôi bố đi ngủ đây, bố mệt quá.” Bố tôi vừa đứng lên vừa rên rỉ vặn người. “Cơ thể già nua này không thể nào thức qua đêm được nữa. Cả nhà ngủ ngon nhé.”
Mẹ tôi gọi với theo sau bố: “Chốc nữa em sẽ lên phòng sau.”
Ba người chúng tôi thống nhất xem thêm một bộ nữa. Có lẽ Carlos sẽ thích xem phim hành động. Mười phút sau, mẹ tôi vừa nói vừa ngáp: “Đúng là mẹ trẻ hơn bố nhưng mẹ cũng không thể thức quá nửa đêm được nữa Kiara à. Mẹ đi ngủ đây.” Mẹ đứng lên chuẩn bị đi. Nhưng trước khi ra khỏi phòng, mẹ bấm dừng phim lại và lắc lắc ngón trỏ với chúng tôi: “Tin tưởng, và tôn trọng nhau.” Mẹ nói mấy chữ mơ hồ ngắn ngủi rồi ném điều khiển cho Carlos và rời đi.
“Mẹ cậu biết cách làm người khác tụt hứng đấy.” Carlos hậm hực.
Có vài lần tôi liếc nhìn Carlos trong lúc xem phim. Tôi biết cậu ấy đang hoàn toàn nhập tâm vào bộ phim vì nét mặt của cậu ấy vô cùng thoải mái, khác hẳn với vẻ căng thẳng thường ngày.
Có một lần Carlos chợt thấy tôi đang nhìn cậu ấy. “Uống nước không?”, cậu ấy hỏi.
“Uống.”
Cậu ấy lẩn vào trong bếp rồi quay trở lại sau vài phút với hai li nước đá trên tay.
Không có tí ánh sáng nào xung quanh trừ ánh đèn TV. Tay Carlos sượt qua tay tôi khi tôi nhận lấy cốc nước cậu ấy đưa. Không biết cậu ấy có cảm nhận được không, nhưng tôi không thể che giấu sự rung động khi cậu ấy dịu dàng chạm vào tôi. Lần này cậu ấy không phải chỉ giả vờ giống như sáng nay nữa.
Carlos ngập ngừng một chút rồi nhìn thẳng vào mắt tôi. Đêm đen, và chỉ còn hai người chúng tôi. Và tôi chẳng muốn gì ngoại trừ được đôi tay ấy vuốt ve cả cơ thể này, dù khi nãy cậu ấy nói mẹ tôi khiến cậu ấy tụt hứng. Tôi tin Carlos sẽ không khiến tôi tổn thương bằng hành động, mà là bằng tình cảm. Tôi nhanh chóng cắt đứt những suy nghĩ ấy và đưa li lên miệng uống nước, nếu không có lẽ tôi sẽ bất chấp hậu quả của cả hai và bảo cậu ấy hôn tôi lần nữa.
Không nói lời nào, Carlos ngồi lại xuống ghế. Chân chúng tôi gần như chạm nhau. Và mặc dù phim vẫn đang phát nhưng tôi chẳng thể nghĩ về cái gì khác trừ Carlos.
Người anh hùng đang bị kẹt trong căn nhà kho với một cô gái tóc vàng xinh đẹp. Anh ta nghi ngờ cô này có thể là kẻ xấu, nhưng anh không thể cự tuyệt sức hấp dẫn của cô, và họ bắt đầu “mây mưa” với nhau.
Carlos hơi nhích người, hắng giọng rồi uống một ngụm nước. Thêm một ngụm nữa. Và lại một ngụm nữa.
Tôi thầm hỏi cảnh phim này có khiến cậu ấy nhớ lại hình ảnh tôi đã tưởng tượng ra và miêu tả khi nãy không. Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng tập trung vào bộ phim thay vì nghĩ về việc đầu gối chúng tôi đã chạm nhau. Một lúc sau tôi liếc nhìn Carlos. Cậu ấy nhìn như đang ngủ, nhưng tôi không chắc là vậy.
“Carlos?”, tôi thử gọi.
Cậu ấy mở mắt. Cặp mắt đen sâu thẳm ấy lấp lánh giữa ánh đèn TV. Dục vọng và tình yêu lộ rõ trong ánh mắt Carlos. “Hả?”
“Cậu ngủ hả?”
Cậu ấy cười. “Không, chỉ chợp mắt thôi. Tớ đang cố kiềm chế bản thân để không leo lên người cậu.”
Bộ phim hoàn toàn chìm vào quên lãng. Gạt nỗi sợ sang một bên, tôi quyết định thử xem tình cảm giữa chúng tôi là gì. Tôi đứng dậy đi khóa cửa để bọn tôi được riêng tư với nhau.
“Cậu vừa khóa cửa đấy,” Carlos nói.
“Tớ biết.”
Tôi không giỏi ăn nói, và nếu tôi cố nói gì đó thì rất có thể tôi sẽ nói lắp và phá hỏng cảm xúc lúc này. Nếu không thể nói được với cậu ấy tình cảm của mình, tôi sẽ dùng hành động. Tôi giật mình nhận ra tôi đang tin tưởng chàng trai này kể cả khi cậu ấy còn không tin chính bản thân mình.
Quỳ ngay cạnh Carlos, tôi từ từ đưa bàn tay run rẩy chạm vào mặt cậu ấy. Ngón tay tôi vẽ các đường nguệch ngoạc lung tung quanh những sợi râu mới nhú trên cằm cậu ấy khiến nhịp thở của cậu trở nên rối loạn.
“Kiara…”
Tôi đặt tay lên đôi môi xinh đẹp của cậu ấy rồi cắt lời: “Suỵt.”
“Chúng ta… đang vướng vào… rắc rối… phải không?”, Carlos hỏi tôi.
Tôi nghiêng người về phía trước. Giọng cậu ấy nhỏ dần khi chúng tôi chạm môi. Tôi chống tay lên ngực cậu ấy khi tôi nhích lại gần hơn. Và gần hơn nữa. Tôi có thể cảm nhận được hơi thở chúng tôi hòa quyện vào nhau. Tôi không thể chịu được nữa. “Rất nhiều rắc rối.” Tôi nói. Tôi biết tôi không thể mãi mãi bên cạnh Carlos, nhưng tôi muốn cậu ấy biết rằng ân ái với nhau bằng tình yêu chân thành là như thế nào.
Khi tôi chạm nhẹ môi vào Carlos, cậu ấy khẽ rên lên. Tim cậu đập thật nhanh bên dưới tay tôi. Âm thanh ngọt ngào vang lên khi môi chúng tôi tách ra rồi lại chạm vào nhau khiến tim tôi như tan chảy. Carlos để tôi chiếm thế chủ động khi cậu ấy để tay ở hai bên, nhưng mỗi khi tôi rời môi cậu ấy dù chỉ vài giây, hơi thở của cậu lại trở nên nặng nề hơn.
“Để tôi nếm cậu nào,” Cậu ấy thì thầm.
Sau đó, tôi hoàn toàn chìm đắm. Tôi nhẹ nhàng hôn cậu ấy thêm vài lần rồi sau đó gom đủ dũng khí cho một nụ hôn sâu. Trong tôi có một nguồn năng lượng đang dâng trào khi lưỡi chúng tôi lần đầu chạm vào nhau, ẩm ướt và trơn trượt, và, trời ơi, tôi thích thế.
Tiếng TV giờ chỉ còn làm nền.
Carlos nâng mặt tôi lên, ép tôi nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy và quyến rũ đang chứa đầy thèm khát và si mê của cậu. “Em đang chơi một trò chơi nguy hiểm đấy, cô gái.”
“Em biết. Nhưng em tin anh.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook