Quy Luật Hấp Dẫn
Chương 25: Carlos

Tôi thấy Kiara gấp sách lại, nhìn thẳng vào tôi rồi với lấy cái ba lô của mình. Con nhỏ ném chìa khóa xe cho tôi. Tôi bắt chúng chỉ bằng một tay.

“Cậu ở lại đây?”

“Ừ.” Nhỏ đáp.

“Tôi đi đây.” Tôi cảnh báo trước.

“Vậy đi đi.” Nhỏ nói và vẫy tay.

Tôi sẽ đi. Tôi chắc chắn là mình sẽ không chờ đến khi nhỏ làm bài xong. Tôi nóng, ướt đẫm mồ hôi và đang cực kì bực mình. Tôi đang nghĩ cách để trả thù, điều đầu tiên mà tôi nghĩ đến là lấy xe của nhỏ và đảm bảo chắc chắn rằng nó sẽ trở lại mà không hề có một tí tẹo xăng nào.

Nhét chìa khóa vào túi quần sau, tôi bắt đầu leo xuống. Tôi bị trượt một vài lần và ngã chổng vó. Nhờ phúc của Kiara mà tôi có nhiều hơn một vết bầm vào buổi sáng.

Tôi nhanh chóng thấy thương thay cho anh chàng công tử bột Tuck đó vì phải đối phó với cô ta, nhưng rồi nhận ra họ xứng với nhau đấy chứ. Tôi bắt đầu nghĩ đến Destiny. Nếu cô ấy chỉ đứng một mình trên ngọn núi này, tôi sẽ không để cô ấy biến mất khỏi tầm mắt mình. Tôi sẽ diễn vai hiệp sĩ đẹp trai vận bộ áo giáp sắt của cô ấy. Lạy chúa, tôi thậm chí sẽ cõng cô ấy lên núi nếu đó là điều mà cô ấy muốn.

Dù Kiara không phải và sẽ chẳng bao giờ là bạn gái của tôi thì tôi cũng không thể bỏ mặc con nhỏ lại được. Tôi biết là có gấu ở gần đây. Điều quái quỷ gì sẽ xảy ra nếu nhỏ bị tấn công bởi một trong số chúng? Liệu cô ta có thực sự muốn tôi rời khỏi hay đây chẳng qua chỉ là một bài kiểm tra để xem tôi có phải là một anh chàng tốt hay không mà thôi?

Con nhỏ xui rồi đây bởi tôi chả phải là gã trai tốt đẹp gì.

Tôi liên tục bị trượt xuống núi. Ngay khi tôi nghĩ rằng mình đã tìm thấy một lối đi thì tôi lại gặp phải ngõ cụt hoặc một vách đá chết tiệt.

Tôi nắm lấy một hòn đá và ném nó. Rồi lại một hòn khác. Và một hòn khác nữa. Việc nghe thấy tiếng vang của chúng dội ngược vào mỏm đá bên dưới làm dịu đi sự thất vọng của tôi dù chỉ nhỏ nhoi thôi.

Tôi cởi áo sơ mi ra, lau trán rồi nhét nó vào cạp sau của chiếc quần jeans.

Tôi không ở Mexico, đó là điều không nghi ngờ gì nữa. Không người nào mà tôi biết lại đi lang thang trên những ngọn núi chết tiệt chỉ đến học bài. Bây giờ, nếu dùng thuốc và say xỉn thì may ra tôi mới có thể hiểu điều đó.

Tôi nện mạnh vào những tảng đá, chửi rủa sự thiếu đàn hồi của đôi giày của mình, và chửi rủa Alex, mi’amá, và Kiara, và những người khác nữa mà tôi từng gặp.

“Cậu là đồ điêngái à,” tôi kêu lên khi leo qua tảng đá che chắn nơi ẩn nấp của con nhỏ. “Nghiêm túc đấy, ý tôi là, cậu có mong rằng tôi theo cậu đến đây chỉ để cậu có thể ném chìa khóa cho xe của cậu cho tôi và rời đi hay không?”

“Tôi không hề yêu cầu cậu đi theo tôi,” Nhỏ nói.

“Cứ như tôi được lựa chọn ấy?”

“Chúng ta đều có quyền quyết định cuộc đời mình.”

“Ồ, hay đấy, nhưng quyền quyết định cuộc đời mình của tôi đã bị tước đoạt kể từ giờ phút tôi lên máy bay tới Colorado rồi.”

Tôi ngồi xuống đất, đối mặt với con nhỏ. Kiara tiếp tục làm bài. Chúng tôi đã tới đây cùng nhau, và chúng tôi sẽ rời khỏi đây cùng nhau. Tôi không thích điều này, nhưng lúc này tôi không thấy bất kỳ sự lựa chọn nào khác. Đôi khi con nhỏ ngước mắt lên và bắt gặp tôi nhìn chằm chằm nhỏ. Đúng vậy, tôi làm vậy để khiến cô ta thấy không thoải mái. Có lẽ nếu tôi làm phiền cô ta đủ nhiều thì cô ta sẽ thu dọn và đi về.

Nhưng sau năm phút, tôi có thể nói rằng chiến thuật của mình không hề có hiệu quả.

Đã đến lúc thay đổi chiến thuật. “Muốn hôn không?”

“Với ai?” Nhỏ hỏi mà không thèm nhìn tôi.

“Tôi.”

Nhỏ ngẩng đầu khỏi cuốn sách chỉ đủ lâu để nhìn lướt qua tôi một cái. “Không, cảm ơn,” nhỏ nói, rồi quay trở lại với bài tập về nhà của mình.

Con nhỏ đang chơi tôi.

Nhỏ đang chơi tôi đúng không? “Bởi vì thằng công tử bột Tuck đó?”

“Không. Bởi vì tôi không hề muốn thứ đồ thừa nào của Madison mà thôi.”

Đợi đã. Ồ. Đợi đã nào. Tôi đã từng được gọi bằng nhiều cái khác trước đây, nhưng… “Cậu bảo tôi là đồ thừa?”

“Đúng vậy. Ngoài ra Tuck là một người hôn rất tuyệt. Tôi không muốn cậu cảm thấy tệ khi cậu không có cách nào để cạnh tranh cả.”

Thằng đó khó mà sở hữu một đôi môi nóng bỏng được. “Muốn cược không?”

Tôi không là gì cả mà chỉ là thứ đồ thừa. Sau khi chúng tôi chuyển đến Mexico và Destiny chia tay với tôi, tất cả những gì tôi làm là hẹn hò với hết cô gái này đến cô gái khác. Lạy Chúa, tôi có thể viết một cuốn sách về nụ hôn nếu muốn.

Tôi nghiêng người về phía Kiara và hơi thỏa mãn khi nghe thấy tiếng con nhỏ thở mạnh và nhận ra cây bút chì nhỏ ngừng viết. Con nhỏ không di chuyển một tí nào khi môi tôi tiến lại gần vùng ngay dưới dái tai phải của nhỏ. Tôi vươn tay trái của mình và chạm vào nơi nhạy cảm dưới tai trái của nhỏ bằng ngón cái trong khi môi tôi lướt qua cổ nhỏ. Chắc chắn nhỏ cảm nhận được hơi thở nóng rực của tôi trên vùng da trần của mình.

Con nhỏ nghiêng đầu một chút, khiến tôi xâm chiếm nhiều hơn. Tôi không chắc là nhỏ có nhận ra mình đang làm điều đó hay không. Tôi vẫn giữ tư thế đó. Nhỏ gần như rên rỉ trong im lặng, nhưng tôi không nhượng bộ. Chắc chắn nhỏ đang hưng phấn. Cô ta thích điều đó, và cô ta muốn nhiều hơn nữa. Nhưng tôi không làm điều đó… Đồ thừa, khỉ gió.

Vấn đề là tôi chưa chuẩn bị cho việc con nhỏ có mùi gì. Thường thì các cô gái có mùi hương hoa hoặc vani, nhưng Kiara lại có mùi dâu ngọt ngào khác biệt khiến tôi hưng phấn. Và trong khi lý trí đang nói với tôi rằng tôi đang tán tỉnh nhỏ chỉ để chứng minh một điều thì cơ thể tôi lại muốn hành động “Cậu cho tôi thấy sự ham muốn của cậu và tôi sẽ phô bày bản thân cho cậu thấy.”

“K-hông ph-iền chứ?” Con nhỏ cất tiếng. Nhỏ cố che giấu phản ứng của mình với tôi nhưng lời nói đã phản bội lại nhỏ. “Tôi đang cố tập trung học và cậu thì đang che mất ánh nắng của tôi,” nhỏ thì thầm. Tôi đoán là cô ta không nói lắp mỗi khi cô ta nói thầm.

“Chúng ta đang ở trong bóng râm, dưới gốc cây”, tôi nói, nhưng lùi ra xa bởi tôi cần phải hạ nhiệt và giữ kiểm soát.

Tôi dựa lưng vào một tảng đá, những chỗ nhấp nhô chà xát vào tấm lưng trần của tôi. Tôi cong một bên đầu gối và tìm tư thế thoải mái dù tôi không làm gì cả ngoại trừ thư giãn. Trong khi tôi đang cố gắng để được thoải mái thì Kiara vẫn đang ngồi dưới cái cây chết tiệt đó làm bài tập về nhà. Nhỏ không ra mồ hôi chút nào, và có vẻ thoải mái. Tôi không biết là liệu tôi cảm thấy nóng bởi những chuyện vừa mới xảy ra, hay đã không xảy ra giữa chúng tôi nữa. Hoặc giả như đó là do thời tiết. Bạn nghĩ rằng tôi đã quen với thời tiết nóng nực ở Mexico, nhưng tôi sinh ra ở Chicago và dành phần lớn cuộc đời mình tại nơi đây. Mùa hè ở Chi-Town(1) ẩm và nóng nhưng chỉ kéo dài vài tháng.

(1). Chi- Town: tên thân mật của Chicago

Lòng tôi đang rối loạn. Trái tim tôi đập dữ dội và trong không khí có có một luồng nhiệt lượng tràn đầy không hề có trước khi khi tôi dựa lại gần nhỏ.

Điều gì đang xảy ra? Tôi bắt mình không được nghĩ đến điều này nữa. Tôi cần phải nhanh chóng thay đổi chủ đề và hướng cuộc đối thoại ra khỏi bất cứ điều gì về tình dục. “Vậy làm thế nào để chữa khỏi chứng nói lắp của cậu?” Tôi hỏi.

***

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương