Quỷ Huynh
-
Chương 42
Ngụy Hà chưa bao giờ ngờ đến có một ngày sẽ gặp lại Ngụy Thư,từ sau trận hỏa hoạn đó, cậu không hề nghĩ tới Ngụy Thư sẽ xuất hiện trước mắt mình, Ngụy Thư đã tiêu thất trong biển lửa đêm hôm ấy.
Từ lúc bắt đầu nhìn thấy thấy Đào Thiếu Nhiên,trong lòng liền ẩn ẩn bất an, không thích hợp. Sau vài lần trùng hợp chạm mặt Đào Thiếu Nhiên,lại biết Đào Thiếu Nhiên muốn mua tòa nhà kia cùng câu nói “A Hà vẫn không muốn sống ở đó sao?”
Một tiếng “A Hà “ khiến Ngụy Hà thoáng thanh tỉnh,trong giấc mơ,ẩn sau những lời tình nồng ý mật là gương mặt âm ngoan ác độc hướng về Ngụy Hà, mở mắt ra chỉ cảm thấy tuyệt vọng lan tràn, nói không nên lời thống khổ.
Trong đầu bỗng dưng lóe lên một ý nghĩ,Ngụy Hà cơ hồ không hề do dự, vội vã thu thập đồ đạc.
Cậu không định nói cho dì Ba,nếu dì Ba biết nhất định sẽ không để cho cậu đi,chính là Ngụy Hà không thể tiếp tục sống chỗ này,cậu hối hận, ngay từ đầu không nên trở về.
Chuyện này chỉ có mình Trình Hảo biết,đồ đạc cũng do Trình Hảo hỗ trợ xử lý,không quên luôn miệng khuyên can Ngụy Hà,nhưng gặp sắc mặt Ngụy Hà khó coi liền câm miệng.
Xách hành lý trên tay, Ngụy Hà ra cửa.
Ngày đó uống rượu, Ngụy Hà đã dặn dò Trình Hảo, phải cẩn thận chăm sóc dì Ba, chuyên tâm quản lý quán rượu.
Ngụy Hà tin hắn,cho nên mới giao cho hắn việc này. Chính là mỗi khi nghĩ tới, lại bối rối không biết tính sao, nhớ đến dì Ba liền đau đầu,nếu cậu đi rồi, dì Ba sợ là chỉ còn lại một mình.
Nhưng Ngụy Hà sớm đã muốn đi,ai cũng không thể ngăn cản. Ngụy Hà không muốn chôn thân ở chỗ này,không muốn sống ở đây nữa, dì Ba thì khác, đây là nơi sinh ra bà,bà sống ở đây hơn nửa đời người,mặc kệ có bao nhiêu đau khổ, bà vẫn không đi.
Trước đi rời đi, Ngụy Hà đến thăm mộ mẹ mình, muốn khóc cũng không thể khóc được.
Ngụy Hà đứng thẳng người hồi lâu mới mở miệng “Mẹ…Con sắp đi rồi.”
Ngồi xổm xuống, nhìn bia mộ, Ngụy Hà nói “Nhà mình yên ổn rồi, mẹ đừng lo lắng.”
Nói xong liền đứng lên,Ngụy Hà nhấc hành ly lên, “Có lẽ lần này con sẽ đi thật lâu,không chừng sẽ không trở lại. Con trai bất hiếu, không thể đến thăm mẹ.”
Sau đó, Ngụy Hà đi gặp Dương Thanh,cùng Dương Thanh nói lời từ biệt, hai người cũng không nói nhiều.
Ngụy Hà nói tiếng cảm ơn liền rời đi.
Dương Thanh đứng ở phía sau hô to “Có dịp cậu cứ đến tìm tôi hoặc là tôi tới tìm cậu,đều có thể.”
Ngụy Hà cũng không quay đầu, chỉ đưa lưng về phía y, nhẹ nhàng gật đầu.
Dương Thanh còn nói “Không bằng đi với tôi đi! Có được không?!”
Lần này Ngụy Hà cơ hồ không chùn bước, càng chạy càng xa.
Để lại Dương Thanh một mình với bàn tay giơ giữa không trung,có chút xấu hổ,thẳng đến khi có người bảo sư phụ gọi, y mới kịp hồi thần,trong lòng mãnh liệt mất mác.
Nguyên bản Dương Thanh định hỏi Ngụy Hà tại sao phải đi,nhưng không thể nói ra miệng,Dương Thanh dường như đoán được chút ít,chỗ này mang đến thống khổ cho Ngụy Hà, nên cậu không thể tiếp tục sống ở đây nữa.
Tầm mắt có chút mơ hồ, Dương Thanh cúi đầu cười cười.
Ngụy Hà nhìn chiếc thuyền cách đó không xa,vẻ mặt mờ mịt.
Người bên cạnh không cẩn thận xô ngã cậu, Ngụy Hà nghe thấy người nọ nói tiếng xin lỗi,Ngụy Hà không đáp,hoàn toàn đắm chìm trong thế giới riêng của mình.
Đột nhiên nghe thấy tiếng nức nở rất nhỏ,Ngụy Hà tò mò quay đầu qua,là một cô gái thoạt nhìn hai mươi đang lau nước mắt,Ngụy Hà chợt mở miệng hỏi “Sao lại khóc?”
Cô gái kia xoay người, hai mắt phiếm hồng “Tôi muốn đi tìm bạn trai của mình.”
_”Vậy khóc làm gì?” Ngụy Hà hỏi tiếp
Cô gái kia đột nhiên nín khóc,lăng lăng nhìn Ngụy Hà,một lát sau liền xoa xoa mặt “Chỉ là tôi không biết khi tôi tìm được anh ấy, anh ấy có theo tôi trở về hay không,anh ấy nói anh ấy không yêu tôi.”
Ngụy Hà há miệng thở dốc,vốn muốn nói đừng tìm nữa,nhưng dù sao cũng là người xa lạ nên không xen vào.
Lên thuyền lại gặp cô gái kia,cô ta chạy tới chỗ Ngụy Hà bắt chuyện.
_”Anh đi công tác sao?” Ngụy Hà lắc đầu
_”Vậy anh đi làm gì?” Ngụy Hà nhìn cô một hồi, không định trả lời
Cô gái kia tự biết mất mặt nên không quấy rầy Ngụy Hà nữa.
Ngụy Hà nghĩ nghĩ, đúng rồi,cậu đi làm gì? Đơn thuần là không muốn tiếp tục sống ở chỗ này…Hay là né tránh Ngụy Thư?
Kỳ thật Ngụy Hà vốn không trách Ngụy Thư, đến tận bây giờ cũng chưa từng oán hận,mặc kệ Ngụy Thư đã làm gì.
Ngụy Hà cho rằng anh bất quá chỉ bị hận thù che mắt, Ngụy Thư của cậu, vẫn rất đáng thương.
Sau khi cậu rời khỏi tòa nhà kia, hẳn chỉ còn lại một mình anh cô độc trong đống hoang tàn,lang thang xung quanh, bất kể ngày đêm.
Mỗi lần tưởng tượng ra hình ảnh đó,Ngụy Hà liền không thể hận Ngụy Thư. Ngụy Thư vốn không yêu cậu,không tiếp nhận cậu, cho nên mặc kệ Ngụy Thư có lừa gạt cậu như thế nào,Ngụy Hà cũng không thể hận,bởi vì Ngụy Hà quá yêu anh,nếu chỉ bấy nhiêu thôi đã không thể thừa nhận, thì không gọi là yêu.
Chính là hiện tại thế nào? Ngụy Hà cũng không biết,cậu chỉ biết trong lòng luôn có một giọng nói thôi thúc cậu chạy thật xa,trốn thật xa. Ngụy Hà sợ hãi cảm giác bị đùa giỡn,sợ hãi tổn thương, cậu không muốn trải qua lần nữa.
Cậu từng chết trong tay Ngụy Thư một lần,cũng không muốn chuyện đó lặp lại lần thứ hai.
Bất tri bất liền ngủ.
Ngụy Hà mơ một giấc mộng rất dài…
Mơ thấy trước đây, được mẹ ẵm trong tay,dẫn cậu đi xem hát. Mơ thấy lần đầu tiên gặp Ngụy Thư,vẻ đẹp kia khiến cho Ngụy Hà bé nhỏ phải ngây ngẩn. Mơ thấy Ngụy Thường Đức nghiêm khắc dạy dỗ mình không được làm chuyện xấu. Mơ thấy dì Hai chanh chua mắng nhiếc Ngụy Thư. Mơ thấy Ngụy Lập Diễm lạnh lùng nắm tay Ngụy Lượng quay đầu đi không nhìn mình. Mơ thấy dì Ba dịu dàng cười tủm tỉm sủng nịnh xoa đầu cậu. Mơ thấy Ngụy Viện Viện phấn khích hô to “Anh Hai!” chạy về phía mình, đó là một đoạn kí ức rất dài, ấm áp đến mức làm người ta phải rơi lệ.
Sau đó, Ngụy Hà mơ thấy bản thân trộm nhìn Ngụy Thư,nhớ tới bộ dáng của Ngụy Thư để tự an ủi,tranh cãi dữ dội với Ngụy Thường Đức cùng dì Hai đấu vỗ mồm. Mơ thấy mỗi lần đánh nhau với Ngụy Lập Diễm, cười nhạo Ngụy Lượng là thằng ngốc. Mơ thấy dì Ba và Ngụy Viện Viện đang khóc sướt mướt,vũng máu tươi rất lớn,người công nhân đã mất mạng, hai tròng mắt nhầy nhụa của Ngụy Thường Đức. Mơ thấy cậu đã tự tay giết chết Ngụy Thường Đức, hai tay dính đầy máu cùng dì Hai điên điên khùng khùng,Phanh! Ngọn lửa hung tợn mang hình dáng ác ma thẳng tắp vọt về phía cậu, trước mắt một mảnh đỏ tươi….
Rất xa, mơ hồ, Ngụy Thư đang đứng ở đó,ánh mắt hoang mang nhìn mình,sau đó lặng lẽ hóa thành nước mắt chậm rãi rơi xuống…
Sau khi xuống thuyền, Ngụy Hà chen trong đám người, cảm thấy choáng váng, bản thân có chút bồn chồn, hai chân mềm nhũn đứng không vững.
Cuối cùng, cậu cũng rời khỏi chỗ đó, kế tiếp phải làm gì đây?
Nước mắt bỗng trào ra, lũ lượt như mưa,càng chảy càng nhiều. Trước mắt hoàn toàn mơ hồ,Ngụy Hà một tay xách hành lý, ngồi xổm trên mặt đất, khóc nức nở.
Từ khi mẹ qua đời, cậu chưa từng thảm hại như vậy.
Gào khóc một hồi, giống như muốn khóc cho khô nước mắt.
_”Xin lỗi, cậu không sao chứ?” Có người đứng bên cạnh hỏi
Ngụy Hà cũng không nâng đầu,vẫn tiếp tục khóc. Chợt nhớ tới cô gái gặp trên thuyền,cũng khóc tới đỏ mắt,hiện tại nghĩ đến cảnh tượng tương tự Ngụy Hà không khỏi bật cười, lại cười không khỏi, mếu máo rất khó coi.
_”Cậu bị mất đồ sao? Hay là xảy ra chuyện gì?” Người nọ hỏi tiếp
_”Tôi yêu một người, có gì sai chứ?” Ngụy Hà khàn giọng gằn từng tiếng.
Người nọ hiển nhiên thật không ngờ sẽ gặp phải vấn đề này,ngừng một hồi liền bước đi.
Chưa được mấy bước thì bắt gặp một người thanh niên cao gầy đi tới, hai tay cắm vào túi quần,lẳng lặng đứng ở phía sau nhìn kẻ đang ngồi chồm hổm khóc trên mặt đất.
Ngụy Hà khóc thảm như vậy,không ít người cũng vây xem náo nhiệt,. Mà Ngụy Hà một chút cũng không để ý tới ánh mắt của những người đó,cậu chỉ cảm thấy bản thân sắp đánh mất thứ gì. Hoàn toàn, hoàn toàn, mất đi tất cả.
Chàng thanh niên ở phía sau đi đến trước mặt cậu trai đang khóc,từ trên cao nhìn xuống, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy mềm mại cùng đau lòng.
Anh ta nói “Em không sai, là lỗi của kẻ được em yêu kìa.”
Người đang khóc lập tức lắc đầu,nhưng miệng cứ nức nở ô ô không biết cậu đang nói gì.
Chàng thanh niên cao gầy khuyên nhủ “Em đừng khóc.”
Chàng thanh niên cao gầy tựa hồ quen biết với người đang khóc, khom lưng định nâng cậu ta dậy,nhưng cậu ta cứ phụng phịu ngồi trên đất không chịu nghe anh.
Mọi người vây xem tò mò không biết hai người thanh niên đang làm gì,không khí quỷ dị có chút ái muội.
Chàng thanh niên cao gầy thấy thế liền chậm rãi quỳ xuống,nhẹ nhàng ôm người đang khóc vào ngực “Là anh sai rồi,từ nay về sau sẽ không như vậy nữa.”
Thì ra là anh em…
Đám người vây xem nhẹ nhõm thở ra một hơi,đoán rằng hai anh em phát sinh mâu thuẫn, từ từ giải tán.
Đào Thiếu Nhiên,không, phải nói là Ngụy Thư,anh ôm Ngụy Hà vào lòng,một bàn tay khẽ vuốt ve tóc Ngụy Hà,ôn nhu nói “A Hà đừng khóc nữa…”
_Không phải đã nói chỉ có một mình anh sao,toàn tâm toàn ý dây dưa vứa anh ở đời?A Hà nói gì, anh đều tin hết.
_”A Hà phải tiếp tục ở bên cạnh anh,chỉ mới bắt đầu, đã muốn bỏ cuộc sao?” Giọng nói càng ngày càng khàn khàn,cái ôm càng lúc càng chặt,đè tới Ngụy Hà không thở nổi.
_”Thực xin lỗi…” Thanh âm có chút kích động. Anh từng nghĩ tới cho dù thời gian có thể lặp đi lặp lại nhiều lần, mặc kệ như thế nào, anh vẫn sẽ giết chết những kẻ đó,oán hận có tăng chứ không giảm,quyết không nương tay nhưng hết lần này tới lần khác lại không thể thương tổn đến Ngụy Hà, nhất định sẽ không.
_Anh chưa từng được ai để ý như vậy,A Hà nói yêu anh,mới đầu, anh vốn không tin. Nhưng về sau,sẽ tin, cũng cảm thấy buồn cười,chính là…
Người trong lồng ngực cừng đờ.
_A Hà đừng ghét bỏ anh.
Câu sau lập tức đánh tan bức tường phòng thủ yếu ớt của Ngụy Hà.
Cậu hung hăng há miệng cắn bả vai anh!
Anh cũng không tức giận,càng không đẩy cậu ra, càng ôm càng chặt.
_”Tôi không thể tiếp tục yêu anh.” Ngụy Hà ngẩng đầu nói. Dứt khoát đẩy Ngụy Thư ra,hai mắt sưng đỏ chống lại gương mặt hoảng hốt thất thố của anh.
Thật lâu về sau, mới mở miệng “Anh nhất định phải thật yêu em, lúc trước em yêu anh như thế nào, anh đều phải trả trở về.”
Ngụy Thư trầm tĩnh trở lại “Được.”
_”Em sẽ không yêu anh nữa đâu.”Ngụy Hà không chút thay đổi lặp lại.
_Ừ.
_Em thật sự sẽ không yêu anh nữa.
_Anh yêu em.
Ngụy Hà nhìn cậu, khẽ mỉm cười,đau thương nơi khóe mắt dần dần tan biến, nhanh chóng bị ý cười cùng sủng nịnh lấp đầy.
Ngụy Hà từng nói qua,ánh mắt Ngụy Thư có thể hớp hồn người khác,này rất đúng.
Chính là cậu không biết,nó còn có thể làm say lòng người.
~~Hoàn~~
Từ lúc bắt đầu nhìn thấy thấy Đào Thiếu Nhiên,trong lòng liền ẩn ẩn bất an, không thích hợp. Sau vài lần trùng hợp chạm mặt Đào Thiếu Nhiên,lại biết Đào Thiếu Nhiên muốn mua tòa nhà kia cùng câu nói “A Hà vẫn không muốn sống ở đó sao?”
Một tiếng “A Hà “ khiến Ngụy Hà thoáng thanh tỉnh,trong giấc mơ,ẩn sau những lời tình nồng ý mật là gương mặt âm ngoan ác độc hướng về Ngụy Hà, mở mắt ra chỉ cảm thấy tuyệt vọng lan tràn, nói không nên lời thống khổ.
Trong đầu bỗng dưng lóe lên một ý nghĩ,Ngụy Hà cơ hồ không hề do dự, vội vã thu thập đồ đạc.
Cậu không định nói cho dì Ba,nếu dì Ba biết nhất định sẽ không để cho cậu đi,chính là Ngụy Hà không thể tiếp tục sống chỗ này,cậu hối hận, ngay từ đầu không nên trở về.
Chuyện này chỉ có mình Trình Hảo biết,đồ đạc cũng do Trình Hảo hỗ trợ xử lý,không quên luôn miệng khuyên can Ngụy Hà,nhưng gặp sắc mặt Ngụy Hà khó coi liền câm miệng.
Xách hành lý trên tay, Ngụy Hà ra cửa.
Ngày đó uống rượu, Ngụy Hà đã dặn dò Trình Hảo, phải cẩn thận chăm sóc dì Ba, chuyên tâm quản lý quán rượu.
Ngụy Hà tin hắn,cho nên mới giao cho hắn việc này. Chính là mỗi khi nghĩ tới, lại bối rối không biết tính sao, nhớ đến dì Ba liền đau đầu,nếu cậu đi rồi, dì Ba sợ là chỉ còn lại một mình.
Nhưng Ngụy Hà sớm đã muốn đi,ai cũng không thể ngăn cản. Ngụy Hà không muốn chôn thân ở chỗ này,không muốn sống ở đây nữa, dì Ba thì khác, đây là nơi sinh ra bà,bà sống ở đây hơn nửa đời người,mặc kệ có bao nhiêu đau khổ, bà vẫn không đi.
Trước đi rời đi, Ngụy Hà đến thăm mộ mẹ mình, muốn khóc cũng không thể khóc được.
Ngụy Hà đứng thẳng người hồi lâu mới mở miệng “Mẹ…Con sắp đi rồi.”
Ngồi xổm xuống, nhìn bia mộ, Ngụy Hà nói “Nhà mình yên ổn rồi, mẹ đừng lo lắng.”
Nói xong liền đứng lên,Ngụy Hà nhấc hành ly lên, “Có lẽ lần này con sẽ đi thật lâu,không chừng sẽ không trở lại. Con trai bất hiếu, không thể đến thăm mẹ.”
Sau đó, Ngụy Hà đi gặp Dương Thanh,cùng Dương Thanh nói lời từ biệt, hai người cũng không nói nhiều.
Ngụy Hà nói tiếng cảm ơn liền rời đi.
Dương Thanh đứng ở phía sau hô to “Có dịp cậu cứ đến tìm tôi hoặc là tôi tới tìm cậu,đều có thể.”
Ngụy Hà cũng không quay đầu, chỉ đưa lưng về phía y, nhẹ nhàng gật đầu.
Dương Thanh còn nói “Không bằng đi với tôi đi! Có được không?!”
Lần này Ngụy Hà cơ hồ không chùn bước, càng chạy càng xa.
Để lại Dương Thanh một mình với bàn tay giơ giữa không trung,có chút xấu hổ,thẳng đến khi có người bảo sư phụ gọi, y mới kịp hồi thần,trong lòng mãnh liệt mất mác.
Nguyên bản Dương Thanh định hỏi Ngụy Hà tại sao phải đi,nhưng không thể nói ra miệng,Dương Thanh dường như đoán được chút ít,chỗ này mang đến thống khổ cho Ngụy Hà, nên cậu không thể tiếp tục sống ở đây nữa.
Tầm mắt có chút mơ hồ, Dương Thanh cúi đầu cười cười.
Ngụy Hà nhìn chiếc thuyền cách đó không xa,vẻ mặt mờ mịt.
Người bên cạnh không cẩn thận xô ngã cậu, Ngụy Hà nghe thấy người nọ nói tiếng xin lỗi,Ngụy Hà không đáp,hoàn toàn đắm chìm trong thế giới riêng của mình.
Đột nhiên nghe thấy tiếng nức nở rất nhỏ,Ngụy Hà tò mò quay đầu qua,là một cô gái thoạt nhìn hai mươi đang lau nước mắt,Ngụy Hà chợt mở miệng hỏi “Sao lại khóc?”
Cô gái kia xoay người, hai mắt phiếm hồng “Tôi muốn đi tìm bạn trai của mình.”
_”Vậy khóc làm gì?” Ngụy Hà hỏi tiếp
Cô gái kia đột nhiên nín khóc,lăng lăng nhìn Ngụy Hà,một lát sau liền xoa xoa mặt “Chỉ là tôi không biết khi tôi tìm được anh ấy, anh ấy có theo tôi trở về hay không,anh ấy nói anh ấy không yêu tôi.”
Ngụy Hà há miệng thở dốc,vốn muốn nói đừng tìm nữa,nhưng dù sao cũng là người xa lạ nên không xen vào.
Lên thuyền lại gặp cô gái kia,cô ta chạy tới chỗ Ngụy Hà bắt chuyện.
_”Anh đi công tác sao?” Ngụy Hà lắc đầu
_”Vậy anh đi làm gì?” Ngụy Hà nhìn cô một hồi, không định trả lời
Cô gái kia tự biết mất mặt nên không quấy rầy Ngụy Hà nữa.
Ngụy Hà nghĩ nghĩ, đúng rồi,cậu đi làm gì? Đơn thuần là không muốn tiếp tục sống ở chỗ này…Hay là né tránh Ngụy Thư?
Kỳ thật Ngụy Hà vốn không trách Ngụy Thư, đến tận bây giờ cũng chưa từng oán hận,mặc kệ Ngụy Thư đã làm gì.
Ngụy Hà cho rằng anh bất quá chỉ bị hận thù che mắt, Ngụy Thư của cậu, vẫn rất đáng thương.
Sau khi cậu rời khỏi tòa nhà kia, hẳn chỉ còn lại một mình anh cô độc trong đống hoang tàn,lang thang xung quanh, bất kể ngày đêm.
Mỗi lần tưởng tượng ra hình ảnh đó,Ngụy Hà liền không thể hận Ngụy Thư. Ngụy Thư vốn không yêu cậu,không tiếp nhận cậu, cho nên mặc kệ Ngụy Thư có lừa gạt cậu như thế nào,Ngụy Hà cũng không thể hận,bởi vì Ngụy Hà quá yêu anh,nếu chỉ bấy nhiêu thôi đã không thể thừa nhận, thì không gọi là yêu.
Chính là hiện tại thế nào? Ngụy Hà cũng không biết,cậu chỉ biết trong lòng luôn có một giọng nói thôi thúc cậu chạy thật xa,trốn thật xa. Ngụy Hà sợ hãi cảm giác bị đùa giỡn,sợ hãi tổn thương, cậu không muốn trải qua lần nữa.
Cậu từng chết trong tay Ngụy Thư một lần,cũng không muốn chuyện đó lặp lại lần thứ hai.
Bất tri bất liền ngủ.
Ngụy Hà mơ một giấc mộng rất dài…
Mơ thấy trước đây, được mẹ ẵm trong tay,dẫn cậu đi xem hát. Mơ thấy lần đầu tiên gặp Ngụy Thư,vẻ đẹp kia khiến cho Ngụy Hà bé nhỏ phải ngây ngẩn. Mơ thấy Ngụy Thường Đức nghiêm khắc dạy dỗ mình không được làm chuyện xấu. Mơ thấy dì Hai chanh chua mắng nhiếc Ngụy Thư. Mơ thấy Ngụy Lập Diễm lạnh lùng nắm tay Ngụy Lượng quay đầu đi không nhìn mình. Mơ thấy dì Ba dịu dàng cười tủm tỉm sủng nịnh xoa đầu cậu. Mơ thấy Ngụy Viện Viện phấn khích hô to “Anh Hai!” chạy về phía mình, đó là một đoạn kí ức rất dài, ấm áp đến mức làm người ta phải rơi lệ.
Sau đó, Ngụy Hà mơ thấy bản thân trộm nhìn Ngụy Thư,nhớ tới bộ dáng của Ngụy Thư để tự an ủi,tranh cãi dữ dội với Ngụy Thường Đức cùng dì Hai đấu vỗ mồm. Mơ thấy mỗi lần đánh nhau với Ngụy Lập Diễm, cười nhạo Ngụy Lượng là thằng ngốc. Mơ thấy dì Ba và Ngụy Viện Viện đang khóc sướt mướt,vũng máu tươi rất lớn,người công nhân đã mất mạng, hai tròng mắt nhầy nhụa của Ngụy Thường Đức. Mơ thấy cậu đã tự tay giết chết Ngụy Thường Đức, hai tay dính đầy máu cùng dì Hai điên điên khùng khùng,Phanh! Ngọn lửa hung tợn mang hình dáng ác ma thẳng tắp vọt về phía cậu, trước mắt một mảnh đỏ tươi….
Rất xa, mơ hồ, Ngụy Thư đang đứng ở đó,ánh mắt hoang mang nhìn mình,sau đó lặng lẽ hóa thành nước mắt chậm rãi rơi xuống…
Sau khi xuống thuyền, Ngụy Hà chen trong đám người, cảm thấy choáng váng, bản thân có chút bồn chồn, hai chân mềm nhũn đứng không vững.
Cuối cùng, cậu cũng rời khỏi chỗ đó, kế tiếp phải làm gì đây?
Nước mắt bỗng trào ra, lũ lượt như mưa,càng chảy càng nhiều. Trước mắt hoàn toàn mơ hồ,Ngụy Hà một tay xách hành lý, ngồi xổm trên mặt đất, khóc nức nở.
Từ khi mẹ qua đời, cậu chưa từng thảm hại như vậy.
Gào khóc một hồi, giống như muốn khóc cho khô nước mắt.
_”Xin lỗi, cậu không sao chứ?” Có người đứng bên cạnh hỏi
Ngụy Hà cũng không nâng đầu,vẫn tiếp tục khóc. Chợt nhớ tới cô gái gặp trên thuyền,cũng khóc tới đỏ mắt,hiện tại nghĩ đến cảnh tượng tương tự Ngụy Hà không khỏi bật cười, lại cười không khỏi, mếu máo rất khó coi.
_”Cậu bị mất đồ sao? Hay là xảy ra chuyện gì?” Người nọ hỏi tiếp
_”Tôi yêu một người, có gì sai chứ?” Ngụy Hà khàn giọng gằn từng tiếng.
Người nọ hiển nhiên thật không ngờ sẽ gặp phải vấn đề này,ngừng một hồi liền bước đi.
Chưa được mấy bước thì bắt gặp một người thanh niên cao gầy đi tới, hai tay cắm vào túi quần,lẳng lặng đứng ở phía sau nhìn kẻ đang ngồi chồm hổm khóc trên mặt đất.
Ngụy Hà khóc thảm như vậy,không ít người cũng vây xem náo nhiệt,. Mà Ngụy Hà một chút cũng không để ý tới ánh mắt của những người đó,cậu chỉ cảm thấy bản thân sắp đánh mất thứ gì. Hoàn toàn, hoàn toàn, mất đi tất cả.
Chàng thanh niên ở phía sau đi đến trước mặt cậu trai đang khóc,từ trên cao nhìn xuống, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy mềm mại cùng đau lòng.
Anh ta nói “Em không sai, là lỗi của kẻ được em yêu kìa.”
Người đang khóc lập tức lắc đầu,nhưng miệng cứ nức nở ô ô không biết cậu đang nói gì.
Chàng thanh niên cao gầy khuyên nhủ “Em đừng khóc.”
Chàng thanh niên cao gầy tựa hồ quen biết với người đang khóc, khom lưng định nâng cậu ta dậy,nhưng cậu ta cứ phụng phịu ngồi trên đất không chịu nghe anh.
Mọi người vây xem tò mò không biết hai người thanh niên đang làm gì,không khí quỷ dị có chút ái muội.
Chàng thanh niên cao gầy thấy thế liền chậm rãi quỳ xuống,nhẹ nhàng ôm người đang khóc vào ngực “Là anh sai rồi,từ nay về sau sẽ không như vậy nữa.”
Thì ra là anh em…
Đám người vây xem nhẹ nhõm thở ra một hơi,đoán rằng hai anh em phát sinh mâu thuẫn, từ từ giải tán.
Đào Thiếu Nhiên,không, phải nói là Ngụy Thư,anh ôm Ngụy Hà vào lòng,một bàn tay khẽ vuốt ve tóc Ngụy Hà,ôn nhu nói “A Hà đừng khóc nữa…”
_Không phải đã nói chỉ có một mình anh sao,toàn tâm toàn ý dây dưa vứa anh ở đời?A Hà nói gì, anh đều tin hết.
_”A Hà phải tiếp tục ở bên cạnh anh,chỉ mới bắt đầu, đã muốn bỏ cuộc sao?” Giọng nói càng ngày càng khàn khàn,cái ôm càng lúc càng chặt,đè tới Ngụy Hà không thở nổi.
_”Thực xin lỗi…” Thanh âm có chút kích động. Anh từng nghĩ tới cho dù thời gian có thể lặp đi lặp lại nhiều lần, mặc kệ như thế nào, anh vẫn sẽ giết chết những kẻ đó,oán hận có tăng chứ không giảm,quyết không nương tay nhưng hết lần này tới lần khác lại không thể thương tổn đến Ngụy Hà, nhất định sẽ không.
_Anh chưa từng được ai để ý như vậy,A Hà nói yêu anh,mới đầu, anh vốn không tin. Nhưng về sau,sẽ tin, cũng cảm thấy buồn cười,chính là…
Người trong lồng ngực cừng đờ.
_A Hà đừng ghét bỏ anh.
Câu sau lập tức đánh tan bức tường phòng thủ yếu ớt của Ngụy Hà.
Cậu hung hăng há miệng cắn bả vai anh!
Anh cũng không tức giận,càng không đẩy cậu ra, càng ôm càng chặt.
_”Tôi không thể tiếp tục yêu anh.” Ngụy Hà ngẩng đầu nói. Dứt khoát đẩy Ngụy Thư ra,hai mắt sưng đỏ chống lại gương mặt hoảng hốt thất thố của anh.
Thật lâu về sau, mới mở miệng “Anh nhất định phải thật yêu em, lúc trước em yêu anh như thế nào, anh đều phải trả trở về.”
Ngụy Thư trầm tĩnh trở lại “Được.”
_”Em sẽ không yêu anh nữa đâu.”Ngụy Hà không chút thay đổi lặp lại.
_Ừ.
_Em thật sự sẽ không yêu anh nữa.
_Anh yêu em.
Ngụy Hà nhìn cậu, khẽ mỉm cười,đau thương nơi khóe mắt dần dần tan biến, nhanh chóng bị ý cười cùng sủng nịnh lấp đầy.
Ngụy Hà từng nói qua,ánh mắt Ngụy Thư có thể hớp hồn người khác,này rất đúng.
Chính là cậu không biết,nó còn có thể làm say lòng người.
~~Hoàn~~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook