Quỷ Dữ Vi Thê
-
24: Nghi Vấn
Thân thể Diêm Cơ rất lạnh, nhưng rất thoải mái.
Tôi ôm nàng có cảm giác như đang ôm một khối băng lớn bên cạnh, nhưng thực ra không lạnh như một khối băng.
Bởi vì là giường đơn, cho nên hai chúng tôi dán sát vào nhau.
Cả đêm tôi không buông tay, ôm nàng thật chặt.
Tôi không biết mình đang mơ hay không.
Tôi nghe thấy giọng Diêm Cơ mười phần sủng nịnh.
“Khiến em đợi lâu rồi, vương hậu của ta.”
…
Đêm đó tôi ôm một khối băng sống ngủ ngon lành.
Buổi sáng, tôi bị đánh thức bởi tiếng của An Bình.
“Tiểu Vĩ, dậy đi, tắm nắng mặt trời thôi.”
An Bình lắc vai tôi, tôi mở to đôi mắt lờ mờ, nhìn thấy khuôn mặt của cô ấy liền dùng ý thức mà sờ soạn phía bên kia giường nhưng không chạm vào bất cứ thứ gì.
Diêm Cơ rời đi rồi, bây giờ bên ngoài đã sáng rồi, nàng rời đi khi nào?
Tôi đang suy nghĩ, An Bình thốt ra một tiếng “Ồ”, rồi liếc nhìn đôi vai trần của tôi lộ ra ngoài tấm chăn mỏng và trên khuôn mặt lộ ra nụ cười tươi có phần kì dị:
“Thật không ngờ, Tiểu vĩ cậu lại có sở thích này nha.
“
Nhất thời tôi có chút bối rối, và nhấc chiếc chăn lên.
Thoạt nhìn, mặt tôi tức khắc nóng lên ửng đỏ.
Tối qua trời tối, Diêm Cơ đã làm gì tôi.
Thành thật mà nói, tôi không nhớ rõ lắm.
Tôi nghĩ rằng nàng chỉ nhấc quần áo lên, không cởi chúng ra.
Không … Tôi nằm trên giường và bắt đầu nghi ngờ về cuộc đời của mình.
Tôi nhớ lại những gì Diêm Cơ đã làm với tôi đêm qua, nhưng tôi không thể nhớ nó.
Quên đi, tôi quá lười để nhớ lại, đem An Bình đẩy ra, đứng dậy và giả vờ không quan tâm chút nào, và mặt dày nói
“Chưa bao giờ thấy người ta khoả thân ngủ sao, sao lại kinh ngạc vậy.”
An Bình rõ ràng nhìn thấy biểu hiện chột dạ của tôi nên phụ hoạ theo:“Đúng đúng, An Vĩ tiểu thư của tớ, khỏa thân ngủ rất có lợi, và nó tốt cho thân thể và tâm lý.
Tiểu nữ đúng là kiến thức hạn hẹp.”
Khi tôi nghe thấy lưỡi không xương của cô ấy lươn lẹo, thì gần như phá lên cười, đứng dậy bình tĩnh mặc quần áo vào.
Khi tôi chui ra khỏi chăn, tôi thực sự bị sốc bởi điều hòa không khí trong phòng, và tôi đang run rẩy dữ dội.
Chúng tôi chăm sóc bản thân từ từ và đến khách sạn ở tầng dưới để ăn sáng.
Đó vẫn là một bữa tiệc buffet, nhưng đã được thay đổi thành bữa sáng đa dạng.
Khi tôi đến đó, tôi bắt gặp một món điểm tâm lạ được mới làm.
An Bình và tôi trực tiếp ăn bánh mì nóng và nhiều món tráng miệng khác nhau.
Cho đến khi chúng tôi ra ngoài chơi, An Bình vẫn ríu rít nói chuyện, khen đồ ăn và đồ uống của khách sạn làm rất tuyệt.
“Đó là đương nhiên.
Cậu có thể thấy lượng khách ra vào hàng ngày là biết.
Nơi ở và bữa ăn của khách sạn rất tuyệt vời.
Không có gì lạ khi lượng khách du lịch ở Khu nghỉ mát mùa hè đều tăng lên hàng năm và không hề giảm.”
Vị trí của khu nghỉ mát mùa hè thực sự tốt.
Có những hồ và ao không bị ô nhiễm.
Tôi đi bộ trong đình và chụp ảnh bằng điện thoại di động.
Những lá sen màu xanh trôi lơ lửng trong ao.
Thậm chí có thể nhìn thấy những đoá sen đang nở rộ trên mặt nước.
Màu hồng phấn cùng với lá sen xanh, nước chảy trong vắt, mười phần xinh đẹp
Nhìn từ xa, gần như nơi có nước thì mặt hồ phủ đầy lục phấn
Làn gió nóng ẩm nhè nhẹ hòa với một cơn gió mát, và hương thơm của hoa sen bay chạm vào khứu giác của tôi, khiến tôi không khỏi hít một hơi thật sâu, cảm nhận được hương vị tuyệt mĩ quanh quẩn trong mũi tôi.
Tôi thở dài trong lòng, thật ra, tôi không phải kiểu con gái thích đi du lịch, vì du lịch cần phải lặn lội đường xa và thường tiêu tốn nhiều năng lượng và thể lực.
Tôi thật sự không thích.
Tôi rất mệt mỏi.
Nó sẽ khiến tôi mệt mỏi, mà một khi đã mệt mỏi thì cảm giác vui chơi cũng sẽ thay đổi.
Cảm nhận sâu sắc hơn, tôi cảm thấy giống như bỏ tiền ra để mua mệt mỏi vậy, mỗi lần tôi trở về sau chuyến đi, cả người dường như mất đi một nửa linh hồn, mệt chết đi được, không chút nào là hạnh phúc.
Tuy nhiên, vẫn có nhiều người thích và tận hưởng kì du lịch, và chắc chắn rằng tôi không nằm trong số đó
An Bình lấy khăn lau những hạt mồ hôi chảy ra từ trán cô ấy, cầm chiếc máy sấy tóc nhỏ bằng điện trên tay, điên cuồng than vãn
Mái tóc đen dài của cô ấy được buộc cao lên ở sau đầu.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy hoàn toàn không phù hợp với tính cách nên đã thu hút nhiều ánh mắt của du khách nam.
“A nóng quá, nói tránh mát đâu không thấy, thực ra đem tôi đi hấp thì có.”
Cô ấy không ngừng uống nước khoáng, vừa đi dạo vừa ngắm cảnh trong gian hàng, cô ấy uống ít nhất năm chai nước 500ml.
Tôi thấy cô ấy dường như muốn tan chảy, tôi mỉm cười với cô ấy:
“Lòng thanh tịnh tự nhiên lạnh, cậu đặt trái tim mình trên nước, và những bông hoa này, lát sau sẽ cảm thấy tốt hơn nhiều.”
Tôi không cảm thấy nó nóng bao nhiêu độ.
Thực tế, tôi không phải là người chịu nhiệt.
Tôi nghĩ đến bảo bảo trong bụng rồi liếc nhìn Hồng Ngọc Trạc trên cổ tay và nghĩ:
“Đây có phải là một cuộc hôn nhân tồi tệ không, Cộng thêm việc mang thai bảo bảo, thể chất của tôi liền có thay đổi?
Cái này thật có khả năng
Tôi im lặng suy nghĩ, bên cạnh là An Bình đang điên cuồng la nóng, ban đầu mọi thứ vẫn ổn, giờ thì trực tiếp yêu cầu quay lại khách sạn nghỉ ngơi.
“Chúng ta qua bên kia nhìn xem.
Cùng lắm thì tớ sẽ mua vé xe buýt tham quan và đưa chúng ta về khách sạn, vì nên miễn cưỡng ở lại đi.”
Tôi có chút luyến tiếc khi nhìn thấy phong cảnh nơi đây.
Vụ việc kinh hoàng xảy ra cách đây không lâu, đột nhiên lại mãnh liệt, không cho tôi cơ hội để thở.
Tôi nghĩ đến việc đi đến đâu cũng đều thấy ma quỷ.
Nhưng sau khi đến đây ngày hôm qua mãi cho đến bây giờ tôi đã không thấy bất kỳ con ma nào, vì vậy tôi luyến tiếc khoảng thời gian đẹp đẽ này.
Nơi chúng tôi đang đứng ở bây giờ là khu vực hồ, hầu hết là nước và một số thực vật thủy sinh.
Nhìn từ xa, có thể thấy một cung điện rất tinh xảo.
Nói chung, khu vực nghỉ hè trước là một cung điện hoàng gia cổ đại được xây dựng bởi các vị vua cùng thời.
Nhưng nơi này, công ty đã chi rất nhiều tiền để thành lập, không thể phũ nhận rằng phong cách kiến trúc ở đây mang lại cảm giác hiện đại hơn so với các khu nghỉ dưỡng mùa hè khác.
Bề ngoài của cung điện trông hoàn toàn mới, không có dấu vết lịch sử cũng như lưu lại từ thời cổ đại đến một dấu vết tổn thất cũng không có
Nếu có cơ hội, tôi chắc chắn sẽ đến Chengde Mountain để tránh nóng, phong cảnh ở đó được cho là bắt mắt hơn.
“Tiểu Vĩ, tớ không đi được nữa”
Tôi hoàn toàn đắm chìm trong khung cảnh thiên nhiên xung quanh mình.
An Bình phàn nàn liên tục sau lưng tôi.
Tôi thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy, nhăn lại, và cô ấy sắp khóc.
Tôi không thể nhịn được cười.
“Là cậu đã rủ tớ du lịch, giờ lại không có nghị lực sao.”
An Bình khẽ thở hổn hển, hai má cô đỏ ửng và làm nũng với tôi:
“Hôm nay đến đây rồi không phải sao.
Hôm nay đi cả một ngày rồi.
Chân tớ sắp gãy rồi.
Cung điện để ngày mai hẵng đi”
Tôi không lay chuyển được cô ấy, vì vậy tôi đành cười thỏa hiệp và bị cô ấy kéo đi.
“Được rồi, được rồi, hôm nay về phòng trước “
An Bình tươi cười sung sướng, ôm chầm lấy tôi và hôn lên má tôi.
Tôi bị doạ trước những động tác của cô ấy và vội đẩy cô ấy ra.
Tôi sợ rằng những hành khách bên cạnh có thể hiểu nhầm điều gì đó.
“Tớ nghe nói rằng những món ăn nhẹ gần đó cũng rất nổi tiếng, chúng ta đi ăn đi”
Được rồi, tôi có thể thấy rằng cô nàng này đang nghĩ về chuyện ăn uống, cũng tốt, bây giờ là hơn hai giờ chiều và tôi chưa ăn trưa.
Tôi nên nạp thêm chút năng lượng.
Khi chúng tôi đến phố ăn vặt, khắp mọi nơi đều có người, chủ yếu là khách du lịch và hầu như cửa hàng đều chật kín người.
Ngay cả khi đã qua giờ ăn trưa, kinh doanh ở đây vẫn đông đúc và có rất nhiều khách hàng.
“Oa, thật đông.”
An Bình hét lên, khuôn mặt ngạc nhiên như thể cô ấy chưa nghĩ đến điều đó
“Tôi còn tưởng rằng, qua giờ ăn, sẽ có ít khách du lịch hơn, không ngờ vẫn đông như vậy.”
“Mùa du lịch cao điểm, đông người là bình thường”
Chúng tôi đi cạnh nhau, nhìn xung quanh, chọn quán ăn vặt để tham quan.
Với đôi mắt sắc bén, tôi thấy hai người quen thuộc trong đám đông.
Đó là cặp vợ chồng già đã cãi nhau ở cửa thang máy ngày hôm qua.
Bà lão đang cầm tay ông lão.
Ông lão đang cầm gậy trên tay và đang nói chuyện với một người đàn ông trung niên trước cửa hàng trà.
Bà lão đang nhìn xung quanh, không biết mình đang nhìn cái gì, giống như tìm người, nhưng lại không phải vậy
Họ và người đàn ông trung niên không biết đã nói gì.
Khuôn mặt của người đàn ông lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng.
Ông lão có vẻ hơi tức giận, liên tục dùng gậy chọc vài cái xuống đất, biểu tình có chút kích động.
An Bình đúng là tham ăn, đã nhìn trúng một quán ăn vặt, liền kéo tôi đi, nhưng thấy rằng mắt tôi dừng lại ở đâu đó.
“Này, đó là cặp vợ chồng già.”
Cô ấy nói với giọng nghi ngờ.
Tôi quay đầu lại và nói với cô ấy:
“Thôi nào, cửa hàng nào cậu thích.”
Đôi mắt của An Bình vẫn dán chặt vào đôi vợ chồng già.
Tôi cau mày và chọc cô ấy
“Nếu cậu muốn vui chơi trong vài ngày tới thì hãy quên những gì họ nói hôm qua như thể nó không hề tồn tại.”
Khi tôi nhìn thấy họ luôn cảm thấy kỳ lạ, quỷ dị và thậm chí là nổi da gà
Tốt hơn hết là rời khỏi cuộc đối thoại của họ để tôi và An Bình tránh bị ảnh hưởng.
Tôi muốn trở thành một du khách bình thường và không muốn không thoả mái khi kết thúc
An Bình dường như cũng nhìn thấy suy nghĩ của tôi và gật đầu
“Đi thôi.”
Sự khó chịu trong lòng tôi đang nhanh chóng lan rộng, nhưng theo bản năng tôi giả mù giả điếc.
Tôi muốn quên đi và bỏ qua địa chỉ cũ Lê gia và cặp vợ chồng già.
Ngay cả khi tôi đang ăn, đều thất thần, và ý nghĩ trong đầu là:
Tôi nên làm gì nếu thật sự có chuyện xảy ra ở đây?
Và bộ não nhanh chóng đưa ra câu trả lời cho chính mình – tôi nghĩ về khuôn mặt của Diêm Cơ.
Tôi tự hỏi nàng ấy có đến tối nay không, lòng tôi lại có chút mong chờ.
Tối qua, những gì nàng nói, tôi điều tin không điều kiện.
Tôi chỉ có thể nói rằng đời này nàng đã trói buộc được tôi cả đời rồi
Từ khi nào bản thân lại sinh ra cảm giác ỷ lại phụ thuộc vào Diêm Cơ như vậy?
An Bình vẫn đang ăn, hoàn toàn không để ý đến hình tượng của bản thân, nàng liếc mắt qua nhìn tôi, thấy tôi suy nghĩ đến xuất thần, miệng vẫn ngậm thức ăn nhưng lại không nuốt xuống, nhịn không được nói
“Đừng nghĩ nữa, ăn cơm còn có tâm sự, cẩn thận khó tiêu.
Tôi không kịp phản bác những lời của cô ấy.
Câu tiếp theo suýt nữa đã khiến tôi nghẹn thức ăn trong miệng.
“Tối qua Diêm Cơ đến sao? Hai người có làm gì không đó, tớ thật tò mò.”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook