Quỷ Dữ Vi Thê
-
25: Quỷ Thở
Cho đến khi trở về khách sạn, An Bình đi bên cạnh không ngừng lải nhải Khi nào Diêm Cơ trở lại khiến tôi rất nhức đầu.
Tôi bất lực và không ngừng tìm kiếm lý do qua loa có lệ, nhưng vẫn không thể lay chuyển ý định bởi tính tình cố chấp của cô ấy.
Cuối cùng tôi dứt khoác im lặng khiến cô ấy mất hứng
“Đi mà, đi mà, tớ sẽ đợi, ây, tớ bất quá chỉ nhớ vợ của cậu một chút thôi.”
Tôi phụt cười,trong lòng không chút trách móc:
“Tớ biết, nhưng chị ấy luôn xuất quỷ nhập thần, mình không có thời gian để nói cậu muốn gặp chị ấy, vì vậy hãy cho mình một chút thời gian.”
An Bình cuối cùng cũng hài lòng mà mỉm cười và đem một ít thức ăn bỏ vào miệng, tôi thậm chí có thể thấy những ngôi sao lóe lên trong mắt cô ấy.
…
Sau khi cái dạ dày của chúng tôi thỏa mãn, An Bình kéo tôi đi vòng quanh khắp khu phố, mua một số đồ dùng và miễn cưỡng trở về khách sạn.
Lúc về đến phòng trời đã chạng vạng, ngay khi An Bình trở về phòng, cô ấy không chờ nổi nữa liền gấp gáp đi tắm.
Tôi thì ngồi trên giường, nhìn qua những bức ảnh tôi chụp trong album điện thoại di động khi đi chơi vào ngày hôm nay.
Không thể không công nhận thời tiết hôm nay thật sự rất tốt để chúng tôi có những bức ảnh đẹp.
Hoa sen và mái đình dưới ánh nắng mặt trời càng tạo ra chút điểm nhấn và dáng vẻ xinh đẹp.
Ngay khi tôi vừa lòng lướt qua, đột nhiên ngón tay của tôi dừng lại, tôi không lướt qua tấm ảnh này.
Đôi mắt liền dán chặt vào một góc của bức ảnh này.
Lúc đầu, tôi nghĩ rằng tòa nhà là một góc của khu vực cung điện, nhưng khi tôi nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài biệt thự cổ, mơ hồ nhìn thấy xung quanh được bao bọc bởi lưới sắt, và tôi biết rằng tôi đã chụp phải thứ không nên chụp.
Địa chỉ cũ của Lê gia … Không biết trời xui đất khiến thế nào lại đi chụp ảnh nơi này.
Lúc ấy, tôi không chú ý nhiều đến hậu cảnh.
Chỉ cảm thấy một khung cảnh rất đẹp, liền không nghĩ ngợi gì thì đã lấy điện thoại di động chụp nó, nhưng lại không bao giờ nghĩ sẽ trùng hợp chụp trúng cảnh này, khiến lòng tôi không khỏi phiền não.
Lúc đầu, tôi nghĩ rằng tôi sẽ xóa bức ảnh này ngay lập tức.
Ai ngờ, ngón tay của tôi vẫn giữ nút xóa trong một thời gian dài, nhưng cuối cùng nó vẫn không hề bị xóa.
Vì cái gì, tôi rõ ràng cảm thấy sẽ rất phiền phức và suy nghĩ nhiều, nhưng vẫn giữ lại bức ảnh này?
Suy nghĩ này vẫn luôn đi theo tôi cho đến khi tôi vào phòng tắm để tắm, không thể hiểu được nội tâm của chín mình, cùng với những tò mò về nơi xa lạ thần bí?
Làm thế nào mà nó có thể!
Tôi ngước đầu và nghênh đón nước lướt từ mặt, qua má, cổ, vai, cơ thể, và cuối cùng chảy đến sàn lát gạch có hoa văn.
Một cơn gió thổi qua dưới làn nước ấm áp của vòi sen.
Trước khi để tôi có thời gian phản ứng, thì có một vòng ôm từ sau lưng tôi.
Không cần quay đầu cũng biết ai đứng phía sau tôi.
Có chút vui mừng tôi quay đầu lại, liền thấy một gương mặt quen thuộc, tôi nhẹ giọng hỏi.
“Chị trở lại rồi sao?!”
Tôi sợ mình nói quá to.
An Bình sẽ phát hiện, cô ấy nói nhớ Diêm Cơ là một chuyện nhưng nếu bị cô ấy bắt gặp tôi và chị ấy tắm uyên ương thì cả đời này không thể ngước mặt nổi
“A tắm đi, Vĩ Nhi.”
Tiếng cười phía sau đã trở nên quá quen thuộc, nhưng bây giờ tôi hoàn toàn không có tâm trạng để đùa giỡn với chị ấy, cúi đầu buồn bã, không đáp lại lời chị.
Diêm Cơ dường như đã nhìn ra tâm trạng của tôi hôm nay không tốt, và bàn tay không an phận rục rịch di chuyển cũng dừng lại, lấy chiếc khăn ở một bên lau người cho tôi, động tác rất nhẹ nhàng.
Giọng nói nhẹ nhàng của nàng vang lên:
“Sao em lại tới một nơi như vậy?”
Thân thể tôi cứng lại và ngạc nhiên nhìn nàng.
Cái gì mà lại tới nơi như vậy? Nơi này không thể tới sao?
Nàng dường như nhìn thấy sự nghi hoặc của tôi liền nói:
“Hơi thở ở đây không bình thường, không phải là một nơi tốt lành.”
Nơi đây là địa chỉ cũ của Lê gia có thể là một nơi tốt sao … Tôi không khỏi nghĩ thầm.
Để mặc nàng giúp tôi lau người, khẽ ngả người ra sau, thở dài.
Tôi nói với nàng những gì tôi gặp và nghe thấy trong hai ngày qua.
Động tác của nàng không dừng lại, cũng không tỏ ra ngạc nhiên.
Nàng bình tĩnh giúp tôi rửa sạch cơ thể, và lấy một chút dầu gội giúp tôi gội đầu
Ngón tay của nàng thon nhỏ mảnh khảnh cũng rất mạnh mẽ.
Khi nàng massage da đầu, sức lực vô cùng vừa phải.
Nó mạnh cũng không nhẹ.
Nó rất thoải mái.
Làm tôi không khỏi nhắm mắt thư giãn.
Yan: Đường đường là đấng diêm vương trên vạng người dưới một người mà giờ có khác gì nhân viên spa chuyên nghiệp không????.
Diêm Cơ yên lặng nghe tôi miêu tả mãi cho đến khi tôi nói xong, nàng mới từ từ thốt ra
“Vĩ Nhi, em tò mò sao?”
Tò mò?
Trong thâm tâm không rõ là tò mò lớn hơn hay sợ phiền phức lớn hơn, bởi vì tôi chỉ muốn đi đến đây để giải tỏa.
Nghĩ đến một số thông tin tôi tìm thấy trên mạng về địa chỉ cũ của Lê gia, trái tim tôi không thể không đập nhanh.
Địa chỉ cũ, dữ liệu mơ hồ của tư liệu và cặp vợ chồng già kỳ lạ, những thứ này không ngừng kích thích trong lòng tôi, và thực sự khiến tôi có chút không biết phải làm sao
Bây giờ, lại nghe Diêm Cơ nói rằng đó không phải là một nơi phong thuỷ tốt, trái tim tôi càng đập nhanh hơn, thiếu chút nữa nhảy ra khỏi cổ họng.
Sau khi nàng giúp tôi gội sạch dầu gội, cầm khăn bông lau khô thân thể tôi, ôm tôi đứng trong phòng tắm và nói:
“Nếu em thực sự muốn biết chuyện gì đã xảy ra ở nơi đó, chúng ta sẽ qua đó vào buổi tối.
Lời nói của Diêm Cơ khiến tôi mở to mắt.
Nàng thậm chí còn chiều chuộng theo suy nghĩ của tôi và đưa tôi đến địa chỉ cũ của Lê gia vào buổi tối ư?!
Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của tôi, nàng khẽ cười khúc khích và cọ cọ cái mũi nhỏ vào mũi của tôi:
“Chị đã định đến đó thăm dò vào tối qua.
Nhưng tình hình ở âm phủ đã đảo ngược mọi kế hoạch của chị.
Chị không thể không quay về để xử lí mớ hỗn độn đó.
“
Tôi nghe thấy sự bất lực và giận dữ trong giọng nói của nàng, ánh mắt liền lộ ra ý cười.
Lúc đầu, tôi nghĩ nàng là bá chủ cao cao tại thượng trong thế giới ngầm, nhưng trong quá trình tiếp xúc với tôi, những cảm xúc và hành động khác nhau của nàng khiến tôi cảm thấy như mình đang ở chung với một con người thật sự.
Tôi lắng nghe âm thanh bên ngoài phòng tắm bằng tai.
An Bình đang sấy tóc.
Những lo lắng của tôi đã bị thổi bay
Tiếng ồn của máy sấy tóc đủ để lấn át âm thanh trò chuyện của tôi và nàng.
“Vậy tối nay chúng ta sẽ đi xem?”
Diêm Cơ gật đầu, đôi mắt hẹp nheo lại, và giọng nói khàn khàn:
“Nàng vạn lần phải chuẩn bị chu đáo.
Hơi thở ở đó thật độc đáo và cũng rất nguy hiểm.”
Tôi gật đầu nghiêm túc, và Diêm Cơ đã giúp tôi mặc quần áo.
Từ đầu đến cuối, tôi đều không để tâm vào vấn đề này.
Mãi đến khi nàng đưa tay kéo tôi ra khỏi phòng tắm, trái tim tôi vẫn đắm chìm vấn đề đi đến địa chỉ cũ vào ban đêm.
Cùng lúc đó, An Bình vừa đặt máy sấy tóc xuống, trong phòng chỉ còn lại âm thanh tivi cô nàng vừa bật.
Cô ấy nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra và quay đầu lại nở một với tôi! Và nụ cười trên mặt cô ấy bỗng nhiên cứng đờ.
Cô ấy ngơ ngát nhìn tôi trong sự bàng hoàng, rồi lại dời tầm mắt từ tôi sang Diêm Cơ đứng cạnh, cô ấy há miệng to như thể nuốt trọn được quả trứng.
Tôi nhìn cô ấy, trong lúc nhất thời không phản ứng kịp.
Ngay khi tôi quay đầu lại, tôi thấy Diêm Cơ đứng bên cạnh tôi, và đôi mắt của An Bình cứ nhìn chằm chằm nàng, rõ ràng là đang ngây người
Đột nhiên xuất hiện một người mặc trang phục cổ đại.
Làm thế nào mà cô ấy không cảm thấy kinh hãi được?!
“Cô..
cô……”
Cô ấy chỉ vào Diêm Cơ,run rẩy.
Từ “Cô” đã lặp lại rất lâu nhưng đợi cả buổi vẫn không nói tiếp.
Âm thanh giống như một cuộn băng cassette, lặp đi lặp lại đúng một từ.
Diêm Cơ ôm vai tôi và nói với An Bình: “Không phải cậu quên mình rồi đó chứ? Mình đây!.”
“Cô… cậu vào đây bằng cách nào… à phải cậu là Diêm Vương mà! Không … đây không phải là trọng điểm, cậu… tại sao cậu lại đi ra từ phòng tắm? Hai người ở bên trong…”
An Bình nói một cách lộn xộn, như thể cô ấy đang cố che giấu sự bối rối của mình.
Khi cô ấy nói đến đây, lập tức che miệng lại cười và nhìn chúng tôi một cách rất là bà dì.
Tôi ngại ngùng mặt tôi đỏ như tôm bị luộc chín, trong lòng nghĩ ra chút lí do vớt vát lại mặt mũi
Tôi trừng mắt lườm Diêm Cơ, nhưng nàng không hề cảm thấy tức giận, và nói với An Bình:
“Lâu rồi không gặp, địa phủ có chút chuyện nên mình về đó để giải quyết”
An Bình gật đầu lia lịa nhưng nụ cười thì vẫn cái kiểu bà dì, kiểu ta đây hiểu tất cả.
Cô ấy cẩn thận quan sát Diêm Cơ một chút, và phát hiện ra rằng nàng đang mặc quần áo cổ xưa, một ánh sáng kỳ lạ xuất hiện trong mắt cô ấy.
…
Vào buổi tối, An Bình rất ít nói, nhưng cô ấy cứ nhìn trộm tôi và Diêm Cơ, tất cả điều bị tôi bắt gặp.
Không khỏi cảm thấy cô ấy có chút đáng yêu.
Cho đến khi cô ấy tắt đèn và đi ngủ, cô ấy hơi lơ đãng nói.
“Hai người… nếu làm chuyện gì đó, hãy giữ im lặng.”
Đây là câu cuối cùng của cô ấy trước khi đi ngủ.
Tôi không biết nên khóc hay cười.
Tôi nhìn nàng với một nụ cười.
Nàng sợ rằng tôi không thể kiểm soát bản thân và không thể không nhéo cho tôi một cái.
Tôi ra hiệu cho nàng chú ý đến chuyện này, được dịp tôi ôm chặt lấy nàng kèm một nụ hôn sâu.
Trời đã khuya, và xung quanh ban đầu ồn ào lại trở nên yên tĩnh.
Chúng tôi đợi cho đến khi An Bình ngủ say trước khi lẻn ra khỏi cửa và chuẩn bị đi đến địa chỉ của Lê gia.
Thành thật mà nói, tôi đã rất lo lắng, và bàn tay nắm lấy tay Diêm Cơ không ngừng chảy mồ hôi
Nàng ấy đem chiếc áo choàng rộng rãi và quấn quanh tôi.
Chúng tôi đi qua các gian hàng được thắp sáng bằng đèn màu cam và đi về nơi có địa chỉ cũ.
Trên đường đi, tôi có thể ngửi thấy mùi hương sen quen thuộc, nhưng tâm trạng của tôi hoàn toàn trái ngược với việc ngắm cảnh vào ban ngày.
Vốn luồng gió đó nên là mới mát mẻ, nhưng đêm nay, nó làm tôi cảm thấy ớn lạnh.
Tò mò và sợ hãi tiếp tục gây rối.
Lòng tôi mười phần có chút phức tạp.
Rõ ràng là sợ hãi, nhưng vẫn muốn tìm hiểu đến cùng
Ngôi nhà cổ ấy từng phát sinh sự việc gì? Cũng như hơi thở mà Diêm Cơ nói, đó là cái gì?.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook