Quỷ Hoàng Phi
-
Chương 33
Thời điểm màn kịch ở cửa diễn ra, Lâm Lang đã đi quẹo vào bên trong, nhưng dư quang nơi khóe mắt vẫn nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của Diệp Cẩn Huyên khi ngã xuống. Thấy Quân Thương đuổi theo, nàng liền mở miệng trêu ghẹo hắn: "Quả thực không tệ! Còn có mỹ nhân muốn nhảy vào lòng ngươi mà ôm ấp yêu thương nha. Nhưng dù sao người ta cũng là nữ tử, ngươi cũng nên giữ mặt mũi cho nàng ta một chút. Làm như vậy không hay lắm đâu . . . . . ."
Lâm Lang vừa nói vừa ngoái đầu lại nên không chú ý nhìn đường đi phía trước. Vừa nói xong thì suýt chút nữa lao vào bồn hoa trong viện. Quân Thương vội vàng đưa tay giữ lấy nàng, giọng nói vừa bất đắc dĩ lại vừa cưng chiều: "Nàng chú tâm đi đường cẩn thận đi!"
Hai người về tới Bách Thảo viên, vào nhà thì gặp Lăng phu nhân cùng Thiển Ngữ. Tất nhiên, Lâm Lang không tránh khỏi việc bị Lăng phu nhân gặng hỏi về chuyện xảy ra ngày hôm qua. Nàng chỉ nói là ra ngoài đi dạo một chút, về hơi trễ, lại bị lạc đường, đúng lúc đó gặp được Quân Thương nên hai người đã ở lại khách điếm trọ một đêm.
Lăng phu nhân hiển nhiên không thực sự tin tưởng lý do của nàng nhưng lại ngại vì Quân Thương đang ở đây, cũng không cố hỏi thêm nữa. Bà quay sang hết lời tạ ơn Quân Thương vì đã giúp nữ nhi của mình. Mặc dù Quân Thương nói chuyện lạnh nhạt nhưng đối với Lăng phu nhân lại cực kỳ khách khí, khiến bà nhất thời cảm thấy rất vui vẻ.
Không lâu sau, Diệp Thượng thư mang theo gương mặt già nua tự mình đi tới Bách Thảo viên tìm Quân Thương để thay mặt Diệp Cẩn Huyên nhận lỗi. Còn uyển chuyển ngỏ ý muốn mời Quân Thương ở lại Thượng thư Phủ dùng bữa. Thậm chí còn nói, Vãng sinh Thành không có sản nghiệp tại Kinh thành, nên nếu Quân Thương không chê thì có thể trực tiếp ở lại Thượng thư Phủ. Nhưng không ngờ Quân Thương nhìn lướt qua Bách Thảo viên một lượt, hừ lạnh một tiếng nói: "Ở tại Thượng thư Phủ? Tuy rằng cuộc sống của bổn tọa không quá an nhàn sung sướng, nhưng cũng không nghèo túng tới nỗi giống một tên ăn xin ngoài đường như vậy."
Chỉ một câu nói mà khiến Diệp Thượng thư xấu hổ đến đỏ bừng mặt, đành ấp úng nói: "Lão thần đã sớm muốn hai nàng dọn đến viện khác, nhưng phu nhân và Lâm Lang không chịu. Lão thần bất tài chỉ có thể làm lại căn nhà gỗ mới cho các nàng mà thôi!"
Quân Thương nghe xong, chỉ cười cười: "Rất tốt! Nhưng những ván gỗ trong viện này đều là thứ gỗ hạ đẳng để đã nhiều năm, e là bên trong đã mối mọt hư hại không ít rồi. Ngay cả người dân bình thường còn không thèm dùng mà Thượng thư Phủ lại sử dụng để xây phòng ốc. Đủ để thấy Diệp Thượng thư quả thật là một vị quan thanh liêm!"
Gương mặt già nua của Diệp Thượng thư càng trở nên vặn vẹo, sắc mặt xanh đỏ đen trắng thay đổi liên tục. Ông ta lấy lại bình tĩnh, giả bộ cả giận nói: "Lão thần cũng không hiểu việc này là như thế nào, chỉ biết xuất bạc để người hầu xử lý. Nếu thật sự như Thành chủ đã nói thì xem ra lão thần đã bị người ta lừa gạt rồi. Lão thần nhất định sẽ truy cứu rõ chuyện này."
Quân Thương nghe ông ta nói như vậy thì lại tiếp tục bồi thêm một câu nữa: "Ta thấy các viện khác của Thượng thư Phủ đều làm từ gỗ lim Đại Lương thượng hạng, không biết Diệp Thượng thư muốn dùng loại gỗ nào để xây lại phòng ốc ở Bách Thảo viên đây?"
Diệp Thượng thư còn chưa kịp trả lời, Quân Thương đã nói tiếp: "Mặc dù Bách Thảo viên ở nơi hẻo lánh này nhưng cũng là một tiểu viện. Nếu dùng ván gỗ phế phẩm, chỉ sợ truyền ra ngoài sẽ có những lời đồn đại không hay ho lắm đâu!"
Tuy rằng Quân Thương giống như đang cùng Diệp Thượng thư bàn luận chuyện nhà nhưng toàn thân lại tản ra khí thế ép người. Diệp Thượng thư tất nhiên không dám phản bác lời của Quân Thương, chỉ sợ chọc giận vị Diêm Vương nham hiểm này. Hơn nữa thái độ của ông ta đối với Lâm Lang trước kia, đã sớm khiến ông ta cảm thấy thấp thỏm không yên rồi, chỉ lo sẽ bị truy cứu thôi.
Lúc này nghe Quân Thương nói ván gỗ chỉ là phế phẩm thì sợ hắn nghĩ là mình bạc đãi Lâm Lang, liền lập tức cướp lời nói: "Đúng, đúng, tất nhiên, Lâm Lang là máu mủ ruột thịt của lão thần. Chỉ là đứa nhỏ này trước kia bị bệnh, triều đình lại hỗn loạn, lão thần mới không có thời gian chú ý đến nữ nhi nhiều hơn. Hiện tại nữ nhi đã trưởng thành còn khỏe mạnh như vậy, lão thần nhất định phải bồi thường cho nữ nhi tất cả, chỉ hận không thể mang hết những thứ tốt nhất đến cho nữ nhi mà thôi. Xin Thành chủ cứ yên tâm."
Quân Thương nghe thấy lời cam đoan của ông ta, hài lòng khẽ gật đầu: "Nếu đã như vậy, bổn tọa còn có chút chuyện, có thể sẽ phải ở lại Kinh thành một thời gian. Bổn tọa ở tạm trong biệt viện Vân Hoa phía tây của phủ đi. Nếu có chuyện gì, Diệp Thượng thư tùy lúc cũng có thể đi tìm bổn tọa!"
Quân Thương đứng dậy cáo từ, Lâm Lang chủ động tiến lên, cười một tiếng với hắn: "Cám ơn!"
Mọi người đều cho rằng Lâm Lang đang cảm tạ Quân Thương bởi vì chuyện ngày hôm qua hắn giúp đỡ nàng nên cũng không quá để ý. Nàng tiễn Quân Thương ra ngoài, Diệp Thượng thư cũng vội vội vàng vàng chạy theo sau!
Lâm Lang nhìn theo bóng Quân Thương rời đi, có chút suy nghĩ, Thượng thư Phủ vốn là nơi ở của Túc Thân Vương. Nhưng sau đó Túc Thân Vương bị nghi ngờ có âm mưu làm phản, bị tiên đế ban chết. Đúng lúc này, Diệp Thượng thư vừa từ Giang Nam tới Kinh thành, còn chưa có phủ riêng, mà Tô phu nhân lại là tỷ tỷ của hoàng hậu. Hoàng hậu chỉ nói mấy câu, tiên đế liền thưởng phủ của Túc Thân Vương cho Diệp Thượng thư. Theo cấp bậc dinh thự mà nói, phủ này xa hoa hơn Thượng thư Phủ gấp mấy lần. Gỗ lim Đại Lương thượng hạng cũng không phải thứ mà Thượng thư Phủ có thể tùy tiện được dùng!
Lâm Lang trong lòng cười thầm, mọi người đều biết, Vãng sinh Thành chủ hành động tùy ý, không câu nệ thế tục. Nếu Diệp Thượng thư dùng gỗ lim Đại Lương thì nhất định sẽ đắc tội với Triệu Tễ, nhưng mà không dùng thì lại đắc tội với Quân Thương. Thực là làm khó cho ông ta rồi!
Sau khi Quân Thương cùng Diệp Thượng thư rời khỏi, trong phòng cũng trở nên yên tĩnh. Lâm Lang ngồi xuống ghế nhỏ, ghé đầu vào vai Lăng phu nhân, ngước mắt lên nhìn bà. Sắc mặt Lăng phu nhân vẫn còn tái nhợt một chút, nhưng so với trước kia đã tốt hơn rất nhiều. Hôm nay bà có thể đi liên tục trong viện được mười lăm phút đồng hồ mà không cần nghỉ.
Vừa rồi Diệp Thượng thư tới đây, Lâm Lang có thoáng quan sát Lăng phu nhân, chỉ thấy hành động cử chỉ của bà hết sức quy củ, đúng lễ nghi nhưng vẻ mặt lại luôn bảo trì lạnh nhạt, dường như không đem người trước mặt để ở trong lòng một chút nào!
Nàng hỏi: "Nương, người có còn tình cảm với phụ thân nữa không?"
Lăng phu nhân thấy Lâm Lang lộ ra một chút hành động trẻ con thì cười đến híp cả mắt. Đứa nhỏ này kể từ khỏi bệnh, mặc dù đối với bà luôn nhẹ nhàng mềm mỏng, hiếu thuận vô cùng, nhưng khí thế lại toát ra hơi thở lạnh lẽo. Cả người đều khoác lên một lớp mặt nạ, những suy nghĩ, tâm tư thật sự đều được ẩn giấu dưới lớp mặt nạ kia, khiến người khác không thể nào nhìn thấu. Có một số việc, Lâm Lang cố tình nói dối bà, nhưng không có nghĩa là bà cũng không biết, khiến mấy ngày nay, lo lắng trong lòng bà càng ngày càng tăng.
Lúc này, bộ dạng Lâm Lang đáng yêu như một con mèo nhỏ lười biếng, thu lại toàn bộ gai góc phòng bị trên người, Lăng phu nhân mới cảm thấy nữ nhi của mình giống như một nữ hài tử mười mấy tuổi!
Bà không muốn nữ nhi sống một cuộc đời mệt mỏi đau khổ giống như bà. Chỉ cần nữ nhi có thể sống thật vui vẻ hạnh phúc. . . . . . những ân oán đời trước cũng không cần phải nhắc tới nữa!
Lăng phu nhân nhẹ vuốt tóc nàng, thủ thỉ: "Không, chỉ cần con sống tốt thì nương đã mãn nguyện rồi!"
"Nhưng. . . . . ." Lâm Lang rối rắm cau mày hỏi, "Nghe nói lúc nương còn trẻ đã vì phụ thân mà từ bỏ rời khỏi Liễu gia. Tình cảm sâu nặng như vậy sao có thể nói không còn là không còn được chứ?"
Thực ra có lúc chính Lâm Lang cũng không hiểu rõ, trước khi chết biết được người mình yêu lại chính là người muốn lấy mạng của mình. Lúc rơi từ trên Lạc Hoa lâu xuống, cảm giác tuyệt vọng phẫn hận bi thương cùng hối hận bất lực khi đó là không có cách nào hình dung được. Một lần nữa trở lại thế gian này, nàng thề muốn báo thù, nhất định phải đem những thống khổ mà nàng phải chịu trả lại gấp bội cho Triệu Tễ. Đã vô số lần nàng tưởng tượng ra hoàn cảnh lúc nàng và hắn gặp lại nhau, nhưng không nghĩ tới bỗng dưng lại có thêm một người —— Quân Thương!
Kể từ khi gặp Quân Thương, Lâm Lang phát hiện ra, tất cả suy nghĩ của nàng đều từ từ đi lệch ra khỏi quỹ đạo dự định của nó. Tâm của nàng cũng càng ngày càng khó khống chế, nhưng thật lạ là nàng lại không bài xích loại cảm giác này —— Chẳng qua, một trái tim đã chết lại rung động một lần nữa, đây là chuyện đáng sợ tới nhường nào chứ!
Lăng phu nhân sửng sốt: "Là ai nói với con chuyện này?" Rốt cuộc là người nào? Bà chưa bao giờ kể cho Lâm Lang nghe về quá khứ của mình.
"Là Thành chủ nói cho con biết!" Lâm Lang hoàn hồn, rất tự nhiên đem toàn bộ mọi chuyện đổ hết lên đầu Quân Thương, còn tiếp tục hỏi: "Nương vẫn chưa trả lời con! Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, nương không thể không còn một chút tình cảm nào đối với phụ thân đúng không?"
Ánh mắt Lăng phu nhân rất bình thản, chỉ khẽ cười cười: "Tình cảm? Tình cảm có sâu đậm tới mấy thì theo thời gian cùng sự vô tình của ông ta cũng đã phai đi hết rồi!"
Khi bà tràn đầy hi vọng dẫn theo Lâm Lang đi tìm ông ta, cầu xin ông ta đừng gả Lâm Lang cho Vãng sinh Thành chủ, ngay lúc ông ta cự tuyệt với thái độ chán ghét rõ ràng kia đã đánh nát tia ảo tưởng cuối cùng của bà đối với ông ta —— trên đời này, tình cảm nào có thể chịu đựng được sức tàn phá của thời gian cùng sự vô tình như vậy đây?
Lăng phu nhân nhìn bộ dạng xúc động của Lâm Lang thì đột nhiên nhớ lại chuyện tối qua nàng không về nhà, giọng nói cũng trở nên nghiêm túc hơn: "Lâm Lang, lúc trước con bị bệnh, chưa hiểu rõ quy củ yêu cầu đối với một nữ tử. Hiện tại đã khỏe mạnh rồi, tuy rằng đã được Hoàng thượng tứ hôn gả con cho Vãng sinh Thành chủ nhưng cũng không nên tiếp xúc quá gần gũi. Sẽ ảnh hưởng không tốt tới thanh danh của con, nhớ chưa?" Trong yến tiệc, chuyện Triệu Tễ phủ nhận việc tứ hôn, Lăng phu nhân không hề thấy cảm kích, nên mới chấp nhận việc Quân Thương cùng Lâm Lang có qua lại gặp gỡ. Nhưng dù sao qua đêm ở bên ngoài thật sự không phải là chuyện nhỏ!
Lâm Lang khẽ gật đầu đáp ứng, nàng vẫn còn đang đắm chìm trong câu trả lời của Lăng phu nhân khi nãy. Đúng vậy! Dù tình cảm có sâu đậm đến mấy thì theo thời gian cùng sự vô tình của đối phương, còn có thể còn dư lại được mấy phần đây? Giống như một vò rượu ngon mà bị gió thổi nắng chiếu, thì theo thời gian, hương vị vốn có của nó cũng bị tiêu tán hết mà thôi!
Lâm Lang lập tức ngồi thẳng người dậy nói với bà: "Nương, con ra ngoài viện đi dạo một chút, lát nữa sẽ quay lại dùng cơm!"
Lăng phu nhân dường như còn muốn nói với Lâm Lang điều gì đó, nhưng thấy tâm tình nàng vui vẻ, tựa như một con bươm bướm khoan khoái bay quanh trong viện thì chỉ cười lắc lắc đầu, chẳng qua trong đôi mắt lại tràn đầy lo lắng.
Lâm Lang vừa nói vừa ngoái đầu lại nên không chú ý nhìn đường đi phía trước. Vừa nói xong thì suýt chút nữa lao vào bồn hoa trong viện. Quân Thương vội vàng đưa tay giữ lấy nàng, giọng nói vừa bất đắc dĩ lại vừa cưng chiều: "Nàng chú tâm đi đường cẩn thận đi!"
Hai người về tới Bách Thảo viên, vào nhà thì gặp Lăng phu nhân cùng Thiển Ngữ. Tất nhiên, Lâm Lang không tránh khỏi việc bị Lăng phu nhân gặng hỏi về chuyện xảy ra ngày hôm qua. Nàng chỉ nói là ra ngoài đi dạo một chút, về hơi trễ, lại bị lạc đường, đúng lúc đó gặp được Quân Thương nên hai người đã ở lại khách điếm trọ một đêm.
Lăng phu nhân hiển nhiên không thực sự tin tưởng lý do của nàng nhưng lại ngại vì Quân Thương đang ở đây, cũng không cố hỏi thêm nữa. Bà quay sang hết lời tạ ơn Quân Thương vì đã giúp nữ nhi của mình. Mặc dù Quân Thương nói chuyện lạnh nhạt nhưng đối với Lăng phu nhân lại cực kỳ khách khí, khiến bà nhất thời cảm thấy rất vui vẻ.
Không lâu sau, Diệp Thượng thư mang theo gương mặt già nua tự mình đi tới Bách Thảo viên tìm Quân Thương để thay mặt Diệp Cẩn Huyên nhận lỗi. Còn uyển chuyển ngỏ ý muốn mời Quân Thương ở lại Thượng thư Phủ dùng bữa. Thậm chí còn nói, Vãng sinh Thành không có sản nghiệp tại Kinh thành, nên nếu Quân Thương không chê thì có thể trực tiếp ở lại Thượng thư Phủ. Nhưng không ngờ Quân Thương nhìn lướt qua Bách Thảo viên một lượt, hừ lạnh một tiếng nói: "Ở tại Thượng thư Phủ? Tuy rằng cuộc sống của bổn tọa không quá an nhàn sung sướng, nhưng cũng không nghèo túng tới nỗi giống một tên ăn xin ngoài đường như vậy."
Chỉ một câu nói mà khiến Diệp Thượng thư xấu hổ đến đỏ bừng mặt, đành ấp úng nói: "Lão thần đã sớm muốn hai nàng dọn đến viện khác, nhưng phu nhân và Lâm Lang không chịu. Lão thần bất tài chỉ có thể làm lại căn nhà gỗ mới cho các nàng mà thôi!"
Quân Thương nghe xong, chỉ cười cười: "Rất tốt! Nhưng những ván gỗ trong viện này đều là thứ gỗ hạ đẳng để đã nhiều năm, e là bên trong đã mối mọt hư hại không ít rồi. Ngay cả người dân bình thường còn không thèm dùng mà Thượng thư Phủ lại sử dụng để xây phòng ốc. Đủ để thấy Diệp Thượng thư quả thật là một vị quan thanh liêm!"
Gương mặt già nua của Diệp Thượng thư càng trở nên vặn vẹo, sắc mặt xanh đỏ đen trắng thay đổi liên tục. Ông ta lấy lại bình tĩnh, giả bộ cả giận nói: "Lão thần cũng không hiểu việc này là như thế nào, chỉ biết xuất bạc để người hầu xử lý. Nếu thật sự như Thành chủ đã nói thì xem ra lão thần đã bị người ta lừa gạt rồi. Lão thần nhất định sẽ truy cứu rõ chuyện này."
Quân Thương nghe ông ta nói như vậy thì lại tiếp tục bồi thêm một câu nữa: "Ta thấy các viện khác của Thượng thư Phủ đều làm từ gỗ lim Đại Lương thượng hạng, không biết Diệp Thượng thư muốn dùng loại gỗ nào để xây lại phòng ốc ở Bách Thảo viên đây?"
Diệp Thượng thư còn chưa kịp trả lời, Quân Thương đã nói tiếp: "Mặc dù Bách Thảo viên ở nơi hẻo lánh này nhưng cũng là một tiểu viện. Nếu dùng ván gỗ phế phẩm, chỉ sợ truyền ra ngoài sẽ có những lời đồn đại không hay ho lắm đâu!"
Tuy rằng Quân Thương giống như đang cùng Diệp Thượng thư bàn luận chuyện nhà nhưng toàn thân lại tản ra khí thế ép người. Diệp Thượng thư tất nhiên không dám phản bác lời của Quân Thương, chỉ sợ chọc giận vị Diêm Vương nham hiểm này. Hơn nữa thái độ của ông ta đối với Lâm Lang trước kia, đã sớm khiến ông ta cảm thấy thấp thỏm không yên rồi, chỉ lo sẽ bị truy cứu thôi.
Lúc này nghe Quân Thương nói ván gỗ chỉ là phế phẩm thì sợ hắn nghĩ là mình bạc đãi Lâm Lang, liền lập tức cướp lời nói: "Đúng, đúng, tất nhiên, Lâm Lang là máu mủ ruột thịt của lão thần. Chỉ là đứa nhỏ này trước kia bị bệnh, triều đình lại hỗn loạn, lão thần mới không có thời gian chú ý đến nữ nhi nhiều hơn. Hiện tại nữ nhi đã trưởng thành còn khỏe mạnh như vậy, lão thần nhất định phải bồi thường cho nữ nhi tất cả, chỉ hận không thể mang hết những thứ tốt nhất đến cho nữ nhi mà thôi. Xin Thành chủ cứ yên tâm."
Quân Thương nghe thấy lời cam đoan của ông ta, hài lòng khẽ gật đầu: "Nếu đã như vậy, bổn tọa còn có chút chuyện, có thể sẽ phải ở lại Kinh thành một thời gian. Bổn tọa ở tạm trong biệt viện Vân Hoa phía tây của phủ đi. Nếu có chuyện gì, Diệp Thượng thư tùy lúc cũng có thể đi tìm bổn tọa!"
Quân Thương đứng dậy cáo từ, Lâm Lang chủ động tiến lên, cười một tiếng với hắn: "Cám ơn!"
Mọi người đều cho rằng Lâm Lang đang cảm tạ Quân Thương bởi vì chuyện ngày hôm qua hắn giúp đỡ nàng nên cũng không quá để ý. Nàng tiễn Quân Thương ra ngoài, Diệp Thượng thư cũng vội vội vàng vàng chạy theo sau!
Lâm Lang nhìn theo bóng Quân Thương rời đi, có chút suy nghĩ, Thượng thư Phủ vốn là nơi ở của Túc Thân Vương. Nhưng sau đó Túc Thân Vương bị nghi ngờ có âm mưu làm phản, bị tiên đế ban chết. Đúng lúc này, Diệp Thượng thư vừa từ Giang Nam tới Kinh thành, còn chưa có phủ riêng, mà Tô phu nhân lại là tỷ tỷ của hoàng hậu. Hoàng hậu chỉ nói mấy câu, tiên đế liền thưởng phủ của Túc Thân Vương cho Diệp Thượng thư. Theo cấp bậc dinh thự mà nói, phủ này xa hoa hơn Thượng thư Phủ gấp mấy lần. Gỗ lim Đại Lương thượng hạng cũng không phải thứ mà Thượng thư Phủ có thể tùy tiện được dùng!
Lâm Lang trong lòng cười thầm, mọi người đều biết, Vãng sinh Thành chủ hành động tùy ý, không câu nệ thế tục. Nếu Diệp Thượng thư dùng gỗ lim Đại Lương thì nhất định sẽ đắc tội với Triệu Tễ, nhưng mà không dùng thì lại đắc tội với Quân Thương. Thực là làm khó cho ông ta rồi!
Sau khi Quân Thương cùng Diệp Thượng thư rời khỏi, trong phòng cũng trở nên yên tĩnh. Lâm Lang ngồi xuống ghế nhỏ, ghé đầu vào vai Lăng phu nhân, ngước mắt lên nhìn bà. Sắc mặt Lăng phu nhân vẫn còn tái nhợt một chút, nhưng so với trước kia đã tốt hơn rất nhiều. Hôm nay bà có thể đi liên tục trong viện được mười lăm phút đồng hồ mà không cần nghỉ.
Vừa rồi Diệp Thượng thư tới đây, Lâm Lang có thoáng quan sát Lăng phu nhân, chỉ thấy hành động cử chỉ của bà hết sức quy củ, đúng lễ nghi nhưng vẻ mặt lại luôn bảo trì lạnh nhạt, dường như không đem người trước mặt để ở trong lòng một chút nào!
Nàng hỏi: "Nương, người có còn tình cảm với phụ thân nữa không?"
Lăng phu nhân thấy Lâm Lang lộ ra một chút hành động trẻ con thì cười đến híp cả mắt. Đứa nhỏ này kể từ khỏi bệnh, mặc dù đối với bà luôn nhẹ nhàng mềm mỏng, hiếu thuận vô cùng, nhưng khí thế lại toát ra hơi thở lạnh lẽo. Cả người đều khoác lên một lớp mặt nạ, những suy nghĩ, tâm tư thật sự đều được ẩn giấu dưới lớp mặt nạ kia, khiến người khác không thể nào nhìn thấu. Có một số việc, Lâm Lang cố tình nói dối bà, nhưng không có nghĩa là bà cũng không biết, khiến mấy ngày nay, lo lắng trong lòng bà càng ngày càng tăng.
Lúc này, bộ dạng Lâm Lang đáng yêu như một con mèo nhỏ lười biếng, thu lại toàn bộ gai góc phòng bị trên người, Lăng phu nhân mới cảm thấy nữ nhi của mình giống như một nữ hài tử mười mấy tuổi!
Bà không muốn nữ nhi sống một cuộc đời mệt mỏi đau khổ giống như bà. Chỉ cần nữ nhi có thể sống thật vui vẻ hạnh phúc. . . . . . những ân oán đời trước cũng không cần phải nhắc tới nữa!
Lăng phu nhân nhẹ vuốt tóc nàng, thủ thỉ: "Không, chỉ cần con sống tốt thì nương đã mãn nguyện rồi!"
"Nhưng. . . . . ." Lâm Lang rối rắm cau mày hỏi, "Nghe nói lúc nương còn trẻ đã vì phụ thân mà từ bỏ rời khỏi Liễu gia. Tình cảm sâu nặng như vậy sao có thể nói không còn là không còn được chứ?"
Thực ra có lúc chính Lâm Lang cũng không hiểu rõ, trước khi chết biết được người mình yêu lại chính là người muốn lấy mạng của mình. Lúc rơi từ trên Lạc Hoa lâu xuống, cảm giác tuyệt vọng phẫn hận bi thương cùng hối hận bất lực khi đó là không có cách nào hình dung được. Một lần nữa trở lại thế gian này, nàng thề muốn báo thù, nhất định phải đem những thống khổ mà nàng phải chịu trả lại gấp bội cho Triệu Tễ. Đã vô số lần nàng tưởng tượng ra hoàn cảnh lúc nàng và hắn gặp lại nhau, nhưng không nghĩ tới bỗng dưng lại có thêm một người —— Quân Thương!
Kể từ khi gặp Quân Thương, Lâm Lang phát hiện ra, tất cả suy nghĩ của nàng đều từ từ đi lệch ra khỏi quỹ đạo dự định của nó. Tâm của nàng cũng càng ngày càng khó khống chế, nhưng thật lạ là nàng lại không bài xích loại cảm giác này —— Chẳng qua, một trái tim đã chết lại rung động một lần nữa, đây là chuyện đáng sợ tới nhường nào chứ!
Lăng phu nhân sửng sốt: "Là ai nói với con chuyện này?" Rốt cuộc là người nào? Bà chưa bao giờ kể cho Lâm Lang nghe về quá khứ của mình.
"Là Thành chủ nói cho con biết!" Lâm Lang hoàn hồn, rất tự nhiên đem toàn bộ mọi chuyện đổ hết lên đầu Quân Thương, còn tiếp tục hỏi: "Nương vẫn chưa trả lời con! Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, nương không thể không còn một chút tình cảm nào đối với phụ thân đúng không?"
Ánh mắt Lăng phu nhân rất bình thản, chỉ khẽ cười cười: "Tình cảm? Tình cảm có sâu đậm tới mấy thì theo thời gian cùng sự vô tình của ông ta cũng đã phai đi hết rồi!"
Khi bà tràn đầy hi vọng dẫn theo Lâm Lang đi tìm ông ta, cầu xin ông ta đừng gả Lâm Lang cho Vãng sinh Thành chủ, ngay lúc ông ta cự tuyệt với thái độ chán ghét rõ ràng kia đã đánh nát tia ảo tưởng cuối cùng của bà đối với ông ta —— trên đời này, tình cảm nào có thể chịu đựng được sức tàn phá của thời gian cùng sự vô tình như vậy đây?
Lăng phu nhân nhìn bộ dạng xúc động của Lâm Lang thì đột nhiên nhớ lại chuyện tối qua nàng không về nhà, giọng nói cũng trở nên nghiêm túc hơn: "Lâm Lang, lúc trước con bị bệnh, chưa hiểu rõ quy củ yêu cầu đối với một nữ tử. Hiện tại đã khỏe mạnh rồi, tuy rằng đã được Hoàng thượng tứ hôn gả con cho Vãng sinh Thành chủ nhưng cũng không nên tiếp xúc quá gần gũi. Sẽ ảnh hưởng không tốt tới thanh danh của con, nhớ chưa?" Trong yến tiệc, chuyện Triệu Tễ phủ nhận việc tứ hôn, Lăng phu nhân không hề thấy cảm kích, nên mới chấp nhận việc Quân Thương cùng Lâm Lang có qua lại gặp gỡ. Nhưng dù sao qua đêm ở bên ngoài thật sự không phải là chuyện nhỏ!
Lâm Lang khẽ gật đầu đáp ứng, nàng vẫn còn đang đắm chìm trong câu trả lời của Lăng phu nhân khi nãy. Đúng vậy! Dù tình cảm có sâu đậm đến mấy thì theo thời gian cùng sự vô tình của đối phương, còn có thể còn dư lại được mấy phần đây? Giống như một vò rượu ngon mà bị gió thổi nắng chiếu, thì theo thời gian, hương vị vốn có của nó cũng bị tiêu tán hết mà thôi!
Lâm Lang lập tức ngồi thẳng người dậy nói với bà: "Nương, con ra ngoài viện đi dạo một chút, lát nữa sẽ quay lại dùng cơm!"
Lăng phu nhân dường như còn muốn nói với Lâm Lang điều gì đó, nhưng thấy tâm tình nàng vui vẻ, tựa như một con bươm bướm khoan khoái bay quanh trong viện thì chỉ cười lắc lắc đầu, chẳng qua trong đôi mắt lại tràn đầy lo lắng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook