Quỷ Hồn Xin Hãy Buông Tha
-
Chương 110: Đường cùng
Dư Phong hiếm khi tức giận như vậy, nhất là khi nhìn thấy Mặc Thanh cũng ở đây, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm lên người Ngọc Thanh như muốn ăn tươi nuốt sống, khiến y chột dạ lùi về sau. Ngọc Thanh sợ hãi lắp bắp gọi: “Sư... sư huynh...”
“Là ta ép Ngọc Thanh đưa đến đây.” Mặc Thanh đột nhiên lên tiếng giải vây.
Dư Phong nghe Mặc Thanh nói vậy, ánh mắt mới hơi hòa hoãn xuống một chút, hắn nhìn y khóe môi khẽ run lên, nhưng vẻ mặt không lộ ra nửa tia cảm xúc, lạnh lùng gọi người đằng sau ra lệnh.
“Tiêu Phúc đưa hai người này trở về.”
“Ta không về.” Mặc Thanh cương quyết, y nhắc lại lần nữa. “Tống Minh là kẻ thù của nhà ta, ta phải tự tay giết chết ông ta.”
Thấy Dư Phong còn do dự Mặc Thanh lại nói thêm. “Ta có cách đoạt lại Thiên Ma Nhãn, ngươi dẫn ta theo đi.”
Lúc đầu Dư Phong muốn từ chối, nhưng Mặc Thanh cứ khăng khăng như vậy, hơn nữa đây quả thật là huyết hải thâm thù của cả nhà y. Nếu không để Mặc Thanh tự giải quyết, có lẽ cả đời này y đều sẽ khó chịu không thể buông xuống. Hắn thở dài nói:
“Tiêu Phúc mau dẫn Ngọc Thanh trở về.”
“Tại sao huynh đưa Mặc Thanh mà không dẫn đệ theo? Sư huynh! Đừng có bắt đệ trở về!” Ngọc Thanh giãy dụa khỏi tay Tiêu Phúc gào lên.
“Nếu đệ còn làm loạn ta cho người trói đệ về!”
“Sư huynh... Dư Phong! Mau thả ta ra...” Ngọc Thanh tức giận đến bật khóc, nhưng từ đầu đến cuối Dư Phong đều không ngó ngàng đến, chẳng mấy chốc Ngọc Thanh đã bị kéo đi xa.
Dư Phong lén quan sát Mặc Thanh, đã rất lâu rồi hai người không nói chuyện với nhau, dù biết y không nhìn thấy nhưng hắn cũng không dám nhìn quá lâu, vội rời mắt sang hướng khác nói:
“Chúng ta đi thôi.”
Cửa lớn được mở ra, bên trong Thiên Hương điện là một nơi hoàn toàn khác, âm u tĩnh mịch không một tiếng động, ngay cả đệ tử cánh gác cũng không có, trái ngược với khung cảnh chém giết đẫm máu bên ngoài.
Đợi Mặc Thanh bước vào xong, Dư Phong vội vàng đóng cửa lại, hắn nói: “Chúng ta phải tranh thủ lấy được Thiên Ma Nhãn trước khi mấy kẻ kia ùa vào đây.”
“Ừm.” Mặc Thanh gật đầu đáp.
Hai người một trước một sau bước lên bậc thang, cả đoạn đường cứ cách một khoảng lại có một bức tượng thú kỳ lân, đôi mắt chúng mở trừng, khuôn mặt dữ tợn như dõi theo từng bước đi của họ.
Tuy ở đây không xuất hiện bóng dáng ai nhưng Dư Phong vẫn không ngừng cảnh giác, hắn đứng ngay sau Mặc Thanh, tay cầm chặt kiếm quan sát động tĩnh khắp mọi nơi. Ở đây phải có hơn hai trăm bậc thang, đi hết cũng tốn một khoảng thời gian ngắn. Mặc Thanh đang đi đột nhiên có tiếng gọi y khe khẽ.
“Mặc Thanh... đệ cuối cùng cũng về rồi...”
Dư Phong vội giơ kiếm lên chắn trước mặt y, nhưng kỳ lạ là phía trước lại chẳng có một bóng người, Mặc Thanh nghe thấy giọng nói này sắc mặt khẽ biến, giọng nói xen lẫn một chút vui mừng đáp lại.
“Bát sư huynh... là huynh sao?”
Đáp lại y là một tiếng nói khác với ban nãy.
“Ta đã nói mà tên tiểu tử này còn biết đường về.”
“Xem ra chúng ra mất bao nhiêu công sức đợi ở đây cũng không phí sức.”
“Cửu sư huynh, thập nhị sư huynh!” Lần này nghe rõ như vậy, Mặc Thanh lần nữa reo lên. Y bước nhanh về phía phát ra tiếng nói, nhưng bàn tay quơ trước mặt lại chẳng bắt được một bóng người. Mặc Thanh giọng khàn khàn gọi. “Các huynh ở đâu vậy?”
Bỗng trước mặt Mặc Thanh xuất hiện ba hình bóng mờ nhạt, như là một ảo ảnh mơ hồ, yếu đến mức có thể tan biến bất cứ lúc nào. Mặc Thanh có tìm thế nào đi nữa cũng chỉ có thể vơ lấy một khoảng hư không, Dư Phong không nỡ nhìn thêm quay mặt sang hướng khác.
“Sư đệ đừng tìm nữa, chúng ta đều đã...” Bát sư huynh thoáng cười nhẹ lại nói thêm. “Nhưng được nhìn thấy Mặc Thanh bình an vô sự chúng ta cũng yên tâm rồi.”
Mặc Thanh thấy sống mũi cay lên, y nức nở hỏi: “Là Tống Minh... ông ta giết sư huynh rồi?!”
“Mặc Thanh đệ phải cẩn thận đấy, sư phụ điên thật rồi.”
“Chúng ta đều không cản được ông ta, Mặc Thanh đệ đừng vào đó, mau chạy đi.”
Mặc Thanh lắc đầu, y mím chặt môi kiên quyết nói: “Ta không đi! Ta phải tự tay giết ông ta!”
“Đừng mà.” Thập nhị lên tiếng khuyên can. “Chúng ta chờ ở đây cũng chỉ muốn nhắc nhở không muốn đệ tiến vào thôi, đệ mau quay lại đi.”
“Mặc Thanh mau trở ra đi, ông ta thật sự rất tàn nhẫn...” Bát sư huynh như muốn nói gì đó, nhưng thân ảnh lóe lên trong phút chốc lập tức tan biến, ngay cả câu từ biệt cũng không kịp nói.
Mặc Thanh vội lớn tiếng gọi. “Bát sư huynh!”
Xung quanh im ắng đến mức nghe thấy cả tiếng gió nhẹ nhàng thổi qua.
Ba vị sư huynh của y, dùng một chút sức lực cuối cùng lưu giữ hồn phách của mình lại chỉ muốn nhắc nhở y phải chạy trốn, không muốn y tiến vào.
Nhưng y sao có thể bỏ đi được chứ.
Y trở lại đây là muốn trả thù cho họ mà, nợ mới nợ cũ, tất cả y đều sẽ đòi lại.
Có bàn tay vỗ nhẹ lên lưng y, Dư Phong muốn an ủi nhưng lại không dám nói một câu nào, Mặc Thanh bình tĩnh lại cũng không gạt tay hắn ra, xoay người lạnh lùng nói: “Đi thôi.”
Trong mắt Dư Phong thoáng hiện lên đau xót, nhưng hiện tại hắn lại không thể làm gì hơn, hắn chỉ có thể lẳng lặng theo sau bảo vệ y. Cho dù phía trước là đường chết, hắn cũng sẽ đi cùng y, tuyệt đối không để y gánh vác những nỗi đau này một mình.
“Vậy mà ngươi còn có gan đến đây.”
Hai người vừa bước vào chính điện đã gặp Tống Minh ngồi trên ghế chủ tọa, gã từ trên cao nhìn xuống Dư Phong và Mặc Thanh không khác gì con kiến nhỏ bé.
Tống Minh nhàn nhạt nói, trong giọng còn ẩn chứa vài phần trào phúng, “Chỉ với hai người các ngươi với một đám vô dụng ngoài kia mà cũng muốn đối phó với ta?”
Mặc Thanh đứng cách ông ta một đoạn, hiện tại y ngược lại rất bình tĩnh, một chút sợ hãi cũng không hề có, ngang nhiên đứng trước mặt Tống Minh ngẩng cao đầu hỏi lại. “Vậy thì tại sao ông phải cho chúng ta vào đến đây?”
Viên linh châu trong tay Tống Minh bị siết chặt, lão ta hơi híp mắt nhìn chằm chằm Mặc Thanh.
Phía trên im lặng khiến Mặc Thanh lại thêm vài phần chắc chắn, y mỉa mai nói: “Ông lấy được Thiên Ma Nhãn rồi mà vẫn để thế cục loạn thành như vậy, có phải ông vốn dĩ không khống chế nổi nó không?”
“Là ta ép Ngọc Thanh đưa đến đây.” Mặc Thanh đột nhiên lên tiếng giải vây.
Dư Phong nghe Mặc Thanh nói vậy, ánh mắt mới hơi hòa hoãn xuống một chút, hắn nhìn y khóe môi khẽ run lên, nhưng vẻ mặt không lộ ra nửa tia cảm xúc, lạnh lùng gọi người đằng sau ra lệnh.
“Tiêu Phúc đưa hai người này trở về.”
“Ta không về.” Mặc Thanh cương quyết, y nhắc lại lần nữa. “Tống Minh là kẻ thù của nhà ta, ta phải tự tay giết chết ông ta.”
Thấy Dư Phong còn do dự Mặc Thanh lại nói thêm. “Ta có cách đoạt lại Thiên Ma Nhãn, ngươi dẫn ta theo đi.”
Lúc đầu Dư Phong muốn từ chối, nhưng Mặc Thanh cứ khăng khăng như vậy, hơn nữa đây quả thật là huyết hải thâm thù của cả nhà y. Nếu không để Mặc Thanh tự giải quyết, có lẽ cả đời này y đều sẽ khó chịu không thể buông xuống. Hắn thở dài nói:
“Tiêu Phúc mau dẫn Ngọc Thanh trở về.”
“Tại sao huynh đưa Mặc Thanh mà không dẫn đệ theo? Sư huynh! Đừng có bắt đệ trở về!” Ngọc Thanh giãy dụa khỏi tay Tiêu Phúc gào lên.
“Nếu đệ còn làm loạn ta cho người trói đệ về!”
“Sư huynh... Dư Phong! Mau thả ta ra...” Ngọc Thanh tức giận đến bật khóc, nhưng từ đầu đến cuối Dư Phong đều không ngó ngàng đến, chẳng mấy chốc Ngọc Thanh đã bị kéo đi xa.
Dư Phong lén quan sát Mặc Thanh, đã rất lâu rồi hai người không nói chuyện với nhau, dù biết y không nhìn thấy nhưng hắn cũng không dám nhìn quá lâu, vội rời mắt sang hướng khác nói:
“Chúng ta đi thôi.”
Cửa lớn được mở ra, bên trong Thiên Hương điện là một nơi hoàn toàn khác, âm u tĩnh mịch không một tiếng động, ngay cả đệ tử cánh gác cũng không có, trái ngược với khung cảnh chém giết đẫm máu bên ngoài.
Đợi Mặc Thanh bước vào xong, Dư Phong vội vàng đóng cửa lại, hắn nói: “Chúng ta phải tranh thủ lấy được Thiên Ma Nhãn trước khi mấy kẻ kia ùa vào đây.”
“Ừm.” Mặc Thanh gật đầu đáp.
Hai người một trước một sau bước lên bậc thang, cả đoạn đường cứ cách một khoảng lại có một bức tượng thú kỳ lân, đôi mắt chúng mở trừng, khuôn mặt dữ tợn như dõi theo từng bước đi của họ.
Tuy ở đây không xuất hiện bóng dáng ai nhưng Dư Phong vẫn không ngừng cảnh giác, hắn đứng ngay sau Mặc Thanh, tay cầm chặt kiếm quan sát động tĩnh khắp mọi nơi. Ở đây phải có hơn hai trăm bậc thang, đi hết cũng tốn một khoảng thời gian ngắn. Mặc Thanh đang đi đột nhiên có tiếng gọi y khe khẽ.
“Mặc Thanh... đệ cuối cùng cũng về rồi...”
Dư Phong vội giơ kiếm lên chắn trước mặt y, nhưng kỳ lạ là phía trước lại chẳng có một bóng người, Mặc Thanh nghe thấy giọng nói này sắc mặt khẽ biến, giọng nói xen lẫn một chút vui mừng đáp lại.
“Bát sư huynh... là huynh sao?”
Đáp lại y là một tiếng nói khác với ban nãy.
“Ta đã nói mà tên tiểu tử này còn biết đường về.”
“Xem ra chúng ra mất bao nhiêu công sức đợi ở đây cũng không phí sức.”
“Cửu sư huynh, thập nhị sư huynh!” Lần này nghe rõ như vậy, Mặc Thanh lần nữa reo lên. Y bước nhanh về phía phát ra tiếng nói, nhưng bàn tay quơ trước mặt lại chẳng bắt được một bóng người. Mặc Thanh giọng khàn khàn gọi. “Các huynh ở đâu vậy?”
Bỗng trước mặt Mặc Thanh xuất hiện ba hình bóng mờ nhạt, như là một ảo ảnh mơ hồ, yếu đến mức có thể tan biến bất cứ lúc nào. Mặc Thanh có tìm thế nào đi nữa cũng chỉ có thể vơ lấy một khoảng hư không, Dư Phong không nỡ nhìn thêm quay mặt sang hướng khác.
“Sư đệ đừng tìm nữa, chúng ta đều đã...” Bát sư huynh thoáng cười nhẹ lại nói thêm. “Nhưng được nhìn thấy Mặc Thanh bình an vô sự chúng ta cũng yên tâm rồi.”
Mặc Thanh thấy sống mũi cay lên, y nức nở hỏi: “Là Tống Minh... ông ta giết sư huynh rồi?!”
“Mặc Thanh đệ phải cẩn thận đấy, sư phụ điên thật rồi.”
“Chúng ta đều không cản được ông ta, Mặc Thanh đệ đừng vào đó, mau chạy đi.”
Mặc Thanh lắc đầu, y mím chặt môi kiên quyết nói: “Ta không đi! Ta phải tự tay giết ông ta!”
“Đừng mà.” Thập nhị lên tiếng khuyên can. “Chúng ta chờ ở đây cũng chỉ muốn nhắc nhở không muốn đệ tiến vào thôi, đệ mau quay lại đi.”
“Mặc Thanh mau trở ra đi, ông ta thật sự rất tàn nhẫn...” Bát sư huynh như muốn nói gì đó, nhưng thân ảnh lóe lên trong phút chốc lập tức tan biến, ngay cả câu từ biệt cũng không kịp nói.
Mặc Thanh vội lớn tiếng gọi. “Bát sư huynh!”
Xung quanh im ắng đến mức nghe thấy cả tiếng gió nhẹ nhàng thổi qua.
Ba vị sư huynh của y, dùng một chút sức lực cuối cùng lưu giữ hồn phách của mình lại chỉ muốn nhắc nhở y phải chạy trốn, không muốn y tiến vào.
Nhưng y sao có thể bỏ đi được chứ.
Y trở lại đây là muốn trả thù cho họ mà, nợ mới nợ cũ, tất cả y đều sẽ đòi lại.
Có bàn tay vỗ nhẹ lên lưng y, Dư Phong muốn an ủi nhưng lại không dám nói một câu nào, Mặc Thanh bình tĩnh lại cũng không gạt tay hắn ra, xoay người lạnh lùng nói: “Đi thôi.”
Trong mắt Dư Phong thoáng hiện lên đau xót, nhưng hiện tại hắn lại không thể làm gì hơn, hắn chỉ có thể lẳng lặng theo sau bảo vệ y. Cho dù phía trước là đường chết, hắn cũng sẽ đi cùng y, tuyệt đối không để y gánh vác những nỗi đau này một mình.
“Vậy mà ngươi còn có gan đến đây.”
Hai người vừa bước vào chính điện đã gặp Tống Minh ngồi trên ghế chủ tọa, gã từ trên cao nhìn xuống Dư Phong và Mặc Thanh không khác gì con kiến nhỏ bé.
Tống Minh nhàn nhạt nói, trong giọng còn ẩn chứa vài phần trào phúng, “Chỉ với hai người các ngươi với một đám vô dụng ngoài kia mà cũng muốn đối phó với ta?”
Mặc Thanh đứng cách ông ta một đoạn, hiện tại y ngược lại rất bình tĩnh, một chút sợ hãi cũng không hề có, ngang nhiên đứng trước mặt Tống Minh ngẩng cao đầu hỏi lại. “Vậy thì tại sao ông phải cho chúng ta vào đến đây?”
Viên linh châu trong tay Tống Minh bị siết chặt, lão ta hơi híp mắt nhìn chằm chằm Mặc Thanh.
Phía trên im lặng khiến Mặc Thanh lại thêm vài phần chắc chắn, y mỉa mai nói: “Ông lấy được Thiên Ma Nhãn rồi mà vẫn để thế cục loạn thành như vậy, có phải ông vốn dĩ không khống chế nổi nó không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook