Edit: Tiêu Kỳ Y

Beta: Diệp Lăng Sa

Qua một chén trà, Trần ma ma nói lời cáo từ. Lão phu nhân La thị nói với nàng mấy câu sau đó để cho nha hoàn đưa nàng đi ra ngoài.

Trải qua chuyện này, lão phu nhân La thị cũng mệt mỏi, nhưng thật ra là không muốn nhìn thấy Ninh Như Ngọc cùng Từ thị nữa nên phất tay một cái nói: "Ta mệt rồi, các ngươi đều lui ra đi."

Ninh Như Ngọc cùng Từ thị và những người khác lần lượt đứng dậy hành lễ cáo lui ra ngoài.

Sau khi ra khỏi Thụy An Đường, Thẩm thị và Ninh Như Trân đi trước. Các nàng trước sau như một, bày tỏ thái độ không hợp với Nhị phòng và Tam phòng, thấy không có gì để nói liền dứt khoát đi trước.

Nhiễm thị nhếch miệng nhìn bóng lưng của Thẩm thị và Ninh Như Trân, trên mặt lộ ra vẻ không vui. Quay đầu lại thấy hai người Ninh Như Ngọc cùng Từ thị lại vội vàng làm mặt vui vẻ hướng các nàng mỉm cười.

Ninh Như Phương vẫn đỏ mắt mong chờ nhìn Ninh Như Ngọc ----- đúng hơn là đang nhìn khay đựng vải trên tay nha hoàn, nuốt nước miếng một cái, nàng muốn ăn quá.

Nhiễm thị vừa thấy, vội vàng đưa tay kéo nàng qua một bên, cười nói: "Nhị tẩu, bọn ta đi trước."

"Chờ một chút." Ninh Như Ngọc bỗng nhiên mở miệng, tỏ ý kêu nha hoàn tiến lên, trong tay cầm lên ba quả vải, đi tới trước mặt Ninh Như Phương: "Cầm đi."

"Cảm ơn." Mặt Ninh Như Phương hiện rõ vẻ thụ sủng nhược kinh, vội vàng chìa tay ra nhận, rất sợ Ninh Như Ngọc sẽ đổi ý đem vải quý này thu hồi lại.


Ninh Như Ngọc cười một tiếng, nụ cười trên mặt như nắng ấm ngày xuân, xinh đẹp ấm áp: "Không cần cảm ơn, cầm lấy ăn đi."

Cuộc sống của Tam phòng không được tốt. Tam lão gia Ninh Khánh Thiện là con trai thứ, Tam thái thái Nhiễm thị cũng là thứ nữ, lão phu nhân La thị trước sau như một đối với bọn họ luôn bày ra vẻ mặt khó chịu. Trung quỹ trong phủ đều do Thẩm thị quản, trừ mỗi tháng theo như quy củ phân cho Tam phòng một phần ra, còn những thứ tốt khác đều không phân. Tam lão gia Ninh Khánh Thiện vốn là mọt sách, một lòng chỉ muốn đi học thi đậu công danh, công việc vặt thì một chút cũng không thông thạo, của hồi môn của Tam thái thái Nhiễm thị vốn cũng không nhiều, miễn cưỡng cũng tạm chống đỡ được chi tiêu cho Tam phòng. Cuộc sống của Tam phòng đúng là nghèo rớt mồng tơi, bởi vì chưa ăn qua thứ gì tốt nên Ninh Như Phương mới có sức ăn tốt như vậy.

Ninh Như Ngọc quyết định chia vải này cho Ninh Như Phương vì cảm thấy nàng mập mạp, dễ thương. Mặc dù tính cách Nhiễm thị không tốt, dạy cho Ninh Như Phương cũng không tốt, khiến nàng ta lúc nào cũng rụt rè e sợ, nhưng các nàng cũng không có làm chuyện gì xấu đối với nàng. Ninh Như Ngọc thật sự muốn đối tốt với Ninh Như Phương một chút.

"Tứ cô nương, con đối xử với Phương nhi đúng là rất tốt, còn cho Phương nhi loại vải Quải lục quý như vậy." Nhiễm thị kích động đến nỗi không biết nên nói gì cho phải, vội vàng kéo Ninh Như Phương cảm tạ Ninh Như Ngọc.

"Chỉ là đồ ăn thôi." Ninh Như Ngọc không thèm để ý chút nào, một chút cũng không cảm thấy chia mấy quả vải này cho Ninh Như Phương thì có gì để mà cảm tạ. Đương nhiên đây là nàng nguyện ý, đối với những người nàng không thích, dĩ nhiên là một quả cũng không muốn cho.

Sau đó, bốn người cùng nhau trở về, đến lối rẽ mới tách ra.

Ánh nắng tươi sáng, hoa bắt đầu nở rộ.

Ninh Như Ngọc theo Từ thị đến Quế Hương Uyển, cười híp mắt nói: "Chúng ta cùng nhau trở về chờ cha, sau đó cả ba người chúng ta cùng nhau ăn vải."

Gương mặt Từ thị hiện ra nụ cười ấm áp. Con gái trưởng thành rồi, biết quan tâm cha nương rồi, trong lòng lúc này là nhiều mảnh vui sướng.

Chỉ chốc lát sau, hai người cùng nha hoàn trở về Quế Hương Uyển. Ninh Như Ngọc phân phó nha hoàn Bích Liên đem vải đặt trên bàn. Hoắc Viễn Hành lệnh cho Trần ma ma đưa tới một mâm vải tổng cộng mười hai quả, mới vừa rồi ở Thụy An Đường, Từ thị ăn một quả, Ninh Như Ngọc ăn một quả, sau đó Ninh Như Ngọc lại đưa ba quả cho Ninh Như Phương, hiện tại cũng chỉ còn lại bảy quả.

Ninh Như Ngọc chống cằm, ngồi bên cạnh bàn. Một bên chờ Ninh Khánh An trở lại, một bên luôn nhìn trộm một chút đến vải Quải lục trong khay.


Từ thị ở bên cạnh nhìn dáng vẻ của Ninh Như Ngọc, đau lòng sờ mặt nàng, ôn hòa cười nói: "Con muốn ăn thì ăn đi, không cần chờ cha con đâu."

"Không." Ninh Như Ngọc lắc đầu nói: "Vải này rất quý, một quả vải là một thỏi vàng, con phải đợi cha trở về cùng ăn."

Đời trước nương nàng chết lúc nàng mười tuổi, hàng năm cha lại mang binh trấn giữ biên cương, cha nàng lo lắng không có ai chăm sóc nàng nên cưới kế mẫu về. Không ngờ kế mẫu là người ngoài mặt tỏ vẻ lương thiện nhưng trong lòng lại độc ác, vừa vào cửa liền cầm giữ quyền hành trong nhà. Không những đối xử với nàng không tốt, còn thường xuyên tìm cớ trách mắng nàng.

Nàng từng khóc kể lại với cha, ai ngờ kế mẫu xảo quyệt, đổi trắng thành đen, nói nàng không nghe lời, bà ta mới nghiêm nghị dạy dỗ mà thôi. Cha nàng thật sự tin lời của kế mẫu, ngược lại còn khiển trách nàng. Như vậy một, hai lần, nàng cũng không muốn nói với cha về những gì nàng phải chịu nữa. Cho tới sau này nàng cùng kế mẫu cãi nhau ồn ào, cha nàng làm chủ gả nàng cho Hoắc Viễn Thành. Nàng ở Hoắc gia chịu khổ năm năm, cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng kể lại với cha nàng.

Hồi tưởng về đời trước, khóe mắt Ninh Như Ngọc liền đỏ. Đời trước cha nàng mười tháng trước chết trận sa trường, nàng chạy về nhà chịu tang, cũng bị kế mẫu chế giễu. Nàng cùng kế mẫu lại cãi nhau một trận, thiếu chút nữa đã động thủ, từ đó về sau nàng cũng không trở về nữa, cho đến sau này nàng bị người khác bóp cổ chết.

Hiện giờ nàng sống lại biến thành Ninh Như Ngọc, lại có cha nương thật lòng thương yêu nàng. Dĩ nhiên nàng phải hiếu thuận với bọn họ thật tốt, có thứ tốt gì cũng phải chia sẻ cùng bọn họ.

Ninh Như Ngọc ngước khuôn mặt nhỏ nhắn hỏi: "Nương, sao cha vẫn chưa trở về?"

"Cha con sẽ mau trở về thôi." Từ thị sờ đầu của nàng nói: "Bình thường lúc này là về đến nhà rồi."

Vừa dứt lời, Ninh Khánh An liền xuất hiện ở cửa viện.

"Cha." Ninh Như Ngọc vui mừng đứng dậy chạy ra ngoài.


"Đình Đình." Ninh Khánh An cười bước đến gần: "Nghe nói con vẫn luôn đợi ta?"

"Vâng." Ninh Như Ngọc gật đầu, kéo tay Ninh Khánh An bước vào trong: "Con đợi cha về cùng ăn vải Quải lục."

"Vải Quải lục này từ đâu đưa tới?" Ninh Khánh An cùng Ninh Như Ngọc bước vào. Nhìn khay đựng vải trên bàn, Ninh Khánh An liền nhận ra đây không phải loại vải bình thường, ngược lại rất giống cống phẩm tiến cống trong cung.

"Cha ngồi xuống trước đi." Ninh Như Ngọc để cho Ninh Khánh An ngồi xuống ghế bên cạnh, lại từ trong tay nha hoàn nhận lấy chén trà đưa đến cho Ninh Khánh An, ngọt ngào nói: "Mời cha uống trà."

"Đình Đình thật ngoan." Ninh Khánh An khen ngợi Ninh Như Ngọc một câu, nhận lấy chén trà trong tay nàng, cúi đầu uống một ngụm, cười nói: "Ta cảm thấy hôm nay trà này so với ngày thường uống ngon hơn nhiều."

"Đa tạ cha khen ngợi." Ninh Như Ngọc cười vui vẻ.

Từ thị ngồi ở một bên cười nói: "Đình Đình một mực chờ chàng trở về cùng ăn vải Quải lục đấy."

"Ta thấy vải này không phải là vải bình thường, ngược lại rất giống với cống phẩm từ trong cung, không biết là của ai đưa tới?" Trong lòng Ninh Khánh An đã có suy đoán, nhưng cũng không lập tức nói ra, ngược lại chờ thê tử tiết lộ cho hắn, càng lộ ra bầu không khí hài hòa của người một nhà, tình cảm sâu đậm.

Từ thị nói: "Là Vũ An Hầu sai người đưa tới."

"Vũ An Hầu ngược lại là có lòng." Ấn tượng của Ninh Khánh An đối với Vũ An Hầu Hoắc Viễn Hành không tệ. Ngay sau đó nhớ tới chuyện xảy ra trên triều hôm nay, nhìn Từ thị và Ninh Như Ngọc, hơi suy nghĩ một chút nói: "Bây giờ Đình Đình và Vũ An Hầu đã có hôn ước. Một ngày nào đó Đình Đình phải gả tới Vũ An Hầu Phủ, phải hiểu nhiều một chút về Vũ An Hầu mới được. Sau này có gả qua đó cũng có thể nhanh chóng hòa nhập được vào cuộc sống của hắn, để không phải luống cuống. Dù sao thân phận của Vũ An Hầu ở nơi đó, Đình Đình ở đó không thể để xảy ra chuyện gì sai sót được."

Từ thị vừa nghe xong cảm giác không đúng, vội nói: "Đã xảy ra chuyện gì trên triều sao?"

Ninh Như Ngọc cũng vội vàng vểnh tai lên để nghe: "Cha, người nói đi, Vũ An Hầu thế nào?"


Ninh Khánh An nhìn thê tử gấp như vậy, dứt khoát không vòng vo nữa, nói thẳng: "Ngược lại không phải Vũ An Hầu xảy ra chuyện gì mà là hôm nay trên triều, Vũ An Hầu vạch tội Tứ hoàng tử. Tứ hoàng tử âm thầm nhận hối lộ, bán quan mua quan, dung túng nô tài hoành hành ngang ngược, chiếm đoạt dân điền, thậm chí còn đánh chết người. Gia nhân kia tố cáo không được, cuối cùng cầu đến Vũ An Hầu, Vũ An Hầu liền thay mặt người nọ tố cáo Tứ hoàng tử."

"Vậy kết quả thế nào? Hoàng thượng có xử lý Tứ hoàng tử không?" Từ thị hơi nhăn mày, lắc đầu nói: "Tứ hoàng tử do Đức phi nương nương sinh. Đức phi nương nương lại được Hoàng thượng sủng ái, chỉ sợ không dễ xử lý."

"Đúng vậy, Vũ An Hầu làm như vậy không phải là tự tìm phiền toái cho mình hay sao?" Ninh Như Ngọc cũng lo lắng cho Hoắc Viễn Hành.

Ninh Khánh An nghe vậy cười một tiếng: "Nhân chứng vật chứng đều đủ, Hoàng thượng dù có muốn che chở cho Tứ hoàng tử cũng không thể không xử lý."

"Chàng nói Hoàng thượng thật sự xử lý Tứ hoàng tử?" Từ thị cùng Ninh Như Ngọc đều giật mình, không ngờ tới Vũ An Hầu sẽ dồn ép tố cáo Tứ hoàng tử như vậy, thật là làm cho người ta muốn giơ ngón tay cái lên khen ngợi.

"Đúng vậy." Ninh Khánh An gật đầu cười nói: "Vũ An Hầu đem mọi chuyện điều tra rõ ràng, nhân chứng vật chứng đều đủ, lên triều liền báo cho Hoàng thượng, Tứ hoàng tử muốn chối cãi cũng không có biện pháp. Ngay trước mặt văn võ bá quan, Hoàng thượng cũng không thể che chở cho Tứ hoàng tử, tại đó liền hạ chỉ cấm túc Tứ hoàng tử, dừng ngay tất cả những việc vô tích sự của hắn, phạt bổng lộc nửa năm. Nô tài hành hung kia lập tức nhốt vào Hình bộ đại lao nghiêm thẩm, trả lại toàn bộ dân điền đã chiếm đoạt. Tứ hoàng tử lúc này đã thua trong tay Vũ An Hầu rồi."

Từ thị tiếp lời nói: "Từ hoàng tử thường ngày hoành hành ngang ngược, chuyện hôm nay chính là đáng đời hắn! Thiện ác đến cuối cùng đều có báo, không phải là không báo mà là thời điểm chưa tới. Vũ An Hầu cũng coi như là thay trời hành đạo."

Ninh Khánh An nói: "Nói cũng phải, những hoàng tử khác chỉ mong cho Tứ hoàng tử gặp xui xẻo. Lần này hắn bị cấm túc, những hoàng tử khác nhất định sẽ nhân cơ hội đạp lên một cước, sau này hắn muốn bò dậy cũng rất khó khăn."

Ninh Như Ngọc ngồi bên cạnh nghe cha nương nói chuyện, một bên lột vỏ một quả vải bỏ vào trong miệng. Chờ nàng từ từ ăn xong, linh quang chợt lóe, bỗng nhiên nghĩ đến, có lẽ Hoắc Viễn Hành tố cáo chuyện của Tứ hoàng tử cũng không như cha nương nghĩ phức tạp như vậy, ừm, có lẽ hắn chỉ vì muốn trả thù Tứ hoàng tử mà thôi.

Tác giả có lời muốn nói:

Mọi người không cảm thấy thật ra Hoắc Viễn Hành đối với nữ chính rất tốt sao? Hai ba ngày liền đến Ngụy Quốc Công phủ chẩn mạch cho nữ chính, sai người sang tặng đồ, còn đặc biệt phái nữ hộ vệ cho nữ chính, bây giờ còn tố cáo chuyện của Tứ hoàng tử. Tính cách của hắn lạnh như vậy, nếu không phải để ý nữ chính thì sẽ không làm những chuyện như vậy. Thật ra thì giữa hai người họ rất ngọt, giống như quả vải Quải lục vậy. Không phải hai người ôm nhau ở chung một chỗ mới gọi là ngọt. Dù sao cũng là mới quen, cảm tình phải từ từ bồi dưỡng. Tính cách của Hoắc Viễn Hành, là không thương cũng không yêu, đã yêu chính là yêu điên cuồng, mọi người hiểu ý tôi không? Xem thêm những chuyện trước kia của tôi. Haha...


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương