Động động động động – phòng? Chính là cái gì gì gì trước khi sinh sản – động phòng trong truyền thuyết?

Hắn là quả đào, quả đào sinh ra trên cây… Trên cây –

Ách, nhưng đám hoa đào ở vườn đào thì động phòng như thế nào?

Mở to mắt suy nghĩ miên man, Đào tử không chú ý mình đã bị Nguyệt Vô Hoa ôm vào lòng, khăn hồng cũng bị Kim xứng can (hờ, cái giống cái gậy, lật khăn hồng thì phải dùng cái đó -_-|||) chậm rãi nhấc lên.

“Bỏ khăn ra, nương tử sẽ là thê tử danh chính ngôn thuận của ta.” Nguyệt Vô Hoa khẽ nhấc cằm Đào tử lền, nhìn rõ phản ứng của nàng, đôi mắt hạnh dại ra, tâm tình không khỏi tốt lên.

“Nương tử, đến uống hợp cẩn tửu, ân?” (hợp cẩn tửu là rượu uống lúc động phòng luôn -_-||| lắm kiểu lễ nghi -_-|||)

Hợp hợp hợp… Hợp cẩn tửu?

“Không, không cần – ngô ngô -” Lời cự tuyệt chưa ra khỏi miệng, liền bị một đôi môi chặn lại, rượu cay cay cùng với cái lưỡi nóng bỏng xâm nhập trong miệng, đoạt đi năng lực nói của hắn –

Đây là, đây là cái gì?

Đôi môi mẫn cảm bị liếm, đầu lưỡi non nớt bị cuốn lấy, mùi rượu xông lên, khoang miệng chưa bao giờ bị xâm nhập bị xâm phạm triệt để. Thân thể chưa bao giờ biết tới tình dục vô cùng mẫn cảm, Đào tử cảm thấy như có từng đợt cảm giác tê dại dần dần dâng lên trong cơ thể.

– Hảo ngọt! Vốn chỉ định trêu tức, không ngờ lại bị hương vị trong miệng Đào tử hấp dẫn. Cái lưỡi tinh tế mềm mại, vậy mà lại mang theo một tia ngọt ngào không nói lên lời, câu dẫn hắn một lần lại một lần, luyến tiếc không muốn buông ra.

Cho tới khi rượu trong miệng đều đổ cả vào miệng Đào tử, hô hấp dây dưa dần dần trở nên gấp gáp không chống nổi, Nguyệt Vô Hoa mới buông tha Đào tử.

Người trong lòng hai má ửng hồng, mắt hạnh to tròn bao phủ một tầng hơi nước, đôi môi hồng nhuận khẽ hé mở, lộ ra hàm răng bạch ngọc, tựa hồ như vừa phục hồi tinh thần lại.

Nhịn không được lại uống một ngụm rượu, tiếp tục giữ lấy đôi môi mềm mê người kia, vị ngọt tràn ngập miệng, mãi tới khi chén rượu đã cạn, Nguyệt Vô Hoa mới dừng uy rượu.

Mà lúc này Đào tử đã hoàn toàn mơ hồ, không rõ là bị nụ hôn cực nóng đoạt đi lý trí, hay là vị hương rượu nồng khiến cho choáng váng, khẽ ngước nhìn lên, ánh mắt mê man nhìn Nguyệt Vô Hoa, không hề biết mình đang làm gì.

– Cái bộ dáng này, thật sự là chết tiệt mê người!

Dục vọng sinh ra từ khi vừa gặp, giờ phút này trỗi dậy trong thân thể, nồng cháy đến chính Nguyệt Vô Hoa cũng có chút bất ngờ.

Một phen ôm lấy Đào tử đặt lên giường, nhìn đến đôi mắt kia trong nháy mắt tỉnh ngộ, lộ ra vẻ hốt hoảng, tâm tình không khỏi tốt lên, khẽ nằm lên người kia, từ trên cao nhìn xuống nói: “Nương tử, để cho vi phu dạy nàng biết cái gì là động phòng được không?”

– Không được, tuyệt đối không được!

Đào tử mở lớn mắt, có chút không rõ tại sao khi hồi thần đã bị đặt ở dưới thân người ta, nhưng đôi tay dần dần sờ xuống hông làm cho hắn theo bản năng cảm thấy nguy hiểm, giãy dụa muốn thoát khỏi Nguyệt Vô Hoa giam cầm.

“Việc đã đến nước này, nàng còn muốn chạy?” Một tay chế trụ hai tay Đào tử, Nguyệt Vô Hoa khẽ nhíu mày.

Hắn đối với thân thể này thực cảm thấy hứng thú, cũng đã từng muốn thu tiểu cung nữ này làm thị thiếp, nhưng khi nàng dám trêu chọc hắn, hắn liền quyết định phải hảo hảo trừng phạt nàng. Chính là vừa rồi nhìn thấy bộ dáng mê man ngượng ngùng kia, trong nháy mắt lại có cảm giác muốn hảo hảo yêu thương nàng.

Bất quá, nếu nàng còn muốn trốn, vậy cũng không thể trách hắn không biết thương hương tiếc ngọc, để cho nàng hảo hảo trải nghiệm một chút kết cục của việc chọc giận hắn!

Nghĩ tới đây, Nguyệt Vô Hoa không tiếp tục áp chế cảm xúc sôi trào, một tay nhất xả, y phục đã bị Đào tử cởi một nửa liền bị cởi ra, trung y mở rộng, lộ ra xương quai xanh duyên dáng.

Làm sao bây giờ làm sao bây giờ a –

Đào tử cơ hồ có thể cảm giác mồ hôi lạnh từ trán chảy xuống thái dương, nhưng hai tay bị chế trụ, lại bị cặp mắt khiến người ta sợ hãi kia nhìn chằm chằm, khiến hắn không dám động đậy.

Ngay khi Nguyệt Vô Hoa cúi xuống, ngón tay dần dần đến gần vạt áo, ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng bước chân vội vàng, thanh âm dồn dập có chút bén nhọn vang lên.

“Báo – Ngô hoàng bệnh tình nguy kịch, thỉnh hoàng tử về nước!”

Cái gì! Phụ hoàng – bệnh tình nguy kịch?

Nguyệt Vô Hoa lập tức đứng lên, đá văng cửa phòng, lôi người quỳ trên mặt đất dậy, hỏi: “Chuyện khi nào?”

“Hồi chủ tử, đêm qua Hoàng Thượng đột nhiên phát bệnh nặng, đại hoàng tử nhị hoàng tử hiện giờ đều ở trong cung. Tuy là tin tức được truyền đi ngay, nhưng thuộc hạ cũng vừa mới nhận được, liền cả gan quấy rầy chủ tử tân hôn, tức khắc tiến đến bẩm báo.”

“Làm không sai.”

Nguyệt Vô Hoa buông tay, nỗi lòng lo lắng cũng dần lắng xuống.

Phụ hoàng bệnh tình nguy kịch, như vậy thái tự sẽ được lập, thậm chí vị trí tân quân cũng rất có khả năng được chọn trong mấy ngày này.

Đối phó với một thái tử không mấy thực quyền, hắn có tám chín phần nắm chắc, nhưng nếu muốn chống lại một tân quân đã an vị… Cho dù năng lực hoàng tộc của hắn cao hơn tất cả mọi người, muốn đạt được bất truyền bí mật kia cũng tốn nhiều công phu.

Nếu như vậy, bây giờ hắn không thể không nhanh chóng trở về hoàng cung.

“Phân phó xuống dưới, lập tức chuẩn bị ngựa, ta muốn suốt đêm về nước!” Sau nửa khắc tự hỏi, Nguyệt Vô Hoa nói với người kia: “Đúng rồi, đừng quên phái người từ biệt Thừa Đức Đế, nói là ngô hoàng bệnh tình nguy kịch, Vô Hoa thân là con phải tận đạo hiếu, tức khắc trở về nước phụng dưỡng phụ hoàng, mong Thừa Đức Đế thứ tội.”

“Dạ!”

Di? Về nước? Hắn phải đi sao?

Cảm thấy mình vừa trở về từ chỗ chết, tránh được một kiếp, Đào tử vui mừng nhảy nhót xuống giường, chuẩn bị biến thành quả đào chui vào gầm giường trốn, ai ngờ chân vừa chạm đất, liền bị Nguyệt Vô Hoa vừa vội vàng quay về tóm lấy, khoác thêm một lớp giá y, ôm ra bên ngoài.

“Nương tử, trong nhà vi phu có chút chuyện, nàng xem ra phải gặp cha mẹ chồng sớm hơn rồi!”

Có chút không kịp phản ứng ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn thấy khóe miệng Nguyệt Vô Hoa khẽ cong lên, đôi mắt lạnh như băng không một tia tiếu ý, Đào tử rùng mình, khóc không ra nước mắt.

Ngoại thành, trên đường, một người một ngựa nghênh phong bôn trì, gió thổi, tay áo kỵ sĩ bay phấp phới, hình ảnh như thế không thể nói gì hơn là tiêu sái tuấn dật… nếu như bỏ qua một vật thể liên tục run rẩy trên ngựa…

Bị đặt ngang trên ngựa, Đào tử lúc này đã xóc tới đầu choáng mắt hoa, thần trí không rõ ràng.

Từ đêm qua bị kéo ra ngoài, hắn còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, liền bị túm lên ngựa, sau đó là một đêm bôn tẩu.

Hắn mới chỉ hơi hơi giãy dụa, đã bị nhấc lên, cũng chưa kịp phản kháng, liền bị đặt lên ngựa, mà cái loại xóc nảy cao thấp liên tục không ngừng nửa khắc làm cho hắn hết cả khí lực mở miệng.

Không biết hắn có nên thấy may nắm mình không phải là phàm nhân không nữa, bằng không cứ nghiêng nghiên ngửa ngửa như vậy một đêm, đã sớm gãy lưng rồi. Chính là tuy thắt lưng hắn không gãy, nhưng cứ tiếp tục cũng quả thật khó chịu a –

“Hư -”

Một tay giữ chặt dây cương, dừng ngựa lại, Nguyệt Vô Hoa khẽ vươn tay ôm hông Đào tử, đưa hắn xuống.

Rốt cuộc, rốt cuộc cũng ngừng sao?

Đào tử choáng váng hoa mắt, theo bản năng rưng rưng nhìn về phía Nguyệt Vô Hoa, khiến lòng hắn không khỏi khẽ động, xoa xoa hai má Đào tử.

“Thực vất cả?”

Vô nghĩa a, ngươi cứ bị xóc nảy suốt một đêm là biết.

Dồn dập thở dốc, Đào tử lườm hắn một cái, vô thanh truyền đạt kháng nghị của mình.

“A, vi phu vội vàng về nước, có chút nóng vội. Chờ trở về đền cho nàng một đêm động phòng hoa chúc được không?”

Thấy Đào tử hít thở dồn dập, Nguyệt Vô Hoa tiến lên vỗ vỗ lưng hắn, giúp hắn thuận khí.

Tuy biết một đêm này trên đường, chính mình đã ở bên hông nàng sử lực, ngay cả xóc nảy cũng không trực tiếp thương đến thân thể, nhưng xem giờ phút này nàng hô hấp vội vàng, trong lòng cũng có chút không đành lòng.

Thật không hiểu vì sao lại vậy, lại tiếp tục mềm lòng, không hề giống tác phong bình thường của hắn.

“Không, không cần…”

Thở mạnh hai lần, Đào tử cuối cùng cũng có thể nói chuyện. Mặc dù không biết vì sao tránh được một lần, nhưng lần sau không biết có còn may mắn thế không, không chừng lại…

“Ngươi -”

Chết tiệt, nữ nhân này có ba phần nhan sắc đã muốn khai phường nhuộm sao? Hắn hiếm khi mềm lòng, nàng lại còn không cảm kích?

Tóm mạnh cổ tay Đào tử, Nguyệt Vô Hoa đang định mở miệng, trong tai liền truyền đến tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, sắc mặt nghiêm túc lại, ôm Đào tử đặt lên lưng ngựa, yên lặng đợi người.

Một đội nhân mã áo đen ngựa đen ngay ngắn trật tự tiến đến, nhìn thấy Nguyệt Vô Hoa liền ghìm ngựa dừng bước, xoay người xuống, đồng loạt hành lễ nói: “Ảnh bộ tới chậm, thỉnh chủ tử thứ tội.”

“Đều đứng lên đi.”

Nguyệt Vô Hoa phất tay, hắc y nhân đồng thanh trả lời, mười người như một.

Ảnh bộ, tình báo ám sát bộ do hoàng đế Nguyệt quốc bí mật thao túng.

Ba năm trước, hắn giấu mọi người thu phục người đứng đầu ảnh bộ, từ đó tổ chức thần bí này về dưới trướng hắn. Ảnh bộ nắm giữ đại bộ phận tình báo, tuy rằng nhân số không nhiều, nhưng mỗi người đều là hảo thủ trăn dặm khó tìm, sau khi có được ảnh bộ, hắn quả thật bớt được nhiều việc. Chính là –

“Phụ hoàng bệnh tình nguy kịch, tại sao bây giờ mới có tin tức? Ảnh Thụ, ngươi biết sai chứ?”

Ảnh Thụ, đứng đầu ảnh bộ nghe vậy lập tức quỳ xuống thỉnh tội, “Thuộc hạ biết tội. Bệnh tình Hoàng Thượng bất ngờ, trước đó hoàn toàn không có dấu hiệu, hơn nữa nhiệm vụ lần này của chủ tử… Ảnh bộ ngoại trừ lưu lại một số người trọng yếu đều dốc toàn lực hiệp trợ chủ tử. Cho nên mặc dù có được tin tức liền lập tức truyền đi, nhưng vẫn trì hoãn một ngày, thỉnh chủ tử trách phạt!”

“Cho dù là như vậy, ngươi -”

Nguyệt Vô Hoa mới mở miệng, liền nghe được một trận ngựa hí, chính là con lương câu bảy ngày đi ngàn dặm cảu hắn, khong hiểu vì sao đột nhiên phát cuồng, đem theo Đào tử chạy trốn.

“Dẫn ngựa lại đây, ngươi mang ảnh bộ đi trước một bước, dọn dẹp chướng ngại ven đường, ta đi tìm tiểu công chúa không nghe lời này, rồi sẽ tức tốc lên đường.”

“Dạ!”

Vẫn tiếp tục quỳ gối, nhìn thân ảnh Nguyệt Vô Hoa phóng ngựa đi, trong mắt Ảnh Thụ hiện ra một mảnh ngưng trọng…

Thật đáng sợ, thiên a a a –

Hai tay ôm chặt cổ ngựa, Đào tử nghiêng nghiêng ngả ngả sắp ngã.

Hắn bất quá muốn thừa dịp người nọ không chút ý đào tẩu, chỉ cần rời khỏi tầm mắt hắn, chính mình muốn trốn cũng dễ dàng. Nhưng ai ngờ con ngựa ngu ngốc này, hắn bất quá chỉ nhổ một ít lông nó, liền nổi điên lên chạy khắp nơi.

Ách, tuy rằng có hơi quá tay, nhổ được một tay đầy lông ngựa –

Hắn sẽ không cứ như vậy ngã xuống chứ, đứa ngốc cũng biết nhất định sẽ bị giẫm đến thảm – trở thành quả đào bị giẫm nát, hắn không muốn chịu thảm cảnh như vậy a, thà rằng bị ăn luôn còn có chút ít hữu dụng.

Bất quá con ngựa dưới thân kịch liệt nhảy chạy làm cho Đào tử rốt cuộc không còn tâm trí mà loạn tưởng, chỉ biết ôm chặt lấy cổ ngựa, lại vẫn không ngừng trượt dần dần xuống lưng nó –

Thiên a, hắn không muốn a a a –

Đào tử nhắm chặt mắt, đã phảng phất nhìn thấy thảm cảnh mình bị giẫm nát bét…

“Giữ chặt, đừng buông tay!”

Một giọng nói khàn khàn đột nhiên vang lên bên tai, Đào tử theo bản năng mở mắt nhìn, đã thấy người vẫn luôn làm mình sợ hãi đang giục ngựa đến, mày nhăn lại mang theo lo lắng.

“Ngu ngốc! Không biết cưỡi ngựa còn muốn trộm đi, nắm chặt cho ta, không được buông tay!”

Bao lâu rồi không có cảm giác nguy hiểm như thế này? Nguyệt Vô Hoa cười ngựa chạy song song với Đào tử, tiểu cung nữ chết tiệt này lại đem phiền toái đến cho hắn, cưỡi ngựa thôi cũng sắp mất mạng được.

Hắn đương nhiên có thể mặc kệ nàng, để cho nàng ngã ngựa, nhưng không biết vì sao nghĩ tới việc thân hình mảnh khảnh kia bị ngựa giẫm lên, thâm chí sẽ bị giẫm đến chết, trong lòng có cảm giác không thoải mái.

Hừ, tiểu cung nữ này dám trêu chọc hắn, hắn còn chưa tính sổ với nàng, ai cũng đừng nghĩ làm nàng bị thương!

Nhất định đúng là như vậy, khẽ cau mày, Nguyệt Vô Hoa tự thuyết phục chính mình.

Nghe thấy tiếng hắn, không hiểu sao, tâm Đào tử chợt buông lỏng, trên tay cũng mất hết khí lực, đúng lúc này con ngựa nhảy chồm lên, khiến hắn bay ra ngoài.

“Ngươi -”

Biến cố phát sinh, Nguyệt Vô Hoa theo bản năng chỉ kịp túm lấy vạt áo Đào tử, ai ngờ lực bay rất mạnh, giá y khoác tạm lên rách toạc, thế bay của Đào tử chậm lại, chứ không ngừng hẳn.

“Chết tiệt!”

Cổ tay mãnh động, bắt được thắt lưng ở trung y, Nguyệt Vô Hoa kéo Đào tử về phía mình, đồng thời nhảy lên, đem nàng ôm vào lòng, lăn vào vòng mới dừng lại được.

Lại, lại lăn, dạo này suốt ngày phải lăn…

Có lẽ do quá kích động, nguy hiểm qua đi, ý niệm đầu tiên hiện ra trong đầu Đào tử lại là câu trên…

Nhưng khoảng trống rỗng rất nhanh bị lấp đầy, tiếng tim đập kịch liệt truyền đến, Đào tử đột nhiên ý thức được việc gì vừa xảy ra.

– Người này, vậy mà lại cứu hắn…

“Ngươi, ngươi không sao chứ?” Đào tử run run, vội vàng bò ra khỏi lòng Nguyệt Vô Hoa, nhìn hắn nhíu mày, hai mắt nhắm nghiền, hiển nhiên ngã không nhẹ.

“Không có việc gì!” Khẽ hít một hơi dài, Nguyệt Vô Hoa mới mở mắt ra.

Lần này ngã thật mạnh, tuy đã theo bản năng bảo vệ những chỗ yêu hại, nhưng thân thể chưa từng tập võ cũng khó chịu được loại va chạm này, hiển nhiên có chút miễn cưỡng, thậm chí một khắc vừa rồi còn mất đi ý thức.

“Thật tốt quá!” Thấy hắn mở miệng, Đào tử yên lòng, không tự giác cười lộ lúm đồng tiền.

Nàng cười rộ lên… Thật đẹp mắt.

Nguyệt Vô Hoa nhíu mày, nhìn đôi hạnh nhãn của Đào tử đã cười đến trở thành hai mảnh trăng non.

Tuy rằng cả người đều đau, nhưng là – tựa hồ như, đây là lần đầu tiên hắn thấy nàng tươi cười.

Không giống vẻ sợ hãi rụt rè, lúc nào cũng như bị kinh hách, hiện tại tuy rằng quần áo hỗn độn, trên người còn dính bùn đất, nhưng so với khi mới gặp càng điềm đạn đáng yêu, càng làm cho hắn –

Dừng dừng, tựa hồ có chỗ nào không thích hợp?

Nguyệt Vô Hoa ngẩng đầu, cẩn thận đánh giá Đào tử từ trên xuống dưới, khuôn mặt tinh tế, da thịt tuyết trắng, quần áo có chút hỗn độn, giày không biết đã tuột lúc nào, lộ ra mắt cá chân khéo léo – từ từ, đó là cái gì!

Nguyệt Vô Hoa mở to mắt, nhìn về phía vạt áo Đào tử hé mở, bên trong lồng ngực trơn bóng đang phập phồng theo nhịp hô hấp, như ẩn như hiện đầy mê hoặc – chết tiệt, mê người!

Hoàn toàn bằng phẳng, rõ ràng là ngực nam tử!

“Ngươi!”

Một khắc sau, Nguyệt Vô Hoa như bị lôi điện đánh trúng, mạnh mẽ xoay người dậy, kéo vạt áo Đào tử sang hai bên, bộ ngực trắng nỗn lập tức lõa lồ trước mắt, “Ngươi, tại, sao, lại, là, nam, nhân!”

Từng tiếng đều được gằn qua khẽ răng, Đào tử sợ tới mức lui về phía sau.

Xong rồi, bị phát hiên rồi!

Nơi này, nơi ngày chỉ có hai người bọn họ, hắn hắn hắn, sẽ không bị bóp nát băm vằm đập dập… Biến thành vụn đào đi?

Nhìn thấy sắc mắt Nguyệt Vô Hoa từ hồng biến thành xanh rồi đến tím, hơn nữa càng ngày càng có xu hướng tiến dần tới màu đen, bản năng muốn sống làm Đào tử né ra, liền cứ thế ngồi mà lùi về sau, nhưng áo lại bị người kia nắm lấy, không thể thoát ra.

Thật đáng sợ!

Bị nhìn chằm chằm như vậy, thân thể giống như bị đem đi nướng chín, Đào tử nhát gan nhắm mắt lại, nhảy lùi về phía sau.

Nguyệt Vô Hoa làm sao có thể để hắn chạy, rất nhanh chộp lấy tay áo, kéo hắn trở về.

Ai ngờ vừa nhảy ra, Đào tử liền rơi xuống dưới, Nguyệt Vô Hoa thu lực không kịp, cũng bị kéo theo, hai người tiếp tục lăn lăn lăn, rơi vào một cái vực sâu…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương