Quỷ Hoàng Phi
-
Chương 60
Gió đêm lạnh lẽo, chỉ nhìn thấy vài ngôi sao thưa thớt treo trên bầu trời, tối nay Ngọc Lâm uyển ở dưới màn đêm u ám tựa như một bức tranh thuỷ mặc màu mực đậm càng làm nó trở nên thâm trầm tịnh mịch.
Đang lúc Lâm Lang đứng ở giữa lối đi của Vân Đình quán cùng Hiên Viên đường, ngẩng đầu phóng tầm mắt hướng Hiên Viên đường . Vào ban ngày nhìn Hiên Viên đường cũng không cảm thấy có chỗ nào hơn người, lúc này nhìn kỹ chỉ cảm thấy cả kiến trúc mở ra một không gian thập phần rộng lớn nhưng lạnh lẽo, trong bóng tối như có một luồng khí tức băng lãnh gào thét xông phá ra, bức tường cao ẩn ẩn lộ ra ngọn đèn lờ mờ càng khiến cho tòa kiến trúc này tăng thêm một cỗ hơi thở thần bí đầy áp lực .
Lúc này, loáng thoáng nghe thấy tiếng nữ tử khóc lóc kể lể lướt qua tường cao cách trở, âm thanh theo gió đưa đẩy truyền vào trong tai Lâm Lang!
Lâm Lang nghiêng tai lắng nghe hồi lâu, chỉ cảm thấy âm thanh kia đứt quãng, giống hệt với tiếng của A Tử, vào lúc này đang hàm chứa tức giận mang theo tiếng khóc nức nở nói gì đó, nghe một hồi lâu, nhưng cũng không nghe rõ thành một câu hoàn chỉnh, Lâm Lang ngẫm nghĩ một chút, sau đó cất bước hướng tới Hiên Viên đường !
Hôm nay, chuyện ban ngày tuy nói nàng không trách A Tử, đó là nàng đứng ở góc độ xét thấy tâm tính A Tử tuy không có ý tốt nhưng cũng không phải người có tâm địa ác độc, nhưng Ngọc Lâm uyển là chỗ ở của nàng, mà A Tử lại nhiều lần tới quấy rối trong lòng nàng cũng cảm thấy phiền chán; còn nữa, thật sự nàng cũng không muốn chứng kiến A Tử cả ngày quấn quýt lấy Quân Thương .
Tử Y muốn đuổi theo, cước bộ Lâm Lang dừng lại, hướng nàng cất tiếng: "Ta tự mình đi xem một chút, ngươi cứ trở về trước đi !" A Tử cùng Quân Thương quan hệ không tầm thường, lỡ như lúc này phát sinh chuyện không êm đẹp quá nhiều người biết cũng không tốt, còn có nguyên nhân khác là nàng muốn giáp mặt nói chuyện rõ ràng với A Tử, cũng là muốn giữ lại chút thể diện cho nàng ta .
Tử Y nghe vậy, chỉ đành phải đồng ý nói: "Dạ !" Nàng nhìn thấy Lâm Lang đi vào, trong lòng có chút không yên đuổi theo hai bước: "Tiểu thư, lỡ như có chuyện gì, người cứ dùng thuật pháp gọi chúng ta !" Vãng Sinh Thành chủ đối xử với bất kì kẻ nào đều là bộ dáng xa cách lạnh lùng, nữ tử ôm cánh tay Thành chủ, chắc hẳn cũng có tài ăn nói, một mình tiểu thư đi vào đó, nàng quả thật không yên tâm.
Lâm Lang quay đầu lại cười cười: "Ta biết rồi !" trải qua mấy ngày nay Thanh Y Tử Y đối với nàng rất trung thành cùng hết sức tận tâm, phần chân tình này phát ra tự đáy lòng nàng có thể cảm nhận được .
Lúc này, tầng mây dày cộm che khuất ánh sáng của mặt trăng, trong sân viện Hiên Viên đường rộng lớn tối đen như mực, chỉ có hướng phía nam trong thính đường đèn dầu sáng rỡ, Lâm Lang nhẹ nhàng bước liên tục trực tiếp xuyên qua Hiên Viên đường rộng lớn , hướng nơi ánh đèn lập lòe trong đại sảnh từng bước lại gần .
Càng đến gần đại sảnh, giọng nói của A Tử phát ra càng rõ ràng, chợt một câu chất vấn tràn đầy tức giận truyền đến, Lâm Lang ngây người dừng cước bộ—— ‘’ Trước kia, Quân ca ca thích Thái Thanh công chúa, thua trên tay Thái Thanh công chúa, ta cam tâm tình nguyện, ai bảo ta không có xuất thân cao quý như nàng, không có nhan sắc xinh đẹp diễm lệ như nàng ? Nhưng mà, nữ tử tên là Lâm Lang kia, chỉ là một kẻ người không ra người quỷ không ra quỷ, nàng ta có điểm nào hơn ta chứ ? Thua bởi nàng, ta không cam lòng. . . . . . Làm sao Quân ca ca có thể cùng nàng ở chung một chỗ ? Tại sao có thể ở cùng với nàng. . . . . . nàng ta sẽ liên lụy Quân ca ca mà thôi !
A Tử tê tâm liệt phế thét lên từng chữ một, kinh động đàn chim đậu trên nhánh cây trong Hiên Viên đường, vài con chim tước giang rộng cánh lao lên trời.
Lâm Lang cảm thấy trong lúc nhất thời mọi thứ bốn phía dường như biến mất, toàn thế giới vô cùng trống trải, chỉ còn thừa một mình nàng cô độc đứng giữa trời đêm gió lạnh, lúc này lỗ tai của nàng phá lệ vô cùng nhạy bén ,lời A Tử nói truyền vào trong tai nàng không sót một câu, chấn động thật sâu thần kinh lẫn trái tim của nàng --- ----
A Tử nói nàng là một kẻ người không ra người quỷ không ra quỷ ? A Tử biết nàng là nửa người nửa quỷ, như vậy Quân Thương thì sao ? Quân Thương tất nhiên đã biết ! Thì ra , chuyện mà nàng luôn lo lắng giấu kín đã lâu, tùy tiện một con tiểu hồ ly cũng biết, Quân Thương há lại không biết ? Hắn biết nàng là nửa người nửa quỷ, tại sao còn ở cùng với nàng?
Thật sự là bởi vì yêu sao?
Âm thanh A Tử lần nữa truyền đến: "Quân ca ca, huynh thích nàng chỉ bởi vì nàng cũng thích ăn canh đậu hũ, sở thích cùng Thái Thanh công chúa giống nhau phải hay không ? Quân ca ca chỉ coi nàng là thế thân của Thái Thanh công chúa, chỉ coi nàng như một đồ chơi giải buồn đúng không?"
"A Tử cũng có thể ăn canh đậu hũ, là thật, Quân ca ca không tin, ta có thể ăn cho huynh xem !"
"Một ngàn năm rồi, đã một ngàn năm trôi qua, Thái Thanh công chúa rời đi đã lâu như vậy, huynh tại sao tình nguyện thích người khác, cũng không thích A Tử chứ ?"
"A Tử không muốn về Thần Nữ phong, đừng đưa ta trở về. . . . . ."
Lâm Lang nghe A Tử khổ sở kêu gào, trong lòng chấn động khiến cho thân thể này không chịu nổi lung lay hai cái --- ---------
Hóa ra , trong lòng hắn ái mộ chính là một nữ tử tên là Thái Thanh công chúa, thì ra là nữ tử này cũng thích ăn canh đậu hũ ?
Nhưng mà hắn ở cùng với mình, thật là vì nguyên nhân này sao?
Chỉ là suy nghĩ đến điều này, Lâm Lang liền thấy trong thân thể mỗi lần hít thở đều không thông đau đớn tột độ, nàng cảm giác tình cảm của mình dành cho Quân Thương chưa từng giống như giờ khắc này rõ rệt như vậy , nàng đột nhiên cảm thấy, nàng không thể không thừa nhận không có hắn nàng sẽ rất khổ sở trái tim như thiếu mất một góc —— Lâm Lang thầm nghĩ, thật ra ngoài mặt nàng luôn lưỡng lự bài xích, mà trong trái tim nàng đã sớm yêu nam nhân bá đạo lại ôn nhu này !
Trong nhất thời, nàng mơ hồ thấy được Quân Thương đang ở trước mắt nàng, nhìn hắn một thân khí phách chí tôn cùng với ánh mắt ôn nhu, nồng tình mật ý, nhu tình như nước nhìn vào trong linh hồn nàng --- ------ -------- ánh mắt một người tuyệt đối không thể ngụy tạo . Bỗng nhiên, nàng lại nghĩ tới từ khi quen biết hắn tới nay, Quân Thương luôn sủng ái che chở nàng, còn có ngày trước những chuyện bị nàng tận lực xem nhẹ toàn bộ đều như tranh vẽ sống động lũ lượt kéo tới thoáng hiện trước mắt, trong đêm đen yên tĩnh giờ phút này những kí ức đó càng trở nên rõ ràng, không chút nào báo trước xâm chiếm mọc rễ trong tâm trí nàng . Trong lòng Lâm Lang chợt dâng lên áy náy nồng đậm, nhiều ngày qua chung đụng, Quân Thương rõ ràng là yêu mình ! Chỉ là vài câu nói không đáng tin thốt ra từ miệng kẻ khác, nàng sao lại dễ dàng hoài nghi tấm chân tình của hắn ?
Hắn biết nàng nửa người nửa quỷ vẫn như cũ lựa chọn ở cạnh nàng, đã chứng minh hết thảy --- ------ nếu không, ai dám lấy sinh mệnh bản thân ra đùa giỡn ?
Lâm Lang giơ tay lên đặt trước ngực cảm nhận, nơi đó có một trái tim, cũng không phải thật sự thuộc về mình, nhưng nàng lại nghe được tiếng nhịp tim mình đập mãnh liệt !
Ngươi đang lo lắng chuyện gì ? Ngươi sợ hãi cái gì? Ngươi ở đây do dự cái gì? Ngươi lại đang mong đợi điều gì chứ ?
Tình cảm sâu đậm như dòng nước lũ cuồn cuộn không kiềm được ào ạt trào ra , nàng nghe A Tử từng câu từng chữ bộc bạch, nàng không muốn nghe, lại rời đi không được, nàng cảm thấy rất tức giận, lý trí nói cho nàng biết Quân Thương nhất định là yêu nàng , nhưng nàng lại sợ nghe được Quân Thương nói --- ------- ‘’ Không sai , ta cùng Lâm Lang ở chung một chỗ đều bởi vì nàng cũng thích ăn đậu hũ, ta chỉ xem nàng là thế thân của Thái Thanh công chúa, là một món đồ chơi tiêu khiển khi ta nhớ nàng ấy ‘’ .
Nếu như từ trong miệng hắn thốt ra lời nói lạnh lùng tàn nhẫn đó, nàng không biết mình còn có thể đủ kiên cường không quan tâm mà vượt qua sống tiếp ?
Hồi lâu, trong sân chỉ còn tiếng gió gào thét, Lâm Lang nhìn ánh sáng leo lắt cách đó không xa, dần dần phục hồi tinh thần lại . Nàng nghe được trong thính đường truyền ra tiếng khóc nức nở của A Tử —— tràn ngập thê lương làm cho người ta thương tâm, làm cho người ta khổ sở, làm cho lòng người đau nhức !
Bỗng nhiên ,nàng nghe được Quân Thương lên tiếng, âm thanh kiên định đầy khí phách hữu lực của Quân Thương tựa như mang theo ánh sáng thuần khiết chói lòa cuốn sạch hắc ám quanh thân nàng, hắn nói: "Người ta yêu chính là Thái Thanh công chúa, là Diệp Lâm Lang, cũng là Tạ Hoằng Thanh, từ đầu tới cuối, những người này đều là cùng một người A Lang ——"
Trái tim Lâm Lang dường như muốn thót lên tới cổ họng —— Quân Thương nói hắn từ đầu chí cuối nữ tử mà hắn yêu đều là một người, là Tạ Hoằng Thanh, là Diệp Lâm Lang, là A Lang. . . . . . Nhưng Thái Thanh công chúa là ai ?
Chẳng lẽ là . . . . . . . . . .
Lâm Lang phản ứng kịp đồng thời bên trong truyền đến âm thanh không dám tin của A Tử : "Không thể nào ! Thái Thanh công chúa đã nhảy xuống Chuyển Luân ( 1 ), một thân tiên nguyên ( 2 ) tiêu tan ở bên trong hoàng tuyền ( suối vàng ), làm sao có thể giữ được nguyên vẹn ba hồn bảy vía ? Sao có khả năng luân hồi chuyển thế ?"
( 1 ) nghĩa đen là bánh xe xoay chuyển // đại khái có thể hiểu là đầu thai
( 2 ) gốc tiên
Nghe được những lời khó tin mơ mơ hồ hồ của A Tử, Lâm Lang cảm thấy chung quanh tĩnh mịch tàn lụi tất cả dường như đang phục hồi sinh lực sống lại, lòng nàng tràn ngập vui sướng không thể tả .Thì ra không chỉ Tạ Hoằng Thanh và Diệp Lâm Lang là nàng, ngay cả Thái Thanh công chúa, cũng là nàng, ba cái tên này đều là nàng !
Giọng nói nhàn nhạt của Quân Thương truyền đến: " Lang Nhi là nữ nhi được sủng ái nhất của Đại Đế Huyền Vũ, Huyền Vũ Đại Đế có thể nào thờ ơ mặc mình nàng trong hồng trần luân hồi chứ ? Khi Lang Nhi nhảy xuống Chuyển Luân, trước khi tiên nguyên vẫn chưa biến mất, đại đế Huyền Vũ đã dùng ánh sáng Ngân Hà cô đọng dệt thành một sợi thừng trói hồn cho nàng, cột chặt ba hồn bảy vía của nàng lại với nhau để không bị tan biến mất " .
Bên trong sảnh truyền đến cười nhạt của A Tử: "Nói như vậy, Quân ca ca rời đi Tiên giới lưu lại nhân gian, thậm chí bị tước bỏ tiên tịch (**) cũng nhất quyết không chịu quay về, cũng là vì nàng sao ?"
( ** ) Tiên tịch ở đây có nghĩa là chứng nhận thuộc về cõi tiên, giống như hộ tịch ấy.
"Không sai ! Lang Nhi ở trong Luân Hồi, số mạng ta và nàng đã định sẵn thành phu thê bảy kiếp !" giọng điệu Quân Thương tràn đầy kiên quyết mang theo thỏa mãn bình thản, " thời điểm Lang Nhi nghịch chuyển luân hồi đã từng nói, cho dù là nghịch thiên, nàng cũng sẽ không gả cho Cửu Trọng Thiên Thượng ! Lang Nhi lúc trước vì ta mà cả hồn phi phách tán cũng không sợ, ta còn sợ cái gì ? Hiện tại, nàng chỉ là tạm thời quên mất kí ức, vậy cứ để ta gách vác mọi thứ đi !"
Trong thính đường không ngừng truyền ra giọng nói sang sảng kiên định, Lâm Lang cũng rốt cuộc nghe không vô nữa, nàng không biết cái gì kiếp trước kiếp này, nàng chỉ biết vào giờ phút này, Quân Thương chân chính yêu nàng, mặc kệ nàng có phải là Thái Thanh công chúa hay là Tạ Hoằng Thanh ,Diệp Lâm Lang, yêu duy nhất chính là linh hồn nàng, tâm tình vui sướng đến cực điểm lan tràn đến tứ chi bách hài ( 3 ), đáy lòng nàng bị tình cảm ngọt ngào lấp đầy.
( 3 ) hiểu là toàn bộ cơ thể, “hài”: xương // bách hài : trăm xương
Dưới bầu trời đêm đen nhánh, nàng không nhịn được mở miệng, âm thanh tràn ngập thâm tình hô: "Quân Thương. . . . . ."
Âm thanh của nàng không cao, nhưng dưới bầu trời đêm đen yên tĩnh lại phá lệ rõ ràng, hai người bên trong đại sảnh dường như cũng kinh ngạc đến ngây ngẩn cả người, trong sân Hiên Viên đường tĩnh lặng chỉ còn lại có âm thanh lạo xạo của gió thổi qua, nhưng là rất nhanh, bóng dáng cao lớn khí phách của nam tử xuất hiện tại cửa phòng, bóng dáng chợt lóe lên đã tới gần Lâm Lang !
" Lang Nhi . . . . . ." Quân Thương đứng ở trước mặt nàng, vẻ mặt ngoại trừ kinh ngạc còn có chút không xác định, đôi mắt như đầm sâu nhìn thẳng nàng.
Nàng đến đây từ lúc nào, đã nghe được những gì ?
Lâm Lang cố gắng trưng ra nụ cười thật lớn, hai tròng mắt như hồ nước phẳng lặng mở miệng: "Ta đều nghe được toàn bộ . . . . . ."
Quân Thương nghe xong, mâu quang trầm xuống : "Nàng đều nghe được rồi hả ?" Mới vừa rồi hắn và A Tử ở bên trong nói rất nhiều , A Tử nói có vài lời mơ hồ càng rất dễ khiến cho người khác hiểu lầm, hắn không dám cam đoan Lâm Lang không có nghe được.
Lâm Lang chỉ cười, nàng cảm giác cả người từ trong ra ngoài tản ra vui sướng hạnh phúc, nàng tiến lên ôm lấy Quân Thương, đầu tựa vào trong ngực Quân Thương: "Ta chính tai nghe được ngươi thừa nhận trong lòng từ đầu chí cuối chỉ yêu một mình ta !"
Quân Thương bị Lâm Lang ôm lấy, lúc đầu thân thể cứng đờ, đột nhiên phản ứng kịp, trong lòng lập tức bị vui sướng quá đỗi như thủy triều cuốn lấy --- -------Lang Nhi đời này lần đầu tiên chủ động ôm hắn ,bảo sao hắn không mừng rỡ như điên !
Tâm tình Quân Thương trong lúc nhất thời bị vui sướng bất ngờ ập đến làm cho đầu óc mê muội .
" Lang Nhi . . . . . . Nàng nói cái gì ?" Lang Nhi những lời này là có ý tứ gì?
Lâm Lang ở trong ngực hắn ngẩng đầu lên , đôi mắt long lanh mờ mịt trong suốt như nước giống như bị bao phủ bởi một tầng sương mù: "Ta nói, ta chính tai nghe được ngươi thừa nhận trong lòng từ đầu chí cuối chỉ yêu một mình ta , ta rất hạnh phúc, thật cao hứng !"
Quân Thương hoàn hồn, giơ cánh tay lên ôm chặt lấy eo của nàng, dường như muốn khắc sâu cảm giác ngọt ngào vào trong tâm khảm, muốn chứng minh đây hết thảy không phải nằm mộng .
Lâm Lang mặc cho Quân Thương siết thân thể nàng tuy có chút đau đớn nhưng trên môi vẫn treo nụ cười hạnh phúc nồng đậm rúc vào trong ngực của hắn.
Hai người cứ như vậy lẳng lặng ôm nhau, ai cũng không chịu buông tay trước, hồi lâu, thật lâu, ánh trăng chẳng biết lúc nào đã trở nên sáng chói rực rỡ , lại giống như là đã trải qua thương hải tang điền ( 4 ), thời gian dài đằng đẵng !
( 4 ) cuộc đời bể dâu, biến đổi lớn lao trong cuộc đời.
Chẳng biết lúc nào, tầng mây dày cộm nặng nề đã từ từ tản ra, ánh trăng rốt cuộc hắt vào, soi sáng đôi nam nữ trong sân thâm tình ôm nhau, cũng nương theo trước cửa đại sảnh, chiếu rọi vào bóng dáng nữ tử thống khổ lệ rơi đầy mặt.
"Ha ha ha ha. . . . . ."
Bỗng nhiên, tiếng cười bén nhọn vang lên ở trong sân, Lâm Lang cùng Quân Thương cùng nhau quay đầu lại, đã thấy nơi cửa đại sảnh A Tử một thân bạch y hai tròng mắt lóe lên phẫn hận cùng đố kỵ nhìn về phía hai người.
Quân Thương đột nhiên thấy ánh mắt A Tử có biến hóa, hô to một tiếng: "A Tử ! Đôi mắt của ngươi." ánh mắt A Tử vốn là màu đen, vào lúc này thế nhưng lộ ra màu trắng xám ? Chẳng lẽ. . . . . . trong lòng Quân Thương nổi lên một dự cảm xấu !
A Tử đứng ở cửa, thần tình buồn bã nhìn một màn nồng tình mật ý của Lâm Lang cùng Quân Thương, nghe được tiếng la của Quân Thương, ánh mắt A Tử trở nhiên dị thường sắc bén hướng về phía Lâm Lang: " Lang tỷ tỷ, ha ha ha, ngươi lại là Thái Thanh công chúa chuyển thế, nhưng mà ngươi chắc hẳn còn không biết ! Quân ca ca yêu ngươi, năm đó cũng không không phải vì ngươi mang thân phận Thái Thanh công chúa mà ngươi có giá trị lợi dụng trợ giúp huynh ấy thống nhất Minh giới, mà ngươi lại vì Quân ca ca kháng hôn Thái Tử thiên đế nhảy xuống chuyển Luân rơi vào trong hoàng tuyền luân hồi chuyển thế, chịu đủ mọi khổ nạn, ha ha. . . . . . . . . Ngươi cho rằng năm đó Quân ca ca là thật tâm yêu ngươi sao ? Đúng là kẻ ngốc nghếch đáng thương. . . . . ."
Quân Thương nghe A Tử ngụy tạo sự thật, ánh mắt chợt lóe tia băng lãnh, lạnh lùng nói: "A Tử !" Lời của A Tử lỡ như khiến Lang Nhi hiểu lầm sẽ không tốt !
A Tử quyến rũ cười một tiếng, hiện ra bộ dáng tiểu hồ ly kiều mỵ: "Quân ca ca sợ ta nói hết mọi chuyện sao?"
Quân Thương trong ánh mắt thâm trầm dần xuất hiện nhiều đốm lửa chứng tỏ hắn rất tức giận, tay phải buông lỏng thắt lưng Lâm Lang, mơ hồ có ánh sáng lạnh hội tụ.
Lâm Lang thấy vậy, vội vươn tay nắm tay của hắn, Quân Thương cúi đầu, chống lại hai tròng mắt Lâm Lang hàm chứa nụ cười trấn định, trong lòng gợn sóng dần bình tĩnh lại: " Lang Nhi . . . . . ."
Lâm Lang cười lắc lắc đầu, sau đó ngẩng đầu, trong mắt lợi quang sắc sảo chợt lóe, nhìn về phía A Tử nói: "A Tử, mặc kệ lúc ban đầu Quân Thương là ôm mục đích gì tiếp cận ta, cuối cùng ta rơi vào luân hồi, hắn không phải cũng phấn đấu quên mình đi theo tới đây sao ? Vậy là đủ rồi !"
A Tử nghe vậy, từ trong hốc mắt chảy xuống hai hàng nước mắt, nàng thật sâu nhắm mắt lại , lần nữa mở ra thì vốn là một đôi tròng mắt đen tản mát ra tia ngân bạch nhàn nhạt. . . . . . . . . . ánh mắt A Tử có khuynh hướng biến chuyển thành màu bạc ngày càng đậm .
Lâm Lang cả kinh: "Đây là. . . . . ."
Quân Thương đã Lệ Thanh quát lớn: " A Tử, dừng lại ! " A Tử đã bắt đầu biến thành Ma tộc !
A Tử nhìn Quân Thương, lộ ra một nụ cười thê lương : "Quân ca ca, đã muộn rồi, viên ma chủng này đã xâm chiếm khắp bên trong cơ thể ta, A Tử sẽ nhanh chóng biến thành ma ——"
"Thái Thanh công chúa vì huynh nhảy xuống Chuyển Luân,còn Quân ca ca chấp nhất đuổi theo nàng một kiếp lại một kiếp, vậy ta vì ngươi biến thành ma ? Huynh sẽ làm thế nào ?" A Tử nhẹ nhàng hỏi.
Sắc mặt Quân Thương lập tức nặng nề, trầm giọng nói: "Ta sẽ giết chết ngươi !"
A Tử ha ha cười hai tiếng, trong miệng thốt ra một câu nói: "Quả thật vô tình!" Thân thể nàng bỗng nhiên vặn vẹo, nàng thê lương thét lên hai tiếng, quanh thân vầng sáng chợt lóe, sau đó liền biến mất trong màn đêm âm u vô tận .
Đang lúc Lâm Lang đứng ở giữa lối đi của Vân Đình quán cùng Hiên Viên đường, ngẩng đầu phóng tầm mắt hướng Hiên Viên đường . Vào ban ngày nhìn Hiên Viên đường cũng không cảm thấy có chỗ nào hơn người, lúc này nhìn kỹ chỉ cảm thấy cả kiến trúc mở ra một không gian thập phần rộng lớn nhưng lạnh lẽo, trong bóng tối như có một luồng khí tức băng lãnh gào thét xông phá ra, bức tường cao ẩn ẩn lộ ra ngọn đèn lờ mờ càng khiến cho tòa kiến trúc này tăng thêm một cỗ hơi thở thần bí đầy áp lực .
Lúc này, loáng thoáng nghe thấy tiếng nữ tử khóc lóc kể lể lướt qua tường cao cách trở, âm thanh theo gió đưa đẩy truyền vào trong tai Lâm Lang!
Lâm Lang nghiêng tai lắng nghe hồi lâu, chỉ cảm thấy âm thanh kia đứt quãng, giống hệt với tiếng của A Tử, vào lúc này đang hàm chứa tức giận mang theo tiếng khóc nức nở nói gì đó, nghe một hồi lâu, nhưng cũng không nghe rõ thành một câu hoàn chỉnh, Lâm Lang ngẫm nghĩ một chút, sau đó cất bước hướng tới Hiên Viên đường !
Hôm nay, chuyện ban ngày tuy nói nàng không trách A Tử, đó là nàng đứng ở góc độ xét thấy tâm tính A Tử tuy không có ý tốt nhưng cũng không phải người có tâm địa ác độc, nhưng Ngọc Lâm uyển là chỗ ở của nàng, mà A Tử lại nhiều lần tới quấy rối trong lòng nàng cũng cảm thấy phiền chán; còn nữa, thật sự nàng cũng không muốn chứng kiến A Tử cả ngày quấn quýt lấy Quân Thương .
Tử Y muốn đuổi theo, cước bộ Lâm Lang dừng lại, hướng nàng cất tiếng: "Ta tự mình đi xem một chút, ngươi cứ trở về trước đi !" A Tử cùng Quân Thương quan hệ không tầm thường, lỡ như lúc này phát sinh chuyện không êm đẹp quá nhiều người biết cũng không tốt, còn có nguyên nhân khác là nàng muốn giáp mặt nói chuyện rõ ràng với A Tử, cũng là muốn giữ lại chút thể diện cho nàng ta .
Tử Y nghe vậy, chỉ đành phải đồng ý nói: "Dạ !" Nàng nhìn thấy Lâm Lang đi vào, trong lòng có chút không yên đuổi theo hai bước: "Tiểu thư, lỡ như có chuyện gì, người cứ dùng thuật pháp gọi chúng ta !" Vãng Sinh Thành chủ đối xử với bất kì kẻ nào đều là bộ dáng xa cách lạnh lùng, nữ tử ôm cánh tay Thành chủ, chắc hẳn cũng có tài ăn nói, một mình tiểu thư đi vào đó, nàng quả thật không yên tâm.
Lâm Lang quay đầu lại cười cười: "Ta biết rồi !" trải qua mấy ngày nay Thanh Y Tử Y đối với nàng rất trung thành cùng hết sức tận tâm, phần chân tình này phát ra tự đáy lòng nàng có thể cảm nhận được .
Lúc này, tầng mây dày cộm che khuất ánh sáng của mặt trăng, trong sân viện Hiên Viên đường rộng lớn tối đen như mực, chỉ có hướng phía nam trong thính đường đèn dầu sáng rỡ, Lâm Lang nhẹ nhàng bước liên tục trực tiếp xuyên qua Hiên Viên đường rộng lớn , hướng nơi ánh đèn lập lòe trong đại sảnh từng bước lại gần .
Càng đến gần đại sảnh, giọng nói của A Tử phát ra càng rõ ràng, chợt một câu chất vấn tràn đầy tức giận truyền đến, Lâm Lang ngây người dừng cước bộ—— ‘’ Trước kia, Quân ca ca thích Thái Thanh công chúa, thua trên tay Thái Thanh công chúa, ta cam tâm tình nguyện, ai bảo ta không có xuất thân cao quý như nàng, không có nhan sắc xinh đẹp diễm lệ như nàng ? Nhưng mà, nữ tử tên là Lâm Lang kia, chỉ là một kẻ người không ra người quỷ không ra quỷ, nàng ta có điểm nào hơn ta chứ ? Thua bởi nàng, ta không cam lòng. . . . . . Làm sao Quân ca ca có thể cùng nàng ở chung một chỗ ? Tại sao có thể ở cùng với nàng. . . . . . nàng ta sẽ liên lụy Quân ca ca mà thôi !
A Tử tê tâm liệt phế thét lên từng chữ một, kinh động đàn chim đậu trên nhánh cây trong Hiên Viên đường, vài con chim tước giang rộng cánh lao lên trời.
Lâm Lang cảm thấy trong lúc nhất thời mọi thứ bốn phía dường như biến mất, toàn thế giới vô cùng trống trải, chỉ còn thừa một mình nàng cô độc đứng giữa trời đêm gió lạnh, lúc này lỗ tai của nàng phá lệ vô cùng nhạy bén ,lời A Tử nói truyền vào trong tai nàng không sót một câu, chấn động thật sâu thần kinh lẫn trái tim của nàng --- ----
A Tử nói nàng là một kẻ người không ra người quỷ không ra quỷ ? A Tử biết nàng là nửa người nửa quỷ, như vậy Quân Thương thì sao ? Quân Thương tất nhiên đã biết ! Thì ra , chuyện mà nàng luôn lo lắng giấu kín đã lâu, tùy tiện một con tiểu hồ ly cũng biết, Quân Thương há lại không biết ? Hắn biết nàng là nửa người nửa quỷ, tại sao còn ở cùng với nàng?
Thật sự là bởi vì yêu sao?
Âm thanh A Tử lần nữa truyền đến: "Quân ca ca, huynh thích nàng chỉ bởi vì nàng cũng thích ăn canh đậu hũ, sở thích cùng Thái Thanh công chúa giống nhau phải hay không ? Quân ca ca chỉ coi nàng là thế thân của Thái Thanh công chúa, chỉ coi nàng như một đồ chơi giải buồn đúng không?"
"A Tử cũng có thể ăn canh đậu hũ, là thật, Quân ca ca không tin, ta có thể ăn cho huynh xem !"
"Một ngàn năm rồi, đã một ngàn năm trôi qua, Thái Thanh công chúa rời đi đã lâu như vậy, huynh tại sao tình nguyện thích người khác, cũng không thích A Tử chứ ?"
"A Tử không muốn về Thần Nữ phong, đừng đưa ta trở về. . . . . ."
Lâm Lang nghe A Tử khổ sở kêu gào, trong lòng chấn động khiến cho thân thể này không chịu nổi lung lay hai cái --- ---------
Hóa ra , trong lòng hắn ái mộ chính là một nữ tử tên là Thái Thanh công chúa, thì ra là nữ tử này cũng thích ăn canh đậu hũ ?
Nhưng mà hắn ở cùng với mình, thật là vì nguyên nhân này sao?
Chỉ là suy nghĩ đến điều này, Lâm Lang liền thấy trong thân thể mỗi lần hít thở đều không thông đau đớn tột độ, nàng cảm giác tình cảm của mình dành cho Quân Thương chưa từng giống như giờ khắc này rõ rệt như vậy , nàng đột nhiên cảm thấy, nàng không thể không thừa nhận không có hắn nàng sẽ rất khổ sở trái tim như thiếu mất một góc —— Lâm Lang thầm nghĩ, thật ra ngoài mặt nàng luôn lưỡng lự bài xích, mà trong trái tim nàng đã sớm yêu nam nhân bá đạo lại ôn nhu này !
Trong nhất thời, nàng mơ hồ thấy được Quân Thương đang ở trước mắt nàng, nhìn hắn một thân khí phách chí tôn cùng với ánh mắt ôn nhu, nồng tình mật ý, nhu tình như nước nhìn vào trong linh hồn nàng --- ------ -------- ánh mắt một người tuyệt đối không thể ngụy tạo . Bỗng nhiên, nàng lại nghĩ tới từ khi quen biết hắn tới nay, Quân Thương luôn sủng ái che chở nàng, còn có ngày trước những chuyện bị nàng tận lực xem nhẹ toàn bộ đều như tranh vẽ sống động lũ lượt kéo tới thoáng hiện trước mắt, trong đêm đen yên tĩnh giờ phút này những kí ức đó càng trở nên rõ ràng, không chút nào báo trước xâm chiếm mọc rễ trong tâm trí nàng . Trong lòng Lâm Lang chợt dâng lên áy náy nồng đậm, nhiều ngày qua chung đụng, Quân Thương rõ ràng là yêu mình ! Chỉ là vài câu nói không đáng tin thốt ra từ miệng kẻ khác, nàng sao lại dễ dàng hoài nghi tấm chân tình của hắn ?
Hắn biết nàng nửa người nửa quỷ vẫn như cũ lựa chọn ở cạnh nàng, đã chứng minh hết thảy --- ------ nếu không, ai dám lấy sinh mệnh bản thân ra đùa giỡn ?
Lâm Lang giơ tay lên đặt trước ngực cảm nhận, nơi đó có một trái tim, cũng không phải thật sự thuộc về mình, nhưng nàng lại nghe được tiếng nhịp tim mình đập mãnh liệt !
Ngươi đang lo lắng chuyện gì ? Ngươi sợ hãi cái gì? Ngươi ở đây do dự cái gì? Ngươi lại đang mong đợi điều gì chứ ?
Tình cảm sâu đậm như dòng nước lũ cuồn cuộn không kiềm được ào ạt trào ra , nàng nghe A Tử từng câu từng chữ bộc bạch, nàng không muốn nghe, lại rời đi không được, nàng cảm thấy rất tức giận, lý trí nói cho nàng biết Quân Thương nhất định là yêu nàng , nhưng nàng lại sợ nghe được Quân Thương nói --- ------- ‘’ Không sai , ta cùng Lâm Lang ở chung một chỗ đều bởi vì nàng cũng thích ăn đậu hũ, ta chỉ xem nàng là thế thân của Thái Thanh công chúa, là một món đồ chơi tiêu khiển khi ta nhớ nàng ấy ‘’ .
Nếu như từ trong miệng hắn thốt ra lời nói lạnh lùng tàn nhẫn đó, nàng không biết mình còn có thể đủ kiên cường không quan tâm mà vượt qua sống tiếp ?
Hồi lâu, trong sân chỉ còn tiếng gió gào thét, Lâm Lang nhìn ánh sáng leo lắt cách đó không xa, dần dần phục hồi tinh thần lại . Nàng nghe được trong thính đường truyền ra tiếng khóc nức nở của A Tử —— tràn ngập thê lương làm cho người ta thương tâm, làm cho người ta khổ sở, làm cho lòng người đau nhức !
Bỗng nhiên ,nàng nghe được Quân Thương lên tiếng, âm thanh kiên định đầy khí phách hữu lực của Quân Thương tựa như mang theo ánh sáng thuần khiết chói lòa cuốn sạch hắc ám quanh thân nàng, hắn nói: "Người ta yêu chính là Thái Thanh công chúa, là Diệp Lâm Lang, cũng là Tạ Hoằng Thanh, từ đầu tới cuối, những người này đều là cùng một người A Lang ——"
Trái tim Lâm Lang dường như muốn thót lên tới cổ họng —— Quân Thương nói hắn từ đầu chí cuối nữ tử mà hắn yêu đều là một người, là Tạ Hoằng Thanh, là Diệp Lâm Lang, là A Lang. . . . . . Nhưng Thái Thanh công chúa là ai ?
Chẳng lẽ là . . . . . . . . . .
Lâm Lang phản ứng kịp đồng thời bên trong truyền đến âm thanh không dám tin của A Tử : "Không thể nào ! Thái Thanh công chúa đã nhảy xuống Chuyển Luân ( 1 ), một thân tiên nguyên ( 2 ) tiêu tan ở bên trong hoàng tuyền ( suối vàng ), làm sao có thể giữ được nguyên vẹn ba hồn bảy vía ? Sao có khả năng luân hồi chuyển thế ?"
( 1 ) nghĩa đen là bánh xe xoay chuyển // đại khái có thể hiểu là đầu thai
( 2 ) gốc tiên
Nghe được những lời khó tin mơ mơ hồ hồ của A Tử, Lâm Lang cảm thấy chung quanh tĩnh mịch tàn lụi tất cả dường như đang phục hồi sinh lực sống lại, lòng nàng tràn ngập vui sướng không thể tả .Thì ra không chỉ Tạ Hoằng Thanh và Diệp Lâm Lang là nàng, ngay cả Thái Thanh công chúa, cũng là nàng, ba cái tên này đều là nàng !
Giọng nói nhàn nhạt của Quân Thương truyền đến: " Lang Nhi là nữ nhi được sủng ái nhất của Đại Đế Huyền Vũ, Huyền Vũ Đại Đế có thể nào thờ ơ mặc mình nàng trong hồng trần luân hồi chứ ? Khi Lang Nhi nhảy xuống Chuyển Luân, trước khi tiên nguyên vẫn chưa biến mất, đại đế Huyền Vũ đã dùng ánh sáng Ngân Hà cô đọng dệt thành một sợi thừng trói hồn cho nàng, cột chặt ba hồn bảy vía của nàng lại với nhau để không bị tan biến mất " .
Bên trong sảnh truyền đến cười nhạt của A Tử: "Nói như vậy, Quân ca ca rời đi Tiên giới lưu lại nhân gian, thậm chí bị tước bỏ tiên tịch (**) cũng nhất quyết không chịu quay về, cũng là vì nàng sao ?"
( ** ) Tiên tịch ở đây có nghĩa là chứng nhận thuộc về cõi tiên, giống như hộ tịch ấy.
"Không sai ! Lang Nhi ở trong Luân Hồi, số mạng ta và nàng đã định sẵn thành phu thê bảy kiếp !" giọng điệu Quân Thương tràn đầy kiên quyết mang theo thỏa mãn bình thản, " thời điểm Lang Nhi nghịch chuyển luân hồi đã từng nói, cho dù là nghịch thiên, nàng cũng sẽ không gả cho Cửu Trọng Thiên Thượng ! Lang Nhi lúc trước vì ta mà cả hồn phi phách tán cũng không sợ, ta còn sợ cái gì ? Hiện tại, nàng chỉ là tạm thời quên mất kí ức, vậy cứ để ta gách vác mọi thứ đi !"
Trong thính đường không ngừng truyền ra giọng nói sang sảng kiên định, Lâm Lang cũng rốt cuộc nghe không vô nữa, nàng không biết cái gì kiếp trước kiếp này, nàng chỉ biết vào giờ phút này, Quân Thương chân chính yêu nàng, mặc kệ nàng có phải là Thái Thanh công chúa hay là Tạ Hoằng Thanh ,Diệp Lâm Lang, yêu duy nhất chính là linh hồn nàng, tâm tình vui sướng đến cực điểm lan tràn đến tứ chi bách hài ( 3 ), đáy lòng nàng bị tình cảm ngọt ngào lấp đầy.
( 3 ) hiểu là toàn bộ cơ thể, “hài”: xương // bách hài : trăm xương
Dưới bầu trời đêm đen nhánh, nàng không nhịn được mở miệng, âm thanh tràn ngập thâm tình hô: "Quân Thương. . . . . ."
Âm thanh của nàng không cao, nhưng dưới bầu trời đêm đen yên tĩnh lại phá lệ rõ ràng, hai người bên trong đại sảnh dường như cũng kinh ngạc đến ngây ngẩn cả người, trong sân Hiên Viên đường tĩnh lặng chỉ còn lại có âm thanh lạo xạo của gió thổi qua, nhưng là rất nhanh, bóng dáng cao lớn khí phách của nam tử xuất hiện tại cửa phòng, bóng dáng chợt lóe lên đã tới gần Lâm Lang !
" Lang Nhi . . . . . ." Quân Thương đứng ở trước mặt nàng, vẻ mặt ngoại trừ kinh ngạc còn có chút không xác định, đôi mắt như đầm sâu nhìn thẳng nàng.
Nàng đến đây từ lúc nào, đã nghe được những gì ?
Lâm Lang cố gắng trưng ra nụ cười thật lớn, hai tròng mắt như hồ nước phẳng lặng mở miệng: "Ta đều nghe được toàn bộ . . . . . ."
Quân Thương nghe xong, mâu quang trầm xuống : "Nàng đều nghe được rồi hả ?" Mới vừa rồi hắn và A Tử ở bên trong nói rất nhiều , A Tử nói có vài lời mơ hồ càng rất dễ khiến cho người khác hiểu lầm, hắn không dám cam đoan Lâm Lang không có nghe được.
Lâm Lang chỉ cười, nàng cảm giác cả người từ trong ra ngoài tản ra vui sướng hạnh phúc, nàng tiến lên ôm lấy Quân Thương, đầu tựa vào trong ngực Quân Thương: "Ta chính tai nghe được ngươi thừa nhận trong lòng từ đầu chí cuối chỉ yêu một mình ta !"
Quân Thương bị Lâm Lang ôm lấy, lúc đầu thân thể cứng đờ, đột nhiên phản ứng kịp, trong lòng lập tức bị vui sướng quá đỗi như thủy triều cuốn lấy --- -------Lang Nhi đời này lần đầu tiên chủ động ôm hắn ,bảo sao hắn không mừng rỡ như điên !
Tâm tình Quân Thương trong lúc nhất thời bị vui sướng bất ngờ ập đến làm cho đầu óc mê muội .
" Lang Nhi . . . . . . Nàng nói cái gì ?" Lang Nhi những lời này là có ý tứ gì?
Lâm Lang ở trong ngực hắn ngẩng đầu lên , đôi mắt long lanh mờ mịt trong suốt như nước giống như bị bao phủ bởi một tầng sương mù: "Ta nói, ta chính tai nghe được ngươi thừa nhận trong lòng từ đầu chí cuối chỉ yêu một mình ta , ta rất hạnh phúc, thật cao hứng !"
Quân Thương hoàn hồn, giơ cánh tay lên ôm chặt lấy eo của nàng, dường như muốn khắc sâu cảm giác ngọt ngào vào trong tâm khảm, muốn chứng minh đây hết thảy không phải nằm mộng .
Lâm Lang mặc cho Quân Thương siết thân thể nàng tuy có chút đau đớn nhưng trên môi vẫn treo nụ cười hạnh phúc nồng đậm rúc vào trong ngực của hắn.
Hai người cứ như vậy lẳng lặng ôm nhau, ai cũng không chịu buông tay trước, hồi lâu, thật lâu, ánh trăng chẳng biết lúc nào đã trở nên sáng chói rực rỡ , lại giống như là đã trải qua thương hải tang điền ( 4 ), thời gian dài đằng đẵng !
( 4 ) cuộc đời bể dâu, biến đổi lớn lao trong cuộc đời.
Chẳng biết lúc nào, tầng mây dày cộm nặng nề đã từ từ tản ra, ánh trăng rốt cuộc hắt vào, soi sáng đôi nam nữ trong sân thâm tình ôm nhau, cũng nương theo trước cửa đại sảnh, chiếu rọi vào bóng dáng nữ tử thống khổ lệ rơi đầy mặt.
"Ha ha ha ha. . . . . ."
Bỗng nhiên, tiếng cười bén nhọn vang lên ở trong sân, Lâm Lang cùng Quân Thương cùng nhau quay đầu lại, đã thấy nơi cửa đại sảnh A Tử một thân bạch y hai tròng mắt lóe lên phẫn hận cùng đố kỵ nhìn về phía hai người.
Quân Thương đột nhiên thấy ánh mắt A Tử có biến hóa, hô to một tiếng: "A Tử ! Đôi mắt của ngươi." ánh mắt A Tử vốn là màu đen, vào lúc này thế nhưng lộ ra màu trắng xám ? Chẳng lẽ. . . . . . trong lòng Quân Thương nổi lên một dự cảm xấu !
A Tử đứng ở cửa, thần tình buồn bã nhìn một màn nồng tình mật ý của Lâm Lang cùng Quân Thương, nghe được tiếng la của Quân Thương, ánh mắt A Tử trở nhiên dị thường sắc bén hướng về phía Lâm Lang: " Lang tỷ tỷ, ha ha ha, ngươi lại là Thái Thanh công chúa chuyển thế, nhưng mà ngươi chắc hẳn còn không biết ! Quân ca ca yêu ngươi, năm đó cũng không không phải vì ngươi mang thân phận Thái Thanh công chúa mà ngươi có giá trị lợi dụng trợ giúp huynh ấy thống nhất Minh giới, mà ngươi lại vì Quân ca ca kháng hôn Thái Tử thiên đế nhảy xuống chuyển Luân rơi vào trong hoàng tuyền luân hồi chuyển thế, chịu đủ mọi khổ nạn, ha ha. . . . . . . . . Ngươi cho rằng năm đó Quân ca ca là thật tâm yêu ngươi sao ? Đúng là kẻ ngốc nghếch đáng thương. . . . . ."
Quân Thương nghe A Tử ngụy tạo sự thật, ánh mắt chợt lóe tia băng lãnh, lạnh lùng nói: "A Tử !" Lời của A Tử lỡ như khiến Lang Nhi hiểu lầm sẽ không tốt !
A Tử quyến rũ cười một tiếng, hiện ra bộ dáng tiểu hồ ly kiều mỵ: "Quân ca ca sợ ta nói hết mọi chuyện sao?"
Quân Thương trong ánh mắt thâm trầm dần xuất hiện nhiều đốm lửa chứng tỏ hắn rất tức giận, tay phải buông lỏng thắt lưng Lâm Lang, mơ hồ có ánh sáng lạnh hội tụ.
Lâm Lang thấy vậy, vội vươn tay nắm tay của hắn, Quân Thương cúi đầu, chống lại hai tròng mắt Lâm Lang hàm chứa nụ cười trấn định, trong lòng gợn sóng dần bình tĩnh lại: " Lang Nhi . . . . . ."
Lâm Lang cười lắc lắc đầu, sau đó ngẩng đầu, trong mắt lợi quang sắc sảo chợt lóe, nhìn về phía A Tử nói: "A Tử, mặc kệ lúc ban đầu Quân Thương là ôm mục đích gì tiếp cận ta, cuối cùng ta rơi vào luân hồi, hắn không phải cũng phấn đấu quên mình đi theo tới đây sao ? Vậy là đủ rồi !"
A Tử nghe vậy, từ trong hốc mắt chảy xuống hai hàng nước mắt, nàng thật sâu nhắm mắt lại , lần nữa mở ra thì vốn là một đôi tròng mắt đen tản mát ra tia ngân bạch nhàn nhạt. . . . . . . . . . ánh mắt A Tử có khuynh hướng biến chuyển thành màu bạc ngày càng đậm .
Lâm Lang cả kinh: "Đây là. . . . . ."
Quân Thương đã Lệ Thanh quát lớn: " A Tử, dừng lại ! " A Tử đã bắt đầu biến thành Ma tộc !
A Tử nhìn Quân Thương, lộ ra một nụ cười thê lương : "Quân ca ca, đã muộn rồi, viên ma chủng này đã xâm chiếm khắp bên trong cơ thể ta, A Tử sẽ nhanh chóng biến thành ma ——"
"Thái Thanh công chúa vì huynh nhảy xuống Chuyển Luân,còn Quân ca ca chấp nhất đuổi theo nàng một kiếp lại một kiếp, vậy ta vì ngươi biến thành ma ? Huynh sẽ làm thế nào ?" A Tử nhẹ nhàng hỏi.
Sắc mặt Quân Thương lập tức nặng nề, trầm giọng nói: "Ta sẽ giết chết ngươi !"
A Tử ha ha cười hai tiếng, trong miệng thốt ra một câu nói: "Quả thật vô tình!" Thân thể nàng bỗng nhiên vặn vẹo, nàng thê lương thét lên hai tiếng, quanh thân vầng sáng chợt lóe, sau đó liền biến mất trong màn đêm âm u vô tận .
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook