Quỷ Huynh
-
Chương 18
Ngụy Thường Đức xoay người đánh lên cửa, hoảng hốt chạy đi dưới ánh mắt hoang mang của mọi người.
Lão một đường chạy trốn,rời khỏi cái sân kia, lúc ngang qua sảnh chính, vừa lúc gặp được dì Ba trở về.
Dì Ba mang theo Ngụy Viện Viện vội vàng đi với. Nhìn thấy biểu tình hoảng sợ của Ngụy Thường Đức liền nhanh chóng tiến đến gần Ngụy Thường Đức “Lão gia, xảy ra chuyện gì vậy?”
Ngụy Thường Đức dừng bước,cỗ hàn ý sau lưng tựa hồ tiêu thất,ngay lúc nãy lão phải xoay người tránh đi thậm chí có thể cảm nhận được cái bóng đang đuổi theo mình,gắt gao bám đuổi. Ngụy Thường Đức càng đi nhanh thì vật kia càng sát lại gần.
Ngụy Thường Đức liếc mắt nhìn dì Ba, nhưng không trả lời bà. Ngược lại nghiêm khắc chuyển hướng về phía Ngụy Viện Viện quát “Con gái con đứa, luôn chạy ra ngoài làm cái gì, ngoan ngoãn ở nhà cho tao!”
Từ nhỏ, Ngụy Viện Viện đã sợ hãi Ngụy Thường Đức,vừa bị Ngụy Thường Đức mắng như vậy liền hoảng,gắt gao nắm chặt tay áo dì Ba,cúi đầu không dám nhìn Ngụy Thường Đức lắp bắp nói “Cha..Con..con…”
_”Viện Viện luôn chăm chỉ ở nhà học bài,hôm nay là tôi một mực kéo nó ra ngoài thư giãn. Lão gia, sao ông có thể dọa đứa nhỏ như vậy.” Dì Ba không nóng không lạnh nói
Ngụy Thường Đức nhìn dì Ba,người phụ nữ này tính tình ôn hòa, từ trước đến nay luôn hiền lương thục đức,thật sự không có tật xấu.
_”Rồi rồi, mấy ngày nay nếu không có gì thì hạn chế ra khỏi nhà biết không.” Ngụy Thường Đức thuận miệng nói một câu liền bỏ đi.
Dì Ba lại gọi lão lại “Lão gia, ngày kia là sinh nhật của A Hà.”
Ngụy Thường Đức hơi sửng sốt,thanh âm không chút phập phồng “Cũng không cần phải chuẩn bị,trước đó không lâu vừa tang xong, trong nhà lại có thêm người chết, còn sinh nhật gì nữa.”
_”Mẹ…” Ngụy Viện Viện nghe xong có chút không vui, kéo tay áo dì Ba
_”Kia vừa lúc có thể bày tiệc rượu trong nhà, tổ chức ăn mừng xả xui.” Dì Ba vẫn nhẹ nhàng nói,nhưng lần này lại có cảm giác bất đồng,dường như thêm một phần kiên định.
Ngụy Thường Đức trầm mặc, tựa hồ đang suy ngẫm lời của dì Ba
Dì Ba thấy thế liền thêm vào “Lão gia, A Hà không còn nhỏ nữa,năm nay cũng hai mươi mốt. Không bằng tìm vợ cho nó đi? Cải lương không bằng bạo lực ( nói làm liền), chọn ngày sinh nhật của A Hà càng tốt…”
_”Hoang đường!” Ngụy Thường Đức lập tức ngẩng đầu nạt nộ dì Ba
Dì Ba cũng không sợ,chính là im lặng không nói. Nhưng Ngụy Viện Viện lại không khỏi run rẩy lui về sau một bước, sợ hãi nhỏ giọng thì thầm bên tai dì Ba “Mẹ, mẹ đừng nói nữa…”
_”Kết hôn sao có thể qua loa như vậy! Việc này chờ qua sinh nhật của Ngụy Hà rồi nói sau!” Ngụy Thường Đức nói
Những lời này đã ngầm đồng ý với dì Ba, tổ chức sinh nhật cho Ngụy Hà.
Dì Ba mỉm cười “Dạ, như vậy cũng tốt. Là tôi lo lắng không chu toàn,hôn sự của A Hà phải thận trọng mới thỏa đáng.”
Câu sau khiến Ngụy Thường Đức không khỏi liếc mắt nhìn bà nhiều lần,thấy bà tựa hồ không có ý khác, cũng không nói nữa.
Lúc xoay người chuẩn bị rời đi, Ngụy Thường Đức lại bỏ thêm một câu “Ngần ấy thời gian cũng vất vả cho bà, phải chăm sóc thằng nhóc kia. Mẹ nó ở dưới suối vàng nếu biết được sẽ rất cảm kích bà.”
Những lời này là Ngụy Thường Đức nói từ đáy lòng, từ nhỏ dì Ba đã đối xử tốt với Ngụy Hà, không hề thay đổi, đây là điều mà toàn bộ Ngụy gia từ trên xuống dưới đều biết.
_Lão gia nói vậy là xem tôi là người ngoài rồi,tôi là mẹ Ba của A Hà,từ nhỏ đã xem A Hà như con ruột của mình,không thương nó thì thương ai.
Dì Ba vẫn nở nụ cười,Ngụy Thường cũng không xem bà, cứ thế rời đi.
Nếu như Ngụy Thường Đức chịu nhìn bà, sẽ phát hiện tia sáng ảm đạm không thể che giấu trong mắt bà.
_Mẹ…mẹ làm sao vậy?
Ngụy Viện Viện giơ tay, quơ quơ trước mặt dì Ba “Cha đi mất rồi, mẹ còn nhìn cái gì?”
Tầm mắt dì Ba vẫn trông về một hướng “Cha con cưới ba người phụ nữ vào Ngụy gia,nhưng săn sóc nhất lại là dì Cả, dung túng nhất là dì Hai, chỉ có mình mẹ không được để mắt tới…Con nói, nếu lúc trước mẹ sinh con trai cho cha con, nói không chừng ….”
Thanh âm dì Ba phảng phất có chút đau thương,chỉ nói đến đó, liền im lặng.
Lúc nhìn Ngụy Viện Viện thì bắt gặp biểu tình bi thương trên mặt cô gái ngốc kia.
Dì Ba cười vỗ vỗ tay Ngụy Viện Viện “Mẹ đang nói giỡn,có con là mẹ hạnh phúc lắm rồi.”
Ngụy Viện Viện nghe vậy lập tức nở nụ cười.
Về cái chết của gã công nhân, cuối cùng giao cho Ngụy Lập Diễm giải quyết, kêu người mang xác về,bồi thường thỏa đáng, là một khoảng tiền khá lớn.
Người nhà nạn nhân biết có làm ầm ĩ cũng không giúp được gì, đến đây xem như đã chấm dứt.
Việc tháo dỡ gian phòng của Ngụy Thư buộc phải dừng lại, mái nhà mất ngói trống trơn, cực kì khó coi.
_Phòng vẫn để đó, mau gọi người tới dọn hết đồ đạc bên trong ra. Nhớ rửa sạch sẽ vết máu dưới sàn,sau đó khóa kĩ cửa lại.
Ngụy Lập Diễm rất có phong phạm của chủ nhà, bình tĩnh ra lệnh cho đám người hầu.
Mà khi Ngụy Lập Diễm đang nói chuyện với người nhà nạn nhân thì dì Ba đi tới,bà vẫn giữ im lặng không xen vào,dù sao việc Ngụy Lập Diễm làm như vậy hoàn toàn không sai.
Từ đầu tới cuối, bà thủy chung đều tìm kiếm Ngụy Hà. Gặp bộ dáng xộc xệch lôi thôi của Ngụy Hà, sắc mặt liền trở nên khó coi.
_”Vừa rồi xảy ra chuyện, lão gia không có tâm tư thì đúng ra con phải đứng ra xử lý, chứ không phải cứ ngẩn người ở đây. Ngụy Lập Diễm nhỏ hơn con còn biết phải làm thế nào, chẳng lẽ con không biết?” dì Ba nghiêm khắc nói.
Ngụy Hà cúi đầu không nói
Dì Ba lẳng lặng ai thán “A Hà, con không còn nhỏ nữa.”
Ngụy Hà ngẩn đầu nhìn dì Ba, vẫn không mở miệng
_”Như vậy đi, dì Ba hỏi con. Nếu có ngày lão gia mất,con muốn làm chủ sao?” dì Ba nhìn thẳng vào mắt Ngụy Hà,không cho cậu né tránh.
_”Làm chủ, kế thừa gia nghiệp,con chính là nhất gia chi chủ. Tất cả mọi việc trong nhà đều mặc con sai khiến,ngươi nói hỏi như vậy làm cái gì? Tự nhiên, dì Ba là đang hỏi con,nếu ngày đó thật sự đến,dì Hai cùng Ngụy Lập Diễm nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cho con. Nếu như con không muốn vị trí đó, vậy con đừng lục đục với hai mẹ con họ nữa, nhưng đồng thời con cũng trắng tay.”
Ngụy Hà kinh ngạc nhìn dì Ba “Làm chủ…”
_A Hà, dì Ba là đang giúp con. Con chỉ cần nói có muốn hay không.
Hình ảnh Ngụy Thường Đức tháo dỡ căn phòng của Ngụy Thư bỗng dưng hiện ra trong óc Ngụy Hà…Ngụy Hà lập tức thốt lên “Con muốn.”
_”Vậy dì Ba sẽ giúp con.” Dì Ba từ tốn sờ đầu Ngụy Hà
Ngụy Hà ngẩng đầu khó hiểu “Dì Ba…”
_Sao?
_Tại sao lại đối tốt với con như vậy?
_”Dì Ba chỉ có độc nhất một đứa con trai là con, không giúp con thì giúp ai.” Dì Ba thu tay lại, nụ cười có chút miễn cưỡng.
Ngụy Hà vẫn có chút hoang mang,cho dù dì Ba không có con trai nên phải gửi gắm hết nguyện vọng vào cậu, nhưng vì cái gì cố tình lại chọn cậu? Mà không phải Ngụy Lập Diễm hay Ngụy Lượng.
_”Ngày kia là sinh nhật của con, dì đã thương lượng với lão gia, tổ chức tiệc ăn mừng ở nhà.” Dì Ba dời đề tài.
Ngụy Hà nghe xong không hề lộ ra biểu tình cao hứng ngược lại có chút không vui “Năm nào cũng vậy, không có ý nghĩa,con không muốn làm.”
_Nói nhảm cái gì, đã nói năm nào cũng như vậy thì năm nay sao lại không làm.
Ngụy Hà dường như nghĩ tới điều gì,chờ mong nhìn dì Ba
Dì Ba dùng vẻ mặt trìu mến gật đầu nói “Con muốn thế nào?”
_Con muốn tới lúc đó, chúng ta mời một gánh hát đến nhà diễn hí khúc.” Ngụy Hà vội vàng nói
_”Hí khúc?” Dì Ba nhíu mày, nhưng nhìn biểu tình khẩn thiết của Ngụy Hà cũng không nỡ làm cậu mất hứng “Để ngày mai dì đi thương lượng với lão gia, tận lực thỏa mãn con.”
_”Cám ơn dì Ba!” Ngụy Hà vui vẻ cười rộ lên
Dì Ba nhìn cậu cười liền ngẩn ra, lập tức cười theo “Chỉ cần con chịu nghe lời là tốt rồi.”
Sau khi dì Ba rời khỏi phòng Ngụy Hà không bao lâu, Ngụy Lập Diễm liền tới. Hắn tựa hồ không muốn bước vào phòng Ngụy Hà,chỉ đứng ngoài cửa, mặt không chút biểu cảm nói “Cha gọi anh thu thập đồ đạc, ngày mai sẽ chuyển đến phòng khác.”
Chuyện của tao, liên quan gì đến mày!
Ngụy Hà thiếu chút nữa đã thốt ra những lời này,nhưng nghĩ nghĩ một chút liền đổi thành “Tao ở trong này được rồi,giúp tao chuyển lời đến cha,không cần,cám ơn.”
_”Tùy anh.” Ngụy Lập Diễm lạnh lẽo nhìn Ngụy Hà, không nói gì thêm lập tức rời đi
Trời đã tối sầm,Ngụy Hà ngồi trước cửa nhìn ngọn đèn ngoài hành lang. Lúc này trừ cậu ra không còn ai khác, những kẻ sợ chết nhất định sẽ không đến đây.
Nghĩ đến tử trạng của gã công nhân, trong lòng Ngụy Hà không khỏi sợ hãi, chính cậu cũng không muốn bị như vậy.
_”Thực xin lỗi, anh trai.” Ngụy Hà nhìn đống đổ nát trước mặt
Không bao lâu, Ngụy Hà đứng lên, cố lấy dũng khí tiến về phía trước. Ánh sáng mờ nhạt đánh vào cánh cửa kia,Ngụy Hà nhìn ổ khóa nặng trịch, trong lòng liền ê ẩm.
Không đợi cậu tiếp tục bi thương, bỗng “Phanh!” một tiếng, Ngụy Hà lập tức hoảng sợ,tựa hồ đang có người ném đồ về phía cậu, chẳng qua là bị cánh cửa chặn lại.
_”Anh…?” Ngụy Hà không xác định dò hỏi
“Phanh!” “Phanh!” “Phanh!” Trả lời Ngụy Hà là những tiến đổ nát liên hồi
Ngụy Hà bị dọa, run rẩy lui về sau mấy bước,kinh hoảng nói “Thực xin lỗi! Anh! Không phải em!Em không hề biết lão già kia sẽ làm như vậy! Không, không phải…”
“PHANH!” Lại một tiếng vang thật lớn,cánh cửa đập mạnh vào nhau
Ngụy Hà nuốt nước bọt,mở to hai mắt thử đoán Ngụy Thư nhất định đang phát giận bên trong “Em, em thừa nhận là lỗi của em…Em không thể ngăn cản…”
Ngụy Hà cảm thấy ánh mắt cay xè,cậu muốn giải thích,nhưng sự thật chính là như vậy,đều do cậu bất lực mà thôi, có giải thích như thế nào cũng vô dụng.
Nhưng lúc này, bên trong cánh cửa bỗng im bặt.
_”Anh, anh đừng giận nữa được không?” Ngụy Hà chậm chạp đi tới “Em thề, em sẽ giúp anh báo thù,anh chờ em…A!”
Ngay khi Ngụy Hà áp đầu lên cửa muốn nghe động tĩnh bên trong thì, bỗng một bàn tay vươn ra bắt lấy cổ Ngụy Hà,Ngụy Hà lập tức không thể phát ra tiếng động.
Cánh tay trên cổ vô cùng mạnh mẽ,Ngụy Hà chưa bao giờ hoảng sợ như vậy,cánh tay kia dường như muốn mạng của cậu, dị thường hung mãnh…
Ngụy Hà giãy dụa vài cái,quơ tay muốn thoát khỏi gọng kìm,nhưng cho dù cậu đã mất đi toàn bộ khí lực thì cánh tay kia vẫn không lơi lỏng nửa phần. Tầm mắt cậu dần dần trở nên mơ hồ,không thể hô hấp,lỗ tai lùng bùng ù ù.
Trong lúc mơ màng, Ngụy Hà thản nhiên ngửi được mùi thuốc, loại hương vị từng làm cậu si mê giờ đây lại khiến trái tim cậu đau đớn.
_Cút đi!
Ngay khi Ngụy Hà ngừng chống cự,cảm thấy bản thân mãi mãi không thể tỉnh dậy, thì cánh tay kia đột nhiên buông tha cho cậu.
Ngụy Hà vô lực ngã ngồi trên đất,hai tay ôm cổ, hốt hoảng từng ngụm từng ngụm thở hổn hển.
Cậu cũng không dám…tiếp tục dừng lại. Ngụy Hà nghiêng ngả lảo đảo đứng lên, bỏ chạy về phòng mình.
Cậu vốn muốn dành cho Ngụy Thư một bất ngờ,cậu vốn định nói cho Ngụy Thư biết,cậu có khả năng giúp Ngụy Thư hoàn thành nguyện vọng kia.
Chính là cuối cùng cậu cũng chỉ tự chuốc lấy thương tổn, rồi trốn chạy trong nỗi sợ hãi tột cùng.
Lão một đường chạy trốn,rời khỏi cái sân kia, lúc ngang qua sảnh chính, vừa lúc gặp được dì Ba trở về.
Dì Ba mang theo Ngụy Viện Viện vội vàng đi với. Nhìn thấy biểu tình hoảng sợ của Ngụy Thường Đức liền nhanh chóng tiến đến gần Ngụy Thường Đức “Lão gia, xảy ra chuyện gì vậy?”
Ngụy Thường Đức dừng bước,cỗ hàn ý sau lưng tựa hồ tiêu thất,ngay lúc nãy lão phải xoay người tránh đi thậm chí có thể cảm nhận được cái bóng đang đuổi theo mình,gắt gao bám đuổi. Ngụy Thường Đức càng đi nhanh thì vật kia càng sát lại gần.
Ngụy Thường Đức liếc mắt nhìn dì Ba, nhưng không trả lời bà. Ngược lại nghiêm khắc chuyển hướng về phía Ngụy Viện Viện quát “Con gái con đứa, luôn chạy ra ngoài làm cái gì, ngoan ngoãn ở nhà cho tao!”
Từ nhỏ, Ngụy Viện Viện đã sợ hãi Ngụy Thường Đức,vừa bị Ngụy Thường Đức mắng như vậy liền hoảng,gắt gao nắm chặt tay áo dì Ba,cúi đầu không dám nhìn Ngụy Thường Đức lắp bắp nói “Cha..Con..con…”
_”Viện Viện luôn chăm chỉ ở nhà học bài,hôm nay là tôi một mực kéo nó ra ngoài thư giãn. Lão gia, sao ông có thể dọa đứa nhỏ như vậy.” Dì Ba không nóng không lạnh nói
Ngụy Thường Đức nhìn dì Ba,người phụ nữ này tính tình ôn hòa, từ trước đến nay luôn hiền lương thục đức,thật sự không có tật xấu.
_”Rồi rồi, mấy ngày nay nếu không có gì thì hạn chế ra khỏi nhà biết không.” Ngụy Thường Đức thuận miệng nói một câu liền bỏ đi.
Dì Ba lại gọi lão lại “Lão gia, ngày kia là sinh nhật của A Hà.”
Ngụy Thường Đức hơi sửng sốt,thanh âm không chút phập phồng “Cũng không cần phải chuẩn bị,trước đó không lâu vừa tang xong, trong nhà lại có thêm người chết, còn sinh nhật gì nữa.”
_”Mẹ…” Ngụy Viện Viện nghe xong có chút không vui, kéo tay áo dì Ba
_”Kia vừa lúc có thể bày tiệc rượu trong nhà, tổ chức ăn mừng xả xui.” Dì Ba vẫn nhẹ nhàng nói,nhưng lần này lại có cảm giác bất đồng,dường như thêm một phần kiên định.
Ngụy Thường Đức trầm mặc, tựa hồ đang suy ngẫm lời của dì Ba
Dì Ba thấy thế liền thêm vào “Lão gia, A Hà không còn nhỏ nữa,năm nay cũng hai mươi mốt. Không bằng tìm vợ cho nó đi? Cải lương không bằng bạo lực ( nói làm liền), chọn ngày sinh nhật của A Hà càng tốt…”
_”Hoang đường!” Ngụy Thường Đức lập tức ngẩng đầu nạt nộ dì Ba
Dì Ba cũng không sợ,chính là im lặng không nói. Nhưng Ngụy Viện Viện lại không khỏi run rẩy lui về sau một bước, sợ hãi nhỏ giọng thì thầm bên tai dì Ba “Mẹ, mẹ đừng nói nữa…”
_”Kết hôn sao có thể qua loa như vậy! Việc này chờ qua sinh nhật của Ngụy Hà rồi nói sau!” Ngụy Thường Đức nói
Những lời này đã ngầm đồng ý với dì Ba, tổ chức sinh nhật cho Ngụy Hà.
Dì Ba mỉm cười “Dạ, như vậy cũng tốt. Là tôi lo lắng không chu toàn,hôn sự của A Hà phải thận trọng mới thỏa đáng.”
Câu sau khiến Ngụy Thường Đức không khỏi liếc mắt nhìn bà nhiều lần,thấy bà tựa hồ không có ý khác, cũng không nói nữa.
Lúc xoay người chuẩn bị rời đi, Ngụy Thường Đức lại bỏ thêm một câu “Ngần ấy thời gian cũng vất vả cho bà, phải chăm sóc thằng nhóc kia. Mẹ nó ở dưới suối vàng nếu biết được sẽ rất cảm kích bà.”
Những lời này là Ngụy Thường Đức nói từ đáy lòng, từ nhỏ dì Ba đã đối xử tốt với Ngụy Hà, không hề thay đổi, đây là điều mà toàn bộ Ngụy gia từ trên xuống dưới đều biết.
_Lão gia nói vậy là xem tôi là người ngoài rồi,tôi là mẹ Ba của A Hà,từ nhỏ đã xem A Hà như con ruột của mình,không thương nó thì thương ai.
Dì Ba vẫn nở nụ cười,Ngụy Thường cũng không xem bà, cứ thế rời đi.
Nếu như Ngụy Thường Đức chịu nhìn bà, sẽ phát hiện tia sáng ảm đạm không thể che giấu trong mắt bà.
_Mẹ…mẹ làm sao vậy?
Ngụy Viện Viện giơ tay, quơ quơ trước mặt dì Ba “Cha đi mất rồi, mẹ còn nhìn cái gì?”
Tầm mắt dì Ba vẫn trông về một hướng “Cha con cưới ba người phụ nữ vào Ngụy gia,nhưng săn sóc nhất lại là dì Cả, dung túng nhất là dì Hai, chỉ có mình mẹ không được để mắt tới…Con nói, nếu lúc trước mẹ sinh con trai cho cha con, nói không chừng ….”
Thanh âm dì Ba phảng phất có chút đau thương,chỉ nói đến đó, liền im lặng.
Lúc nhìn Ngụy Viện Viện thì bắt gặp biểu tình bi thương trên mặt cô gái ngốc kia.
Dì Ba cười vỗ vỗ tay Ngụy Viện Viện “Mẹ đang nói giỡn,có con là mẹ hạnh phúc lắm rồi.”
Ngụy Viện Viện nghe vậy lập tức nở nụ cười.
Về cái chết của gã công nhân, cuối cùng giao cho Ngụy Lập Diễm giải quyết, kêu người mang xác về,bồi thường thỏa đáng, là một khoảng tiền khá lớn.
Người nhà nạn nhân biết có làm ầm ĩ cũng không giúp được gì, đến đây xem như đã chấm dứt.
Việc tháo dỡ gian phòng của Ngụy Thư buộc phải dừng lại, mái nhà mất ngói trống trơn, cực kì khó coi.
_Phòng vẫn để đó, mau gọi người tới dọn hết đồ đạc bên trong ra. Nhớ rửa sạch sẽ vết máu dưới sàn,sau đó khóa kĩ cửa lại.
Ngụy Lập Diễm rất có phong phạm của chủ nhà, bình tĩnh ra lệnh cho đám người hầu.
Mà khi Ngụy Lập Diễm đang nói chuyện với người nhà nạn nhân thì dì Ba đi tới,bà vẫn giữ im lặng không xen vào,dù sao việc Ngụy Lập Diễm làm như vậy hoàn toàn không sai.
Từ đầu tới cuối, bà thủy chung đều tìm kiếm Ngụy Hà. Gặp bộ dáng xộc xệch lôi thôi của Ngụy Hà, sắc mặt liền trở nên khó coi.
_”Vừa rồi xảy ra chuyện, lão gia không có tâm tư thì đúng ra con phải đứng ra xử lý, chứ không phải cứ ngẩn người ở đây. Ngụy Lập Diễm nhỏ hơn con còn biết phải làm thế nào, chẳng lẽ con không biết?” dì Ba nghiêm khắc nói.
Ngụy Hà cúi đầu không nói
Dì Ba lẳng lặng ai thán “A Hà, con không còn nhỏ nữa.”
Ngụy Hà ngẩn đầu nhìn dì Ba, vẫn không mở miệng
_”Như vậy đi, dì Ba hỏi con. Nếu có ngày lão gia mất,con muốn làm chủ sao?” dì Ba nhìn thẳng vào mắt Ngụy Hà,không cho cậu né tránh.
_”Làm chủ, kế thừa gia nghiệp,con chính là nhất gia chi chủ. Tất cả mọi việc trong nhà đều mặc con sai khiến,ngươi nói hỏi như vậy làm cái gì? Tự nhiên, dì Ba là đang hỏi con,nếu ngày đó thật sự đến,dì Hai cùng Ngụy Lập Diễm nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cho con. Nếu như con không muốn vị trí đó, vậy con đừng lục đục với hai mẹ con họ nữa, nhưng đồng thời con cũng trắng tay.”
Ngụy Hà kinh ngạc nhìn dì Ba “Làm chủ…”
_A Hà, dì Ba là đang giúp con. Con chỉ cần nói có muốn hay không.
Hình ảnh Ngụy Thường Đức tháo dỡ căn phòng của Ngụy Thư bỗng dưng hiện ra trong óc Ngụy Hà…Ngụy Hà lập tức thốt lên “Con muốn.”
_”Vậy dì Ba sẽ giúp con.” Dì Ba từ tốn sờ đầu Ngụy Hà
Ngụy Hà ngẩng đầu khó hiểu “Dì Ba…”
_Sao?
_Tại sao lại đối tốt với con như vậy?
_”Dì Ba chỉ có độc nhất một đứa con trai là con, không giúp con thì giúp ai.” Dì Ba thu tay lại, nụ cười có chút miễn cưỡng.
Ngụy Hà vẫn có chút hoang mang,cho dù dì Ba không có con trai nên phải gửi gắm hết nguyện vọng vào cậu, nhưng vì cái gì cố tình lại chọn cậu? Mà không phải Ngụy Lập Diễm hay Ngụy Lượng.
_”Ngày kia là sinh nhật của con, dì đã thương lượng với lão gia, tổ chức tiệc ăn mừng ở nhà.” Dì Ba dời đề tài.
Ngụy Hà nghe xong không hề lộ ra biểu tình cao hứng ngược lại có chút không vui “Năm nào cũng vậy, không có ý nghĩa,con không muốn làm.”
_Nói nhảm cái gì, đã nói năm nào cũng như vậy thì năm nay sao lại không làm.
Ngụy Hà dường như nghĩ tới điều gì,chờ mong nhìn dì Ba
Dì Ba dùng vẻ mặt trìu mến gật đầu nói “Con muốn thế nào?”
_Con muốn tới lúc đó, chúng ta mời một gánh hát đến nhà diễn hí khúc.” Ngụy Hà vội vàng nói
_”Hí khúc?” Dì Ba nhíu mày, nhưng nhìn biểu tình khẩn thiết của Ngụy Hà cũng không nỡ làm cậu mất hứng “Để ngày mai dì đi thương lượng với lão gia, tận lực thỏa mãn con.”
_”Cám ơn dì Ba!” Ngụy Hà vui vẻ cười rộ lên
Dì Ba nhìn cậu cười liền ngẩn ra, lập tức cười theo “Chỉ cần con chịu nghe lời là tốt rồi.”
Sau khi dì Ba rời khỏi phòng Ngụy Hà không bao lâu, Ngụy Lập Diễm liền tới. Hắn tựa hồ không muốn bước vào phòng Ngụy Hà,chỉ đứng ngoài cửa, mặt không chút biểu cảm nói “Cha gọi anh thu thập đồ đạc, ngày mai sẽ chuyển đến phòng khác.”
Chuyện của tao, liên quan gì đến mày!
Ngụy Hà thiếu chút nữa đã thốt ra những lời này,nhưng nghĩ nghĩ một chút liền đổi thành “Tao ở trong này được rồi,giúp tao chuyển lời đến cha,không cần,cám ơn.”
_”Tùy anh.” Ngụy Lập Diễm lạnh lẽo nhìn Ngụy Hà, không nói gì thêm lập tức rời đi
Trời đã tối sầm,Ngụy Hà ngồi trước cửa nhìn ngọn đèn ngoài hành lang. Lúc này trừ cậu ra không còn ai khác, những kẻ sợ chết nhất định sẽ không đến đây.
Nghĩ đến tử trạng của gã công nhân, trong lòng Ngụy Hà không khỏi sợ hãi, chính cậu cũng không muốn bị như vậy.
_”Thực xin lỗi, anh trai.” Ngụy Hà nhìn đống đổ nát trước mặt
Không bao lâu, Ngụy Hà đứng lên, cố lấy dũng khí tiến về phía trước. Ánh sáng mờ nhạt đánh vào cánh cửa kia,Ngụy Hà nhìn ổ khóa nặng trịch, trong lòng liền ê ẩm.
Không đợi cậu tiếp tục bi thương, bỗng “Phanh!” một tiếng, Ngụy Hà lập tức hoảng sợ,tựa hồ đang có người ném đồ về phía cậu, chẳng qua là bị cánh cửa chặn lại.
_”Anh…?” Ngụy Hà không xác định dò hỏi
“Phanh!” “Phanh!” “Phanh!” Trả lời Ngụy Hà là những tiến đổ nát liên hồi
Ngụy Hà bị dọa, run rẩy lui về sau mấy bước,kinh hoảng nói “Thực xin lỗi! Anh! Không phải em!Em không hề biết lão già kia sẽ làm như vậy! Không, không phải…”
“PHANH!” Lại một tiếng vang thật lớn,cánh cửa đập mạnh vào nhau
Ngụy Hà nuốt nước bọt,mở to hai mắt thử đoán Ngụy Thư nhất định đang phát giận bên trong “Em, em thừa nhận là lỗi của em…Em không thể ngăn cản…”
Ngụy Hà cảm thấy ánh mắt cay xè,cậu muốn giải thích,nhưng sự thật chính là như vậy,đều do cậu bất lực mà thôi, có giải thích như thế nào cũng vô dụng.
Nhưng lúc này, bên trong cánh cửa bỗng im bặt.
_”Anh, anh đừng giận nữa được không?” Ngụy Hà chậm chạp đi tới “Em thề, em sẽ giúp anh báo thù,anh chờ em…A!”
Ngay khi Ngụy Hà áp đầu lên cửa muốn nghe động tĩnh bên trong thì, bỗng một bàn tay vươn ra bắt lấy cổ Ngụy Hà,Ngụy Hà lập tức không thể phát ra tiếng động.
Cánh tay trên cổ vô cùng mạnh mẽ,Ngụy Hà chưa bao giờ hoảng sợ như vậy,cánh tay kia dường như muốn mạng của cậu, dị thường hung mãnh…
Ngụy Hà giãy dụa vài cái,quơ tay muốn thoát khỏi gọng kìm,nhưng cho dù cậu đã mất đi toàn bộ khí lực thì cánh tay kia vẫn không lơi lỏng nửa phần. Tầm mắt cậu dần dần trở nên mơ hồ,không thể hô hấp,lỗ tai lùng bùng ù ù.
Trong lúc mơ màng, Ngụy Hà thản nhiên ngửi được mùi thuốc, loại hương vị từng làm cậu si mê giờ đây lại khiến trái tim cậu đau đớn.
_Cút đi!
Ngay khi Ngụy Hà ngừng chống cự,cảm thấy bản thân mãi mãi không thể tỉnh dậy, thì cánh tay kia đột nhiên buông tha cho cậu.
Ngụy Hà vô lực ngã ngồi trên đất,hai tay ôm cổ, hốt hoảng từng ngụm từng ngụm thở hổn hển.
Cậu cũng không dám…tiếp tục dừng lại. Ngụy Hà nghiêng ngả lảo đảo đứng lên, bỏ chạy về phòng mình.
Cậu vốn muốn dành cho Ngụy Thư một bất ngờ,cậu vốn định nói cho Ngụy Thư biết,cậu có khả năng giúp Ngụy Thư hoàn thành nguyện vọng kia.
Chính là cuối cùng cậu cũng chỉ tự chuốc lấy thương tổn, rồi trốn chạy trong nỗi sợ hãi tột cùng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook