*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thân thích nhà Lão Tài đến một bên thương lượng nho nhỏ một hồi.
Tiểu tử vừa nãy gào to nhất đến trước mặt Trang Hiểu Sanh nói muốn cân nhắc một chút, ngày mai lại đến cho trả lời thuyết phục, còn nói lúc nào đem chuyện này giải quyết, lúc nào bọn hắn đến đón thi thể cha hắn về.
Trang Hiểu Sanh gật đầu, nói: "Có thể, nhưng mà có một điều tôi phải nói rõ ràng với các người. Vừa nãy lời của Ưng gia gia các người cũng nghe được rồi, buổi tối chúng tôi cũng sẽ không trông coi tại chỗ này, chỉ có Nhị nha ở đây, em ấy nhất định không thể bỏ mặc thi thể ông mình mà đi trông coi thi thể Lão Tài thúc, nếu như thi thể Lão Tài thúc xảy ra điều gì bất trắc, chúng tôi không gánh bất cứ trách nhiệm nào. Nếu như các người không đồng ý, tôi đề nghị các người thừa dịp hiện tại trời chưa tối, chở đi thi thể của Lão Tài thúc."
Người nhà Lão Tài lại thương lượng một chút, có người nói nơi này tà môn vẫn là khiêng đi tốt hơn, lại có người nói khiêng đi rồi liền không lấy được tiền, để một buổi tối sẽ không có chuyện gì, nếu là có chuyện, Nhị nha kia cùng Hứa Đạo Công đều chạy không được. Một trận thương lượng qua đi, thân thích nhà Lão Tài cuối cùng quyết định đem thi thể Lão Tài thúc ở lại đây, ngày mai tám giờ sáng lại đến, sau đó liền cùng nhau lên chiếc xe vận tải nhỏ rời đi.
Vợ Trang Phú Khánh khóc đến sưng mắt, ngồi trên ghế đẩu nhựa trong sân không ngừng lau nước mắt, nói: "Ôi! Đây đều là những chuyện gì. Nếu buổi tối để lại một mình Nhị Nha ở chỗ này, Nhị Nha làm sao bây giờ."
Lộ Vô Quy nhìn sắc trời, cảm thấy bọn họ nên ăn cơm rồi trở về, bằng không trời sẽ tối, vì vậy nói: "Con đói bụng." Nàng nói xong, nhìn thấy dáng vẻ đang hít sâu một hơi của vợ Trang Phú Khánh rõ ràng bị nghẹn một cái, tiếp đó nước mắt càng rơi dữ dội hơn. Nàng lại nói: "Không ăn cơm nữa, lát nữa mọi người về nhà trời đã tối rồi."
Trang Hiểu Sanh nói: "Chị đi làm."
Lộ Vô Quy chỉ vào lò dùng gạch đỏ xây lên tạm thời, nói: "Không cần làm, bên trong lò còn hầm thịt."
Trang Hiểu Sanh nói: "Em ăn chay, chị xào cho em hai món chay." Nói xong, đi tới nhà bếp.
Trang Phú Khánh lại kêu: "Cẩn thận rắn."
Trang Hiểu Sanh "Dạ" một tiếng, cẩn thận từng li từng tí tiến vào phòng bếp kiểm tra xung quanh tỉ mỉ, mới từ bên trong rổ rau rửa sạch lấy chút ít ngó sen và cải xanh đã cắt, xào một đĩa ngó sen và cải xanh, chị thấy Nhị Nha thật sự vô cùng thèm ăn, lại xào cho Nhị nha một đĩa trứng gà to.
Lộ Vô Quy bưng đồ ăn đến trong sân, nâng lên bát liền vồ vào miệng, nàng nhìn sắc trời, nói: "Quá muộn rồi, mọi người bưng đồ về nhà ăn như thầy âm dương đi."
Vợ Trang Phú Khánh hỏi: "Một mình con thì sao đây?"
Lộ Vô Quy nói: "Cơm nước xong xuôi con liền ngủ một giấc, đợi đến lúc giờ Tý* lại thức dậy chờ ông."
(*Giờ Tý: 11h đêm đến 1h sáng)
Trang Hiểu Sanh nói: "Em đi vào phòng ngủ, ôm túi của em này, trên giường lại dán ít bùa, mặc kệ có dùng hay không, dán lên dù sao vẫn an tâm chút."
Trong miệng Lộ Vô Quy chứa cơm không dễ trả lời, chỉ hàm hồ "A... A..." hai tiếng, gật đầu thật mạnh mấy lần.
Trang Phú Khánh đưa điện thoại di động của ông cho Lộ Vô Quy, nói: "Cầm lấy di động của ta, có chuyện liền gọi điện thoại cho chị Hiểu Sanh."
Lộ Vô Quy trông thấy điện thoại, ánh mắt sáng lên, gật đầu mạnh.
Trang Hiểu Sanh thấy thế, nói: "Nếu em thích, qua mấy ngày chị mua cho em một cái điện thoại di động."
Mặt Lộ Vô Quy đầy đau khổ, nói: "Ông không cho chơi điện thoại."
Trang Hiểu Sanh xoa xoa đầu Lộ Vô Quy liền đi xới cơm và sắp xếp món ăn, trước tiên đi tiễn đại cữu của chị và vị thợ hồ xây mộ. Lúc gần đi, chị nhét cho hai người bọn họ một gói thuốc lá.
Trang Phú Khánh nhớ là ông sai người đi mua hùng hoàng*, sau khi ở trong sân tìm một vòng, tìm được hùng hoàng rồi, rắc hùng hoàng khắp trong sân ngoài sân, lại cẩn thận đặt non nửa túi còn dư ở bên cạnh Lộ Vô Quy, nói: "Nhị Nha, rắn sợ hùng hoàng, con cầm lấy hùng hoàng phòng thân, rắn cũng không dám tới gần con nữa." Ông lại lấy chút hùng hoàng mang theo bên người mình, Trang Hiểu Sanh và vợ ông.
(*Hùng hoàng là khoáng vật có sắc vàng dùng làm thuốc để giải độc.)


Ngửi mùi vị hùng hoàng gay mũi, Trang Phú Khánh luôn có thể an tâm chút ít.
Lộ Vô Quy cơm nước xong xuôi, một nhà ba người Trang Phú Khánh thiên đinh vạn chúc (dặn đi dặn lại) rồi rời đi. Nàng đưa bọn họ đến cửa sân, chờ bọn họ đi rồi, nàng ôm túi vải bố trở về phòng, trước tiên lục ra ống mực rồi gảy mực lên bốn phía tường trong phòng.
Mặt tường năm ngoái Trang Phú Khánh vừa tới quét vôi trắng bị nàng gảy giống như lưới cá, nàng còn cảm thấy không yên lòng, lại lấy ra một bao lì xì chứa tiền đồng đổ vào trên bàn, lại mang tới chỉ đỏ đan thành dây đỏ tiền đồng niêm phong lên cửa sổ, còn treo Bát Quái Kính ở trên màn đầu giường, thước phép, la bàn, bùa chú bày ở đầu giường đưa tay là có thể tìm thấy. Ông nội để lại vài xấp bùa chú dày đặc, trong đó tổng cộng có mười cái bùa lôi, ở trên xà nhà chính đường, phòng ngủ của nàng, phòng ngủ ông nàng đều dán một lá, bây giờ còn có bảy lá, lấy ra toàn bộ.
Lộ Vô Quy nhìn gian phòng bị chính mình niêm phong cực kỳ chặt chẽ, nàng cảm thấy chỉ cần không phải là người đến thì nàng cũng không cần sợ, tối nay sẽ không có người nào dám tới nhà nàng, bèn yên lòng cầm lấy điện thoại di động Trang Phú Khánh cho nàng bắt đầu chơi trò chơi, mới vừa chơi tìm điểm khác nhau một lúc, điện thoại di động liền báo pin yếu, nàng xem còn có 20% pin, do dự một chút, quyết định chơi 10% pin nữa, lưu lại 10% dự phòng. Nàng không nghĩ tới, điện thoại của Trang Phú Khánh lại yếu pin như vậy, vừa chơi hai cái, đã nhắc nhở pin yếu 5%, sau đó liền sập nguồn.
Thật vất vả ông không quản nàng chơi điện thoại xem TV nữa, điện thoại này vừa đến tay chưa chơi được năm phút liền hết pin, trong nhà còn không có TV, muốn xem TV phải đi nhà Trang Phú Khánh. Nàng thất vọng thở dài, lên giường đi ngủ.
Lộ Vô Quy ba ngày không có đánh răng rửa mặt súc miệng chải đầu tắm rửa, nàng cảm thấy trên người mình đều khó ngửi. Trước kia nếu mà ở nhà Trang Phú Khánh, một ngày không tắm liền bị chị Hiểu Sanh kéo vào phòng tắm đè lại tắm rửa sạch sẽ cho nàng rồi. Nàng nghĩ đến Chị Hiểu Sanh đối với nàng tốt như vậy, tối hôm nay chính mình đan nhiều tiền Ngũ Đế bày thành trận niêm phong ở trên cửa sổ như thế, chốc nữa tháo xuống dây đỏ tiền Ngũ Đế tặng Chị Hiểu Sanh hai chuỗi. Tiền đồng này ông để lại cũng có thể trực tiếp đan thành kiếm kim tiền, trảm quỷ đều được —
Lộ Vô Quy bỗng nhiên bừng tỉnh, lại ngồi dậy từ trên giường, nhìn tiền Ngũ Đế lúc trước bị nàng đan lại thành dây đỏ tiền đồng bày thành trận quấn vào trên cửa sổ, bỗng nhiên cảm thấy chính mình thật ngốc, tại sao không đan một cái kiếm kim tiền nhỉ! Thời gian đan một cái kiếm kim tiền có thể nhanh hơn đan nhiều tiền Ngũ Đế như vậy, đan đến đau tay nàng, người cũng mệt lả.
Nàng nói thầm câu: "Quên đi, đêm nay chỉ có như vậy, ngày mai lại đan thành kiếm kim tiền." Nói xong, mắt nàng lim dim nằm xuống liền ngủ.
Có lẽ là nàng ở trong phòng bày nhiều đồ vật, dương khí đầy đủ, ấm áp thư thích, rất an tĩnh, trước đây lúc trời vừa tối cũng không có tiếng vang, Lộ Vô Quy cảm thấy mình ngủ ngon vô cùng, sét đánh suốt đêm nàng cũng chỉ trở mình lăn một cái liền ôm thước phép tiếp tục ngủ. Nàng còn nằm mơ, mơ thấy sét đánh chẻ ra một lỗ thủng lớn trên mái nhà phòng khách của nàng, dọa chạy thật nhiều Hoàng Bì Tử vây quanh bên ngoài sân nhà nàng.
Lộ Vô Quy ngủ ngon, nhưng một nhà Trang Phú Khánh lại nơm nớp lo sợ làm sao cũng không ngủ được.
Trang Phú Khánh để Trang Hiểu Sanh gọi điện cho Nhị Nha hỏi xem Nhị Nha có sao không, phía bên kia liên tục nhắc nhở đã tắt máy.
Trang Hiểu Sanh muốn đi xem, ba mẹ chị ngăn cản chết sống không cho đi.
Ban đêm vừa qua giờ Tý, bỗng nhiên phương hướng Thôn Tiểu vang lên một tiếng vừa giống như nổ mìn vừa giống như sấm nổ, thanh âm kia tại trong đêm lộ ra đặc biệt khiếp người.
Vợ Trang Phú Khánh sắp khóc rồi, hỏi: "Nhị Nha không có sao chứ? Nơi đó con bé đốt củi, không có khí gas, sao có thể có tiếng nổ vang đây? Phú Khánh ơi, pháo đều cất kỹ sao?"
Trang Phú Khánh nói: "Đừng nói mò, pháo vang không phải thanh âm này. Coi như là lôi pháo cũng không thể có tiếng vang như vậy, vả lại, tôi không có mua lôi pháo."
Trang Hiểu Sanh hỏi: "Cha, cha có điện thoại của Ưng gia gia không?"
Trang Phú Khánh bừng tỉnh, vội nói: "Có, cha tìm cho con. Ôi, điện thoại di động của cha ở chỗ Nhị Nha."
Vợ Trang Phú Khánh vội nói: "Mẹ có, mẹ có. Là dãy số của tiểu đồ đệ của Ưng đại gia, Ưng đại gia không dùng di động, tìm tiểu đồ đệ của ông có thể tìm được ông ấy." Vội vàng tìm ra, báo dãy số cho Trang Hiểu Sanh.
Trang Hiểu Sanh lại hỏi: "Tiểu đồ đệ của Ưng gia gia họ gì?"
"Họ Triệu, là anh em họ với cháu ngoại của bác ba con, con gọi hắn là anh Triệu."
Rất nhanh, điện thoại đã kết nối: "Thím Thái, còn chưa ngủ ạ?"
Trang Hiểu Sanh nói: "Anh Triệu, em là Hiểu Sanh. Thật xin lỗi nửa đêm đã quấy rầy anh nghỉ ngơi."
"Không sao không sao, không quấy rầy, anh còn chưa ngủ."
Trang Hiểu Sanh nói: "Là như vậy, chúng em lo lắng cho Nhị Nha, vừa rồi nghe thấy bên phía em ấy có một tiếng nổ vang, muốn đi tới xem."
"Đừng đừng đừng, tuyệt đối đừng đi! Anh nói với mọi người, mọi người cứ yên tâm đi. Lúc này mới vang một tiếng, vang một tiếng là bình thường. Nếu là có chuyện, phải đợi đến sau khi vang lên ba tiếng. Mọi người nghe chút động tĩnh, sư phụ anh cũng nghe, nếu vang lên ba tiếng, ông ấy sẽ đích thân đi qua. Mọi người an tâm ngủ, mọi người đi cũng vô dụng."
Trang Hiểu Sanh luôn miệng nói cám ơn, cúp điện thoại, thuật lại lời nói của anh Triệu với cha mẹ một lần, để bọn họ nghỉ ngơi sớm chút, đợi rạng sáng ngày mai thì đi xem Nhị Nha, buổi tối chị sẽ nghe động tĩnh.
Vợ Trang Phú Khánh lại thở dài, nói: "Trước kia đêm vừa xuống, ít nhiều còn có vài tiếng chó sủa, buổi tối hôm nay chó trong thôn đều không sủa. Trong lòng mẹ thấp thỏm... Được rồi được rồi, không nói nữa, Hiểu Sanh, con đi ngủ đi, hôm qua đã không ngủ ngon, ngày mai lại phải dậy sớm."
Tối hôm qua Trang Hiểu Sanh chịu đựng một đêm, trưa hôm nay trên giường chợp mắt ba tiếng cũng không có ngủ, suốt ban ngày đều ở trong cực độ căng thẳng, chống đỡ đến hiện tại đã là chịu không được, sau khi trở về nhà gần như là dính giường liền ngủ thiếp đi.
Lộ Vô Quy thức dậy, trời đã lờ mờ sáng. Nàng đứng dậy đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, nhìn thấy quan tài của ông nội cẩn thận đặt ở kia, trong sân hết thảy vẫn là hình dáng ngày hôm qua lúc nàng vào phòng, xem ra hình như đêm qua cũng không có phát sinh chuyện gì.
Nàng nghe nói Hoàng Bì Tử không chỉ có bản lĩnh mê hoặc tâm trí người khống chế người, còn có thể điều khiển xác chết vùng lên hoạt động lực, ông nàng nằm trong sân, Lão Tài nằm ở nhà chính sát vách, nàng sợ buổi tối ông cùng Lão Tài khởi thi nên đặc biệt niêm phong gian phòng cực kỳ chặt chẽ, kết quả cả đêm cũng không có chuyện gì, bây giờ tốt rồi, nàng muốn đi ra ngoài còn phải gỡ ra dây đỏ niêm phong cửa cực kỳ chặt chẽ trước. Nàng quả là muốn dùng kéo cắt những dây đỏ này, nàng đoán chừng thầy âm dương cũng sẽ không chỉ mắng nàng là phá gia chi tử, mà sẽ nhảy dựng lên thay ông nàng đánh nàng.
Lộ Vô Quy đành phải đứng ở cửa, trước tiên gỡ ra dây đỏ tiền đồng ở cửa.
Gỡ dây so với buộc dây phải phiền phức nhiều lắm, Lộ Vô Quy gỡ ra vô cùng chậm.
Nàng gỡ ra dây đỏ, nghe thấy tiếng la của vợ Trang Phú Khánh cách sân truyền đến: "Nhị Nha, Nhị Nha, con không sao chứ? Nhị Nha, còn thức không? Mẹ và cha con, chị Hiểu Sanh, còn cả Ưng gia gia đều đến rồi, đừng sợ."
Lộ Vô Quy thầm nghĩ: "Con không có sợ đâu."
Vợ Trang Phú Khánh lại gọi: "Nhị Nha, Nhị Nha, con đáp một tiếng."
Lộ Vô Quy thầm nói: "Con mới không đáp đâu. Ông đã nói lúc người khác gọi tên không thể tùy tiện lên tiếng trả lời, ngộ nhỡ thứ gọi tên không phải người thì sao?" Nàng cảm thấy gỡ ra dây này đặc biệt phiền phức, bèn gỡ ra một cái lỗ trước, từ trong lỗ chui ra. Nàng vừa chui ra, liền trông thấy thầy âm dương dẫn theo hai đồ đệ, còn có một nhà ba người Trang Phú Khánh cùng nhau chạy tới cửa, vợ Trang Phú Khánh chạy đằng trước nhất nhìn phía sau nàng rồi quái dị la lớn một tiếng "A —", tiếng la này đều sắp tung nóc nhà. Lộ Vô Quy cảm thấy tò mò, xoay người quay đầu lại, phát hiện đỉnh đầu có ánh sáng xuyên xuống, nàng ngẩng đầu liền thấy mái nhà nàng thủng một lỗ lớn như cái gầu, những cọc gỗ đứt rời bên cạnh miệng lỗ còn có dấu vết đốt qua, có nhiều chỗ đều cháy sạch sắp không khác cục than là bao. Lộ Vô Quy lập tức nhớ tới buổi tối mình ở trên xà nhà nơi này dán một lá bùa lôi. Tầm mắt của nàng từ trên nóc phòng dời xuống, liền trông thấy Lão Tài vốn nằm ở trên ván cửa giờ đây cắm mặt nằm dưới đất, quần áo trên người đều cháy sém rách nát như từng bị lửa cháy lớn, lộ ra thịt biến thành màu đen, đế giày đeo trên chân cũng không còn, ngay cả cái tất cũng đốt ra cái lỗ, lộ ra bàn chân biến thành màu đen...
Lộ Vô Quy tại "trong mộng" gặp qua không ít người chết, nhìn thấy Lão Tài nằm úp sấp như vậy, vẫn cảm thấy tướng chết này thực khó coi. Chết rồi còn bị sét đánh, cái này cần biết bao xui xẻo chứ! Không đúng, là Lão Tài bị những thân thích nhà ông ta vứt ở phía dưới bùa lôi, mới bị sét đánh đây.
Nhưng mà bùa lôi là nàng dán. Lộ Vô Quy không hiểu sao có chút chột dạ, nàng nhìn về phía Trang Hiểu Sanh, phát hiện trong ánh mắt Trang Hiểu Sanh không thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm vào Lão Tài thúc, mắt cũng không nháy một cái, lại nhìn về phía thầy âm dương, nhìn thấy thầy âm dương đã đến cửa nhà của nàng nhìn vào trong phòng, trong miệng "chậc chậc chậc" không ngừng.
Trang Phú Khánh bừng tỉnh lại, giữ chặt thầy âm dương, kêu lên: "Ưng đại gia, này... ông xem này Lão Tài..."
Thầy âm dương nói: "Lão Tài có cái gì đáng xem? Đã nói phòng này không thể đặt người, không được khiêng vào trong, bị sét đánh cũng là tự tìm, Lão Tài muốn trách phải đi tìm vợ con hắn, tìm không thấy trên đầu mấy người." Ông quay đầu lại, ngón tay phát run chỉ vào Lộ Vô Quy, mắng: "Cháu... cháu... cháu phá gia chi tử... cháu... cháu biết giọt mực này của ông cháu có bao nhiêu quý giá không? cháu... cháu... toàn bộ cháu đều gảy lên trên tường sao... cháu phá gia chi tử, ống mực này là dùng để phong quan trấn thi khóa quỷ, cháu gảy lên tường đi... Còn có đồng tiền này, là cháu dùng như vậy đấy sao? Ôi nghiệp chướng...đồng Tống Nguyên đặt chung một chỗ với đồng Khang Hy tạo thành tiền Ngũ Đế...cháu không biết Tống Thái Tổ cùng Khang Hy Đế đều thuộc mộc sao, trong ngũ hành này xuất hiện hai mộc, còn chiếm Ngũ Hành sao?"
Lộ Vô Quy nhìn thấy thầy âm dương đã muốn xông lên đánh người, vội vàng vồ tới gỡ ra dây đỏ tiền đồng.
Thầy âm dương trầm nặng thở dài, than thở: "Nghiệp chướng!" Lắc đầu, xoay người ra khách phòng, đến trước linh đường bận rộn, muốn chuẩn bị cho Hứa Đạo Công khởi hành chôn cất.
Trang Phú Khánh nhìn thấy người khiêng quan tài tới bây giờ cũng chưa ai đến, vội vàng gọi điện thoại gọi người.
Trang Hiểu Sanh nhìn thấy thầy âm dương bận bịu cử hành ở linh tiền, bảo Lộ Vô Quy mau mau đến linh tiền đi, chị giúp Lộ Vô Quy dỡ xuống những dây đỏ tiền đồng này.
Không lâu sau, mấy người Trang Phú Khánh mời đến khiêng quan tài đến rồi, ở trong sân cùng thầy âm dương vội vàng chuẩn bị việc khiêng quan tài.
Quan tài vừa cột chắc cái đòn khiêng quan, gà trống đỏ chót vừa buộc lên trên quan tài, người nhà Lão Tài đến đòi tiền rồi. 
1) Ống mực:




2) Thước phép:




3) La bàn:


4) Bát Quái Kính


5) Tiền Ngũ Đế:


6) Kiếm kim tiền

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương