Quỷ Hành Thiên Hạ
-
Quyển 1 - Chương 1: Y Thủy chi phúc(yêu quái sông Y Thủy)
Huyện Cừ Sơn có một câu chuyện về yêu quái trong sông Y Thủy.
Trong sông Y Thủy chảy ngang Cừ Sơn, có một loại yêu quái tên là Mã Phúc. Trong Sơn Hải Kinh có ghi chép, Mã Phúc là yêu thú, mình hổ mặt người, tiếng khóc nỉ non như trẻ con, hung ác ăn thịt người. Nó sống lâu trong nước, chờ có người đi đường cưỡi ngựa qua sông, liền nổi lên cắn vào bụng ngựa, nên mới có tên Mã Phúc.
Bởi vậy, cư dân vùng Y Thủy không ai dám đi bộ hay cưỡi ngựa đi sông, dù là nước sâu hay cạn, đều phải dùng thuyền nhỏ hoặc bè gỗ.
Thực hư chuyện Mã Phúc có tồn tại thật không cũng gây không ít xôn xao. Câu chuyện phổ biến nhất là, bờ nam sông Y Thủy đất đai màu mỡ, thôn trấn giàu có, cho nên người phía bờ nam đều rất cường tráng. Bờ bắc lại đất đai cằn cỗi, lương thực trồng được còn không đủ no bụng, người dân bờ bắc nhiều năm phải ăn một loại cỏ dại tên Phu Cốc Tử cho đỡ đói. Loại cỏ này có độc, ăn nhiều sẽ không cao lên được, bởi vậy người ở bờ bắc đều thấp bé.
Có người nói người bờ nam thường hay khi dễ người ở bờ bắc… Tiểu hài nhi cao lớn ở bờ nam, thường đẩy tiểu hài nhi thấp bé ở bờ bắc xuống sông Y Thủy, tiểu hài nhi bất hạnh chết đuối sẽ hóa thân thành Mã Phúc, tìm cách báo thù.
Cho nên người vùng Y Thủy, khi ngồi thuyền qua sông không bao giờ dám khi dễ người yếu thế, bằng không khi đêm đến chắc chắn phải chết.
Hiện nay hai bờ nam bắc sông Y Thủy đều thuộc địa phận huyện Cừ Sơn, bờ bắc là thành trấn bờ nam là đồng ruộng, đây đó hòa hợp, chuyện người bờ nam khi dễ bờ bắc đã sớm không còn phát sinh. Về câu chuyện yêu quái trong sông Y Thủy, càng sớm bị quên lãng, chỉ có vài ba lão nhân còn nhớ được đôi chút về mấy lần Mã Phúc đả thương người khiến nhân tâm kinh hãi.
.
.
Một ngày đầu tháng giêng.
Cư dân huyện Cừ Sơn còn chưa ăn xong tiệc mừng năm mới, trong huyện đã xảy ra chuyện…
Thi thể ba thiếu niên nổi lên ở hạ du sông Y Thủy. Tuổi chừng mười lăm mười sáu, quần áo rách nát, dường như là khất cái ngã vào trong sông chết đuối. Tây Nam Cừ Sơn là vùng liên thông trọng yếu, trong trấn có rất nhiều dạng người, khất cái càng không thiếu.
Quan phủ địa phương lấy lý do vô ý ngã sông kết án qua loa, thi thể đặt ở liễm phòng[nhà xác =.=] chờ người thân đến nhận, nếu trong vòng ba ngày không ai nhận, sẽ tìm một khu mộ tập thể mai táng.
Thế nhưng đêm hôm đó, lại nghe thấy thủ vệ trong nha môn kêu thảm một tiếng.
Huyện lệnh cùng nha dịch vừa chạy đến xem đã thấy… Thủ vệ nằm trên mặt đất, da mặt vàng như nến, đột tử. Mà cửa phòng đặt thi thể ba tên khất cái thì lại mở. Mọi người phập phồng lo sợ đi vào nhìn xem, trong nháy mắt tóc gáy dựng thẳng đứng, thi thể ba tên khất cái, không thấy nữa! Trên mặt đất còn lưu lại ba hàng vết chân ướt sũng.
.
.
Trời vừa sáng, ngỗ tác[người khám nghiệm tử thi] đến khám nghiệm thi thể người thủ vệ nói: “Bị dọa chết, túi mật cũng vỡ rồi.”
Huyện lệnh càng sợ hãi liền hạ lệnh những người biết chuyện phải giữ kín, không được truyền ra ngoài.
.
.
Vốn nghĩ rằng, cho người nhà thủ vệ đã chết một ít ngân lượng, mấy ngày này rồi sẽ trôi qua. Nhưng không ngờ sáng sớm ngày hôm sau, Huyện thái gia thất khiếu[hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng] chảy máu chết trong thư phòng, những nha dịch biết chuyện, cả ngỗ tác khám nghiệm tử thi toàn bộ đều chết không rõ ràng.
Chuyện này một truyền mười mười truyền trăm, toàn bộ huyện Cừ Sơn sôi sùng sục, lại có người nhớ tới câu chuyện Mã Phúc giết người.
Tri phủ Lạc Châu thượng cấp của huyện Cừ Sơn cũng bị kinh động, phái bộ khoái đi suốt đêm đến huyện Cừ Sơn niêm phong nha môn, bắt đầu tra án.
Bộ khoái đó trên giang hồ cũng có chút danh tiếng, họ Lương, tên là Lương Báo, được xưng là Kim Đao Thần Bộ. Chỉ là người liên quan đều chết sạch, hắn không thể làm gì khác hơn là trước tiên hạ lệnh giới nghiêm toàn thành, lục soát thi thể ba tên khất cái.
.
.
Thoáng chốc, đã tới ngày mười lăm tháng giêng, vụ án vẫn không chút tiến triển.
.
.
Buổi trưa, ngoài cửa thành có rất nhiều bách tính xếp hàng đợi kiểm tra vào thành, bên cạnh có quán trà, chờ mệt có thể vào uống chén trà.
Ở bàn ngoài cùng của quán trà, là hai vị cô nương, không đến hai mươi tuổi, mặc áo choàng ngắn với quần dài, không đồ trang sức, mang theo bọc hành lý to. Hai người xem ra là tỷ muội, dung mạo không xấu nhưng làn da hơi thô ráp, có thể thấy được không phải tiểu thư khuê các, mà là người giang hồ.
“Tỷ, sao lại tra nghiêm như vậy?”
“Có lẽ là bắt tội phạm vượt ngục, chúng ta cẩn thận một chút.”
“Sợ cái gì, hai ta lừa gạt trộm tiền cũng đâu có danh tiếng.”
Hai nữ tử này đều họ Nghiêm, một người tên Tam Phượng một người tên Tứ Phượng, từ nhỏ đã vào giang hồ, biết chút quyền cước, dựa vào tài trộm vặt cùng lừa gạt nhà giàu bắt quỷ trừ yêu kiếm tiền, trên giang hồ còn có một biệt hiệu là Lương Thượng Song Phượng.
“Ai.” Tứ Phượng chọc chọc Tam Phượng: “Tỷ, trước khi vào thành kiếm thêm một ít đi, nếu không không đủ tiền ở trọ.”
“Sợ cái gì.” Tam Phượng cười cười: “Cả đường đi không nghe thấy nói trong thành có yêu quái sao, chúng ta chắc chắn kiếm được không ít!”
Tứ Phượng gật đầu, lướt mắt nhìn xa xa… Có người đang đi đến đây.
“Tỷ!” Tứ Phượng hạ giọng: “Người mặc áo lam kia thật tuấn tú!”
Tam Phương nhéo tai nàng: “Muội quan tâm người ta có tuấn tú hay không làm gì, quan trọng là có bạc hay không!”
“Thực đó!” Tứ Phượng kéo tay áo nàng: “Mau nhìn.”
.
.
Trên quan đạo xa xa, có mấy người chậm rãi đi tới, một nhóm người tương đối thú vị, một lớn hai nhỏ, còn có một con ngựa, và một con… gấu con?
Đi phía trước, là một niên thiếu hắc y, dường như đến mười tuổi, lưng đeo một hắc đao to xấp xỉ hắn. Thiếu niên này hình dáng gọn gàng tuấn tú, tuy rằng còn chút ngây thơ tiểu hài tử, nhưng cảm giác rất vững vàng.
Thiếu niên này không cưỡi ngựa, chỉ là chậm rãi đi tới, tay trái cầm dây cương một con ngựa cao to đỏ thẫm.
Mà nam tử áo lam Tứ Phượng vừa nói, chính là người đang ngồi trên ngựa.
Người này tuổi khoảng đầu hai mươi, thân mình rắn rỏi, đầu hơi cúi thấp, dường như là đang ngẩn người phát ngốc. Hắn mặc một thân y sam xanh đậm, tay áo và thắt lưng đều có đường viền nguyệt sắc, càng khiến người có vẻ thon dài. Cách khá xa nhìn không rõ ngũ quan, nhưng cảm giác rất ôn hòa nho nhã, có lẽ là một thư sinh.
Có điều thú vị nhất là con gấu nhỏ đi bên cạnh thư sinh. Thân thể to khoảng bằng một con ngựa con, nhưng béo hơn, một thân bạch mao lười biếng chầm chậm đi tới. Trên lưng gấu con là một oa oa[búp bê] khoảng năm sáu tuổi, bên ngoài bạch y khoác một cái áo nhỏ vàng nhạt, mặt tròn tròn, tóc đen mượt… Đáng yêu đến cực điểm.
.
.
Ba người này là ai?
Niên thiếu đi phía trước tên Tiêu Lương, ngồi trên lưng ngựa là Triển Chiêu, mà con gấu nhỏ kỳ thực là trảo ly, tên Thạch Đầu, oa oa là Tiểu Tứ Tử.
Mấy ngày trước Triển Chiêu nhận được một hộp gấm đại ca Triển Hạo nhờ người đưa tới, mở ra nhìn lại trúng ám khí, mắt tạm thời bị độc mù.
Trong thư Triển Hạo gửi cho Triển Chiêu có nhắc tới huyện Cừ Sơn, Triển Chiêu sợ đại ca gặp chuyện không may, cho nên không đợi Công Tôn điều chế giải dược, liền bỏ đi một mình.
Không ngờ chưa được nửa đường đã bị Tiểu Tứ Tử cưỡi Thạch Đầu và Tiêu Lương chặn lại.
Tiểu Tứ Tử hung hăng “giáo huấn” cho Triển Chiêu một trận, hai hài tử quyết định đi theo làm “mắt” cho Triển Chiêu, cùng hắn đến huyện Cừ Sơn, đồng thời vừa đi vừa lưu lại kí hiệu, để Công Tôn có thể đuổi theo.
.
.
“Hẳn là người có bạc?” Tứ Phương chống cằm mỉm cười.
Tam Phượng nhìn một lát: “Muội từ chỗ nào thấy được thư sinh kia tuấn tú? Ngũ quan đều không thấy rõ!”
“Vừa nhìn thân hình là biết.” Tứ Phượng nói rồi đứng lên.
“Muội muốn làm gì?”
“Làm ăn a.” Tứ Phượng nháy mắt mấy cái với tỷ tỷ: “Nhân tiện nhìn thử xem có tuấn tú thật không.” Nói, đi qua.
Rất xa, nàng chợt nghe tiểu oa nhi ngồi trên lưng con gấu nhỏ nói: “Miêu Miêu[miāomiāo], ngươi khát không? Phía trước có quán trà.”
Tứ Phượng khẽ nhíu mày, Miêu Miêu? Hay là Diệu Diệu[miàomiào]? Một nam nhân sao lại đặt tên như thế?
“Thật nhiều người a, xem ra phải đợi rất lâu.” Tiêu Lương thấy quán trà không còn chỗ ngồi, liền lấy túi nước từ trên lưng ngựa xuống, chạy vào trong mua nước và điểm tâm, để hai người chờ tại chỗ.
Tứ Phượng thấy cơ hội đến, liền lảo đảo đi qua.
“Ai da.” Nàng đi tới bên cạnh Triển Chiêu, giả vờ không cẩn thận té ngã, ngẩng mặt lên, chỉ thấy Triển Chiêu cúi đầu nhìn nàng.
Hai mắt đối nhau, Tứ Phượng kinh hãi, thầm nghĩ còn may chưa lỗ mãng động thủ. Người này đẹp thì có đẹp, nhưng nàng là người giang hồ, có thể nhìn ra người này không chỉ là biết công phu, còn rất mạnh.
Triển Chiêu hỏi nàng: “Không có việc gì chứ?”
“Không.” Tứ Phượng đứng lên, lén nhìn thoáng qua, thầm khen, ai da, hai mắt thật sáng.
.
.
Còn đang xuất thần, phía trước có một đội quan sai đi tới, dọc đường vừa đi vừa phát cáo thị của nha môn.
“Nhiều quan sai quá.” Tiểu Tứ Tử nói với Triển Chiêu.
“Quan sai?”
“Phải! Đi tới trước mặt rồi, đang phát gì đó.”
Tứ Phượng thấy vậy thì hơi nghi ngờ, vô ý thức lại liếc mắt nhìn Triển Chiêu, chỉ thấy hai mắt hắn nhìn về phía trước, đôi mắt đẹp… Nhưng dường như thiếu chút thần thái. Nghĩ tới đây, trong lòng Tứ Phượng thình thịch mấy tiếng… Không thể nào?!
.
.
Lúc nào, bộ khoái đã đến trước mặt, đưa ra bảng cáo thị: “Ai, mau xem đi, vào thành phải cẩn thận chút, có đầu mối lập tức báo quan, có trọng thưởng!”
Triển Chiêu nhận cáo thị, đưa cho Tiểu Tứ Tử: “Tiểu Tứ Tử, đọc xem.”
“Ha.” Tiểu Tứ Tử nhận tờ cáo thị chăm chú nghiên cứu.
Tứ Phượng muốn cười, oa oa nhỏ như vậy có thể đọc được bao nhiêu chữ chứ… Trong lòng cũng đã hiểu rõ, thật đáng tiếc a, một người dễ nhìn như vậy, lại là một người mù.
“Miêu Miêu, cáo thị nói, trong thành xảy ra án mạng, đã có rất nhiều người chết, còn có thi thể của ba tên khất cái đã bị trộm đi, nếu biết đầu mối phải lập tức đến nha môn báo quan, bắt được thủ phạm thưởng năm nghìn lượng!”
“Thi thể của tiểu khất cái bị mất?” Triển Chiêu nhẹ nhướng mày, không biết vì sao lại trộm thi thể của tiểu khất cái.
Lúc này, Tiêu Lương đã trở về: “Triển đại ca, nghe nói trong thành có vụ án lớn, Huyện thái gia đều chết hết!”
Trong lòng Tứ Phượng âm thầm suy nghĩ, thì ra thư sinh này họ Triển.
Triển Chiêu hỏi bộ khoái: “Ai có bản lĩnh lớn như vậy, ngay cả Huyện thái gia cũng giết được? Đạo tặc giang hồ hay khâm phạm triều đình.”
“A.” Người bộ khoái kia thấy Triển Chiêu có vẻ là người có chút thân phận, liền bất đắc dĩ cười cười, lắc đầu: “Nếu là người làm thì đơn giản rồi.”
“Cái gì?” Tiêu Lương giật mình: “Ý của ngươi là tên sát nhân không phải người?”
Đang nói chuyện, đột nhiên một tên khất cái không biết từ đâu lao tới, nằm úp sấp trước mặt bộ khoái: “Đại nhân, xin ngài thương xót lưu cho chúng ta con đường sống đi.”
“Chậc.” Bộ khoái nhíu mày, nói với mấy người nha dịch đứng đằng xa: “Này, ở đây còn một người, trói lại mang về.”
Triển Chiêu khó hiểu: “Vì sao lại bắt khất cái?”
“Thượng quan ra lệnh.” Bộ khoái kia vừa nói chuyện, thấy tên khất cái kia ôm chân mình không buông, phiền chán đá một cước: “Nhĩ nương đích[là chửi 'con mẹ nó' =.=], cút xa ta, đừng làm bẩn quần lão tử…”
Nhưng còn chưa mắng xong, bộ khoái kia đột nhiên im lặng, đứng bất động tại chỗ.
“A!” Tứ Phượng đứng đối diện với hắn, kinh hãi kêu lên… Nhìn lại người bộ khoái, lảo đảo hai cái, ngã ngửa về phía sau, thất khiếu chảy máu, đã khí tuyệt bỏ mình.
Lúc này, không biết ai trong đoàn người hô một tiếng: “Mã Phúc đại tiên giết người rồi!”
Cả đoàn người trong nháy mắt hỗn loạn, mọi người đẩy cửa thành chen chúc mà vào, ngay cả quan binh thủ thành cũng không dám ngăn.
…
.
.
Bến đò ở bờ nam huyện Cừ Sơn, một con thuyền chở khách đang chậm rãi rời bến, hướng về thành bắc huyện Cừ Sơn.
Người trên thuyền không coi là nhiều, mấy người hán tử đóng gói hàng đang đứng bên hông thuyền cột dây thừng, xem ra đi thành bắc là việc khá tốn công sức. Mấy lão phụ dắt theo hài tử tay xách giỏ tre, bên trong là măng tươi, có vẻ là đi thăm người thân. Còn có vài thương nhân cùng một vài nhân vật giang hồ.
Phía đuôi thuyền, một bạch y nhân đang ngồi tựa vào vách thuyền.
Người này đầu đội một chiếc nón bạch sắc vành kéo rất thấp, bên người là một bao hành lý, tay cầm một trường bao đã dùng vải trắng bao lại. Hắn cúi thấp đầu, dường như đang nghỉ ngơi, vóc người thon dài, ngồi trong góc cũng không gây nhiều chú ý. Có mấy người nông phụ biết dệt vải thật ra cũng đã liếc mắt nhìn hắn vài lần. Không vì cái gì, chỉ là trường sam bạch sắc hắn mặc… Chất vải thật sự là thượng thừa, đường may cũng cực kì tinh mỹ. Người này phi phú tức quý[không giàu có cũng là quyền quý], huyện Cừ Sơn cũng xem như hẻo lánh, rất ít khi thấy công tử cao sang như thế.
Thuyền đi tới giữa sông, chợt mấy người chèo thuyền đi tới đầu thuyền quỳ lạy, nhiều lão phụ cũng quỳ xuống theo.
Một phụ nhân tóc hoa râm quỳ gối bên cạnh bạch y nhân kia.
.
.
“Lão nhân gia.”
Lão phụ nghe có người gọi bà, thanh âm tinh tế nhưng có chút lãnh đạm, ngước mắt, chỉ thấy bạch y nhân kia nhẹ nhàng dùng chuôi đao đẩy vành nón lên một chút, thấp giọng hỏi: “Sao lại quỳ lạy?”
Lão nhân gia mở to mắt, bà đời này đã gặp qua không ít nam tử, nhưng đây là lần đầu thấy người có tướng mạo xuất chúng như vậy.
“Ách…” Một lúc lâu sau mới tỉnh lại, lão phụ thấp giọng nói: “Mấy ngày này, có người nói Mã Phúc đại tiên hiển linh, cho nên qua sông nhất định phải lạy.”
Bạch y nhân khẽ nhíu mày, không nói gì.
“Oa…”
Ngay lúc ấy, một tiểu oa nhi theo nãi nãi[bà nội] nhà mình quỳ lạy không cẩn thận ngã sấp xuống, hai tay vỗ vào ống quần của một người cao to phía trước.
Có lẽ đây là quần mới của người kia, thấy ống quần hiện lên một dấu tay bùn đen tuyền, hai mắt trừng lớn.
Tiểu hài nhi vội vã nhào vào trong lòng nãi nãi, bị hắn dọa khóc.
Lão phụ vội vàng bồi tội, nhưng đại hán kia vừa nhìn đã biết không phải người lương thiện, ngang ngược đòi bồi thường mười lượng bạc tiền quần.
Lão phụ không thể làm gì hơn là bồi tội, nhưng hắn chết sống không chịu, muốn có tiền, hài tử sợ đến liên tục khóc oa oa.
Bạch y nhân thoáng nhìn sang, con ngươi hổ phách dường như lại sâu thêm vài phần, ánh mắt càng lạnh lùng hơn. Lúc này, chợt nghe lão thái thái bên cạnh thấp giọng lầm bầm: “Muốn tìm đường chết sao, trên sông Y Thủy còn dám khi dễ phụ nhân oa nhi, ngày chết không xa nữa…”
Bà vừa dứt lời, đột nhiên chỉ thấy thân thể cao đen của người kia cứng đờ, sau đó rầm một tiếng, hắn ngã xuống… Thất khiếu chảy máu mà chết.
Người địa phương trên thuyền đều quỳ xuống cầu Mã Phúc đại tiên bớt giận. Sau cùng người chèo thuyền đem thi thể đại hán ném vào trong sông, thuyền mới tiếp tục đi tới.
.
.
Chỉ chốc lát sau, thuyền bình an cập bến, bạch y nhân lên bờ, vội vã vào thành.
Bạch y nhân này, chính là Bạch Ngọc Đường.
Hắn vừa đặt một chân về Hãm Không Đảo, không bao lâu sau Công Tôn đã phái người đưa thư cho hắn, nói là Triển Chiêu thụ thương một mình chạy đến Cừ Sơn tìm đại ca thất tung của hắn rồi, cuối thư còn không quên bổ sung một câu —– hai mắt Triển Chiêu không nhìn thấy nữa, mọi người đề nghị tìm Bạch Ngọc Đường hỗ trợ, hắn chết sống không chịu.
Bạch Ngọc Đường ném thư, hai ngày trước đã đến Cừ Sơn, mấy ngày nay đã đi hết một vòng trong thành, thứ nghe được nhiều nhất là: Mã Phúc đại tiên.
.
Trong sông Y Thủy chảy ngang Cừ Sơn, có một loại yêu quái tên là Mã Phúc. Trong Sơn Hải Kinh có ghi chép, Mã Phúc là yêu thú, mình hổ mặt người, tiếng khóc nỉ non như trẻ con, hung ác ăn thịt người. Nó sống lâu trong nước, chờ có người đi đường cưỡi ngựa qua sông, liền nổi lên cắn vào bụng ngựa, nên mới có tên Mã Phúc.
Bởi vậy, cư dân vùng Y Thủy không ai dám đi bộ hay cưỡi ngựa đi sông, dù là nước sâu hay cạn, đều phải dùng thuyền nhỏ hoặc bè gỗ.
Thực hư chuyện Mã Phúc có tồn tại thật không cũng gây không ít xôn xao. Câu chuyện phổ biến nhất là, bờ nam sông Y Thủy đất đai màu mỡ, thôn trấn giàu có, cho nên người phía bờ nam đều rất cường tráng. Bờ bắc lại đất đai cằn cỗi, lương thực trồng được còn không đủ no bụng, người dân bờ bắc nhiều năm phải ăn một loại cỏ dại tên Phu Cốc Tử cho đỡ đói. Loại cỏ này có độc, ăn nhiều sẽ không cao lên được, bởi vậy người ở bờ bắc đều thấp bé.
Có người nói người bờ nam thường hay khi dễ người ở bờ bắc… Tiểu hài nhi cao lớn ở bờ nam, thường đẩy tiểu hài nhi thấp bé ở bờ bắc xuống sông Y Thủy, tiểu hài nhi bất hạnh chết đuối sẽ hóa thân thành Mã Phúc, tìm cách báo thù.
Cho nên người vùng Y Thủy, khi ngồi thuyền qua sông không bao giờ dám khi dễ người yếu thế, bằng không khi đêm đến chắc chắn phải chết.
Hiện nay hai bờ nam bắc sông Y Thủy đều thuộc địa phận huyện Cừ Sơn, bờ bắc là thành trấn bờ nam là đồng ruộng, đây đó hòa hợp, chuyện người bờ nam khi dễ bờ bắc đã sớm không còn phát sinh. Về câu chuyện yêu quái trong sông Y Thủy, càng sớm bị quên lãng, chỉ có vài ba lão nhân còn nhớ được đôi chút về mấy lần Mã Phúc đả thương người khiến nhân tâm kinh hãi.
.
.
Một ngày đầu tháng giêng.
Cư dân huyện Cừ Sơn còn chưa ăn xong tiệc mừng năm mới, trong huyện đã xảy ra chuyện…
Thi thể ba thiếu niên nổi lên ở hạ du sông Y Thủy. Tuổi chừng mười lăm mười sáu, quần áo rách nát, dường như là khất cái ngã vào trong sông chết đuối. Tây Nam Cừ Sơn là vùng liên thông trọng yếu, trong trấn có rất nhiều dạng người, khất cái càng không thiếu.
Quan phủ địa phương lấy lý do vô ý ngã sông kết án qua loa, thi thể đặt ở liễm phòng[nhà xác =.=] chờ người thân đến nhận, nếu trong vòng ba ngày không ai nhận, sẽ tìm một khu mộ tập thể mai táng.
Thế nhưng đêm hôm đó, lại nghe thấy thủ vệ trong nha môn kêu thảm một tiếng.
Huyện lệnh cùng nha dịch vừa chạy đến xem đã thấy… Thủ vệ nằm trên mặt đất, da mặt vàng như nến, đột tử. Mà cửa phòng đặt thi thể ba tên khất cái thì lại mở. Mọi người phập phồng lo sợ đi vào nhìn xem, trong nháy mắt tóc gáy dựng thẳng đứng, thi thể ba tên khất cái, không thấy nữa! Trên mặt đất còn lưu lại ba hàng vết chân ướt sũng.
.
.
Trời vừa sáng, ngỗ tác[người khám nghiệm tử thi] đến khám nghiệm thi thể người thủ vệ nói: “Bị dọa chết, túi mật cũng vỡ rồi.”
Huyện lệnh càng sợ hãi liền hạ lệnh những người biết chuyện phải giữ kín, không được truyền ra ngoài.
.
.
Vốn nghĩ rằng, cho người nhà thủ vệ đã chết một ít ngân lượng, mấy ngày này rồi sẽ trôi qua. Nhưng không ngờ sáng sớm ngày hôm sau, Huyện thái gia thất khiếu[hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng] chảy máu chết trong thư phòng, những nha dịch biết chuyện, cả ngỗ tác khám nghiệm tử thi toàn bộ đều chết không rõ ràng.
Chuyện này một truyền mười mười truyền trăm, toàn bộ huyện Cừ Sơn sôi sùng sục, lại có người nhớ tới câu chuyện Mã Phúc giết người.
Tri phủ Lạc Châu thượng cấp của huyện Cừ Sơn cũng bị kinh động, phái bộ khoái đi suốt đêm đến huyện Cừ Sơn niêm phong nha môn, bắt đầu tra án.
Bộ khoái đó trên giang hồ cũng có chút danh tiếng, họ Lương, tên là Lương Báo, được xưng là Kim Đao Thần Bộ. Chỉ là người liên quan đều chết sạch, hắn không thể làm gì khác hơn là trước tiên hạ lệnh giới nghiêm toàn thành, lục soát thi thể ba tên khất cái.
.
.
Thoáng chốc, đã tới ngày mười lăm tháng giêng, vụ án vẫn không chút tiến triển.
.
.
Buổi trưa, ngoài cửa thành có rất nhiều bách tính xếp hàng đợi kiểm tra vào thành, bên cạnh có quán trà, chờ mệt có thể vào uống chén trà.
Ở bàn ngoài cùng của quán trà, là hai vị cô nương, không đến hai mươi tuổi, mặc áo choàng ngắn với quần dài, không đồ trang sức, mang theo bọc hành lý to. Hai người xem ra là tỷ muội, dung mạo không xấu nhưng làn da hơi thô ráp, có thể thấy được không phải tiểu thư khuê các, mà là người giang hồ.
“Tỷ, sao lại tra nghiêm như vậy?”
“Có lẽ là bắt tội phạm vượt ngục, chúng ta cẩn thận một chút.”
“Sợ cái gì, hai ta lừa gạt trộm tiền cũng đâu có danh tiếng.”
Hai nữ tử này đều họ Nghiêm, một người tên Tam Phượng một người tên Tứ Phượng, từ nhỏ đã vào giang hồ, biết chút quyền cước, dựa vào tài trộm vặt cùng lừa gạt nhà giàu bắt quỷ trừ yêu kiếm tiền, trên giang hồ còn có một biệt hiệu là Lương Thượng Song Phượng.
“Ai.” Tứ Phượng chọc chọc Tam Phượng: “Tỷ, trước khi vào thành kiếm thêm một ít đi, nếu không không đủ tiền ở trọ.”
“Sợ cái gì.” Tam Phượng cười cười: “Cả đường đi không nghe thấy nói trong thành có yêu quái sao, chúng ta chắc chắn kiếm được không ít!”
Tứ Phượng gật đầu, lướt mắt nhìn xa xa… Có người đang đi đến đây.
“Tỷ!” Tứ Phượng hạ giọng: “Người mặc áo lam kia thật tuấn tú!”
Tam Phương nhéo tai nàng: “Muội quan tâm người ta có tuấn tú hay không làm gì, quan trọng là có bạc hay không!”
“Thực đó!” Tứ Phượng kéo tay áo nàng: “Mau nhìn.”
.
.
Trên quan đạo xa xa, có mấy người chậm rãi đi tới, một nhóm người tương đối thú vị, một lớn hai nhỏ, còn có một con ngựa, và một con… gấu con?
Đi phía trước, là một niên thiếu hắc y, dường như đến mười tuổi, lưng đeo một hắc đao to xấp xỉ hắn. Thiếu niên này hình dáng gọn gàng tuấn tú, tuy rằng còn chút ngây thơ tiểu hài tử, nhưng cảm giác rất vững vàng.
Thiếu niên này không cưỡi ngựa, chỉ là chậm rãi đi tới, tay trái cầm dây cương một con ngựa cao to đỏ thẫm.
Mà nam tử áo lam Tứ Phượng vừa nói, chính là người đang ngồi trên ngựa.
Người này tuổi khoảng đầu hai mươi, thân mình rắn rỏi, đầu hơi cúi thấp, dường như là đang ngẩn người phát ngốc. Hắn mặc một thân y sam xanh đậm, tay áo và thắt lưng đều có đường viền nguyệt sắc, càng khiến người có vẻ thon dài. Cách khá xa nhìn không rõ ngũ quan, nhưng cảm giác rất ôn hòa nho nhã, có lẽ là một thư sinh.
Có điều thú vị nhất là con gấu nhỏ đi bên cạnh thư sinh. Thân thể to khoảng bằng một con ngựa con, nhưng béo hơn, một thân bạch mao lười biếng chầm chậm đi tới. Trên lưng gấu con là một oa oa[búp bê] khoảng năm sáu tuổi, bên ngoài bạch y khoác một cái áo nhỏ vàng nhạt, mặt tròn tròn, tóc đen mượt… Đáng yêu đến cực điểm.
.
.
Ba người này là ai?
Niên thiếu đi phía trước tên Tiêu Lương, ngồi trên lưng ngựa là Triển Chiêu, mà con gấu nhỏ kỳ thực là trảo ly, tên Thạch Đầu, oa oa là Tiểu Tứ Tử.
Mấy ngày trước Triển Chiêu nhận được một hộp gấm đại ca Triển Hạo nhờ người đưa tới, mở ra nhìn lại trúng ám khí, mắt tạm thời bị độc mù.
Trong thư Triển Hạo gửi cho Triển Chiêu có nhắc tới huyện Cừ Sơn, Triển Chiêu sợ đại ca gặp chuyện không may, cho nên không đợi Công Tôn điều chế giải dược, liền bỏ đi một mình.
Không ngờ chưa được nửa đường đã bị Tiểu Tứ Tử cưỡi Thạch Đầu và Tiêu Lương chặn lại.
Tiểu Tứ Tử hung hăng “giáo huấn” cho Triển Chiêu một trận, hai hài tử quyết định đi theo làm “mắt” cho Triển Chiêu, cùng hắn đến huyện Cừ Sơn, đồng thời vừa đi vừa lưu lại kí hiệu, để Công Tôn có thể đuổi theo.
.
.
“Hẳn là người có bạc?” Tứ Phương chống cằm mỉm cười.
Tam Phượng nhìn một lát: “Muội từ chỗ nào thấy được thư sinh kia tuấn tú? Ngũ quan đều không thấy rõ!”
“Vừa nhìn thân hình là biết.” Tứ Phượng nói rồi đứng lên.
“Muội muốn làm gì?”
“Làm ăn a.” Tứ Phượng nháy mắt mấy cái với tỷ tỷ: “Nhân tiện nhìn thử xem có tuấn tú thật không.” Nói, đi qua.
Rất xa, nàng chợt nghe tiểu oa nhi ngồi trên lưng con gấu nhỏ nói: “Miêu Miêu[miāomiāo], ngươi khát không? Phía trước có quán trà.”
Tứ Phượng khẽ nhíu mày, Miêu Miêu? Hay là Diệu Diệu[miàomiào]? Một nam nhân sao lại đặt tên như thế?
“Thật nhiều người a, xem ra phải đợi rất lâu.” Tiêu Lương thấy quán trà không còn chỗ ngồi, liền lấy túi nước từ trên lưng ngựa xuống, chạy vào trong mua nước và điểm tâm, để hai người chờ tại chỗ.
Tứ Phượng thấy cơ hội đến, liền lảo đảo đi qua.
“Ai da.” Nàng đi tới bên cạnh Triển Chiêu, giả vờ không cẩn thận té ngã, ngẩng mặt lên, chỉ thấy Triển Chiêu cúi đầu nhìn nàng.
Hai mắt đối nhau, Tứ Phượng kinh hãi, thầm nghĩ còn may chưa lỗ mãng động thủ. Người này đẹp thì có đẹp, nhưng nàng là người giang hồ, có thể nhìn ra người này không chỉ là biết công phu, còn rất mạnh.
Triển Chiêu hỏi nàng: “Không có việc gì chứ?”
“Không.” Tứ Phượng đứng lên, lén nhìn thoáng qua, thầm khen, ai da, hai mắt thật sáng.
.
.
Còn đang xuất thần, phía trước có một đội quan sai đi tới, dọc đường vừa đi vừa phát cáo thị của nha môn.
“Nhiều quan sai quá.” Tiểu Tứ Tử nói với Triển Chiêu.
“Quan sai?”
“Phải! Đi tới trước mặt rồi, đang phát gì đó.”
Tứ Phượng thấy vậy thì hơi nghi ngờ, vô ý thức lại liếc mắt nhìn Triển Chiêu, chỉ thấy hai mắt hắn nhìn về phía trước, đôi mắt đẹp… Nhưng dường như thiếu chút thần thái. Nghĩ tới đây, trong lòng Tứ Phượng thình thịch mấy tiếng… Không thể nào?!
.
.
Lúc nào, bộ khoái đã đến trước mặt, đưa ra bảng cáo thị: “Ai, mau xem đi, vào thành phải cẩn thận chút, có đầu mối lập tức báo quan, có trọng thưởng!”
Triển Chiêu nhận cáo thị, đưa cho Tiểu Tứ Tử: “Tiểu Tứ Tử, đọc xem.”
“Ha.” Tiểu Tứ Tử nhận tờ cáo thị chăm chú nghiên cứu.
Tứ Phượng muốn cười, oa oa nhỏ như vậy có thể đọc được bao nhiêu chữ chứ… Trong lòng cũng đã hiểu rõ, thật đáng tiếc a, một người dễ nhìn như vậy, lại là một người mù.
“Miêu Miêu, cáo thị nói, trong thành xảy ra án mạng, đã có rất nhiều người chết, còn có thi thể của ba tên khất cái đã bị trộm đi, nếu biết đầu mối phải lập tức đến nha môn báo quan, bắt được thủ phạm thưởng năm nghìn lượng!”
“Thi thể của tiểu khất cái bị mất?” Triển Chiêu nhẹ nhướng mày, không biết vì sao lại trộm thi thể của tiểu khất cái.
Lúc này, Tiêu Lương đã trở về: “Triển đại ca, nghe nói trong thành có vụ án lớn, Huyện thái gia đều chết hết!”
Trong lòng Tứ Phượng âm thầm suy nghĩ, thì ra thư sinh này họ Triển.
Triển Chiêu hỏi bộ khoái: “Ai có bản lĩnh lớn như vậy, ngay cả Huyện thái gia cũng giết được? Đạo tặc giang hồ hay khâm phạm triều đình.”
“A.” Người bộ khoái kia thấy Triển Chiêu có vẻ là người có chút thân phận, liền bất đắc dĩ cười cười, lắc đầu: “Nếu là người làm thì đơn giản rồi.”
“Cái gì?” Tiêu Lương giật mình: “Ý của ngươi là tên sát nhân không phải người?”
Đang nói chuyện, đột nhiên một tên khất cái không biết từ đâu lao tới, nằm úp sấp trước mặt bộ khoái: “Đại nhân, xin ngài thương xót lưu cho chúng ta con đường sống đi.”
“Chậc.” Bộ khoái nhíu mày, nói với mấy người nha dịch đứng đằng xa: “Này, ở đây còn một người, trói lại mang về.”
Triển Chiêu khó hiểu: “Vì sao lại bắt khất cái?”
“Thượng quan ra lệnh.” Bộ khoái kia vừa nói chuyện, thấy tên khất cái kia ôm chân mình không buông, phiền chán đá một cước: “Nhĩ nương đích[là chửi 'con mẹ nó' =.=], cút xa ta, đừng làm bẩn quần lão tử…”
Nhưng còn chưa mắng xong, bộ khoái kia đột nhiên im lặng, đứng bất động tại chỗ.
“A!” Tứ Phượng đứng đối diện với hắn, kinh hãi kêu lên… Nhìn lại người bộ khoái, lảo đảo hai cái, ngã ngửa về phía sau, thất khiếu chảy máu, đã khí tuyệt bỏ mình.
Lúc này, không biết ai trong đoàn người hô một tiếng: “Mã Phúc đại tiên giết người rồi!”
Cả đoàn người trong nháy mắt hỗn loạn, mọi người đẩy cửa thành chen chúc mà vào, ngay cả quan binh thủ thành cũng không dám ngăn.
…
.
.
Bến đò ở bờ nam huyện Cừ Sơn, một con thuyền chở khách đang chậm rãi rời bến, hướng về thành bắc huyện Cừ Sơn.
Người trên thuyền không coi là nhiều, mấy người hán tử đóng gói hàng đang đứng bên hông thuyền cột dây thừng, xem ra đi thành bắc là việc khá tốn công sức. Mấy lão phụ dắt theo hài tử tay xách giỏ tre, bên trong là măng tươi, có vẻ là đi thăm người thân. Còn có vài thương nhân cùng một vài nhân vật giang hồ.
Phía đuôi thuyền, một bạch y nhân đang ngồi tựa vào vách thuyền.
Người này đầu đội một chiếc nón bạch sắc vành kéo rất thấp, bên người là một bao hành lý, tay cầm một trường bao đã dùng vải trắng bao lại. Hắn cúi thấp đầu, dường như đang nghỉ ngơi, vóc người thon dài, ngồi trong góc cũng không gây nhiều chú ý. Có mấy người nông phụ biết dệt vải thật ra cũng đã liếc mắt nhìn hắn vài lần. Không vì cái gì, chỉ là trường sam bạch sắc hắn mặc… Chất vải thật sự là thượng thừa, đường may cũng cực kì tinh mỹ. Người này phi phú tức quý[không giàu có cũng là quyền quý], huyện Cừ Sơn cũng xem như hẻo lánh, rất ít khi thấy công tử cao sang như thế.
Thuyền đi tới giữa sông, chợt mấy người chèo thuyền đi tới đầu thuyền quỳ lạy, nhiều lão phụ cũng quỳ xuống theo.
Một phụ nhân tóc hoa râm quỳ gối bên cạnh bạch y nhân kia.
.
.
“Lão nhân gia.”
Lão phụ nghe có người gọi bà, thanh âm tinh tế nhưng có chút lãnh đạm, ngước mắt, chỉ thấy bạch y nhân kia nhẹ nhàng dùng chuôi đao đẩy vành nón lên một chút, thấp giọng hỏi: “Sao lại quỳ lạy?”
Lão nhân gia mở to mắt, bà đời này đã gặp qua không ít nam tử, nhưng đây là lần đầu thấy người có tướng mạo xuất chúng như vậy.
“Ách…” Một lúc lâu sau mới tỉnh lại, lão phụ thấp giọng nói: “Mấy ngày này, có người nói Mã Phúc đại tiên hiển linh, cho nên qua sông nhất định phải lạy.”
Bạch y nhân khẽ nhíu mày, không nói gì.
“Oa…”
Ngay lúc ấy, một tiểu oa nhi theo nãi nãi[bà nội] nhà mình quỳ lạy không cẩn thận ngã sấp xuống, hai tay vỗ vào ống quần của một người cao to phía trước.
Có lẽ đây là quần mới của người kia, thấy ống quần hiện lên một dấu tay bùn đen tuyền, hai mắt trừng lớn.
Tiểu hài nhi vội vã nhào vào trong lòng nãi nãi, bị hắn dọa khóc.
Lão phụ vội vàng bồi tội, nhưng đại hán kia vừa nhìn đã biết không phải người lương thiện, ngang ngược đòi bồi thường mười lượng bạc tiền quần.
Lão phụ không thể làm gì hơn là bồi tội, nhưng hắn chết sống không chịu, muốn có tiền, hài tử sợ đến liên tục khóc oa oa.
Bạch y nhân thoáng nhìn sang, con ngươi hổ phách dường như lại sâu thêm vài phần, ánh mắt càng lạnh lùng hơn. Lúc này, chợt nghe lão thái thái bên cạnh thấp giọng lầm bầm: “Muốn tìm đường chết sao, trên sông Y Thủy còn dám khi dễ phụ nhân oa nhi, ngày chết không xa nữa…”
Bà vừa dứt lời, đột nhiên chỉ thấy thân thể cao đen của người kia cứng đờ, sau đó rầm một tiếng, hắn ngã xuống… Thất khiếu chảy máu mà chết.
Người địa phương trên thuyền đều quỳ xuống cầu Mã Phúc đại tiên bớt giận. Sau cùng người chèo thuyền đem thi thể đại hán ném vào trong sông, thuyền mới tiếp tục đi tới.
.
.
Chỉ chốc lát sau, thuyền bình an cập bến, bạch y nhân lên bờ, vội vã vào thành.
Bạch y nhân này, chính là Bạch Ngọc Đường.
Hắn vừa đặt một chân về Hãm Không Đảo, không bao lâu sau Công Tôn đã phái người đưa thư cho hắn, nói là Triển Chiêu thụ thương một mình chạy đến Cừ Sơn tìm đại ca thất tung của hắn rồi, cuối thư còn không quên bổ sung một câu —– hai mắt Triển Chiêu không nhìn thấy nữa, mọi người đề nghị tìm Bạch Ngọc Đường hỗ trợ, hắn chết sống không chịu.
Bạch Ngọc Đường ném thư, hai ngày trước đã đến Cừ Sơn, mấy ngày nay đã đi hết một vòng trong thành, thứ nghe được nhiều nhất là: Mã Phúc đại tiên.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook