Quy Lộc
Chương 17

“Anh Châu, anh cứ như vậy mà đi, em còn chưa có ăn xong đâu.”

Trần Châu cũng không ngoảnh đầu lại, “Tôi tự biết.”

Hứa Trung nhìn Kim Quất đang lấy xe đạp, Kim Quất liếc mắt nhìn anh ta, Hứa Trung liền cười cười với cô, kết quả là cô trực tiếp bỏ qua anh, ngồi lên xe đạp mà đi.

“Này, em gái, em thật là không có lương tâm.” Hứa Trung hai ba miếng nhanh chóng giải quyết nốt chỗ mì.

“Em gái, đi đây.” Hứa Trung vẫy vẫy tay chào Đường Thanh Thanh, nhanh chóng đuổi theo Kim Quất.

Hứa Trung nhìn Kim Quất ở phía trước, bước mấy bước dài đuổi theo, chân dài bước một bước ngồi ở phía sau xe Kim Quất, làm cho đầu xe lung lay, Kim Quất thiếu chút nữa là ngã xuống, cô quay đầu liếc mắt nhìn Hứa Trung một cái, tức giận mắng.

“Mẹ kiếp, anh muốn hại chết tôi.”

Hứa Trung cười cười, hai tay đặt lên lên vòng eo tinh tế, “ Tiểu cô nương, đừng đem mấy lời thô tục như vậy treo ở đầu miệng.”

“Mẹ nó, chuyện của tôi không cần anh lo, đem hai cái móng heo bỏ xuống cho tôi!” Hứa Trung cười cười, nghe lời buông tay ở trên eo Kim Quất xuống, sửa thành tay nắm yên xe.

“Có còn đau hay không?” Anh mở miệng hỏi.

Hứa Trung đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ ràng sắc mặt tái nhợt của cô ấy vào lúc đó, đó là lần đầu tiên cô ấy có bộ dáng yêu ớt như vậy.

Hai tay Kim Quất nắm đầu xe run lên, “Không phải việc anh nên quan tâm.”

“Đây còn không phải là tôi quan tâm em sao?”

“Ai muốn anh quan tâm? Đây là xen vào việc người khác!”

“Tôi xen vào việc của người khác, ngày hôm qua đáng nhẽ ra tôi không nên quan tâm đến em, để em tự sinh tự diệt?” Hứa Trung nhướng hai mày.

Kim Quất mím môi nói, “Anh đã dong dài đủ chưa?”

Hứa Trung nhất thời không có lời gì để nói, cô bé này thật đúng là dầu muối không ăn, mọi lời nói đều giống như gió thổi bên tai vậy.

“Anh nếu như lại lắm chuyện thêm một câu, liền cút xuống xe cho tôi.”

“Được được được, bà cô của tôi, tôi câm miệng là được chứ gì.” Hứa Trung bất đắc dĩ nói.

“Cô bé hung dữ như vậy, sau này ai cưới em đúng là xui xẻo.” Hứa Trung nhỏ giọng nói thầm.

“Câm miệng.”

Hứa Trung, “…………”

Anh nói nhỏ như vậy mà cô vẫn có thể nghe rõ sao?

Hứa Trung nhìn tấm lưng nhỏ gầy của Kim Quất, “Nếu không thì đổi lại để tôi đèo em đi, nhìn em vất vả quá.”

“Anh cút xuống đi tôi liền nhẹ nhàng.”…

Hứa Trung, “………”

Trần Châu chở theo Giang Lộc đi ở phía trước, một tay Giang Lộc ôm eo Trần Châu.

“Buổi tối thật sự không được ăn thịt sao?” Cô hơi rướn người về phía trước nhìn về phía Trần Châu.

Trần Chậu nhìn thấy động tác có phần nguy hiểm của cô, hai mày liền nhíu lại.

Ngồi thẳng lên.”

Giọng nói của người đàn ông trầm thấp, thậm chí có chút lạnh lùng, nhưng Giang Lộc vẫn ngoan ngoãn nghe lời anh, ngồi thẳng người lên.

“Có thịt không chú?”

“Không có.” Trần Châu trả lời dứt khoát.

Giang Lộc rầu rĩ xị mặt xuống, “ Chú không nhận thấy là sắc mặt của cháu không tốt lắm sao?”

“Có sao?”

“Cháu cần bổ sung dinh dưỡng nhiều hơn một chút.”

Trần Châu không mặn không nhạt kêu lên một tiếng, không hề tỏ vẻ gì nhiều.

Thấy thế, Giang Lộc không nhịn được giơ tay lên, làm động tác như muốn đánh người, nhưng cũng chỉ là động tác giả mà thôi, nếu thật sự đánh lên, cô tin tưởng Trần Châu nhất định sẽ khiến cho cô biết thế nào là thê thảm.

Trần Châu nhìn bóng chiếu trên mặt đất, thấy bộ dáng cô gái nhỏ ngồi sau lưng mình giương nanh múa vuốt, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười. Cuối cùng vẫn một cô gái nhỏ tuổi, tính tình đơn thuần.

*

Kể từ khi biết mục đích của nhóm người phía sau kia, Trần Châu liền từ bỏ việc nhìn chằm chằm vào bọn họ, mà đem trọng tâm đặt lên người Giang Lộc. Nếu mục tiêu là Giang Lộc, bọn họ tuyệt đối sẽ lại xuất hiện lần nữa.

Nhưng mà cũng thật kỳ quái, bọn họ quan sát lâu như vậy cũng không thấy đám người kia có động tĩnh gì.

“Anh Châu, anh nói xem có phải hay không bọn họ phát hiện ra chúng ta?” Hứa Trung hỏi.

Trần Châu trong tay kẹp một điếu thuốc, anh dùng sức rít hai hơi, khói thuốc từ trong khoang mũi bay ra mù mịt, “ Hơn phân nửa là vậy.”

Lần đó anh bỗng nhiên đứng lên, nhất định là đã bị bọn họ nhận ra.

Trần Châu nhìn thoáng qua đồng hồ, bây giờ là vào thời điểm Giang Lộc tan học.

“Được rồi, hôm nay sắc trời cũng không còn sớm, nhanh chóng trở về đi.”

“Được.”

Sau khi cùng Hứa Trung tách ra, Trần Châu đi dọc theo con đường, sau đó xuyên qua một cái ngõ nhỏ.

Đang đi bộ, lỗ tai Trần Châu hơi giật giật, phía sau giống như mơ hồ truyền đến tiếng bước chân.

Trần Châu đang bước đi bình thường, liền thay đổi bước đi nhanh hơn, mà tiếng bước chân phía sau lại theo sát ngay sau đó.

Trần Châu cong cong khóe môi, xem ra đúng là bị phát hiện thật rồi.

Tiếng bước chân phía sau càng lúc càng thêm táo bạo trắng trợn. Trần Châu chỉ đơn giản dừng lại, không hề báo trước mà xoay người lại, ánh mắt lạnh thấu xương.

Bảy tám người đứng ở trong ngõ, con ngõ này vốn nhỏ hẹp, bóng người đứng che kín ánh sáng chiếu vào bên trong ngõ.

“Không thấy mệt sao?” Hai tay Trần Châu để ở trong túi quần, vẻ mặt trào phúng.

Anh vừa dứt lời, tiếng vỗ tay liền vang lên.

Bóng người đen kịt trong ngõ nhỏ trong nháy mắt tách thành hai hàng, để lộ ra khoảng trống ở giữa, ánh sáng từ ngoài liền tiến vào, Trần Châu theo bản năng híp híp mắt.

“Người anh em, đã lâu không gặp.” Người đàn ông bước về phía Trần Châu.

Trần Châu nhìn người đang đi về phía mình, khóe miệng khẽ nhếch lên, “ Cách đây một tháng, không phải đã từng gặp sao?”

Quách Ất cười cười, đưa tay vỗ vỗ đầu, “ Haizz, cậu nhìn trí nhớ của tôi này, vẫn là trí nhớ của người anh em tốt, cậu không yên ổn ở Tân Xuyên mà lại đến địa phương nhỏ này làm cái gì?”

“Ở đó, tôi nào có thể so sánh cùng giám đốc Quách, ngài thân là ông chủ lớn, một ngày trăm công nghìn việc, mà nói đến cũng kỳ lạ, ngài làm sao lại xuất hiện ở chỗ này, ông Tiền ở Tân Xuyên không cần ngài giúp đỡ sao?”

Hai người đả kích nhau ngấm ngầm lẫn công khai, không ai chịu nhượng bộ, hai bên đều không phải là đèn cạn dầu.

Quách Ất từ trong túi rút ra một điếu thuốc, người thuộc hạ đứng bên nhanh chóng lại gần châm thuốc.

“Người anh em, làm một điếu.”

Trần Châu mấp máy miệng, “ Thuốc lá của giám đốc Quách, tôi cũng không dễ dàng dám hút, còn không biết bên trong trộn lẫn những thứ gì, một khi trúng không phải chính là mất mạng.”

“Mẹ nó, ngươi có ý gì!”

Trần Châu vừa mới dứt lời, người đàn ông đứng bên cạnh Quách Ất liền kêu lên, người này tên là Trịnh Thịnh, là tâm phúc của Quách Ất.

“A Thịnh, đừng xúc động như vậy.” Quách Ất duỗi tay ngăn cảm Trịnh Thịnh.

“Anh Quách.”

“Câm miệng.” Quách Ất nhìn anh ta một cái, lời nói của Quách Ất rất có trọng lượng, Trịnh Thịnh tuy rằng không tình nguyện, nhưng vẫn là ngậm miệng lại.

Quách Ất cười hai tiếng, đi đến bên cạnh Trần Châu.

“Người anh em cũng thật giỏi nói đùa, chúng ta đều là những người làm ăn mua bán đứng đắn, người anh em cũng không thể ăn nói bừa bãi như vậy.”

“Tôi cũng chưa nói ngài không phải là người làm ăn mua bán đứng đắn, chỉ là không rõ là loại đứng đắn nào thôi.”

“Người anh em, tôi cũng không cùng cậu nói đùa nữa, nói xem cậu đến đây để làm gì.”

“Tôi thì có thể tới đây làm gì, chỉ là tùy tiện đến mà thôi, nhờ phúc của ông Tiền, mà hiện tại tôi là người thất nghiệp đi lang thang, như thế nào, tôi ở Tân Xuyên không được, chẳng nhẽ không thể đến nơi này làm lưu manh sao?”

Quách Ất cười cười, ông ta duỗi tay muốn chụp lấy bả vai Trần Châu, lại không biết rằng thế nhưng Trần Châu tỉnh bơ nghiêng người sang một bên, bàn tay Quách Ất lơ lửng giữa không trung.

“Tên kia ngươi đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!” Trịnh Thịnh quát lên.

“Chó sủa to thì làm cho người ta chán ghét, giám đốc Quách có cảm thấy sao?”

“Mẹ nó ngươi nói ai, nói ai là chó!”

“Ai đáp lại thì là nói người đó.”

“Được lắm, hôm nay tao phải giết chết mày!” Trịnh Thịnh cầm gậy gỗ trong tay liền xông lên.

Quách Ất rít mấy hơi thuốc, sau đó tùy tiện ném điếu thuốc xuống đất.

“Khốn nạn! Trịnh Thịnh, cậu đúng là không coi tôi tồn tại có phải không!”

“Anh Quách, em không dám.”

“Cút ra đằng sau cho tôi!”

Trịnh Thịnh hung dữ liếc mắt nhìn Trần Châu một cái, không vui vẻ lùi về phía sau.

Quay về phía Trần Châu, trên mặt Quách Ất mang theo nụ cười, “ Người anh em, vừa rồi không dọa đến cậu chứ?”

“Giám đốc Quách thật sự cho rằng tôi sẽ sợ hãi?”

“Ha ha ha ha ha ha, thú vị, Trần Châu cậu đúng là một người thú vị.”

Đang nói chuyện, bên ngoài ngõ nhỏ đột nhiên truyền đến tiếng còi xe cảnh sát, ở đầu ngõ có ánh sáng trắng chiếu vào.

“Anh Quách, có cảnh sát.” Có người kêu lên.

Trong nháy mắt bóng người liền di động.

Quách Ất cũng nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát, ông ta xoay người lại, nhìn về phíaTrần Châu.

“Trần Châu, nếu cậu hiện tại là một người thất nghiệp lang thang, vậy thì nên biết điều mà an phận một chút, tận hưởng cuộc sống của chính mình là được rồi. Lâm Thành dù sao cũng là một địa phương nhỏ, muốn giết chết một người rất dễ dàng, tôi đây cũng là vì cậu mà suy tính.”

Trần Châu ngước mắt lên, nhìn thẳng vào Quách Ất.

“Vậy thì phải cảm ơn giám đốc Quách.”

Khóe miệng Quách Ất khẽ nhếch lên, nhìn về mấy người phía sau nói.

“Chúng ta đi thôi.”

Khi lướt qua Trần Châu, ánh mắt Trịnh Thịnh giống như muốn đem Trần Châu đi lột da rút gân. Trần Châu nhún nhún vai tỏ vẻ không quan tâm. Nhóm người đó nhanh chóng đi sâu vào bên trong ngõ nhỏ, nhanh chóng biến mất trong màn đêm,

Trần Châu lại một lần nữa cho tay vào trong túi quần, sau đó hướng về phía đầu ngõ đi đến.

Ở đầu ngõ không có một bóng người, nghe vào tai chỉ là tiếng gió thổi.

Hai mắt Trần Châu nhìn thẳng phía trước, khóe miệng khẽ nhếch lên.

“Đừng trốn nữa, xuất hiện đi.”

P/s: truyện sẽ không drop đâu ạ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương