Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
-
C6: Hoãn binh
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 6: Hoãn binh
Người đâu, trói người này lại cho ta!
Tạ Đạo Chi ra lệnh, tám chín hộ viện từ bên ngoài xông vào, mũi đao sáng ngời trong tay nhắm vào Yến Tam Hợp.
Yến Tam Hợp cười gằn một tiếng: "Thế nào, muốn giết người diệt khẩu sao?"
Tạ Đạo Chi làm đến chức quan nội các, nếu trên tay không dính chút máu người là điều không thể.
"Giết ngươi, thì sao nào?"
"Tạ Đạo Chi, ngươi thật cho rằng ta sẽ không hề phòng bị mà bước vào cửa Tạ gia sao?"
Đôi mắt đen kịt của Yến Tam Hợp lạnh lẽo thấu xương, chẳng biết tại sao, Tạ Đạo Chi lại thấy hơi chột dạ.
Nhưng trước mắt bao người, hắn sao có thể bị một nữ tử lông còn chưa mọc đủ này dọa sợ được.
"Cả đám còn đứng đó làm gì?"
"Phụ thân!"
Tạ Nhi Lập đột nhiên hêu to một tiếng, nhíu mày nói: "Thời gian không còn sớm, nên vào triều rồi."
Hai chữ vào triều còn nhấn mạnh lên, Tạ Đạo Chi nghe ra thâm ý trong đó thì lập tức giật mình.
"Cô nương!"
Tạ Nhi Lập xoay người nhìn về phía Yến Tam Hợp: "Buổi triều sớm không thể chậm trễ, cứ để phụ thân vào triều trước, có chuyện gì thì chờ ông ấy xuống triều rồi hẵng nói, ngươi thấy sao?"
Trong nháy mắt gió tắt sóng ngừng, Yến Tam Hợp không chỉ không thở phào nhẹ nhõm mà sắc mặt còn trở nên tái nhợt khác thường.
Vị đại gia Tạ phủ này muốn làm gì?
Kế hoãn binh sao?
"Tạ tổng quản!"
Tạ Nhi Lập ôn hòa nói: "Ngươi đưa vị cô nương này xuống nghỉ ngơi đi, không được trễ nãi đâu đó."
Tạ tổng quản đổ mồ hôi lạnh: "Vâng!"
......
Trong sân chỉ còn lại hai cha con mặt đối mặt.
Hơn nửa ngày, Tạ Nhi Lập vẫn không có cách nào tiêu hóa tin tức vừa mới nghe được.
Lão thái thái gả thế mà từng gả cho người khác ư?
Sao có thể thế được?
Hắn sống đến hai mươi lăm tuổi, đến bây giờ chưa từng nghe chút phong thanh nào.
Nhưng lời của cô nương kia nói rất rõ ràng, còn có Canh thiếp làm chứng, không giống như là giả!
"Phụ thân, nàng nói thật sao?"
Tạ Đạo Chi nhìn trưởng tử, sắc mặt trắng bệch: "Thật hay giả để sau hãy nói, trước mắt chúng ta có chuyện quan trọng hơn."
Tạ Nhi Lập tất nhiên biết chuyện quan trọng là chỉ chuyện gì.
Vừa rồi hắn đột nhiên ngăn ở giữa, dùng kế hoãn binh chính là vì cố kỵ điều này.
Sau khi phụ thân trúng cử, Hoàng thượng cảm động lão thái thái thủ tiết, bồi dưỡng cử nhân cho triều đình, nên ngự ban một đền thờ trinh tiết, làm tấm gương cho nữ tử thiên hạ.
Nếu như tin tức bà tái giá truyền ra ngoài thì đúng là phạm vào tội khi quân, nhẹ thì mất chức quan, nặng thì xét nhà lưu đày.
Giọng Tạ Nhi Lập trở nên dịu dàng, trở nên vừa trầm vừa lạnh: "Phụ thân, lão thái thái lớn tuổi rồi, không chịu nổi, chúng ta nên có phòng bị thì hơn."
Tạ Đạo Chi chỉ cảm thấy vui mừng.
Con trai lớn ngày thường nhìn ngoan hiền này của mình, trong xương cốt lại có tính quyết đoán sát phạt.
Quan trọng nhất là lúc nào nên tới, lúc nào nên lui, hắn đều suy tính rất rõ ràng.
"Dù lúc này con không cản ta lại thì ta cũng sẽ không làm gì nàng."
"Con biết, phụ thân chỉ là muốn hù dọa nàng mà thôi?"
Tạ Đạo Chi gật gật đầu.
Hắn làm việc ở nội các nhiều năm như vậy, sóng to gió lớn gì mà chưa từng gặp, một nữ tử như nàng hắn còn chẳng thèm để vào mắt.
Nếu như Yến Tam Hợp đến đây là vì tiền bạc thì hắn sẽ cho đủ bạc để nàng ngậm miệng.
Còn nếu như vì nhận thân nhân mà đến thì hẳn chỉ có thể nhốt người ở trong phủ, tương lại sẽ chuẩn bị của hồi môn cho nàng mà thôi.
Đêm qua, hắn không cho nàng đem nói hết lời, vung một ngàn lượng là muốn thử xem nàng muốn gì.
Quả nhiên đã tra ra, nàng quả nhiên có cả canh thiếp hợp hôn.
Người này cũng không phải chỉ cần tiền hay của hồi môn là có thể đuổi đi.
Chết tiệt!
Lại nghĩ thêm, nàng chỉ là một cô nương, lấy đâu ra can đảm dám uy hiếp đại thần nội các như hắn? Sau lưng nàng liệu có ai chống lưng hay không?
Nếu có thì người đó là ai?
"Khắp kinh thành này, kẻ dám gọi thẳng tên họ Tạ Đạo Chi không nhiều lắm; nữ tử trong kinh thành, có thể đá ngã quản gia bằng một cước cũng không nhiều."
Tạ Đạo Chi vuốt râu: "Nữ tử này nhìn tuổi còn trẻ, nhưng lại rất kỳ lạ, lão đại này?"
"Vâng, thư phụ thân!"
"Ngươi phái người đi thông báo cho lão phu nhân, bảo người ở lại trong miếu thêm vài ngày, không cần vội trở về."
"Vâng!"
"Kêu hộ viện trong phủ đi làm hết đi, phải nhiều người trông chừng viện của nàng vào, giữ chân thật chặt, không được cho nàng rời đi nửa bước."
"Phụ thân yên tâm, có Tạ tổng quản đích thân trông coi, ngươi không đi đâu được đâu."
"Còn nữa, còn buông chuyện trong tay xuống, đến nha môn của lão Tam một chuyến, nhờ người của bọn nó giúp đỡ điều tra thử, ngươi này vào kinh tử khi nào? Từng đến nơi nào rồi? Có đồng bạn không?"
Tạ Đạo Chi cắn răng: "Phải điều tra rõ ràng từng chuyện cho ta!"
"Vâng!"
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 6: Hoãn binh
Người đâu, trói người này lại cho ta!
Tạ Đạo Chi ra lệnh, tám chín hộ viện từ bên ngoài xông vào, mũi đao sáng ngời trong tay nhắm vào Yến Tam Hợp.
Yến Tam Hợp cười gằn một tiếng: "Thế nào, muốn giết người diệt khẩu sao?"
Tạ Đạo Chi làm đến chức quan nội các, nếu trên tay không dính chút máu người là điều không thể.
"Giết ngươi, thì sao nào?"
"Tạ Đạo Chi, ngươi thật cho rằng ta sẽ không hề phòng bị mà bước vào cửa Tạ gia sao?"
Đôi mắt đen kịt của Yến Tam Hợp lạnh lẽo thấu xương, chẳng biết tại sao, Tạ Đạo Chi lại thấy hơi chột dạ.
Nhưng trước mắt bao người, hắn sao có thể bị một nữ tử lông còn chưa mọc đủ này dọa sợ được.
"Cả đám còn đứng đó làm gì?"
"Phụ thân!"
Tạ Nhi Lập đột nhiên hêu to một tiếng, nhíu mày nói: "Thời gian không còn sớm, nên vào triều rồi."
Hai chữ vào triều còn nhấn mạnh lên, Tạ Đạo Chi nghe ra thâm ý trong đó thì lập tức giật mình.
"Cô nương!"
Tạ Nhi Lập xoay người nhìn về phía Yến Tam Hợp: "Buổi triều sớm không thể chậm trễ, cứ để phụ thân vào triều trước, có chuyện gì thì chờ ông ấy xuống triều rồi hẵng nói, ngươi thấy sao?"
Trong nháy mắt gió tắt sóng ngừng, Yến Tam Hợp không chỉ không thở phào nhẹ nhõm mà sắc mặt còn trở nên tái nhợt khác thường.
Vị đại gia Tạ phủ này muốn làm gì?
Kế hoãn binh sao?
"Tạ tổng quản!"
Tạ Nhi Lập ôn hòa nói: "Ngươi đưa vị cô nương này xuống nghỉ ngơi đi, không được trễ nãi đâu đó."
Tạ tổng quản đổ mồ hôi lạnh: "Vâng!"
......
Trong sân chỉ còn lại hai cha con mặt đối mặt.
Hơn nửa ngày, Tạ Nhi Lập vẫn không có cách nào tiêu hóa tin tức vừa mới nghe được.
Lão thái thái gả thế mà từng gả cho người khác ư?
Sao có thể thế được?
Hắn sống đến hai mươi lăm tuổi, đến bây giờ chưa từng nghe chút phong thanh nào.
Nhưng lời của cô nương kia nói rất rõ ràng, còn có Canh thiếp làm chứng, không giống như là giả!
"Phụ thân, nàng nói thật sao?"
Tạ Đạo Chi nhìn trưởng tử, sắc mặt trắng bệch: "Thật hay giả để sau hãy nói, trước mắt chúng ta có chuyện quan trọng hơn."
Tạ Nhi Lập tất nhiên biết chuyện quan trọng là chỉ chuyện gì.
Vừa rồi hắn đột nhiên ngăn ở giữa, dùng kế hoãn binh chính là vì cố kỵ điều này.
Sau khi phụ thân trúng cử, Hoàng thượng cảm động lão thái thái thủ tiết, bồi dưỡng cử nhân cho triều đình, nên ngự ban một đền thờ trinh tiết, làm tấm gương cho nữ tử thiên hạ.
Nếu như tin tức bà tái giá truyền ra ngoài thì đúng là phạm vào tội khi quân, nhẹ thì mất chức quan, nặng thì xét nhà lưu đày.
Giọng Tạ Nhi Lập trở nên dịu dàng, trở nên vừa trầm vừa lạnh: "Phụ thân, lão thái thái lớn tuổi rồi, không chịu nổi, chúng ta nên có phòng bị thì hơn."
Tạ Đạo Chi chỉ cảm thấy vui mừng.
Con trai lớn ngày thường nhìn ngoan hiền này của mình, trong xương cốt lại có tính quyết đoán sát phạt.
Quan trọng nhất là lúc nào nên tới, lúc nào nên lui, hắn đều suy tính rất rõ ràng.
"Dù lúc này con không cản ta lại thì ta cũng sẽ không làm gì nàng."
"Con biết, phụ thân chỉ là muốn hù dọa nàng mà thôi?"
Tạ Đạo Chi gật gật đầu.
Hắn làm việc ở nội các nhiều năm như vậy, sóng to gió lớn gì mà chưa từng gặp, một nữ tử như nàng hắn còn chẳng thèm để vào mắt.
Nếu như Yến Tam Hợp đến đây là vì tiền bạc thì hắn sẽ cho đủ bạc để nàng ngậm miệng.
Còn nếu như vì nhận thân nhân mà đến thì hẳn chỉ có thể nhốt người ở trong phủ, tương lại sẽ chuẩn bị của hồi môn cho nàng mà thôi.
Đêm qua, hắn không cho nàng đem nói hết lời, vung một ngàn lượng là muốn thử xem nàng muốn gì.
Quả nhiên đã tra ra, nàng quả nhiên có cả canh thiếp hợp hôn.
Người này cũng không phải chỉ cần tiền hay của hồi môn là có thể đuổi đi.
Chết tiệt!
Lại nghĩ thêm, nàng chỉ là một cô nương, lấy đâu ra can đảm dám uy hiếp đại thần nội các như hắn? Sau lưng nàng liệu có ai chống lưng hay không?
Nếu có thì người đó là ai?
"Khắp kinh thành này, kẻ dám gọi thẳng tên họ Tạ Đạo Chi không nhiều lắm; nữ tử trong kinh thành, có thể đá ngã quản gia bằng một cước cũng không nhiều."
Tạ Đạo Chi vuốt râu: "Nữ tử này nhìn tuổi còn trẻ, nhưng lại rất kỳ lạ, lão đại này?"
"Vâng, thư phụ thân!"
"Ngươi phái người đi thông báo cho lão phu nhân, bảo người ở lại trong miếu thêm vài ngày, không cần vội trở về."
"Vâng!"
"Kêu hộ viện trong phủ đi làm hết đi, phải nhiều người trông chừng viện của nàng vào, giữ chân thật chặt, không được cho nàng rời đi nửa bước."
"Phụ thân yên tâm, có Tạ tổng quản đích thân trông coi, ngươi không đi đâu được đâu."
"Còn nữa, còn buông chuyện trong tay xuống, đến nha môn của lão Tam một chuyến, nhờ người của bọn nó giúp đỡ điều tra thử, ngươi này vào kinh tử khi nào? Từng đến nơi nào rồi? Có đồng bạn không?"
Tạ Đạo Chi cắn răng: "Phải điều tra rõ ràng từng chuyện cho ta!"
"Vâng!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook