Quân Ngọc Hàm bỗng nhiên lao lên một phát bắt lấy Ngao Triệu, trước khi Ngao Triệu còn chưa kịp có phản ứng gì, hắn chợt nhắm mắt tụ thần, trong đầu cố chấp chi có duy nhất một suy nghĩ là mang theo Ngao Triệu rời khỏi đây ngay bây giờ!
Ngao Triệu ngạc nhiên lườm Quân Ngọc Hàm, đạo sĩ ngốc này bị cái gì vậy? Giờ mà giữ chặt lấy y, nếu Thủy Đức Tinh Quân tấn công thì phải làm sao?! Nhưng y còn chưa kịp mở miệng, chỉ cảm thấy xung quanh mình cuồn cuộn nổi lên trận gió lốc, cảnh vật xung quanh theo đó bắt đầu trở nên mơ hồ, cơn gió này duy trì hồi lâu, gió thổi mạnh làm mắt y không mở ra được, đợi đến khi gió thổi yếu bớt, mắt y chậm rãi mở ra, cảnh vật xung quanh lại hoàn toàn thay đổi, mà còn không hề thấy Quân Ngọc Hàm!
“Ừ…” Quân Ngọc Hàm miễn cưỡng chống đỡ cơ thể, cả người cứng ngắc, không khí trong phổi dường như không đủ phải thở gấp ồm ồm. Phép thuật kia mặc dù tốt, nhưng cực độ hao tổn linh lực, càng tạo thành gánh nặng thật lớn đối với cơ thể hắn. Hắn hiện giờ chỉ cảm thấy vết thương vừa khép lại trên lưng lại bị vỡ, không ngừng rướm máu ra bên ngoài.
Nhận ra được sự mỏi mệt của hắn, Ngao Triệu đỡ lấy thân thể hắn, đặt hắn chậm rãi nằm xuống, đau lòng nói: “Ngọc Hàm, ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt, nhất thì bán hội này Thủy Đức Tinh Quân hẳn sẽ chưa tìm tới được đâu.”
“Ha ha… không sao… Ta cơ bản đã nắm giữ được phương pháp này, hẳn không cần phải lo lắng Thủy Đức Tinh Quân nữa rồi…” Quân Ngọc Hàm từ từ nhắm mắt lại nằm trong lòng Ngao Triệu, hắn quả thật quá mệt mỏi, phải nghỉ ngơi cho tốt.
Ngao Triệu yêu thương khẽ chạm lên dung nhan lúc ngủ tựa như trẻ sơ sinh kia của Quân Ngọc Hàm, cái gọi là thuật xuyên không, chính là trong nháy mắt di chuyển đến một nơi khác, tức là chỉ xuyên qua không gian, mặc dù trông thì đơn giản, nhưng cũng là một chiêu thần thuật cực kỳ tiêu hao pháp lực, Quân Ngọc Hàm sau khi thi phép thì cảm thấy cực độ mệt mỏi là chuyện đương nhiên. Ngọc Hàm, cực khổ ngươi rồi… Cứ nghỉ ngơi cho tốt nhé…
Thế nhưng thời gian nghỉ ngơi ông trời ban cho họ thật là ít ỏi, thân thể Quân Ngọc Hàm còn chưa hoàn toàn khôi phục, Thủy Đức Tinh Quân đã âm hồn bất tán một lần nữa đuổi đến, khiến Quân Ngọc Hàm phải tiếp tục thi phép, mà trong thời gian hơn một năm tiếp theo, bọn họ cơ hồ đều trải qua như vậy.
Thế nhưng vô luận thế nào, hắn bây giờ vẫn không thể xảy ra chuyện gì được! Chí ít hắn phải bảo vệ Ngao Triệu bình an, chí ít phải giúp cho con của bọn họ an toàn sinh hạ!
Khi hắn lại một lần nữa đối mặt với Thủy Đức Tinh Quân, biết rất rõ thân thể mình đã không còn cho phép sử dụng thuật xuyên không kia nữa, hắn vẫn một lần nữa nắm lấy tay Ngao Triệu đi đến một nơi mà mình có thể quen thuộc cũng có thể xa lạ, đợi đến khi hắn mở mắt ra, hắn khẽ mỉm cười, không ngờ lần này thế mà lại đến bên ngoài Trữ Hóa huyện, bọn họ thật đúng là có duyên với Trữ Hóa huyện!
Ngao Triệu cũng cười, nói: “Chúng ta thật đúng là có duyên với Trữ Hóa huyện, không ngờ chúng ta còn có thể trở lại chốn cũ lần nữa…” Lần này lại đến Trữ Hóa huyện, trong lòng không khỏi có điều cảm thán, lại càng nghĩ đến cố sông Phần hà của mình, nghĩ đến Quy Thừa Tướng vì mình mà hy sinh, chợt có chút cận hương tình khiếp(1), đau thương thở dài nói: “Ta thật không phải là một Long Vương tốt, chẳng những không thể che chở cho thủy vực mà mình quản hạt, thậm chí còn làm liên lụy đến những người bảo vệ ta… Là ta thật có lỗi với bọn họ…”
(1) vừa yêu vừa e sợ khi gần quê hương
Quân Ngọc Hàm lây nhiễm sự bi thương của y, trong lòng cũng phiền muộn, vừa định an ủi y, nhưng chợt cảm thấy chân khí trong người một trận tán loạn, huyết khí tiết ra ngoài, có chất lỏng nào đó chậm rãi chảy ra từ trong mũi mình, hắn vươn tay quẹt qua, thì thấy trên tay mình một mảnh đỏ au, trong lòng một trận kinh hãi, cuống quýt xoay người sang chỗ khác, giấu diếm nói: “Ta đi tìm chút đồ ăn.”
Ngao Triệu đáp một tiếng được, đang định nói mình cùng đi với hắn, nhưng đột nhiên khựng lại, y kinh hoàng trừng nhìn chỗ đất Quân Ngọc Hàm đã đứng, trên mặt đất màu vàng kia là một vũng máu đỏ trông rất bắt mắt!
Quân Ngọc Hàm miễn cưỡng đi được một chút khoảng cách, thở hồng hộc nhìn lên đại thụ bên cạnh, thử ngăn chặn dòng máu hoàn toàn mất đi khống chế trong người, thế nhưng huyết thủy kia cứ như muốn nhanh chóng thoát ra khỏi thân thể hắn vậy, men theo móng tay không ngừng nhỏ giọt xuống, hắn buồn rầu giơ tay mình lên cao, đôi tay bị màu đỏ tươi không ngừng rỉ ra nhuộm thật khó coi, mặc dù đây không phải là lần đầu tiên, thế nhưng lần này còn nghiêm trọng hơn cả lúc trước. Phải làm sao đây?!
Tình huống thân thể mình bây giờ tuyệt đối không thể để Ngao Triệu phát hiện được, hắn nhìn bùn đất vàng đến độ có hơi nám đen bên cạnh, gật đầu, cắm tay vào trong đất bùn kia, mặc cho đất bùn dơ bẩn kia che phủ rơi trên bàn tay đỏ sẫm dọa người của mình, qua một lúc lâu, hắn mới rút tay ra, nhìn đôi tay đã không nhìn thấy được màu sắc nguyên thủy của mình mới hài lòng gật đầu đứng lên xoay người định rời đi, nhưng lại thấy Ngao Triệu đang đứng cách đó không xa, hàm quang trong mắt sâu xa nhìn mình, hắn cuống quýt chạy đến, ánh mắt úp mở nói: “Sao ngươi cũng đến vậy?”
Ngao Triệu ngạc nhiên lườm Quân Ngọc Hàm, đạo sĩ ngốc này bị cái gì vậy? Giờ mà giữ chặt lấy y, nếu Thủy Đức Tinh Quân tấn công thì phải làm sao?! Nhưng y còn chưa kịp mở miệng, chỉ cảm thấy xung quanh mình cuồn cuộn nổi lên trận gió lốc, cảnh vật xung quanh theo đó bắt đầu trở nên mơ hồ, cơn gió này duy trì hồi lâu, gió thổi mạnh làm mắt y không mở ra được, đợi đến khi gió thổi yếu bớt, mắt y chậm rãi mở ra, cảnh vật xung quanh lại hoàn toàn thay đổi, mà còn không hề thấy Quân Ngọc Hàm!
“Ừ…” Quân Ngọc Hàm miễn cưỡng chống đỡ cơ thể, cả người cứng ngắc, không khí trong phổi dường như không đủ phải thở gấp ồm ồm. Phép thuật kia mặc dù tốt, nhưng cực độ hao tổn linh lực, càng tạo thành gánh nặng thật lớn đối với cơ thể hắn. Hắn hiện giờ chỉ cảm thấy vết thương vừa khép lại trên lưng lại bị vỡ, không ngừng rướm máu ra bên ngoài.
Nhận ra được sự mỏi mệt của hắn, Ngao Triệu đỡ lấy thân thể hắn, đặt hắn chậm rãi nằm xuống, đau lòng nói: “Ngọc Hàm, ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt, nhất thì bán hội này Thủy Đức Tinh Quân hẳn sẽ chưa tìm tới được đâu.”
“Ha ha… không sao… Ta cơ bản đã nắm giữ được phương pháp này, hẳn không cần phải lo lắng Thủy Đức Tinh Quân nữa rồi…” Quân Ngọc Hàm từ từ nhắm mắt lại nằm trong lòng Ngao Triệu, hắn quả thật quá mệt mỏi, phải nghỉ ngơi cho tốt.
Ngao Triệu yêu thương khẽ chạm lên dung nhan lúc ngủ tựa như trẻ sơ sinh kia của Quân Ngọc Hàm, cái gọi là thuật xuyên không, chính là trong nháy mắt di chuyển đến một nơi khác, tức là chỉ xuyên qua không gian, mặc dù trông thì đơn giản, nhưng cũng là một chiêu thần thuật cực kỳ tiêu hao pháp lực, Quân Ngọc Hàm sau khi thi phép thì cảm thấy cực độ mệt mỏi là chuyện đương nhiên. Ngọc Hàm, cực khổ ngươi rồi… Cứ nghỉ ngơi cho tốt nhé…
Thế nhưng thời gian nghỉ ngơi ông trời ban cho họ thật là ít ỏi, thân thể Quân Ngọc Hàm còn chưa hoàn toàn khôi phục, Thủy Đức Tinh Quân đã âm hồn bất tán một lần nữa đuổi đến, khiến Quân Ngọc Hàm phải tiếp tục thi phép, mà trong thời gian hơn một năm tiếp theo, bọn họ cơ hồ đều trải qua như vậy.
Thế nhưng vô luận thế nào, hắn bây giờ vẫn không thể xảy ra chuyện gì được! Chí ít hắn phải bảo vệ Ngao Triệu bình an, chí ít phải giúp cho con của bọn họ an toàn sinh hạ!
Khi hắn lại một lần nữa đối mặt với Thủy Đức Tinh Quân, biết rất rõ thân thể mình đã không còn cho phép sử dụng thuật xuyên không kia nữa, hắn vẫn một lần nữa nắm lấy tay Ngao Triệu đi đến một nơi mà mình có thể quen thuộc cũng có thể xa lạ, đợi đến khi hắn mở mắt ra, hắn khẽ mỉm cười, không ngờ lần này thế mà lại đến bên ngoài Trữ Hóa huyện, bọn họ thật đúng là có duyên với Trữ Hóa huyện!
Ngao Triệu cũng cười, nói: “Chúng ta thật đúng là có duyên với Trữ Hóa huyện, không ngờ chúng ta còn có thể trở lại chốn cũ lần nữa…” Lần này lại đến Trữ Hóa huyện, trong lòng không khỏi có điều cảm thán, lại càng nghĩ đến cố sông Phần hà của mình, nghĩ đến Quy Thừa Tướng vì mình mà hy sinh, chợt có chút cận hương tình khiếp(1), đau thương thở dài nói: “Ta thật không phải là một Long Vương tốt, chẳng những không thể che chở cho thủy vực mà mình quản hạt, thậm chí còn làm liên lụy đến những người bảo vệ ta… Là ta thật có lỗi với bọn họ…”
(1) vừa yêu vừa e sợ khi gần quê hương
Quân Ngọc Hàm lây nhiễm sự bi thương của y, trong lòng cũng phiền muộn, vừa định an ủi y, nhưng chợt cảm thấy chân khí trong người một trận tán loạn, huyết khí tiết ra ngoài, có chất lỏng nào đó chậm rãi chảy ra từ trong mũi mình, hắn vươn tay quẹt qua, thì thấy trên tay mình một mảnh đỏ au, trong lòng một trận kinh hãi, cuống quýt xoay người sang chỗ khác, giấu diếm nói: “Ta đi tìm chút đồ ăn.”
Ngao Triệu đáp một tiếng được, đang định nói mình cùng đi với hắn, nhưng đột nhiên khựng lại, y kinh hoàng trừng nhìn chỗ đất Quân Ngọc Hàm đã đứng, trên mặt đất màu vàng kia là một vũng máu đỏ trông rất bắt mắt!
Quân Ngọc Hàm miễn cưỡng đi được một chút khoảng cách, thở hồng hộc nhìn lên đại thụ bên cạnh, thử ngăn chặn dòng máu hoàn toàn mất đi khống chế trong người, thế nhưng huyết thủy kia cứ như muốn nhanh chóng thoát ra khỏi thân thể hắn vậy, men theo móng tay không ngừng nhỏ giọt xuống, hắn buồn rầu giơ tay mình lên cao, đôi tay bị màu đỏ tươi không ngừng rỉ ra nhuộm thật khó coi, mặc dù đây không phải là lần đầu tiên, thế nhưng lần này còn nghiêm trọng hơn cả lúc trước. Phải làm sao đây?!
Tình huống thân thể mình bây giờ tuyệt đối không thể để Ngao Triệu phát hiện được, hắn nhìn bùn đất vàng đến độ có hơi nám đen bên cạnh, gật đầu, cắm tay vào trong đất bùn kia, mặc cho đất bùn dơ bẩn kia che phủ rơi trên bàn tay đỏ sẫm dọa người của mình, qua một lúc lâu, hắn mới rút tay ra, nhìn đôi tay đã không nhìn thấy được màu sắc nguyên thủy của mình mới hài lòng gật đầu đứng lên xoay người định rời đi, nhưng lại thấy Ngao Triệu đang đứng cách đó không xa, hàm quang trong mắt sâu xa nhìn mình, hắn cuống quýt chạy đến, ánh mắt úp mở nói: “Sao ngươi cũng đến vậy?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook