Chỉ cần y bức ép long châu này vận xuất ra ngoài, chỉ cần đau đớn một chút thôi hài tử này sẽ không còn, mặc dù đau nhưng cơn đau này nhất định không bằng đau đớn lúc sinh sản… Thật sự phải đọa hài tử này ư? Hài tử đã làm bạn với y suốt mười tháng…
“Ngao Triệu, hãy quyết định nhanh lên, tính nhẫn nại của trẫm có hạn!” Giọng nói của Thiên Đế không hề chập chừng thúc giục.
Đem tất cả linh lực tụ lại, từng chút từng chút một vận xuất long châu ra khỏi cơ thể, nhưng long châu lại gắt gao bám chặt trong bụng y không chịu rời đi. Y hung ác dùng linh lực kéo tiếp, long châu tựa hồ có chút chấn động, mồ hôi lạnh không ngừng từ trên trán y tóe ra, long châu từng chút một di động, cả người y đột nhiên co quắp lại, cái bụng như có từng trận lửa thiêu đốt, huyết dịch dường như cũng muốn theo long châu bắn ra bên ngoài. Hài tử! Y sắp mất hài tử của y rồi! Ngao Triệu nhắm mắt lại liền thấy được hình ảnh một anh hài máu chảy đầm đìa trừng to mắt lên án mình, đôi mắt to đến mức khiến cho y sợ hết hồn hết vía. Y đột nhiên thu pháp lực lại!
Không muốn ── một tiếng “Không muốn” non nớt tựa như tiếng sấm chấn động ghé vào bên tai y. Đó là hài tử của y! Từng đoạn hình ảnh đứt quãng trong mười tháng lóe lên, mười tháng chờ đợi, mười tháng chịu khổ, còn là mười tháng Quân Ngọc Hàm linh lực hao kiệt! Hắn dù cho vô tình, nhưng vẫn có nghĩa với y, mỗi lần hắn chuyển linh lực cho y dù vẻ mặt tái nhợt nhưng chưa từng có một chút lời oán hận nào, dù cho hắn cuối cùng tuyệt tình với y, nhưng không thể xóa đi được sự chiếu cố của hắn suốt mười tháng này đối với y, mà ngay cả y cũng vì hài tử này cũng đã trả giá rất nhiều. Hài tử này là do y và Quân Ngọc Hàm cùng nhau dựng dục cùng nhau che chở, hàm chứa của y biết bao tâm huyết và yêu thương! Giờ Quân Ngọc Hàm đã vô tình vứt bỏ “nó”, chẳng lẽ y còn muốn càng thêm quyết liệt bóp chết “nó” hay sao? Đây là hài tử của y! Là hài tử của y và Quân Ngọc Hàm mà! Y từng thề dùng tính mạng của mình để bảo vệ hài tử, y sao có thể vì sợ chết hay vì tính mạng của mình mà giết hài tử này! Nếu như hài tử này chết rồi, cuộc sống của y lúc đó cũng chỉ là một khối thịt biết đi mà thôi, còn có ý nghĩa gì nữa!
Ngao Triệu đột nhiên mở to hai mắt, dường như bỗng chốc thông suốt đặt hai tay che lên bụng, hướng về phía Thiên Đế quỳ xuống, khẩn cầu: “Ngao Triệu tự biết tử tội, chỉ cầu Đế Thượng thành toàn, để cho thần sinh hạ thai nhi trong bụng!”
Không ngờ được rằng Ngao Triệu lại đột nhiên dừng lại, đưa ra quyết định giống như Ứng Long năm đó, gương mặt như mộc điêu của Thiên Đế cuối cùng cũng hiện một nét cau mày, Ngao Triệu này thật quá không biết điều! Lạnh lùng cười, y thật coi bản thân cao minh, có thể dùng tính mạng của mình đổi lấy mạng cho nghiệt thai này ư?! Quả thật vọng tưởng mà! Y năm đó cho phép Ứng Long, chỉ vì đối với Ứng Long và Xi Vưu có một chút kiêng kỵ, nhưng đối với Ngao Triệu, y còn không để vào mắt!
“Ngao Triệu, ngươi đừng có mà rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!” Ngao Triệu trong lòng run sợ nhìn Thiên Đế trước mắt đột nhiên biến sắc, vẻ mặt âm trầm này khiến y từ trong xương cốt cảm thấy sợ hãi, nhưng nhiều lần mâu thuẫn giãy dụa, y đã toàn tâm toàn ý muốn lưu hài tử lại. Y mặc dù sợ chết, nhưng vì hài tử y không chút lùi bước, lại mở miệng nói: “Thỉnh… thỉnh Đế Thượng thành toàn!”
Nói rồi, y chợt nâng tay lên, đặt tay lên bụng Ngao Triệu. Ngao Triệu chỉ cảm thấy bụng mình như bị độn khí đâm vào, độn khí này đâm càng lúc càng mạnh, đè ép lên nội tạng của y, khiến y đau đớn đến mức muốn nôn mửa!
“Không ──” Y hét thảm một tiếng, không tin nổi trừng mắt nhìn bụng mình. Bàn tay của Thiên Đế lại sinh sinh xuyên qua cái bụng, thăm dò vào bên trong khoang bụng của y, ngón tay không có chút nhiệt độ nào ở trong khoang bụng y khuấy đảo, khiến cho y càng cảm thấy ghê tởm, không nhịn được bắt đầu nổi lên cơn buồn nôn mãnh liệt. Y giãy dụa muốn nâng tay đẩy bàn tay trong bụng mình của Thiên Đế ra, nhưng cơ thể lại sinh sinh bị định trụ, không có một chút sức lực phản kháng nào!
“Không ── không ──” Y thê lương gào thét, toàn bộ bàn tay của Thiên Đế đều tiến vào bên trong khoang bụng y, một phen bắt lấy long châu, cường ngạnh lôi nó ra ngoài! Không được! Cảm giác đáng sợ này còn thảm thiết hơn lúc y tự vận long châu ra, tàn bạo khiến cho long châu của y sắp bị bóp nát! Cảm thấy long châu của mình từng chút từng chút một vỡ vụn, phát ra tiếng nứt “!!”, y tựa hồ có thể nghe thấy được lời gọi thảm thiết tiếng sau cao hơn tiếng trước của con mình, từng tiếng kêu bi thảm kia làm tê liệt toàn bộ thân thể y, khiến cho trái tim y tan nát!
Ý thức bỗng chốc bắt đầu trở nên mơ hồ, trước mắt một vùng tối đen, hài tử của y sắp chết rồi ư? Không được! Không được giết hài tử của y! Ngao Triệu từ đáy lòng phát ra tiếng rít gào cuồng loạn cuối cùng, thình lình một luồng hào quang mạnh mẽ phát ra từ bụng của y, hào quang rực rỡ đến mức khiến cho Thiên Đế cũng không cách nào mở mắt được.
Thiên Đế bỗng chốc kinh hãi rút tay của mình về, trừng mắt nhìn bàn tay. Bàn tay lạnh như băng kia vậy mà xuất hiện vết thương bị bỏng, huyết thủy từ bàn tay của y từng chút từng chút chảy ra, y nhanh chóng dời tầm mắt lên người Ngao Triệu đã rơi vào hôn mê. Quả nhiên là nghiệt thai! Tuyệt đối không được giữ lại!
***
Không muốn suy nghĩ tiếp đến đủ loại việc xấu của Huyễn Trần Tử, từ nay về sau, hắn chỉ làm theo ý mình không có người sư phụ này, với y ân đoạn nghĩa tuyệt! Trước mắt quan trọng nhất là tìm Ngao Triệu! Hắn tựa hồ vừa mới nghe thấy giọng nói của Ngao Triệu, y đang gọi mình cứu y cùng hài tử của họ! Hắn nhất định phải nhanh chóng tìm ra Ngao Triệu mới được!
Hắn quét mắt nhìn bốn phía, đột nhiên sửng sốt, nơi này hình như là Trữ Hóa huyện, hắn sao lại từ núi Thái Hư thoáng chốc đã đến Trữ Hóa huyện vậy?
“Ngao Triệu, hãy quyết định nhanh lên, tính nhẫn nại của trẫm có hạn!” Giọng nói của Thiên Đế không hề chập chừng thúc giục.
Đem tất cả linh lực tụ lại, từng chút từng chút một vận xuất long châu ra khỏi cơ thể, nhưng long châu lại gắt gao bám chặt trong bụng y không chịu rời đi. Y hung ác dùng linh lực kéo tiếp, long châu tựa hồ có chút chấn động, mồ hôi lạnh không ngừng từ trên trán y tóe ra, long châu từng chút một di động, cả người y đột nhiên co quắp lại, cái bụng như có từng trận lửa thiêu đốt, huyết dịch dường như cũng muốn theo long châu bắn ra bên ngoài. Hài tử! Y sắp mất hài tử của y rồi! Ngao Triệu nhắm mắt lại liền thấy được hình ảnh một anh hài máu chảy đầm đìa trừng to mắt lên án mình, đôi mắt to đến mức khiến cho y sợ hết hồn hết vía. Y đột nhiên thu pháp lực lại!
Không muốn ── một tiếng “Không muốn” non nớt tựa như tiếng sấm chấn động ghé vào bên tai y. Đó là hài tử của y! Từng đoạn hình ảnh đứt quãng trong mười tháng lóe lên, mười tháng chờ đợi, mười tháng chịu khổ, còn là mười tháng Quân Ngọc Hàm linh lực hao kiệt! Hắn dù cho vô tình, nhưng vẫn có nghĩa với y, mỗi lần hắn chuyển linh lực cho y dù vẻ mặt tái nhợt nhưng chưa từng có một chút lời oán hận nào, dù cho hắn cuối cùng tuyệt tình với y, nhưng không thể xóa đi được sự chiếu cố của hắn suốt mười tháng này đối với y, mà ngay cả y cũng vì hài tử này cũng đã trả giá rất nhiều. Hài tử này là do y và Quân Ngọc Hàm cùng nhau dựng dục cùng nhau che chở, hàm chứa của y biết bao tâm huyết và yêu thương! Giờ Quân Ngọc Hàm đã vô tình vứt bỏ “nó”, chẳng lẽ y còn muốn càng thêm quyết liệt bóp chết “nó” hay sao? Đây là hài tử của y! Là hài tử của y và Quân Ngọc Hàm mà! Y từng thề dùng tính mạng của mình để bảo vệ hài tử, y sao có thể vì sợ chết hay vì tính mạng của mình mà giết hài tử này! Nếu như hài tử này chết rồi, cuộc sống của y lúc đó cũng chỉ là một khối thịt biết đi mà thôi, còn có ý nghĩa gì nữa!
Ngao Triệu đột nhiên mở to hai mắt, dường như bỗng chốc thông suốt đặt hai tay che lên bụng, hướng về phía Thiên Đế quỳ xuống, khẩn cầu: “Ngao Triệu tự biết tử tội, chỉ cầu Đế Thượng thành toàn, để cho thần sinh hạ thai nhi trong bụng!”
Không ngờ được rằng Ngao Triệu lại đột nhiên dừng lại, đưa ra quyết định giống như Ứng Long năm đó, gương mặt như mộc điêu của Thiên Đế cuối cùng cũng hiện một nét cau mày, Ngao Triệu này thật quá không biết điều! Lạnh lùng cười, y thật coi bản thân cao minh, có thể dùng tính mạng của mình đổi lấy mạng cho nghiệt thai này ư?! Quả thật vọng tưởng mà! Y năm đó cho phép Ứng Long, chỉ vì đối với Ứng Long và Xi Vưu có một chút kiêng kỵ, nhưng đối với Ngao Triệu, y còn không để vào mắt!
“Ngao Triệu, ngươi đừng có mà rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!” Ngao Triệu trong lòng run sợ nhìn Thiên Đế trước mắt đột nhiên biến sắc, vẻ mặt âm trầm này khiến y từ trong xương cốt cảm thấy sợ hãi, nhưng nhiều lần mâu thuẫn giãy dụa, y đã toàn tâm toàn ý muốn lưu hài tử lại. Y mặc dù sợ chết, nhưng vì hài tử y không chút lùi bước, lại mở miệng nói: “Thỉnh… thỉnh Đế Thượng thành toàn!”
Nói rồi, y chợt nâng tay lên, đặt tay lên bụng Ngao Triệu. Ngao Triệu chỉ cảm thấy bụng mình như bị độn khí đâm vào, độn khí này đâm càng lúc càng mạnh, đè ép lên nội tạng của y, khiến y đau đớn đến mức muốn nôn mửa!
“Không ──” Y hét thảm một tiếng, không tin nổi trừng mắt nhìn bụng mình. Bàn tay của Thiên Đế lại sinh sinh xuyên qua cái bụng, thăm dò vào bên trong khoang bụng của y, ngón tay không có chút nhiệt độ nào ở trong khoang bụng y khuấy đảo, khiến cho y càng cảm thấy ghê tởm, không nhịn được bắt đầu nổi lên cơn buồn nôn mãnh liệt. Y giãy dụa muốn nâng tay đẩy bàn tay trong bụng mình của Thiên Đế ra, nhưng cơ thể lại sinh sinh bị định trụ, không có một chút sức lực phản kháng nào!
“Không ── không ──” Y thê lương gào thét, toàn bộ bàn tay của Thiên Đế đều tiến vào bên trong khoang bụng y, một phen bắt lấy long châu, cường ngạnh lôi nó ra ngoài! Không được! Cảm giác đáng sợ này còn thảm thiết hơn lúc y tự vận long châu ra, tàn bạo khiến cho long châu của y sắp bị bóp nát! Cảm thấy long châu của mình từng chút từng chút một vỡ vụn, phát ra tiếng nứt “!!”, y tựa hồ có thể nghe thấy được lời gọi thảm thiết tiếng sau cao hơn tiếng trước của con mình, từng tiếng kêu bi thảm kia làm tê liệt toàn bộ thân thể y, khiến cho trái tim y tan nát!
Ý thức bỗng chốc bắt đầu trở nên mơ hồ, trước mắt một vùng tối đen, hài tử của y sắp chết rồi ư? Không được! Không được giết hài tử của y! Ngao Triệu từ đáy lòng phát ra tiếng rít gào cuồng loạn cuối cùng, thình lình một luồng hào quang mạnh mẽ phát ra từ bụng của y, hào quang rực rỡ đến mức khiến cho Thiên Đế cũng không cách nào mở mắt được.
Thiên Đế bỗng chốc kinh hãi rút tay của mình về, trừng mắt nhìn bàn tay. Bàn tay lạnh như băng kia vậy mà xuất hiện vết thương bị bỏng, huyết thủy từ bàn tay của y từng chút từng chút chảy ra, y nhanh chóng dời tầm mắt lên người Ngao Triệu đã rơi vào hôn mê. Quả nhiên là nghiệt thai! Tuyệt đối không được giữ lại!
***
Không muốn suy nghĩ tiếp đến đủ loại việc xấu của Huyễn Trần Tử, từ nay về sau, hắn chỉ làm theo ý mình không có người sư phụ này, với y ân đoạn nghĩa tuyệt! Trước mắt quan trọng nhất là tìm Ngao Triệu! Hắn tựa hồ vừa mới nghe thấy giọng nói của Ngao Triệu, y đang gọi mình cứu y cùng hài tử của họ! Hắn nhất định phải nhanh chóng tìm ra Ngao Triệu mới được!
Hắn quét mắt nhìn bốn phía, đột nhiên sửng sốt, nơi này hình như là Trữ Hóa huyện, hắn sao lại từ núi Thái Hư thoáng chốc đã đến Trữ Hóa huyện vậy?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook