Quy Lộc
-
Chương 38
Dáng người tam giác ngược điển hình. Bờ vai rắn chắc, tấm lưng hoàn mỹ, hai bên eo cường tráng không có chút mỡ thừa. B.ờ mông săn chắc, đặc biệt là đôi chân dài miên man, cảm giác vô cùng lực lưỡng.
Giang Lộc sinh ra một cảm giác tự hào.
Một Trần Châu hoàn hảo như thế, vậy mà lại là của cô, chỉ thuộc về một mình cô.
Trần Châu nhanh chóng mặc quần vào, vừa xoay người đã nhìn thấy cô đang nằm trên giường cười ngây ngô, trong lòng chợt mềm mại hẳn ra.
“Em nhìn gì vậy?” Anh hỏi cô.
“Đương nhiên là nhìn anh rồi.” Giang Lộc cười tủm tỉm trả lời. Lúc nói chuyện, cánh tay vô tình động đậy, chiếc chăn bông trên vai trượt xuống, lộ ra tấm lưng trắng nõn trơn bóng.
Cái cảm xúc mới mẻ kia, anh vẫn còn nhớ rất kỹ.
Vừa nhìn thấy, yết hầu của anh bắt đầu trượt lên lăn xuống, hốc mắt hơi nóng lên.
Giang Lộc nhận ra anh có gì đó không ổn, đôi môi mỏng hơi nhếch lên. Cô lắc lắc cánh tay, chiếc chăn lại tụt xuống dưới.
“Ấy da, cái chăn bông này trơn quá.” Cô ngẩng đầu, vẻ mặt vô tội nhìn anh, đôi mắt đẹp đẽ sáng ngời.
Trần Châu đột nhiên cong môi, vừa buộc dây quần, vừa sải bước về phía cô.
Ý cười trong mắt cô càng đậm, thấy Trần Chu đang đi đến đây, cô theo bản năng nâng cằm lên, hai mắt khẽ nhắm lại.
“A.”
Đột nhiên, có người gõ lên trán cô. Giang Lộc vội vàng mở mắt ra, vô thức duỗi tay che trán.
“Sao anh lại đánh em?” Cô ngờ vực nhìn anh.
Trần Châu liếc cô một cái: “Cứ diễn linh tinh.”
Giang Lộc: “…”
“Em đè lên áo của anh.” Anh nhắc nhở.
Cô nhìn xuống, thấy mình đang đè lên góc áo. Cô bĩu môi, lôi áo ra ném cho anh, sau đó lại nằm xuống, mặc kệ anh.
Trần Châu chụp được cái áo cô ném qua. Anh đưa hai tay tròng vào tay áo, hơi nhấc tay lên, chui đầu vào, sau đó vuốt áo lại cho thẳng thớm.
Anh cúi đầu nhìn dáng vẻ tức giận của cô, hai má phúng phính hơi phồng lên, đáng yêu không tả xiết.
“Giận rồi sao?” Anh buồn cười hỏi.
“Ai thèm giận anh?” Giang Lộc lẩm bẩm.
“Không giận? Môi em sắp treo được một can dầu rồi kìa.”
Giang Lộ mở to mắt, sau đó kéo chăn ngồi dậy, quấn chăn quanh ngực, trừng mắt nhìn anh: “Anh mới treo can dầu đó.”
Nói xong, cô định đi lấy quần áo. Ai ngờ chưa chạm vào mép quần áo, đã bị sức mạnh siêu nhiên cưỡng ép xoay người, không để cô kịp phản ứng, anh đã hôn cô mãnh liệt.
Bàn tay ấm áp xoa xoa bờ vai trơn bóng của cô, còn tay kia thì giữ chặt ót cô. Môi quấn lấy môi, anh ngậm lấy môi dưới, vừa mút vừa trằn trọc. Ngay sau đó, cái vật mềm mại kia liền chui vào trong miệng cô, giống như cơn gió dữ dội, quấn lấy lưỡi cô và mút.
Cả người cô bị anh hôn đến tê dại, cơ thể mềm nhũn dựa vào ***.g ngực cường tráng của anh.
Hai người suýt chút không dừng lại, nếu không nghĩ đến đêm qua là lần đầu tiên của cô, anh thật sự sẽ phóng túng một chút.
Sau khi kết thúc, anh ôm cả người và chăn vào trong ngực, anh hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô. Cả hai đang tận hưởng khoảnh khắc yên tĩnh hiếm có này.
“Ong ong ong…”
Chiếc điện thoại bị cô ném ném xuống sàn nhà tối qua đột nhiên rung lên.
Âm thanh không lớn, nhưng lại phá vỡ sự yên tĩnh của hai người.
Giang Lộc liếc mắt nhìn, người gọi đến là Kim Quất. Cô cau mày, vươn tay đẩy đẩy Trần Châu.
“Lấy điện thoại cho em.”
Trần Châu buông cô ra, nghe lời cầm điện thoại dưới đất lên đưa cho cô.
Sau khi cầm lấy điện thoại, cô nhanh chóng nhấn nút trả lời, rồi đưa điện thoại lên tai.
“Alo.”
“Tiểu Lộc.”
Giọng cô ấy khàn khàn, mang theo chút mệt mỏi, trái tim của cô lập tức ngừng lại.
“Ừ, tao đây.”
“Tiểu Lộc… Bây giờ, tao đang trên đường đến nhà ga.”
*
Giang Lộc và Trần Châu vội vàng đến nhà ga.
Hôm nay nhà ga không có nhiều người, chỉ thưa thớt vài người. Cho nên, trong đám người, thoáng cái Giang Lộc đã thấy Kim Quất đang đứng chờ ở đại sảnh.
“Kim Quất!”
Cô gọi cô ấy, chạy nhanh về phía cô ấy, Trần Châu theo sát phía sau cô.
“Kim Quất.”
“Mày đến rồi à?” Kim Quất cười cười, nụ cười khá mệt mỏi.
“Bà ngoại vừa phẫu thuật xong, liền đòi đi Tương Thành, có ổn không?” Vừa nãy trong điện thoại, cô ấy đã nói hết mọi chuyện cho cô nghe.
Tối hôm qua, bà ngoại được chuyển ra phòng bình thường. Buổi sáng tỉnh dậy, bà đã ầm ĩ muốn đi Tương Thành, không muốn ở lại đây nữa.
Bà vừa trở về từ quỷ môn quan, cơ thể còn yếu. Đừng nói là bệnh viện, ngay cả bọn họ cũng không đồng ý cho bà xuất viện. Nhưng bà cứ như phát điên, nằng nặc đòi ra ngoài, một hai hôm nay phải đi Tương Thành.
Trải qua lần này, bà nói bà biết rõ cơ thể của mình, sống không nổi mấy ngày nữa. Cho dù như vậy, bà cũng muốn chết ở Tương Thành.
Nhà cô ấy thật sự hết cách, ngay cả cô ấy cũng không thuyết phục được bà ngoại, sợ bà kích động ảnh hưởng đến sức khoẻ. Vì vậy Kim Tiều rơi vào đường cùng, đành phải cho bà xuất viện và cam kết mọi chuyện đều không liên quan đến bệnh viện. Nếu có gì bọn họ tự chịu trách nhiệm, lúc này, bệnh viện mới chịu thả người.
Chưa đầy một tiếng sau khi xuất viện, bọn họ vội vã đến nhà ga.
“Nhà tao không làm gì được cả, ba tao đưa bà lên tàu trước rồi, lát nữa tao lên sau.”
Giang Lộc bước tới, ôm cô ấy.
“Tao chờ mày quay lại.”
“Được!”
Xe lửa chuẩn bị rời bến, Kim Quất cứ nhìn ngó xung quanh. Nhìn dáng vẻ này như thể đang đợi ai đó.
“Mày đang đợi ai à?” Giang Lộc kỳ quái hỏi.
Kim Quất nhìn cô, bỗng nhiên cười cười: “Không… Có chờ ai đâu… Tao lên tàu đây…”
“Kim Quất!”
Lúc cô ấy bước tàu, một bóng người cao lớn xuyên qua đám đông chạy về hướng này.
Kim Quất nhìn người đàn ông, hốc mắt cô bắt đầu đỏ lên.
Giang Lộc theo bản năng quay lại, là Hứa Trung đang chạy đến chỗ bọn họ!
*
Trên đường về.
“Trần Châu, em nói nè, có phải em không xứng với cái danh bạn thân không?”
“Sao cơ?”
“Là bạn của cậu ấy mà em không hề biết cậu ấy và Hứa Trung đang quen nhau.”
Trần Chu bóp bóp ngón tay cô: “Nếu nói vậy, anh cũng không xứng rồi. Hứa Trung là anh em của anh, anh cũng chẳng biết bọn họ ở bên nhau từ lúc nào.”
Giang Lộc cong môi: “Anh đang an ủi em đấy à.”
Trần Châu bật cười: “Dáng vẻ của em thật đáng thương, anh có thể không an ủi sao?”
Giang Lộc: “…”
“Tiểu Lộc.”
Nghe thấy tên mình, cô vô thức quay đầu lại.
Là Phó Tiêu.
Sau khi đến gần, Phó Tiêu mới thấy hai người đang tay trong tay. Cậu lập tức sững sờ.
“Sao mày lại ở đây?” Giang Lộc kỳ lạ hỏi.
“Hai người…”
Giang Lộc dừng một lát, cô nhìn tay mình và tay Trần Châu đang nắm lấy nhau: “Tụi tao thì sao?”
Trần Châu nhìn thiếu niên trước mặt, anh có thể thấy rõ vẻ mặt của cậu ta.
Khiếp sợ, thất vọng, tức giận, không cam lòng.
Cậu ta thích Giang Lộc.
Chỉ cần điều này, mọi chuyện trước kia dường như đều có thể lý giải được. Suy nghĩ một chút, anh nắm chặt tay cô hơn, ánh mắt sắc bén dò xét cậu ta.
Phó Tiêu phát hiện tầm mắt của Trần Châu, cậu không chút yếu thế mà nhìn lại.
Người đàn ông này, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy, cậu đã không thích anh ta rồi.
Thậm chí còn cực kỳ chán ghét.
Cậu trừng mắt nhìn Trần Châu, sau đó nói với Giang Lộc.
“Giang Lộc, tao có chuyện muốn nói với mày.”
Giang Lộc cảm thấy khó hiểu: “Mày muốn nói gì?”
Phó Tiếu nhìn thoáng qua Trần Châu, cô cũng chú ý tới ánh mắt của cậu: “Anh ấy không phải người ngoài, không sao…”
“Có chuyện.” Phó Tiêu cố chấp nói.
Cô hơi sửng sốt, vô thức ngẩng đầu nhìn Trần Châu, mà anh cũng đang nhìn cô, sau đó anh liếc Phó Tiêu, rồi duỗi tay còn lại vỗ đầu cô.
“Anh ở đằng trước đợi em.”
Cô mỉm cười gật đầu, đồng thời buông tay anh ra.
Trần Châu đi về phía trước, thẳng đến anh cách bọn họ một đoạn, cô mới mở miệng hỏi.
“Mày muốn nói gì?”
Phó Tiêu lần nữa nhìn cô: “Mày với anh ta có quan hệ gì?”
Giang Lộc nhíu mày, sao cậu ta lại dùng giọng điệu chất vấn để hỏi cô?
Nhưng cô vẫn trả lời đúng sự thật.
“Như mày thấy.”
Phó Tiêu nhắm mắt lại, cậu không thể tin được, hai người họ thật sự… Vậy mà…
“Giang Lộc, mày điên rồi sao?”
“Mày có ý gì?” Vẻ mặt cô trở nên nghiêm túc.
“Mày sao có thể quen anh ta. Anh ta lớn tuổi hơn mày rất nhiều đó. Ít nhất cũng ba mươi rồi, còn mày mới mười chín…”
“Năm nay anh ấy ba mươi hai tuổi.” Giang Lộc ngắt lời cậu ta.
“Ba mươi… Ba mươi hai?”
“Ừ.”
“Hai người cách rất nhiều, mười ba tuổi, kém tận mười ba tuổi.”
“Phó Tiêu, cuối cùng là mày muốn nói cái gì?”
Giang Lộc sinh ra một cảm giác tự hào.
Một Trần Châu hoàn hảo như thế, vậy mà lại là của cô, chỉ thuộc về một mình cô.
Trần Châu nhanh chóng mặc quần vào, vừa xoay người đã nhìn thấy cô đang nằm trên giường cười ngây ngô, trong lòng chợt mềm mại hẳn ra.
“Em nhìn gì vậy?” Anh hỏi cô.
“Đương nhiên là nhìn anh rồi.” Giang Lộc cười tủm tỉm trả lời. Lúc nói chuyện, cánh tay vô tình động đậy, chiếc chăn bông trên vai trượt xuống, lộ ra tấm lưng trắng nõn trơn bóng.
Cái cảm xúc mới mẻ kia, anh vẫn còn nhớ rất kỹ.
Vừa nhìn thấy, yết hầu của anh bắt đầu trượt lên lăn xuống, hốc mắt hơi nóng lên.
Giang Lộc nhận ra anh có gì đó không ổn, đôi môi mỏng hơi nhếch lên. Cô lắc lắc cánh tay, chiếc chăn lại tụt xuống dưới.
“Ấy da, cái chăn bông này trơn quá.” Cô ngẩng đầu, vẻ mặt vô tội nhìn anh, đôi mắt đẹp đẽ sáng ngời.
Trần Châu đột nhiên cong môi, vừa buộc dây quần, vừa sải bước về phía cô.
Ý cười trong mắt cô càng đậm, thấy Trần Chu đang đi đến đây, cô theo bản năng nâng cằm lên, hai mắt khẽ nhắm lại.
“A.”
Đột nhiên, có người gõ lên trán cô. Giang Lộc vội vàng mở mắt ra, vô thức duỗi tay che trán.
“Sao anh lại đánh em?” Cô ngờ vực nhìn anh.
Trần Châu liếc cô một cái: “Cứ diễn linh tinh.”
Giang Lộc: “…”
“Em đè lên áo của anh.” Anh nhắc nhở.
Cô nhìn xuống, thấy mình đang đè lên góc áo. Cô bĩu môi, lôi áo ra ném cho anh, sau đó lại nằm xuống, mặc kệ anh.
Trần Châu chụp được cái áo cô ném qua. Anh đưa hai tay tròng vào tay áo, hơi nhấc tay lên, chui đầu vào, sau đó vuốt áo lại cho thẳng thớm.
Anh cúi đầu nhìn dáng vẻ tức giận của cô, hai má phúng phính hơi phồng lên, đáng yêu không tả xiết.
“Giận rồi sao?” Anh buồn cười hỏi.
“Ai thèm giận anh?” Giang Lộc lẩm bẩm.
“Không giận? Môi em sắp treo được một can dầu rồi kìa.”
Giang Lộ mở to mắt, sau đó kéo chăn ngồi dậy, quấn chăn quanh ngực, trừng mắt nhìn anh: “Anh mới treo can dầu đó.”
Nói xong, cô định đi lấy quần áo. Ai ngờ chưa chạm vào mép quần áo, đã bị sức mạnh siêu nhiên cưỡng ép xoay người, không để cô kịp phản ứng, anh đã hôn cô mãnh liệt.
Bàn tay ấm áp xoa xoa bờ vai trơn bóng của cô, còn tay kia thì giữ chặt ót cô. Môi quấn lấy môi, anh ngậm lấy môi dưới, vừa mút vừa trằn trọc. Ngay sau đó, cái vật mềm mại kia liền chui vào trong miệng cô, giống như cơn gió dữ dội, quấn lấy lưỡi cô và mút.
Cả người cô bị anh hôn đến tê dại, cơ thể mềm nhũn dựa vào ***.g ngực cường tráng của anh.
Hai người suýt chút không dừng lại, nếu không nghĩ đến đêm qua là lần đầu tiên của cô, anh thật sự sẽ phóng túng một chút.
Sau khi kết thúc, anh ôm cả người và chăn vào trong ngực, anh hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô. Cả hai đang tận hưởng khoảnh khắc yên tĩnh hiếm có này.
“Ong ong ong…”
Chiếc điện thoại bị cô ném ném xuống sàn nhà tối qua đột nhiên rung lên.
Âm thanh không lớn, nhưng lại phá vỡ sự yên tĩnh của hai người.
Giang Lộc liếc mắt nhìn, người gọi đến là Kim Quất. Cô cau mày, vươn tay đẩy đẩy Trần Châu.
“Lấy điện thoại cho em.”
Trần Châu buông cô ra, nghe lời cầm điện thoại dưới đất lên đưa cho cô.
Sau khi cầm lấy điện thoại, cô nhanh chóng nhấn nút trả lời, rồi đưa điện thoại lên tai.
“Alo.”
“Tiểu Lộc.”
Giọng cô ấy khàn khàn, mang theo chút mệt mỏi, trái tim của cô lập tức ngừng lại.
“Ừ, tao đây.”
“Tiểu Lộc… Bây giờ, tao đang trên đường đến nhà ga.”
*
Giang Lộc và Trần Châu vội vàng đến nhà ga.
Hôm nay nhà ga không có nhiều người, chỉ thưa thớt vài người. Cho nên, trong đám người, thoáng cái Giang Lộc đã thấy Kim Quất đang đứng chờ ở đại sảnh.
“Kim Quất!”
Cô gọi cô ấy, chạy nhanh về phía cô ấy, Trần Châu theo sát phía sau cô.
“Kim Quất.”
“Mày đến rồi à?” Kim Quất cười cười, nụ cười khá mệt mỏi.
“Bà ngoại vừa phẫu thuật xong, liền đòi đi Tương Thành, có ổn không?” Vừa nãy trong điện thoại, cô ấy đã nói hết mọi chuyện cho cô nghe.
Tối hôm qua, bà ngoại được chuyển ra phòng bình thường. Buổi sáng tỉnh dậy, bà đã ầm ĩ muốn đi Tương Thành, không muốn ở lại đây nữa.
Bà vừa trở về từ quỷ môn quan, cơ thể còn yếu. Đừng nói là bệnh viện, ngay cả bọn họ cũng không đồng ý cho bà xuất viện. Nhưng bà cứ như phát điên, nằng nặc đòi ra ngoài, một hai hôm nay phải đi Tương Thành.
Trải qua lần này, bà nói bà biết rõ cơ thể của mình, sống không nổi mấy ngày nữa. Cho dù như vậy, bà cũng muốn chết ở Tương Thành.
Nhà cô ấy thật sự hết cách, ngay cả cô ấy cũng không thuyết phục được bà ngoại, sợ bà kích động ảnh hưởng đến sức khoẻ. Vì vậy Kim Tiều rơi vào đường cùng, đành phải cho bà xuất viện và cam kết mọi chuyện đều không liên quan đến bệnh viện. Nếu có gì bọn họ tự chịu trách nhiệm, lúc này, bệnh viện mới chịu thả người.
Chưa đầy một tiếng sau khi xuất viện, bọn họ vội vã đến nhà ga.
“Nhà tao không làm gì được cả, ba tao đưa bà lên tàu trước rồi, lát nữa tao lên sau.”
Giang Lộc bước tới, ôm cô ấy.
“Tao chờ mày quay lại.”
“Được!”
Xe lửa chuẩn bị rời bến, Kim Quất cứ nhìn ngó xung quanh. Nhìn dáng vẻ này như thể đang đợi ai đó.
“Mày đang đợi ai à?” Giang Lộc kỳ quái hỏi.
Kim Quất nhìn cô, bỗng nhiên cười cười: “Không… Có chờ ai đâu… Tao lên tàu đây…”
“Kim Quất!”
Lúc cô ấy bước tàu, một bóng người cao lớn xuyên qua đám đông chạy về hướng này.
Kim Quất nhìn người đàn ông, hốc mắt cô bắt đầu đỏ lên.
Giang Lộc theo bản năng quay lại, là Hứa Trung đang chạy đến chỗ bọn họ!
*
Trên đường về.
“Trần Châu, em nói nè, có phải em không xứng với cái danh bạn thân không?”
“Sao cơ?”
“Là bạn của cậu ấy mà em không hề biết cậu ấy và Hứa Trung đang quen nhau.”
Trần Chu bóp bóp ngón tay cô: “Nếu nói vậy, anh cũng không xứng rồi. Hứa Trung là anh em của anh, anh cũng chẳng biết bọn họ ở bên nhau từ lúc nào.”
Giang Lộc cong môi: “Anh đang an ủi em đấy à.”
Trần Châu bật cười: “Dáng vẻ của em thật đáng thương, anh có thể không an ủi sao?”
Giang Lộc: “…”
“Tiểu Lộc.”
Nghe thấy tên mình, cô vô thức quay đầu lại.
Là Phó Tiêu.
Sau khi đến gần, Phó Tiêu mới thấy hai người đang tay trong tay. Cậu lập tức sững sờ.
“Sao mày lại ở đây?” Giang Lộc kỳ lạ hỏi.
“Hai người…”
Giang Lộc dừng một lát, cô nhìn tay mình và tay Trần Châu đang nắm lấy nhau: “Tụi tao thì sao?”
Trần Châu nhìn thiếu niên trước mặt, anh có thể thấy rõ vẻ mặt của cậu ta.
Khiếp sợ, thất vọng, tức giận, không cam lòng.
Cậu ta thích Giang Lộc.
Chỉ cần điều này, mọi chuyện trước kia dường như đều có thể lý giải được. Suy nghĩ một chút, anh nắm chặt tay cô hơn, ánh mắt sắc bén dò xét cậu ta.
Phó Tiêu phát hiện tầm mắt của Trần Châu, cậu không chút yếu thế mà nhìn lại.
Người đàn ông này, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy, cậu đã không thích anh ta rồi.
Thậm chí còn cực kỳ chán ghét.
Cậu trừng mắt nhìn Trần Châu, sau đó nói với Giang Lộc.
“Giang Lộc, tao có chuyện muốn nói với mày.”
Giang Lộc cảm thấy khó hiểu: “Mày muốn nói gì?”
Phó Tiếu nhìn thoáng qua Trần Châu, cô cũng chú ý tới ánh mắt của cậu: “Anh ấy không phải người ngoài, không sao…”
“Có chuyện.” Phó Tiêu cố chấp nói.
Cô hơi sửng sốt, vô thức ngẩng đầu nhìn Trần Châu, mà anh cũng đang nhìn cô, sau đó anh liếc Phó Tiêu, rồi duỗi tay còn lại vỗ đầu cô.
“Anh ở đằng trước đợi em.”
Cô mỉm cười gật đầu, đồng thời buông tay anh ra.
Trần Châu đi về phía trước, thẳng đến anh cách bọn họ một đoạn, cô mới mở miệng hỏi.
“Mày muốn nói gì?”
Phó Tiêu lần nữa nhìn cô: “Mày với anh ta có quan hệ gì?”
Giang Lộc nhíu mày, sao cậu ta lại dùng giọng điệu chất vấn để hỏi cô?
Nhưng cô vẫn trả lời đúng sự thật.
“Như mày thấy.”
Phó Tiêu nhắm mắt lại, cậu không thể tin được, hai người họ thật sự… Vậy mà…
“Giang Lộc, mày điên rồi sao?”
“Mày có ý gì?” Vẻ mặt cô trở nên nghiêm túc.
“Mày sao có thể quen anh ta. Anh ta lớn tuổi hơn mày rất nhiều đó. Ít nhất cũng ba mươi rồi, còn mày mới mười chín…”
“Năm nay anh ấy ba mươi hai tuổi.” Giang Lộc ngắt lời cậu ta.
“Ba mươi… Ba mươi hai?”
“Ừ.”
“Hai người cách rất nhiều, mười ba tuổi, kém tận mười ba tuổi.”
“Phó Tiêu, cuối cùng là mày muốn nói cái gì?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook