Quỷ Hồn Xin Hãy Buông Tha
Chương 66: Rơi Xuống Vực



Chưa tận hưởng niềm vui được bao lâu, chân Ngọc Thanh vừa chạm đất Dư Phong đã vội vàng buông tay y ra, không một chút do dự lao xuống vực.
“Sư huynh!!!”
Ngọc Thanh thất thần trong phút chốc, một lúc lâu mới thảm thiết gào lên, lấy hết can đảm loạng choạng bò đến bên bờ vực không còn nhìn thấy một bóng người.
Tại sao sư huynh lại có thể vì một kẻ như vậy mà không màng tính mạng, Mặc Thanh có gì tốt hơn y?!
Ngọc Thanh điên cuồng ôm lấy đầu, nước mắt chảy xuống dàn dụa.

Y chỉ muốn Mặc Thanh biến mất trên đời này trả lại sư huynh cho y, tại sao mọi chuyện lại trở nên như vậy?
Không đâu! Y không muốn Dư Phong chết!
Gió mạnh liên tục thổi đến làm Mặc Thanh cảm thấy đau rát, rơi xuống vực thân xác sẽ bị dập nát rất khó coi, Doãn Tình nhìn thấy chắc sẽ không nhận ra mất.

Mặc Thanh cảm thấy buồn cười, đến giờ phút này còn có tâm trạng đi lo mình sau khi chết sẽ thế nào, lại cảm thấy có một chút hối hận.
Trong lúc đang tuyệt vọng đột nhiên thân thể ngừng rơi tự do, cả người như bị ai đó kéo lại.

Mặc Thanh ngơ ngác, đây là đang mơ sao? Không thì trên đời này làm gì có ai có thể cứu y cơ chứ?
Mặc Thanh còn đang mơ hồ suy nghĩ thì một bên mặt đập hẳn vào lồng ngực của người đó, cơn đau truyền lại cũng giúp Mặc Thanh tỉnh táo hơn phần nào.

Cảm giác này quá đỗi chân thật nhất định không phải là mơ, y bàng hoàng mở mắt.

Thực sự không phải là mơ!

Bên dưới vẫn là vực sâu vạn trượng còn y đang bị treo lơ lửng giữa không trung, bên cạnh, Dư Phong một tay đang bám lấy dây leo một tay ôm chặt lấy y vào lòng.

Mặc Thanh kinh ngạc đến không thốt nên lời, chỉ biết ngơ ngác mà nhìn hắn.
Dư Phong hiện tại khá chật vật, hắn cắn chặt môi tay siết lấy dây leo đến nổi cả gân xanh.

Lòng bàn tay không chịu được sức mạnh của cả hai người cơ hồ đã rướm máu, đằng sau là những hòn đá nhấp nhô sắc nhọn liên tục đâm vào lưng.
“Dư Phong…”
Mặc Thanh không nghĩ hắn lại sẽ nhảy xuống theo, nghẹn ngào một hồi lâu đến khi cất tiếng giọng đã khàn cả đi.
Dư Phong nhíu mày siết chặt lấy dây leo trong tay, mồ hơi đã rơi xuống ướt đẫm áo nhưng hắn vẫn cố mỉm cười dỗ dành.

“Mặc Thanh đừng sợ, có nhìn thấy mỏm đá chỗ kia không?”
Mặc Thanh quan sát một lượt, cách họ không xa có một mỏm đá khá bằng phẳng, nhưng để qua đó cũng không phải là dễ, y cố ngăn nước mắt của mình lại gật gật đầu.
“Ta buông tay ra Thanh Thanh nhớ ôm chặt lất ta đấy, được không?”
Mặc Thanh lại gật đầu, dù biết rằng chỉ cần Dư Phong xảy chân một cái, cả hai đều sẽ rơi xuống tan xương nát thịt, vậy mà một chút sợ hãi y cũng không cảm nhận được, thật là kỳ lạ.

Mặc Thanh nghe theo nhắm chặt mắt lại, vòng tay ra ôm chặt lấy người hắn.

Dư Phong thấy y ngoan ngoãn như vậy, đuôi mắt cong lên ôn nhu mỉm cười.

Thật muốn sờ lên đầu y, dùng cả hai tay ôm chặt y vào lòng, nhưng hắn biết đây không phải lúc.

Hắn thu tâm tình của mình lại thầm tính khoảng cách, bàn tay cầm lấy dây leo lại càng run rẩy thêm, nếu hiện tại không nhảy qua hắn cũng không thể chống đỡ được lâu hơn.

Dư Phong hắn hít một hơi thật sâu, buông dây trong tay ra lấy đà nhảy sang mỏm đá bên kia.
Cả hai nặng nề ngã mạnh xuống nền đá, va chạm quá mạnh khiến hắn không nhịn được rên lên một tiếng.

Mặc Thanh đè trên người Dư Phong một chút thương tích cũng không có, ngược lại là hắn sau gáy không biết đập vào đâu mà máu chảy đầm đìa.
Mặc Thanh hoảng hốt vội ngồi dậy, tay run run không dám cử động sợ động vào vết thương, đôi mắt dâng lên một tầng sương mỏng gấp gáp hỏi:
“Dư Phong ngươi… ngươi không sao chứ?”
Nhìn thấy khóe mắt Mặc Thanh đỏ lên, Dư Phong cố gắng gượng cười, định ngồi dậy an ủi y một chút không ngờ vừa nhúc nhích, cơn đau truyền đến làm hắn không khỏi hít lấy một hơi.
“Ngươi nằm im cho ta!” Mặc Thanh hốt hoảng giữ người lại, nhìn thấy máu không ngừng chảy ra ướt đẫm cả bàn tay, y hoảng hốt vội xé vải trên người ra, lắp bắp nói:
“Để ta băng bó cho ngươi sẽ không sao đâu… nằm im một chút đi.”
Dư Phong mỉm cười không ngăn động tác của y lại, bị thương thành như vậy nhưng một chút đau đớn cũng không cảm nhận được, qua một lúc lâu hắn mới trầm mặc nhỏ giọng xuống nói: “Mặc Thanh ta xin lỗi.”
Bàn tay Mặc Thanh hơi khựng lại, nước mắt càng dâng lên cao hơn vội vàng lắc đầu.

“Ngươi không cần xin lỗi, ta không sao, đều không trách ngươi.”
Dư Phong vẫn không chịu ngừng lại, nhìn Mặc Thanh không rời mắt.
“Hồi còn nhỏ ta rất nghịch ngợm lại ham chơi, không nghe lời người khác mà chạy vào cấm địa chọc phải quỷ trấn giữ ở đó.


Cha mẹ Ngọc Thanh vì cứu ta mà đều bỏ mạng chết rất thảm, hại Ngọc Thanh mới năm tuổi đã mất đi người thân không nơi nương tựa.

Ta nợ nhà họ, ta đã hứa chăm sóc chu toàn cho Ngọc Thanh nên không thể đứng nhìn đứa con duy nhất của họ cũng không còn.”
“Ta biết, ta hiểu! Ta đã nói không trách ngươi rồi mà.” Mặc Thanh không nhịn được cuối cùng nước mắt vẫn tràn ra khóc nấc lên.

Máu từ sau gáy Dư Phong chảy càng lúc càng nhiều, có băng bó thế nào không có giấu hiệu ngừng lại.
“Ta cũng có thể kéo ngươi lên trước rồi nhảy xuống cứu Ngọc Thanh, nhưng ta không dám.

Ta sợ ngươi ở trên kia nhìn thấy cảnh này sẽ khó chịu, sẽ đau lòng.” Giọng nói Dư Phong dịu đi nhìn Mặc Thanh càng thêm ủ rũ.

“Ta nợ Ngọc Thanh nhưng không có nghĩa là nguyện ý sống chết vì đệ ấy, nhưng làm vậy khiến ngươi gặp nguy hiểm thật là xin lỗi.”
Mặc Thanh liên tục gật đầu, nước mắt trên mặt không ngừng rơi xuống nói trong tiếng khóc.

“Sao ngươi ngốc thế, cứ như vậy nhảy xuống nếu ngươi cũng bỏ mạng thì phải làm sao?”
Dư Phong sờ lên lau nước mắt trên mặt Mặc Thanh, ánh mắt dịu dàng hẳn đi như chứa ngàn lời tâm tình.
“Sao ta có thể để Thanh Thanh của ta xảy ra chuyện được.

Cho dù lỡ như… ta nói lỡ như cả hai ta đều chết thì ta cũng rất vui vẻ, được cùng ngươi đi đoạn đường cuối cùng.”
“Ngươi có phải bị điên rồi hay không, ta có chết cũng không muốn đi cùng tên khốn kiếp như ngươi!”
Mặc Thanh bực bội hét lên, lấy tay đánh lên người hắn, lại sợ làm vết thương của hắn nặng thêm không dám dùng sức quá mạnh.
Dư Phong ho khù khụ nhưng khóe miệng vẫn cong lên.

“Ta đúng là điên rồi, làm Thanh Thanh tức giận lại khiến ngươi rơi nước mắt, phải làm sao đây?” Dư Phong càng thêm tự trách, ghét bỏ chính bản thân.
“Ta thật là đáng chết bỏ mạng cũng không hối tiếc.”
“Ngươi đừng nói linh tinh sao ngươi có thể xảy ra chuyện được cơ chứ, ngươi mau khỏe lại cho ta, ta một chút cũng không hề giận ngươi.” Mặc Thanh nói năng loạn xạ, chỉ có bàn tay vẫn như cũ giữ chặt miệng vết thương, y nức nở khóc.

“Nếu ta có giận ngươi nói vài câu dỗ dành ta là được mà, dù sao ta cũng rất dễ dỗ, ngươi lừa ta vài câu ta cũng đều tin mà!”
Không nghĩ vài câu trêu đùa của hắn lại làm Mặc Thanh khóc thành như vậy.

Dư Phong hoảng hốt, định kéo y vào lòng an ủi nhưng chân tay không có một chút sức lực, máu thấm qua cả lớp vải chảy dài xuống tạo thành một vũng trên mặt đất.

Mặc Thanh trong đầu trống rỗng, muốn làm gì đó giúp nhưng một chút khả năng cũng không có, chưa bao giờ y cảm thấy bản thân vô dụng như hiện tại.

Thấy Dư Phong cử động y càng ghì chặt hắn nằm yên, động đến vết thương, hắn không kiềm chế nổi kêu thành tiếng.
Tay chân Mặc Thanh cũng luống cuống cả lên, đáng sợ hơn là y thực sự cảm thấy tuyệt vọng.

Bên trên là vách đá dựng đứng, phía dưới là vực sâu vạn trượng bảo y phải làm sao?
Mặc Thanh lau nước mắt trên mặt, cẩn thận nâng Dư Phong đặt lên đùi mình hỏi: “Ngươi có đau lắm không?”
“Đau chứ, không đau sao cho được.” Dư Phong nửa thật nửa đùa nói: “Hay là Thanh Thanh hôn ta một cái đi sẽ không đau nữa.”
Mặc Thanh mím môi, vành mắt đỏ ửng không biết do ngại hay là do khóc, trong phút chốc không biết quay mặt đi đâu.


Biết mình đã thành công trêu chọc người, Dư Phong thỏa mãn mỉm cười, hắn cũng không dám trêu thêm sợ y nổi giận bỏ mặc hắn.

Lại không ngờ Mặc Thanh đột nhiên lại cúi đầu xuống, trước vẻ mặt kinh ngạc của Dư Phong đặt lên trán hắn một nụ hôn nhẹ.

Nụ hôn trong thoáng chốc rất nhanh rời đi, nhưng cũng khiến hắn toàn thân tê liệt không nói thành lời.
“Đã đỡ đau hơn chưa?” Mặc Thanh cẩn thận quan sát sắc mặt dè dặt hỏi, hai người ở gần nhau như vậy có thể nghe rõ tiếng tim đập dữ dội của đối phương.
Qua nửa ngày Dư Phong mới lộ ra một nụ cười ngu ngốc.

Thanh Thanh của hắn cũng thật biết dỗ người, nếu không phải là đang bị thương, sợ là hắn đã không kiềm chế mà trực tiếp đè y xuống bắt nạt rồi.

Dư Phong cố nhịn cười nói: “Lúc nãy đỡ rồi, nhưng bây giờ lại đau.

Thanh Thanh thử lại một lần nữa đi, lần này hôn ở môi ấy.”
Không hiểu sao hôm nay Mặc Thanh nghe lời đến lạ, lần này chần chừ lâu hơn nhưng y vẫn cẩn thận cúi xuống áp mình lên môi hắn.

Ý cười trên môi Dư Phong lại càng sâu, môi của y vừa mềm lại vừa ấm, nếm qua một lần lại càng tham lam muốn thêm.

“Được chưa?”
“Ngươi rời đi nhanh như vậy sao hết được, hôn lại đi, lần này lâu hơn một chút.”
Mặc Thanh đen mặt biết mình bị đùa bỡn vội vàng đẩy Dư Phong ra, nhưng rất nhanh y đã hối hận vội vàng ôm lấy người lại.

Có lẽ vì động tác của y quá mạnh, Dư Phong luôn cố gắng chịu đựng trực tiếp bất tỉnh.
“Dư Phong?” Mặc Thanh lay nhẹ người hắn nhưng không một chút phản ứng cũng không có, y hoảng sợ nước mắt bù lu bù loa lại bắt đầu gào khóc ầm ĩ.

“Ngươi đừng có ngủ mà, mau dậy cho ta! Ngươi muốn thì ta hôn ngươi là được chứ gì? Mau dậy đi mà đừng làm ta sợ!”
Mặc Thanh vừa ôm lấy hắn vào lòng vừa ngó xung quanh, bất lực vừa khóc vừa kêu lên.

“Sư huynh còn không mau đến cứu ta, Dư Phong sắp chết đến nơi rồi huynh còn ở đâu.

Sư huynh!!!”


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương