Quỷ Huynh
-
Chương 31
_Lão gia, lão gia.
Dì Ba chạy vào, cầm tay Ngụy Thường Đức
Ngụy Thường Đức ngồi trên xe lăn, môi trắng bệch, sắc mặt tái xanh,hai mắt bịt kín băng gạc, vẫn không nhúc nhích.
Thời điểm Ngụy Hà tới, liền thấy Ngụy Thường Đức như vậy.
_”Lão gia.” Dì Ba lại thử gọi một tiếng
Ai biết Ngụy Thường Đức đột nhiên đưa tay lên, cứng ngắt quơ quơ “Không được nói…”
Lão lắc lắc đầu, sau đó giống như đang cẩn thận nghe ngóng cái gì đó “Cô ấy đang hát…”
Ngụy Thường Đức vừa nói, tất cả mọi người đầy ngây ngẩn
_”Cô ấy đang hát…Các người không được nói, suỵt…” Ngụy Thường Đức nhếch miệng
Dì Ba mở to hai mắt nhìn Ngụy Lập Diễm “Lão gia làm sao vậy?”
Ngụy Lập Diễm nhíu mày, khẽ lắc đầu. Khi hắn tới bệnh viện, Ngụy Thường Đức còn chưa tỉnh, hắn vốn có việc muốn hỏi Ngụy Thường Đức, là chuyện về Ngụy Thư và mẹ Ngụy Thư. Nhưng nhìn Ngụy Thường Đức còn đang mê man liền từ bỏ,ngay lúc hắn chuẩn bị rời đi thì Ngụy Thường Đức lại mở miệng nói chuyện,lão đang gọi tên một người, Tú Đồng.
Thời điểm Ngụy Lập Diễm thử hỏi Ngụy Thường Đức, Ngụy Thường Đức phảng phất như không nghe thấy, cứ nằng nặc đòi về. Tình huống của Ngụy Thường Đức rất xấu không thể xuất viện,nhưng giờ phút này vẻ mặt Ngụy Thường Đức giống như bị trúng tà, nghiến răng nghiến lợi cứng rắn đòi về, hai tay không ngừng loạng choạng,quăng ngã rất nhiều đồ vật. Cho nên Ngụy Lập Diễm đành phải đưa lão về. Trên đường đi, Ngụy Thường Đức lảm nhảm không ít,nhưng âm lượng quá nhỏ, lại hàm hồ không rõ, Ngụy Lập Diễm nghe không hiểu. Hiện tại Ngụy Thường Đức điên điên khùng khùng,không khác gì mẹ hắn.
_”Ngưng! Câm miệng!” Ngụy Thường Đức bỗng hét lớn.
_”Lão gia…” Dì Ba nhẹ giọng kêu
_Mày biết cái gì! Mày biết cái gì! Mẹ mày là của tao! Vĩnh viễn không thay đổi! Ả có chết cũng là của tao!
Ngụy Thường Đức đụng phải tách trà trên bàn, hung hăng ném nó xuống đất, mặt đầy sát khí.
Ngụy Hà nhìn lão,âm thầm cân nhắc lời lão.
Đúng lúc này, bầu trời chợt tối sầm, mây mù lũ lượt kéo đến,dường như sắp mưa.
Dì Ba chú ý tới trong sảnh tối đen, bà lẳng lặng tới gần Ngụy Thường Đức, nhỏ giọng khuyên nhủ “Lão gia, ông vừa về, mau vào phòng nghỉ ngơi đi.”
Sau đó quay đầu nói với Ngụy Hà “A Hà, gọi người chuẩn bị nước ấm,nấu chút cháo, để dì lau mặt cho cha con.”
Ngụy Hà bất ngờ không kịp phản ứng,chờ dì Ba lại nhắc nhở mới cúi đầu ra ngoài.
Bầu trời…Ngụy Hà ngẩng đầu nhìn không trung,thầm nghĩ, trời sắp mưa rồi.
Ai biết cậu vừa nghĩ như vậy,giông tố liền ầm ầm đổ xuống,thế mưa rất lớn,đánh trên mặt đất, lạch cạch lạch cạch.
Ngụy Hà không hiểu vì cái gì trong lòng đột nhiên cảm thấy khó chịu,chèn ép bành trướng.
Cậu bước nhanh về phía trước, trên đường ngang qua phòng Ngụy Thư,thấy Trình Hảo đang đứng ở cửa lóng ngóng không biết làm gì liền gọi lại “Mày làm gì đó?”
Trình Hảo quay đầu, tóc tai ướt nhẹp,vẻ mặt chật vật “Lúc con tới, không biết ai đã mở cửa, ổ khóa nằm dưới đất,con định nhặt lên khóa lại.”
Ngụy Hà vươn tay cầm lấy ổ khóa nhìn nhìn,không có chìa, làm sao mở được?
_”Cậu Hai, có gì không ổn sao?” Trình Hảo xoa xao nước mưa trên mặt hỏi
Ngụy Hà rũ mắt xuống, quan sát một hồi,mới chậm rãi mở miệng “Đi gọi người nấu bồn nước đến,thuận tiện phân phó phòng bếp nấu bát cháo.”
Trình Hảo gật đầu, xoay người rời đi.
Ngụy Hà đột nhiên giữ hắn lại “Hôm nay tao thấy người trong nhà rất ít, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Trình Hảo dừng chân, khó xử nhìn Ngụy Hà.
_”Chuyện gì?” Ngụy Hà nhíu mày
Trình Hảo hé miệng,nhỏ giọng nói “Đều đi hết rồi, chỉ còn mấy người hầu có khế ước mới ở lại.”
Tiếng mưa rơi lấn át thanh âm của Trình Hảo, Ngụy Hà nghe xong có chút tâm lạnh,nhìn Trình Hảo hỏi “Mày không sợ sao? Còn chưa đi nữa?”
Trình Hảo lắc đầu “Cho dù bỏ chạy con cũng không biết đi đâu. Hơn nữa…con không sợ,đó là cậu chủ nhà con…”
Ngụy Hà sửng sốt một chút, ra lệnh “Thôi, mày đi xuống đi.”
Trình Hảo gật đầu ly khai.
Chờ Trình Hảo mất dạng,Ngụy Hà đứng trước cửa phòng Ngụy Thư hồi lâu, sau đó mới chậm chạp nhích người.
_Chi nha…
Phía sau bỗng vang lên tiếng cửa mở,Ngụy Hà khựng lại,nhưng không quay đầu.
Mà lúc này cũng không nghe thấy tiếng động.
Rốt cuộc là Ngụy Hà mất hết kiên nhẫn, cậu chậm rãi xoay người.
Sắc trời âm u, hành lang không đốt đèn,Ngụy Thư đứng sau lưng cậu. Mặt không biểu tình, ánh mắt vô cảm,lẳng lặng nhìn Ngụy Hà.
Ngụy Hà không biết anh cứ nhìn cậu như vậy đã bao lâu,chính là đầu là đầu ngón tay lại mạc danh kỳ diệu lạnh lẽo.
_”Dì Ba nói, em tin sao?” Ngụy Thư rốt cuộc mở miệng
Ngụy Hà quay đầu nhìn cơn mưa nặng hạt vô tình vùi dập những đóa hoa,qua thật lâu mới ngẳng đầu nhìn Ngụy Thư nói “Cho dù em có tin thì em vẫn đứng về phía anh.”
Ngụy Hà khẽ nhếch miệng cười,cậu nói thật lòng, cười rộ lên có điểm ngốc.
_”Chuyện có lớn đến mức nào, cũng không thành vấn đề.” Ngụy Hà bổ sung
Những câu này xem như lời ngon tiếng ngọt,kết hợp với nụ cười,thâm tình trong mắt, có lẽ sẽ khiến người ta cảm động.
Chính là đối với hạ nhân đi ngang qua, chứng kiến cậu Hai đang cười ngây ngô còn mở miệng nói gì đó với cánh cửa,nhất thời lông tơ dựng đứng, hận không thể lập tức bỏ chạy.
Biểu tình của Ngụy Thư, trong mắt Ngụy Hà, có thể dùng một từ cổ quái để hình dung.
Anh nhìn Ngụy Hà, cảm xúc bối rối phức tạp đan xen trong mắt,nhưng không chờ Ngụy Hà kịp tìm tòi nghiên cứu thì đã biến mất không thấy. Sau đó Ngụy Hà lại bắt gặp Ngụy Thư nhìn thẳng vào mắt mình,Ngụy Hà không hề chớp mắt, từ sâu trong đáy lòng đang có thứ gì đó ngọ nguậy ngoi lên,Ngụy Hà cảm thấy cực kì khó chịu.
_”Cậu Hai! Lão gia xảy ra chuyện rồi!” Một hạ nhân vội vã chạy tới lớn tiếng báo tin,Ngụy Hà lập tức xoay người,đi theo hạ nhân kia, không hề ngoảnh đầu nhìn lại.
****
_Tú Đồng! Tú Đồng!
Ngụy Thường Đức quơ tay nhào tới khoảng không trước mặt,dưới đất vô cùng hỗn độn,Dì Ba đứng bên cạnh bất lực không thể khuyên can,mấy người hầu hoảng sợ không dám tới gần, mà ngay cả Ngụy Lập Diễm đi đến cũng bị Ngụy Thường Đức hung hăng đẩy ra. Ngụy Thường vùng vẫy gào thét hô tên Tú Đồng,một lần lại một lần, rống khô cả cổ, thanh âm khàn khàn.
_”Xin con mà, làm ơn buông tha cho chúng ta đi! Buông tha cho chúng ta đi!” Dì Ba đột nhiên kích động nhìn Ngụy Thường Đức khóc lớn “Thả chúng ta đi! Là chúng ta không đúng! Thả chúng ta đí”
_”A!” Một người hầu không thể chịu nỗi kinh hách, gặp cảnh này liền lật đật bỏ chạy
Ngụy Lập Diễm cũng bắt đầu khẩn trương,hắn nhíu chặt mày,đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó,lập tức bật người chạy theo hướng khác, hắn lo cho Ngụy Lượng.
_Ngụy Thư! Là lỗi của dì Ba! Chúng ta đều sai! Buông tha cho chúng ta có được không!
Dì Ba quỳ xuống, nhìn khắp bốn phía,cong lưng dập đầu, lần lượt vái lạy tứ phương.
Ngụy Thường Đức vẫn không ngừng gọi tên Tú Đồng,sớm chạy mất tăm không thấy bóng dáng.
****
Trời tối rồi sao?
Ngụy Hà cố gắng mở to hai mắt, không thấy rõ.
Vừa rồi xảy ra chuyện gì? Tới nửa đường đột nhiên mất đi ý thức.
Đứng dậy, Ngụy Hà xoa xoa hai mắt,tầm mắt dần dần khôi phục thanh minh,thì ra đây là hành lang phòng Ngụy Thư.
Ngụy Hà quan sát xung quanh,phát hiện không hề có một bóng người,đã tối rồi, mưa cũng ngừng,lúc này yên tĩnh đến đáng sợ.
Cậu nghiêng ngả lảo đảo đi ra ngoài,thời điểm tới sảnh chính mới thấy thấp thoáng vài ánh đèn.
_”Có ai không?” Ngụy Hà thử hô một tiếng
Không người trả lời.
Ngụy Hà không biết vì cái gì lại nhớ tới cơn ác mộng kia,nó cứ liên tục lặp đi lặp lại nhiều lần, mỗi lần đều chỉ có mình cậu với căn nhà rộng lớn.
_”Dì Ba!” Ngụy Hà cao giọng kêu
Nhưng có gọi nát họng cũng không ai ra, Ngụy Hà bắt đầu hoảng loạn “Dì Ba!?”
_”Có ai không? Người đâu cả rồi!?” Nỗi sợ hãi lập tức bao trùm lấy Ngụy Hà,cậu không ngừng cắm đầu chạy.
_”Ngụy Thư!” Ngụy Hà đột nhiên nhớ tới cái tên này, cái mũi chua xót. Vẫn không có người đáp lại cậu,không một ai. “Đều đi đâu hết rồi!?” Ngụy Hà dừng lại, điên cuồng cầu cứu.
_”Cậu Hai! Thì ra cậu ở đây!” Phía sau chợt vang lên tiếng của Trình Hảo.
Ngụy Hà lập tức quay đầu lại,giống như quơ được gốc cây cứu mạng, vội vàng chạy qua “Người đâu!? Người đâu!?”
_”Cậu Hai! Cậu về khi nào vậy? Mọi người đều tìm cậu thật lâu!” Trình Hảo sốt ruột nhìn Ngụy Hà
Ngụy Hà cau mày, nghi hoặc hỏi “Cái gì?”
_Lúc chiều cậu cùng lão gia đều mất tích,chúng con tìm khắp trong ngoài vài lần cũng không thấy ai,cho nên dì Ba cùng mọi người đã chạy ra trấn tìm, may mắn cậu ở đây rồi. Cậu Hai, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Ngụy Hà kinh ngạc nhìn Trình Hảo, Trình Hảo đang nói gì, cậu nghe không hiểu, mà chính cậu cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
_Dì Ba cùng cậu Ba còn đang ở bên ngoài,để con đi nói với bọn họ là tìm được cậu rồi, con sợ làm họ lo lắng.
Trình Hảo nói xong liền xoay người chạy ra cổng.
Biết rõ tất cả mọi người không phải tự nhiên mà biến mất, chính là Ngụy Hà vẫn không thể thả lỏng, cậu và Ngụy Thường Đức mất tích?
Cậu mất tích nhưng ngay cả bản thân mình cũng không biết,đây là xảy ra chuyện gì? Ngụy Hà có chút choáng váng nhìn ánh đèn trên hành lang,cố gắng hồi tưởng,vẫn lại trống rỗng.
Dì Ba chạy vào, cầm tay Ngụy Thường Đức
Ngụy Thường Đức ngồi trên xe lăn, môi trắng bệch, sắc mặt tái xanh,hai mắt bịt kín băng gạc, vẫn không nhúc nhích.
Thời điểm Ngụy Hà tới, liền thấy Ngụy Thường Đức như vậy.
_”Lão gia.” Dì Ba lại thử gọi một tiếng
Ai biết Ngụy Thường Đức đột nhiên đưa tay lên, cứng ngắt quơ quơ “Không được nói…”
Lão lắc lắc đầu, sau đó giống như đang cẩn thận nghe ngóng cái gì đó “Cô ấy đang hát…”
Ngụy Thường Đức vừa nói, tất cả mọi người đầy ngây ngẩn
_”Cô ấy đang hát…Các người không được nói, suỵt…” Ngụy Thường Đức nhếch miệng
Dì Ba mở to hai mắt nhìn Ngụy Lập Diễm “Lão gia làm sao vậy?”
Ngụy Lập Diễm nhíu mày, khẽ lắc đầu. Khi hắn tới bệnh viện, Ngụy Thường Đức còn chưa tỉnh, hắn vốn có việc muốn hỏi Ngụy Thường Đức, là chuyện về Ngụy Thư và mẹ Ngụy Thư. Nhưng nhìn Ngụy Thường Đức còn đang mê man liền từ bỏ,ngay lúc hắn chuẩn bị rời đi thì Ngụy Thường Đức lại mở miệng nói chuyện,lão đang gọi tên một người, Tú Đồng.
Thời điểm Ngụy Lập Diễm thử hỏi Ngụy Thường Đức, Ngụy Thường Đức phảng phất như không nghe thấy, cứ nằng nặc đòi về. Tình huống của Ngụy Thường Đức rất xấu không thể xuất viện,nhưng giờ phút này vẻ mặt Ngụy Thường Đức giống như bị trúng tà, nghiến răng nghiến lợi cứng rắn đòi về, hai tay không ngừng loạng choạng,quăng ngã rất nhiều đồ vật. Cho nên Ngụy Lập Diễm đành phải đưa lão về. Trên đường đi, Ngụy Thường Đức lảm nhảm không ít,nhưng âm lượng quá nhỏ, lại hàm hồ không rõ, Ngụy Lập Diễm nghe không hiểu. Hiện tại Ngụy Thường Đức điên điên khùng khùng,không khác gì mẹ hắn.
_”Ngưng! Câm miệng!” Ngụy Thường Đức bỗng hét lớn.
_”Lão gia…” Dì Ba nhẹ giọng kêu
_Mày biết cái gì! Mày biết cái gì! Mẹ mày là của tao! Vĩnh viễn không thay đổi! Ả có chết cũng là của tao!
Ngụy Thường Đức đụng phải tách trà trên bàn, hung hăng ném nó xuống đất, mặt đầy sát khí.
Ngụy Hà nhìn lão,âm thầm cân nhắc lời lão.
Đúng lúc này, bầu trời chợt tối sầm, mây mù lũ lượt kéo đến,dường như sắp mưa.
Dì Ba chú ý tới trong sảnh tối đen, bà lẳng lặng tới gần Ngụy Thường Đức, nhỏ giọng khuyên nhủ “Lão gia, ông vừa về, mau vào phòng nghỉ ngơi đi.”
Sau đó quay đầu nói với Ngụy Hà “A Hà, gọi người chuẩn bị nước ấm,nấu chút cháo, để dì lau mặt cho cha con.”
Ngụy Hà bất ngờ không kịp phản ứng,chờ dì Ba lại nhắc nhở mới cúi đầu ra ngoài.
Bầu trời…Ngụy Hà ngẩng đầu nhìn không trung,thầm nghĩ, trời sắp mưa rồi.
Ai biết cậu vừa nghĩ như vậy,giông tố liền ầm ầm đổ xuống,thế mưa rất lớn,đánh trên mặt đất, lạch cạch lạch cạch.
Ngụy Hà không hiểu vì cái gì trong lòng đột nhiên cảm thấy khó chịu,chèn ép bành trướng.
Cậu bước nhanh về phía trước, trên đường ngang qua phòng Ngụy Thư,thấy Trình Hảo đang đứng ở cửa lóng ngóng không biết làm gì liền gọi lại “Mày làm gì đó?”
Trình Hảo quay đầu, tóc tai ướt nhẹp,vẻ mặt chật vật “Lúc con tới, không biết ai đã mở cửa, ổ khóa nằm dưới đất,con định nhặt lên khóa lại.”
Ngụy Hà vươn tay cầm lấy ổ khóa nhìn nhìn,không có chìa, làm sao mở được?
_”Cậu Hai, có gì không ổn sao?” Trình Hảo xoa xao nước mưa trên mặt hỏi
Ngụy Hà rũ mắt xuống, quan sát một hồi,mới chậm rãi mở miệng “Đi gọi người nấu bồn nước đến,thuận tiện phân phó phòng bếp nấu bát cháo.”
Trình Hảo gật đầu, xoay người rời đi.
Ngụy Hà đột nhiên giữ hắn lại “Hôm nay tao thấy người trong nhà rất ít, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Trình Hảo dừng chân, khó xử nhìn Ngụy Hà.
_”Chuyện gì?” Ngụy Hà nhíu mày
Trình Hảo hé miệng,nhỏ giọng nói “Đều đi hết rồi, chỉ còn mấy người hầu có khế ước mới ở lại.”
Tiếng mưa rơi lấn át thanh âm của Trình Hảo, Ngụy Hà nghe xong có chút tâm lạnh,nhìn Trình Hảo hỏi “Mày không sợ sao? Còn chưa đi nữa?”
Trình Hảo lắc đầu “Cho dù bỏ chạy con cũng không biết đi đâu. Hơn nữa…con không sợ,đó là cậu chủ nhà con…”
Ngụy Hà sửng sốt một chút, ra lệnh “Thôi, mày đi xuống đi.”
Trình Hảo gật đầu ly khai.
Chờ Trình Hảo mất dạng,Ngụy Hà đứng trước cửa phòng Ngụy Thư hồi lâu, sau đó mới chậm chạp nhích người.
_Chi nha…
Phía sau bỗng vang lên tiếng cửa mở,Ngụy Hà khựng lại,nhưng không quay đầu.
Mà lúc này cũng không nghe thấy tiếng động.
Rốt cuộc là Ngụy Hà mất hết kiên nhẫn, cậu chậm rãi xoay người.
Sắc trời âm u, hành lang không đốt đèn,Ngụy Thư đứng sau lưng cậu. Mặt không biểu tình, ánh mắt vô cảm,lẳng lặng nhìn Ngụy Hà.
Ngụy Hà không biết anh cứ nhìn cậu như vậy đã bao lâu,chính là đầu là đầu ngón tay lại mạc danh kỳ diệu lạnh lẽo.
_”Dì Ba nói, em tin sao?” Ngụy Thư rốt cuộc mở miệng
Ngụy Hà quay đầu nhìn cơn mưa nặng hạt vô tình vùi dập những đóa hoa,qua thật lâu mới ngẳng đầu nhìn Ngụy Thư nói “Cho dù em có tin thì em vẫn đứng về phía anh.”
Ngụy Hà khẽ nhếch miệng cười,cậu nói thật lòng, cười rộ lên có điểm ngốc.
_”Chuyện có lớn đến mức nào, cũng không thành vấn đề.” Ngụy Hà bổ sung
Những câu này xem như lời ngon tiếng ngọt,kết hợp với nụ cười,thâm tình trong mắt, có lẽ sẽ khiến người ta cảm động.
Chính là đối với hạ nhân đi ngang qua, chứng kiến cậu Hai đang cười ngây ngô còn mở miệng nói gì đó với cánh cửa,nhất thời lông tơ dựng đứng, hận không thể lập tức bỏ chạy.
Biểu tình của Ngụy Thư, trong mắt Ngụy Hà, có thể dùng một từ cổ quái để hình dung.
Anh nhìn Ngụy Hà, cảm xúc bối rối phức tạp đan xen trong mắt,nhưng không chờ Ngụy Hà kịp tìm tòi nghiên cứu thì đã biến mất không thấy. Sau đó Ngụy Hà lại bắt gặp Ngụy Thư nhìn thẳng vào mắt mình,Ngụy Hà không hề chớp mắt, từ sâu trong đáy lòng đang có thứ gì đó ngọ nguậy ngoi lên,Ngụy Hà cảm thấy cực kì khó chịu.
_”Cậu Hai! Lão gia xảy ra chuyện rồi!” Một hạ nhân vội vã chạy tới lớn tiếng báo tin,Ngụy Hà lập tức xoay người,đi theo hạ nhân kia, không hề ngoảnh đầu nhìn lại.
****
_Tú Đồng! Tú Đồng!
Ngụy Thường Đức quơ tay nhào tới khoảng không trước mặt,dưới đất vô cùng hỗn độn,Dì Ba đứng bên cạnh bất lực không thể khuyên can,mấy người hầu hoảng sợ không dám tới gần, mà ngay cả Ngụy Lập Diễm đi đến cũng bị Ngụy Thường Đức hung hăng đẩy ra. Ngụy Thường vùng vẫy gào thét hô tên Tú Đồng,một lần lại một lần, rống khô cả cổ, thanh âm khàn khàn.
_”Xin con mà, làm ơn buông tha cho chúng ta đi! Buông tha cho chúng ta đi!” Dì Ba đột nhiên kích động nhìn Ngụy Thường Đức khóc lớn “Thả chúng ta đi! Là chúng ta không đúng! Thả chúng ta đí”
_”A!” Một người hầu không thể chịu nỗi kinh hách, gặp cảnh này liền lật đật bỏ chạy
Ngụy Lập Diễm cũng bắt đầu khẩn trương,hắn nhíu chặt mày,đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó,lập tức bật người chạy theo hướng khác, hắn lo cho Ngụy Lượng.
_Ngụy Thư! Là lỗi của dì Ba! Chúng ta đều sai! Buông tha cho chúng ta có được không!
Dì Ba quỳ xuống, nhìn khắp bốn phía,cong lưng dập đầu, lần lượt vái lạy tứ phương.
Ngụy Thường Đức vẫn không ngừng gọi tên Tú Đồng,sớm chạy mất tăm không thấy bóng dáng.
****
Trời tối rồi sao?
Ngụy Hà cố gắng mở to hai mắt, không thấy rõ.
Vừa rồi xảy ra chuyện gì? Tới nửa đường đột nhiên mất đi ý thức.
Đứng dậy, Ngụy Hà xoa xoa hai mắt,tầm mắt dần dần khôi phục thanh minh,thì ra đây là hành lang phòng Ngụy Thư.
Ngụy Hà quan sát xung quanh,phát hiện không hề có một bóng người,đã tối rồi, mưa cũng ngừng,lúc này yên tĩnh đến đáng sợ.
Cậu nghiêng ngả lảo đảo đi ra ngoài,thời điểm tới sảnh chính mới thấy thấp thoáng vài ánh đèn.
_”Có ai không?” Ngụy Hà thử hô một tiếng
Không người trả lời.
Ngụy Hà không biết vì cái gì lại nhớ tới cơn ác mộng kia,nó cứ liên tục lặp đi lặp lại nhiều lần, mỗi lần đều chỉ có mình cậu với căn nhà rộng lớn.
_”Dì Ba!” Ngụy Hà cao giọng kêu
Nhưng có gọi nát họng cũng không ai ra, Ngụy Hà bắt đầu hoảng loạn “Dì Ba!?”
_”Có ai không? Người đâu cả rồi!?” Nỗi sợ hãi lập tức bao trùm lấy Ngụy Hà,cậu không ngừng cắm đầu chạy.
_”Ngụy Thư!” Ngụy Hà đột nhiên nhớ tới cái tên này, cái mũi chua xót. Vẫn không có người đáp lại cậu,không một ai. “Đều đi đâu hết rồi!?” Ngụy Hà dừng lại, điên cuồng cầu cứu.
_”Cậu Hai! Thì ra cậu ở đây!” Phía sau chợt vang lên tiếng của Trình Hảo.
Ngụy Hà lập tức quay đầu lại,giống như quơ được gốc cây cứu mạng, vội vàng chạy qua “Người đâu!? Người đâu!?”
_”Cậu Hai! Cậu về khi nào vậy? Mọi người đều tìm cậu thật lâu!” Trình Hảo sốt ruột nhìn Ngụy Hà
Ngụy Hà cau mày, nghi hoặc hỏi “Cái gì?”
_Lúc chiều cậu cùng lão gia đều mất tích,chúng con tìm khắp trong ngoài vài lần cũng không thấy ai,cho nên dì Ba cùng mọi người đã chạy ra trấn tìm, may mắn cậu ở đây rồi. Cậu Hai, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Ngụy Hà kinh ngạc nhìn Trình Hảo, Trình Hảo đang nói gì, cậu nghe không hiểu, mà chính cậu cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
_Dì Ba cùng cậu Ba còn đang ở bên ngoài,để con đi nói với bọn họ là tìm được cậu rồi, con sợ làm họ lo lắng.
Trình Hảo nói xong liền xoay người chạy ra cổng.
Biết rõ tất cả mọi người không phải tự nhiên mà biến mất, chính là Ngụy Hà vẫn không thể thả lỏng, cậu và Ngụy Thường Đức mất tích?
Cậu mất tích nhưng ngay cả bản thân mình cũng không biết,đây là xảy ra chuyện gì? Ngụy Hà có chút choáng váng nhìn ánh đèn trên hành lang,cố gắng hồi tưởng,vẫn lại trống rỗng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook