Quỷ Hoàng Phi
-
Chương 43
Lâm Lang vào cửa, gia đinh giữ cửa rất cung kính với nàng, nha hoàn sai vặt dọc đường gặp nàng cũng đều rất cung kính hành lễ, chỉ có điều dưới tròng mắt cung kính kia lại ẩn dấu sự sợ hãi tìm tòi.
Ánh mắt những người này nhìn nàng khiến nàng cảm thấy rất khổ sở, sự cô đơn trong lòng dần lan tỏa, một âm thanh đâu đây cứ phát ra, nơi này không dành cho ngươi, không phải ngươi......
Đúng, nàng không thể hòa nhập vào thế giới này, chính là cảm giác đó, khi mọi người mặc quần áo sặc sỡ tươi vui đón ngày thu về, mỉm cười hay ngốc nghếch, buồn khổ hay đau đớn, nàng chỉ như người ngoài cuộc lạnh lùng nhìn vào, những con người kia như bị vây trong một màn ánh sáng khổng lồ, còn nàng thì ở bên ngoài, cố gắng muốn dựa vào họ, cảm nhận niềm vui nỗi buồn của họ thì lại bị họ cô lập!
Chạy thẳng vào Bách Thảo Viên, cuối cùng cũng có thể dừng lại nhưng nàng lại phát hiện bây giờ Bách Thảo Viên đã trở thành hữu danh vô thực, cây lim Đại Lương thượng hạng đã chuyển vào trong vườn, cát đá chất đống trên mặt đất, đông một đống, tây một đống, giống như từng cục thuốc cao bôi trên da chó, những thứ cỏ biếc trước kia đã sớm bị nhổ bỏ vứt dưới chân tường phía nam, khô héo dưới ánh mặt trời.
Thiển Ngữ theo sau nàng, nhìn nàng bước chân một hồi nhanh, một hồi chậm, một lát lại có bộ mặt mất mát không giải thích được liền kêu lên: "Tiểu thư......"
Lâm Lang bỗng nhiên hoàn hồn, thấy Thiển Ngữ đang sững sờ đi theo nàng, trong mắt đều là nghi ngờ liền cười cười, trái tim dâng lên một tia ấm áp: "Đi thôi, một ngày rồi, đi xem mẫu thân một chút!"
Thiển Ngũ thấy nàng trở lại bình thường, rất vui mừng đồng ý, hai người cùng nhau đi tới chỗ Lăng phu nhân, vừa đến bên cửa đã nghe thấy có giọng nói bên trong, Lâm Lang thầm nghĩ không được, nàng quên mất sau khi Diệp Cẩn Huyên trở về, Tô phu nhân sẽ đến gây sự, nàng bước nhanh vài bước vào cửa, quả nhiên trông thấy Tô phu nhân được đại nha hoàn Ngọc Châu khóc lóc chất vấn: "Ngươi nuôi con gái thật tốt, rốt cuộc hôm nay đã làm gì với Cẩn Huyên, hại nó hôn mê bất tỉnh hả? Nếu hôm nay ngươi không nói cho rõ, chúng ta sẽ không xong đâu!"
Lăng phu nhân khẽ cau mày nhìn Tô phu nhân, nhàn nhạt giống như không đếm xỉa đến nói: "Mấy năm nay Lâm Lang là đứa bé thế nào ngươi còn không biết sao? Đánh không đánh lại, mắng không nói lại, nó có thể làm gì đại tiểu thư?"
Trong mắt Tô phu ngấn nước, dữ tợn quát: "Ngươi tưởng ta không biết ư? Cây trâm mười mấy vạn lạng ở đâu ra? Tại sao lại nói không có quan hệ với Diệp gia? Cùng hoàng thượng bắn đại bác sao? Ta cho ngươi biết Lăng Chi, đừng tưởng rằng lão gia tốt với một chút mà ngươi đã lên mặt, chỉ cần có Bích Như ta ở đây, ngươi đừng mong sẽ vào được tộc phổ Diệp gia, không phải muốn dọn đi à? Có giỏi thì dọn ra ngoài đi, dọn đi rồi thì đừng bao giờ trở lại nữa....."
Lăng phu nhân vốn ở trong phòng thiêu thùa may vá, đang lo lắng không biết Lâm Lang có gặp phải chuyện gì không, tiệc yến cũng qua rồi, nhất định là không có việc gì, một lát lại nghĩ không biết Diệp Cẩn Huyên có làm khó Lâm Lang hay không, đang bất ổn không yên nghĩ thì thấy Tô phu nhân dẫn theo Ngọc Châu xông vào vỗ bàn chất vấn Lâm Lang của bà làm gì Diệp Cẩn Huyên, khiến nàng ta đến giờ vẫn hôn mê?
Lâm Lang còn chưa trở lại, sao bà biết Lâm Lang đã làm gì Diệp Cẩn Huyên chứ? Tô phu nhân không tìm được đáp án liền tự phát hỏa, lầm bầm hét lên giận giữ, bà càng nghe càng mơ hồ, cây trâm thì chắc là chiếc mà sáng nay bà đưa cho Lâm Lang, nhưng chuyện nói với hoàng thượng là không có quan hệ gì và cả chuyện dọn ra ngoài.... Bà đều không hiểu.
Lăng phu nhân còn chưa kịp đáp lời đã nghe thấy một thanh âm lạnh nhạt trong trẻo: "Chiều nay chúng ta sẽ dọn đi!"
Thiển Ngữ cũng không biết giao dịch của Lâm Lang và Triệu Tễ, nghe thấy vậy liền sửng sốt: "Tiểu...... Tiểu thư......"
Lăng phu nhân nghe thế cũng sợ hết hồn, chỉ cho đó là tính tình xốc nổi của Lâm Lang, không chịu nổi kích thích mà thốt ra, vội trách cứ lườm nàng một cái, hỏi: "Lâm Lang, hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Họ cô nhi quả mẫu đều là những cô gái yếu đuối, dọn đi thì có thể đi đâu? không câu nệ thì sao, ở Diệp phủ còn có nơi an thân.
Lâm Lang an ủi nhìn Lăng phu nhân một cái, trong nụ cười là sự ngây thơ khó có được: "Mẹ, dọn đi không tốt sao? Hôm nay con được một toà nhà lớn, không thua kém gì phủ Thượng Thư đâu."
Tô phu nhân nghe thế trong lòng khẽ động, hôm nay khi Diệp Cẩn Huyên té xỉu bị người đưa về, bà ta nghe nha hoàn nói nha đầu hồ đồ xui xẻo Diệp Lâm Lang đoạt tuyệt quan hệ với Diệp gia trước mặt mọi người, còn nói muốn dọn ra ngoài, đại tiểu thư chính là bị chọc tức đến hôn mê, bà ta biết nữ nhi của mình, nếu Diệp Lâm Lang muốn dọn ra ngoài, cắt đứt quan hệ với Diệp gia, nó mặc dù không đến nỗi vui mừng khôn xiết, nhưng cũng nhất định sẽ không tức đến xỉu! Hỏi kỹ nha hoàn kia hơn mới biết nàng ta không phục vụ trước mặt, chỉ nghe người ta nói lại thôi!
Nàng đau lòng nữ nhi mới không để ý đến lời dặn dò của Diệp thượng thư mà tới Bách Thảo Viên, bây giờ bà ta nghe Lâm Lang nhắc đến toà nhà lớn liền trừng nàng, hỏi: "Tòa nhà lớn gì?"
Tòa nhà lớn? Đoạt tuyệt quan hệ với Diệp gia thì có toà nhà lớn rồi hả? Bà ta thấy con nhỏ này muốn tòa nhà lớn đến điên rồi.
Lâm Lang không để ý đến Tô phu nhân, nói với Lăng phu nhân: "Con muốn còn muốn dọn dẹp một chút rồi ngày mai sẽ dời đi, đã có người chờ không kịp muốn chúng ta đi ngay như vậy thì đi thôi, dù sao đi sớm đi muộn cũng đều là đi, đồ cũng dọn dẹp xong rồi, chúng ta chỉ cần dọn dẹp thêm một chút thôi!"
Lâm Lang vừa dứt lời, Tô phu nhân liền cắn răng nói: "Được! Ta nhìn các ngươi dọn đi, phàm là đồ của Diệp gia, một cây kim một sợi chỉ cũng không được mang đi, đi ngay bây giờ cho ta!" Diệp thượng thư liên tục dặn dò bà ta nhất định phải đối xử với hai mẹ con ở Bách Thảo Viên này thật tốt, nhất là Diệp Lâm lang, vạn lần không thể đắc tội, nếu nàng thật dọn đi rồi, liệu Diệp thượng thư có trách tội bà ta không?
Trong lòng Tô phu nhân nhớ tới lời dặn dò của Diệp thượng thư, không khỏi có chút chứng uể oải, nhưng bà ta cũng nhất định không nhường, cuối cùng chỉ có thể cắn răng mạnh miệng!
Con mắt tĩnh mịch của Lâm Lang nhìn Tô phu nhân, quét mắt bên trong phòng một vòng rồi hừ lạnh một tiếng, tiến lên đỡ lấy Lăng phu nhân đang sững sờ.
Lăng phu nhân phản ứng kịp, biết nữ nhi đã quyết tâm muốn rời khỏi Diệp phủ rồi, qua nhiều năm như vậy, bà cũng nhìn thấu Diệp thượng thư, hôm nay thật sự đã không còn lưu luyến gì với Diệp gia nữa, với lại bà càng không muốn Tô phu nhân đè đầu cưỡi cổ, nghĩ thầm nếu không có chỗ nào để đi thì dựa vào bộ trang sức hồi môn kia cũng có thể sống cả đời, nghĩ thế liền vội vàng lấy cái hộp nhỏ từ dưới giường ra ôm vào lòng, ai ngờ Ngọc Châu nhìn thấy cái hộp gỗ từ đàn tinh sảo liền kêu lên: "Cái gì đây? Còn không để xuống? Phu nhân nói rồi, một cây kim sợi chỉ của Diệp gia các ngươi cũng không thể mang đi."
Lâm Lang cười như không cười nhìn Tô phu nhân, đưa tay mở ra hộp: "Đây là đồ của Diệp gia ư? Ngươi phải nhận cho rõ!"
Tô phu nhân nhìn mấy món đồ trang sức phỉ thuý cực phẩm, không dám tin trừng mắt: "Cái này......" Bà cũng biết những món đồ này đều là phỉ thuý Đế Vương cực phẩm màu xanh lá, bộ trang sức này thật sự là vô giá, chẳng trách hai mẹ con nhà này không sợ.... Chỉ có điều tại sao họ lại có những vật phẩm chân quý đến thế?
một bộ như vậy, bán cả phủ Thượng Thư đi cũng không mua nổi!
Chốc lát, trong mắt Tô phu nhân chỉ còn lại ánh sáng hiền hòa trong trẻo của bộ trang sức phỉ thúy kia, lòng tham dâng lên....
"Được lắm! Các ngươi lại dám trộm đồ trang sức của bản phu nhân, chẳng trách bản phu nhân không thể tìm thấy bộ trang sức phỉ thuý này đâu...... Các ngươi còn gì để nói?"
Ánh mắt những người này nhìn nàng khiến nàng cảm thấy rất khổ sở, sự cô đơn trong lòng dần lan tỏa, một âm thanh đâu đây cứ phát ra, nơi này không dành cho ngươi, không phải ngươi......
Đúng, nàng không thể hòa nhập vào thế giới này, chính là cảm giác đó, khi mọi người mặc quần áo sặc sỡ tươi vui đón ngày thu về, mỉm cười hay ngốc nghếch, buồn khổ hay đau đớn, nàng chỉ như người ngoài cuộc lạnh lùng nhìn vào, những con người kia như bị vây trong một màn ánh sáng khổng lồ, còn nàng thì ở bên ngoài, cố gắng muốn dựa vào họ, cảm nhận niềm vui nỗi buồn của họ thì lại bị họ cô lập!
Chạy thẳng vào Bách Thảo Viên, cuối cùng cũng có thể dừng lại nhưng nàng lại phát hiện bây giờ Bách Thảo Viên đã trở thành hữu danh vô thực, cây lim Đại Lương thượng hạng đã chuyển vào trong vườn, cát đá chất đống trên mặt đất, đông một đống, tây một đống, giống như từng cục thuốc cao bôi trên da chó, những thứ cỏ biếc trước kia đã sớm bị nhổ bỏ vứt dưới chân tường phía nam, khô héo dưới ánh mặt trời.
Thiển Ngữ theo sau nàng, nhìn nàng bước chân một hồi nhanh, một hồi chậm, một lát lại có bộ mặt mất mát không giải thích được liền kêu lên: "Tiểu thư......"
Lâm Lang bỗng nhiên hoàn hồn, thấy Thiển Ngữ đang sững sờ đi theo nàng, trong mắt đều là nghi ngờ liền cười cười, trái tim dâng lên một tia ấm áp: "Đi thôi, một ngày rồi, đi xem mẫu thân một chút!"
Thiển Ngũ thấy nàng trở lại bình thường, rất vui mừng đồng ý, hai người cùng nhau đi tới chỗ Lăng phu nhân, vừa đến bên cửa đã nghe thấy có giọng nói bên trong, Lâm Lang thầm nghĩ không được, nàng quên mất sau khi Diệp Cẩn Huyên trở về, Tô phu nhân sẽ đến gây sự, nàng bước nhanh vài bước vào cửa, quả nhiên trông thấy Tô phu nhân được đại nha hoàn Ngọc Châu khóc lóc chất vấn: "Ngươi nuôi con gái thật tốt, rốt cuộc hôm nay đã làm gì với Cẩn Huyên, hại nó hôn mê bất tỉnh hả? Nếu hôm nay ngươi không nói cho rõ, chúng ta sẽ không xong đâu!"
Lăng phu nhân khẽ cau mày nhìn Tô phu nhân, nhàn nhạt giống như không đếm xỉa đến nói: "Mấy năm nay Lâm Lang là đứa bé thế nào ngươi còn không biết sao? Đánh không đánh lại, mắng không nói lại, nó có thể làm gì đại tiểu thư?"
Trong mắt Tô phu ngấn nước, dữ tợn quát: "Ngươi tưởng ta không biết ư? Cây trâm mười mấy vạn lạng ở đâu ra? Tại sao lại nói không có quan hệ với Diệp gia? Cùng hoàng thượng bắn đại bác sao? Ta cho ngươi biết Lăng Chi, đừng tưởng rằng lão gia tốt với một chút mà ngươi đã lên mặt, chỉ cần có Bích Như ta ở đây, ngươi đừng mong sẽ vào được tộc phổ Diệp gia, không phải muốn dọn đi à? Có giỏi thì dọn ra ngoài đi, dọn đi rồi thì đừng bao giờ trở lại nữa....."
Lăng phu nhân vốn ở trong phòng thiêu thùa may vá, đang lo lắng không biết Lâm Lang có gặp phải chuyện gì không, tiệc yến cũng qua rồi, nhất định là không có việc gì, một lát lại nghĩ không biết Diệp Cẩn Huyên có làm khó Lâm Lang hay không, đang bất ổn không yên nghĩ thì thấy Tô phu nhân dẫn theo Ngọc Châu xông vào vỗ bàn chất vấn Lâm Lang của bà làm gì Diệp Cẩn Huyên, khiến nàng ta đến giờ vẫn hôn mê?
Lâm Lang còn chưa trở lại, sao bà biết Lâm Lang đã làm gì Diệp Cẩn Huyên chứ? Tô phu nhân không tìm được đáp án liền tự phát hỏa, lầm bầm hét lên giận giữ, bà càng nghe càng mơ hồ, cây trâm thì chắc là chiếc mà sáng nay bà đưa cho Lâm Lang, nhưng chuyện nói với hoàng thượng là không có quan hệ gì và cả chuyện dọn ra ngoài.... Bà đều không hiểu.
Lăng phu nhân còn chưa kịp đáp lời đã nghe thấy một thanh âm lạnh nhạt trong trẻo: "Chiều nay chúng ta sẽ dọn đi!"
Thiển Ngữ cũng không biết giao dịch của Lâm Lang và Triệu Tễ, nghe thấy vậy liền sửng sốt: "Tiểu...... Tiểu thư......"
Lăng phu nhân nghe thế cũng sợ hết hồn, chỉ cho đó là tính tình xốc nổi của Lâm Lang, không chịu nổi kích thích mà thốt ra, vội trách cứ lườm nàng một cái, hỏi: "Lâm Lang, hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Họ cô nhi quả mẫu đều là những cô gái yếu đuối, dọn đi thì có thể đi đâu? không câu nệ thì sao, ở Diệp phủ còn có nơi an thân.
Lâm Lang an ủi nhìn Lăng phu nhân một cái, trong nụ cười là sự ngây thơ khó có được: "Mẹ, dọn đi không tốt sao? Hôm nay con được một toà nhà lớn, không thua kém gì phủ Thượng Thư đâu."
Tô phu nhân nghe thế trong lòng khẽ động, hôm nay khi Diệp Cẩn Huyên té xỉu bị người đưa về, bà ta nghe nha hoàn nói nha đầu hồ đồ xui xẻo Diệp Lâm Lang đoạt tuyệt quan hệ với Diệp gia trước mặt mọi người, còn nói muốn dọn ra ngoài, đại tiểu thư chính là bị chọc tức đến hôn mê, bà ta biết nữ nhi của mình, nếu Diệp Lâm Lang muốn dọn ra ngoài, cắt đứt quan hệ với Diệp gia, nó mặc dù không đến nỗi vui mừng khôn xiết, nhưng cũng nhất định sẽ không tức đến xỉu! Hỏi kỹ nha hoàn kia hơn mới biết nàng ta không phục vụ trước mặt, chỉ nghe người ta nói lại thôi!
Nàng đau lòng nữ nhi mới không để ý đến lời dặn dò của Diệp thượng thư mà tới Bách Thảo Viên, bây giờ bà ta nghe Lâm Lang nhắc đến toà nhà lớn liền trừng nàng, hỏi: "Tòa nhà lớn gì?"
Tòa nhà lớn? Đoạt tuyệt quan hệ với Diệp gia thì có toà nhà lớn rồi hả? Bà ta thấy con nhỏ này muốn tòa nhà lớn đến điên rồi.
Lâm Lang không để ý đến Tô phu nhân, nói với Lăng phu nhân: "Con muốn còn muốn dọn dẹp một chút rồi ngày mai sẽ dời đi, đã có người chờ không kịp muốn chúng ta đi ngay như vậy thì đi thôi, dù sao đi sớm đi muộn cũng đều là đi, đồ cũng dọn dẹp xong rồi, chúng ta chỉ cần dọn dẹp thêm một chút thôi!"
Lâm Lang vừa dứt lời, Tô phu nhân liền cắn răng nói: "Được! Ta nhìn các ngươi dọn đi, phàm là đồ của Diệp gia, một cây kim một sợi chỉ cũng không được mang đi, đi ngay bây giờ cho ta!" Diệp thượng thư liên tục dặn dò bà ta nhất định phải đối xử với hai mẹ con ở Bách Thảo Viên này thật tốt, nhất là Diệp Lâm lang, vạn lần không thể đắc tội, nếu nàng thật dọn đi rồi, liệu Diệp thượng thư có trách tội bà ta không?
Trong lòng Tô phu nhân nhớ tới lời dặn dò của Diệp thượng thư, không khỏi có chút chứng uể oải, nhưng bà ta cũng nhất định không nhường, cuối cùng chỉ có thể cắn răng mạnh miệng!
Con mắt tĩnh mịch của Lâm Lang nhìn Tô phu nhân, quét mắt bên trong phòng một vòng rồi hừ lạnh một tiếng, tiến lên đỡ lấy Lăng phu nhân đang sững sờ.
Lăng phu nhân phản ứng kịp, biết nữ nhi đã quyết tâm muốn rời khỏi Diệp phủ rồi, qua nhiều năm như vậy, bà cũng nhìn thấu Diệp thượng thư, hôm nay thật sự đã không còn lưu luyến gì với Diệp gia nữa, với lại bà càng không muốn Tô phu nhân đè đầu cưỡi cổ, nghĩ thầm nếu không có chỗ nào để đi thì dựa vào bộ trang sức hồi môn kia cũng có thể sống cả đời, nghĩ thế liền vội vàng lấy cái hộp nhỏ từ dưới giường ra ôm vào lòng, ai ngờ Ngọc Châu nhìn thấy cái hộp gỗ từ đàn tinh sảo liền kêu lên: "Cái gì đây? Còn không để xuống? Phu nhân nói rồi, một cây kim sợi chỉ của Diệp gia các ngươi cũng không thể mang đi."
Lâm Lang cười như không cười nhìn Tô phu nhân, đưa tay mở ra hộp: "Đây là đồ của Diệp gia ư? Ngươi phải nhận cho rõ!"
Tô phu nhân nhìn mấy món đồ trang sức phỉ thuý cực phẩm, không dám tin trừng mắt: "Cái này......" Bà cũng biết những món đồ này đều là phỉ thuý Đế Vương cực phẩm màu xanh lá, bộ trang sức này thật sự là vô giá, chẳng trách hai mẹ con nhà này không sợ.... Chỉ có điều tại sao họ lại có những vật phẩm chân quý đến thế?
một bộ như vậy, bán cả phủ Thượng Thư đi cũng không mua nổi!
Chốc lát, trong mắt Tô phu nhân chỉ còn lại ánh sáng hiền hòa trong trẻo của bộ trang sức phỉ thúy kia, lòng tham dâng lên....
"Được lắm! Các ngươi lại dám trộm đồ trang sức của bản phu nhân, chẳng trách bản phu nhân không thể tìm thấy bộ trang sức phỉ thuý này đâu...... Các ngươi còn gì để nói?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook