Quỷ Hồn Xin Hãy Buông Tha
-
Chương 83: Trở về Lương Thành 5
Mặc Thanh há hốc miệng như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại im lặng ngoảnh mặt đi chỗ khác.
Nếu như là trước kia, y sẽ không do dự lập tức trả lời rằng y tin sư huynh, nhưng hiện tại y lại cảm thấy rất sợ hãi. Nếu Doãn Tình nói với y chuyện này trước khi hắn bước vào phòng y tìm đồ, có lẽ y vẫn còn ngây thơ tin hắn thực sự lo cho mình.
Nếu là muốn tốt cho y tại sao phải lén lút? Chỉ đơn giản như vậy sao lại hết lần này đến lần khác cố ý thăm dò? Với quan hệ giữa họ, nếu nói thẳng ngay từ đầu, chẳng lẽ y lại không nghe hắn.
Có phải làm kiểu gì cũng không ra manh mối nên mới chọn phương pháp hỏi thẳng y không?
Tuy trong lòng đã rối thành một cục nhưng ngoài mặt Mặc Thanh vẫn bình tĩnh nói: “Sao ta lại không tin sư huynh chứ, nhưng mà sư huynh, ta thực sự không cầm thứ đó, ta còn không biết Thiên Ma Nhãn trông như thế nào nữa mà.”
“Thật sao?”
“Thật.” Mặc Thanh gật gật đầu. “Ta thực sự không cầm.”
Doãn Tình nhìn thẳng vào mắt Mặc Thanh, qua một hồi lâu thấy y không có khả năng nói dối mới thất vọng thở ra một hơi đứng dậy nói: “Sư đệ đừng nghĩ nhiều, ta chỉ là lo lắng cho đệ thôi, nghỉ ngơi sớm đi.”
Đến khi Doãn Tình đi khỏi, cửa phòng lần nữa đóng chặt lại Mặc Thanh mới như từ trong vũng lầy bò ra nằm gục xuống giường. Dư Phong trở lại vừa vặn nhìn thấy chính là bộ dạng thất thần không một chút sức lực của y, hắn vội vàng tiến lại gần lo lắng hỏi: “Thanh Thanh xảy ra chuyện gì? Sao sắc mặt lại kém thế này?”
“Dư Phong…” Mặc Thanh ngước lên nhìn Dư Phong, qua hồi lâu y đột nhiên ngồi dậy ôm chặt lấy hắn, miệng liên tục gọi tên hắn. Dư Phong vội vỗ nhẹ lên lưng y an ủi:
“Ngoan, có ta ở đây.”
Mặc Thanh mím chặt lấy môi, an tĩnh ôm dựa vào người hắn, qua nửa ngày mới khó khăn cất tiếng. “Dư Phong… ngày trước mấy người luôn dọa ta, hiện tại ta thực sự có một chút sợ rồi.”
Lúc trước y còn không tin chỉ vì một pháp bảo mà khiến người ta tranh lên tranh xuống, đến máu mủ cũng không màng. Giờ chuyện này rơi lên đầu y, quả thật biết sợ thật rồi.
Dư Phong khẽ thở dài, càng ôm chặt lấy Mặc Thanh. Hắn không hỏi lý do vì sao y lại sợ, chỉ ở bên cạnh trầm tĩnh mặc cho y ôm. Làm loạn một hồi, Mặc Thanh cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh, y ngồi dậy nhìn Dư Phong nghiêm túc hỏi: “Dư Phong, huynh sẽ không lừa ta đâu đúng không?”
Dư Phong mỉm cười, cũng không trả lời câu hỏi của y, “Chỉ cần ta còn sống ngày nào sẽ bảo vệ ngươi ngày đấy.”
Hắn cũng chưa từng nói những lời hẹn thề, đơn giản nói một câu sẽ bảo vệ y, nhưng chính vì vậy cũng khiến Mặc Thanh cảm thấy an tâm hơn phần nào. Y do dự một lúc rồi kể lại chuyện Doãn Tình ngày hôm nay cho Dư Phong nghe.
“Ngươi nói… Doãn Tình lén vào phòng của ngươi?”
“Đúng vậy, lúc nãy còn bảo ta đưa Thiên Ma Nhãn cho huynh ấy nữa.” Mặc Thanh gật gật đầu, dù cố tỏ ra bình tĩnh nhưng sắc mặt vẫn nhợt nhạt thấy rõ, mọi chuyện xảy ra khiến y không khỏi hốt hoảng. “Chắc như huynh ấy nói, sư huynh chỉ là lo lắng cho ta thôi phải không Dư Phong?”
Dư Phong im lặng không trả lời, hắn như đang suy nghĩ gì đó rồi xoa nhẹ lên lưng Mặc Thanh an ủi: “Phải, Doãn Tình sao lại có thể làm hại ngươi, chắc thật sự sợ ngươi cầm vật đó thật sẽ nguy hiểm thôi.”
“Ngươi cũng cảm thấy vậy?”
“Đó là sư huynh của ngươi mà, chính ngươi phải hiểu rõ hơn ta chứ.” Dư Phong nhìn Mặc Thanh cười: “Ta còn tưởng là chuyện gì, có vậy thôi cũng khiến ngươi lo lắng đến vậy.”
Sau khi dỗ dành Mặc Thanh ngủ xong Dư Phong mới ra ngoài, nhưng khác hẳn với lúc nãy, ánh mắt của hắn lạnh hẳn đi, bàn tay khẽ siết chặt lại, giọng nói âm trầm chỉ đủ cho một mình hắn nghe.
“Doãn Tình… Chẳng lẽ lại là ngươi?”
Hôm nay Mặc Thanh ngủ cũng không yên giấc, y mơ thấy mình khi còn bé, nhưng không phải là quanh cảnh quen thuộc của Sương Phong, mà là một căn nhà nhỏ được dựng lên tạm bợ. Tuy nhìn đơn sơ nhưng lai văng vẳng tiếng cười đùa, y thấy mình cầm một con diều cánh diều nhỏ chạy lại gần một người, người phụ nữ này mơ hồ không nhìn rõ mặt nhưng y rất vui, kéo áo người nọ làm nũng:
“Mẹ, mẹ thả diều với con đi, con muốn thả diều!”
Giọng nói non nớt vang lên, người phụ nữ đó không trả lời chỉ lấy tay chống về sau xoa xoa bụng trông có vẻ rất mệt mỏi, lúc này Mặc Thanh mới nhìn thấy, thì ra người đó còn mang thai. Bỗng tiểu Mặc Thanh bị bế lên, người đàn ông này Mặc Thanh cũng không thể nhìn rõ, chỉ nghe thấy giọng nói nghiêm khắc bên tai: “Niên Nhi, mẹ đang mệt không được làm phiền.”
Tiểu Mặc Thanh xụ xuống, vẻ mặt hụt hẫng thấy rõ, lúc này lại có tiếng cười nhẹ nhàng trách: “Chàng xem chàng kìa, lại làm Niên Nhi của chúng ta sợ rồi. Niên Nhi lại đây mẹ chơi với con.”
Tiểu Mặc Thanh giãy dụa định nhảy xuống, nhưng làm thế nào cũng không thoát khỏi được bàn tay rắn chắc, người đàn ông hạ giọng xuống dỗ dành: “Cha chơi với con được không?”
Sau đó Mặc Thanh thấy cảnh tượng cả nhà ba người cùng nô đùa, hai cha con cầm một con diều lớn chạy trên rừng núi xanh ngát, mẹ ngồi một bên thêu hoa, chốc lát lại ngẩng đầu lên mỉm cười trông thật sự rất ấm áp. Tất cả đều rất mơ hồ nhưng Mặc Thanh cũng cảm nhận được họ đang rất hạnh phúc, hơn nữa cảnh tượng này lại quen thuộc đến lạ.
“Cha!”
Mặc Thanh hét lên một tiếng giật mình tỉnh dậy, vậy mà cả người y đều đã ướt đẫm mồ hôi từ lúc nào. Mặc Thanh vội vàng bước xuống tự rót cho mình một chén nước, từng giọt nước lạnh tràn vào mới khiến y miễn cưỡng đứng vững.
Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Mặc Thanh vô thức siết chặt chén lại hỏi: “Ai vậy?”
“Mặc Thanh, là ta.”
Nghe thấy tiếng của Dư Phong, y mới thở phào đáp lại rồi vô lực ngồi xuống ghế. Dư Phong bước vào trong nhìn thấy y một thân đẫm mồ hôi, không khỏi nhíu mày lại: “Lúc nãy ta nghe thấy tiếng của ngươi, không sao chứ?”
Mặc Thanh lắc đầu, nặng nhọc nói: “Ta mơ thấy một giấc mơ rất đáng sợ...”
“Mơ thấy gì mà khiến ngươi hoảng sợ đến mức này?”
Dư Phong nhìn mồ hôi trên trán y, hắn tiến lại phía giường cầm lấy một cái khăn sạch, sau đó thấm một chút nước giúp y lau bớt mồ hôi. Nhưng hắn chưa kịp chạm đến Mặc Thanh đã vội đứng lên, nhào đến hôn lên môi khiến hắn bất ngờ lùi về sau vài bước.
Hai người quấn lấy nhau một hồi lâu, sau khi buông ra cả hai không ngừng thở dốc, Mặc Thanh không nói một lời lại ôm chặt lấy hắn khó khăn cất tiếng. “Dư Phong, ta khó chịu quá... Ngươi nói với ta điều ta vừa thấy không phải là sự thật đi...”
Dư Phong đau xót ôm lấy thiếu niên vào trong lòng, hiện tại có nói hàng ngàn lời an ủi Mặc Thanh cũng chẳng để vào tai, quả nhiên hắn vừa định cử động Mặc Thanh đã vội vàng nhỏ giọng cầu xin: “Ngươi ở yên cho ta ôm một lúc, một lúc thôi.”
Dù không nhìn thấy sắc mặt nhưng Dư Phong nhìn thấy người trong lòng hắn khẽ run lên, sau đó là tiếng nấc nghẹn mơ hồ. Mặc Thanh sụt sùi mặc kệ nước mắt không ngừng rơi xuống ngập ngừng nói: “Lúc nãy ta mơ thấy ta ở chung một chỗ với cha mẹ, cha có vẻ hơi nghiêm khắc nhưng rất thương ta, mẹ thì đang mang thai bụng rất lớn rồi. Cả nhà ta đang nô đùa vui vẻ, đột nhiên có một đám người lạ tiến vào, mẹ vì bảo vệ ta mà bị người ta đẩy ngã toàn máu là máu.”
Nghĩ đến đây thân thể Mặc Thanh lại run lên, nhưng y vẫn không ngừng lại: “Cha ta cũng bị thương rất nặng, ông ấy một tay ôm lấy ta, muốn đỡ mẹ đi cùng nhưng mà bà ấy… bà ấy… không đi được nữa rồi.”
Dư Phong thực sự không dám nghe tiếp, hắn cúi gằm đầu xuống tránh né, vậy mà hốc mắt cũng đã đỏ lên từ lúc nào, đôi tay run rẩy đến mức không dám chạm vào người y.
Mặc Thanh vẫn ở trong lòng hắn nấc lên: “Hai người họ luôn miệng gọi ta là Niên Nhi, Niên Nhi. Hình như ta thật sự là Dương Niên đó Dư Phong...”
Nếu như là trước kia, y sẽ không do dự lập tức trả lời rằng y tin sư huynh, nhưng hiện tại y lại cảm thấy rất sợ hãi. Nếu Doãn Tình nói với y chuyện này trước khi hắn bước vào phòng y tìm đồ, có lẽ y vẫn còn ngây thơ tin hắn thực sự lo cho mình.
Nếu là muốn tốt cho y tại sao phải lén lút? Chỉ đơn giản như vậy sao lại hết lần này đến lần khác cố ý thăm dò? Với quan hệ giữa họ, nếu nói thẳng ngay từ đầu, chẳng lẽ y lại không nghe hắn.
Có phải làm kiểu gì cũng không ra manh mối nên mới chọn phương pháp hỏi thẳng y không?
Tuy trong lòng đã rối thành một cục nhưng ngoài mặt Mặc Thanh vẫn bình tĩnh nói: “Sao ta lại không tin sư huynh chứ, nhưng mà sư huynh, ta thực sự không cầm thứ đó, ta còn không biết Thiên Ma Nhãn trông như thế nào nữa mà.”
“Thật sao?”
“Thật.” Mặc Thanh gật gật đầu. “Ta thực sự không cầm.”
Doãn Tình nhìn thẳng vào mắt Mặc Thanh, qua một hồi lâu thấy y không có khả năng nói dối mới thất vọng thở ra một hơi đứng dậy nói: “Sư đệ đừng nghĩ nhiều, ta chỉ là lo lắng cho đệ thôi, nghỉ ngơi sớm đi.”
Đến khi Doãn Tình đi khỏi, cửa phòng lần nữa đóng chặt lại Mặc Thanh mới như từ trong vũng lầy bò ra nằm gục xuống giường. Dư Phong trở lại vừa vặn nhìn thấy chính là bộ dạng thất thần không một chút sức lực của y, hắn vội vàng tiến lại gần lo lắng hỏi: “Thanh Thanh xảy ra chuyện gì? Sao sắc mặt lại kém thế này?”
“Dư Phong…” Mặc Thanh ngước lên nhìn Dư Phong, qua hồi lâu y đột nhiên ngồi dậy ôm chặt lấy hắn, miệng liên tục gọi tên hắn. Dư Phong vội vỗ nhẹ lên lưng y an ủi:
“Ngoan, có ta ở đây.”
Mặc Thanh mím chặt lấy môi, an tĩnh ôm dựa vào người hắn, qua nửa ngày mới khó khăn cất tiếng. “Dư Phong… ngày trước mấy người luôn dọa ta, hiện tại ta thực sự có một chút sợ rồi.”
Lúc trước y còn không tin chỉ vì một pháp bảo mà khiến người ta tranh lên tranh xuống, đến máu mủ cũng không màng. Giờ chuyện này rơi lên đầu y, quả thật biết sợ thật rồi.
Dư Phong khẽ thở dài, càng ôm chặt lấy Mặc Thanh. Hắn không hỏi lý do vì sao y lại sợ, chỉ ở bên cạnh trầm tĩnh mặc cho y ôm. Làm loạn một hồi, Mặc Thanh cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh, y ngồi dậy nhìn Dư Phong nghiêm túc hỏi: “Dư Phong, huynh sẽ không lừa ta đâu đúng không?”
Dư Phong mỉm cười, cũng không trả lời câu hỏi của y, “Chỉ cần ta còn sống ngày nào sẽ bảo vệ ngươi ngày đấy.”
Hắn cũng chưa từng nói những lời hẹn thề, đơn giản nói một câu sẽ bảo vệ y, nhưng chính vì vậy cũng khiến Mặc Thanh cảm thấy an tâm hơn phần nào. Y do dự một lúc rồi kể lại chuyện Doãn Tình ngày hôm nay cho Dư Phong nghe.
“Ngươi nói… Doãn Tình lén vào phòng của ngươi?”
“Đúng vậy, lúc nãy còn bảo ta đưa Thiên Ma Nhãn cho huynh ấy nữa.” Mặc Thanh gật gật đầu, dù cố tỏ ra bình tĩnh nhưng sắc mặt vẫn nhợt nhạt thấy rõ, mọi chuyện xảy ra khiến y không khỏi hốt hoảng. “Chắc như huynh ấy nói, sư huynh chỉ là lo lắng cho ta thôi phải không Dư Phong?”
Dư Phong im lặng không trả lời, hắn như đang suy nghĩ gì đó rồi xoa nhẹ lên lưng Mặc Thanh an ủi: “Phải, Doãn Tình sao lại có thể làm hại ngươi, chắc thật sự sợ ngươi cầm vật đó thật sẽ nguy hiểm thôi.”
“Ngươi cũng cảm thấy vậy?”
“Đó là sư huynh của ngươi mà, chính ngươi phải hiểu rõ hơn ta chứ.” Dư Phong nhìn Mặc Thanh cười: “Ta còn tưởng là chuyện gì, có vậy thôi cũng khiến ngươi lo lắng đến vậy.”
Sau khi dỗ dành Mặc Thanh ngủ xong Dư Phong mới ra ngoài, nhưng khác hẳn với lúc nãy, ánh mắt của hắn lạnh hẳn đi, bàn tay khẽ siết chặt lại, giọng nói âm trầm chỉ đủ cho một mình hắn nghe.
“Doãn Tình… Chẳng lẽ lại là ngươi?”
Hôm nay Mặc Thanh ngủ cũng không yên giấc, y mơ thấy mình khi còn bé, nhưng không phải là quanh cảnh quen thuộc của Sương Phong, mà là một căn nhà nhỏ được dựng lên tạm bợ. Tuy nhìn đơn sơ nhưng lai văng vẳng tiếng cười đùa, y thấy mình cầm một con diều cánh diều nhỏ chạy lại gần một người, người phụ nữ này mơ hồ không nhìn rõ mặt nhưng y rất vui, kéo áo người nọ làm nũng:
“Mẹ, mẹ thả diều với con đi, con muốn thả diều!”
Giọng nói non nớt vang lên, người phụ nữ đó không trả lời chỉ lấy tay chống về sau xoa xoa bụng trông có vẻ rất mệt mỏi, lúc này Mặc Thanh mới nhìn thấy, thì ra người đó còn mang thai. Bỗng tiểu Mặc Thanh bị bế lên, người đàn ông này Mặc Thanh cũng không thể nhìn rõ, chỉ nghe thấy giọng nói nghiêm khắc bên tai: “Niên Nhi, mẹ đang mệt không được làm phiền.”
Tiểu Mặc Thanh xụ xuống, vẻ mặt hụt hẫng thấy rõ, lúc này lại có tiếng cười nhẹ nhàng trách: “Chàng xem chàng kìa, lại làm Niên Nhi của chúng ta sợ rồi. Niên Nhi lại đây mẹ chơi với con.”
Tiểu Mặc Thanh giãy dụa định nhảy xuống, nhưng làm thế nào cũng không thoát khỏi được bàn tay rắn chắc, người đàn ông hạ giọng xuống dỗ dành: “Cha chơi với con được không?”
Sau đó Mặc Thanh thấy cảnh tượng cả nhà ba người cùng nô đùa, hai cha con cầm một con diều lớn chạy trên rừng núi xanh ngát, mẹ ngồi một bên thêu hoa, chốc lát lại ngẩng đầu lên mỉm cười trông thật sự rất ấm áp. Tất cả đều rất mơ hồ nhưng Mặc Thanh cũng cảm nhận được họ đang rất hạnh phúc, hơn nữa cảnh tượng này lại quen thuộc đến lạ.
“Cha!”
Mặc Thanh hét lên một tiếng giật mình tỉnh dậy, vậy mà cả người y đều đã ướt đẫm mồ hôi từ lúc nào. Mặc Thanh vội vàng bước xuống tự rót cho mình một chén nước, từng giọt nước lạnh tràn vào mới khiến y miễn cưỡng đứng vững.
Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Mặc Thanh vô thức siết chặt chén lại hỏi: “Ai vậy?”
“Mặc Thanh, là ta.”
Nghe thấy tiếng của Dư Phong, y mới thở phào đáp lại rồi vô lực ngồi xuống ghế. Dư Phong bước vào trong nhìn thấy y một thân đẫm mồ hôi, không khỏi nhíu mày lại: “Lúc nãy ta nghe thấy tiếng của ngươi, không sao chứ?”
Mặc Thanh lắc đầu, nặng nhọc nói: “Ta mơ thấy một giấc mơ rất đáng sợ...”
“Mơ thấy gì mà khiến ngươi hoảng sợ đến mức này?”
Dư Phong nhìn mồ hôi trên trán y, hắn tiến lại phía giường cầm lấy một cái khăn sạch, sau đó thấm một chút nước giúp y lau bớt mồ hôi. Nhưng hắn chưa kịp chạm đến Mặc Thanh đã vội đứng lên, nhào đến hôn lên môi khiến hắn bất ngờ lùi về sau vài bước.
Hai người quấn lấy nhau một hồi lâu, sau khi buông ra cả hai không ngừng thở dốc, Mặc Thanh không nói một lời lại ôm chặt lấy hắn khó khăn cất tiếng. “Dư Phong, ta khó chịu quá... Ngươi nói với ta điều ta vừa thấy không phải là sự thật đi...”
Dư Phong đau xót ôm lấy thiếu niên vào trong lòng, hiện tại có nói hàng ngàn lời an ủi Mặc Thanh cũng chẳng để vào tai, quả nhiên hắn vừa định cử động Mặc Thanh đã vội vàng nhỏ giọng cầu xin: “Ngươi ở yên cho ta ôm một lúc, một lúc thôi.”
Dù không nhìn thấy sắc mặt nhưng Dư Phong nhìn thấy người trong lòng hắn khẽ run lên, sau đó là tiếng nấc nghẹn mơ hồ. Mặc Thanh sụt sùi mặc kệ nước mắt không ngừng rơi xuống ngập ngừng nói: “Lúc nãy ta mơ thấy ta ở chung một chỗ với cha mẹ, cha có vẻ hơi nghiêm khắc nhưng rất thương ta, mẹ thì đang mang thai bụng rất lớn rồi. Cả nhà ta đang nô đùa vui vẻ, đột nhiên có một đám người lạ tiến vào, mẹ vì bảo vệ ta mà bị người ta đẩy ngã toàn máu là máu.”
Nghĩ đến đây thân thể Mặc Thanh lại run lên, nhưng y vẫn không ngừng lại: “Cha ta cũng bị thương rất nặng, ông ấy một tay ôm lấy ta, muốn đỡ mẹ đi cùng nhưng mà bà ấy… bà ấy… không đi được nữa rồi.”
Dư Phong thực sự không dám nghe tiếp, hắn cúi gằm đầu xuống tránh né, vậy mà hốc mắt cũng đã đỏ lên từ lúc nào, đôi tay run rẩy đến mức không dám chạm vào người y.
Mặc Thanh vẫn ở trong lòng hắn nấc lên: “Hai người họ luôn miệng gọi ta là Niên Nhi, Niên Nhi. Hình như ta thật sự là Dương Niên đó Dư Phong...”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook