Quỷ Hoàng Phi
-
Chương 67: Kết cục của Tô phu nhân (hạ )
Lưu tẩu nghe xong, ánh mắt hơi giãn ra, nhưng vẫn rơi lệ không nói, thấy Quách đại nhân tiến lên, liền tựa đầu thật sâu vào trong ngực trượng phu !
Lâm Lang thấy vậy, cảm thấy một cỗ lửa giận phụt lên mà không có chỗ phát tiết , đã lúc nào rồi, Lưu tẩu còn cố chấp như vậy ? Trong lòng nàng lần đầu tiên đối với sự bất hạnh của ai đó mà cảm thấy buồn, vì ai đó không chịu đấu tranh mà tức giận !
Nàng lạnh lùng cất tiếng: "Nếu những câu ngươi nói đều là sự thật, sợ cái gì ? Chủ tử tới thăm ngươi, còn không ngẩng đầu lên?"
Lưu tẩu bị Lâm Lang lạnh giọng quát lớn thì sợ đến cả người run lên, chỉ cảm thấy một cỗ khí thế áp bức không cho phép nàng cự tuyệt đánh tới, không khí cũng thay đổi mỏng manh , thân thể nàng lập tức run rẩy, ôm chặt lấy thân thể trượng phu, dùng sức không tự chủ muốn nâng đỉnh đầu, nghẹn ngào khóc thành tiếng!
Lâm Lang thấy vậy, cũng không tiếp tục ép hỏi Lưu tẩu, nàng quay sang hỏi trượng phu Lưu tẩu : "Ngươi là trượng phu của nàng, ngươi nói đi ! Thê tử ngươi có phải hạ nhân trong phủ Quách đại nhân ?"
Trượng phu Lưu tẩu nhìn thê tử vùi đầu trong lòng mình , trong lòng kiên định hạ quyết tâm nói: "Không. . . . . . Không phải ! Người một nhà bọn ta đều là hạ nhân Diệp phủ !"
"Ngươi nói xằng bậy gì hả ? Diệp phủ sao lại chứa lũ nô tài các ngươi?" Lời trượng phu Lưu tẩu còn chưa dứt, giọng nói bén nhọn Tô phu nhân xen lẫn tia tức giận truyền đến, nàng chỉ vào Lâm Lang nói: " Các ngươi quả nhiên cấu kết với nhau diễn trò, đúng, đúng, các ngươi bắt tay dựng lên màn kịch này ! Trong lòng ngươi oán hận Diệp phủ không chịu chứa chấp mẫu tử các ngươi, cho nên mua chuộc một nhà tiện tỳ này hòng thiết kế hại bản phu nhân!" Quách đại nhân tới, thân phận Lưu tẩu chỉ cần hắn ra mặt chứng minh thì sự thật sẽ bị phanh phui, nàng không thể ngồi chờ chết ! Nàng nhất định phải cắn ngược lại một cái, khiến kẻ điên kia có lý cũng không nói được !
Ánh mắt Tô phu nhân dữ tợn, hung hăng nhìn chằm chằm Lâm Lang, chỉ trong chớp mắt âm thanh lại mang giọng đáng thương nức nở, giống như cực kỳ bi thương: "Có câu nói việc xấu trong nhà không nên truyền ra ngoài, ta vốn không muốn nói, nhưng ngươi. . . . . . Ngươi khinh người quá đáng! Ngươi căn bản không phải máu mủ Diệp gia, Diệp gia nhiều năm qua nuôi ngươi ăn, uống, không đem ngươi dìm chết chính là khoan dung lắm rồi, trái lại ngươi vẫn không biết thỏa mãn . . . . . . . . . Còn muốn giành vị trí hoàng hậu với Cẩn Huyên , ngươi cho rằng hoàng thượng đem Ngọc Lâm uyển ban cho ngươi chính là trong lòng có ngươi sao, bởi vì sợ ngươi liên lụy Diệp phủ, nên mới đồng ý cho ngươi chuyển ra phủ, ai ngờ hoàng thượng vẫn một mực sủng ái Cẩn Huyên. . . . . . Ngươi giận chó đánh mèo lên bản phu nhân, nên ra tay sắp đặt tất cả diễn một màn kịch sinh động để hãm hại bản phu nhân . . . . . . . . ."
Tô phu nhân nói thế quả nhiên đã khơi gợi ( lôi kéo /thu hút ) lòng hứng thú bát quái của mọi người , lời nàng còn chưa dứt, trong đám người từng đạo âm thanh nghi hoặc vang lên: "Nhị tiểu thư thật không phải máu mủ Diệp thượng thư sao?"
Tô phu nhân nghe vậy, trong mắt lộ ra tia sáng, nhìn về phía đám người, lại cực kỳ bi thương hô: "Cũng không phải ! Ta chiếu cố miếng ăn miếng uống cho nàng nhiều năm qua, trái lại khi quay đầu lại nuôi ra một đầu con sói. . . . . . Thật là tự làm bậy . . . . . . . . ."
Lúc này, Dương công tử bỗng nhiên cười híp mắt ồ lên một tiếng, nói: " Trên lưng Diệp thượng thư chẳng phải đã đeo nón xanh nhiều năm rồi sao ? Thật là bội phục bội phục !"
Tô phu nhân nghe vậy, tức giận nhìn về phía Dương công tử: "Liên quan gì tới ngươi?"
Lâm Lang nhìn Tô phu nhân tự biên tự diễn, cười lạnh một tiếng nói: "Ta lại thật hy vọng không phải cốt nhục Diệp thượng thư , nhưng ta sao cho phép loại người như ngươi bôi nhọ sự trong sạch của mẫu thân ta?" Nàng hướng tới đám người huyên náo cất tiếng : "Chuyện này mọi người trước im lặng, tất nhiên ta sẽ cho mọi người một đáp án rõ ràng! Hôm nay vụ việc độc hại mẫu thân ta còn chưa có kết thúc, có phải hay không trước nên giải quyết ?"
Nàng quay sang hướng Lưu tẩu: "Ngẩng đầu lên!"
Lưu tẩu bị dọa đến cả người run run, chưa phản ứng kịp, Thanh Y Tử Y đã tiến lên trước, một tả một hữu bắt lấy nàng vùi trong ngực trượng phu kéo ra ngoài, mạnh mẽ lôi kéo tóc của nàng để cho nàng ngẩng đầu lên!
"Hồng Vân. . . . . ." trượng phu Lưu tẩu hô một tiếng, thân thể uể oải ngồi tại chỗ, không hề lên tiếng nữa
"Mẫu thân . . . . . . . . Mẫu thân . . . . ." hai nữ nhi Lưu tẩu kêu gào hai tiếng, khiếp sợ nhìn Lưu tẩu bị buộc ngẩng đầu lên, trong mắt lộ ra vẻ lo lắng !
"Quách đại nhân, ngài biết người này sao?" Lâm Lang thẳng tắp chỉ Lưu tẩu!
Quách đại nhân nhìn về phía Lưu tẩu: "Biết. . . . . ."
Âm thanh Quách đại nhân vừa ra, hai mắt Tô phu nhân liền buông lỏng, lộ ra một tia an lòng, mang theo vẻ đắc ý thị uy nhìn về phía Lâm Lang ——
Sau đó Quách đại nhân nói tiếp: " thời điểm làm khách Diệp phủ từng thấy, nàng là nữ đầu bếp của Diệp phủ , tay nghề làm món gà ram đường phèn rất ngon, Diệp thượng thư đã từng gọi nàng tới ban thưởng khích lệ ."
Tô phu nhân nghe được lời Quách đại nhân, con ngươi bỗng nhiên trợn to: "Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . . Ngậm máu phun người!" Nàng không ngờ Quách đại nhân chuyển trọng tâm câu chuyện một cái nói hết sự thật làm nàng không thể tìm cách lấp liếm, nhất thời trong đầu trống rỗng, hồi lâu cũng không biết nói cái gì cho phải!
Trượng phu Lưu tẩu thừa nhận, nàng còn có thể mặt dày mày dạn vu cáo ngược lại, nhưng Quách đại nhân ở trong quan viên có tiếng thanh liêm , mặc dù mọi người đối với điểm này của hắn có chút đau đầu, nhưng lời hắn nói cũng tuyệt đối có phân lượng !
"Ta. . . . . . Ta. . . . . ." Lưu tẩu hiển nhiên cũng quen biết Quách đại nhân, nhất thời ánh mắt hốt hoảng, lời nói không còn mạch lạc , "Ta không phải hạ nhân Quách phủ. . . . . . Không, ta không phải. . . . . ."
Trượng phu Lưu tẩu thấy Lưu tẩu như cũ không chịu thừa nhận, mang theo tiếng khóc lớn tiếng nói: "Hồng Vân, nói mau ! Rốt cuộc là ai sai sử! Không nên làm chuyện hổ thẹn với lương tâm của mình. . . . . . Ngươi cho rằng ngươi không nói, ngươi chết rồi , chúng ta còn có thể sống tốt sao? Lại nói. . . . . . Ngươi mà chết, ta cũng không sống nổi !"
Lưu tẩu nghe xong, cũng biết chuyện không cách nào vãn hồi , nghe trượng phu khuyên bảo, nàng nằm ở trên người trượng phu ô ô khóc một hồi lâu, ngẩng đầu lên bò đến trước mặt Lâm Lang thấp giọng nói : "Tiểu thư, là lỗi của ta, là ta không đúng, ta khai hết. . . . . . Ta không họ Chu, ta họ Lưu, là nữ đầu bếp trong phủ Diệp thượng thư, trước đó vài ngày trên mặt phu nhân nổi mụn đỏ, hoài nghi do ta làm thức ăn không sạch sẽ, tra xét cũng không tra ra được gì, lôi ta xuống đánh 30 đại bản đuổi khỏi phủ, sau đó nha hoàn bên người phu nhân tìm được ta, muốn ta tới Ngọc Lâm uyển . . . . . . . ."
Lưu tẩu kể hết quá trình lúc mình bị đuổi ra khỏi Diệp phủ, rồi cùng người nhà chia lìa, Ngọc Châu tìm đến nàng, uy hiếp nàng, sau đó giao phó nàng hạ độc thế nào nhất nhất khai rõ từng chuyện, thời gian địa điểm không một chút giấu giếm, trong lúc nàng nói, Tô phu nhân giống như nổi điên bổ nhào về phía Lưu tẩu muốn chặn lại miệng của nàng, lại bị Thanh Y một thân pháp thuật chế trụ một chỗ , Tô phu nhân không nhúc nhích được, chỉ có thể căm hận nhìn chằm chằm Lưu tẩu, Lưu tẩu cảm nhận được ánh mắt phẫn hận ngoan lệ của Tô phu nhân , thân thể co rúm lại van xin nhìn Lâm Lang, Lâm Lang biết nàng lo lắng, ánh mắt lạnh lùng đảo qua, nói: "Chẳng lẽ chỉ vì người thân của ngươi, mà có thể tổn thương người thân kẻ khác ? Ta kính trọng bậc phụ mẫu ta cũng như kính trọng các bậc phụ mẫu của mọi người ; Ta yêu thương hài tử ta cũng như yêu thương hài tử của mọi người, và chỉ cần không thẹn với lương tâm của mình là được, thiên đạo luân hồi không ngừng, gieo xuống điều ác chung quy có một ngày báo ứng cũng sẽ đổ lên đầu ngươi!"
Nàng nhìn Lưu tẩu: "Vốn là ngươi đến bây giờ mới nói ra, dù cho tính tình của ta tốt đến mấy cũng phải trừng phạt ngươi một phen ! Nhưng ta từ trước đến giờ nói lời giữ lời, cho nên chuyện ta hứa với ngươi sẽ không lật lọng, ngươi cứ yên tâm !"
Lưu tẩu nghe vậy, khóc hướng Lâm Lang dập đầu không ngừng: "Là nô tỳ hồ đồ ,tâm trí mê muội, ma quỷ xui khiến, nô tỳ xin lỗi tiểu thư, xin lỗi phu nhân. . . . . ."
Lâm Lang không tiếp tục để ý Lưu tẩu, xoay người hỏi Tô phu nhân : "Ngươi còn lời nào muốn nói?"
Hiện tại, Lưu tẩu đã thừa nhận tất cả mọi chuyện, trượng phu Lưu tẩu cùng Quách đại nhân cũng đều ra mặt làm chứng một nhà Lưu tẩu đích xác là gia nô Diệp phủ, ai đúng ai sai đã rất rõ ràng, trong đám người bộc phát ra một hồi cảm thán, tiếp sau liền nhao nhao nghị luận ầm ĩ ——
"Quách đại nhân đã chịu làm chứng, lại nói người trong cuộc cũng thừa nhận, chuyện này còn có gì lo lắng?"
"Tô phu nhân lại là kẻ ác độc như vậy. . . . . ."
"Diệp nhị tiểu thư đã cùng Diệp gia cắt đứt quan hệ, Tô phu nhân lại nhiều lần tới Ngọc Lâm uyển làm gì?"
"Ta nghe nói, là Tô phu nhân cướp đồ của mẫu thân Diệp nhị tiểu thư, do nàng ta làm việc trái với lương tâm, khuôn mặt mới đáng sợ như vậy , cho nên mới đến đây buộc Diệp nhị tiểu thư lấy lại, nàng quá không biết xấu hổ!"
"Nói vậy, Tô phu nhân quả thực cả heo chó cũng không bằng . . . . . . . ."
"Đây coi là cái gì, còn chưa thành thân liền đưa nữ nhi tiến vào cung nịnh bợ hoàng thượng, không danh không phận, còn không biết xấu hổ đem địa vị hoàng hậu cao quý khoác lên cho nữ nhi của bà ta!"
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Tiếng nghị luận của mọi người dần lớn lên, từ thủ đoạn hạ độc của Lăng phu nhân ác độc, đến ngược đãi thứ nữ, rồi đến nịnh bợ hoàng thượng, thậm chí có người trước kia bị Tô phu nhân khi dễ giận mà không dám nói gì các phu nhân tiểu thư lúc này hả hê giống như tìm được chỗ phát tiết ,phát huy sở trường khinh thường chế giễu vô cùng nhuần nhuyễn. Vô số tiếng phê phán xen lẫn nồng đậm chán ghét bay lả tả, ùn ùn kéo đến đánh tới hướng Tô phu nhân, tập kích nàng đầu óc choáng váng, đầy mặt sợ hãi, không ngừng run rẩy, nàng chỉ nghe được câu hỏi Lâm Lang như đang cố gắng vùng vẫy giãy chết, nàng căm tức nhìn Lưu tẩu, bén nhọn hô: "Lưu tẩu, Lưu tẩu. . . . . . . . . Đúng, ta nhớ ra rồi !" Lưu tẩu bị Quách đại nhân chỉ ra và xác nhận là hạ nhân Diệp phủ , Lưu tẩu cũng thừa nhận, nàng bây giờ khăng khăng phủ nhận cũng không thay đổi tình thế hiện giờ, nhưng là nàng tuyệt đối không thể thừa nhận mình sai sử !
Mọi người nghe được tiếng la bén nhọn của Tô phu nhân, nhất thời đều an tĩnh lại, khinh bỉ nhìn về phía Tô phu nhân, chờ nhìn nàng còn có thể lật mình kiểu gì !
Tô phu nhân giống như bừng tỉnh hiểu ra hướng mọi người nói: "Ta nhớ ra rồi, nhớ ra rồi! Lưu tẩu đích xác là hạ nhân Diệp phủ, nhưng nàng đã bị bản phu nhân đuổi ra phủ mấy ngày rồi! Nhất định là bởi vì ghi hận trong lòng mới cùng Lâm Lang hợp kế hãm hại bản phu nhân ! Nàng —— căn bản không phải máu mủ lão gia , mẫu thân nàng đều là tiện nhân không tuân thủ nữ tắc . . . . . . . . . Nàng muốn hại chết bản phu nhân lần nữa quang minh chính đại trở về Diệp phủ. . . . . . . . . . . Chiếm đoạt vị trí chủ mẫu của bản phu nhân, cướp đoạt hậu vị của Cẩn Huyên !"
Tô phu nhân nói xong, cắn răng nghiến lợi chỉ hướng Lâm Lang, nhưng không đợi Lâm Lang trả lời, âm thanh giễu cợt của mọi người liền đem nàng bao phủ——
"Đồ lật lọng , một mực chắc chắn Lưu tẩu không phải nô tài Diệp phủ, lúc này tại sao lại đúng rồi?"
"Nàng đây là thấy Quách đại nhân cũng tới làm chứng , không có cách nào xuống đài cho nên muốn cắn ngược lại nhị tiểu thư một ngụm!"
"Loại nữ nhân độc ác này sanh hạ nữ nhi có thể tốt hơn chỗ nào? Sau khi trở về chúng ta cũng đi khuyên phụ thân ký một lá thư, thỉnh cầu hoàng thượng chọn lại hoàng hậu !"
"Diệp Cẩn Huyên vốn không xứng làm hoàng hậu, mọi người còn nhớ tiệc sinh thần kia không . . . . . . ."
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Các tiểu thư phu nhân vốn đối với chuyện Diệp Cẩn Huyên được phong hậu cũng rất mâu thuẫn, đặc biệt là chuyện xảy ra ở tiệc sinh thần của Diệp Cẩn Huyên thượng, thái độ mọi người càng đối với phủ Diệp thượng thư cũng trở nên chán ghét , thời gian này e ngại Diệp Cẩn Huyên được hoàng thượng cưng chiều, chuyện đàm tiếu mới chậm rãi lắng xuống, lúc này có người khơi mào, mọi người bàn luận sôi nổi từ trên người Tô phu nhân dẫn tới trên người Diệp Cẩn Huyên, mọi người lần nữa nữa nhấc tới chuyện xảy ra ở tiệc sinh thần Diệp Cẩn Huyên, nhất trí nhận định Tô phu nhân cùng Diệp Cẩn Huyên ngược đãi Lăng phu nhân và Lâm lang, lần này còn ngoan độc đến mức muốn hại tánh mạng người ta !
Tô phu nhân nghe được mọi người nghị luận ầm ĩ, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, giống như người chết đuối khát vọng không khí bốn phía, giống như chìm vào bóng tối người tìm kiếm ánh sáng —— lão gia thế nào còn chưa tới? Nàng không phải đã để người đưa tin sao? Chẳng lẽ còn chưa gặp được ?
Bỗng nhiên Tô phu nhân thấy hai cỗ kiệu ở ngoài đoàn người vây đông nghịt dừng lại, màn kiệu mở ra, Diệp thượng thư cùng Diệp Cẩn Huyên xuống kiệu, hướng cửa Ngọc Lâm uyển đi tới, trong nháy mắt nàng giống như thấy được cứu tinh, kêu khóc hướng Diệp thượng thư cùng Diệp Cẩn Huyên nhào qua: "Lão gia. . . . . . . . . "
Diệp thượng thư thật sâu cau mày, thấy Tô phu nhân nhào tới, hung ác mắng to: "Đồ phụ nhân ngu xuẩn !" Một lời hạ xuống liền bỏ rơi nàng!
Tô phu nhân té ngã trên đất, bị hắn mắng đầu óc một trận mê mang, con ngươi trừng lớn không dám tin !
Ánh mắt Diệp Cẩn Huyên tối tăm quét qua Tô phu nhân, không hề lưu lại lâu hơn, thẳng tắp đi đến phía trước.
Lâm Lang không biến sắc nhìn Diệp thượng thư cùng Diệp Cẩn Huyên đi về phía mình , mặt mày nhẹ nhàng không gợn sóng.
Quan phục Diệp thượng thư còn chưa thay, hình như mới từ trong cung trở lại, mà Diệp Cẩn Huyên một thân thanh nhã như cúc càng nổi bật sắc mặt chợt tái nhợt tiều tụy, ánh mắt ảm đạm, Thải Diên đỡ nàng ta, mỗi khi đi một bước , chân mày nhíu chặt tựa như nàng ta đang chịu đựng một loại thống khổ to lớn!
Diệp thượng thư đi tới trước mặt Lâm Lang, ánh mắt từ ái nhìn Lâm Lang tha thiết khuyên: "Lâm Lang, chuyện ngày hôm nay là phụ thân sẽ vì mẫu thân làm chủ, cùng phụ thân trở về thôi!"
Lâm Lang hơi mỉm cười nói: "Thượng Thư Đại Nhân vì mẫu thân ta làm chủ thế nào ?" Lăng phu nhân mười sáu năm sống chết theo đuổi kẻ phụ bạc này làm cho bản thân thương tích khắp người, không có đạo lý để Diệp thượng thư sống thoải mái vinh quang !
Tâm tư Diệp thượng thư cùng Diệp Cẩn Huyên, nàng quá rõ ràng. Mới đầu, Diệp thượng thư vì hình tượng ông ta hao tâm tổn sức giúp Diệp Cẩn Huyên thuận lợi trở thành hoàng hậu, không tiếc làm tổn thương thanh danh mẫu thân, lén lút tản lời đồn nàng không phảicốt nhục Diệp phủ, phải biết rằng mẫu thân là nử tử tam tòng tứ đức chân chính, [ miệng nhiều người xói chảy vàng ] [ 1 ], lời đồn lan rộng ra ngoài hậu quả xấu nhất là có thể lấy đi tánh mạng mẫu thân; hôm nay, hắn nhất định biết Diệp Cẩn Huyên tuyệt đối không thể trở thành hoàng hậu, cho nên lại tới đổi ý, hết lòng nịnh nọt nàng !
[ 1 ] dư luận có sức mạnh ghê gớm
Diệp thượng thư hình như đã sớm nghĩ xong cách giải quyết, vừa nghe Lâm Lang hỏi, ánh mắt sắc bén đâm về phía Tô phu nhân trên đất, đưa tay từ trong lòng ngực móc ra một trang giấy nói: "Hưu thư ở đây: Diệp môn Tô thị, trời sanh bản tính ác độc, ngược đãi thiếp thất thứ nữ, vả lại còn mưu đồ hại giết hại mạng người, từ nay về sau điều về hộ tịch cũ , mặc cho cưới xin !"
Tô phu nhân nghe xong, giống như kẻ điên"Ha ha" cười lớn, mọi người hai mặt nhìn nhau —— chẳng lẽ là hóa điên rồi sao ?
Diệp thượng thư kinh ngạc chỉ vào nàng nói: "Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . . Còn không mau cầm hưu thư đi ?"
Sau một hồi lâu, Tô phu nhân một tay túm rơi cái khăn che mặt ném sang chỗ khác, lộ ra mụn đỏ đầy mặt chảy mủ , dữ tợn cười nhìn Diệp thượng thư, từng bước từng bước tiến tới gần hắn: "Diệp Văn Trung, ngươi thật vô tình ! Năm đó nếu không phải ta trước sau đút lót, ngươi có thể từ Giang Nam nhỏ bé dễ dàng trở lại kinh đô phồn hoa sầm uất này ? Nếu không phải ta, ngươi sớm đã chết ở Giang Nam ! Hôm nay ngươi đủ lợi hại, nghĩ muốn vứt bỏ ta? Ngươi dám hưu ta?"
Tô phu nhân bỗng nhiên quay đầu lại, hung hăng nhìn về phía Diệp Cẩn Huyên: "Huyên Nhi, ngươi cũng tán thành phụ thân ngươi bỏ ta?"
"Mẫu thân . . . . . . . ." Diệp Cẩn Huyên nhìn khuôn mặt mẫu thân dữ tợn, tản ra mùi hôi thối, nhíu mày thật sâu, "Người nghe lời của phụ thân, ta nhất định sẽ bảo vệ nửa đời sau áo cơm vô lo !"
"Ha ha ha. . . . . ." Tô phu nhân không ngờ người nàng tâm niệm yêu thương lo lắng nữ nhi sẽ nói lời tuyệt tình như vậy, "Huyên Nhi, Huyên Nhi, tốt lắm! Ta xem ngươi như sinh mạng thương yêu, cưng chiều, quay đầu lại bên cạnh là con sói. . . . . . Ta làm tất cả vì ai ? Ta vì ai hả ?"
Diệp Cẩn Huyên nhìn bộ dáng không bình tĩnh của Tô phu nhân, nhớ tới chính nàng khuyến khích mình vào cung tìm Triệu Tễ cầu thái y, cực hạn liên tưởng đến tình cảnh đau khổ hôm nay của mình, trong mắt bạo phát ra phẫn hận, thanh âm lạnh lùng nói: "Tiếp tục náo loạn, tất cả mọi người không có quả ngon để ăn!" Tô phu nhân đã trở thành dáng vẻ như vậy còn giống một bộ dạng thương yêu nàng sao ? Hôm nay nàng rơi vào nông nỗi này tất cả đều là do bà ta ban tặng!
Mẫu thân thì như thế nào? Nàng không chiếm được ngôi vị hoàng hậu , còn có thể sống mấy ngày đều không rõ , những người này từng người một, nàng đều muốn bọn họ chôn theo !
Diệp Cẩn Huyên cảm giác sinh mệnh mình đến hôm nay chỉ còn lại đầy ngập oán hận, nàng oán hận mọi người, phụ mẫu của mình, Triệu Tễ, còn có mẫu tử Diệp Lâm Lang, thậm chí từng nàng người quen biết đều không thể sống yên !
Nàng không làm được hoàng hậu, chẳng lẽ Diệp Lâm lang có thể làm được sao ? Ha ha. . . . . . . . . Nàng không khỏi nghĩ quá đẹp đẽ rồi, chỉ sợ kết quả của nàng ngay cả mình cũng không bằng !
Diệp Cẩn Huyên nghĩ tới Triệu Tễ đã từng thủ thỉ bên tai nàng, chỉ cảm thấy cả người thoải mái!
Tô phu nhân hình như không nghĩ tới Diệp Cẩn Huyên sẽ quát lớn , sau khi sửng sốt liền cả giận nói: "Tiểu bạch nhãn lang, đồ không có lương tâm, làm sao ngươi dám nói chuyện với mẫu thân ngươi bằng giọng điệu đó ? Nếu không phải ta khuyên ngươi đi tìm hoàng thượng . . . . . . . . ."
"Người tới, đem Tô phu nhân trước mang về phủ Thượng Thư !" Diệp thượng thư lớn tiếng cắt đứt lời Tô phu nhân, bởi vì sợ nàng tiếp tục náo loạn sẽ nói ra cái gì không nên nói, chỉ có thể sai người mang nàng trở về phủ Thượng Thư !
"Khoan đã !" Lâm Lang tiến lên phía trước nói, " Hưu nàng là việc nội bộ của Diệp phủ, nàng ta lại dám mua chuộc người tới Ngọc Lâm uyển hạ độc mẫu thân ta, liên quan tính mạng , hiển nhiên phải giao Hình bộ xử trí!"
Lâm Lang nói xong, nhìn về phía Quách đại nhân hỏi "Không biết luật lệ Đại Dận, độc hại mạng người chiếu theo lý phải xét xử ?"
Quách đại nhân gật đầu nói: " Đúng !" Tiếp quay qua hỏi Dương công tử : " Dương công tử, nếu Bổn quan nhớ không lầm Hình Bộ Thượng Thư Dương Chi Hàn là tộc thúc của ngươi ?"
" Phải !"
"Vậy thì phiền toái Dương công tử đi một chuyến nữa, hỏi ý kiến Dương đại nhân về vụ này!"
Dương công tử nói: "Vụ án nghiêm trọng như vậy, còn phải hỏi qua tộc thúc làm gì ? Ta trực tiếp dẫn người mang nàng đi đại lao Hình bộ mời tộc thúc thẩm tra là được!" Nói xong ra lệnh tùy tùng phía sau tiến lên bắt giữ Tô phu nhân.
Tô phu nhân vừa nghe nói muốn áp tải nàng đi đại lao Hình bộ, hốt hoảng giùng giằng thét lên: "Buông ta ra, buông ta ra. . . . . . Ta không đi. . . . . . Huyên Nhi, lão gia, cứu ta. . . . . . Cứu ta. . . . . . Cẩn Huyên. . . . . . Ta là mẫu thân của ngươi ! Ngươi van cầu hoàng thượng, bỏ qua cho ta. . . . . . . . . ."
Tô phu nhân kêu gào van xin không ngừng, Diệp Cẩn Huyên giống như không nghe thấy bình tĩnh đứng thẳng, mọi người xem ở trong mắt không khỏi bùng phát một hồi nghị luận xôn xao .
Nhưng mà, mọi người đối với Diệp Cẩn Huyên nghị luận, Diệp Cẩn Huyên không chút nào quan tâm, ngược lại còn ung dung đón nhận các loại ánh mắt khinh bỉ, chán ghét ,trong mắt lộ ra nhàn nhạt ý cười trào phúng, giống như đang nói ——ta chính là người như vậy, hoàng thượng vẫn như cũ sủng ái ta, có bản lãnh các ngươi cũng tới !
Diệp thượng thư nghe tiếng la Tô phu nhân cũng không biến sắc, giọng nói lại ân cần mang theo lấy lòng hỏi thăm Lâm Lang : "Tình trạng mẫu thân ngươi sao rồi ? Ta dẫn theo ngự y , để cho ngự y bắt mạch một chút đi!"
"Không cần! Mẫu thân đã tạm thời không nguy hiểm, đã nghỉ ngơi!"
Âm thanh Lâm Lang nhàn nhạt, lộ ra một cỗ lạnh lẽo, Diệp thượng thư tựa như không cảm giác, nụ cười niềm nở đầy mặt hiền từ !
Diệp Cẩn Huyên nhìn phụ thân, trong mắt thoáng đạo ánh sáng lạnh lùng, nhìn về phía mẫu thân giãy giụa kêu gào dần bị lôi kéo đi xa, cả người lộ ra một cổ lạnh lẽo !
Lúc này đã đến giờ Thân ( từ 15h_ 17h ), một đám mây ở trên trời bơi qua, che lấp ánh mặt trời vốn là sáng rực rỡ, gió thổi dậy sóng phất qua lá khô một mảnh xơ xác rơi xuống đất, trong nháy mắt, có loại thê lương nhanh chóng lan tràn trong đám người !
Lâm Lang thấy vậy, cảm thấy một cỗ lửa giận phụt lên mà không có chỗ phát tiết , đã lúc nào rồi, Lưu tẩu còn cố chấp như vậy ? Trong lòng nàng lần đầu tiên đối với sự bất hạnh của ai đó mà cảm thấy buồn, vì ai đó không chịu đấu tranh mà tức giận !
Nàng lạnh lùng cất tiếng: "Nếu những câu ngươi nói đều là sự thật, sợ cái gì ? Chủ tử tới thăm ngươi, còn không ngẩng đầu lên?"
Lưu tẩu bị Lâm Lang lạnh giọng quát lớn thì sợ đến cả người run lên, chỉ cảm thấy một cỗ khí thế áp bức không cho phép nàng cự tuyệt đánh tới, không khí cũng thay đổi mỏng manh , thân thể nàng lập tức run rẩy, ôm chặt lấy thân thể trượng phu, dùng sức không tự chủ muốn nâng đỉnh đầu, nghẹn ngào khóc thành tiếng!
Lâm Lang thấy vậy, cũng không tiếp tục ép hỏi Lưu tẩu, nàng quay sang hỏi trượng phu Lưu tẩu : "Ngươi là trượng phu của nàng, ngươi nói đi ! Thê tử ngươi có phải hạ nhân trong phủ Quách đại nhân ?"
Trượng phu Lưu tẩu nhìn thê tử vùi đầu trong lòng mình , trong lòng kiên định hạ quyết tâm nói: "Không. . . . . . Không phải ! Người một nhà bọn ta đều là hạ nhân Diệp phủ !"
"Ngươi nói xằng bậy gì hả ? Diệp phủ sao lại chứa lũ nô tài các ngươi?" Lời trượng phu Lưu tẩu còn chưa dứt, giọng nói bén nhọn Tô phu nhân xen lẫn tia tức giận truyền đến, nàng chỉ vào Lâm Lang nói: " Các ngươi quả nhiên cấu kết với nhau diễn trò, đúng, đúng, các ngươi bắt tay dựng lên màn kịch này ! Trong lòng ngươi oán hận Diệp phủ không chịu chứa chấp mẫu tử các ngươi, cho nên mua chuộc một nhà tiện tỳ này hòng thiết kế hại bản phu nhân!" Quách đại nhân tới, thân phận Lưu tẩu chỉ cần hắn ra mặt chứng minh thì sự thật sẽ bị phanh phui, nàng không thể ngồi chờ chết ! Nàng nhất định phải cắn ngược lại một cái, khiến kẻ điên kia có lý cũng không nói được !
Ánh mắt Tô phu nhân dữ tợn, hung hăng nhìn chằm chằm Lâm Lang, chỉ trong chớp mắt âm thanh lại mang giọng đáng thương nức nở, giống như cực kỳ bi thương: "Có câu nói việc xấu trong nhà không nên truyền ra ngoài, ta vốn không muốn nói, nhưng ngươi. . . . . . Ngươi khinh người quá đáng! Ngươi căn bản không phải máu mủ Diệp gia, Diệp gia nhiều năm qua nuôi ngươi ăn, uống, không đem ngươi dìm chết chính là khoan dung lắm rồi, trái lại ngươi vẫn không biết thỏa mãn . . . . . . . . . Còn muốn giành vị trí hoàng hậu với Cẩn Huyên , ngươi cho rằng hoàng thượng đem Ngọc Lâm uyển ban cho ngươi chính là trong lòng có ngươi sao, bởi vì sợ ngươi liên lụy Diệp phủ, nên mới đồng ý cho ngươi chuyển ra phủ, ai ngờ hoàng thượng vẫn một mực sủng ái Cẩn Huyên. . . . . . Ngươi giận chó đánh mèo lên bản phu nhân, nên ra tay sắp đặt tất cả diễn một màn kịch sinh động để hãm hại bản phu nhân . . . . . . . . ."
Tô phu nhân nói thế quả nhiên đã khơi gợi ( lôi kéo /thu hút ) lòng hứng thú bát quái của mọi người , lời nàng còn chưa dứt, trong đám người từng đạo âm thanh nghi hoặc vang lên: "Nhị tiểu thư thật không phải máu mủ Diệp thượng thư sao?"
Tô phu nhân nghe vậy, trong mắt lộ ra tia sáng, nhìn về phía đám người, lại cực kỳ bi thương hô: "Cũng không phải ! Ta chiếu cố miếng ăn miếng uống cho nàng nhiều năm qua, trái lại khi quay đầu lại nuôi ra một đầu con sói. . . . . . Thật là tự làm bậy . . . . . . . . ."
Lúc này, Dương công tử bỗng nhiên cười híp mắt ồ lên một tiếng, nói: " Trên lưng Diệp thượng thư chẳng phải đã đeo nón xanh nhiều năm rồi sao ? Thật là bội phục bội phục !"
Tô phu nhân nghe vậy, tức giận nhìn về phía Dương công tử: "Liên quan gì tới ngươi?"
Lâm Lang nhìn Tô phu nhân tự biên tự diễn, cười lạnh một tiếng nói: "Ta lại thật hy vọng không phải cốt nhục Diệp thượng thư , nhưng ta sao cho phép loại người như ngươi bôi nhọ sự trong sạch của mẫu thân ta?" Nàng hướng tới đám người huyên náo cất tiếng : "Chuyện này mọi người trước im lặng, tất nhiên ta sẽ cho mọi người một đáp án rõ ràng! Hôm nay vụ việc độc hại mẫu thân ta còn chưa có kết thúc, có phải hay không trước nên giải quyết ?"
Nàng quay sang hướng Lưu tẩu: "Ngẩng đầu lên!"
Lưu tẩu bị dọa đến cả người run run, chưa phản ứng kịp, Thanh Y Tử Y đã tiến lên trước, một tả một hữu bắt lấy nàng vùi trong ngực trượng phu kéo ra ngoài, mạnh mẽ lôi kéo tóc của nàng để cho nàng ngẩng đầu lên!
"Hồng Vân. . . . . ." trượng phu Lưu tẩu hô một tiếng, thân thể uể oải ngồi tại chỗ, không hề lên tiếng nữa
"Mẫu thân . . . . . . . . Mẫu thân . . . . ." hai nữ nhi Lưu tẩu kêu gào hai tiếng, khiếp sợ nhìn Lưu tẩu bị buộc ngẩng đầu lên, trong mắt lộ ra vẻ lo lắng !
"Quách đại nhân, ngài biết người này sao?" Lâm Lang thẳng tắp chỉ Lưu tẩu!
Quách đại nhân nhìn về phía Lưu tẩu: "Biết. . . . . ."
Âm thanh Quách đại nhân vừa ra, hai mắt Tô phu nhân liền buông lỏng, lộ ra một tia an lòng, mang theo vẻ đắc ý thị uy nhìn về phía Lâm Lang ——
Sau đó Quách đại nhân nói tiếp: " thời điểm làm khách Diệp phủ từng thấy, nàng là nữ đầu bếp của Diệp phủ , tay nghề làm món gà ram đường phèn rất ngon, Diệp thượng thư đã từng gọi nàng tới ban thưởng khích lệ ."
Tô phu nhân nghe được lời Quách đại nhân, con ngươi bỗng nhiên trợn to: "Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . . Ngậm máu phun người!" Nàng không ngờ Quách đại nhân chuyển trọng tâm câu chuyện một cái nói hết sự thật làm nàng không thể tìm cách lấp liếm, nhất thời trong đầu trống rỗng, hồi lâu cũng không biết nói cái gì cho phải!
Trượng phu Lưu tẩu thừa nhận, nàng còn có thể mặt dày mày dạn vu cáo ngược lại, nhưng Quách đại nhân ở trong quan viên có tiếng thanh liêm , mặc dù mọi người đối với điểm này của hắn có chút đau đầu, nhưng lời hắn nói cũng tuyệt đối có phân lượng !
"Ta. . . . . . Ta. . . . . ." Lưu tẩu hiển nhiên cũng quen biết Quách đại nhân, nhất thời ánh mắt hốt hoảng, lời nói không còn mạch lạc , "Ta không phải hạ nhân Quách phủ. . . . . . Không, ta không phải. . . . . ."
Trượng phu Lưu tẩu thấy Lưu tẩu như cũ không chịu thừa nhận, mang theo tiếng khóc lớn tiếng nói: "Hồng Vân, nói mau ! Rốt cuộc là ai sai sử! Không nên làm chuyện hổ thẹn với lương tâm của mình. . . . . . Ngươi cho rằng ngươi không nói, ngươi chết rồi , chúng ta còn có thể sống tốt sao? Lại nói. . . . . . Ngươi mà chết, ta cũng không sống nổi !"
Lưu tẩu nghe xong, cũng biết chuyện không cách nào vãn hồi , nghe trượng phu khuyên bảo, nàng nằm ở trên người trượng phu ô ô khóc một hồi lâu, ngẩng đầu lên bò đến trước mặt Lâm Lang thấp giọng nói : "Tiểu thư, là lỗi của ta, là ta không đúng, ta khai hết. . . . . . Ta không họ Chu, ta họ Lưu, là nữ đầu bếp trong phủ Diệp thượng thư, trước đó vài ngày trên mặt phu nhân nổi mụn đỏ, hoài nghi do ta làm thức ăn không sạch sẽ, tra xét cũng không tra ra được gì, lôi ta xuống đánh 30 đại bản đuổi khỏi phủ, sau đó nha hoàn bên người phu nhân tìm được ta, muốn ta tới Ngọc Lâm uyển . . . . . . . ."
Lưu tẩu kể hết quá trình lúc mình bị đuổi ra khỏi Diệp phủ, rồi cùng người nhà chia lìa, Ngọc Châu tìm đến nàng, uy hiếp nàng, sau đó giao phó nàng hạ độc thế nào nhất nhất khai rõ từng chuyện, thời gian địa điểm không một chút giấu giếm, trong lúc nàng nói, Tô phu nhân giống như nổi điên bổ nhào về phía Lưu tẩu muốn chặn lại miệng của nàng, lại bị Thanh Y một thân pháp thuật chế trụ một chỗ , Tô phu nhân không nhúc nhích được, chỉ có thể căm hận nhìn chằm chằm Lưu tẩu, Lưu tẩu cảm nhận được ánh mắt phẫn hận ngoan lệ của Tô phu nhân , thân thể co rúm lại van xin nhìn Lâm Lang, Lâm Lang biết nàng lo lắng, ánh mắt lạnh lùng đảo qua, nói: "Chẳng lẽ chỉ vì người thân của ngươi, mà có thể tổn thương người thân kẻ khác ? Ta kính trọng bậc phụ mẫu ta cũng như kính trọng các bậc phụ mẫu của mọi người ; Ta yêu thương hài tử ta cũng như yêu thương hài tử của mọi người, và chỉ cần không thẹn với lương tâm của mình là được, thiên đạo luân hồi không ngừng, gieo xuống điều ác chung quy có một ngày báo ứng cũng sẽ đổ lên đầu ngươi!"
Nàng nhìn Lưu tẩu: "Vốn là ngươi đến bây giờ mới nói ra, dù cho tính tình của ta tốt đến mấy cũng phải trừng phạt ngươi một phen ! Nhưng ta từ trước đến giờ nói lời giữ lời, cho nên chuyện ta hứa với ngươi sẽ không lật lọng, ngươi cứ yên tâm !"
Lưu tẩu nghe vậy, khóc hướng Lâm Lang dập đầu không ngừng: "Là nô tỳ hồ đồ ,tâm trí mê muội, ma quỷ xui khiến, nô tỳ xin lỗi tiểu thư, xin lỗi phu nhân. . . . . ."
Lâm Lang không tiếp tục để ý Lưu tẩu, xoay người hỏi Tô phu nhân : "Ngươi còn lời nào muốn nói?"
Hiện tại, Lưu tẩu đã thừa nhận tất cả mọi chuyện, trượng phu Lưu tẩu cùng Quách đại nhân cũng đều ra mặt làm chứng một nhà Lưu tẩu đích xác là gia nô Diệp phủ, ai đúng ai sai đã rất rõ ràng, trong đám người bộc phát ra một hồi cảm thán, tiếp sau liền nhao nhao nghị luận ầm ĩ ——
"Quách đại nhân đã chịu làm chứng, lại nói người trong cuộc cũng thừa nhận, chuyện này còn có gì lo lắng?"
"Tô phu nhân lại là kẻ ác độc như vậy. . . . . ."
"Diệp nhị tiểu thư đã cùng Diệp gia cắt đứt quan hệ, Tô phu nhân lại nhiều lần tới Ngọc Lâm uyển làm gì?"
"Ta nghe nói, là Tô phu nhân cướp đồ của mẫu thân Diệp nhị tiểu thư, do nàng ta làm việc trái với lương tâm, khuôn mặt mới đáng sợ như vậy , cho nên mới đến đây buộc Diệp nhị tiểu thư lấy lại, nàng quá không biết xấu hổ!"
"Nói vậy, Tô phu nhân quả thực cả heo chó cũng không bằng . . . . . . . ."
"Đây coi là cái gì, còn chưa thành thân liền đưa nữ nhi tiến vào cung nịnh bợ hoàng thượng, không danh không phận, còn không biết xấu hổ đem địa vị hoàng hậu cao quý khoác lên cho nữ nhi của bà ta!"
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Tiếng nghị luận của mọi người dần lớn lên, từ thủ đoạn hạ độc của Lăng phu nhân ác độc, đến ngược đãi thứ nữ, rồi đến nịnh bợ hoàng thượng, thậm chí có người trước kia bị Tô phu nhân khi dễ giận mà không dám nói gì các phu nhân tiểu thư lúc này hả hê giống như tìm được chỗ phát tiết ,phát huy sở trường khinh thường chế giễu vô cùng nhuần nhuyễn. Vô số tiếng phê phán xen lẫn nồng đậm chán ghét bay lả tả, ùn ùn kéo đến đánh tới hướng Tô phu nhân, tập kích nàng đầu óc choáng váng, đầy mặt sợ hãi, không ngừng run rẩy, nàng chỉ nghe được câu hỏi Lâm Lang như đang cố gắng vùng vẫy giãy chết, nàng căm tức nhìn Lưu tẩu, bén nhọn hô: "Lưu tẩu, Lưu tẩu. . . . . . . . . Đúng, ta nhớ ra rồi !" Lưu tẩu bị Quách đại nhân chỉ ra và xác nhận là hạ nhân Diệp phủ , Lưu tẩu cũng thừa nhận, nàng bây giờ khăng khăng phủ nhận cũng không thay đổi tình thế hiện giờ, nhưng là nàng tuyệt đối không thể thừa nhận mình sai sử !
Mọi người nghe được tiếng la bén nhọn của Tô phu nhân, nhất thời đều an tĩnh lại, khinh bỉ nhìn về phía Tô phu nhân, chờ nhìn nàng còn có thể lật mình kiểu gì !
Tô phu nhân giống như bừng tỉnh hiểu ra hướng mọi người nói: "Ta nhớ ra rồi, nhớ ra rồi! Lưu tẩu đích xác là hạ nhân Diệp phủ, nhưng nàng đã bị bản phu nhân đuổi ra phủ mấy ngày rồi! Nhất định là bởi vì ghi hận trong lòng mới cùng Lâm Lang hợp kế hãm hại bản phu nhân ! Nàng —— căn bản không phải máu mủ lão gia , mẫu thân nàng đều là tiện nhân không tuân thủ nữ tắc . . . . . . . . . Nàng muốn hại chết bản phu nhân lần nữa quang minh chính đại trở về Diệp phủ. . . . . . . . . . . Chiếm đoạt vị trí chủ mẫu của bản phu nhân, cướp đoạt hậu vị của Cẩn Huyên !"
Tô phu nhân nói xong, cắn răng nghiến lợi chỉ hướng Lâm Lang, nhưng không đợi Lâm Lang trả lời, âm thanh giễu cợt của mọi người liền đem nàng bao phủ——
"Đồ lật lọng , một mực chắc chắn Lưu tẩu không phải nô tài Diệp phủ, lúc này tại sao lại đúng rồi?"
"Nàng đây là thấy Quách đại nhân cũng tới làm chứng , không có cách nào xuống đài cho nên muốn cắn ngược lại nhị tiểu thư một ngụm!"
"Loại nữ nhân độc ác này sanh hạ nữ nhi có thể tốt hơn chỗ nào? Sau khi trở về chúng ta cũng đi khuyên phụ thân ký một lá thư, thỉnh cầu hoàng thượng chọn lại hoàng hậu !"
"Diệp Cẩn Huyên vốn không xứng làm hoàng hậu, mọi người còn nhớ tiệc sinh thần kia không . . . . . . ."
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Các tiểu thư phu nhân vốn đối với chuyện Diệp Cẩn Huyên được phong hậu cũng rất mâu thuẫn, đặc biệt là chuyện xảy ra ở tiệc sinh thần của Diệp Cẩn Huyên thượng, thái độ mọi người càng đối với phủ Diệp thượng thư cũng trở nên chán ghét , thời gian này e ngại Diệp Cẩn Huyên được hoàng thượng cưng chiều, chuyện đàm tiếu mới chậm rãi lắng xuống, lúc này có người khơi mào, mọi người bàn luận sôi nổi từ trên người Tô phu nhân dẫn tới trên người Diệp Cẩn Huyên, mọi người lần nữa nữa nhấc tới chuyện xảy ra ở tiệc sinh thần Diệp Cẩn Huyên, nhất trí nhận định Tô phu nhân cùng Diệp Cẩn Huyên ngược đãi Lăng phu nhân và Lâm lang, lần này còn ngoan độc đến mức muốn hại tánh mạng người ta !
Tô phu nhân nghe được mọi người nghị luận ầm ĩ, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, giống như người chết đuối khát vọng không khí bốn phía, giống như chìm vào bóng tối người tìm kiếm ánh sáng —— lão gia thế nào còn chưa tới? Nàng không phải đã để người đưa tin sao? Chẳng lẽ còn chưa gặp được ?
Bỗng nhiên Tô phu nhân thấy hai cỗ kiệu ở ngoài đoàn người vây đông nghịt dừng lại, màn kiệu mở ra, Diệp thượng thư cùng Diệp Cẩn Huyên xuống kiệu, hướng cửa Ngọc Lâm uyển đi tới, trong nháy mắt nàng giống như thấy được cứu tinh, kêu khóc hướng Diệp thượng thư cùng Diệp Cẩn Huyên nhào qua: "Lão gia. . . . . . . . . "
Diệp thượng thư thật sâu cau mày, thấy Tô phu nhân nhào tới, hung ác mắng to: "Đồ phụ nhân ngu xuẩn !" Một lời hạ xuống liền bỏ rơi nàng!
Tô phu nhân té ngã trên đất, bị hắn mắng đầu óc một trận mê mang, con ngươi trừng lớn không dám tin !
Ánh mắt Diệp Cẩn Huyên tối tăm quét qua Tô phu nhân, không hề lưu lại lâu hơn, thẳng tắp đi đến phía trước.
Lâm Lang không biến sắc nhìn Diệp thượng thư cùng Diệp Cẩn Huyên đi về phía mình , mặt mày nhẹ nhàng không gợn sóng.
Quan phục Diệp thượng thư còn chưa thay, hình như mới từ trong cung trở lại, mà Diệp Cẩn Huyên một thân thanh nhã như cúc càng nổi bật sắc mặt chợt tái nhợt tiều tụy, ánh mắt ảm đạm, Thải Diên đỡ nàng ta, mỗi khi đi một bước , chân mày nhíu chặt tựa như nàng ta đang chịu đựng một loại thống khổ to lớn!
Diệp thượng thư đi tới trước mặt Lâm Lang, ánh mắt từ ái nhìn Lâm Lang tha thiết khuyên: "Lâm Lang, chuyện ngày hôm nay là phụ thân sẽ vì mẫu thân làm chủ, cùng phụ thân trở về thôi!"
Lâm Lang hơi mỉm cười nói: "Thượng Thư Đại Nhân vì mẫu thân ta làm chủ thế nào ?" Lăng phu nhân mười sáu năm sống chết theo đuổi kẻ phụ bạc này làm cho bản thân thương tích khắp người, không có đạo lý để Diệp thượng thư sống thoải mái vinh quang !
Tâm tư Diệp thượng thư cùng Diệp Cẩn Huyên, nàng quá rõ ràng. Mới đầu, Diệp thượng thư vì hình tượng ông ta hao tâm tổn sức giúp Diệp Cẩn Huyên thuận lợi trở thành hoàng hậu, không tiếc làm tổn thương thanh danh mẫu thân, lén lút tản lời đồn nàng không phảicốt nhục Diệp phủ, phải biết rằng mẫu thân là nử tử tam tòng tứ đức chân chính, [ miệng nhiều người xói chảy vàng ] [ 1 ], lời đồn lan rộng ra ngoài hậu quả xấu nhất là có thể lấy đi tánh mạng mẫu thân; hôm nay, hắn nhất định biết Diệp Cẩn Huyên tuyệt đối không thể trở thành hoàng hậu, cho nên lại tới đổi ý, hết lòng nịnh nọt nàng !
[ 1 ] dư luận có sức mạnh ghê gớm
Diệp thượng thư hình như đã sớm nghĩ xong cách giải quyết, vừa nghe Lâm Lang hỏi, ánh mắt sắc bén đâm về phía Tô phu nhân trên đất, đưa tay từ trong lòng ngực móc ra một trang giấy nói: "Hưu thư ở đây: Diệp môn Tô thị, trời sanh bản tính ác độc, ngược đãi thiếp thất thứ nữ, vả lại còn mưu đồ hại giết hại mạng người, từ nay về sau điều về hộ tịch cũ , mặc cho cưới xin !"
Tô phu nhân nghe xong, giống như kẻ điên"Ha ha" cười lớn, mọi người hai mặt nhìn nhau —— chẳng lẽ là hóa điên rồi sao ?
Diệp thượng thư kinh ngạc chỉ vào nàng nói: "Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . . Còn không mau cầm hưu thư đi ?"
Sau một hồi lâu, Tô phu nhân một tay túm rơi cái khăn che mặt ném sang chỗ khác, lộ ra mụn đỏ đầy mặt chảy mủ , dữ tợn cười nhìn Diệp thượng thư, từng bước từng bước tiến tới gần hắn: "Diệp Văn Trung, ngươi thật vô tình ! Năm đó nếu không phải ta trước sau đút lót, ngươi có thể từ Giang Nam nhỏ bé dễ dàng trở lại kinh đô phồn hoa sầm uất này ? Nếu không phải ta, ngươi sớm đã chết ở Giang Nam ! Hôm nay ngươi đủ lợi hại, nghĩ muốn vứt bỏ ta? Ngươi dám hưu ta?"
Tô phu nhân bỗng nhiên quay đầu lại, hung hăng nhìn về phía Diệp Cẩn Huyên: "Huyên Nhi, ngươi cũng tán thành phụ thân ngươi bỏ ta?"
"Mẫu thân . . . . . . . ." Diệp Cẩn Huyên nhìn khuôn mặt mẫu thân dữ tợn, tản ra mùi hôi thối, nhíu mày thật sâu, "Người nghe lời của phụ thân, ta nhất định sẽ bảo vệ nửa đời sau áo cơm vô lo !"
"Ha ha ha. . . . . ." Tô phu nhân không ngờ người nàng tâm niệm yêu thương lo lắng nữ nhi sẽ nói lời tuyệt tình như vậy, "Huyên Nhi, Huyên Nhi, tốt lắm! Ta xem ngươi như sinh mạng thương yêu, cưng chiều, quay đầu lại bên cạnh là con sói. . . . . . Ta làm tất cả vì ai ? Ta vì ai hả ?"
Diệp Cẩn Huyên nhìn bộ dáng không bình tĩnh của Tô phu nhân, nhớ tới chính nàng khuyến khích mình vào cung tìm Triệu Tễ cầu thái y, cực hạn liên tưởng đến tình cảnh đau khổ hôm nay của mình, trong mắt bạo phát ra phẫn hận, thanh âm lạnh lùng nói: "Tiếp tục náo loạn, tất cả mọi người không có quả ngon để ăn!" Tô phu nhân đã trở thành dáng vẻ như vậy còn giống một bộ dạng thương yêu nàng sao ? Hôm nay nàng rơi vào nông nỗi này tất cả đều là do bà ta ban tặng!
Mẫu thân thì như thế nào? Nàng không chiếm được ngôi vị hoàng hậu , còn có thể sống mấy ngày đều không rõ , những người này từng người một, nàng đều muốn bọn họ chôn theo !
Diệp Cẩn Huyên cảm giác sinh mệnh mình đến hôm nay chỉ còn lại đầy ngập oán hận, nàng oán hận mọi người, phụ mẫu của mình, Triệu Tễ, còn có mẫu tử Diệp Lâm Lang, thậm chí từng nàng người quen biết đều không thể sống yên !
Nàng không làm được hoàng hậu, chẳng lẽ Diệp Lâm lang có thể làm được sao ? Ha ha. . . . . . . . . Nàng không khỏi nghĩ quá đẹp đẽ rồi, chỉ sợ kết quả của nàng ngay cả mình cũng không bằng !
Diệp Cẩn Huyên nghĩ tới Triệu Tễ đã từng thủ thỉ bên tai nàng, chỉ cảm thấy cả người thoải mái!
Tô phu nhân hình như không nghĩ tới Diệp Cẩn Huyên sẽ quát lớn , sau khi sửng sốt liền cả giận nói: "Tiểu bạch nhãn lang, đồ không có lương tâm, làm sao ngươi dám nói chuyện với mẫu thân ngươi bằng giọng điệu đó ? Nếu không phải ta khuyên ngươi đi tìm hoàng thượng . . . . . . . . ."
"Người tới, đem Tô phu nhân trước mang về phủ Thượng Thư !" Diệp thượng thư lớn tiếng cắt đứt lời Tô phu nhân, bởi vì sợ nàng tiếp tục náo loạn sẽ nói ra cái gì không nên nói, chỉ có thể sai người mang nàng trở về phủ Thượng Thư !
"Khoan đã !" Lâm Lang tiến lên phía trước nói, " Hưu nàng là việc nội bộ của Diệp phủ, nàng ta lại dám mua chuộc người tới Ngọc Lâm uyển hạ độc mẫu thân ta, liên quan tính mạng , hiển nhiên phải giao Hình bộ xử trí!"
Lâm Lang nói xong, nhìn về phía Quách đại nhân hỏi "Không biết luật lệ Đại Dận, độc hại mạng người chiếu theo lý phải xét xử ?"
Quách đại nhân gật đầu nói: " Đúng !" Tiếp quay qua hỏi Dương công tử : " Dương công tử, nếu Bổn quan nhớ không lầm Hình Bộ Thượng Thư Dương Chi Hàn là tộc thúc của ngươi ?"
" Phải !"
"Vậy thì phiền toái Dương công tử đi một chuyến nữa, hỏi ý kiến Dương đại nhân về vụ này!"
Dương công tử nói: "Vụ án nghiêm trọng như vậy, còn phải hỏi qua tộc thúc làm gì ? Ta trực tiếp dẫn người mang nàng đi đại lao Hình bộ mời tộc thúc thẩm tra là được!" Nói xong ra lệnh tùy tùng phía sau tiến lên bắt giữ Tô phu nhân.
Tô phu nhân vừa nghe nói muốn áp tải nàng đi đại lao Hình bộ, hốt hoảng giùng giằng thét lên: "Buông ta ra, buông ta ra. . . . . . Ta không đi. . . . . . Huyên Nhi, lão gia, cứu ta. . . . . . Cứu ta. . . . . . Cẩn Huyên. . . . . . Ta là mẫu thân của ngươi ! Ngươi van cầu hoàng thượng, bỏ qua cho ta. . . . . . . . . ."
Tô phu nhân kêu gào van xin không ngừng, Diệp Cẩn Huyên giống như không nghe thấy bình tĩnh đứng thẳng, mọi người xem ở trong mắt không khỏi bùng phát một hồi nghị luận xôn xao .
Nhưng mà, mọi người đối với Diệp Cẩn Huyên nghị luận, Diệp Cẩn Huyên không chút nào quan tâm, ngược lại còn ung dung đón nhận các loại ánh mắt khinh bỉ, chán ghét ,trong mắt lộ ra nhàn nhạt ý cười trào phúng, giống như đang nói ——ta chính là người như vậy, hoàng thượng vẫn như cũ sủng ái ta, có bản lãnh các ngươi cũng tới !
Diệp thượng thư nghe tiếng la Tô phu nhân cũng không biến sắc, giọng nói lại ân cần mang theo lấy lòng hỏi thăm Lâm Lang : "Tình trạng mẫu thân ngươi sao rồi ? Ta dẫn theo ngự y , để cho ngự y bắt mạch một chút đi!"
"Không cần! Mẫu thân đã tạm thời không nguy hiểm, đã nghỉ ngơi!"
Âm thanh Lâm Lang nhàn nhạt, lộ ra một cỗ lạnh lẽo, Diệp thượng thư tựa như không cảm giác, nụ cười niềm nở đầy mặt hiền từ !
Diệp Cẩn Huyên nhìn phụ thân, trong mắt thoáng đạo ánh sáng lạnh lùng, nhìn về phía mẫu thân giãy giụa kêu gào dần bị lôi kéo đi xa, cả người lộ ra một cổ lạnh lẽo !
Lúc này đã đến giờ Thân ( từ 15h_ 17h ), một đám mây ở trên trời bơi qua, che lấp ánh mặt trời vốn là sáng rực rỡ, gió thổi dậy sóng phất qua lá khô một mảnh xơ xác rơi xuống đất, trong nháy mắt, có loại thê lương nhanh chóng lan tràn trong đám người !
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook