“Ừm… Là một long tử.” Long khí lộ ra của hài tử này tạo nên cảm giác là một nam hài khỏe mạnh. Tựa vào trong lòng Quân Ngọc Hàm, Ngao Triệu cũng bắt đầu trầm tư, mấy ngày này bận rộn chạy trốn chưa nghĩ đến việc đặt tên cho hài tử này, đặt tên là gì thì hay đây? “Ngươi cảm thấy Quân Trữ Lôi* thế nào?” Lấy từ hai địa danh có ý nghĩa nhất đối với bọn họ, bọn họ gặp nhau ở Trữ Hóa, lần đầu tiên phiên vân phúc vũ và có hài tử này là ở Lôi Công sơn.
(*) Thật ra về chữ Trữ ( 宁), trong bản qt cũ mình dùng có ghi là Trữ, nhưng ngoài ra cũng dịch là Ninh, trong bản qt mới cũng dịch là Ninh, nhưng để thống nhất với mấy chương trước, với cả mình cảm thấy Quân Trữ Lôi thuận tai hơn, nên quyết định dùng từ Trữ nhé.
“Được! Vậy chọn cái tên này đi!” Quân Ngọc Hàm đồng ý gật đầu, cái tên này chẳng những rất có ý nghĩa với bọn họ, đối với hài tử mà nói, có tĩnh có động, vừa không lầm lẫn lại là một cái tên rất hay. Qua nửa năm nữa hài tử này sẽ ra đời rồi, mà tất cả hy vọng của bọn họ đều ký thác trên người hài tử này! Nếu may mắn đủ để thoát tội, bọn họ sẽ ra sao đây? Ngao Triệu liệu có trở lại sông Phân tiếp tục làm Long Vương của y không? “Triệu, đợi đến khi hài tử này ra đời, nếu ngươi có thể trở lại làm Phần hà Long Vương, ta sẽ dựng một căn nhà gỗ trên bờ sông Phần, ban ngày làm tiên sinh dạy học, buổi tối bồi ngươi và hài tử, có được không?”
“Vậy ta đây không làm tiên sinh dạy học nữa, ta sẽ giúp ngươi trông nom sổ sách kho bãi, đến lúc đó nếu ngươi lại có hài tử nữa, ta cũng thế chân giúp ngươi, ha ha…” Quân Ngọc Hàm si ngốc cười nói, tưởng tượng ra cảnh vây quanh người Ngao Triệu là một đám hài tử, trong bụng lại có thêm một đứa, chỉ mới tưởng tượng hắn đã cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên đời này!
“Đạo sĩ ngốc, nếu ta buông tha cho long thân đương nhiên sẽ không dựng dục được nữa, hài tử ở đâu ra?” Ngao Triệu cười nhạo giội cho Quân Ngọc Hàm một thùng nước lạnh.
“Ngươi không thể để cho ta tưởng tượng được một chút à?” Quân Ngọc Hàm bất đắc dĩ lắc đầu nói, “Hay là ngươi không muốn sinh nữa?”
Ngao Triệu chợt ngẩng đầu nhìn lên đôi mắt mong chờ kia, xót xa cười, nếu như là một giấc mộng, y cần gì phải tàn nhẫn đập vỡ mộng đẹp của hắn chứ? Ôm lấy thân thể gầy gò chi còn bộ xương, hai mắt y ẩm ướt, tựa đầu chôn sâu vào lòng hắn, buồn bực nói: “Ta đương nhiên là hy vọng có thêm mấy hài tử rồi… Sau này chúng ta sẽ ở lại Trữ Hóa huyện này, cùng nhau chung sống với các con, đợi đến khi hài tử trưởng thành hết, chúng ta sẽ đến sơn cốc mà đương sơ ta dưỡng thai, hai người cùng nhau ở đó dưỡng già rồi chết, có được không?”
“Được… Được, tất cả đều nghe theo an bài của ngươi, chỉ cần ngươi thích là được.” Quân Ngọc Hàm khẽ vuốt lên đầu Ngao Triệu, sủng ái nói, ánh mắt chăm chú nhìn sông Phần, cảnh tượng trong mơ thật sự quá tốt đẹp, thế nhưng không biết hắn có thể chịu đựng qua nửa năm này không, hắn liệu có còn sức lực thực hiện giấc mộng này của Ngao Triệu không? Đè nén khí huyết không ngừng quay cuồng dâng lên trong lòng, trong miệng tràn ngập mùi máu tươi, thế nhưng dòng máu đang xông ra này tuyệt đối không thể sát phong cảnh phun ra được!
Ngao Triệu tựa đầu trong lòng hắn sao có thể không nhận ra sự khác thường của thân thể hắn? Đè nén nước mắt và sự run rẩy của cơ thể xuống, y mặc dù lo lắng vạn phần, nhưng y lại vô năng bất lực! Hận thấu sự bất lực của mình, nhưng y sao có thể nhẫn tâm đâm phá sự săn sóc của Quân Ngọc Hàm, khiến cho nỗi khổ tâm của hắn phải uổng phí!
Y đã rất thỏa mãn rồi! Có thể có được thời khắc này, trong lòng y đã rất thỏa mãn rồi! Y không cầu gì cả, hy vọng duy nhất chính là sinh hạ được đứa bé này! Nếu như Quân Ngọc Hàm thật sự không thể vượt qua được, đợi đến khi hài tử này ra đời, y sẽ đi theo hắn! Nếu trong lòng đã định ra chủ ý, thì có gì mà thương tâm? Bất kể thế nào, y sẽ không rời bỏ Quân Ngọc Hàm nữa! Giả vờ như không biết gì ôm chặt lấy Quân Ngọc Hàm, trông coi sự an bình khó có được…
Quân Ngọc Hàm dựa vào Ngao Triệu bất tri bất giác ngủ mất, hô hấp kia rất nhẹ, nếu không phải Ngao Triệu còn có thể cảm nhận được chút hơi thở yếu ớt kia, thân thể này thật sự yên tĩnh đến mức dọa người! Nhẹ nhàng gối đầu hắn lên bắp đùi mình, cẩn thận chải xuôi mái tóc của hắn, những sợi tóc trắng không ngừng rụng khiến y không ngăn được sự chua xót trong lòng, ánh mắt chát chát, làm y chỉ có thể ngửa mặt lên trời mà nhìn, rốt cuộc đến khi nào trời cao mới nguyện ý bỏ qua cho bọn họ? Tội hạ nhiều mưa hơn một chút thật sự cần phải dùng tính mạng ra làm đại giá ư? Nếu như trời xanh nhất định muốn y cấp mạng cho ngài, vì sao lại không nguyện ý khoan dung để y sinh hạ được sinh mạng vô tội này, lại còn phải liên đới liên lụy đến Quân Ngọc Hàm!
(*) Thật ra về chữ Trữ ( 宁), trong bản qt cũ mình dùng có ghi là Trữ, nhưng ngoài ra cũng dịch là Ninh, trong bản qt mới cũng dịch là Ninh, nhưng để thống nhất với mấy chương trước, với cả mình cảm thấy Quân Trữ Lôi thuận tai hơn, nên quyết định dùng từ Trữ nhé.
“Được! Vậy chọn cái tên này đi!” Quân Ngọc Hàm đồng ý gật đầu, cái tên này chẳng những rất có ý nghĩa với bọn họ, đối với hài tử mà nói, có tĩnh có động, vừa không lầm lẫn lại là một cái tên rất hay. Qua nửa năm nữa hài tử này sẽ ra đời rồi, mà tất cả hy vọng của bọn họ đều ký thác trên người hài tử này! Nếu may mắn đủ để thoát tội, bọn họ sẽ ra sao đây? Ngao Triệu liệu có trở lại sông Phân tiếp tục làm Long Vương của y không? “Triệu, đợi đến khi hài tử này ra đời, nếu ngươi có thể trở lại làm Phần hà Long Vương, ta sẽ dựng một căn nhà gỗ trên bờ sông Phần, ban ngày làm tiên sinh dạy học, buổi tối bồi ngươi và hài tử, có được không?”
“Vậy ta đây không làm tiên sinh dạy học nữa, ta sẽ giúp ngươi trông nom sổ sách kho bãi, đến lúc đó nếu ngươi lại có hài tử nữa, ta cũng thế chân giúp ngươi, ha ha…” Quân Ngọc Hàm si ngốc cười nói, tưởng tượng ra cảnh vây quanh người Ngao Triệu là một đám hài tử, trong bụng lại có thêm một đứa, chỉ mới tưởng tượng hắn đã cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên đời này!
“Đạo sĩ ngốc, nếu ta buông tha cho long thân đương nhiên sẽ không dựng dục được nữa, hài tử ở đâu ra?” Ngao Triệu cười nhạo giội cho Quân Ngọc Hàm một thùng nước lạnh.
“Ngươi không thể để cho ta tưởng tượng được một chút à?” Quân Ngọc Hàm bất đắc dĩ lắc đầu nói, “Hay là ngươi không muốn sinh nữa?”
Ngao Triệu chợt ngẩng đầu nhìn lên đôi mắt mong chờ kia, xót xa cười, nếu như là một giấc mộng, y cần gì phải tàn nhẫn đập vỡ mộng đẹp của hắn chứ? Ôm lấy thân thể gầy gò chi còn bộ xương, hai mắt y ẩm ướt, tựa đầu chôn sâu vào lòng hắn, buồn bực nói: “Ta đương nhiên là hy vọng có thêm mấy hài tử rồi… Sau này chúng ta sẽ ở lại Trữ Hóa huyện này, cùng nhau chung sống với các con, đợi đến khi hài tử trưởng thành hết, chúng ta sẽ đến sơn cốc mà đương sơ ta dưỡng thai, hai người cùng nhau ở đó dưỡng già rồi chết, có được không?”
“Được… Được, tất cả đều nghe theo an bài của ngươi, chỉ cần ngươi thích là được.” Quân Ngọc Hàm khẽ vuốt lên đầu Ngao Triệu, sủng ái nói, ánh mắt chăm chú nhìn sông Phần, cảnh tượng trong mơ thật sự quá tốt đẹp, thế nhưng không biết hắn có thể chịu đựng qua nửa năm này không, hắn liệu có còn sức lực thực hiện giấc mộng này của Ngao Triệu không? Đè nén khí huyết không ngừng quay cuồng dâng lên trong lòng, trong miệng tràn ngập mùi máu tươi, thế nhưng dòng máu đang xông ra này tuyệt đối không thể sát phong cảnh phun ra được!
Ngao Triệu tựa đầu trong lòng hắn sao có thể không nhận ra sự khác thường của thân thể hắn? Đè nén nước mắt và sự run rẩy của cơ thể xuống, y mặc dù lo lắng vạn phần, nhưng y lại vô năng bất lực! Hận thấu sự bất lực của mình, nhưng y sao có thể nhẫn tâm đâm phá sự săn sóc của Quân Ngọc Hàm, khiến cho nỗi khổ tâm của hắn phải uổng phí!
Y đã rất thỏa mãn rồi! Có thể có được thời khắc này, trong lòng y đã rất thỏa mãn rồi! Y không cầu gì cả, hy vọng duy nhất chính là sinh hạ được đứa bé này! Nếu như Quân Ngọc Hàm thật sự không thể vượt qua được, đợi đến khi hài tử này ra đời, y sẽ đi theo hắn! Nếu trong lòng đã định ra chủ ý, thì có gì mà thương tâm? Bất kể thế nào, y sẽ không rời bỏ Quân Ngọc Hàm nữa! Giả vờ như không biết gì ôm chặt lấy Quân Ngọc Hàm, trông coi sự an bình khó có được…
Quân Ngọc Hàm dựa vào Ngao Triệu bất tri bất giác ngủ mất, hô hấp kia rất nhẹ, nếu không phải Ngao Triệu còn có thể cảm nhận được chút hơi thở yếu ớt kia, thân thể này thật sự yên tĩnh đến mức dọa người! Nhẹ nhàng gối đầu hắn lên bắp đùi mình, cẩn thận chải xuôi mái tóc của hắn, những sợi tóc trắng không ngừng rụng khiến y không ngăn được sự chua xót trong lòng, ánh mắt chát chát, làm y chỉ có thể ngửa mặt lên trời mà nhìn, rốt cuộc đến khi nào trời cao mới nguyện ý bỏ qua cho bọn họ? Tội hạ nhiều mưa hơn một chút thật sự cần phải dùng tính mạng ra làm đại giá ư? Nếu như trời xanh nhất định muốn y cấp mạng cho ngài, vì sao lại không nguyện ý khoan dung để y sinh hạ được sinh mạng vô tội này, lại còn phải liên đới liên lụy đến Quân Ngọc Hàm!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook