Quy Lộc
-
Chương 46
“Mày nói lại lần nữa xem.”
Giọng nói Giang Lộc lạnh như băng, đôi mắt cô bừng lên ngọn lửa tức giận không thể dập tắt khiến người khác nhìn cô không khỏi rùng mình một cái.
Nhìn dáng vẻ như muốn ăn thịt người của Giang Lộc, trong lòng An Tiểu Phỉ hơi bất an. Nhưng cô ta không cam lòng chịu thua dễ như vậy. Hơn nữa, bây giờ không còn Kim Quất bên cạnh Giang Lộc, cô ta nói sự thật, thế thì đâu có gì phải sợ, người phải sợ là Giang Lộc mới đúng.
Nghĩ đến đây, An Tiểu Phỉ tự tin hơn, đôi mắt dài khẽ nheo lại.
“Tôi nói có mấy người không biết liêm sỉ, làm mấy chuyện đáng xấu hổ.”
Giang Lộc nghiến răng nghiến lợi, nắm tay run rẩy cho thấy lúc này cô đang kìm nén bao nhiêu lửa giận. An Tiểu Phỉ thấy cô không nói gì, cô ta không khỏi cười thầm, miệng bắt đầu xả ra như pháo nổ.
“Tôi nói nè Giang Lộc, không biết cậu nghĩ cái gì nữa. Muốn yêu đương thì cũng nên tìm người hợp xấp xỉ tuổi cậu chứ. Cậu tìm một ông chú đáng tuổi làm cha cậu. Cậu suy nghĩ lạ lùng thế, cũng đúng, dù sao cậu cũng không có cha….Á!!”
An Tiểu Phỉ đang nói, đột nhiên một quyển sách giáo khoa bay tới đập vào vai cô ta. Cô ta đau đớn kêu lên, sắc mặt ngay lập tức tái mét, túi khoai tây đang cầm cũng rơi xuống đất cái “Bịch”, vương vãi trên sàn.
“Á!” Tống Linh hoảng sợ nhìn hai người bọn họ, không biết nên làm gì tiếp theo.
An Tiểu Phỉ ôm bả vai, ngẩng đầu nhìn Giang Lộc với vẻ không thể tin được: “Giang Lộc, mày bị điên à!”
Giang Lộc giật giật khóe miệng, cười chế nhạo, “Đúng, giờ mày mới biết à? Không phải tao đã nói, mày đừng có khiêu khích tao rồi mà nhỉ?”
“Giang Lộc! ”An Tiểu Phỉ bị thái độ của cô làm cho phát điên lên, đứng bât dậy.
“An Tiểu Phỉ, mày không có tư cách soi mói chuyện của tao, chuyện của tao chưa tới phiên mày xía vào. Tao cảnh cáo mày lần cuối, giữ cái miệng cho thơm vào, nếu không tao không biết mình sẽ làm chuyện gì đâu.”
An Tiểu Phỉ bị ánh mắt hung ác của Giang Lộc làm cho kinh sợ, nhất thời quên lên tiếng. Đến khi cô ta phản ứng lại, Giang Lộc đã đi tới mép giường của mình.
Cơn tức giận của cô ta tích tụ bấy lâu nay trong lòng lập tức phun trào như núi lửa.
“À, đúng thật là đứa mất dạy, đồ đáng thương. Cha mày chết nên mày mới tìm một ông già gần bằng cha mày để được an ủi, cnm thật ghê tởm.”
“Bốp! ”
An Tiểu Phỉ chưa nói xong đã ăn một cái tát ngay mặt. Gò má trắng nõn lập tức sưng đỏ, cho thấy chủ nhân cái tát đã dùng lực mạnh cỡ nào.
“Cái con điên này! Mày còn dám đánh tao!!” An Tiểu Phỉ nổi điên, nhe răng trợn mắt xông về phía Giang Lộc.
Trong phút chốc, hai nữ sinh lao vào xô xát với nhau, cả ký túc xá hỗn loạn.
“Tiểu Phỉ, Tiểu Lộc, hai cậu đừng có đánh nhau nữa.” Tống Linh vội vàng chạy tới kéo hai người ra, nhưng cô ấy căn bản không chen vào được.
“Hai cậu đừng làm vậy …” Tống Linh gấp đến độ sắp khóc tới nơi.
Hai người ẩu đả khiến mọi thứ trên bàn rơi “bộp” xuống đất, chậu rửa mặt bị lật úp. Cả ký túc xá trở nên lộn xộn.
An Tiểu Phỉ sao đọ được với Giang Lộc. Trong khoảng thời gian này, đừng nói đến chuyện cô đã quậy phá thế nào, Giang Lộc thậm chí còn không đếm nổi số trận đánh nhau mình từng tham gia, càng không nhắc đến đối thủ bây giờ chỉ là một nữ sinh như An Tiểu Phỉ.
Cô ấn chặt bả vai An Tiểu Phỉ rồi nắm lấy cánh tay cô ta, dùng ít sức ném cô ta ‘bay’ ra ngoài.
An Tiểu Phỉ bỗng cảm thấy trời đất quay cuồng, cả cơ thể Giang Lộc ném ra ngoài. Hai chân cô ta run lên, trực tiếp ngã vào mép giường, quỳ gối trước giường Giang Lộc, còn nửa người trên thì va vào thành giường. Cô ta đau đến mức rơi nước mắt.
“Tiểu Phỉ, Tiểu Phỉ, câu không sao chứ!” Tống Linh sợ hãi, chạy nhanh về phía cô ta, vươn tay đỡ vai An Tiểu Phỉ, muốn kéo bạn mình lên.
Nhưng Tống Linh vừa đặt tay lên vai An Tiểu Phỉ thì đã bị cô ta hất tay ra. Cô ấy không ngờ tới tình huống này nên bị đẩy ngã xuống đất.
“Cút đi, đừng giả bộ giúp tao, mày nghĩ tao không biết mày đứng về phía nó à!”
Tống Linh nhìn An Tiểu Phỉ, sửng sốt, cô ấy cứ cho rằng An Tiểu Phỉ chỉ có tính tình hơi cộc cằn nhưng bản chất không phải người xấu. Nhưng hiện tại Tống Linh biết mình nghĩ sai rồi.
Sau khi mắng Tống Linh, An Tiểu Phỉ quay đầu lại thì nhìn thấy con hươu nhỏ đặt trên đầu giường Giang Lộc. Hình như Giang Lộc rất nâng niu con thú nhồi bông này, đêm nào cô ta cũng thấy Giang Lộc ôm con này đi ngủ, buổi sáng thức dậy thì sẽ đặt nó ngay ngắn trên đầu giường, bình thường không cho ai đụng vào nó.
Cô ta ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Giang Lộc. Chỉ có quần áo xốc xếch và đầu tóc hơi rối bù, còn lại mọi thứ Giang Lộc đều không thay đổi. Cô khoanh hai tay, lạnh lùng nhìn cô.
An Tiểu Phỉ cúi đầu, khóe miệng nhếch lên, sự hận thù trong ánh mắt làm người ta sợ hãi. Bộ dáng cô ta cứ như là muốn xé nát đối phương.
Nếu Giang Lộc nâng niu con thú nhồi bông này như vậy, vậy nếu cô ta xé nó ra từng mảnh,… Có phải Giang Lộc sẽ phát điên, cơ thể sẽ ngã gục không? Nghĩ đến đây, máu trong người cô ta như muốn sôi lên.
An Tiểu Phỉ chậm rãi đỡ thành giường đứng dậy, bỗng nhanh như chớp vươn tay giật lấy con hươu nhồi bông. Giang Lộc trợn to hai mắt, dường như đã đoán trước được mục đích của cô ta, cô lao về phía giường.
Tiếc là cô vẫn chậm hơn một bước, lúc đưa tay ra thì An Tiểu Phỉ đã bắt được con hươu bông rồi lùi lại.
“An Tiểu Phỉ, mày muốn làm gì?” Giang Lộc nghiến răng nghiến lợi nhìn cô ta.
“Tao muốn làm gì? Sao vậy, lúc này mới biết sợ à?” An Tiểu Phỉ cười lạnh.
“Xem ra mày rất quý trọng cái thứ này. Mày nói xem, nếu tao xé tan nó ra thì thế nào nhỉ?”
“Mày dám!” Giang Lộc tiến lên hai bước về phía cô ta.
“Mày uy hiếp tao à? Vậy mày thử tới đây xem, xem tao có dám không!” An Tiểu Phỉ cười gằn.
“Tiểu Phỉ, cậu làm gì vậy?” Tống Linh cũng đứng dậy.
An Tiểu Phỉ biết mình muốn làm gì, nhưng cô ta cũng biết thứ mình đang cầm quan trọng như thế nào với Giang Lộc. Nếu cô ta thật sự dám làm gì với con thú nhồi bông này, cô ta không thể tưởng tượng được Giang Lộc sẽ xử lý mình ra sao.
“Mày im đi, chuyện của tụi tao không đến phiên mày lo!” An Tiểu Phỉ hung ác liếc xéo Tống Linh.
“An Tiểu Phỉ, trả lại cho tao.”
An Tiểu Phỉ lại cười lạnh, đột nhiên dùng hai tay nắm lấy bụng dưới của nai bông. Cùng lúc đó, Giang Lộc nhào tới, và lần này, cô nắm lấy nửa cơ thể của con hươu bông.
“Trả lại cho tao!”
“Mày nằm mơ!”
Hai người bắt đầu giành giật con thú nhồi bông, không ai chịu buông tay, cứ túm chặt lấy. An Tiểu Phỉ nắm con hươu bông, bước lùi lại. Đây vốn dĩ chỉ là một con thú nhồi bông được khâu bằng kim chỉ thôi, sao chịu được lực kéo như thế, vậy là “roẹt” một tiếng.
Con hươu bông bị hai người xé làm đôi ngay lập tức, chỉ dính được phần đuôi để cho nó không bị tách rời thành hai mảnh thôi.
Trái tim An Tiểu Phỉ lập tức căng thẳng, cô ta vô thức buông tay ra, ngẩng đầu nhìn Giang Lộc.
Giang Lộc nắm lấy con nai bông đã bị chia năm xẻ bảy, cũng sững sờ tại chỗ. Đôi mắt cô trở nên đỏ rực bất thường, lòng bàn tay bắt đầu run nhẹ. Giang Lộc nhắm mắt, sau đó bước lại gần An Tiểu Phỉ.
“Lạch cạch.”
*
Sau khi tận mắt thấy Giang Lộc vào trường, Trần Châu mới xoay người băng qua đường đi về phía khách sạn nhỏ. Vừa mới quẹo vào ngõ, bước chân anh lập tức dừng lái, ánh mắt sáng rõ nhìn về phía trước.
Ánh đèn trong ngõ chập chờn, có vài người đang đứng đó, tên cầm đầu là Trịnh Thịnh. Trịnh Thịnh ngậm điếu thuốc, tay cầm thanh sắt đặt ở bên hông, lúc nhìn thấy anh, hắn ta nở nụ cười.
“Đã lâu không gặp, chú em Trần.”
Trần Châu nhìn hắn, hơi nghiêng mặt, ánh mắt sắc bén, hừ lạnh một tiếng.
“Ồ.”
Thấy thế, Trình Thịnh cúi đầu nhổ nước bọt, sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn anh với ánh mắt lạnh lẽo.
“Trần Châu, dạo này cậu phách lối lắm đấy, cậu nghĩ tôi sẽ tha cho cậu chuyện lần đó sao?”
Trần Châu không trả lời, chỉ là nhếch mép lên.
“Bây giờ tôi cho cậu hai lựa chọn. Thứ nhất, quỳ xuống xin lỗi tôi rồi chuyện lần trước xí xóa. Thứ hai,…” Trịnh Thịnh nói, cầm thanh sắt lên tay.
Trần Châu dữ tợn khinh miệt “Xí” một tiếng: “Mày cmn nói nhảm rõ nhiều.”
“Được, nếu đã như vậy, tụi tao không khách khí nữa, lên cho tao!”
Giọng nói Giang Lộc lạnh như băng, đôi mắt cô bừng lên ngọn lửa tức giận không thể dập tắt khiến người khác nhìn cô không khỏi rùng mình một cái.
Nhìn dáng vẻ như muốn ăn thịt người của Giang Lộc, trong lòng An Tiểu Phỉ hơi bất an. Nhưng cô ta không cam lòng chịu thua dễ như vậy. Hơn nữa, bây giờ không còn Kim Quất bên cạnh Giang Lộc, cô ta nói sự thật, thế thì đâu có gì phải sợ, người phải sợ là Giang Lộc mới đúng.
Nghĩ đến đây, An Tiểu Phỉ tự tin hơn, đôi mắt dài khẽ nheo lại.
“Tôi nói có mấy người không biết liêm sỉ, làm mấy chuyện đáng xấu hổ.”
Giang Lộc nghiến răng nghiến lợi, nắm tay run rẩy cho thấy lúc này cô đang kìm nén bao nhiêu lửa giận. An Tiểu Phỉ thấy cô không nói gì, cô ta không khỏi cười thầm, miệng bắt đầu xả ra như pháo nổ.
“Tôi nói nè Giang Lộc, không biết cậu nghĩ cái gì nữa. Muốn yêu đương thì cũng nên tìm người hợp xấp xỉ tuổi cậu chứ. Cậu tìm một ông chú đáng tuổi làm cha cậu. Cậu suy nghĩ lạ lùng thế, cũng đúng, dù sao cậu cũng không có cha….Á!!”
An Tiểu Phỉ đang nói, đột nhiên một quyển sách giáo khoa bay tới đập vào vai cô ta. Cô ta đau đớn kêu lên, sắc mặt ngay lập tức tái mét, túi khoai tây đang cầm cũng rơi xuống đất cái “Bịch”, vương vãi trên sàn.
“Á!” Tống Linh hoảng sợ nhìn hai người bọn họ, không biết nên làm gì tiếp theo.
An Tiểu Phỉ ôm bả vai, ngẩng đầu nhìn Giang Lộc với vẻ không thể tin được: “Giang Lộc, mày bị điên à!”
Giang Lộc giật giật khóe miệng, cười chế nhạo, “Đúng, giờ mày mới biết à? Không phải tao đã nói, mày đừng có khiêu khích tao rồi mà nhỉ?”
“Giang Lộc! ”An Tiểu Phỉ bị thái độ của cô làm cho phát điên lên, đứng bât dậy.
“An Tiểu Phỉ, mày không có tư cách soi mói chuyện của tao, chuyện của tao chưa tới phiên mày xía vào. Tao cảnh cáo mày lần cuối, giữ cái miệng cho thơm vào, nếu không tao không biết mình sẽ làm chuyện gì đâu.”
An Tiểu Phỉ bị ánh mắt hung ác của Giang Lộc làm cho kinh sợ, nhất thời quên lên tiếng. Đến khi cô ta phản ứng lại, Giang Lộc đã đi tới mép giường của mình.
Cơn tức giận của cô ta tích tụ bấy lâu nay trong lòng lập tức phun trào như núi lửa.
“À, đúng thật là đứa mất dạy, đồ đáng thương. Cha mày chết nên mày mới tìm một ông già gần bằng cha mày để được an ủi, cnm thật ghê tởm.”
“Bốp! ”
An Tiểu Phỉ chưa nói xong đã ăn một cái tát ngay mặt. Gò má trắng nõn lập tức sưng đỏ, cho thấy chủ nhân cái tát đã dùng lực mạnh cỡ nào.
“Cái con điên này! Mày còn dám đánh tao!!” An Tiểu Phỉ nổi điên, nhe răng trợn mắt xông về phía Giang Lộc.
Trong phút chốc, hai nữ sinh lao vào xô xát với nhau, cả ký túc xá hỗn loạn.
“Tiểu Phỉ, Tiểu Lộc, hai cậu đừng có đánh nhau nữa.” Tống Linh vội vàng chạy tới kéo hai người ra, nhưng cô ấy căn bản không chen vào được.
“Hai cậu đừng làm vậy …” Tống Linh gấp đến độ sắp khóc tới nơi.
Hai người ẩu đả khiến mọi thứ trên bàn rơi “bộp” xuống đất, chậu rửa mặt bị lật úp. Cả ký túc xá trở nên lộn xộn.
An Tiểu Phỉ sao đọ được với Giang Lộc. Trong khoảng thời gian này, đừng nói đến chuyện cô đã quậy phá thế nào, Giang Lộc thậm chí còn không đếm nổi số trận đánh nhau mình từng tham gia, càng không nhắc đến đối thủ bây giờ chỉ là một nữ sinh như An Tiểu Phỉ.
Cô ấn chặt bả vai An Tiểu Phỉ rồi nắm lấy cánh tay cô ta, dùng ít sức ném cô ta ‘bay’ ra ngoài.
An Tiểu Phỉ bỗng cảm thấy trời đất quay cuồng, cả cơ thể Giang Lộc ném ra ngoài. Hai chân cô ta run lên, trực tiếp ngã vào mép giường, quỳ gối trước giường Giang Lộc, còn nửa người trên thì va vào thành giường. Cô ta đau đến mức rơi nước mắt.
“Tiểu Phỉ, Tiểu Phỉ, câu không sao chứ!” Tống Linh sợ hãi, chạy nhanh về phía cô ta, vươn tay đỡ vai An Tiểu Phỉ, muốn kéo bạn mình lên.
Nhưng Tống Linh vừa đặt tay lên vai An Tiểu Phỉ thì đã bị cô ta hất tay ra. Cô ấy không ngờ tới tình huống này nên bị đẩy ngã xuống đất.
“Cút đi, đừng giả bộ giúp tao, mày nghĩ tao không biết mày đứng về phía nó à!”
Tống Linh nhìn An Tiểu Phỉ, sửng sốt, cô ấy cứ cho rằng An Tiểu Phỉ chỉ có tính tình hơi cộc cằn nhưng bản chất không phải người xấu. Nhưng hiện tại Tống Linh biết mình nghĩ sai rồi.
Sau khi mắng Tống Linh, An Tiểu Phỉ quay đầu lại thì nhìn thấy con hươu nhỏ đặt trên đầu giường Giang Lộc. Hình như Giang Lộc rất nâng niu con thú nhồi bông này, đêm nào cô ta cũng thấy Giang Lộc ôm con này đi ngủ, buổi sáng thức dậy thì sẽ đặt nó ngay ngắn trên đầu giường, bình thường không cho ai đụng vào nó.
Cô ta ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Giang Lộc. Chỉ có quần áo xốc xếch và đầu tóc hơi rối bù, còn lại mọi thứ Giang Lộc đều không thay đổi. Cô khoanh hai tay, lạnh lùng nhìn cô.
An Tiểu Phỉ cúi đầu, khóe miệng nhếch lên, sự hận thù trong ánh mắt làm người ta sợ hãi. Bộ dáng cô ta cứ như là muốn xé nát đối phương.
Nếu Giang Lộc nâng niu con thú nhồi bông này như vậy, vậy nếu cô ta xé nó ra từng mảnh,… Có phải Giang Lộc sẽ phát điên, cơ thể sẽ ngã gục không? Nghĩ đến đây, máu trong người cô ta như muốn sôi lên.
An Tiểu Phỉ chậm rãi đỡ thành giường đứng dậy, bỗng nhanh như chớp vươn tay giật lấy con hươu nhồi bông. Giang Lộc trợn to hai mắt, dường như đã đoán trước được mục đích của cô ta, cô lao về phía giường.
Tiếc là cô vẫn chậm hơn một bước, lúc đưa tay ra thì An Tiểu Phỉ đã bắt được con hươu bông rồi lùi lại.
“An Tiểu Phỉ, mày muốn làm gì?” Giang Lộc nghiến răng nghiến lợi nhìn cô ta.
“Tao muốn làm gì? Sao vậy, lúc này mới biết sợ à?” An Tiểu Phỉ cười lạnh.
“Xem ra mày rất quý trọng cái thứ này. Mày nói xem, nếu tao xé tan nó ra thì thế nào nhỉ?”
“Mày dám!” Giang Lộc tiến lên hai bước về phía cô ta.
“Mày uy hiếp tao à? Vậy mày thử tới đây xem, xem tao có dám không!” An Tiểu Phỉ cười gằn.
“Tiểu Phỉ, cậu làm gì vậy?” Tống Linh cũng đứng dậy.
An Tiểu Phỉ biết mình muốn làm gì, nhưng cô ta cũng biết thứ mình đang cầm quan trọng như thế nào với Giang Lộc. Nếu cô ta thật sự dám làm gì với con thú nhồi bông này, cô ta không thể tưởng tượng được Giang Lộc sẽ xử lý mình ra sao.
“Mày im đi, chuyện của tụi tao không đến phiên mày lo!” An Tiểu Phỉ hung ác liếc xéo Tống Linh.
“An Tiểu Phỉ, trả lại cho tao.”
An Tiểu Phỉ lại cười lạnh, đột nhiên dùng hai tay nắm lấy bụng dưới của nai bông. Cùng lúc đó, Giang Lộc nhào tới, và lần này, cô nắm lấy nửa cơ thể của con hươu bông.
“Trả lại cho tao!”
“Mày nằm mơ!”
Hai người bắt đầu giành giật con thú nhồi bông, không ai chịu buông tay, cứ túm chặt lấy. An Tiểu Phỉ nắm con hươu bông, bước lùi lại. Đây vốn dĩ chỉ là một con thú nhồi bông được khâu bằng kim chỉ thôi, sao chịu được lực kéo như thế, vậy là “roẹt” một tiếng.
Con hươu bông bị hai người xé làm đôi ngay lập tức, chỉ dính được phần đuôi để cho nó không bị tách rời thành hai mảnh thôi.
Trái tim An Tiểu Phỉ lập tức căng thẳng, cô ta vô thức buông tay ra, ngẩng đầu nhìn Giang Lộc.
Giang Lộc nắm lấy con nai bông đã bị chia năm xẻ bảy, cũng sững sờ tại chỗ. Đôi mắt cô trở nên đỏ rực bất thường, lòng bàn tay bắt đầu run nhẹ. Giang Lộc nhắm mắt, sau đó bước lại gần An Tiểu Phỉ.
“Lạch cạch.”
*
Sau khi tận mắt thấy Giang Lộc vào trường, Trần Châu mới xoay người băng qua đường đi về phía khách sạn nhỏ. Vừa mới quẹo vào ngõ, bước chân anh lập tức dừng lái, ánh mắt sáng rõ nhìn về phía trước.
Ánh đèn trong ngõ chập chờn, có vài người đang đứng đó, tên cầm đầu là Trịnh Thịnh. Trịnh Thịnh ngậm điếu thuốc, tay cầm thanh sắt đặt ở bên hông, lúc nhìn thấy anh, hắn ta nở nụ cười.
“Đã lâu không gặp, chú em Trần.”
Trần Châu nhìn hắn, hơi nghiêng mặt, ánh mắt sắc bén, hừ lạnh một tiếng.
“Ồ.”
Thấy thế, Trình Thịnh cúi đầu nhổ nước bọt, sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn anh với ánh mắt lạnh lẽo.
“Trần Châu, dạo này cậu phách lối lắm đấy, cậu nghĩ tôi sẽ tha cho cậu chuyện lần đó sao?”
Trần Châu không trả lời, chỉ là nhếch mép lên.
“Bây giờ tôi cho cậu hai lựa chọn. Thứ nhất, quỳ xuống xin lỗi tôi rồi chuyện lần trước xí xóa. Thứ hai,…” Trịnh Thịnh nói, cầm thanh sắt lên tay.
Trần Châu dữ tợn khinh miệt “Xí” một tiếng: “Mày cmn nói nhảm rõ nhiều.”
“Được, nếu đã như vậy, tụi tao không khách khí nữa, lên cho tao!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook