Quỷ Huynh
-
Chương 11
_”Lũ chó chùng mày! Mau mở cửa! Thả thiếu gia tao ra ngoài!”
Ngụy Hà hung hăng đá cửa,nhưng cửa đã bị người khóa trái,mặc cho Ngụy Hà có gây sức ép như thế nào cũng không làm gì được.
Dưới cơn nóng giận, Ngụy Hà liền quơ lấy bình hoa ném ra cửa.
_”Tốt nhất đừng để tao ra ngoài! Nếu không ta sẽ chặt hết đầu lũ chó chúng mày!”
_Thiếu gia,cậu đừng làm đám người hầu chúng con khó xử,đây là do dì Ba phân phó,tụi con cũng không còn cách nào khác.
_”Mở cửa!” Nhưng Ngụy Hà cũng không để ý tới,chỉ điên cuồng đập cửa.
Ngụy Hà cảm thấy toàn thân sắp nổ mạnh, giống như ăn phải thuốc súng vậy.
_Làm sao vậy? Cậu Hai vẫn còn gây sự sao?
_”Bà Ba, cuối cùng ngài cũng đến.” Nhìn thấy dì Ba đến, mấy người đều thở phào nhẹ nhõm,vội vàng mở cửa cho dì Ba vào.
Cửa vừa mở, dì Ba còn chưa kịp bước chân vào thì Ngụy Hà đã lập tức vọt tới,dì Ba giận đến tái mặt quát “A Hà! Nếu con còn xem dì là dì Ba của con thì dừng lại ngay!”
Ngụy Hà miễn cưỡng đứng lại,biểu tình cũng không mấy xinh đẹp,hai tròng mắt đỏ ngầu,cậu nhìn dì kêu một tiếng “Mẹ Ba…”
Dì Ba quay đầu ra lệnh “Đóng cửa lại, sau đó lui xuống hết đi.”
_ “Con hôm nay làm dì Ba thật thất vọng.” dì Ba nói.
Ngụy Hà quýnh lên, đang muốn phản bác,vừa há mồm lại không nói ra lời. Cậu cúi đầu,chuyện này cậu không muốn để người khác biết.
_”Dì Ba hỏi con,sao hôm nay con lại làm vậy với lão gia?” dì Ba nghiêm túc nhìn Ngụy Hà,Ngụy Hà ngẩng đầu nhìn dì Ba,nửa ngày không lên tiếng.
Dì Ba gặp Ngụy Hà như vậy không khỏi cười khổ, “Biết rõ dì Hai có thành kiến với con, coi con như cái gai trong mắt,hôm nay con náo loạn như vậy, đủ để bà ta nói ba ngày ba đêm. A Hà a A Hà,dì Ba cảm thấy thật thương tâm,lúc mẹ con chết đã phó thác cho dì,nhưng dì lại không dạy được con…”
_”Con không cần biết con tiện nhân kia nói gì! Con hận lão ta,lão không phải là cha con!” Ngụy Hà giận dữ thét lên.
_”A Hà!” Dì Ba kích động giơ tay tát Ngụy Hà một cái, bạt tay vừa ra hai người đều đồng loạt sửng sốt,Ngụy Hà lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên dì Ba đánh cậu.
Ngụy Hà kinh ngạc nhìn dì Ba,dì Ba lại sửng sốt nhìn tay mình một hồi sau đó đột nhiên xoay người đi ra ngoài.
_Dì Ba…Tú Đồng là ai?
Phía sau, Ngụy Hà bỗng mở miệng.
Đang muốn đi dì Ba lập tức khựng lại ngẩn người, quay đầu nhìn Ngụy Hà,trong mắt mang theo khiếp sợ “Con nghe ai nói?”
_”Tú Đổng có phải là mẹ…của Ngụy Thư?” Ngụy Hà không trả lời vấn đề của bà.
Vừa nghe Ngụy Hà nói, hai đồng tử của dì Ba mạnh mẽ co rút,sao A Hà lại biết điều này?
Gặp dì Ba như vậy, Ngụy Hà liền biết, mình đoán không sai,Tú Đồng chính là mẹ của Ngụy Thư,cô đào hát hí khúc kia “A Hà, nói cho mẹ Ba biết,ai nói cho con?” dì Ba đi đến chỗ Ngụy Hà,vội vàng hỏi.
_”Trong lúc vô ý nghe được.” Ngụy Hà lắc đầu, cực lực che giấu,cậu không thể nói là Ngụy Thư tiết lộ cho cậu biết,như vậy dì Ba sẽ nghĩ mình bị điên.
_”Nghe ở đâu? Con còn biết được những gì?” dì Ba truy vấn.
Ngụy Hà cảm thấy dì Ba có chút kì quái,lấp liếm đáp “Chạng vạng ngày hôm qua, nghe được khi đi xem hát.”
_Thật sao?
_”Thật.” Ngụy Hà gật gật đầu.
_Người kia còn nói gì nữa không?
_”Hết rồi, chỉ như vậy.” Ngụy Hà nói
Trong lòng ẩn ẩn cảm thấy dì Ba nhất định biết chuyện gì đó,vừa định hỏi thì “Phanh!” một tiếng, ngoài cửa truyền đến tiếng đồ vật bị đánh vỡ.
_”Ai!?” Dì Ba cảnh giác nhìn ra cửa,bên ngoài vang lên thanh âm khẩn trương “Con…Con…”
Ngụy Hà nhanh chóng chạy ra liền bắt gặp gương mặt méo mó của Trình hảo,Trình Hảo vừa thấy Ngụy Hà lập tức quỳ xuống van xin “Cậu Hai, con, con thật sự không cố ý.Con chỉ muốn bưng cháo cho lão gia, không cẩn thận sẩy chân mới..mới…”
Ngụy Hà liếc nhìn bát cháo đổ trên đất, không nói hai lời liền giơ chân hung hăng đạp Trình Hảo một cái “Mau dọn dẹp sạch sẽ rồi cút ngay!”
Mà lúc này dì Ba cũng đi ra,nhẹ giọng nói một tiếng liền ly khai.
Ngụy Hà vốn muốn đuổi theo,nhưng dì Ba đi rất nhanh, lại bị Trình Hảo chắn trước mặt nhất thời tức giận quát “Còn lề mề cái gì! Cút mau!”
Trình Hảo kia cũng đáng thương,nước cháo còn nóng hổi bốc hơi nghi ngút, bát sứ lại vỡ nát thành từng mảnh,nhưng e ngại trước lời đe dọa của Ngụy Hà,hắn đành phải vội vội vàng vàng dùng tay không thu dọn, vừa cầm lên liền bị cắt đứt tay, cả bàn tay nóng đỏ phồng rộp,hốc mắt lập tức ửng hồng.
Ngụy Hà nhìn bộ dáng của tên hầu, trong lòng không khỏi phiền táo,cậu nắm áo Trình Hảo, kéo qua một bên “Đi lấy đồ dọn! Thu thập sạch sẽ xong thì đừng bao giờ xuất hiện ở chỗ này nữa, thiếu gia tao chướng mắt mày!”
Trình Hảo cúi đầu dạ một tiếng liền bỏ chạy,thời điểm trở về thì cửa phòng cậu Hai mở toang,cậu Hai không ở trong phòng, trên hành lang cũng không thấy bóng dáng,trong lòng thầm nghĩ cậu ta không ở cũng tốt,nếu nhìn thấy mình nhất định lại phát hỏa,nhanh chân lẹ tay dọn dẹp đống hỗn độn dưới đất, sau đó lập tức rời đi.
***
Đẩy cửa ra, đập vào mắt chính là chiếc giường của Ngụy Thư, cảnh tượng triền miên đêm qua ồ ạt xuất hiện,dường như có thể nghe thấy tiếng rên rỉ ái muội,xương cốt Ngụy Hà không khỏi mềm nhũn.
Khi cửa đóng lại, Ngụy Thư cũng không xuất hiện trước mắt mình như Ngụy Hà tưởng,Ngụy Hà khẽ gọi “Anh…” Nhưng mặc cho Ngụy Hà kêu như thế nào,Ngụy Thư thủy chung vẫn không xuất hiện.
Ngụy Hà giương mắt nhìn vết máu trên giường, cả người không khỏi nóng lên,đầu óc choáng váng.
Chính là câu nói vô tình kia lại quấy nhiễu ảo tưởng của Ngụy Hà.
_Ánh mắt như vậy,hệt như cha, đều thật ghê tởm…
Hóa ra Ngụy Thư cảm thấy mình thật ghê tởm,Ngụy Hà trở nên khó chịu.
Ngụy Thư nhất định rất oán hận lão già chết tiệt kia,là lão giết Ngụy Thư! Nhưng mà mình báo thù bằng cách nào đây?
_”Dù thế nào đi nữa, ông ấy cũng là cha mình…” Ngụy Hà cúi đầu,rõ ràng Ngụy Thư không ở, nhưng Ngụy Hà vẫn thấy khẩn trương,nếu Ngụy Thư nghe được câu này, khẳng định sẽ rất không vui?
Coi như mình có hận lão già kia như thế nào,thì lão cũng là cha ruột của mình,Ngụy Hà không xuống tay được. Chính là Ngụy Thư lại…
Ngụy Hà thực rối rắm…
Ngay khi Ngụy Hà cúi đầu,khóe mắt dư quang liền phát hiện có người đứng sau lưng mình,nhưng trên mặt đất lại chỉ có cái bóng của cậu.
_”Anh!” Ngụy Hà kinh hỉ quay đầu, chống lại đôi mắt âm trầm đang nhìn cậu.
Ngụy Hà bị hoảng sợ,bất giác lui về sau một bước,ánh mắt xinh đẹp không còn chứa đầy nhu tình của đêm qua,Ngụy Hà cảm thấy rét buốt từ đầu tới chân.
_”Anh, anh…” Ngụy Hà run rẩy mở miệng
Nhìn biểu tình sợ sệt của Ngụy Hà khi hô tên mình,ánh mắt Ngụy Thư lập tức trở nên mềm mại.
Đôi mắt hẹp dài dường như hàm chứa cả dòng suối, lóng lánh thủy quang,những tia nắng mặt trời đánh vào làn da tái nhợt, anh lẳng lặng nhìn chằm chằm Ngụy Hà. Ngụy Hà lập tức bị cảnh đẹp trước mắt mê hoặc đến mất hồn.
Vẻ đẹp của Ngụy Thư, một chút cũng không thua kém mẹ anh năm đó. Thậm chí Ngụy Hà cảm thấy vừa rồi trong nháy mắt,anh cùng người phụ nữ kia kết hợp làm một.
Ngụy Hà có chút hoảng hốt, điều này mang đến cho cậu cảm giác không chân thật.
_”Gíup anh…” Ánh mắt của anh hơi hơi rũ xuống nhìn Ngụy Hà,nơi đáy mắt nồng đậm bi thương cùng thống khổ.
_”Gíup anh…” Ngữ khí tràn đầy van xin cầu khẩn,Ngụy Hà nhìn bàn tay cơ hồ trong suốt của anh đang che trước ngực,bộ dáng yếu ớt dễ vỡ khiến tim Ngụy Hà đau nhói.
Ngụy Hà chống đỡ đôi chân mềm nhũn đi tới gần Ngụy Thư,Ngụy Hà vươn tay,nhưng không dám chạm vào Ngụy Thư, chỉ hướng về phía trước một chút.
“Tí tách” một giọt nước mắt dừng trên tay Ngụy Hà,Ngụy Hà nhìn giọt nước mắt kia, bàn tay không khỏi run lên,sững sờ mở to hai mắt nhìn Ngụy Thư.
Phải giúp như thế nào đây? Gíup bằng cách nào? Chỉ cần bản thân có thể làm được,cậu nhất định sẽ liều mạng hoàn thành.
Ngụy Hà khẩn thiết ôm lấy thân thể lạnh như băng kia,hơi hơi ngẩng đầu lên, gác cằm lên vai Ngụy Thư,ngửi ngửi mùi dược hương vờn quanh chóp mũi,Ngụy Hà dị thường say mê hương vị này,hỗn loạn mở miệng “Em giúp, em giúp.”
Ngụy Hà nhắm lại, nắm tay buộc chặt “Cha có được một người vợ tuyệt sắc như mẹ của anh lại không biết trân trọng,cuộc đời ông ta day dưa với nhiều phụ nữ như vậy,cô phụ mẹ anh. Nhưng em sẽ không,Ngụy Hà suốt đời này chỉ một mực cùng anh…anh trai yêu dấu của em…”
Khuôn mặt tái nhợt của thanh niên lặng lẽ nhếch miệng,cụp mắt ôm lấy người trong lòng, nhanh chóng rút bỏ sạch sẽ hàng ngàn gàng vạn nhu tình cùng thống khổ lúc ban đầu, lạnh lẽo nói “A Hà thật tốt.”
Thanh âm kia, mặc kệ là ai nghe thấy,đều không thể kháng cự.
Ngụy Hà hung hăng đá cửa,nhưng cửa đã bị người khóa trái,mặc cho Ngụy Hà có gây sức ép như thế nào cũng không làm gì được.
Dưới cơn nóng giận, Ngụy Hà liền quơ lấy bình hoa ném ra cửa.
_”Tốt nhất đừng để tao ra ngoài! Nếu không ta sẽ chặt hết đầu lũ chó chúng mày!”
_Thiếu gia,cậu đừng làm đám người hầu chúng con khó xử,đây là do dì Ba phân phó,tụi con cũng không còn cách nào khác.
_”Mở cửa!” Nhưng Ngụy Hà cũng không để ý tới,chỉ điên cuồng đập cửa.
Ngụy Hà cảm thấy toàn thân sắp nổ mạnh, giống như ăn phải thuốc súng vậy.
_Làm sao vậy? Cậu Hai vẫn còn gây sự sao?
_”Bà Ba, cuối cùng ngài cũng đến.” Nhìn thấy dì Ba đến, mấy người đều thở phào nhẹ nhõm,vội vàng mở cửa cho dì Ba vào.
Cửa vừa mở, dì Ba còn chưa kịp bước chân vào thì Ngụy Hà đã lập tức vọt tới,dì Ba giận đến tái mặt quát “A Hà! Nếu con còn xem dì là dì Ba của con thì dừng lại ngay!”
Ngụy Hà miễn cưỡng đứng lại,biểu tình cũng không mấy xinh đẹp,hai tròng mắt đỏ ngầu,cậu nhìn dì kêu một tiếng “Mẹ Ba…”
Dì Ba quay đầu ra lệnh “Đóng cửa lại, sau đó lui xuống hết đi.”
_ “Con hôm nay làm dì Ba thật thất vọng.” dì Ba nói.
Ngụy Hà quýnh lên, đang muốn phản bác,vừa há mồm lại không nói ra lời. Cậu cúi đầu,chuyện này cậu không muốn để người khác biết.
_”Dì Ba hỏi con,sao hôm nay con lại làm vậy với lão gia?” dì Ba nghiêm túc nhìn Ngụy Hà,Ngụy Hà ngẩng đầu nhìn dì Ba,nửa ngày không lên tiếng.
Dì Ba gặp Ngụy Hà như vậy không khỏi cười khổ, “Biết rõ dì Hai có thành kiến với con, coi con như cái gai trong mắt,hôm nay con náo loạn như vậy, đủ để bà ta nói ba ngày ba đêm. A Hà a A Hà,dì Ba cảm thấy thật thương tâm,lúc mẹ con chết đã phó thác cho dì,nhưng dì lại không dạy được con…”
_”Con không cần biết con tiện nhân kia nói gì! Con hận lão ta,lão không phải là cha con!” Ngụy Hà giận dữ thét lên.
_”A Hà!” Dì Ba kích động giơ tay tát Ngụy Hà một cái, bạt tay vừa ra hai người đều đồng loạt sửng sốt,Ngụy Hà lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên dì Ba đánh cậu.
Ngụy Hà kinh ngạc nhìn dì Ba,dì Ba lại sửng sốt nhìn tay mình một hồi sau đó đột nhiên xoay người đi ra ngoài.
_Dì Ba…Tú Đồng là ai?
Phía sau, Ngụy Hà bỗng mở miệng.
Đang muốn đi dì Ba lập tức khựng lại ngẩn người, quay đầu nhìn Ngụy Hà,trong mắt mang theo khiếp sợ “Con nghe ai nói?”
_”Tú Đổng có phải là mẹ…của Ngụy Thư?” Ngụy Hà không trả lời vấn đề của bà.
Vừa nghe Ngụy Hà nói, hai đồng tử của dì Ba mạnh mẽ co rút,sao A Hà lại biết điều này?
Gặp dì Ba như vậy, Ngụy Hà liền biết, mình đoán không sai,Tú Đồng chính là mẹ của Ngụy Thư,cô đào hát hí khúc kia “A Hà, nói cho mẹ Ba biết,ai nói cho con?” dì Ba đi đến chỗ Ngụy Hà,vội vàng hỏi.
_”Trong lúc vô ý nghe được.” Ngụy Hà lắc đầu, cực lực che giấu,cậu không thể nói là Ngụy Thư tiết lộ cho cậu biết,như vậy dì Ba sẽ nghĩ mình bị điên.
_”Nghe ở đâu? Con còn biết được những gì?” dì Ba truy vấn.
Ngụy Hà cảm thấy dì Ba có chút kì quái,lấp liếm đáp “Chạng vạng ngày hôm qua, nghe được khi đi xem hát.”
_Thật sao?
_”Thật.” Ngụy Hà gật gật đầu.
_Người kia còn nói gì nữa không?
_”Hết rồi, chỉ như vậy.” Ngụy Hà nói
Trong lòng ẩn ẩn cảm thấy dì Ba nhất định biết chuyện gì đó,vừa định hỏi thì “Phanh!” một tiếng, ngoài cửa truyền đến tiếng đồ vật bị đánh vỡ.
_”Ai!?” Dì Ba cảnh giác nhìn ra cửa,bên ngoài vang lên thanh âm khẩn trương “Con…Con…”
Ngụy Hà nhanh chóng chạy ra liền bắt gặp gương mặt méo mó của Trình hảo,Trình Hảo vừa thấy Ngụy Hà lập tức quỳ xuống van xin “Cậu Hai, con, con thật sự không cố ý.Con chỉ muốn bưng cháo cho lão gia, không cẩn thận sẩy chân mới..mới…”
Ngụy Hà liếc nhìn bát cháo đổ trên đất, không nói hai lời liền giơ chân hung hăng đạp Trình Hảo một cái “Mau dọn dẹp sạch sẽ rồi cút ngay!”
Mà lúc này dì Ba cũng đi ra,nhẹ giọng nói một tiếng liền ly khai.
Ngụy Hà vốn muốn đuổi theo,nhưng dì Ba đi rất nhanh, lại bị Trình Hảo chắn trước mặt nhất thời tức giận quát “Còn lề mề cái gì! Cút mau!”
Trình Hảo kia cũng đáng thương,nước cháo còn nóng hổi bốc hơi nghi ngút, bát sứ lại vỡ nát thành từng mảnh,nhưng e ngại trước lời đe dọa của Ngụy Hà,hắn đành phải vội vội vàng vàng dùng tay không thu dọn, vừa cầm lên liền bị cắt đứt tay, cả bàn tay nóng đỏ phồng rộp,hốc mắt lập tức ửng hồng.
Ngụy Hà nhìn bộ dáng của tên hầu, trong lòng không khỏi phiền táo,cậu nắm áo Trình Hảo, kéo qua một bên “Đi lấy đồ dọn! Thu thập sạch sẽ xong thì đừng bao giờ xuất hiện ở chỗ này nữa, thiếu gia tao chướng mắt mày!”
Trình Hảo cúi đầu dạ một tiếng liền bỏ chạy,thời điểm trở về thì cửa phòng cậu Hai mở toang,cậu Hai không ở trong phòng, trên hành lang cũng không thấy bóng dáng,trong lòng thầm nghĩ cậu ta không ở cũng tốt,nếu nhìn thấy mình nhất định lại phát hỏa,nhanh chân lẹ tay dọn dẹp đống hỗn độn dưới đất, sau đó lập tức rời đi.
***
Đẩy cửa ra, đập vào mắt chính là chiếc giường của Ngụy Thư, cảnh tượng triền miên đêm qua ồ ạt xuất hiện,dường như có thể nghe thấy tiếng rên rỉ ái muội,xương cốt Ngụy Hà không khỏi mềm nhũn.
Khi cửa đóng lại, Ngụy Thư cũng không xuất hiện trước mắt mình như Ngụy Hà tưởng,Ngụy Hà khẽ gọi “Anh…” Nhưng mặc cho Ngụy Hà kêu như thế nào,Ngụy Thư thủy chung vẫn không xuất hiện.
Ngụy Hà giương mắt nhìn vết máu trên giường, cả người không khỏi nóng lên,đầu óc choáng váng.
Chính là câu nói vô tình kia lại quấy nhiễu ảo tưởng của Ngụy Hà.
_Ánh mắt như vậy,hệt như cha, đều thật ghê tởm…
Hóa ra Ngụy Thư cảm thấy mình thật ghê tởm,Ngụy Hà trở nên khó chịu.
Ngụy Thư nhất định rất oán hận lão già chết tiệt kia,là lão giết Ngụy Thư! Nhưng mà mình báo thù bằng cách nào đây?
_”Dù thế nào đi nữa, ông ấy cũng là cha mình…” Ngụy Hà cúi đầu,rõ ràng Ngụy Thư không ở, nhưng Ngụy Hà vẫn thấy khẩn trương,nếu Ngụy Thư nghe được câu này, khẳng định sẽ rất không vui?
Coi như mình có hận lão già kia như thế nào,thì lão cũng là cha ruột của mình,Ngụy Hà không xuống tay được. Chính là Ngụy Thư lại…
Ngụy Hà thực rối rắm…
Ngay khi Ngụy Hà cúi đầu,khóe mắt dư quang liền phát hiện có người đứng sau lưng mình,nhưng trên mặt đất lại chỉ có cái bóng của cậu.
_”Anh!” Ngụy Hà kinh hỉ quay đầu, chống lại đôi mắt âm trầm đang nhìn cậu.
Ngụy Hà bị hoảng sợ,bất giác lui về sau một bước,ánh mắt xinh đẹp không còn chứa đầy nhu tình của đêm qua,Ngụy Hà cảm thấy rét buốt từ đầu tới chân.
_”Anh, anh…” Ngụy Hà run rẩy mở miệng
Nhìn biểu tình sợ sệt của Ngụy Hà khi hô tên mình,ánh mắt Ngụy Thư lập tức trở nên mềm mại.
Đôi mắt hẹp dài dường như hàm chứa cả dòng suối, lóng lánh thủy quang,những tia nắng mặt trời đánh vào làn da tái nhợt, anh lẳng lặng nhìn chằm chằm Ngụy Hà. Ngụy Hà lập tức bị cảnh đẹp trước mắt mê hoặc đến mất hồn.
Vẻ đẹp của Ngụy Thư, một chút cũng không thua kém mẹ anh năm đó. Thậm chí Ngụy Hà cảm thấy vừa rồi trong nháy mắt,anh cùng người phụ nữ kia kết hợp làm một.
Ngụy Hà có chút hoảng hốt, điều này mang đến cho cậu cảm giác không chân thật.
_”Gíup anh…” Ánh mắt của anh hơi hơi rũ xuống nhìn Ngụy Hà,nơi đáy mắt nồng đậm bi thương cùng thống khổ.
_”Gíup anh…” Ngữ khí tràn đầy van xin cầu khẩn,Ngụy Hà nhìn bàn tay cơ hồ trong suốt của anh đang che trước ngực,bộ dáng yếu ớt dễ vỡ khiến tim Ngụy Hà đau nhói.
Ngụy Hà chống đỡ đôi chân mềm nhũn đi tới gần Ngụy Thư,Ngụy Hà vươn tay,nhưng không dám chạm vào Ngụy Thư, chỉ hướng về phía trước một chút.
“Tí tách” một giọt nước mắt dừng trên tay Ngụy Hà,Ngụy Hà nhìn giọt nước mắt kia, bàn tay không khỏi run lên,sững sờ mở to hai mắt nhìn Ngụy Thư.
Phải giúp như thế nào đây? Gíup bằng cách nào? Chỉ cần bản thân có thể làm được,cậu nhất định sẽ liều mạng hoàn thành.
Ngụy Hà khẩn thiết ôm lấy thân thể lạnh như băng kia,hơi hơi ngẩng đầu lên, gác cằm lên vai Ngụy Thư,ngửi ngửi mùi dược hương vờn quanh chóp mũi,Ngụy Hà dị thường say mê hương vị này,hỗn loạn mở miệng “Em giúp, em giúp.”
Ngụy Hà nhắm lại, nắm tay buộc chặt “Cha có được một người vợ tuyệt sắc như mẹ của anh lại không biết trân trọng,cuộc đời ông ta day dưa với nhiều phụ nữ như vậy,cô phụ mẹ anh. Nhưng em sẽ không,Ngụy Hà suốt đời này chỉ một mực cùng anh…anh trai yêu dấu của em…”
Khuôn mặt tái nhợt của thanh niên lặng lẽ nhếch miệng,cụp mắt ôm lấy người trong lòng, nhanh chóng rút bỏ sạch sẽ hàng ngàn gàng vạn nhu tình cùng thống khổ lúc ban đầu, lạnh lẽo nói “A Hà thật tốt.”
Thanh âm kia, mặc kệ là ai nghe thấy,đều không thể kháng cự.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook