Quỷ Dữ Vi Thê
19: An Bình Muốn Đi Du Lịch


Sau vụ việc ở quán cà phê kia An Vĩ lại ăn không ngồi rồi, rảnh rỗi đến nỗi cô sắp phải chảy nước.

"Cơ nhi~~~~~
"Ân..

"Cơ nhi a~~~~
"Ân.

"Cơ nhi à~~~~
"Vĩ nhi, cuối cùng em gọi chị làm gì a?",Diêm Cơ bỏ quyển tấu chương cuối cùng xuống, đánh ánh mắt liếc nhìn cái kẻ rảnh đến không có gì làm kia.

"Người ta nhớ chị a~~~~"An Vĩ chu môi phụng phịu chạy đến bên người Diêm Cơ, tựa đầu vào vai nàng lắc lắc làm nũng.

"Hài.."Diêm Cơ thở dài đưa tay vuốt tóc An Vĩ, nói,"Rõ ràng chị luôn ngồi trước mắt em thế nào lại nhớ chị, hửm?
"Người ta...!người ta nhớ cơ thể của chị a~~~~"Nói xong liền đưa vuốt sói vồ lấy Diêm Cơ.

Diêm Cơ nhanh tay lẹ mắt ngăn lại vuốt sói đang tiến đến, chỉ tay vào trán An Vĩ mắng yêu,"Em đó, suốt ngày trong đầu chỉ toàn suy nghĩ lung tung.

"Những suy nghĩ lung tung trong đầu vi phu điều là nàng đó",An Vĩ kề sát tai Diêm Cơ nói nhỏ khiến không khí vốn ám muội càng thêm ám muội.

Nghe câu nói của An Vĩ cả người Diêm Cơ điều mềm nhũn, An Vĩ nhân cơ hội đưa tay vào trong áo của nàng mà vuốt ve hai quả đào.

An Vĩ rướn người lên đem nàng đặt dưới thân, cô tách hai chân quỳ giữa hai chân nàng, hai chân nàng vòng qua câu lấy eo cô, hai người bắt đầu nụ hôn mãnh liệt.

Môi cả hai mềm mại, ướt át.

"Ngô ~~" tiếng rên này nàng phát ra từ xoang mũi, hô hấp của nàng bắt đầu dồn dập.

Tay của An Vĩ lại luồng vào trong áo lót của nàng, nắm một bên ngực vuốt ve, vỗ về chơi đùa.

An Vĩ động tình thở hỗn hển, nàng gấp gáp luồng tay xuống tháo ra áo lót của Diêm Cơ, Bộ ngực hoàn mỹ liền bại lộ ngay trước mắt cô, cô giống như đứa trẻ khát sữa vừa vớ tay được bầu sữa, không chút do dự liền bắt lấy.

Nâng lên, hướng miệng mút cho thỏa.

"Chậm chút, nhẹ chút....."Diêm Cơ cũng động tình, lời nói ra miệng liền biến thành tiếng nỉ non.


An Vĩ càng nghe cả người lại càng nóng, cô vội vàng cởi đồ cả hai sau đó hai ngón tay nhanh chóng chui vào bên trong Diêm Cơ.

"Ư...ư...ư...."Diêm Cơ thư sướng rên lên, nàng thật sự thích cái tính gấp gáp này của An Vĩ, tuy rằng hấp tấp nhưng luôn khiến nàng hài lòng.

"Cơ nhi! Có sướng không? Có muốn vi phu dùng miệng phục vụ nàng không?",An Vĩ tay vẫn ra vào bên dưới, miệng lại thỏ thẻ hỏi nhỏ bên tai Diêm Cơ, tiếng chách chách chách vàng lên bên dưới cùng với lời thỏ thẻ của ái nhân đẩy cho Diêm Cơ lên đỉnh.

An Vĩ rút hai ngón tay đã nhầy nhụa mặt dịch, sau đó cuối người ngậm lấy hạt đậu đỏ vừa trồi ra, Diêm Cơ vừa đạt cao trào, triều tình chưa rút lại bị An Vĩ kích thích khiến nàng chịu không nổi.
"Ư..ư...ai...đúng!...Đút vào đi.

Đút lưỡi vào đi," Diêm Cơ rên rỉ trong cơn thủy triều do An Vĩ đem đến, nàng xoắn lại trên ghế sopha.

Hơi thở của nàng bật ra ngắn ngủi khi An Vĩ dần đưa nàng tới cơn cực khoái.

"Ôi, trời ơi..đúng..." tiếng ồn cao độ thoát khỏi miệng nàng khi An Vĩ dùng đầu lưỡi kích thích.

Nàng quằn quại trong cơn khoái cảm tột độ, nàng thở hổn hển và dịch chuyển điên cuồng.

Đôi mắt nàng vụt cái mở ra do tiếng rên rỉ đầy khoái cảm của chính nàng, nàng chìm đắm trong sự khoái cảm đó chiếc lưỡi không an phận của An Vĩ.

"Ư...!ư...!ư~~~~"Diêm Cơ một lần nữa cao trào, mật dịch từ bên trong ồ ạt chảy ra ngoài, An Vĩ ngẩng đầu nhìn nàng bằng ánh mắt vô cùng mê ly.

An Vĩ sửa lại tư thế, cô quỳ giữa hai chân nàng, sau đó áp nụ hoa của mình vào người phía dưới bắt đầu đưa đẩy.

"Ư..

ư..

ư...a...a....!
Những tiếng rên rỉ lại bắt đầu, nhưng lần này là của cả hai.

Và rồi.....!
Một................
Hai.........................
Ba.................................!
Reng reng
.................................???????
Lúc sắp lên đỉnh điện thoại reo.


Cả hai"...."
An Vĩ tuy rằng buồn bực nhưng chuyện chính vẫn phải hoàn thành, và trong tiếng chuông điện thoại thúc dục, cả hai đến đỉnh.

An Vĩ bực bội cầm lấy điện thoại ấn nghe, đầu dây bên kia liền vang lên giọng của An Bình.

"Mình đang ở với gia gia.

Gia gia đang chuẩn bị đuổi đám ma quỷ đó ra khỏi cổ vật.

Cậu đang ở nhà à? Mình sẽ tới nhà cậu."
An Bình nói với giọng uể oải, An Vĩ còn có thể nghe ra được giọng điệu buồn bực của cậu ấy, sự bực bội của An Vĩ vơi đi phân nữa, ngược lại cô lại cảm thấy có chút buồn cười.

"Thật là, sao không để cháu qua đó nhìn xem." Cậu ấy còn đang nhỏ giọng nói thầm, An Vĩ có thể nghe thấy khung cảnh ồn ào với tiếng động cơ ô tô phía sau cậu ấy, còn có tiếng người nói chuyện.

Rất hiển nhiên, An gia gia làm như vậy, chỉ có thể chứng tỏ rằng quá trình trừ tà cực kỳ không an toàn.

Không cho phép An Bình ở đó, mục đích chính là vì muốn bảo vệ an toàn cho cậu ấy.

Nhưng, từ những lời này của ông, ngược lại khiến cô cảm thấy cực kỳ bất an.

An gia gia có thể trừ tà một mình hay không?
Hơn nữa, những thứ dơ bẩn trên đồ cổ đó, đều tràn ngập âm khí do được mang ra từ huyệt mộ.

Chúng nó đã hấp thu âm khí tà khí ở trong mộ thất tăm tối nhiều năm.

Nghĩ đến đây, cô không thể không bắt đầu lo lắng.

Sau khi An Vĩ buông điện thoại xuống liền ngồi lên sopha thở dài.

"Sao vậy?"Nhân lúc Ăn Vĩ nghe điện thoại Diêm Cơ lên lầu thay đồ và tẩy rửa, sau khi xuống lầu lại thấy An Vĩ trần như nhộng ngồi trên sopha thở dài nàng liền đi đến hỏi.

"Không có gì, chỉ là em đang lo không biết An gia gia có đủ sức trừ hết âm tà của những thứ kia hay không mà thôi!,"An Vĩ nhìn Diêm Cơ mỉm cười nói.

"Em yên tâm đi, nếu ông ấy đã mang những thứ đó đi cũng đồng nghĩa ông ấy đã nắm chắc, em không cần phải lo nghĩ nhiều như vậy",Diêm Cơ nhẹ giọng trấn an.


"Cũng hi vọng là vậy đi",An Vĩ cười yếu ớt nhìn Diêm Cơ.

"Được rồi! Chuyện ấy bỏ qua một bên đi, bây giờ em có việc còn quan trọng hơn cần làm nè"Diêm Cơ nghiêm túc nhìn An Vĩ.

An Vĩ thấy Diêm Cơ nghiêm túc tức thì cũng ngồi thẳng lưng lên, thấy sự nghiêm túc của An Vĩ Diêm Cơ liền bật cười, nói,"Mau mặc quần áo vào đi, lát nữa An Bình tới đây muốn thay cũng không kịp đó.

Lúc này An Vĩ mới kịp nhớ ra mình chưa mặc đồ.

Mọi việc ở đây xong xuôi thì tiếng chuông cửa cũng vắng lên, khỏi cần đoán cũng biết người tới là Ăn Bình.
Sau khi An Bình vào nhà liền ngồi ở trên ghế sô pha, trên mặt còn mang theo cảm xúc, hiển nhiên hành động lúc trước của An gia gia đã khiến cậu ấy cảm thấy không vui.

"An Bình, mình nghĩ An gia gia chắc chắn chỉ vì muốn tốt cho cậu, vì thế mới đuổi cậu ra ngoài.

Những chuyện trừ ma trừ tà thế này, dù sao cũng có tính chất nguy hiểm nhất định!"
Cậu ấy vẫn luôn im lặng, đột nhiên giữ lấy tay cô, nắm chặt rồi nhìn thẳng vào mắt cô.

Cô có thể nhìn thấy những ngôi sao sáng không ngừng lấp lánh ở trong đôi mắt cậu ấy.

Cô bị bộ dáng của cậu ấy dọa sợ, vội vàng hỏi: "Cậu có điều gì muốn nói với tớ hay sao?"
Nha đầu này, mỗi lần có chuyện muốn nói với mình, đều luôn có bộ dạng giống như hiện tại, muốn nói lại thôi, lời còn nói chưa ra, ánh mắt đã bại lộ suy nghĩ trước một bước.

"Tiểu Vĩ, mình muốn thú nhận với cậu một chuyện!"
Cô sửng sốt, cậu ấy có chuyện gì gạt cô sao......!Cô nghiêng đầu, cẩn thận suy nghĩ một lát, giữa cô và An Bình dường như không có bí mật gì, hai người gần như không có gì giấu nhau.

Khuôn mặt An Bình trông rất nghiêm túc, ánh mắt phức tạp, bàn tay nắm lấy tay cô càng ngày càng siết chặt.

Cô bối rối nhìn cậu ấy, nghĩ thầm cậu ấy có gì đó bế tắc, đoán chừng đến cuối cùng, An Bình sẽ bị nghẹn bởi những lời muốn nói: "Nói đi, cậu đang giấu diếm tớ điều gì?"
"Cái đó......!Cái đó......"
An Bình ngượng ngùng xoắn xít, mắt ngó bên này nhìn bên kia, ấp a ấp úng.

Ngay lập tức cô kéo cậu ấy lại gần.

"An Bình mà tớ biết không phải là người như vậy.

Cậu nói đi, tớ đảm bảo sẽ không tuyệt giao với cậu là được."
Cô cố ý mang theo một chút vui đùa, trêu chọc cậu ấy.

An Bình có chút rụt rè, hơi sợ hãi nói: "Đó là cậu nói đấy nhé, cậu không được tuyệt giao với tớ......"
"Tớ nhất định, khẳng định sẽ không.

Được rồi, rốt cuộc đó là chuyện gì, cậu giấu diếm tớ chuyện gì?"
Sau khi cậu ấy nghe được lời hứa của cô, nuốt một ngụm nước miếng, thẳng thắn.


"Gia đình tớ là thế gia trừ tà."
Khi cô nghe thấy như vậy, trong lúc nhất thời có chút ngây ngốc, không có phản ứng gì.

An Bình nhìn thấy biểu tình của cô, cho rằng cô sợ rồi, vội vàng giải thích tiếp: "Tớ......!tớ không phải cố ý lừa cậu, tớ sợ cậu sẽ xa lánh tớ khi biết nhà tớ giao tiếp với quỷ."
"Lúc trước tớ mang cậu đi tới tiệm của gia gia, cũng là vì hy vọng cậu có thể thoáng tiếp xúc với người nhà của tớ một chút, đợi đến ngày tớ nói ra chân tướng, cậu sẽ không tức giận."
Cô lập tức nhớ tới, lúc ở nhà người bán đồ cổ, An gia gia đã đưa cho người ấy một tờ giấy, phía trên đó cô chắc chắn đã liếc thấy một chữ "An".

Lúc ấy An gia gia còn nói hãy tìm người ở trên tấm danh thiếp đó nếu cần trừ tà, cô cũng không suy nghĩ quá nhiều.

Lúc này An Bình nói như vậy, cô cảm thấy có mối liên quan tới tình huống lúc đó.

Cô thở dài nhẹ nhõm, cười nói với cậu ấy: "Tớ tưởng chuyện gì, chẳng phải cậu cũng biết chuyện tớ gả cho Minh Vương hay sao, vậy thì chuyện nhà cậu thì có là gì?"
Vì muốn cậu ấy có thể tin tưởng hơn, cô lại tiếp tục giải thích: "Thật ra, An gia gia là âm dương nhân, có thể nhìn thấy quỷ hồn, lúc trước từng đề cập tới chuyện trừ tà với ông chủ bán đồ cổ.

Tớ đã từng nghĩ tới khả năng này."
"Hơn nữa, nếu tớ nhớ không lầm, khi ở cửa hàng liệm quần áo, An gia gia từng nói không muốn cậu kế thừa gia nghiệp, đúng không?."
An Bình liên tục gật đầu, thấy cô không hề tức giận, khuôn mặt vẫn luôn nhăn nhó lập tức giãn ra.

"Nhà cậu là thế gia trừ tà, vậy cậu có biết tớ và Cơ nhi là gì hay không?." Cô buông tay, có chút bất đắc dĩ, kể về chuyện mình minh hôn, thân phận của Diêm Cơ và sống ở âm phủ 300 năm cho cậu ấy nghe.

Cậu ấy nghe xong thì trợn mắt há hốc mồm, miệng rộng như quả trứng gà.

"Chính xác mà nói, tiểu gia hỏa trong bụng Cơ nhi, cũng coi như là quỷ, nhưng An gia gia lại không hề hại nó, còn bảo bọn tớ bảo vệ tốt cho nó, tớ thực sự rất cảm động......"
An Ninh xoa xoa hai tay vào nhau, do dự một hồi lâu, lúc này mới có chút sợ hãi hỏi: "Diêm...Diêm vương đại nhân.

Tớ...!tôi...!có thể sờ bụng ngài hay không?"
Diêm Cơ vừa nghe thấy vậy, còn tưởng đó là chuyện gì, cười gật gật đầu, để lộ bụng của mình.

"Đây, cậu sờ xem, nhưng có lẽ cậu sẽ không thấy gì cả, không to lên chút nào."
An Bình đặt tay ở trên bụng nhỏ của Diêm Cơ, trên mặt hiện lên một nụ cười dịu dàng.

Đột nhiên, cậu ấy giống như nghĩ tới điều gì đó, vỗ tay một cái, nói với bọn cô: "Có chuyện này suýt nữa thì quên nói với các cậu, cuối tuần này chúng mình cùng đi du lịch đi.

Lúc trước mình rút thăm trúng thưởng, trúng một vé du lịch dành cho gia đình."
Cô suy nghĩ một lúc.

Lại hỏi ý kiến Diêm Cơ, Diêm Cơ không nói gì chỉ gật nhẹ đầu.

"Được, đêm nay mình sẽ hỏi ba mẹ một chút, tối nay sẽ cho cậu biết sau."
An Bình cười khúc khích nói: "Chú và dì nhất định sẽ đồng ý!".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương